Chap 3: Sự Ôn Nhu Hiếm Có

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vâng bác sĩ Vương! Chú nhớ đến sớm nhé. Để em ấy như thế lâu quá, cháu lo lắm.

"..."

- Vâng! Cháu hiện tại không thể đón chú được. Cháu sẽ nhờ quản gia đón chú. Cháu chào chú.

Thiên Tỉ gác máy, khẽ thở dài. Chưa bao giờ anh gặp tình trạng như Chí Hoành từ đời thật đến phim ảnh. Sau cơn nổi loạn, thường thì người ta tỉnh lại sẽ có phần hoang mang, lo sợ về vấn đề khiến họ nổi loạn. Còn đằng này, cậu hoàn toàn không nhớ chuyện gì cả. Ngay cả bác sĩ Vương cũng nói phải kiểm tra mới có thể kết luận chứ không thể phán đoán qua điện thoại được.

- Quản gia Phương! Lát nữa bác sĩ Vương sẽ đến đây, để kiểm tra cho Chí Hoành. Cháu không thể tiếp đón chú ấy, phiền ông thay cháu làm việc này.

- Được. Vậy khi bác sĩ Vương đến đây, tôi sẽ đưa ông ấy lên phòng của cậu.

Quản gia Phương gật đầu. Thấy Thiên Tỉ không căn dặn gì thêm, ông cũng lui xuống để làm việc khác.

- Để xem nên nấu món gì?

Thiên Tỉ xoay người vào bếp, lục trong tủ lạnh xem có gì để nấu hay không. Nhưng thật ra thì rất là nhiều thứ. Hằng ngày, quản gia Phương cùng vú nuôi đều đi chợ để mua thức ăn dự trữ. Hôm nay cha anh cũng đến đây nên tủ lạnh không hề trống lõng mà còn đa dạng thực phẩm hơn nữa. Nó không khác gì siêu thị mini.

Ngày thường, Chí Hoành vốn ăn rất ít nên cơ thể cậu chỉ ở mức độ tạm chấp nhận, không quá gầy nhưng chưa thể đạt trọng lượng của một thiếu niên bình thường. Lần này là anh đích thân xuống bếp để nấu cho cậu ăn nên không cần phải nấu nhiều món như vú nuôi vẫn hay làm. Chỉ cần mùi vị thơm ngon, kích thích vị giác của cậu, để cậu ăn nhiều một chút là được. Chất lượng vẫn hơn số lượng kia mà. Nghĩ thế, anh quyết định làm 3 món đơn giản, 2 măn 1 canh, lấy thịt bò làm món ăn chính vì Chí Hoành từng nói rằng cậu thích ăn nhất chính là thịt bò. Còn món canh, anh dùng củ cải để nấu, thanh đạm, dễ ăn lại tốt cho hệ tiêu hóa của cậu nữa.

Xào nấu một hồi, mọi thứ cũng xong. Món ăn có màu sắc đẹp mắt, nếm thử thì mùi vị cũng không tệ. Thiên Tỉ tắt bếp, bày thức ăn ra dĩa, xúc một tô cơm lớn, đưa tất cả lên khay rồi mang lên phòng.

- Mùi gì thơm thế?

Ông Dịch bị mùi thơm từ những món ăn mà Thiên Tỉ nấu cuốn hút nên đành bỏ qua cả đám cây kiểng ngoài vườn để vào bếp xem. Vú nuôi đang dọn dẹp trong bếp, nghe thấy tiếng của ông Dịch lập tức buông xuống dể trả lời:

- Là cậu chủ nấu ăn ạ.

- Chà chà! Thiên Tỉ nấu ăn sao? Nếu vậy thì nhất định ta phải nếm thử mới được.

Ông Dịch vừa kinh ngạc, vừa vui mừng. Không ngờ đứa con trai băng lạnh đầy cao ngạo của ông vừa xuống bếp cầm chảo nấu ăn. Thật khó tin mà. Thì ra vẻ bề ngoài cũng biết lừa người. Vẻ ngoài cho dù lạnh lùng tới đâu thì trong tâm vẫn có phần nào đó ấm áp, trái ngược lại với bên ngoài.

Vú nuôi mang nhưng gì anh vừa nấu bày ra đĩa, đưa lên phòng ăn cho ông Dịch. Thịt bò xào nấm, cà chua nhồi thịt băm, canh củ cải. Những món ăn giản dị nhưng lại hội đủ sắc hương vị, dễ dàng bắt gặp những món ăn này trong những gia đình công nhân bình thường, tim ông rung lên một nhịp.

Ông Dịch bắt đầu nếm thử các món ăn. Món nào cũng rất ngon, rất vừa miệng, khiến người ta ăn một miếng rồi lại thêm một miếng. Đơn giản nhưng lại không hề nhàm chán. Và quan trọng hơn chính là những mùi vị này làm ông nhớ đến quá khứ đầy ngọt ngào, ấm áp của mình. Cảm xúc lại ùa về, suýt chút nữa thì vỡ òa ra.

- Thật sự rất mùi vị rất giống với mùi vị em từng làm đó Hạ Nghi. Nói đó không phải là con trai em thì không ai tin được đâu.

Ông Dịch vừa cười vừa lắc đầu rồi tiếp tục ăn. Hiếm khi có cơ hội được ăn món mà Thiên Tỉ nấu nên ông nhất định sẽ cố gắng trân trọng thưởng thức. Hôm nay, chỉ trong ngày hôm nay thôi, ông đã được nhận quá nhiều bất ngờ từ đứa con trai này. Quá thỏa mãn! Quá mãn nguyện rồi!

***

Thiên Tỉ mang thức ăn lên phòng thì nhìn thấy Chí Hoành đã tắm xong, đang ngồi thẫn thờ trước tấm gương lớn.

- Tiểu Hoành! Tới đây ăn chút gì đi. Chắc là em đói lắm rồi, phải không?

Anh nhẹ nhàng kéo chiếc bàn nhỏ đến gần chỗ cậu, đặt khay cơm lên ròi cất tiếng gọi.

- Thiên Tỉ! Anh nói thật cho em biết đi, thật sự đã xảy ra chuyện gì?

Chí Hoành hít sâu một hơi, quay đầu lại hỏi anh. Vào phòng tắm, thoát hết quần áo ra, cậu mới biết trên cánh tay và chân xuất hiện những vết thương đáng ngờ. Lại nhớ đến Thiên Tỉ có vẻ như giấu giấu, giếm giếm việc gì đó. Nếu kết nối 2 chuyện này lại thì rất có thể chuyện cậu vô duyên vô cớ bị thương là hậu quả của chuyện mà Thiên Tỉ đang che giấu.

- Đừng giấu em như thể em là người xa lạ với anh vậy. Huống chi chuyện này lại liên quan đến em. Chuyện gì đã xảy ra vậy anh? Tại sao em lại bị thương? Tại sao anh lại phải che giấu chuyện đó?

Thấy anh cúi đầu rồi quay mắt đi, lưỡng lự mãi cũng không hé răng nói lời nào với cậu. Lòng càng bức bối, khó chịu hơn. Rốt cuộc thì chuyện gì đang diễn ra vậy?

- Anh thật sự không muốn nói cho em biết sao? Có phải anh sợ là em sẽ nháo, sẽ phá hỏng chuyện không? Em hứa sẽ không có đâu, đừng che giấu em, em hứa sẽ ngoan, sẽ không phá phách đâu.

Mắt Chí Hoành hoe hoe nước, chồm người ôm lấy cổ anh rồi nức nở nói. Nghe những lời cậu nói mà tâm can anh rối bời. Làm sao anh có thể nói cho cậu biết cậu bị thương do kích động, đập phá các thứ mà tạo thành? Làm sao anh có thể nói cho cậu biết cậu kích động nguyên nhân là đã gặp lại kẻ thù giết cha mẹ năm xưa? Làm sao anh có thể nói cho cậu biết cậu và ông ta đang sống cùng một mái nhà? Làm sao anh có thể nói cho cậu biết cậu đang gặp phải một vấn đề rất lạ, kí ức trước mắt vẫn có thể quên đi sau khi tâm trạng quá kích động? Làm sao anh có thể nói kia chứ? Nhưng cậu đã kiên quyết muốn biết, bắt buộc anh phải nói. Nếu hôm nay cậu không nhận được cậu trả lời như mong muốn, với tính cách của cậu, nhất định sẽ tự đi tìm hiểu, như thế càng nguy hơn. Để tốt cho cậu, tất cả chỉ vì muốn tốt cho cậu mà thôi, anh đành phải lừa gạt cậu một lần vậy.

- Được rồi! Anh sẽ nói. Em không nhớ lúc nãy anh có nhắc đến việc phòng chúng ta đang sửa chữa sao?

Hít sâu một hơi, anh khàn giọng nói.

- Ừm!

- Do bất cẩn nên em bị mấy thứ dụng cụ xây dựng của thợ sửa chữa làm bị thương, đầu cũng không may va phải vách tường rồi bất tỉnh. Có thể do đó em mới hơi mơ hồ với chuyện vừa xảy ra.

Thiên Tỉ cố gắng trong tích tắc bịa ra một lý do đơn giản nhất có thể, sau đó cẩn thận quan sát sắc mặt của Chí Hoành. Thấy cậu có vẻ ngờ nghệch, chưa mấy tin vào lời anh vừa nói. Tự cắn môi dưới mình một phát, anh tự mắng bản thân mình ngốc. Lý do ngốc nghếch như thế chỉ có mà đi lừa trẻ con lên 3 thôi chứ làm sao có thể lừa được một thiếu niên như cậu. Ngày thường luôn tự nhận mình rất thông minh nhưng sao hôm nay anh lại trở nên ngốc như thế?

- Thật thế sao ca?

Chần chừ hơn 10 phút, cuối cùng Chí Hoành cũng lên tiếng. Giọng cậu nhẹ tênh, không chút sức lực. Cậu thật sự tin vào lý do ngớ ngẩn đó của anh sao?

- Có bao giờ ca lừa em chưa?

Chí Hoành lắc đầu. Nội tâm Thiên Tỉ đau rát như ai đó đang cào xé.

- Đúng là ca chưa bao giờ lừa dối em nên... Em tin ca.

Lý do này cậu nghe xong cũng biết rằng anh đang lừa trẻ con. Làm gì có chuyện đập đầu một phát thì quên sạch mọi chuyện. Nhưng từ xưa đến giờ anh chưa từng nói dối, lần này phá vỡ quy tắc của bản thân mà nói dối thì nhất định có nguyên do của nó. Nếu anh thật tâm không muốn cậu biết nhiều, thôi thì cứ thuận theo anh, cho rằng lý do anh vừa nói đó chính là sự thật.

- Ngoan lắm!

Thiên Tỉ nheo mắt cười một cái, tay xoa xoa đầu cậu. Hãy cứ là một cậu bé vô tư là được rồi, đừng lo nghĩ nữa vì Lưu Chí Hoành của anh đã nhận quá nhiều thương đau rồi.

- Nào! Mau ăn đi. Thức ăn nguội đi sẽ không ngon nữa đâu,

Anh đẩy khay thức ăn về phía cậu, sang cơm ra một cái bát nhỏ để cậu dễ ăn hơn.

Nhìn khay thức ăn được anh dụng tâm nấu, bỏ nhiều công sức mới thành thì cậu vô cùng cảm động, quyết tâm sẽ ăn bằng hết để không phụ lòng anh.

- Sao hả? Ngon chứ?

Anh hướng ánh mắt mong chờ nhìn cậu. Híp mắt lại, cong đôi môi lên tạo nên một nụ cười hoàn mỹ, cậu gật đầu lia lịa, luôn miệng nói: "Ngon lắm a!".

Những món anh nấu đều hợp khẩu vị của cậu, không quá khó để ăn hết nên chẳng mấy chốc cậu đã vét sạch toàn bộ. Ăn uống xong xuôi thì bác sĩ Vương cùng con trai của ông cũng đã đến. Thiên Tỉ trước khi rời phòng cũng không quên dặn dò Chí Hoành vài điều, đại loại là dặn cậu không được nháo, không được làm loạn để bác sĩ có thể dể dàng làm việc, khi hỏi phải thành thật trả lời. Nói xong liền lập tức li khai.

Thiên Tỉ rời phòng, mang theo khay cơm đi xuống nhà bếp giao cho người hầu rửa giúp, sau đó ra phòng khách ngồi trầm tư một mình. Nhân lúc chờ đợi kết quả từ phía bác sĩ Vương thì anh suy nghĩ một số chuyện, như chuyện quà sinh nhật cho cậu chẳng hạn. Nếu đã nói dối mà cảm thấy bức rức không yên thì phải biến điều đó thành sự thật, như thế anh mới cảm thấy nhẹ lòng hơn, đỡ phải ấp úng, tim rung khi đối mặt với cậu. Anh đã từng hứa vào ngày sinh nhật của cậu sẽ tặng cho cậu một món quà thật đặc biệt, vậy nhân lúc này, sao không kết hợp hai thứ lại rồi đem tặng cậu nhỉ? Ý tưởng về món quà dành cho cậu đã có, giờ chỉ còn việc thực hiện mà thôi. Tuy phải bỏ ra thật nhiều công sức để làm nhưng nếu đó là dành tặng cho cậu thì anh nhất định sẽ không từ nan.

- Thiên Tỉ! Cha tớ gọi cậu lên nói chuyện một lát.

Vương Nguyên – con trai thứ của bác sĩ Vương đứng ở cửa phòng khách cất tiếng gọi.

- Khám xong rồi ư?

Thiên Tỉ quay đầu liền nhìn thấy Vương Nguyên lấp ló ở cửa. Bác sĩ Vương gọi anh lên chẳng lẽ đã khám xong. Lòng ngầm đoán nhưng cũng nên hỏi lại để chắc chắn hơn. Nhận được cái gật đầu từ phía Vương Nguyên, Thiên Tỉ đứng dậy rồi cùng Vương Nguyên sải bước lên lầu.

Vương Nguyên vốn là bạn học chơi thân với anh từ hồi cả hai còn đi mẫu giáo. Bản tính của cậu ấy vốn rất hiếu động, rất nhiệt tình, có mặt ở đâu tức là nơi đó sẽ có tiếng cười nói rôm rả. Vương Nguyên còn có một người anh trai, cả hai rất thân thiết nên từ khi bác sĩ Vương đưa anh ta du học tận Mỹ thì Vương Nguyên dần trở nên thụ động, ít cười hơn hẳn. Cậu tự khép mình trong một lớp vỏ bọc, không tiếp xúc quá nhiều với ai cũng không cho ai tiếp xúc quá nhiều với mình, kể cả người bạn thân như Thiên Tỉ cũng lầm lì không đùa giỡn như trước. Tính cách của Thiên Tỉ vốn rất trầm, cũng lười phải biểu cảm ra ngoài nên dần dần cả hai cũng tách ra, chỉ giữ mức độ quan hệ là xã giao.

Thiên Tỉ vừa gần phòng thì thấy bác sĩ Vương mở cửa bước ra, vẻ mặt căng thẳng, hàng chân mày chau lại nhưng đã gặp phải điều gì rắc rối. Lòng anh thắt lại. Cậu đã gặp phải bệnh gì nặng lắm sao?

- Em ấy bị làm sao thế bác sĩ Vương?

- Các vết thương ngoài da không có gì đáng lo. Chỉ là xây xát nhẹ thôi. Chú sẽ cho thuốc thoa, sử dụng vài hôm sẽ lành lại da.

Bác sĩ Vương chầm chậm nói, sau đó liền thở dài một hơi. Đưa tay lên, ông tự gõ vào thái dương của mình, vừa gõ vừa nói tiếp:

- Nhưng chú nghi ngờ ở đây (thứ phía sau thái dương aka não đọ =]]]]) của cậu bé có vấn đề. Có thứ gì đó đã gây ảnh hưởng tới bộ máy hoạt động, nên mới xảy ra tình trạng quên một vài việc đã xảy ra.

- Vậy...đó là gì?

Giọng anh run lên. Anh hiện tại đang rất hoảng loạn, rất lo sợ. Cầu trời rằng cậu sẽ không sao.

- Chưa có thiết bị xem xét rõ ràng, chú không dám khẳng định 100% nhưng trước mắt, chú suy đoán trong đầu cậu bé đang có MỘT-KHỐI-U...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro