Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay ko có khuyến mãi đâu nha, dl cùng tui chạy đua với nhau rồi °=°

Day và Itt ngồi xem TV  một lúc rồi Nan đi xuống nhà.

“Mac đang ngủ, nó vẫn chưa thức dậy” Nan nói khi thấy Itt đang tìm Mac. Itt gật đầu, trước khi Nan mời anh cùng ăn sáng trong phòng ăn.

“Dạo này cơ thể Hia có khá hơn không?” Nan vừa ngồi xuống ăn sáng vừa hỏi

“Ừm, xương cốt tốt hết rồi, chỉ còn lại ký ức thôi” Day nói với giọng điệu bình thường

“Em tin Hia, thân thể người nào hồi phục nhanh như siêu nhân” Nan cười nói. Itt cũng ngồi dậy cười. Còn Day, anh chỉ nhếch môi cười.

“Có lẽ là Guchin?” Day trả lời vì khi làm việc với Kamol, anh bị đau liên miên. Cả ba ngồi ăn đến no nê. Day và Itt xin phép quay lại vì họ vẫn sẽ ghé qua bệnh viện với Day làm tài xế. Khi đến bệnh viện, cả hai đã đến gặp bác sĩ Ruangrit ngay lập tức.

“Ồ, chú rất vui vì con đã thực hiện trị liệu” bác sĩ Ruangrit nói với một nụ cười.

“Vậy con phải làm gì, bác sĩ?” Itt hỏi ngược lại.

“Không có gì to tát đâu mà. Trước hết, chúng ta phải ngồi xuống và thảo luận chi tiết về tình trạng của con, có thể mất một thời gian. Day có thể đợi, phải không?” Bác sĩ Ruangrit quay sang Day và hỏi

“Vâng” Day trả lời trước khi Itt được đưa vào phòng khám để thảo luận về tình trạng của mình với bác sĩ. Day tận dụng cơ hội để đi dạo bên trong bệnh viện. Day đi bộ vào và ngồi trong một quán cà phê. Cũng như gọi cafe ngồi uống giết thời gian chờ Itt.

📲Trim... Trim...

Điện thoại của Itt đổ chuông vì cậu đã để nó lại với Day. Khi anh ấy bắt máy, anh thấy rằng đó là số của Pete thường gọi. Day rồi bấm trả lời cuộc gọi.

📱“Sao?” Day trả lời điện thoại trôi chảy khiến đầu dây bên kia hơi im lặng.

📱(“Tao nhớ đã gọi vào điện thoại của Itt”) Pete trả lời

📱“Thì sao? Đó là điện thoại của nó, nhưng tao cầm, vậy có gì lạ?” Day hỏi lại bằng giọng bình thường

📱(“À đúng rồi, quên mất bọn mày là gì của nhau”) Pete nói với giọng chế giễu

📱“Có chuyện gì?” Day lập tức hỏi

📱(“Tao chỉ nhớ Itt nên gọi để nói chuyện. Có chuyện gì sao?”) Pete mỉa mai hỏi

📱“Mày có thể làm gì được.” Day nói khiến bên kia im lặng.

📱(“Mày có đang đánh giá thấp tao không, Day?”) Pete nói lại với giọng điệu ủ rũ.

📱“Hừ, tao sẽ không bất cẩn nếu người đó đến đối mặt với tao trực tiếp. Chơi với tao thẳng thắn, nhưng mày là người thích hành động như một kẻ tâm thần, suốt ngày lén lút theo dõi người khác. Nhưng một trong những con mồi đã bị tóm gọn. Ai bất cẩn hơn thế?” Day hỏi, trước khi nghe thấy tiếng càu nhàu từ Pete

📱“Có ý định gọi lung tung thì cúp máy đi, phí tiền gọi lắm” Nói xong, Day cúp máy ngay mà không thèm để ý. Không phải anh không cẩn thận, anh chỉ là muốn động viên đối phương mà thôi. Việc để Pete ra ngoài gặp trực tiếp vì Day có thể biết động thái và đọc thái độ của đối phương dễ dàng hơn do giai đoạn này bản thân anh hầu như không nhớ được gì còn Itt vẫn còn các triệu chứng cần điều trị. Có thể đoán được đường đi của đối phương thì tốt hơn. Sau khi nói chuyện với bác sĩ, Itt sau đó rời đi và thấy Day đang ngồi ở phía trước phòng chờ đợi

“Mọi chuyện thế nào?” Day hỏi bác sĩ Ruangrit, người đã rời đi cùng Itt.

“Hôm nay chỉ là một cuộc nói chuyện nhỏ và kiểm tra nỗi sợ hãi của Itt. Ah, chú đã cố gắng cho Itt xem một đoạn video về một chiếc xe đua. Mặt Itt tái nhợt đi nhưng không nghiêm trọng lắm đâu “ Ruangrit nói.

“Trên TV, con có thể thấy điều đó. Trái tim con hơi thắt lại. Nhưng nếu con nhìn thấy tận mắt. Con biết là con không thể chắc chắn được” Itt nói thẳng

“Chà, có lẽ lần sau chúng ta sẽ kiểm tra lại. Bây giờ con có thể được cho dùng thuốc để giảm căng thẳng. Nếu các triệu chứng xảy ra, hãy uống thuốc, nó sẽ làm dịu và thư giãn trạng thái cảm xúc của cháu” Bác sĩ Ruangrit nói.

“Về phần Day, Itt nói rằng hôm qua con cũng đã đưa cậu ấy đi lái thử. À, điều đó tốt, nhưng chú muốn con hãy từ từ vì chúng ta không biết Itt có thể chịu được cảm giác sợ hãi đến mức nào, chú sợ thằng bé sẽ xĩu” bác sĩ nói.

“Vâng” Day trả lời.

“Cảm ơn bác sĩ” Itt giơ tay chào bác sĩ Ruangrit. Day cũng cúi đầu.

“Vậy cả hai chúng ta đi trước nhé” Day nói lại trước khi đi xuống khu uống thuốc

“Mày đã đợi lâu rồi đúng không? Chán không?” Itt hỏi Day vì cậu nói chuyện với bác sĩ 2 tiếng đồng hồ

“Không, tao xuống uống cà phê” Day trả lời thẳng thừng

“Vậy mình về chưa? Cửa hàng bánh ngọt. Gần đây mày có đến đó không?” Day hỏi, Itt mỉm cười ngay lập tức khi cậu gật đầu.

“Mày dẫn tao đi gặp P'Nam cho đến khi thân nhau. Lúc nào mày cũng thích dẫn tao đi ăn bánh ở P’Nam” Itt nói lại vì Day vẫn không nhớ gì và Day gật đầu.

“Vậy, qua tiệm P’Nam một chút nhé” Day nói trước khi cả hai lên xe, thế là họ phi thẳng đến tiệm bánh mì

.........

“P'Nam” Itt gọi với theo khiến Nam giật mình. Quay lại nhìn vào âm thanh trước khi cười toe toét.

“Ôi Itt, chị nhớ em nhiều lắm” Nam vừa nói vừa ôm Itt

“Hừm” Tiếng Day vang lên khiến cả hai phải tách nhau ra.

“Day đến với em? Anh có khỏe không? Anh ít đến thăm em, Cửa hàng đang rất bận rộn” Cô ấy ngay lập tức chào đón anh, vì đã lâu rồi cô không gặp Day và Itt cùng nhau.

“Cơ thể tao đã khỏe hơn rồi” Day trả lời.

“Vậy...” Nam vẫn ngập ngừng, không dám hỏi về trí nhớ của anh.

“Tao cũng không nhớ lắm” Day nói lại, biết Nam đang nghĩ gì. Nam khẽ quay sang nhìn Itt vì cô hiểu rất rõ cảm giác của cậu.

“Mời anh ngồi trước, bánh miễn phí nha” Nam nói với một nụ cười. Day nhướng mày một chút trước khi Itt quay sang Day.

“Day, mày có đoán được bàn thường ngày chúng ta hay ngồi không? P'Nam, chị không cần phải nói” Itt nói, vì muốn Day tự nhớ. Day nhìn Itt một lúc, trước khi quay sang nhìn các bàn trong quán của Nam, Day nhìn xung quanh và không cố gắng suy nghĩ lung tung, chỉ dùng tình cảm của mình để quyết định, bởi vì trong quá khứ, tất cả những gì Day nhớ được đều sinh ra từ tình cảm gia đình. Day nhìn vào một bàn trống. Trước khi thu hút sự chú ý, chiếc bàn bên sân vườn khá riêng tư. Day bước đến bàn với một cảm giác quen thuộc. Itt đứng đó nhìn chằm chằm trong sự kinh ngạc. Hai mắt lập tức nóng lên.

“Cái bàn này hả?” Day hỏi, quay sang hỏi. Itt gật đầu đồng ý với những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Day khẽ mỉm cười. Trước khi Itt và Nam đi theo anh vào bàn.

“Thật tốt khi anh nhớ điều đó” Nam nói

“Đó là không phải là tao nhớ. Tao cảm thấy quen thuộc như thể tao không thể diễn đạt chính xác được” Day thành thật nói

“Nhưng tao cảm thấy ổn” Itt cười nói.

“Đừng khóc như vậy” Day nói với giọng điệu bình thường. Nhưng Itt nhận thức rõ giọng điệu dịu dàng của Day. Itt sau đó đã cố gắng kìm nước mắt vì cậu đã không khóc

“Hai người ngồi xuống trước có được không? Anh có thể đặt bất cứ thứ gì anh thích. Em sẽ lấy cho anh một ít nước” Cô gái nói với Day.

“Day, mày có vội không?” Itt hỏi, Day lắc đầu.

“Vậy tao muốn ở lại giúp, buổi tối chúng ta hẵn về được không?” Itt lại hỏi, Day nhướng mày hơi kinh ngạc vì anh không nghĩ Itt lại có thể làm được chuyện như vậy

“Đừng lo, P’Day. Itt thường đến giúp việc” Người phụ nữ nói

“Vậy cũng được” Day trả lời khiến Itt mỉm cười. Lý do Itt muốn giúp việc ở cửa hàng của Nam là vì cậu muốn Day để có thời gian làm quen với chính môi trường mình đã từng đến, để Day nhớ lại điều gì đó

“Vậy thì đi ăn cho no bụng với Day trước đi. Rồi đi giúp chị” Nam cười nói. Trước khi Day và Itt ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc của họ và gọi đồ ăn để ăn.

“Sao mày thích ăn bánh?” Day hỏi khi thấy Itt vui vẻ ăn bánh, cậu cười

“Hừm, tao cũng không biết, tao chỉ biết là tao thích thôi” Itt đáp khiến Day khựng lại. Cảm giác ấy dường như cũng đã từng đến với anh, nhưng anh không biết làm thế nào

“Day.. Day” Itt gọi tên người yêu vì thấy người kia ngồi lặng lẽ, hai hàng lông mày níu lại với nhau

“Sao?” Day trả lời

“Mày sao vậy?” Itt lập tức hỏi. Day lắc đầu. Ngoài việc tiếp tục ăn. Khi no nê, Itt đi giúp Nam. Đối với Day, Trong lúc chờ đợi, anh vừa đọc sách vừa nhìn Itt đang làm việc

“Đã lâu không gặp” Một trong những khách hàng nói, khiến Day phải ngước lên khỏi cuốn sách một chú

“Tại không mấy rảnh thôi” Itt thân thiện trả lời, Khi mang đồ ăn lên vì người này là khách quen của Nam

“Đó là bạn trai của cậu?” người kia hỏi.

“Đúng” Itt trả lời.

“Vậy..?” Người kia đang định hỏi thì

“Itt, lấy nước cho tao” thì giọng Day cắt ngang. Itt lập tức quay lại nhìn với một cái vẫy tay

“Chờ một chút” Itt nói với người bên kia, trước khi vội vã bước tới để lấy Day

“Ngồi đi” Day nhẹ nhàng nói, liếc nhìn chàng trai trẻ vừa đến.

“Nhưng tao đang giúp P’Nam” Itt nói.

“Mày ngồi hay về nhà?” Day nói với giọng điềm tĩnh. Itt sau đó ngồi cùng ghế với Day.

“Chuyện gì vậy?” Itt hỏi nhỏ vì cảm nhận được sự không hài lòng của Day

“Mày có thường xuyên đến giúp việc ở cửa hàng của Nam không?” Day hỏi

“Trước đây, nhiều lần tao sẽ giúp đỡ. Nhưng có khi cả ngày tao không giúp được gì. Hoặc chúng ta làm như bây giờ đi ăn, tao sẽ ở lại một lúc không đến hoặc rồi tao sẽ về như hôm nay” Itt giải thích.

“Mày có thường xuyên gặp những khách hàng như thế này không?” Day vẫy tay với chàng trai trẻ thường quay sang nhìn Itt, nghe đến đây thì cậu khựng lại, trước khi khẽ mỉm cười

“Mày ghen à?” Itt hỏi lại khiến Day im lặng một chút. Bản thân anh trở nên không hài lòng và cáu kỉnh mỗi khi thấy ai đó tiếp cận với Itt. Như mọi khi, ngay cả khi Day không nhớ, những cảm xúc sâu thẳm trong trái tim anh vẫn luôn bộc lộ. Lần này cũng vậy.

“Ừ” Day trả lời ngắn gọn, giọng điềm tĩnh khiến Itt hơi sững người, trước khi mặt nóng bừng vì không nghĩ người yêu sẽ trả lời thẳng. Itt nghĩ Day sẽ tránh nói tiếp.

“Khoan..sao mày lại ghen? Có gì đâu mà ghen” Itt trầm giọng nói. Điều này khiến Day khẽ mỉm cười trước khi chạm vào đôi má mịn màng của Itt.

“Im lặng đi, tao không biết” Day nói với giọng điệu bình thường. Trước khi dùng những ngón tay thon dài của mình vuốt ve má cậu. Giống như Itt đồng ý giữ im lặng. Nhưng khi anh vuốt ve má mình, Day liếc nhìn chàng trai trẻ bằng đôi mắt hung dữ cho đến khi đối phương phải lập tức xoay người đi

“Làm sao vậy?” Itt hỏi lại khi Day bỏ tay ra khỏi má Itt

“Tao không biết nó là gì, được rồi. Đi giúp Nam đi” Day nói, khiến Itt tò mò, nhưng cậu đứng dậy và bỏ đi. Day nắm lấy cổ tay Itt trước khi cậu kéo đi.

“Cái gì?” Itt hỏi, phòng khi người yêu có gì bổ sung thêm.

“Sự kiên nhẫn của tao có hạn. Đừng bắt tao phải phá cửa hàng của Nam” Day nói thế thôi. Điều này khiến cậu lập tức nhận ra ý nghĩa của nó.

“Tao biết, tao không liên quan gì đến khách hàng. Đó chỉ là vấn đề về nhiệm vụ thôi” Itt trầm giọng nói nhưng trong thâm tâm cậu cảm thấy thật tốt khi Day tỏ ra ghen tuông như vậy vì điều đó khiến Itt cảm thấy anh vẫn là Day như trước

“Tao sẽ tiếp tục làm việc” Itt kết luận sau nhận được xác nhận từ Day. Sau đó, cậu đi về phía Nam và mỉm cười

“Anh ấy nói gì vậy?” Nam hỏi Itt, người đang đi về phía cô, trong khi Day cau mày nhưng mỉm cười.

“Không có gì đâu” Itt mỉm cười trả lời trước khi tiếp tục giúp cô làm việc. Chuông reo khi có một khách hàng mới bước vào.

“Chào mừng” Cô chào, khi cô dọn bánh ra đĩa cho những khách hàng khác, Itt vẫn chưa quay lại nhìn.

“Chà..” Itt bước ra khỏi quầy bánh để chào đón khách hàng thay cho Nam vừa bước vào bếp. Nhưng Itt phải khựng lại khi nhìn thấy khuôn mặt của người đối diện.

“Pete” Itt khẽ gọi khi thấy người thanh niên trước mặt, Itt vẫn nhớ rất rõ người kia. Pete mỉm cười một chút

“Tao tưởng mày quên tao rồi’” Pete nói, khi cậu vội quay sang nhìn Day, người vẫn tiếp tục ngồi và nhìn chằm chằm vào cậu. Pete quay lại nhìn về phía Itt đang nhìn, trước khi một khóe miệng nhếch lên nụ cười

“Đợi đã, tao cũng sẽ nhận order từ bàn của Day nữa” Nói xong, Pete phi thẳng đến chỗ Day ngay. Itt từ phía sau quầy bước ra rồi kéo mạnh tay Pete vì sợ cậu định tấn công Day

“Mày định làm gì?!” Itt sau khi kéo cánh tay Pete không cho bước đi, mới cứng giọng nói, mãi cho đến khi Pete khựng lại một chút.

“Hừ, sao mày lại khắt khe với tao dữ vậy?” Pete nói một cách mỉa mai

“Làm thế nào mày đến được đây? Và tại sao mày lại đến?” Itt hỏi lại với giọng cứng rắn vì cậu không bao giờ nghĩ Pete sẽ đến. Khách hàng trong cửa hàng nhìn Itt và Pete với vẻ thích thú.

“Bình tĩnh nào Itt. Còn mày, nếu mày không có bàn để ngồi, ngồi vào bàn của tao” Day, người đã đứng dậy và bước đi một cách bình tĩnh, nói với Itt và Pete.

“Thấy chưa, chồng mày mời tao ngồi cùng” Pete nói lại, trước khi ngồi vào cùng bàn với Day. Itt nhìn Pete hoài nghi rồi lại quay sang nhìn Day

“Day” Itt sẽ nói về Pete.

“Không sao đâu, đi đi, tiếp tục làm việc đi. Tao sẽ tự lo liệu” Day nói lại với giọng điệu bình tĩnh. Như thể anh không hào hứng hay bị sốc bởi bất cứ điều gì Pete làm. Itr biết rằng Day nhớ Pete vì anh đã từng xem một bức tranh.

“Nhưng nếu mày, nó sẽ làm gì...” Itt vẫn lo lắng

“Trong cửa hàng có quá nhiều người. Nó sẽ không ngu ngốc đến mức tự đặt mình vào tâm điểm chú ý đâu” Day nói lại, anh đã kiểm tra Pete và xem anh có mang theo thứ gì đó bên mình hay không. Là một người từng làm vệ sĩ cho đám đông, người theo dõi và cảnh giác là chuyên môn của Day. Bây giờ Pete chỉ còn là cái xác không có gì

“Mày có chắc không? Itt hỏi lại.

“Mày là nhân viên, tao gọi món được không?” Giọng Pete vang lên khi cậu ngồi xuống bàn chờ, khiến Itt quay sang lườm Pete, Day khẽ gật đầu với Itt trước khi quay trở lại bàn của mình với cậu

“Mày sẽ ăn gì? Itt hỏi khô khan cho đến khi Pete cười khẽ trong cổ họng.

“Tao sẽ uống một cốc cappuccino trước” Pete nói với Itt

“Tao sẽ nói với mày trước. Nếu mày làm gì Day dù chỉ một chút, tao sẽ không để mày yên” Itt nói một cách đe dọa. Những lúc như vậy, cậu muốn một mình bảo vệ người yêu, bởi khi tìm thấy Pete, cậu lại nhớ đến việc Day và Itt bị bắn. Khi nhìn thấy Day ngã xuống trước mặt mình, điều đó khiến Itt phát điên. Cậu không muốn thấy nó xảy ra lần nữa.

“À, mày bị Day lây bệnh à?” Pete hỏi ngược lại khiến Itt muốn đấm vào mặt người kia

“Làm việc tiếp đi, Itt” Day trầm giọng khiến Itt bước tới hỏi Pete cho cà phê.

“Mày không muốn nói với tao bất cứ điều gì phải không?” Pete hỏi. Sau khi ngồi một lúc, Day vẫn đang ngồi yên lặng đọc sách. Sau khi lấy cà phê cậu gọi, Pete không biết rằng Day đang thay đổi kích cỡ Day hướng ánh mắt về phía anh một chút

“Sao mày dám về đây để Itt tìm thấy mày” Day nói đơn giản trước khi tiếp tục đọc cuốn sách, khiến Pete cảm thấy bực mình vì không thể làm gì được. Cậu luôn biết rằng cậu sẽ không bao giờ gây rối với Day dù chỉ một lần.

“Vậy là mày không muốn biết tại sao tao ở đây à?” Pete hỏi khi cậu ngả người ra sau ghế một cách thoải mái.

“À, tao là người đã nói trước với mày, chuyện đó không vui đâu” Day ngắt lời Pete khiến cậu dừng lại một chút trước khi cười nhẹ trong cổ họng

“Đúng vậy, làm sao tao quên được?” Pete nói với giọng giễu cợt. Day nhìn cậu. Vào thời điểm đó, Pete không biết rằng mình đang được Day khuyến khích trong kế hoạch của riêng mình. Pete từ trong bóng tối bước ra và đến gặp anh, đó là cách đối với một thợ săn như Day, vì nó giúp chơi đùa với con mồi dễ dàng hơn.

“Tao chỉ muốn tự mình đến xem hai người có hạnh phúc hay không. Còn yêu nhau sao?” Pete thấp giọng nói

“Nhìn thấy bọn tao như vậy, mày thấy thế nào?” Day hỏi. Pete nhìn chằm chằm vào Day

“Nhìn thấy điều khiến tao lo lắng. Điều đó khiến tao tức giận đến mức muốn làm tổn thương cả hai người nhiều hơn trước đây “ Pete nói với giọng cứng rắn.

“Bọn tao đã làm gì để khiến mày bị tổn thương nặng nề như vậy? Theo những gì tao nhớ, chỉ có một mình mày gây rối với bọn tao trước đó. Mày thậm chí đã bắn cả hai bọn tao, phải không?” Day nói như Itt đã nói với anh.

“Nhưng mày đã khiến tao bị bố tao đưa đến một nước khác, khiến tao bỏ lại tất cả mọi thứ ở đây. Mày đã nhiều lần làm tao mất mặt, khiến tao mất tự trọng, mất tự tin” Pete trầm giọng nói nhưng không quá to. Day nhìn Pete khẽ thở dài.

“Mày là một đứa trẻ? Mày đã có thời gian để ngồi xuống và suy nghĩ lại. Tất cả những điều này xảy ra là do ai? Ai đã khiến mày cảm thấy như vậy? Nếu mày đủ trưởng thành, tao nghĩ mày nên thừa nhận sai lầm mà mình đã mắc phải. Đừng phàn nàn và đổ lỗi cho người khác vì đã trở thành một đứa trẻ như thế này” Day nói khiến Pete thở dài tức giận. Ban đầu, cậu nghĩ mình sẽ có thể kiểm soát tốt tình trạng của mình trước mặt Day, nhưng cậu không nghĩ vậy tốt như vậy. Ngược lại, cậu cảm thấy như mình đang bị Day thao túng.

“Mày không phải là tao. Mày không biết cảm giác của tao, nó đau bao nhiêu” Pete nói với một chút tức giận trong lòng.

“Mày là người duy nhất không chấp nhận sự thật” Day thẳng thừng nói.

“Chuyện gì vậy Day?” Itt, người giúp Nam làm việc và định kỳ nhìn qua Day và Pete, bước vào và hỏi khi thấy Pete nhìn Day không hài lòng.

“Không có gì, chỉ nói chuyện thôi” Day nói

“Itt có muốn ngồi xuống và nói chuyện với tao không?” Pete quay sang Itt, người đã nhìn vào mặt Day một chút vì cậu cũng muốn ngồi và nghe hai người nói chuyện. Nhưng cậu hy vọng Day sẽ cho phép. Day gật đầu. Itt ngồi xuống bên cạnh Day

“Hừ, nghe kỹ đây” Pete nói với vẻ chế nhạo.

“Mày có vấn đề gì với bọn tao? Mày không thể sống khác đi sao?” Itt đột ngột hỏi, giọng cứng rắn.

“Tao luôn kén chọn. Tao không thể lạnh lùng như Day được” Pete mỉa mai.

“Nhờ có mày mà tao mới thấy Day bình tĩnh như vậy vì Day lớn tuổi hơn mày, nó có nhiều ý tưởng hơn mày. Vì vậy đừng làm điều ngu ngốc như mày, tao biết chính mày đã gọi điện để quấy rối tao” Itt nói.

“Tao chỉ muốn gọi cho mày và nói xin chào” Pete nói với giọng khó chịu

“Mày nên gọi để chào hỏi K’Asupot” Itt nói lại, điều mà Day và Pete hiểu ngay lập tức, đối với Itt, điều đó có nghĩa là cậu đang gọi bố mình.

“Giỏi mồm lắm Itt” Pete nói với một tràng cười khản đặc. Khi Day nghe thấy điều đó, anh biết rằng bên kia đã hoàn toàn kiểm soát được cơn giận của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro