Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi mua xong, Day đi thanh toán. Anh có thể cảm thấy ánh mắt của một số người đang nhìn anh. Nhưng Day không quan tâm, mặc dù anh biết ai đang theo dõi mình. Trả tiền xong, Day trở lại xe và lái thẳng về nhà.

“P’Itt đâu ạ?” Night lập tức hỏi khi thấy anh trai bước vào nhà một mình

“Ở nhà bố” Day bình tĩnh trả lời

“Hai anh không đánh nhau đúng không?” Night lo lắng hỏi

“Không đánh nhau mà. Bố mẹ bảo anh ở nhà mấy hôm, anh về lấy thêm quần áo” Day nói khiến Night thở phào nhẹ nhõm.

“À, vậy thì Day, anh không cần phải lo lắng về việc về nhà. Em sẽ lo việc nhà” Night mỉm cười nói với anh trai. Day nhìn Night và cười dịu dàng trước khi nhẹ nhàng xoa đầu anh

“Em đã trở thành người lớn rồi” Day nói và Night mỉm cười. Day lên lầu lấy quần áo trong phòng ngủ.

📲Trim... Trim...

Điện thoại reo, anh bắt máy thì thấy là Itt gọi.

📱“Chuyện gì vậy?” Day khẽ trả lời điện thoại

📱(“Về tới nhà chưa?”) Itt lo lắng hỏi

📱“Về rồi, đang đang thu dọn quần áo” Day trả lời ngắn gọn

📱(“Mua đồ cho tao chưa?”) Itt lại hỏi .

📱 “Hmm” Day trả lời cộc lốc như thường lệ.

📱(“Vậy trước khi ra khỏi nhà nhớ gọi cho tao, lái xe cẩn thận nhé”) Itt nói, Day khẽ mỉm cười

📱“Tao biết rồi, lác gặp” Day nói lại và cúp máy. Sau đó anh đi mở tủ quần áo để lấy một chiếc túi khác để bỏ đồ vào

Đột nhiên...

Một chiếc đĩa CD đựng trong phong bì màu trắng đáp xuống chân Day khiến Day hơi nhíu mày ngạc nhiên

“Đây là cái gì?” Day lẩm bẩm, sau đó cầm lên xem phong bì, trên đó không có gì viết. Không có gì được viết trên tờ giấy bên trong.

“Ai để ở đây?” Day nói một mình, trước khi cất đĩa CD vào tủ. Sau đó anh lấy túi để đồ đạc và quần áo cho đến khi xong.

“Buổi tối, nếu có gì gấp thì gọi cho anh” Day nói với người em. Anh trai ai đang ngồi với Gear trong phòng khách

“Vâng, P’Day, anh lái xe cẩn thận nhé” Night nói với anh trai. Day quay sang nhìn em rể.

“Gear, mày ra ngoài đóng cổng đi.” Day nói với Gear bằng một giọng đều đều với vẻ bắt buộc. Gear hơi cau mày vì anh biết chắc chắn Day có điều gì đó muốn nói với anh.

“Đợi đã, em đóng cửa cũng được” Night đề nghị đóng cửa lại. Nhưng Gear kéo tay người yêu

“Đi xem phim đi, anh đóng cho” Gear nói. Night gật đầu và ngồi xuống trước khi Gear đứng dậy và đi theo Day, đi thẳng vào gara. Day mở cửa xe ngồi xuống nhưng anh vẫn chưa đóng cửa xe. Gear sau đó đặt cánh tay của mình lên nóc xe.

“Chuyện gì vậy?” Gear hỏi

“Từ giờ hãy chăm sóc em trai tao thật tốt. Nếu có thể, đưa em trai tao về nhà trước” Day nói với giọng đều đều. Điều này khiến Gear cau mày

“Có vấn đề gì vậy?” Gear hỏi, ngạc nhiên trước những lời của Day. Vẻ mặt Day bình thản như không có chuyện gì xảy ra

“Mày đi đóng cổng nhìn trái trước nhà chỗ thùng rác màu xanh, có chiếc Honda HRV màu đen, coi hộ tao. Chỉ cần đừng để nó đi theo tao là được” Day nói với giọng điệu bình thường. Gear ngay lập tức cau mày.

“Ý mày là có người theo dõi mày?” Gear hỏi, giọng run run

“Chỉ là một vài con chuột phiền phức làm phiền tao một chút thôi, tao không muốn em trai mình biết về nó. Mày phải chăm sóc em ấy thật tốt, hiểu không?” Day lại nói.

“Chà, mày không cần phải lo lắng, tao có thể chăm sóc Night. Còn về những việc đó, nếu có gì cần giúp cứ nói với tao, tao luôn sẵn sàng” Gear nói với giọng nghiêm túc. Mặc dù anh và Day không hợp nhau lắm vì họ thích tranh cãi và trêu chọc nhau, nhưng bây giờ họ là một gia đình. Day gật đầu khi nghe những gì anh nói.

“Vậy thì mày có thể mở cổng cho tao” Day nói, và Gear ra khỏi cửa xe để Day đóng cửa lại. Gear đi đến mở cổng hàng rào và nhìn vào nơi mà Day đã nói trước đó, anh thấy chiếc ô tô đó thực sự đang đỗ nhưng Gear giả vờ không quan tâm.

Sau đó Day lên xe và lái đi, Gear đi nhặt rác bỏ vào bao rồi đi bộ đến trước nhà nơi đặt thùng rác màu xanh. Xe đang nổ máy chạy theo Day thì Gear làm rơi thùng rác trong xe giữa đường trước nhà khiến xe khựng lại, không thể đi do Gear đã làm đổ bao rác xuống đường. Ngoài ra, Gear và xe đẩy lại chặn đường và con đường chung cư trong làng không rộng lắm

“Xin lỗi, xin lỗi” Gear nghiêng đầu xin lỗi, có vẻ như anh thực sự đã phạm sai lầm, bên kia không hạ gương xuống để nói bất cứ điều gì. Nhưng Gear biết đủ rằng người ngồi trong xe chắc hẳn đang rất khó chịu. Anh đã dọn mọi thứ trong một thời gian, sau đó để chiếc xe đó đi. Gear tự tin rằng chiếc xe sẽ không theo Day là điều chắc chắn. Trước khi Gear bước vào, anh chộp lấy điện thoại của mình và nhấn một tin nhắn để nói với Day. Khi Day nhìn thấy tin nhắn của Gear, Day mỉm cười như thể anh không gặp rắc rối gì. Trước khi bấm máy gọi cho Itt

📱(“Mày ra khỏi nhà rồi phải không?”) Itt hỏi ngay khi nghe máy

📱“Hừm” Day trả lời trong cổ họng.

📱(“Mày có nhớ đường về nhà ba mẹ không?”) Itt tiếp tục hỏi.

📱 “Tao nhớ” Day trả lời vì anh không cần người nhớ chính xác đường đi, mặc dù bây giờ anh không còn trí nhớ gì cả vì mất trí nhớ, nhưng anh đã từng đến nhà Itt một lần và anh nhớ rõ đường đi

📱(“Hừm, lái xe cẩn thận”)  Itt lặp lại.

📱“Mày có nhớ mày đã nói câu đó bao nhiêu lần trong ngày hôm nay không?” Day hỏi.

📱(“Tao lo lắm”) Một âm thanh nhẹ nhàng từ Itt vọng lại khiến Day khẽ mỉm cười. Mắt anh không ngừng nhìn vào kính chiếu hậu.

📱“Tao biết mày lo lắng. Vậy cúp máy đi, tao đang lái đây.” Day nói. Itt gật đầu trước khi cúp máy Day vừa lái xe vừa nhìn vào kính chiếu hậu, nhưng anh không thấy một chiếc ô tô nào đi theo

“Hừ, hẳn là rảnh rỗi lắm đấy” Day thờ ơ nói, anh lái xe một lúc thì Day đến nhà bố mẹ Itt. Khi bước vào, khu vực trong nhà được rào lại, Itt chạy đến giúp Day xách đồ.

“K’Asupot vẫn ở trong nhà phải không?” Day hỏi về Asupot vì anh vẫn thấy xe của ông ấy

“Ừm, bố mời chú Asupot ăn tối cùng nhau trước” Itt đáp. Day gật đầu trước khi xách một túi đồ vào nhà. Day đi thẳng về phía Asupot, người đầu tiên nói chuyện với bố Itt.

“Chú Asupot, chú có bức ảnh nào của con trai chú không?” Day hỏi khiến hai người đàn ông lớn tuổi lập tức quay lại nhìn.

“Tại sao con lại hỏi vậy?” Bố của Itt hỏi một cách ngây thơ

“Con không nhớ nó và con muốn xem một bức ảnh nó trông như thế nào” Day nói với giọng thực tế. Asupot ngồi nghịch điện thoại một lúc trước khi đưa nó cho Day, người đã nhận nó và nhìn vào bức ảnh với một nụ cười nở trên môi.

“Có chuyện gì vậy?” bố của Itt hỏi

“Không có gì, con chỉ nghĩ khuôn mặt rất dễ nhớ.. con xin lỗi” Day nói trước khi đưa điện thoại lại cho Asupot và đi tìm Itt vừa ra khỏi bếp

“Có chuyện gì vậy?” It tò mò hỏi. Day lắc đầu

“Đưa tao về phòng mày” Day đáp lại và Itt dẫn Day về phòng. Day nhìn quanh phòng Itt

“Tao có hay đến đây ngủ không?” Day hỏi, Itt gật đầu. Sau đó, Day cố gắng nhìn vào các đồ vật và bầu không khí trong phòng của Itt để tìm lại trí nhớ của mình.

“Có muốn nằm một lát không? Bữa tối sẽ chuẩn bị ngay, tao sẽ gọi cho mày” Itt nói, sợ Day mệt

“Chúng ta cùng nhau ngủ đi” Day nói, mặt hơi nóng

“Tao xuống giúp mẹ.” Itt nói bằng giọng nghèn nghẹn

“Muốn học nấu ăn sao?” Day hỏi, Itt khẽ gật đầu

“Mày cảm thấy thế nào? Hay là bởi vì tao từng nói mày cái gì cũng làm sai?” Day tò mò hỏi.

“Đó là một phần của nó. Nhưng một phần nữa là tao muốn làm một điều gì đó cho mày, suốt thời gian chúng ta ở bên nhau, mày đã luôn quan tâm chăm sóc tao. Đặc biệt là chuyện nấu ăn, mày luôn là người tự mình làm” Itt trầm giọng nói. Day ngồi ở chân giường nhìn Itt chằm chằm

“Và khi tao ở bệnh viện, khi tao đi không được vì bó bột. Mày không chăm sóc tao sao?” Day hỏi lại. Itt lập tức lắc đầu.

“Không giống nhau đâu. Không phải ngày nào mày cũng bị thương như thế này đâu, ý tao là lo cho cuộc sống hàng ngày của nhau đi” Itt vừa nghĩ vừa cảm khái nói. Day khẽ mỉm cười.

“Hồi đó tao cấm mày vào bếp. Tại sao vậy?” Day hỏi lại, Itt nhún vai.

“Tao cũng không biết, có lẽ mày sợ tao phá hỏng nhà bếp của mày đi.” Itt vừa nói vừa suy nghĩ, Day trầm mặc một chút, anh muốn tự trấn an mình nguyên nhân trước khi mất trí nhớ, Itt hẳn là không sợ hãi. Chắc chắn sẽ phá hủy nhà bếp. Nhưng chắc chắn phải có những lý do khác.

“Ngủ đi. Tao xuống giúp” Itt nói trước khi bước về phía cửa.

“Ngày mai chúng ta sẽ có một cuộc hẹn với bác sĩ. Chuẩn bị đi” Day nói với giọng trầm trong khi di chuyển để nằm xuống giường của Itt

“Mày định đi khám à?” Itt hỏi, Day vẫn nhìn Itt

“Hừm” Day đáp trong cổ họng.  Itt cảm thấy ánh mắt của Day còn nhiều điều hơn thế, nhưng cậu không nói gì vì cậu nghĩ mình có thể đã suy nghĩ quá nhiều.

“Tao sẽ gọi để hẹn gặp bác sĩ” Itt kết luận trước khi rời khỏi phòng. Day thở phào nhẹ nhõm và nằm trên giường Itt một lúc. Anh nghe thấy âm thanh như tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng ngủ của Itt. Tiếng gõ cửa vang lên, trước khi cửa mở ra, một bóng người cao lớn, chính là bố của Itt

“Ta đánh thức con sao?” Bồ cậu hỏi. Day ngồi dậy và lắc đầu

“Không, con chưa ngủ đâu” Day nói

“Kí ức thế nào rồi” Bố của Itt hỏi, trước khi ngồi xuống chiếc ghế trong phòng

“Con vẫn không thể nhớ hết mọi chuyện. Khi nó xảy ra thì ít thôi, nhưng nó chỉ ở một số thời điểm nhất định tại một số sự kiện nhất định thôi” Day thẳng thắn nói

“Điều đó tốt. Bố muốn con trở lại như xưa để bố không phải lo lắng nhiều” Bố Itt trầm giọng nói. Trước nhìn con rể. Day, dù không nhớ được gì nhưng anh có thể thấy bố của Itt cũng có tính cách giống mình. Nhưng một phần khác là già đi khiến anh kiểm soát tốt cảm xúc và trông có vẻ yếu ớt hơn hồi trẻ một chút.

“Ba, ba có chuyện muốn hỏi con sao?” Day hỏi dù biết mục đích của ba Itt là chắc chắn không phải chỉ để hỏi anh về những kí ức của anh, bố của Itt khẽ mỉm cười.

“Ngay cả khi con không nhớ, thì trí thông minh của con là thứ duy nhất không biến mất cùng với trí nhớ của con” Bố của Itt mỉm cười nói khi thấy Day đang nhìn mình.

“Vấn đề củ thể?” bố ngay lập tức hỏi, đi thẳng vào vấn đề. Day khẽ mỉm cười, nghĩ rằng bố của Itt phải trông giống mình.

“Sẽ là nói dối nếu con nói không có gì” Day trả lời với nụ cười trên môi

“Phải, bởi vì mọi thứ nó cũng liên quan đến Itt. Con sẽ không muốn Itt gặp phải điều gì đó nguy hiểm phải không?” Bố của Itt nói. Mặc dù Day bị mất trí nhớ, nhưng bố của Itt nhận thấy rằng những cảm giác yêu thương và quan tâm mới mà Day dành cho Itt, nó sẽ luôn ở đó.

“Vâng, con yêu cầu được xem hình, bởi vì thực sự có một vấn đề nhỏ” Day thẳng thừng đáp.

“Khi con về nhà, con đi mua đồ cho mẹ thì tình cờ gặp phải nó. Con không thể nhớ nhưng nó vẫn lén theo dõi về đến nhà. Vì vậy, con nghĩ đó có thể là nó nên đã xin ảnh. Sau đó, con mới biết đó thực sự là nó” Day nói với giọng điệu bình thường. Bố của Itt lập tức căng thẳng

“Pete theo con đến đây. Chưa cần phải nói, vì con muốn chắc chắn. Có thể nó đã tình cờ tìm thấy con, nhưng nó không dám đến nói chuyện với con. Vì vậy, nó theo đến nhà con để tìm ra nơi con đang ở. Con tin rằng nó sẽ sớm đến gặp con” Day nói như thể anh ấy không gặp rắc rối gì.

“Day, bố có thể đánh giá Pete tốt hay xấu” Bố của Itt nói. Day mỉm cười rằng anh thực sự không thể thoát khỏi bố Itt

“Vâng, bố biết, nhưng bố muốn tự mình giải quyết việc này” Day khẳng định

“Đúng, bố không thể để con giải quyết việc này một mình được” bố nói một cách chân thành

“Tại sao? “ Day tò mò

“Bố không muốn con và Itt gặp chuyện gì nữa và nếu con gặp phải điều gì đó thì Itt sẽ sống như thế nào? Khi con bị tai nạn và nằm viện, trạng thái tinh thần của Itt đã đủ tồi tệ. Con tự tin đến mức nào? Rằng con có thể xử lý tất cả mọi thứ?” Bố của Itt hỏi

“Hãy để con lo việc này trước. Nếu có gì vượt quá khả năng của con, con nhất định sẽ nói cho bố biết ngay” Day nghiêm túc nói

“Con biết đúng không? Pete đã làm gì trong quá khứ với con và Itt?” Bố Itt nhẹ nhàng hỏi

“Con biết rồi, Itt đã kể cho con nghe” Day trả lời

“Vậy con phải cẩn thận hơn đấy biết không, làm việc gì cũng cẩn thận” bố Itt lại nói. Nhưng trước khi Day có thể trả lời bất cứ điều gì. Cửa phòng ngủ mở ra

“Ồ, sao bố ở đây. Con đã nấu xong... nhưng có chuyện gì vậy?” Itt hỏi khi thấy bố ở trong phòng với Day.

“Không có gì, bố chỉ đến để hỏi thăm tình trạng của Day thôi” Bố Itt nói dối, không muốn Itt lo lắng về điều đó.

“À, Day, chúng ta xuống ăn tối trước đi.” Cậu quay sang người yêu của mình. Day gật đầu và liếc nhìn bố Itt trước khi cả ba cùng nhau bước xuống phòng ăn. Asupot đã ngồi đợi khi mọi người đã yên vị, họ đi ăn cùng nhau.

“Day và Itt, đừng lo lắng. Có lẽ chú sẽ cho người tìm con trai chú. Nếu nó đến Thái Lan hoặc sống ở Bangkok, chú nhất định phải tìm được nó” Asupot nghiêm túc nói.

“Vâng, tìm nó trước khi con tìm thấy nó” Day nói với giọng điệu bình thường, khiến Itt giật mình quay lại. Asupot hơi im lặng nhưng gật đầu.

“Tôi sẽ đến vào Chủ nhật. Nếu có chuyện gì, tôi sẽ gọi điện báo cho cậu biết” Asupot quay sang chào tạm biệt bố Itt trước khi lên xe và lái đi.

“Sao mày lại nói thế?” Itt hỏi với vẻ hoài nghi khi bước lên phòng

“Tao đã nói gì cơ?” Day thấp giọng hỏi

“Mày đã nói với chú Asupot: Tìm nó trước khi mày tìm thấy nó” Itt nói

“Vậy mày nghĩ sao? Để bố nó đi tìm nó trước, còn gì tốt hơn?” Day hỏi lại khiến Itt nghĩ

“Sẽ tốt hơn nếu Asupot tìm thấy nó trước” Itt nói với giọng nhẹ nhàng vì cậu nghĩ rằng nếu Day tìm thấy anh trước thì Pete sẽ làm gì với anh.

“Ừm, tao nghĩ mày có thể đi tắm ngay đi để tao có thể ngủ và nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta phải đến bệnh viện sớm” Day nói trước khi cả hai thay đồ để tắm và ngủ cùng nhau. Cả Itt và Day đều kiệt sức nên họ chỉ ôm nhau ngủ thiếp đi.

............

“Tao lái xe một mình” Itt nói vào buổi sáng. Sau khi Day và Itt thức dậy, họ tắm rửa và mặc quần áo. Chuẩn bị đến bệnh viện để gặp bác sĩ theo lịch hẹn.

“Mày sợ gì?” Day nhẹ nhàng hỏi, Itt làm bộ mặt ngu ngơ

“Tao thì sợ gì? Tao không sợ, tao chỉ muốn để mày nghỉ ngơi thôi, không được sao?” Itt đáp lại nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Hừ, được, muốn lái thì lái đi” Day thẳng thừng nói

“Con không ăn sáng trước sao?” Mẹ Itt bước ra cửa nhà hỏi.

“Lác con sẽ kím gì để ăn” Itt đáp lại

“Vậy lái xe cẩn thận” Cuối cùng mẹ Itt nói trước khi Day và Itt dắt nhau ra xe. Sau đó đưa Day thẳng đến bệnh viện Khi đến bệnh viện, Day và Itt lập tức thông báo cho nhân viên về cuộc hẹn. Không lâu sau, bác sĩ Ruangrit, gọi cả hai đến gặp

“Xin chào” Day và Itt giơ tay chào bác sĩ

“Bố cháu không đi cùng cháu sao?” Ruangrit mỉm cười hỏi

“Bố cháu không đến, bác sĩ. Bố phải xem cửa hàng” Itt trả lời, trước khi Ruangrit để Day ngồi vào ghế và kiểm tra thể lực của anh, cũng như hỏi về những kí ức trong một thời gian dài.

“Cơ thể đang hồi phục rất nhanh. Sức khỏe đã gần như 100% rồi, nhưng cố gắng đừng để tay chân làm gì quá nặng, một phần trí nhớ đối với những gì chú đã nói, đang bắt đầu được cải thiện. Nhìn thấy những hình ảnh trong não hoặc nghe thấy những câu chuyện từ quá khứ được coi là một dấu hiệu tốt, cơn đau đầu đã dừng lại phải không?” bác sĩ Ruangrit hỏi.

“Vâng, lúc đầu thì đau lắm nhưng bây giờ không đau mấy nữa” Day trả lời, Ruangrit mỉm cười hài lòng.

“Được rồi, bây giờ Itt thử xin nghỉ vài ngày làm gì quen đi. Con có thể đưa Day đi du lịch hoặc xem những bức ảnh cả hai đã chụp cùng nhau” Ruangrit đề xuất.

“Có” Itt trả lời.

“Ôi, Itt. Tao khát nước. Mày có thể ra ngoài mua cho tao thứ gì để uống được không?” Day nói

“Chờ một chút, để y tá mang tới, được không?” Ruangrit nói. Nhưng Day lắc đầu

“Chà, con muốn uống cà phê. Khi con bước vào, con thấy có một quán cà phê ở phía trước tòa nhà” Day nói lại, trước khi quay sang nhìn Ruangrit đầy ẩn ý và có vẻ như thế là đủ để bác sĩ biết

“Tao sẽ tự đi mua. Bác sĩ, chú có muốn uống gì không?” Itt hỏi

“À, ừm, chú muốn một cốc cà phê cappuccino” Ruangrit nói

“Đi mua đi” Day nói. Itt gật đầu trước khi yêu cầu ra ngoài mua cà phê cho Day và Ruangrit.

“Chuyện gì vậy?” Ruangrit ngay lập tức hỏi. Khi Itt rời khỏi phòng

“Vâng, con muốn chú kiểm tra Itt” Day nói với giọng trầm. Ruangrit nhíu mày bối rối

“Kiểm tra cái gì?” Ruangrit nghi ngờ hỏi, bởi vì từ những gì ông thấy Itt không có gì

“Con muốn chú kiểm tra trạng thái tinh thần của cậu ấy” Day lại nói.

“Ngay cả khi con không thể nhớ những kỷ niệm cũ. Nhưng con chắc rằng Itt đã có những triệu chứng như vậy sau khi con bị tai nạn, theo những gì con biết được từ những người quen, Itt thích lái những chiếc xe đua và lái rất nhanh. Nhưng theo những gì con thấy, nó chưa bao giờ lái xe nhanh. Nó luôn lái xe chậm hơn bình thường. Ngoài ra, khi nó bước vào một chiếc ô tô đang chạy nhanh hoặc nhìn thấy một chiếc ô tô đang chạy với tốc độ nhanh, nó sẽ bị run khắp người. Mặt tái nhợt và không thể kiểm soát bản thân. Bác sĩ có biết tại sao, điều này không bình thường không?” Day hỏi với giọng căng thẳng

“Thằng bé lại có những triệu chứng như thế này?”






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro