CHƯƠNG 1: KHỞI NGUYÊN CỦA KẾT THÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đại đạo xa vời, độc hành đôi chân bước... Biết đến tận bao giờ thì mới có thể đắc đạo, hay là mắc kẹt cả đời với những nút thắt mà không bao giờ có thể tìm thấy nút gỡ...

Liệu đôi khi mỗi người trong chúng ta có tự hỏi.... tồn tại là nhằm mục đích gì? Tại sao lại phải sống, mục đích của nó là gì? Sống là để hưởng thụ vinh quang, sống là để ghi danh sử sách, sống là để cho thật vĩ đại.... hay là sống vì những mục đích cao cả hơn, sống vì tha nhân, sống vì thế nhân, sống để lãnh đạo chúng sinh lầm đường lạc lối mà trở về với chánh đạo.... Nhưng cơ hồ còn có chánh tà tồn tại sao chứ? Ranh giới giữa chúng từ lâu đã dần trở nên phai nhạt dần, bản chất vốn đã lẫn lộn, trắng đen như một.... liệu có còn hay chăng là sáng tối phân minh?

Hay là 1 cơ hội sống để đánh đổi lấy 1 lần viên mãn vẹn toàn mà thế nhân đôi người mong ước? cũng có thể rằng sống cho 1 kiếp là để tích lũy đạo hạnh đợi một ngày phi thoát Luân Hồi, tấn nhập Niết Bàn mà vĩnh sinh vạn kiếp.....Hay chỉ đơn thuần là tận hưởng một cuộc sống bình yên cho đến mãn kiếp, không tư lợi, không danh vọng, không cưỡng cầu mà cũng không mong khổ....

Ai ai rồi cũng có cho mình một cái lí do để tồn tại... một cái cớ để có thể trụ vững giữa bão táp phong ba của cái nhân kiếp....... Vậy còn ta...... căn nguyên nguồn sống của ta........ rốt cuộc là gì? Tại sao..... ta lại không nhớ nhỉ? Cơ mà.... Ta là..... ai?Đây là..... đâu?.....Thứ ......gì.....

Hắn cứ lặp đi lặp lại những câu chữ ấy như thể rằng hắn rất tò mò về đáp án của chúng.... Dần dần, ý thức triệt tiêu, nhận thức... đồng dạng cũng không thể níu kéo.... Chỉ còn lại bên trong hắn... là bản năng giết chóc đáng đáng sợ của một đầu dã thú. Tàn sát... tàn sát... điên cuồng tàn sát các sinh vật xung quanh....

-Haizz, anh ấy lại mất đi ý thức nữa rồi,cứ cố hết sức như thế.... Thật chẳng có gì tốt đẹp, bên trong không gian kia đâu phải là nơi để dấn thân trong một thời gian dài như vậy, có lẽ phải kéo anh ấy ra không thì anh ấy bị tha hóa mất...- người vừa cất tiếng là một nam tử vóc dáng cao ráo, mắt sang, mày rậm, mũi cao.... Một nhan sắc thanh cao mà trầm tĩnh, khoác lên mình một bộ trang phục mang phong cách kì lạ của những thế kỉ XV,XVI châu Âu nhưng trông có vẻ ấm áp và gần gũi hơn cái vẻ ngoài xa lạ ấy...

-Đây dù sao cũng là lần cuối cùng rồi, hắn có vẻ như cực kì quyết tâm vì việc này, hãy để hắn ở trong đó một thời gian nữa đi. Bất quá, ta cũng muốn xem hắn ta xử lí như thế nào để chống lại ma phần xâm thực này- một lão giả mang dáng dấp trung niên khoác trên thân là trang phục của một tư lệnh lên tiếng, trên cơ thể vạm vỡ của y điểm xuyết vài vết sẹo dài và to, đây có lẽ chính là thành phẩm của những lần chinh chiến sa trường để giành lấy vinh quang của y.

-Dù sao thì tại phiến không gian này, thời không lẫn lộn. Những khái niệm trước đây để định hình về vũ trụ hầu như không thể áp dụng tại nơi đây.......Hỗn mang.... Là tất cả những gì có thể tả về nó..... Ố khí nồng đậm át đi mọi thứ, hoàn toàn không thể nhận biết được thế giới bên ngoài mảnh thiên không này. Bầu trời thì chỉ toàn là hắc mang, cảnh vật thì ô nhiễm nặng nề, toàn bộ chỉ là một màu đen mà thôi. Các tinh hà thì bay lơ lửng xung quanh, sinh diệt trong tức khắc, chẳng có một chút pháp tắc nào cả.... – nam tử kia lên tiếng đánh giá

Một hồi, y lại tiếp: Nhưng tại bên ngoài này vẫn còn là tốt chán, bởi tại những khu vực giao thoa kia với Không Gian Hắc Ám thì còn kinh khủng hơn nhiều. Tại bên trong đó, những sinh vật của hỗn mang liên tục đản sinh, những Trấn Thủ Nhân như chúng ta tại đây đều phải tới những khu vực ấy mà liên tục tấn công vào sâu bên trong Không Gian Hắc Ám ấy. Nhưng thật đáng thương rằng số lượng của chúng là... vô tận,... cho nên nhân thủ của chúng ta được chọn đến mảnh không gian này cũng không ít, rồi cứ một thời gian lại bổ sung tiếp... dẫu vậy, hỗn loạn lại là thứ chính yếu trị vì phiến thiên địa này, nên chỉ cần bất kì đạo tâm không vững vàng, ý chí bất định sẽ dễ dàng đánh mất ý thức vào trong những hỗn mang ấy.... bị đồng hóa bởi chúng,trở thành nô lệ của chúng và mãi không thể thoát ra được...

-Haizz tất cả mọi người đến đây cũng chỉ vì cái khế ước ấy mà thôi, những người trẻ tuổi thật suy nghĩ ấu trĩ, lựa chọn con đường này mà đi thậm chí còn chưa đạt được viên mãn thì có lẽ đã bỏ cái mạng nhỏ lại nơi này rồi, nếu ngày đó ta không lựa chọn sai lầm thì...- lão giả thở dài trầm ngâm, bộ dáng cực kì suy tư

-Đối với họ, lợi ích mà khế ước đó mang lại có lẽ đã là điều cuối cùng mà trong thâm tâm họ hằng mong muốn rồi, cái này.... Thật sự chấp niệm với nó là quá lớn, khiến họ chấp nhận hy sinh cả bản thân để đạt được nó... haizz, chúng sinh.... Dù sao bên cạnh ngài cũng có một người như vậy đấy, một người cực kì quen thuộc a....

-Ý của ngươi là.....

Lúc này nhân ảnh kia trong Không Gian Hắc Ám kia có vẻ như đang chuẩn bị thực hiện một hành động gì đó. Hắn rút ra từ trong áo một chiếc đồng hồ quả lắc cổ kính... Bên trong là hình ảnh của hắn và một bóng hình khác...

-Arghhhh.... Làm sao ta có thể quên được cơ chứ?.... Tất cả mọi thứ ấy, sao có thể... Lời hứa của ta.... Mọi việc đã qua...... Hahahaahahaha- Hắn cười trong nỗi đau đớn khốn cùng, tuyệt vọng bủa vây mọi xúc cảm của hắn... Thế nhưng quang mang trong mắt hắn lên bừng lên một tia sáng nhỏ..... một hy vọng..... mong manh..... Rồi lại bị che lấp bởi hàng lệ tràn mi và máu của kẻ địch.... Bởi lẽ hắn biết, thời khắc cuối cùng... đã sắp đến rồi...

Ròng rã thêm một khoảng thời gian nữa, chẳng ai rõ là bao lâu trong cái hỗn loạn thời không này.... Từ bên trong thông đạo nối liền qua Không Gian Hắc Ám một thân ảnh bước ra....Đón hắn như thường lệ vẫn là nam tử và vị lão giả tư lệnh kia...

-Lần cuối rồi a... 20 vạn năm trời....... nhiệm vụ cuối cùng của anh đã hoàn thành rồi đấy – vị nam tử ôn hòa nói

-Shef nói hết lời ta muốn nói rồi... ngươi là người khác thì trong từng ấy năm là hóa ma rồi, đâu có vững tâm mà trở về như ngươi đâu Kinh Kha...

Lời vừa dứt, dần dần bộ giáp trên người được gọi là Kinh Kha kia trở nên hư ảo rồi biến mất.. bên dưới chiếc chiến khôi kia là một dung nhan cực kì anh tuấn mà tiêu sái, khí độ phi phàm, dáng dấp của một kẻ tự tay che trời, gánh vác cả giang sơn... Ẩn sâu bên trong đôi mắt hắn là như cả ngân hà tinh tú hội tụ, dù rằng có đôi nét ảm đạm và biệt khuất nhưng vẫn rạng ngợi và thanh thuần vô cùng, gợi cho con người ta một cảm giác tin tưởng đến tột độ.

-Shef, Alex, đã lâu không gặp, 2 người và mọi người khác vẫn ổn chứ? Việc ta nhờ mọi người làm trước đây, mọi người đã hoàn thành chưa? Nhưng mà hiệu danh của ta là Lục Kha, tại sao mọi người vẫn cứ gọi ta là Kinh Kha nhỉ?

-Cảm ơn anh mọi người vẫn khỏe, gọi anh là Kinh Kha là vì như vậy sẽ giúp anh giống với một vị anh tài nào đó hơn, dẫu rằng anh vốn đã siêu viêt hơn y nhiều rồi .. nhưng mà, chẳng lẽ anh lại muốn đi liền sao?

-Ta biết nhưng làm vậy thì không phải phép với mọi người cho lắm, dẫu rằng ta chưa làm gì được cho mọi người nhưng lại đột ngột ra đi. Nhưng..... Shef à, anh đã đợi ngày này.... Rất lâu rồi... từ khi chỉ anh bước chân đến bờ vực của tuyệt vọng thì đây là lần đầu tiên anh cảm nhận thấy ánh mặt trời trở lại, dẫu có là hoàng hôn đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ nắm lấy tia hy vọng này...

-Haizz, thế thì thôi vậy, dù sao trước đây ngươi cũng đã nói lời từ biệt rồi.. có vẻ như bây giờ chẳng còn gì luyến tiếc a – Lão giả Alex lên tiếng.

Luyến tiếc sao? Dĩ nhiên là Lục Kha cực kì luyến tiếc rồi, nơi này đã cho hắn bao kí ức đáng nhớ, tất cả mọi thứ..... Luyến tiếc là điều phải có ...

Sau đó, Lục Kha hắn theo chân 2 người bọn họ đến một tế đàn lớn mang kiểu thiết kế cổ kính và kì vĩ... Nguyên lai là hắn nhờ bằng hữu của chính mình tại nơi đây giúp hắn xây dựng một tế đài để hắn có thể rời khỏi đây và thực hiện nguyện vọng của bản thân...

Sau khi chào từ biệt tất cả các bằng hữu, Lục Kha dấn bước lên tế đàn. Sau khi ổn định tinh thần, hắn rút ra một bí tịch cổ xưa rồi đặt nó giữa đàn. Hắn bắt đầu niệm chú và tạo dựng pháp trận nhỏ mà là thành phần của pháp trận lớn giữa tâm tế đàn...

Thời gian 1 nén hướng trôi qua, lúc này hằng hà sa số các linh trận đã được dựng lên khiến cho phiến không này bừng sang sắc màu. Hắn niệm chú và thầm nói: cuối cùng cũng đã tới bước này..... pháp trận cuối cùng...

-Bí pháp hộ tông....Vạn kiếm Tề Thiên, khai...

Hơn cả vạn thanh kiếm đồng loạt xuất hiện trấn giữa không trung, đang chờ đợi chỉ thị của Lục Kha mà tìm kiếm cho mình một mục tiêu...

Nhưng nơi tế đàn cao chót vót đây vốn chẳng có một ai, vậy mục tiêu của hắn... là gì?

-Vạn Kiếm tề pháp, nhập tâm hướng định.... Tiến.....

Toàn bộ thanh gươm đều quay ngược lại, chọn cơ thể hắn làm tâm, nhất loại xông đến...

Phập...Phập...Phập...

Tất cả chúng đều lần lượt cắm vào người hắn, trông hắn bây giờ chẳng khác gì một con nhím chi chit đầy gai... Sự thống khổ và đớn đau lên đến đỉnh điểm của thể xác, dễ khiến cho ta mất đi ý thức và lạc vào trong hỗn mang của phiến thiên địa này... Bất quá, ý chí của hắn đã được tôi luyện để trở nên sắt đá kiên định, không thể bị lay chuyển... một lần nữa.... Và đó cũng là lời hứa trấn tâm của hắn...

-Khai mở Luân Hồi pháp trận- Sau khi dứt lời, những hoa văn, hình tượng kì lạ trong cuốn bí tịch bỗng trở nên ngưng hình, sặc sợ và lung linh sắc màu phong tỏa khắp cõi không gian...

-Lấy trời làm mái, lấy đất làm trụ, mở ra ...Luân Hồi.....

Thiên tượng kì vĩ bùng lên trong khoảnh khắc, để lại một vòng tròn ma pháp cực lớn giữa thiên không...

-Luân Hồi, ta hiến tế cho ngươi.... Tu vi một đời của ta!!!!!!!!...

Một quầng sáng từ người hắn bắn lên nhập vào vòng tròn hoa văn kia, khiến nó càng trở nên ngưng hình...

Luân Hồi, ta hiến tế cho ngươi..... than thể và máu thịt của ta!!!!....

Vòng tròn Luân Hồi bừng lên thêm một chút thanh sắc dị quang rồi bình lặng trở lại, phảng phất như vẫn chưa đủ độ yêu cầu...

-Luân Hồi..... ta.... Hiến tế cho ngươi.... Linh hồn của ta!!!!!! – hắn nghiến răng, tựa như thâm tâm không phục ...

Từng câu nói của hắn cất lên trong không trung, đại trận lại càng trở nên rõ ràng hơn.... Thế nhưng.... Đó vẫn hoàn toàn là..... chưa đủ.....

-Chưa đủ sao chứ????!!!!!

-Arggggggghhhhhhhhhhhh..............

Hắn hét lên trong nỗi đau đớn tuyệt vọng, bởi lẽ hắn biết rõ là còn thiếu thứ gì nữa..... Rồi hắn khóc, hắn mếu máo khóc như một đứa con nít, như cái cách trước đây từ lâu hắn đã từng..... Biệt khuất, bất lực trào dâng bên trong hắn.... Cái giá mà hắn bỏ ra đã là tận tâm toàn lực rồi, vậy mà Luân Hồi tham lam kia còn muốn lột sạch nhưng thứ thuộc về hắn...

-Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu a....

-Thật đúng là......... duyên kiếp hữu tận, mà chấp niệm vô tận......... Lần này phải xem tạo hóa của người rồi....- khuôn mặt hắn lúc này tựa như chưa bao giờ bình tĩnh hơn thế cả, nhưng trong lòng hắn đau hơn bao giờ hết.... Tựa lúc vạn kiếm tiến nhập cơ thể hắn, ma phần xâm thực cơ thể hắn.... cũng chẳng khiến hắn đớn đau như thế này....

-Luân Hồi...... Ta tế nguyện cho ngươi.... Toàn bộ.......... KÍ ỨC CỦA TA!!!!!!!!!!!!!

Từng ngôn từ cuối cùng đưa ra, như hồi chuông thánh kiếp vang vọng khắp phiến không gian này............ Như đã đợi sẵn, đại trận lập tức rút lấy luồng sáng cuối cùng rồi bùng cháy, rực rỡ mà đa sắc đến tận cùng........... Thông đạo khai mở phía chân trời, hút vào bên trong là chùm sáng cuối cùng còn sót lại của kẻ đã mở đại trận....

Đi đến đâu... e rằng chỉ có hắn mới biết,,, Mảnh không gian này một lần nữa trở lại với hỗn độn... như cái cách mà nó vận hành, phảng phất còn lại là dư âm vừa dứt: 7 triệu năm, ý nguyện của ta cuối cùng cũng đã thành toàn...

.....

-!!!!

-Ồ, bắt đầu rồi đấy à? Sẽ là một chút thú vị đây- tại một mảnh không gian khác chẳng gần mà cũng chẳng xa nơi ấy, một thân ảnh kì bí bỗng nhếch mép cười bí ẩn. Rồi hắn khoát tay, từng cây nến trong gian phòng đều lên lửa, tràng cảnh vụt tắt, không để lại một dấu vết gì.....

............

...Kết thúc cũng là lúc bắt đầu!....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro