Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau bữa tối, Day ở một mình trong phòng, cố gắng tìm xem Itt đã đi đâu. Chẳng nghĩ ngợi gì, anh bước ra ngoài hiên hút thuốc một hơi quá nhiều, Day nhấc máy gọi lại cho Itt nhưng không liên lạc được vì ngoài vùng phủ sóng, Day nhìn lên bầu trời và đã khẽ thở dài, vì có nhìn thế nào cũng không thấy nhiều sao, trời Bangkok không bao giờ tối vì khắp nơi đều thắp đèn.

Trong khi Itt, người đang ở trước lều, nhìn thấy vô số ngôi sao, Itt cảm thấy hơi cô đơn. Phải ngủ và ngắm sao một mình như vậy vì trời đã khuya, gió nổi lên lều lay động nhưng Itt vẫn ở trong lều. Cậu đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, kể cả đệm, gối và chăn, vì cậu đã từng đi cùng Day nên cậu biết mình cần mang theo những gì. Nhưng Itt không nghĩ đến việc chuẩn bị dụng cụ nhà bếp, bởi vì cậu không thể làm gì và vẫn còn một nhà hàng. Itt không quá quan tâm đến thức ăn. Cậu ngập ngừng trước khi nhấc máy, trong thâm tâm cậu muốn gọi cho Night để hỏi về Day. Nhưng cậu phải quyết định không gọi.

“Tao thấy hơi vội rồi” Itt lẩm bẩm một mình, trước khi cố gắng ép mình vào giấc ngủ, nghe tiếng nước chảy cùng với tiếng ghita của một đoàn du lịch khác, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Itt lại tỉnh giấc khi cậu tỉnh giấc. Nghe mọi người nói chuyện Itt liền đứng dậy mở lều ra thì thấy 3-4 du khách đang đứng xung quanh ngắm bình minh, gió vẫn thổi nhưng không mạnh như đêm hôm trước làm Itt hơi lạnh nên quyết định đi luôn. Rời lều đi ngắm bình minh

“Tao thức dậy mà không cần đồng hồ báo thức” Itt tự nói với mình, không quá to, vì mỗi lần muốn dậy sớm thế này, Itt phải dùng đồng hồ báo thức hoặc để Day đánh thức cậu. Ittt khoác chiếc áo sơ mi dài tay vào ngồi trên mép một khúc gỗ lớn đã bị chẻ làm đôi

“Chàng trai trẻ, cậu có thể chụp giúp tôi một bức ảnh được không?” Một giọng nói vang lên từ phía sau, Itt quay lại nhìn thì thấy. Một người đàn ông khoảng 60 tuổi đứng với một người phụ nữ trạc tuổi, cả hai đều nhìn ông mỉm cười

“Vâng” Itt đáp ngay, trước khi cầm lấy chiếc máy ảnh trên tay ông

“Lại đây đứng cạnh tôi đi, nhanh lên” Ông gọi vợ trước khi vợ đứng bên cạnh, hai người đứng cạnh nhau ôm eo nhau. Itt mỉm cười trước cảnh tượng mà cậu nhìn thấy trước khi chụp ảnh. Sau khi chụp xong, cậu đưa tay máy ảnh để cô chú kiểm tra trước xem có hài lòng hay không

“Cảm ơn cậu nhiều”dì cười nói

“Không sao đâu ạ” Itt đáp, nghĩ rằng bây giờ cậu không cần ở một mình nhiều vì đã nói chuyện với người khác. Dù chỉ một chút thôi.

“Cậu ở đây một mình à? Tôi đã thấy cậu từ hôm qua chúng ta dựng lều rồi. Hôm qua chúng tôi cũng đến, nhưng chúng tôi đến ngay trước cậu.” Bác Chuan thản nhiên nói.

“Cháu đến một mình, chú và dì chỉ có hai người thôi phải không?” Itt mỉm cười đáp lại, đến rồi một mình hỏi lại chú

“Đúng, chỉ có hai người thôi. Chú và dì thường thích dựng lều cùng nhau” Dì trả lời, Itt gật đầu xác

“Vậy cậu định ở đây bao lâu?” Bác hỏi lại

“Cháu cũng chưa biết nữa, cháu mệt nên cháu đến đây nghỉ ngơi một chút” Itt đáp. Cả chú và dì đều gật đầu mỉm cười

“Đủ rồi, tôi đã làm phiền cậu quá nhiều rồi” người dì mỉm cười trầm ngâm nói

“Không sao ạ” Itt cười đáp, trước khi chuyển sự chú ý lên bầu trời trước mặt, cậu muốn ngắm bình minh. Mặt trời màu cam đang dần ló dạng khỏi dải phân cách. Nhiều du khách giơ máy lên chụp ảnh. Mặc dù nó tương đối yên tĩnh và không có gì khác ngoài một thác nước, nhưng Itt cảm thấy rất vui khi được quay lại lần nữa. Và khi mặt trời mọc hoàn toàn, những người khác dần dần đi làm những việc cá nhân của họ. Itt cũng quay trở lại lều và lấy đồ của mình để đi tắm.

“Cậu gì ơi” Một tiếng từ phía trước lều kêu lên. Itt lúc này mới dời mặt nhìn, thấy vẫn là bác vừa nãy

“Dạ, Bác.” Itt trả lời

“Cậu đi tắm à?” Bác hỏi khi nhìn thấy Itt đang đứng trước lều.

“Dạ chú, cháu có thể giúp gì cho chú không?” Itt hỏi lại khi ngồi xuống trước lều.

“Chú và dì đã chuẩn bị thức ăn. Cho nên chúng ta muốn mời cậu ngồi xuống cùng ăn cơm” Bác có nhã ý mời.

“Uh, cháu không muốn làm phiền chú, cháu có thể mua ở cửa hàng” Itt trầm ngâm nói.

“Không sao đâu. Hãy đến ngồi và ăn cùng nhau để cậu không cô đơn. Đi tắm và thay quần áo trước. Sau đó đến gặp chú và dì” Bác nói rồi bước đi, không đợi Itt trả lời.

Sau đó Itt bước vào phòng tắm để tắm. Khi đến nơi, cậu thấy một nhóm du khách cũng đang giải tán đi tắm. Nhiều người quay lại nhìn cậu nhưng Itt không quan tâm. Cậu nhanh chóng bước vào phòng tắm khi đã xong việc nhanh chóng, cậu quay lại để cất đồ vào lều. Cậu thoa kem chống nắng lên mặt rồi đi bộ đến lều của chú và dì, cách lều của cậu khá xa.

“À, cậu đây rồi. Mời ngồi đi.” Dì nói, người đang bận làm thứ gì đó trong nồi, quay sang Brick, mỉm cười, Itt sau đó ngồi vào chiếc lều màu xanh lam.

“Cảm ơn vì đã mời cháu ăn sáng” Itt nói. Người dì xua tay.

“Không thành vấn đề” người dì nói. Itt lại đến gần người cô.

“Cháu có thể giúp gì được cho dì không?” Itt dè dặt hỏi vì không muốn ngồi chờ ăn.

“Đi giúp ta dọn bàn đi” dì cười nói, Itt liền đi giúp chú dọn bàn và nói chuyện. Hai vợ chồng cũng trò chuyện qua lại. Itt trò chuyện với họ cho đến khi cậu nhận ra cả hai đều có ba đứa con và hai người đã đi làm. Em út vẫn đang học đại học , 2 vợ chồng thích lái xe đi đây đó , mấy lần mấy đứa ngăn cấm vì lo, nhưng cả 2 vẫn thích

“Itt ơi, cháu có bạn gái chưa”  Dì vừa hỏi vừa múc cháo ra tô cho Itt.

“Cảm ơn” Itt cảm ơn cô về món cháo khi cậu ngồi quanh chiếc bàn xếp nhỏ kiểu Nhật và khi nghe câu hỏi cậu dừng lại.

“Ồ... chưa ạ” Itt nhẹ nhàng nói.

“À...tiếc quá. Cháu đẹp trai vậy mà, nếu chưa có con gái thì ta giới thiệu cháu với con gái của chúng ta.” Người dì nói với một nụ cười. Itt mỉm cười đáp lại và không nói gì. Ăn no, Itt đề nghị rửa bát hộ vì bát bằng nhựa. Itt tự tin rằng mình nhất định sẽ không làm vỡ đồ của hai chú. Sau khi rửa bát xong, cậu ngồi xuống trò chuyện thêm vài câu trước khi Itt quay trở lại lều của mình, cậu nhìn đồng hồ và nghĩ rằng mình nên đợi khoảng giữa trưa. Rồi xuống nước chơi.

.............

“Đi ăn đi, P’Day” Night gọi anh trai của mình, người đã bước vào bếp. Day ngồi trên ghế với vẻ mặt nghiêm túc. Đêm qua, anh gần như không ngủ được vì cứ thắc mắc không biết Itt ở đâu và cuối cùng ngủ thiếp đi lúc rạng sáng.

“Hôm nay em không có tiết sao?” Day hỏi Night.

“Vâng, em ra ngoài một lát, chỉ còn một tiết học thôi. Chiều em sẽ về. Anh có muốn mua gì không, anh có thể mói và cho rm biết” Night nói với anh trai mình. Day gật đầu. Gear vẫn ngồi uống cà phê nhìn Day.

“Nghiêm túc đấy, mày đã ngủ chưa?” Gear hỏi. Day nhìn Gear nhưng không trả lời. Night nhìn vào khuôn mặt của anh trai mình và có thể đoán rằng Day chắc chắn đang ngủ không ngon giấc.

“Mày đã phát hiện ra điều gì chưa? Vợ mày chạy đi đâu rồi?” Khi Day không trả lời câu bỏi kia, Gear giả vờ hỏi về Itt khiến Day nhìn Gear ánh mắt cay nghiệt, Night đá vào chân người yêu

“Anh nói nhiều” Night nói, Gear khẽ nhún vai và không hỏi nữa.

“Tại sao anh phải thắc mắc nó đã đi đâu? “ Day hỏi lại, điều thậm chí không phù hợp với tâm trí của Day lúc này. Gear hơi cau mày.

“Chà, mày không muốn tìm nó? Được, tao sẽ kêu nó đi luôn khỏi về” Gear nói với vẻ khó chịu

“Đừng làm trò đó” Day nghiến răng.

“Tại sao mày không thôi ngang ngược? Mày không mệt hả? Tao tự hỏi, mày có cảm xúc không? Nó là vợ mày hay là cảm giác của mày lúc này coi Itt chỉ là người quen bình thường?” Gear lập tức cáu kỉnh và hỏi ngược lại.

“Đừng làm mọi chuyện rối thêm, Gear. Đừng nói nữa đi ăn đi” Night lập tức cấm bạn trai nói thêm bất cứ điều gì. Vì cậu thấy rằng anh trai mình nổi giận. Day không nói gì nữa trước khi họ ngồi ăn cùng nhau. Bầu không khí tại bàn ăn trở nên im lặng, khi họ ăn uống no nê, Gear phải rời khỏi Night và đến văn phòng của ba mình.

“Anh ở một mình được không?” Night lo lắng hỏi, mặc dù anh trai đã khôi phục, nhưng Night vẫn lo lắng.

“Anh không phải là con nít, Night” Day trả lời. Night khẽ mỉm cười trước khi lên xe, hạ kính xe xuống và nhìn Day.

“Nếu mày ở nhà một mình, hãy suy nghĩ kỹ. Mày sẽ biết vợ mày đi đâu? Sau đó tao và Night sẽ quay lại và lấy câu trả lời” Gear kết luận trước khi rời khỏi nhà ngay lập tức. Day đóng cổng nhà với tâm trạng tồi tệ và quay trở lại nhà và ngồi trên ghế sofa.

“Chết tiệt, mày đi đâu thế?!” Day tức giận đập tay xuống ghế sofa. Trước khi kịp nhận ra Neil và Nick có lẽ đã biết. Day liền gọi cho Neil

📱(“Có chuyện gì vậy?”) Neil bắt máy

📱“Neil, tao có chuyện muốn hỏi mày” Day nói

📱(“Sao?”) Neil hỏi lại

📱 “Tao muốn biết về tao và Itt. Bọn tao thường đi du lịch ở đâu? Hay có nơi nào mà cả hai đặc biệt thích?” Day hỏi lại. Dù biết là không đúng khi phải nhờ người khác thay vì suy nghĩ, nhưng Day đã quá sốt ruột để đợi anh tự phát hiện ra.

📱(“Tại sao mày lại hỏi?”) Neil tò mò hỏi. Day nghe thấy giọng nói của Nick hỏi Neil chuyện gì đang xảy ra. Neil nói với Nick, trong khi Day hỏi, Day nghe thấy tiếng ồn từ phía Neil.

📱(“Tao sẽ không nói” ) Giọng Nick vang lên thay cho Neil khiến Day nhíu mày

📱(“Qua Gear cho tao biết rồi, tao không nói đâu, tự tìm vợ đi, đừng hỏi chồng tao “) Nick hét lại trước khi Neil lấy lại điện thoại để nói chuyện một mình

📱(“Xin lỗi”) Neil nói với giọng mệt mỏi

📱“Ừm, mày có thể nói cho tao biết không?” Day hỏi lại.

📱(“Tao cũng muốn nói với mày. Nhưng tao muốn mày tự nhớ. Tao nghĩ Itt đang chờ mày nhớ ra, thay vì hỏi tao. Với lại, dù tao có nói ra thì cũng không biết mày nghĩ sao. Chà, tao thực sự không thể giúp được. Tao xin lỗi, anh bạn”) Neil nói với giọng căng thẳng. Nhưng Day không nghĩ sẽ đổ lỗi cho bạn mình theo bất kỳ cách nào.

📱“Không sao đâu, cảm ơn mày rất nhiều. Đá vào mồm vợ mày 1 phát đi. Tai tao sắp điếc rồi” Day nói lại, trước khi cúp điện thoại và giơ tay xoa xoa thái dương vì căng thẳng vì anh thực sự không hiểu phải tìm Itt ở đâu

.........

“Đi chơi dưới nước không, Itt” Bác nói khi thấy Itt đi về phía thác nước

“Vâng, chú có muốn đi cùng không?” Itt hỏi lại.

“Tốt hơn hết, chúng ta hãy đi trước” chú trả lời, Itt gật đầu với một nụ cười, trước khi bước đi một mình. Itt bước lên tấm kiếng xếp lớp tầng 4 để chụp ảnh vì điểm cắm trại nằm ở tầng 4 của thác, du khách có thể lên để xem tầng 5-6-7 trước hoặc xuống xem tầng 3-2-1 .

“Hừm, lối đi bây giờ làm bằng gỗ à?” Itt mỉm cười nói khi nhìn thấy con đường trước kia là đất, bây giờ những thanh gỗ được tận dụng để làm lối đi cho dễ dàng ngắm nhìn từng bậc của thác. Đứng chụp ảnh ở tầng 4 trước, không chơi được, trước khi xuống cầu thang bộ lên tầng 3, có một nam một nữ đang nô đùa dưới nước, bên kia chạy tới chụp ảnh thác nước trước. Itt đi xuống và đứng trên những tảng đá. Sau đó, cậu ngồi nhìn thác nước chảy xuống những tảng đá trước khi mỉm cười một chút, nhớ lại lần đầu tiên cậu đến đây, khi Itt trốn thoát khỏi Day cùng với Nick, người cũng đã trốn thoát khỏi Neil.

<<Itt, bố của mày đang ở đây!!>>

Tiếng hét của Nick lại vang lên trong trí nhớ của cậu và Itt nhớ cảm giác đó rất tốt, cậu cũng đã bị sốc khi quay lại và thấy Day đang đứng đấy, nhưng cú sốc cũng không phải là cảm giác của niềm vui bao gồm. Biết rằng cậu đủ quan trọng để khiến Day đến và tìm thấy cậu. Itt đã rất hạnh phúc

<< Tao chỉ muốn được động viên trước khi nhảy>>

Giọng nói của Day lại vang vọng trong ký ức khiến Itt tự mỉm cười vì khi đó Day đã đưa cậuđi chúc mừng sinh nhật. Day đưa cậu đến những tảng đá ở tầng này và họ ở sau bức màn thác nước. Trước khi nhảy xuống nước, Day đã hôn cậu để động viên. Lúc đó Itt rất vui, Itt ngồi suy nghĩ và mỉm cười như tầng đó một lúc trước khi quyết định đứng dậy và tiếp tục đi bộ lên tầng 2. Itt đi loanh quanh chụp ảnh, tranh thủ nghỉ ngơi thư giãn. Làn nước màu ngọc lam khiến Itt muốn nhảy xuống và bơi. Itt cố gắng nằm xuống để giữ nguyên vị trí. Vừa chạm chân xuống nước, Itt đã nổi da gà vì nước quá lạnh. Itt quyết định treo máy ảnh trên cành cây. Sau đó, cậu ngồi xuống và ngâm mình trong thác nước. Itt hít một hơi dài vì không thể tìm thấy không khí trong lành như thế này ở Bangkok. Itt ở một mình một lúc, dựa vào tảng đá để tận hưởng thiên nhiên. Khi nghe thấy một nhóm người nói chuyện gần đó, cô gái dừng lại bên cạnh Itt đang bơi

“Xin lỗi, nước lạnh quá phải không?” Một giọng nữ vang lên, Itt khẽ gật đầu.

“Không sao đâu” Itt trả lời

“Vậy chúng ta cũng có thể bơi ở tầng này”  Cô gái hỏi. Itt đứng lặng một lúc, trước khi gật đầu, vì cậu nghĩ họ có thể bơi ở bất cứ đâu

..........

Trong khi một người trong số họ lạnh cóng vì lặn trong thác nước, người còn lại vội vàng và mặc cảm. Day cố nhớ mà không hình dung ra được, anh ngồi đó suy nghĩ cho đến khi bắt đầu thấy khó chịu với chính mình. Sự bồn chồn khiến Day nhận ra mình có chút lo lắng cho Itt, đó là một cảm giác tưởng chừng như phát điên. Sự tức giận của anh lẫn lộn và Day quay trở lại phòng, đập đổ mọi thứ trong phòng. Ban ngày anh đi tìm những bức ảnh có hình ảnh nơi Day và Itt hay đi chơi, có rất nhiều hình ảnh, Day không biết cậu đã đi đâu. Day đi mở ngăn tủ đầu giường thì phát hiện chiếc nhẫn vàng trắng được đặt trong một tấm vải, chiếc nhẫn này đã được lấy ra khi Day gặp tai nạn. Bác sĩ để lại nó với Itt. Cậu cất nó vào ngăn kéo vì Day vẫn không nhớ gì cả. Day lấy chiếc nhẫn và nhìn nó.

“I&D” Day lẩm bẩm những chữ cái được khắc bên trong. Trước khi nhận ra rằng Itt cũng đang đeo một chiếc nhẫn tương tự chiếc nhẫn này. Day cầm nó lên và đeo nó vào ngón tay của mình ở vị trí vừa vặn. Khi đeo chiếc nhẫn vào, Day cảm thấy căng cứng ở ngón tay. Bỗng ngực của anh đau đến mức anh không thể chịu đựng được. Day đứng dậy và tiếp tục tìm kiếm những thứ khác.

Day vô tình giẫm lên điều khiển âm thanh khiến dàn âm thanh trong phòng ngủ phát nhạc. Day cúi xuống cầm điều khiển và tắt âm thanh, nhưng phải tạm dừng khi nhạc phát đầu tiên.

🎶
Anh cho em biết và hiểu chữ ta cùng chung sống
Dù nóng hay lạnh cũng đừng sợ. Anh có trong trái tim của anh.
Từ giờ hãy để anh tiếp tục bước đi
Anh và em, tay trong tay từ bây giờ.
Qua nỗi cô đơn ta từng có
Khi em có một người tốt ở đây. Hơn nữa, có hơn được bao nhiêu cho nhau?
Chỉ yêu em và mãi mãi, chỉ em và anh
🎶

Tiếng nhạc lớn khiến một số hình ảnh hiện lên trong não. Đó là một hình ảnh thoáng qua rất nhanh, giọng hát, lời chúc mừng sinh nhật ai đó.

Chỉ có chữ yêu là hai ta hiểu

<< Bài hát. Mày vừa hát, nó là dành cho tao?”>>

<<Mày thích không?>>

<<Tao thích, mày chưa bao giờ hát cho tao nghe>>

Cuộc trò chuyện giữa hai người vang vọng. Day nhớ rằng đó là giọng nói của anh và Itt. Day bị đau đầu cho đến khi anh chóng mặt. Sau đó, anh loạng choạng ngồi xuống chiếc ghế dài. Một số hình ảnh được phản chiếu

“Thác Huay Mae Khamin” Day lẩm bẩm một mình với giọng buồn bã trước khi anh có thể quyết định. Một cảm giác, khiến Day muốn đến đó. Bản thân Day vẫn không nhớ gì cả. Nhưng linh cảm mách bảo anh phải đi, bởi vì trong tiềm thức của anh đã hiện ra từ đó một lúc trước. Day gọi ngay vào số điện thoại của Night.

📱(“Vâng, P’Day”) Night trả lời cuộc gọi.

📱“Night, có có về không?” Day vội vàng hỏi em trai

📱(“Em vừa học xong. Đang đợi Gear đến đón ạ”) Night nói lại.

📱“Gọi Gear cho anh mượn xe” Day lại nói, vì xe của Day đã bị hỏng từ sau vụ tai nạn.

📱(“Tại sao anh muốn mượn xe?”) Night bối rối hỏi.

📱“Anh tìm Itt, tại thác Huai Mae Khamin” Day nói với giọng nghiêm túc, khiến Night bình tĩnh hơn một chút

📱(“Day, hãy đợi. Em sẽ về ngay và nói chuyện với anh, OK”) Night nói với anh trai mình trước khi cúp máy. Sau khi cúp máy, Day đi chuẩn bị đồ đạc ngay. Hơn một giờ đã trôi qua. Gear và Night trở về nhà. Night đi đến chỗ Day, người đang đợi ở nhà

“Em đã nói với Gear chưa?” Day hỏi em trai mình

“Đợi đã, mày đi đâu mà vội thế?” Gear, người đang theo dõi Night, đã hỏi

“Tao tìm Itt” Day nói với giọng nghiêm khắc

“Tại sao? Mày nói rằng mày không muốn tìm nó mà” Gear hỏi lại

“Đừng có ghẹo gan tao, Gear. Đừng nghĩ tao không đập được mày” Day nói với giọng cứng rắn.

“Bình tĩnh nào, Day. Còn anh, Gear, đừng làm anh trai em khó chịu, hửm?” Night nói với anh trai rồi quay sang mắng người yêu trước khi quay lại với Day lần nữa

“Anh nghĩ tại sao P’Itt lại ở đó?” Night tò mò hỏi

“Anh không biết, nhưng tình cảm của anh... nói tới đó thôi” Day nói với giọng nghiêm túc. Night quay sang nhìn Gear.

“Nếu không tìm được anh ấy thì sao?” Night hỏi, Day dừng lại một chút

“Anh sẽ về” Day trả lời ngắn gọn. Nhưng anh chắc chắn rằng Itt nhất định sẽ đến đó. Day không biết tại sao anh lại có sự tự tin đó

“Mày lái xe một mình?” Gear hỏi.

“Hừm” Day trả lời trong cổ họng.

“Đường hơi dài, lái xe lâu như vậy thân thể sẽ không sao chứ?” Gear hỏi lại.

“Tao sẽ ổn thôi” Day trả lời một cách tự tin.

“Day, anh có đi ngay bây giờ không?” Night căng thẳng hỏi. Day gật đầu, tâm trí anh muốn đến đó càng nhanh càng tốt

“Nhưng bây giờ muộn rồi. Chúng ta hãy đi vào ngày mai. Em và Gear cũng sẽ đi cùng anh, ít nhất hãy để Gear lái xe” Night nói vì cậu sẽ không có lớp học trong ba ngày.

“Được, tao sẽ đưa mày đi” Gead ủng hộ suy nghĩ của người yêu.

“Tin ở em. Hãy đi vào ngày mai, chúng ta có thể rời đi vào sáng sớm. Em chắc chắn sẽ lo lắng nếu để anh đi một mình” Night cố gắng thuyết phục anh trai của mình. Day im lặng một lúc trước khi thở dài

“Ừm... được rồi, anh và Gear có thể chuẩn bị mọi thứ. Đề phòng không tìm được thì về” Day nói, Night gật đầu trước khi Day quay trở lại phòng. Night và Gear nhìn nhau và mỉm cười.

“Anh có thấy Gear không? P’Day yêu P’Itt nhiều lắm. Nếu không, tiềm thức của anh ấy sẽ không bảo P’Day đi theo P’Itt đến đó. Người ta nói, những người yêu nhau, tình cảm nên truyền cho nhau.” Night cười nói, bởi vì đó là một dấu hiệu tốt. Chẳng mấy chốc Day nhất định sẽ nhớ tất cả.

.........

“Anh Itt, anh ở đây một mình sao?” Giọng một người cô gái đang phát ra từ dòng nước gần đó hỏi.

“Đúng” Itt cười đáp. Sau khi cả nhóm xin đi bơi và tự giới thiệu cũng như làm quen với Itt một chút.

“P’Itt, chúng ta hãy bơi cùng nhau” Cô gái lại nói. Itt nhìn thấy một vùng nước và muốn thử bơi. Vì vậy, cậu đã đứng dậy và xuống bơi cùng bọn trẻ. Ai đó có thể làm giảm bớt nỗi nhớ Day một chút sẽ rất tuyệt. Nhưng Itt vừa nhấc chân bước lên đá thì lập tức lầm bầm

“Ôi!” Itt hét lên kinh hoàng sẵn sàng chờ cú va chạm vì biết chắc mình trượt chân ngã. Nhưng có một cánh tay mạnh mẽ của một trong những thanh niên trong nhóm, người đã chạy và lấy Itt trước.

“Cẩn thận nhé, P’Itt” giọng trầm của Pitch vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro