Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Itt đừng nghĩ thế mà con" Mẹ Itt nói. Itt nhìn mẹ mà nước mắt giàn giụa trên mặt.

"huh... Tại con.. nếu con không giục nó về thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.... Day sẽ ở lại cùng bố nhưng vì con mà Day mà....Hu.. vội vã lái xe về... Tại con" Itt đau lòng kêu lên.

"Đừng trách mình Itt. Tao vẫn không biết tại sao Day lại lái xe quá nhanh hay chuyện gì đã thực sự xảy ra" Four nói, cố gắng ngăn Itt không tự trách mình. Trước khi quay lại nhìn Night đang ôm Gus

"Night... huh...anh xin lỗi.. anh xin lỗi." Itt nói với Night, nức nở. Night, người cũng đang nức nở, không còn sức để nói chuyện với Itt.

"Đừng nghĩ nhiều quá, được chứ? Day có lẽ cũng không đến nỗi nào, cứ ngồi khóc như vậy là không tốt. Chúng ta nên chờ Day tỉnh trước đã." Mẹ của Itt nói, người cũng rất đau lòng. Nhưng mẹ phải mạnh mẽ để con trai còn có chỗ dựa. Night tỉnh ngộ bởi những lời nói của mẹ Itt và cố gắng làm dịu cơn khóc, nhưng Itt vẫn tiếp tục khóc nức nở như vậy.

"Mẹ ơi, mẹ có thể đưa con đến bên Day được không? Huh... đưa con đến chỗ cậu ấy đi" Itt nói.

"Con trai, tốt hơn hết là đợi tin tức ở đây. Con có thể bị ốm nếu ngồi đợi trước phòng mổ. Hãy đợi, nếu ổn, Gear sẽ cho con biết." Mẹ Itt nói

"Hãy làm theo lời mẹ nói" Four đồng ý với mẹ Itt. Itt gật đầu đồng ý. Four sau đó đỡ bạn mình nằm xuống giường.

"Four hãy gọi cho Nick. Bảo Nick nói với Neil về việc này nữa, ugh..." Itt nói khi nhớ ra.

"Ừm, để tao gọi cho nó" Four nói trước khi Itt nằm xuống lăn qua bên kia, kèm theo tiếng nấc nhẹ cho đến khi mẹ Itt phải dỗ dành đừng khóc nữa vì Itt đang ốm.

"Itt thế nào rồi Night?" Gear hỏi khi nhìn thấy đôi mắt sưng húp đỏ hoe của Night khi tiến lại gần Gus và Four.

"Khóc rồi lại ngủ thiếp đi. Mẹ P'Itt đang chăm sóc cho anh ấy đấy" Gus đáp. Night ngồi bên cạnh người yêu. Gear ngay lập tức dang rộng vòng tay ôm lấy Night. Khuôn mặt anh căng thẳng khi anh xoa nhẹ đầu Night.

"P'Day thế nào rồi" Night nói

"Anh không biết. Chưa có ai ra khỏi phòng cấp cứu đâu" Gear nói, ôm chặt lấy Night

"Day sẽ ổn thôi. Night, đừng lo lắng về điều đó" mẹ Gear nói, người ngồi xuống cạnh Night, vỗ lưng an ủi cậu.

Sau ba bốn tiếng đồng hồ trôi qua, Bố Itt đã đến. Cùng mọi người đợi trước phòng cấp cứu, không lâu sau sự chờ đợi kết thúc, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Với chiếc giường dành cho xe lăn có máy trợ thở và rất nhiều thiết bị kèm theo. Mọi người lập tức đứng dậy. Night gục xuống với những tiếng nấc nặng trĩu khi nhìn thấy tình trạng của anh trai mình nằm trên chiếc giường đó.

"Bác sĩ, thằng bé thế nào rồi?" Bố Itt lập tức hỏi

"Về triệu chứng của cậu Ravipol, tôi vẫn rất lo lắng. Chúng tôi phải giữ cậu ấy trong ICU để tránh biến chứng thêm. Mọi người, chăm sóc cậu ấy" bác sĩ nói, chuyển Day đến ICU gần đó.

"Còn tình trạng thể chất của thằng bé thì sao?" Bố của Itt hỏi

"Khi được đưa vào, cậu Raviphon mất rất nhiều máu, bị thương nặng, cậu ấy có triệu chứng chảy máu ở bụng, chúng tôi đã cầm máu cho cậu ấy. Xương ở chân và cánh tay phải của cậu ấy bị gãy, may mắn là không có cái nào bị gãy quá nặng. Điều cần lo lắng là phần đầu bị dập, chảy máu dưới màng não. Đó là lý do tại sao chúng tôi cần phải xem xét kỹ các triệu chứng trước." Bác sĩ giải thích khiến Night ngất xỉu. Cho đến khi một y tá gần đó đưa cậu đi cơ cứu

"Bác sĩ, tôi tin tưởng ông. Làm ơn đừng để thằng bé xảy ra chuyện gì" Bố của Itt nói, khẩn khoản với giọng căng thẳng.

"Chúng tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt, đừng lo lắng. Thứ lỗi tôi xin đi trước" Bác sĩ nói lại trước khi đi về hướng khác. Bồ của Itt sau đó mời mọi người ngồi xuống và nghỉ ngơi trong phòng của Itt. Khi mọi người bước vào phòng, Itt vẫn đang

"Thằng bé sao rồi? Mẹ cậu chạy vào hỏi chồng bằng giọng run run, không to lắm. Bố của Itt kể lại những gì mà bác sĩ đã nói. Mặt mẹ Itt đỏ bừng.

"Vậy em phải nói gì với Itt đây?" mẹ của Itt hỏi. Khi nhìn cậu con trai đang ngủ với ánh mắt lo lắng

"Cứ nói với nó rằng Day đã qua cơn nguy kịch. Nhưng nó phải khám những triệu chứng đầu tiên trong ICU" bố của ,Itt nói. Ông ấy không muốn Itt biết quá nhiều chi tiết

"Vậy Itt thế nào rồi?" Mẹ Gear hỏi

"Sốt cao. Thằng bé càng khóc nhiều hơn, y tá đến và tiêm cho Itt một liều an thần. Nếu không, nó sẽ không ngủ và cứ khóc, đòi gặp với Day" mẹ Itt nói với giọng run run. Vì cảm thấy có lỗi với con trai mình.

"Anh Athit, anh có thể chuyển Day sang bệnh viện khác được không?" Bố Gear hỏi bố Itt

"Được, tôi sẽ chuyển thằng bé đến bệnh viện của bạn tôi. Cũng gần nhà, nhưng tôi phải đợi Day ra khỏi ICU, tôi không muốn chuyển thằng bé ngay bây giờ" bố của Itt nói với giọng căng thẳng.

Trước đó, mọi người ngồi nói chuyện nhỏ nhẹ cho đến khi Gear đưa Night vào. Mẹ của Gear đỡ Night ngồi cạnh bà. Bố của Itt nói với mọi người rằng nếu Itt hỏi về tình trạng của Day tức là nói rằng Day đã qua cơn nguy kịch, họ không cần phải mô tả chi tiết các triệu chứng của anh.

"Con đồng ý mà bố. Vì Itt luôn tự trách mình đã khiến Day như thế này, nếu phát hiện ra những triệu chứng của Day chắc chắn nó sẽ suy sụp mất." Four nói và mọi người gật đầu đồng ý. Trước khi bố Itt kêu mọi người giải tán để nghỉ ngơi cũng như cảm ơn mọi người vì đã quan tâm đến con rể của ông

"Em sẽ ngủ ở đây. Em muốn chăm sóc P'Itt, em cũng muốn ở gần P'Day" Night nói

"Vậy anh quay lại lấy quần áo cho em. Bố và mẹ, Night và con có thể chăm sóc Itt" Gear nói, sau đó bố của Itt cũng để cho anh chăm sóc Itt. Trước khi lấy mẹ Itt để giải quyết một số vấn đề, có thể là bảo hiểm, cảnh sát và chăm sóc y tế. Gear để họ lại với Four và Gus, trước khi Gear quay lại lấy quần áo của Night và quần áo ngủ của anh từ bệnh viện

🚪Cốc... Cốc..

Có tiếng gõ cửa phòng ngủ, trước khi Neil và Nick bước vào với vẻ mặt căng thẳng. Night và Gus ngay lập tức chấp tay với Neil và Nick. Nick gật đầu và đi đến mép giường của Itt, Neil liền hỏi Four về tình trạng của Day, Four đã giải thích mọi chuyện, cũng như yêu cầu không được nói cho Itt biết về tình trạng của Day. Sau khi ngủ được vài tiếng, Itt từ từ mở mắt, từ từ tỉnh dậy vì âm thanh của cuộc trò chuyện.

"A, Itt tỉnh rồi" Nick thấy cậu từ từ mở mắt ra, Itt hơi nheo mắt lại, cảm thấy đầu óc choáng váng.

"Mày sao rồi?" Nick quan tâm hỏi bạn của mình

"Nick.." Itt khẽ gọi bạn mình. Trước khi quay lại, cậu thấy Night, Four, Gus và Neil đang ngồi trên ghế sofa. Nick đang ngồi cạnh giường Itt

"Mày muốn uống nước không?" Nick hỏi

"Day thế nào, Day thế nào? Cậu ấy thế nào. Night, Day thế nào?" Itt lập tức hỏi về Day.

"Day vẫn an toàn. Nhưng bác sĩ yêu cầu nó ở lại ICU trước, phòng khi có bất kỳ biến chứng nào" Four trả lời vì Night không thể nói gì ngay bây giờ .

"Vậy có vấn đề gì sao?" Itt khẽ hỏi, ánh mắt lại ấm áp trở lại

"Tay và chân phải của Day bị gãy. Nó có một chút bầm tím, nhưng không có gì nghiêm trọng. Bây giờ mày có thể nghỉ ngơi rồi" Four cố gắng nói để Itt không phải lo lắng.

"Day thế nào rồi? Nó vẫn ở ICU. Làm sao tao có thể yên tâm được? Nick, mày có thể đưa tao đến bên Day được không?" Itt nói, quay lại cầu xin người bạn thân nhất của mình. Ngay cả khi nghe tin Day đã qua cơn nguy kịch, trong lòng Itt vẫn có chút lo lắng cho người yêu

"Mày bị bệnh, bác sĩ không cho vào phòng. Tốt nhất, chỉ cần nhìn qua tấm kính bên ngoài phòng" Nick trả lời.

"Vậy cũng tốt lắm rồi, Nick. Hãy đưa tao đến gặp Day" Itt nói lại.

"Itt, mày đang ốm. Tao nghĩ mày nên nằm xuống và nghỉ ngơi trước. Sau đó, mày có thể chăm sóc Day, khi mày hồi phục và nó ra khỏi ICU. Nếu mày cứ ốm thế này, ai sẽ chăm sóc Day?" Neil khẽ nói khiến Itt im lặng một chút

"Tao chỉ muốn nhìn cậu ấy một lúc thôi, để tao đi" Itt nói với giọng run run khi cậu di chuyển với Nick đang đỡ cậu.

"Itt đừng bướng bỉnh. Nghe tao này" Four bất giác nói ra khiến Itt đứng hình một chút trước khi mỉm cười

"Bướng bỉnh?... tức là.. tại tao hư nên Day mới thế này... Chết tiệt tại sao tao lại thế này ? Tại sao tại sao?" Itt lập tức hét lên, hai tay đập vào thành giường khiến Nick phải vội ôm lấy bạn mình và Night vội đứng dậy đi lại giữ Itt

"Bình tĩnh nào, Itt" Nick nói.

"P'Itt, đừng như vậy" Night nói với giọng run run. Bản thân Itt run run, hai tay run bần bật.

"Itt, tao không cố ý nói như vậy" Four nói, cảm thấy có lỗi vì đã vô tình chạm nỗi đau của Itt

"Mày không sai Four, bởi vì tao đúng như những gì mày nói" Itt nói nhỏ trước khi quay sang nhìn Night với ánh mắt tội lỗi

"P'Itt, đừng tự trách mình. P'Day hiện đã an toàn" Night cố gắng mỉm cười với Itt, người đang lườm Night.

"Miệng em đang cười nhưng nước mắt em lại rơi?" Itt hỏi, trái tim Itt như bị thứ gì đó bóp chặt đến phát đau, khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Night, Night vội vàng đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt tuông rơi trong vô thức

"Ừm... Em xin lỗi vì em cứ tự trách mình" Night lập tức sửa chữa tình hình, Itt nghe vậy hơi ngồi dậy, tuy có người nói không phải lỗi của Itt nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy bế tắc. Day như thế này là do cậu

"Vậy thì tao đi nghỉ ngơi đi, tao sẽ sớm khỏe lại và tao sẽ sớm có thể chăm sóc cho Day." Itt trầm giọng nói với mọi người. Trước khi chìm vào giấc ngủ.

Nick thở dài một tiếng thở phào nhẹ nhõm vì Itt đã có thể nằm xuống và bình tĩnh lại. Thấy Itt đang nghỉ ngơi, những người khác ngồi nói chuyện nhỏ nhẹ cho đến khi Fu và Knot đến. Four sau đó đưa Neil và Fu đến gặp Day trong phòng chăm sóc đặc biệt. Knot ở lại với Night và Gus. Nick vẫn ngồi cạnh giường Itt, không đi bất cứ đâu. Itt đưa tay nắm lấy tay Nick với vẻ mặt buồn bã, Nick cũng bắt tay động viên bạn mình.

2 NGÀY SAU...

Day vẫn nằm trong ICU với các bác sĩ và y tá giám sát chặt chẽ, anh vẫn chưa tỉnh. Bạn bè và đàn em của Day, cha mẹ của Gear và Itt, bao gồm Kamol, Kim, Kom và Baiboon, cũng đến để xem tình trạng của Day. Thậm chí Belle còn bắt xe từ Kanchanaburi đến thăm Day và Itt. Itt hiện đã lành bệnh và hiện đã rời phòng hồi sức để gặp Day vì không ai để cậu đi cho đến khi cậu bình phục.

"Anh có muốn trái cây không, P'Itt?" Night hỏi khi thấy Itt vẫn chưa ăn hết bữa trưa mà Nick đã mua.

"Không, anh no rồi" Itt nói. Nick cất chiếc đĩa mà Itt đã ăn đi. Hiện tại chỉ có Night và Nick chăm sóc Itt, vì những người khác có việc phải làm, họ chỉ gặp nhau vào buổi tối.

"Night" Itt gọi Night bằng giọng thì thầm

"Vâng" Night đáp, quay sang nhìn Itt trên chiếc ghế tựa

"Em có thể dẫn anh đi gặp Day được không" Itt nói, Night dừng lại một chút. Mọi người đều cho rằng Day sẽ rời khỏi ICU khi Itt hồi phục, nhưng hiện tại Day vẫn còn trong ICU, Night quay sang nhìn Nick, hỏi ý kiến

"Anh đã bình phục rồi, em có thể hỏi bác sĩ, Night. Mấy ngày rồi anh không thấy mặt Day. Mặc dù nó đang ở ICU nhưng anh vẫn muốn gặp. Để chắc chắn rằng nó vẫn ở bên anh" Itt lại nói khiến Nick khẽ thở dài

"P'Itt đợi một chút" Night nói trước khi nhấc điện thoại và quay số cho ai đó. Itt liếc nhìn cậu nhưng không nghe thấy Night đang nói chuyện với ai ở đầu dây bên kia. Một lúc sau, Night quay lại

"P', anh có muốn ngồi xe lăn không?" Night hỏi vì sợ Itt không có sức, Night đã gọi để hỏi ý kiến Gear. Gear bảo Itt có thể đi nhưng chỉ được nhìn từ bệ ngoài, không được để Itt biết tình trạng của Day

"Anh có thể đi bộ, anh ổn mà" Itt đáp lại với vẻ mặt khá hơn vì được gặp lại người yêu. Night và Nick đưa Itt đến ICU

"Nhìn từ bên ngoài. Đừng vào, mày vẫn còn ốm" Nick nói và Itt gật đầu. Nick đến nói chuyện với y tá ICU một lát. Cô y tá đến mở rèm để Itt nhìn vào trong. Itt vội vàng tiến về phía tấm kính. Ngay khi nhìn thấy Day, bóng dáng mảnh khảnh như thể ai đó đã xé toạc trái tim cậu. Khuôn mặt nhợt nhạt của cậu càng tái nhợt hơn, đôi môi và cơ thể cậu run rẩy.

Night và Nick phải chạy đến bên Itt. Night không cầm được nước mắt khi nhìn thấy anh trai mình nằm trên giường ICU với những sợi dây từ thiết bị y tế treo trên dây chun. Night biết Itt cảm thấy thế nào vì Night cũng cảm thấy như vậy. Nhưng Night có Gear để hỗ trợ cậu cả về thể chất lẫn tinh thần, nhưng đối với Itt, người đàn ông luôn hỗ trợ về thể chất và tinh tế của Itt, hiện đang nằm bất tỉnh trong ICU.

"Ah.. tại sao em nói rằng Day sẽ không bị gì nghiêm trọng?" Itt hỏi Night, giọng cậu run run. Itt cảm thấy nghẹn ở lòng ngực.

"Đó thực sự không phải là vấn đề lớn" Night nhấn mạnh, ngay cả khi trái tim cậu hơi đau, cậu vẫn phải nói dối.

"Không có gì to tát... Vậy tại sao nó lại ở tình trạng này? Tại sao có tất cả các loại thiết bị y tế? Vậy tại sao Day vẫn chưa hồi phục? Đã 3 ngày rồi phải không Night?" Itt lắp bắp như thể hơi thở có thể đứt quãng hỏi.

"P'Day vừa bị tai nạn. Bác sĩ chỉ đang kiểm tra xem có biến chứng gì không. Vài ngày nữa sẽ được chuyển vào phòng bình thường" Night nói, cố gắng hết sức để ngăn chặn tiếng nức nở của mình. Itt lần lượt nhìn Night và Nick

"Đúng như Night đã nói" Nick xác nhận lại Itt liền quay sang nhìn người yêu đang say giấc bên trong. Hai tay Itt áp vào kính, trong lòng cậu muốn ôm lấy người yêu, muốn chạm vào để chắc chắn rằng Day vẫn bình an, nhưng cậu biết mình không thể.

"Mày đã nhìn thấy Day rồi. Chúng ta trở lại phòng ngủ đi?" Nick nói, Itt lắc đầu

"Cho tao thêm một chút thời gian, tao muốn nhìn thêm chút nữa" Itt trầm giọng nói. Nick thở phào mệt mỏi trước khi để Itt nhìn chằm chằm vào Day qua tấm kính trong suốt một lúc trước khi dẫn cậu trở về phòng

..........

"Có thật không bố? Bây giờ bác sĩ đã cho Day ra khỏi ICU chưa?" Itt vui vẻ hỏi bố mình.

Khi bố cậu đến và nói rằng bác sĩ đã cho phép Day ra khỏi ICU, ngay sau ngày Itt đến gặp Day lần đầu tiên trong ICU. Sau đó Itt rời khỏi phòng hồi sức, vì cậu đã khỏi bệnh và phải ở lại giữa bệnh viện và nhà của bố mẹ cậu vì Itt đến gặp Day bên ngoài ICU mỗi ngày, đã 2 ngày rồi và hôm nay bác sĩ gọi điện nói chuyện với bố cậu, sau đó khuyên rằng cơ thể Day sẽ hồi phục nhanh chóng, nếu không có biến chứng gì thì có thể rời ICU để hồi phục trong phòng bình thường, nhưng một phần não thì phải chờ kiểm tra kỹ lại

"Ừm, vậy bố định chuyển Day đến bệnh viện ở Ruangrit. Con thấy thế nào?" Người bố hỏi. Itt quay sang nhìn Day, người đang nằm bất tỉnh trong ICU

"Cũng tốt, bệnh viện Arueng tất cả thiết bị đều hiện đại, trang thiết bị đầy đủ và nó cũng gần nhà chúng ta nữa" Itt gật đầu đáp.

"Vậy thì bố sẽ chuyển Day đến đó. Bác sĩ cũng sẽ gửi bệnh án đến đó." Bố Itt nói. Trước khi đi lo liệu mọi việc, Itt quay lại nhìn Day

<Nhanh chóng tỉnh dậy đi nhé> Itt lẩm bẩm trong hơi thở

..........

Một ngày nọ, bố của Itt chuyển Day đến bệnh viện của một người bạn. Day được đưa đi hồi sức trong phòng VIP của bệnh viện, máy thở và các thiết bị khác đã được tháo ra. Itt đứng ở mép giường nhìn người yêu đang bó bột ở tay và chân phải. Người anh đầy vết bầm tím và đầu Day cũng quấn băng.

"Nếu không có chuyện gì lớn, tại sao Day vẫn chưa tỉnh?" Itt quay sang hỏi Ruangrit, bạn của bố cậu, đồng thời cũng là giám đốc kiêm bác sĩ trưởng ở đây. Ruangrit quay sang nhìn bố Itt một chút trước khi trả lời

"Đó là chuyện bình thường, Itt. Những người bị tai nạn và bị va đập mạnh. Thường thì hôn mê rất lâu, tùy từng người, có người thì hôn mê đến vài tháng" Ruangrit nói, không nói chi tiết nghiêm trọng vì bố của Itt đã yêu cầu

"Đừng có hôn mê lâu quá đấy" Itt trầm giọng nói. Cũng như nhìn vào mặt người yêu với ánh mắt đờ đẫn

"Còn việc chăm sóc? Anh định thuê y tá đặc biệt hả Athit?" Ruangrit hỏi người bạn của mình

"Cháu có thể tự chăm sóc Day" Itt ngắt lời trước.

"Được rồi, được rồi... nhưng lúc đầu cháu phải học y tá trước phải làm như thế nào, bởi vì người bị gãy chân gãy tay nhất định phải cẩn thận. Nhưng dù sao chúng ta cũng phải nhờ các y tá giúp đỡ" Ruangrit nói thẳng

"Được rồi, để cháu học trước. Ít nhất hãy để cháu chăm sóc Day chứ" Itt lại nói.

"Được rồi, tôi đành làm phiền cậu liên hệ với y tá cho tôi và nhờ cô ấy dạy Itt phải làm gì" Bố cậu nói một cách tự tin. Ruangrit chấp nhận trước khi mời bố của Itt tiếp tục nói về việc Day trở lại văn phòng của mình. Itt ngồi và xem Day ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, anh nắm lấy bàn tay trái của Day nhẹ nhàng vuốt ve

"Hôm nay tao chỉ có một mình. Mấy ngày rồi tao không nghe thấy lời mắng mỏ của mày, tao cô đơn quá" Itt cười ranh mãnh nói.

"Dậy mắng tao, dậy mắng tao, đến trêu tao cái gì cũng được. Tao không quen im lặng như thế này" Itt nói.

"Một hai ngày sau mày không chịu tỉnh lại, tao sẽ bí mật đi tìm Meen hoặc tao sẽ đi tìm Ball" Itt liên tục nói những điều cùng với một nụ cười, khi cậu hình dung rằng nếu Day biết Itt tìm Meen hay Ball, Day chắc chắn sẽ nổi điên lên.

"Mày biết không, kể từ khi chung sống với mày, hẹn hò với mày, đây là lần đầu tiên tao bị ốm và không có mày chăm sóc" Itt nói, tựa đầu vào lòng bàn tay của Day.

"Nhưng không sao. Mày chăm sóc tao nhiều rồi. Hãy để tao chăm sóc mày, ngược lại" Itt thì thầm. Đầu vẫn nằm trong lòng bàn tay của Day.

"Mau tỉnh lại..."

........

"Itt, Itt" ai đó hét lên kèm theo một cái lắc mạnh vào vai Itt làm Itt giật mình tỉnh giấc nhìn lên theo tiếng gọi thì thấy Fu và Knot đang đứng.

"Chào P'Fu" Itt giơ tay chào Fu, bạn của Day. Knott cũng giơ tay để bày tỏ lòng kính trọng với Itt, người đã gật đầu.

"Sao mày lại ngủ ở đây?" Fu nhẹ nhàng hỏi

"Em ngủ quên thôi" Itt đáp

"Hiện tại P'Day vẫn chưa ăn được gì nên em và P'Fu mua ít đồ cho P'Itt ăn" Knott cười nói. Itt cầm lấy một đống đồ ăn từ tay Knott rồi đứng dậy và đặt nó lên bàn

"Cảm ơn P'Fu và Knott rất nhiều" Itt nói với một nụ cười nhẹ nhàng. Fu vẫn đang nhìn bạn mình bên cạnh giường

"Day có động tĩnh gì không?" Fu hỏi, Itt lắc đầu với vẻ mặt dữ dội.

"Chưa. Bác sĩ nói sẽ mất một thời gian" Itt trả lời. Fu gật đầu trước khi ngồi xuống nói chuyện nhỏ với Itt và đưa Knott về, nói rằng anh sẽ đến thăm lần nữa. Khi Fu và Knott rời đi, ngay sau đó Neil và Nick cũng đến cùng Nan.

"Này, trông mày có vẻ mệt" Nan chào lại với một nụ cười. Itt cười nhẹ với anh

"Tao đã không nhìn thấy mày trong một thời gian dài, đồ khốn" Itt chào lại và cười nhẹ.

"Chà, mày và Hia không thường xuyên đến thăm tao ở sân vận động. Với lại, dạo này tao đang nóng nảy" Nan nói đùa. Itt hơi cau mày, nhưng không ấn tượng vì nghĩ rằng Nan chỉ nói đùa

"À, bọn trẻ cũng đến thăm Hia. Họ muốn đến, nhưng tao không muốn làm xáo trộn bệnh viện, họ cũng lo lắng cho Day. Đã bảo là đừng căng thẳng quá mà" Nan cười nói khiến Itt cũng cười theo một chút.

"Hừ, lũ ngu đó. Đã bảo bao nhiêu lần là đừng gọi tao nữa rồi mà?" Itt nói khiến Nick và Neil yên tâm phần nào khi nhìn thấy nụ cười của Itt.

"Chà, tao đã mua cho mày một chiếc bánh. Tao thấy mày thích ăn mà" Nan vừa nói vừa đưa hộp bánh cho Itt. Itt đứng nhìn, từ từ thu lại nụ cười trên môi

"Là bánh sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro