Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chuyện gì vậy?" Nan hỏi khi nhìn thấy biểu hiện của Itt. Itt chỉ cười nhẹ cầm hộp bánh lên cầm.

"Hôm bị lật xe, Tao đã cãi nhau với Day vì nó hứa đưa tao mua bánh nhưng nó lại không giữ lời. Vì vậy nó vội vàng lái xe về vì sợ cửa hàng đóng cửa để mua bánh cho tao" Itt trầm giọng nói, khiến mọi người trong phòng im bặt.

"Xin lỗi, tao không biết. Mày không cần ăn đâu" Nan định giật lại hộp bánh từ tay Itt vì nghĩ Itt sẽ không muốn ăn nhưng Itt đã giữ chặt.

"Không sao, tao ăn được mà" Itt nhẹ nhàng đáp. Trước khi đứng dậy lấy đĩa đặt bánh lên và ngồi trên đi văng như thường lệ. Neil, Nick và Nan nhìn nhau. Itt ngồi xuống đưa miếng bánh vào miệng mà nước mắt chảy dài trên đĩa bánh, Itt ngồi ăn chiếc bánh và lặng lẽ khóc. Cậu không phát ra tiếng nức nở nhưng ai cũng biết ngay vì hai vai Itt rung lên bần bật.

"Mày không cần ăn, cái bánh này nhìn không ngon lắm. Để tao đi kím quán nào ngon mua bánh cho mày nhé" Nan bước tới cầm lấy đĩa bánh từ tay Itt rồi chuyển đề tài, dù bánh rất ngon nhưng anh không muốn Itt phải mặc cảm như vậy.

"Không sao đâu, tao có thể ăn được" Itt run rẩy nói. Nick lắc đầu trước khi bước đến ngồi cạnh bạn mình và siết nhẹ vào vai cậu. Nan lập tức lấy bánh ném vào sọt rác.

"Đừng tự trách mình nhiều quá. Không ai nghĩ rằng một cái gì đó như thế này sẽ không xảy ra. Mày không phải là người tông vào xe của Day " Nick nói. Itt im lặng như thường lệ trước khi đứng dậy và ngồi cạnh giường của Day.

"Đừng bận tâm" Neil khẽ nói với người yêu vì anh biết Itt là người như thế nào. Bây giờ nói rằng, Itt không nghe thấy gì nhiều trừ khi Day được nhìn thấy an toàn. Nan ngồi nói chuyện với Nick và Neil một lúc rồi xin lỗi vì phải về và sẽ ghé thăm lại

"Itt, tao về đây" Nan nói với Itt đang ngồi cạnh giường Day

"Ừm, cảm ơn rất nhiều" Itt nói nhỏ và thở dài trước khi Nan rời khỏi phòng hồi sức.

"Bọn mày về nghỉ ngơi đi. Tao có thể chăm sóc Day một mình và Night sẽ đến tối nay" Itt nói với hai người bạn vì cậu biết Neil phải lo việc riêng. Neil và Nick nhìn nhau một chút.

"Mày ở lại một mình được không Itt?" Nick thẳng thừng hỏi

"Không sao đâu, đừng lo lắng cho tao" Itt trả lời, Neil và Nick đã xin lỗi vì cũng phải trông coi công việc của gara. Itt được giao nhiệm vụ chăm sóc Day. Các y tá đến gặp anh thỉnh thoảng với Itt là trợ lý, Itt làm mọi thứ cho người yêu của mình từ việc lau người cho đến việc cho anh ăn qua ống. Itt thực sự làm mọi thứ cho người mình yêu

3 NGÀY SAU..

Day vẫn chưa thức dậy nhưng Itt không hề tuyệt vọng vì cậu biết những vết bầm tím trên cơ thể anh đã đỡ hơn rất nhiều. Thời gian những người khác đến thăm liên tục vì không ai muốn để Itt một mình trong thời điểm này. Hôm nay, bố mẹ của Gear, Night và bố mẹ Itt cũng đến bệnh viện.

"P'Itt, anh muốn ăn gì không? Anh gầy đi nhiều rồi" Night nói khi thấy Itt ăn không được nhiều. Hơn nữa cẫu phải chăm sóc Day suốt khiến thể trạng Itt hơi gầy đi.

"Anh không đói" Itt nhẹ nhàng đáp. .

"Itt, con phải ăn, nếu không con lấy đâu ra sức mà lo cho Day? Nếu con lại bị ốm, ai sẽ chăm sóc Day, hả?" Mẹ Itt cố gắng thuyết phục con trai mình rằng hãy chăm sóc bản thân. Itt cảm thấy tồi tệ vì đã khiến mọi người lo lắng

"Tốt hơn là chúng ta nên đi xuống và kiếm gì đó để ăn" Gear gợi ý

"Tao có thể ăn trong phòng này không" Itt vội vàng nói vì không muốn xa người yêu.

"Itt, tao muốn mày xuống ăn cơm, duỗi chân ra một chút. Lúc nào cũng ở trong phòng này, tao thấy mày hiếm khi ra ngoài ngắm nhìn mọi thứ đấy" Gear nói.

Itt quay sang nhìn bố mẹ và thấy ánh mắt lo lắng của họ. Cậu không khỏi thở dài rằng mình đã khiến ba mẹ lo lắng

"Được rồi, nhưng tao sẽ ăn ở căn tin bệnh viện. Tao sẽ không đi đâu khác" Itt nói và Gear gật đầu, trước khi đứng dậy đi đưa It và tìm thứ gì đó để ăn ở khu ẩm thực của bệnh viện. Thay vào đó, Night đang xem Day

"Ăn nhiều vào đi, lúc trước tao thấy mày ăn kinh lắm mà" Gear trêu bạn mình. Sau khi gọi đồ ăn, họ ngồi xuống và ăn cùng nhau. Itt ngồi nhìn những cái cây bên cạnh khu ẩm thực

"Thật sự là tao không ăn được gì đâu Gear" Itt nhẹ nhàng đáp

"Không ăn được thì cố mà ăn đi, như vậy sẽ đau dạ dày đấy, tao không Muốn bị Day mắng, nếu nó tỉnh dậy và biết rằng tao đã không chăm sóc tốt cho vợ nó và để vợ nó gầy như vậy" Gear nói đùa

"Khi nào thì Day tỉnh lại hả Gear? Bác sĩ nói không có gì to tát, vậy tại sao vẫn chưa tỉnh lại?" Itt hỏi, giọng nói run run. Tình huống có chút thay đổi, Itt vẫn chưa biết Day bị chấn thương phần đầu.

"Vài ngày nữa Day sẽ hồi phục. Coi như công việc mệt mỏi, để nó nghỉ ngơi đi" Gear vẫn trêu chọc một chút

"Nhưng lâu quá" Itt nhẹ nhàng nói. Gear lắng nghe, nhưng không biết làm thế nào để chữa lành tâm trí của Itt

"À, thức ăn đây, chúng ta ăn trước đi. Tao đi mua một ít đồ ăn nhẹ cho Night" Gear nói, Itt và Gear ngồi xuống và ăn cùng nhau.

Bên trong phòng hồi sức của Day chỉ có tiếng tivi bật nhẹ. Night ngồi bên giường anh trai và siết chặt tay Day. Bố mẹ Itt đang ngồi trên đi văng.

Đột nhiên...

"Ôi" Night quay sang anh trai khi cảm thấy tay Day hơi giật giật. Nhưng mắt Day vẫn ngủ say

"Có chuyện gì vậy, Night? Mẹ Itt hỏi.

"Uh, con không chắc lắm. Ngay vừa nãy, con cảm thấy bàn tay của Day đang cử động" Night nói

"Có thể là do cơ tay của Day bị co thắt " mẹ của Itt nói. Night gật đầu và tiếp tục ngồi bắt tay anh trai. Lần này, Night nhanh chóng quay lại nhìn vào tay Day một lần nữa với trái tim cậu mở rộng.

"Mẹ... mẹ, bố. P'Day thực sự nắm tay con" Night vui mừng khóc với bố mẹ Itt. Ngay lúc đó, Day siết chặt tay Night, bố mẹ Itt lập tức đứng dậy nhìn.

"P'Day, anh có nghe thấy em nói không? P'Day dậy đi" Night gọi anh trai, giọng run run. Day vẫn đang nắm tay Night. Mẹ Itt gọi chồng, giọng run run khi nhìn đôi mắt Day rung rinh trước khi từ từ mở ra.

"P'Day đã bình phục.....mẹ. P'Day Day tỉnh rồi" Night nức nở ngay lập tức. Khi thấy anh trai mình mở mắt ra, anh từ từ tỉnh dậy. Nhưng vẫn có cảm giác chóng mặt

"Bổ sẽ gọi cho bác sĩ Ruangrit trước, con yêu, con hãy ở lại với Day" người cha vui vẻ nói khi thấy Day đã thức dậy trước khi chạy đi đón y tá và đi theo người bạn thân nhất của mình. Night bắt tay anh trai mình với niềm vui không kém....

Day từ từ tỉnh lại, phải nhắm mắt mở liên tục vì vẫn còn cảm thấy chóng mặt. Day bối rối không biết mình đang ở đâu và ngay khi mở mắt ra, anh cảm thấy đau nhói và đau. Bị bỏng cả người, nhiều người bàn tán cùng một nhóm nam nữ mặc áo trắng tiến đến vây lấy anh rồi châm đèn vào mắt khiến anh Day phải lùi lại vì chói mắt. Một số người đã kiểm tra xem số đo nào phù hợp với cơ thể của Day. Nhưng Day không còn năng lượng để làm bất cứ điều gì ngoài việc đứng yên.

"K'Ravipol, cậu có nghe thấy tôi không?" Người đàn ông trung niên hỏi, khiến Day nhìn người đang nói một lúc trước khi gật đầu

"Cậu có cảm thấy đau hay nhức đầu không?" cùng một người đàn ông hỏi. Day vẫn đứng yên xử lý câu hỏi của bên kia.

"Chóng mặt...đầu" giọng nói khàn khàn của Day vang lên. Trước khi bác sĩ bảo y tá mang nước cho Day uống bằng ống hút. Day ngấu nghiến hút nước vì cổ họng khô khốc và nhắm mắt lại một lúc rồi lại mở ra như để tự trấn an mình, Day lần đầu tiên bắt đầu nhìn lại bản thân và phát hiện ra rằng mình bị bó bột một chân và cánh tay phải.

"Tôi làm sao vậy?" Day nhẹ giọng hỏi bác sĩ

"Cậu xảy ra tai nạn, ngủ mê mấy ngày, vừa tỉnh dậy có thể có chút hoa mắt triệu chứng, chờ một lát, tôi còn phải kỹ càng kiểm tra cậu một lần." Bác sĩ trưởng. Day chậm rãi gật đầu.

"Cậu có nhớ tên của cậu không?" Bác sĩ hỏi lại. Day gật đầu, nhưng hơi bối rối trước câu hỏi của bác sĩ

"Vâng, tôi tên là Day Ravipol" Day trả lời khiến bố mẹ Itt đứng ra để bác sĩ và y tá làm việc của mình. Công việc thuận lợi hơn, thậm chí với một nụ cười lớn.

"Tôi sẽ để cậu nằm nghỉ một lúc" bác sĩ trưởng nói trước khi lùi lại để Night đến với anh trai mình.

"P'Day... huh... P'Day, anh tỉnh thật rồi" Night nói với giọng nức nở. Day nhìn em trai mình ân cần

"Sao em lại khóc, Night? Day hỏi lại em trai mình

..........

Khi ăn xong, Gear đưa Itt đi dạo một đoạn dài để mua đồ ăn nhẹ cho Night trước khi quay trở lại phòng hồi sức của Day. Khi ra khỏi thang máy, cậu đến trước cửa phòng. Itt nhìn thấy ba cậu và bác sĩ, bạn của ba cậu, đang đứng nói chuyện trước cửa phòng hồi sức, mặt cậu căng thẳng. Itt ngay lập tức chạy về phía họ.

"Có chuyện gì vậy?" Itt hỏi, giọng run run. Bố Itt bối rối quay sang nhìn con trai mình .

"Sao vậy bố? Chuyện gì đã xảy ra với Day?" Itt giật mình hỏi, vội vàng mở cửa bước vào phòng hồi sức, chỉ thấy mẹ của mình đang ngồi đó với đôi mắt đỏ hoe. Tim Itt đập loạn nhịp khi thấy người yêu trên giường.

"Mẹ ơi, Day đi đâu rồi, cậu ấy đi đâu rồi?" Itt lập tức sốt ruột hỏi, khiến Gear cũng hơi bối rối

"Day tỉnh rồi, thằng bé tỉnh rồi rồi" Mẹ It vừa đứng dậy vừa nắm lấy cánh tay con trai vừa nói khiến tim Itt đập loạn. Môi cậu cong lên thành một nụ cười, nhưng nước mắt không ngừng lăn dài trên khuôn mặt cậu.

"Có thật không? Mẹ đang nói thật? Day đâu rồi, nó đâu rồi?" Cậu hỏi với giọng đầy vui mừng.

"Bác sĩ đưa Day đi kiểm tra sức khỏe và thằng bé sẽ quay lại ngay" mẹ của Itt nói. Nhưng vẻ mặt vẫn căng thẳng, cùng lúc đó bố Itt và bác sĩ bước vào

"Ồ, bác sĩ, mọi thứ vẫn ổn, phải không? Kết quả kiểm tra thể chất bình thường, Day có sao không?" Itt hỏi Ruangrit, người quay sang nhìn ba cậu, hỏi ý kiến vì có điều gì đó khiến họ lo lắng và căng thẳng.

Đột nhiên

Tiếng mở cửa phòng ngủ vang lên, cùng với đó Cô y tá đẩy giường của Day trở lại phòng, Night theo sát phía sau không xa, Itt cười toe toét trong nước mắt vì sung sướng. Day nằm trên giường với đôi mắt mở to và cơ thể yếu ớt.

"Day" Itt gọi người yêu một cách khao khát định chạy đến bên giường người yêu nhưng đã bị chính bố của mình kéo đi

"Bố, con muốn gặp Day" Itt nói, nhìn bố với vẻ hoài nghi. Tại sao bố giữ cậu lại

"Anh, để thằng bé biết đi" Mẹ Itt nói với giọng run run khiến Itt càng bối rối. Bản thân Gear cũng không hiểu nên anh bước đến đứng cạnh Night và thì thầm. Bố Itt buông tay ra. Sau đó, Itt chạy đến vịn lấy thành giường khi cô y tá đưa Day trở lại giường

"Tao xin lỗi, mày có sao không?" Itt hỏi, giọng run run. Day nhìn Itt chằm chằm với đôi mắt vô hồn.

"Mày là ai?" Day hỏi vì anh không thể nhận ra người đang khóc trước mặt mình.

Đột nhiên, ánh sáng từ toàn bộ cơ thể Itt biến mất khi nghe câu hỏi phát ra từ miệng của Day

"Mày đang đùa tao à, Day... Mày giận tao vì đã ngu ngốc đến mức để mày thành ra thế này, phải không? Tao xin lỗi, tao sai rồi... Hừ.. Đừng trêu chọc tao như vậy... đừng trừng phạt tao như thế này" Itt hét lên bằng một giọng nức nở, cảm thấy đau nhói khắp lồng ngực và trái tim.

"Day, đừng đùa như vậy, nó không vui đâu" Gear trầm nói. Night ngay lập tức nắm lấy cánh tay người yêu và nhìn người yêu với đôi mắt đỏ ngầu giống hệt

"Night đây là ai vậy?" Day hỏi em trai của mình, tỏ vẻ không hài lòng với Gear

"Itt, ra đây nói chuyện với bố trước đi" Bố của Itt, người vẫn đang xem không thể chịu được gọi hai người

"Nhưng ... huh" Itt vẫn muốn ở bên người yêu của mình

"Chúng ta nói chuyện trước đi" bố của Itt nhắc lại. Gear sau đó kéo mạnh bạn mình đi ra cùng

"Hả...Ba, đây là cái gì? Day đang trêu con phải không?" Itt vừa khóc vừa hỏi. Ba Itt vẻ mặt căng thẳng

"Itt , Gear, nghe ba nói này... Day không giả vờ thằng bé thực sự không nhận ra hai đứa" Ba của Itt nghiêm túc nói.

"Day thật sự không nhớ ai hết" bố cậu nói. Itt lắc đầu.

"Không đúng đâu... huh... Bố đừng nói dối nữa. Vừa nãy Day vẫn nhận ra Night mà" Itt nức nở

"Lúc đầu bố mẹ đều như vậy. Khi Day tỉnh dậy, thằng bé có thể nói chuyện với Night như bình thường. Nhưng khi quay lại để nhìn bố mẹ, Day đã rất tò mò. Thằng bé cũng hỏi Night rằng mẹ con và ba là ai. Tiến sĩ Ruangrit đưa Day để kiểm tra kỹ lưỡng, hỏi một vài câu hỏi và phát hiện ra rằng ký ức của Day về ba năm trước đã biến mất. Day nghĩ rằng Night vẫn còn học trung học nên dễ dàng nói rằng những người đã biết, còn kí ức ba năm trôi qua, Day không thể nhớ được" Ba của Itt nói với giọng đau khổ. Itt đã bị sốc khi nghe điều này

"Itt... Itt!" Gear lay người bạn của mình để tỉnh lại, những giọt nước mắt đáng thương chảy dài trên khuôn mặt cậu.

"Hả... Cậu ấy có thể nhớ lại không ba? Liệu Day có nhớ được không?" Itt lắc cánh tay của ba mình để tiếp tục hỏi

"Bác sĩ Ruangrit nói rằng điều đó tùy thuộc vào chúng ta, liệu chúng ta có thể mang ký ức của Day trở lại hay không. Bác sĩ Ruangrit nói rằng cơ hội để Day nhớ lại rất cao, bởi vì trí nhớ của thằng bé chỉ bị mất trong một thời gian ngắn" người ba nói

"Huh ... một thời gian ngắn. Nhưng đó là thời gian của con với Day, bố" Itt nói với giọng thổn thức

"Vậy bây giờ mày sẽ làm gì, Itt?" Gear hỏi, giọng anh đủ căng thẳng.

"Tao sẽ khiến Day nhớ lại kí ức giữa tao và nó. Huh... Tao sẽ lo chuyện đó, ngay cả khi tao Bây giờ tao là một người xa lạ với nó" Itt nói với giọng run run nhẹ nhàng

Sau khi nói chuyện, cả ba lại bước vào phòng. Bố Itt đến chỗ mẹ Itt và dẫn bà ra khỏi phòng để 4 người nói chuyện trước. Itt bước tới và dừng lại bên giường của Day, lúc này đang nằm tay trong tay với Night. Người quay sang nhìn Itt và Gear với ánh mắt thông cảm.

"Da..Day" Itt gọi, giọng run run. Day quay sang nhìn Itt và cau mày.

"Xin lỗi, tao thực sự không biết mày là ai" Day khàn giọng nói. Itt cảm thấy đau nhói ở ngực khi nghe thấy giọng nói bình tĩnh và ánh mắt lạnh lùng của Day một lần nữa.

"Mày thực sự không nhớ tao đúng không?" hỏi, Day quay sang nhìn em trai mình một chút. Night siết nhẹ tay anh trai cậu

"P'Day, hãy nghe em nói. Những điều em sẽ nói với anh là tất cả sự thật. P'Day cũng biết từ bác sĩ rằng trí nhớ của anh trong 3 năm qua đã biến mất" Night nói vì cậu nghĩ rằng cậu phải là người nói ra tất cả một mình. Day giờ đây đã quay trở lại 3 năm trước, khi cả đời anh chỉ quan tâm đến em trai mình.

"Đây là Gear, bạn trai của em" Night giới thiệu Gear với anh trai mình để làm quen lại. Gear ngồi đó với vẻ mặt căng thẳng, trong khi Day ngay lập tức cau mày

"Bạn trai? Tại sao thằng này lại hẹn hò với em? Tại sao?" Day hỏi với giọng căng thẳng, cảm thấy không hài lòng khi biết người đàn ông đang đứng bên cạnh mình là người yêu của em trai mình. Day dường như không hoàn toàn sẵn sàng chấp nhận Gear.

"Chuyện của em chúng ta sẽ nói sớm thôi, còn bây giờ là chuyện của anh và P'Itt" Nigh vừa nói vừa nhìn Itt một chút khiến Day cũng quay lại nhìn Itt. Brick nhìn Day qua một hàng nước mắt

"P'Day và P'Itt cũng là bạn trai mà " Night và Day sửng sốt nói

"Không đúng phải không Night?" Day đột nhiên hỏi em trai mình...

"Day!!Huh... P'Day" Itt và Night gọi Day trong sự sốc. Khi Itt nghe Day hỏi Night, cậu gần như không thể đứng vững. Hai chân yếu ớt như sắp khuỵu xuống đất. Nhưng Day đã di chuyển nhanh chóng và nắm lấy cánh tay của Itt bằng bàn tay không bó bột của mình. Điều này khiến Day bị đau vì di chuyển hơi nhanh, Gear đã nhanh chóng hỗ trợ Itt. Night cũng vội vàng đỡ lấy anh trai mình.

"Day...có đau chỗ nào không?" Itt lo lắng hỏi người yêu. Dù Day không còn nhớ cậu nhưng Itt vẫn lo lắng cho người yêu. Day khẽ nhíu mày với một cái gật đầu, anh Không thể tin được mà nhìn Itt, Day không hiểu tại sao cơ thể mình lại phản ứng như vậy, vừa nhìn thấy người tên Itt sắp ngã xuống đất, đại não liền ra lệnh cho cánh tay đỡ người đó.

"Đau đầu" Day vừa nói vừa nhắm mắt lại, đầu đau như búa bổ.

"Tao sẽ gọi bác sĩ" Gear nói nhanh và lao đến bác sĩ. Bác sĩ Ruangrit đến để kiểm tra một chút. Cũng như cho Day thuốc giảm đau một lần nữa.

"À, tốt hơn hết là để cậu ấy nghỉ ngơi trước. Trong thời gian này, cậu ấy sẽ bị đau đầu, đó là điều bình thường đối với những người..." Ruangrit nói rồi dừng lại vì ông nhớ rằng Itt vẫn chưa biết về vết thương trên não của Day.

"Chuyện này là sao, bác sĩ?" Itt hỏi, giọng run run. Bố của Itt khẽ thở dài trước khi kể cho Itt tất cả các triệu chứng, Itt tái mặt khi nghe điều đó.

"Sao bố không cho con biết? Tốt hơn hết là cho bố biết ngay từ đầu, huh.." Itt cắt ngang lời bố.

"Mẹ không muốn con căng thẳng hơn đâu" bố Itt nói. Itt đứng đó thổn thức khi thỉnh thoảng quay lại nhìn Day, lúc này Day lại từ từ nhắm mắt lại.

"Vậy con định làm như thế nào? Con có về nhà trước không? Sau đó để Night lấy chăm sóc Day trước" Ba cậu hỏi. Itt lắc đầu.

"Con sẽ tự chăm sóc cậu ấy. Con đảm bảo rằng Day sẽ nhớ ra con" Itt nói. Bố Itt đưa mẹ cậu về trước, hôm sau ông sẽ lại đến thăm. Trong phòng là Gear, Night, Itt còn Day thì đang ngủ

"P'Itt, đừng nghĩ nhiều" Night ngồi dậy và nắn tay Itt động viên. Itt ngồi dậy và nhìn Day, người đang ngủ.

"Anh không nghĩ được gì nữa đâu Night" Itt nói, vì cảm giác như đầu óc cậu trống rỗng.

"Hãy giúp P'Day khôi phục dần ký ức" Night nói

"Thật tốt là Day đã quên những giành đã làm với em. Nếu để nó nhớ lại trong tình cảnh đó, anh hi vọng sẽ không bị đập cho nát xương" Gear nói trước khi bị Night đánh nhẹ vào người

"Đúng rồi, nhớ lại khoảng thời gian đó, anh ấy chắc chắn phải ghét anh" Night tiếp tục

"P'Itt đừng nghe Gear, anh ấy quá ngu ngốc. Tin em đi, P'Day sẽ sớm nhớ ra tất cả. P'Day yêu anh rất nhiều. Anh ấy sẽ không để anh chịu tổn thương đâu" Night cố gắng động viên người yêu của anh trai mình

"Tao mong mày sớm quay về bên tao" Itt trầm giọng nói

.........

Sau khi Day lại chìm vào giấc ngủ Sáng hôm sau anh tỉnh dậy, người nhìn Day lúc này là Itt, vì hôm nay Night có tiết học

"Mày dậy rồi, có muốn uống nước không?" Itt lập tức đứng dậy hỏi người yêu thì thấy người yêu mở mắt. Day lườm Itt trước khi nhìn quanh phòng.

"Em của tao đi đâu rồi?" Day liền hỏi về Night. Itt nuốt cục ngẹhn xuống một cách khó khăn.

"Night đi học đại học, thằng bé sẽ đến vào buổi tối" Itt đáp

"À, bữa sáng của mày vừa được mang đến. Ăn đi để mày uống thuốc" Itt vừa nói vừa nhớ ra trước khi chạy đi dọn bàn. Day nhìn chàng trai trẻ mà em trai nói là người yêu của mình với ánh mắt điềm tĩnh nhưng khó xử

"Mày có thật là người yêu của tao không?" Day tò mò hỏi khiến Itt đang đứng quay lưng về phía Day hơi sững người trước khi hít một hơi thật sâu

"Ừ, Tao là vợ của mày" Itt quay sang nhìn Day nghiêm túc nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro