CHƯƠNG 2: KHỞI ĐẦU CỦA MỘT CUỘC HÀNH TRÌNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Aizz, lại là một ngày đáng chán nữa..

Câu nói cửa miệng của một gã thanh niên đang trong độ tuổi sung sức nhất của cả cuộc đời sau mỗi đêm yên giấc.... Hắn uể oải bước chân xuống giường rồi làm những việc cần làm cho một ngày mới năng động. Một đêm dài trôi qua trong cơn mê man của một giấc trường mộng mơ hồ và vô định khiến hắn thức giấc trong tình trạng không được tươi tỉnh cho lắm...

- Sáng nay thì đi học, trưa lại thì đi làm đến chiều, xong lại đi học rồi tối về làm khuya. Quả thực là hết sức mệt mỏi.... mình sống chỉ là để cực khổ kiếm miếng ăn như thế này sao chứ? ý nghĩa của cuộc sống là gì? đối với mình chỉ một như vậy là đủ chăng?.....

Hắn tựa hồ như hậm hực chửi rủa thứ gì đó nhưng rồi dường như sực nhớ đến gì đó, sau đó trong ánh mắt lại ngập tràn vẻ quyết tâm và trong tâm trí lại lấp đầy bởi nghị lực. Lết cái xác đi học, hắn ngồi tại trong lớp nhưng đầu óc chẳng hề tập trung đến bài học mà chỉ cứ tơ tưởng đi đâu đâu....

Hắn lại suy nghĩ về những bộ truyện hắn đọc tối hôm qua, nghiền ngẫm nó, chiết xuất nghĩa lý từ nó; rồi hắn lại nghĩ về tương lai, một phương trời mịt mù mà chẳng mấy hy vọng; rồi...... hắn lại nghĩ về quá khứ, lại nghĩ đến bản thân mình số phận như thế nào, hoàn cảnh tại trong quá khứ và thực tại ra sao, hắn đã và đang là một con người như thế nào....Quá khứ của hắn thật khiến hắn chẳng buồn nhắc tới... mồ côi cha mẹ từ nhỏ, chỉ sống cùng người bà nội cho đến khi bà mất tại ngay cái lúc hắn vừa tròn 18 cái thanh xuân. Chú bác cô dì thì nhạt nhách, chẳng hề biết hắn có còn tồn tại và kể cả hắn cũng vậy. Lúc đó hắn đành phải tự kiếm sống mưu sinh, sống nương nhờ tại nhà một người quen, tạm có một nơi mà trú chân.

Còn trước lúc đó hắn gần như đã phải tha phương cầu thực, ăn bờ ở bụi, tất cả chỉ để hắn có thể tạm sống qua ngày. Đã có lúc hắn cực kì bần hèn và túng thiếu đến nỗi phải làm những công việc mà bình thường chẳng mấy người làm, những thứ chẳng ai ngờ tới hắn đều đã trải qua, đặc biệt là những lúc hắn mất khả năng lao động như đau ốm, bệnh tật. Đúng vậy, hắn mắc phải một căn bệnh bẩm sinh mà chẳng biết là từ đâu mà có... hắn thường hay cứ một đoạn thời gian sẽ bị suy nhược cơ thể trầm trọng, không những cơ thể mà thậm chí là cả về tinh thần. Bởi tâm lí của hắn cũng không ổn định, hắn rất hay tự tiêu cực bản thân, như thể đó có thể là sở thích, sở trường, sở đoản, sở ố của bản thân. Càng lớn càng già tần suất xảy ra sẽ càng cao, rồi sẽ đến lúc hắn toàn bộ sụp đổ, chẳng còn lại bất cứ gì để níu kéo....

Dẫu vậy nhưng riêng đường sự nghiệp của hắn chưa phải là hoàn toàn chấm dứt, hắn được trời phú cho một tài năng học thiên bẩm... Đúng vậy, hắn đích xác là học hành rất giỏi giang, đến nỗi được nhận cả học bổng toàn phần - thứ mà hắn tưởng như sẽ chẳng bao giờ đến tay một kẻ mồ côi như mình. Ngoài ra, hắn còn đạt được một vài thành tựu khác trong nghiên cứu khoa học, thể thao và các hoạt động ngoại khóa khác. Hắn có lẽ sẽ trở thành một nhân vật có tiếng tăm tại nơi hắn học, nhưng.... mọi người ai cũng đều biết đến xuất thân gia cảnh rồi bệnh tình của hắn - một kẻ lúc này đang rất nổi tiếng toàn khóa học, thậm chí còn có trong đó là rất nhiều đồn thổi, nên cũng chẳng bao nhiêu người muốn cùng hắn kết bạn.

Ừ đấy hắn mồ côi thì sao chứ, đôi lúc nó còn là thứ mà kẻ khác cầu còn chẳng được. Ừ đấy hắn nghèo hèn khốn khổ đến cả nơi ở cũng phải mướn nhờ thì sao chứ, đó là tiền đề để hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn, tài giỏi hơn, cứng rắn hơn, chẳng phải như những cậu ấm cô chiêu cứ ru rú suốt ngày bên cái điện thoại thì làm sao mà tiếp xúc với thế giới để khiến cho bản thân trở nên cường đại hơn được....

Sở dĩ hắn chẳng có bao nhiêu người bạn cũng là do vậy, thế nhưng những người bạn của hắn ai cũng đều là chí cốt thâm giao. Có lẽ cũng là nhờ vào bản chất lương thiện của hắn, hắn trước giờ vẫn sống theo đạo tâm của chính mình, nó không hề suy suyển mà cũng không hề thay đổi....

Tất cả mọi thứ mà hắn có được bây giờ, cũng là thứ đã tạo thành hắn ngày hôm nay đều xuất phát từ thời thơ ấu và một nửa thanh xuân của hắn. Cũng là thứ lý do duy nhất níu kéo hắn tồn tại trên thế gian này. Nếu không có nó, hắn đã lâm vào khủng hoảng trầm trọng, bủa vây bởi vô vàn cảm xúc tiêu cực để rồi tự kết thúc cuộc đời mình như cái cách mà trước đây hắn đã dự định làm rất nhiều lần.

Đích xác thì.... đó là một lời hứa! Mà đối với hắn, đó.... chính là lời hứa trấn tâm. Hắn đã hứa.... hứa với chính mình, hứa với đạo tâm của bản thân, và... hứa cả với người kia nữa..... Hồi ức trong hắn lại ùa về, tuổi thơ gắn liền với một nửa thanh xuân, nay một lần nữa bùng cháy dữ dội. Hắn vẫn nhớ nó, cái thời thơ ấu ấy, nhớ thanh mai trúc mã của hắn- người mà đã cùng hắn hẹn non hứa nước....

Đó là một chiều thu khi hắn chỉ là một đứa trẻ nít, hắn đã quen biết một người con gái nhỏ tuổi hơn hắn, thông qua 2 đứa em họ của mình... Bọn chúng đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau, một thời hồn nhiên mà vô tư biết bao nhiêu. Rồi một khoảng thời gian sau, chỉ còn lại hắn và người con gái kia, còn 2 đứa em họ của hắn chẳng rõ tại sao không từ mà biệt, cho đến bây giờ hắn hẳn cũng đã biết lý do, " người lớn quả thật chẳng có gì tốt đẹp"... Còn người con gái kia, cùng với hắn ở chung một xóm, vẫn cùng hắn từng thời trải qua thơ ấu cùng nhau, lớn lên cùng nhau, đó có lẽ là khoảng thời gian khó quên nhất nhì trong cuộc đời hắn...

Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, một vài năm trôi qua, hắn và người kia đều đã bước qua cái giai đoạn ấu niên, bắt đầu bước vào thiếu niên kì... Cái tuổi bồng bột và sôi nổi ấy rồi cũng đã đến với cả hai, chúng cùng nhau chia sẻ tất cả mọi thứ mà mình biết được cho đôi bên, càng dành thời gian nhiều cho một ai đó thì tình cảm càng trở nên thắm thiết. Y đối với hắn chẳng khác gì người thân thứ hai chỉ sau người bà của mình, cũng bởi vậy nên sau khi bà mất, y đã chiếm toàn bộ phần quan trọng trong hắn....

Y từ lúc biết được xuất thân và bệnh tình của hắn thì càng tỏ ra quan tâm ân cần hơn nhiều nữa, cho đến tận bây giờ vẫn chẳng có bao nhiêu người không luận thân phận và thân thể bất ổn của hắn và đối tốt với hắn cả, điều đó khiến cho hắn càng tăng thêm hảo cảm..... Càng lúc, cái cảm giác đặc biệt đó của hắn càng trở nên mãnh liệt, đối với thanh mai trúc mã của hắn, cho đến bây giờ đó là điều đúng đắn nhất mà hắn từng làm. Hắn đã quyết định sẽ đợi một ngày để hắn có thể giải bày tất cả, ngày đó ắt hẳn sẽ không xa....

-Nếu như người đó là anh, thì chắc chắn em sẽ bằng lòng..... nhưng chỉ sợ là lực bất tòng tâm mà thôi..........thứ lỗi cho em, con đường này đã cùng anh đi được 1 đoạn nhưng vẫn không thể viên mãn... Vấn đề mà em gặp phải thực chỉ khiến anh đau khổ thêm mà thôi, đừng bên cạnh em, sẽ không có bất kì tương lai nào đâu...

Câu trả lời của y như nhát dao sắc nhọn cứa vào lòng hắn, dẫu vậy hắn vẫn cố gắng.... và cố gắng......

-Làm sao lại thế cơ chứ? Vấn đề của em là gì? Anh chắc chắn sẽ đập tan nó, bất kì mọi đớn đau anh đều bất chấp, có thể là chưa nhưng rồi cũng sẽ được mà thôi....Hãy cho anh cơ hội,... hay là em không ưa một người như anh, một kẻ thất bại như anh sao? có phải là do vậy?

-Không, không hề. Em không hề ghét bỏ hay coi thường gì anh cả. Tất cả về anh đều là những thứ tốt đẹp nhất mà em lưu giữ và trải nghiệm được.... Thật sự em rất vui, gặp được anh thật chẳng khiến em hối tiếc cho một phần cuộc đời mình..... Chỉ là.... vấn đề thực sự quá phức tạp và khó khăn, em không muốn anh vì thế mà chịu đau đớn. Thôi vậy, ý em đã quyết, anh có nói cũng không thể thay đổi được gì đâu...

Hắn tuyệt vọng đến tột cùng, y là một trong những lý do mà hắn tồn tại cho đến tận lúc đó, để bảo vệ nó - nụ cười và dáng vẻ tinh nghịch mà vui tươi ấy. Lần đầu tiên hắn cảm thấy như cả thế giới của hắn sập đổ, cho đến bây giờ hắn vẫn không nghĩ những xúc cảm đó là xốc nổi của một tuổi mới lớn mà đó là chân xúc cảm của con người hắn, hắn ngỡ như rằng chỉ vừa xảy ra hôm qua mà thôi...

Lúc ấy, hắn đang cực kì khó xử, cộng thêm cùng cực của tiêu cực cảm xúc đè nén, hắn càng không biết phải xử trí làm sao....Ngay cái lúc ấy, y đã cùng hắn thực hiện một điều mà có lẽ rằng cả cuộc đời này hắn sẽ không thể nào quên được...

-Có vẻ như đó thật sự là một điều quá khó khăn với anh nhỉ. Vậy thì, anh có muốn lập một lời hứa với em không?

-Lời hứa sao?....- hắn thất thần hướng con ngươi đen láy lên nhìn về phía y.

-Đúng vậy, dẫu rằng không thể cùng nhau đi đến cuối con đường nhưng chúng ta vẫn luôn dõi theo nhau, giúp đỡ nhau lúc chúng ta cần nhau nhất, và sẽ chia sẻ cùng nhau vào khoảnh khắc cuối cùng tất cả mọi thứ.... Đây chính là lời hứa của em, liệu anh có muốn hay không chấp nhận nó?

Hắn nhìn thấy giọt nước mắt chạy dài trên bờ mi của y và cả dòng lệ tuôn dài trong tâm y, đặc biệt là bên trong đôi mắt ấy..... sự thương cảm, tiếc nuối, buồn bã mà ánh lên một chút dấu hiệu của niềm vui tựa như miễn cưỡng, bỗng thoáng qua một chút biệt khuất và bất lực rồi tan biến trong dòng lệ tràn mí mắt...Những điều đó chỉ càng khiến hắn đắng cay thêm mà thôi... Thật sự hắn.... hắn...... hắn không........

Nuốt nước mắt vào trong lòng, hắn ánh mắt tràn ngập ngân quang của quyết tâm, rồi tỏ vẻ cứng rắn thực hiện một hành vi sau cùng....

- Được, anh chấp nhận..... hứa với em!

- Vậy anh hãy cố gắng hoàn thành hoàn thành lời hứa của mình nhé, Lý Đạo Vân.

- Mong em cũng vậy, Nguyễn Ngọc Tuyết Trang.

...

-...Và bây giờ chính là lúc anh thực hiện lời hứa đấy. - dòng cuối cùng của bức thư tay mà Tuyết Trang gởi cho Đạo Vân quả thực khiến hắn kinh hỉ và suy tư rất nhiều. Hắn kinh hỉ là bởi sau khoảng thời gian hắn thực hiện lời hứa năm xưa, ít lâu sau Tuyết Trang đã phải theo bố mẹ trở về gia tộc tại một thành phố lớn cách rất xa thành phố nơi hắn ở, cho đến bây giờ cả 2 vẫn chưa hề gặp lại nhau sau ngần ấy năm trời nên thành thử ra cả 2 người đều chỉ có thể cùng trò chuyện qua mạng xã hội mà thôi, bây giờ y lại viết thư tay gởi qua bưu điện cho hắn cũng đồng nghĩa rằng y rất xem trọng hắn và nhớ đến hắn. Quả thực việc hắn còn tồn tại trên thế gian này âu cũng là có ý nghĩa.

Còn việc khiến hắn suy tư là :" lúc để thực hiện lời hứa", nội dung lời hứa là 3 điều thì Đạo Vân hắn lúc này đã cần phải đáp ứng đến 1 điều rưỡi rồi, đó chính là "giúp đỡ nhau lúc chúng ta cần nhau nhất" và " chia sẻ cùng nhau vào khoảnh khắc cuối cùng tất cả mọi thứ". Đích xác mà nói ra thì..... Tuyết Trang đang đối mặt với một cuộc phẫu thuật lớn có thể nguy hiểm đến tính mạng, cũng bởi vì lẽ đó nên Tuyết Trang muốn hắn lúc này đến với y. Tuyết Trang còn chu đáo gởi cho hắn một ít chi phí vận chuyển các kiểu, quả thực khiến hắn cảm động mà.

Và cây trả lời của hắn đương nhiên chính là...... đi! Chuyến này bắt buộc..... phải đi! Lời tuyên bố chắc nịch khẳng định quyết tâm của Đạo Vân hắn, chắc chắn lần này hắn sẽ không chùn bước nữa mà sẽ dốc tận tâm toàn lực để thực hiện điều hắn mong muốn. Hắn sẽ không yếu hèn và nhu nhược như cái cách trước đây hắn đã từng nữa.... Chắc chắn không!

Bánh xe số mệnh đã bắt đầu xoay chuyển, Đạo Vân lúc này căn bản chẳng hề biết rằng quyết định này của hắn đã dẫn ra một bước ngoặt thay đổi cả cuộc đời của hắn về sau....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro