CHƯƠNG 3: GẶP LẠI CỐ NHÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cái ngày ấy rút cuộc rồi cũng đến, hoãn lại mọi việc học hành làm việc đồng thời gạt bỏ đi mọi mối bận tâm mà hiện giờ Đạo Vân đang vấp phải. Hắn mang cho mình một tinh thần thoải mái nhất, sức lực sung mãn nhất và trí tuệ lúc minh mẫn nhất, chuẩn bị tất cả để khởi hành trong tình trạng tuyệt vời nhất...

Đồng hồ điểm đúng giờ tàu, hắn cất bước bộ hành tiến vào sân ga, đầu ngoảnh lại mỉm cười lên tiếng tạm biệt người ở lại:

-Ta đi nhé, ở lại mạnh khỏe, thời gian sau lại gặp.

-Ừ đi đi, mọi việc ở đây có gì cứ để ta lo, tự chăm sóc bản thân và hãy cố gắng làm mọi điều tốt nhất có thể. – người đáp lại câu chào tạm biệt của Đạo Vân chính là người bạn thân nhất của hắn, một trong những ít ỏi số người mà hắn coi là thâm giao chí cốt – Vũ Quốc Nhật...

Đạo Vân nở nụ cười nhân hậu, quay mặt theo hướng tàu mà đi, bắt đầu cho một chuyến đi xa đầu tiên mà hắn có. Dẫu là đi xa nhưng càng đi hắn càng thấy đó lại là gần thêm 1 bước...

...

-Nhờ anh chở em đến địa chỉ này với ạ - câu nói đầu tiên của Đạo Vân với người lạ tại một nơi đất khách quê người ngay sau khi hắn xuống sân ga. Hắn lúc này đang là cực kì háo hức và tò mò, xen lẫn là hồi hộp và nghiêm nghị... Một phần là do đã rất lâu rồi hắn không gặp lại người quen cũ, một phần có lẽ là lần đầu đi xa, một phần còn lại là bởi rắc rối và những khó khăn mà hắn và y sẽ gặp phải..

Liệu rằng hắn có giúp được gì hay không? Hay chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà thôi, quả thực lúc này trong tay hắn chẳng có gì để làm cơ sở cả... Chỉ có thể động viên và chia sẻ về mặt tinh thần thôi sao chứ? Vật chất hắn chẳng có, thậm chí quyền lực lại càng không, hắn sẽ có công dụng gì chăng?

Biết bao suy nghĩ tiêu cực ẩn hiện trong đầu Đạo Vân trên đường đi, quả thực là như một sở thích hắn lại muốn tự tiêu cực bản thân. Cho đến tận cái tuổi này hắn vẫn chẳng bao lần có thể nhận thức nó, kìm hãm nó hay triệt tiêu nó, mà chỉ đắm chìm vào bên trong để rồi bao lần không lối thoát. Những lúc như vậy hắn chỉ có một tia sáng duy nhất để kéo hắn ra khỏi bãi sình lầy, chính là..... đạo tâm....

-Đến nơi rồi em – cắt ngang dòng suy nghĩ, đưa Đạo Vân ra khỏi cái bó buộc của tâm trí chính là lời nói của anh tài xế chở hắn đi. Lúc này hắn bừng tỉnh, liền thực hiện thanh toán với tài xế rồi đưa cái nhìn thiện cảm của mình lướt ngang qua anh ta.... Sau đó hắn đảo mắt quan sát cảnh vật xung quanh. Lúc này đập ngay vào mắt hắn là một khuôn viên được bao bọc bởi hang dãy biệt thự xa hoa.... không, phải là một khu biệt phủ biệt phủ cực kì nguy nga, tráng lệ, như rồng thấy đầu không thấy đuôi này, quy mô cực kì rộng lớn mà lấn át hết cả một vùng.

-Đích xác là vị trí này mà, vậy là mình đánh giá chưa đủ về tiềm lực kinh tế của gia tộc em ấy rồi – Đạo Vân hắn lẩm bẩm trong tột độ của kinh ngạc. Rồi hắn lại xem xét lại tất cả những chi tiết xung quanh, tự ngẫm lại với những gì hắn đã nghĩ trước đây...

-Đến đây rồi có lẽ mình cũng nên gọi điện báo một tiếng nhỉ...

Đạo Vân liền bỏ ba lô xuống, hắn lục mò tìm kiếm chiếc điện thoại của mình. Loay hoay một lát, hắn thở dài ngao ngán nhìn trời mà than: "tuyệt, để quách ở nhà rồi, giờ lấy gì liên lạc đây". Hắn lại đưa đôi mắt thiếu sức sống của mình nhìn qua khe cửa, rồi lại đưa tay ra toan bấm chuông hoặc gọi cửa gì đấy thì...

-Ồ, anh muốn tìm ai ở đây sao? – một giọng nói trầm đục vang lên sau lưng Đạo Vân, hắn bất giác quay mặt ra sau như bản năng của một con người... Đó là một lão giả với phục sức hết sức lịch sự của một người đàn ông thế kỉ XXI, vest đen với cà vạt cùng quần đen và một đôi giày da. Đặc biệt khi một người lớn tuổi như vậy gọi hắn là anh, hắn đã hiểu rõ đối phương biết rõ quy tắc giao thiệp lịch sự ra sao, tôn trọng hắn như thế nào. Trước một người như vậy, hắn cũng cúi đầu khom lung chào như một phép lịch sự tối thiểu của người nhỏ tuổi với người lớn tuổi hơn...

-Cảm ơn ngài đã quan tâm và đặt câu hỏi, cháu đích thực là muốn gặp một người tại chính địa chỉ này, bất quá đây cũng là lần đầu cháu đến đây nên nếu có gì thô lỗ hoặc mạo phạm, xin ngài bỏ qua cho – với bộ xiêm y cùng giọng điệu như vậy, ít nhiều Đạo Vân cũng đoán được một chút lai lịch và địa vị của y tại trong chính căn biệt thự này. Bởi vậy nên lễ phép một chút, khiêm nhường một chút thật chẳng mất gì, thậm chí còn đạt được hảo cảm của đối phương, điều đó sau này sẽ giúp hắn không ít.

-Haha, người trẻ như cậu mà thật thà như vậy, thời đại này không còn nhiều, thanh niên bây giờ ngạo mạn mà tự cao vô cùng... được, vậy cậu muốn gặp ai? Ta có thể xác minh một hồi rồi giúp đỡ cậu một chút cũng được... – lão giả cười sảng khoái nhìn hắn với đôi mắt ngập tràn hảo cảm, cùng những cử chỉ, hành động vô cùng hào sảng...

-Vâng, xin cảm ơn ngài, người cháu muốn gặp là....- hắn cảm kích tột cùng trong lòng chính hắn và vị lão giả này, đây có vẻ là một con người công chánh phân minh và tôn trọng người khác, dẫu rằng ngữ điệu có phần hơi cổ quái.... như kiểu xưa cũ và lạc hậu lắm rồi. Trong khi hắn đang nói dở nửa câu thì.....

-Có việc gì sao bố? – trong chiếc xe hơi đằng sau lão giả bỗng phát lên thanh âm vô cùng trong trẻo mà dễ nghe, tựa hồ đối với Đạo Vân có chút quen thuộc, nhưng rồi hắn cũng chưa kịp để ý tới lắm nên cũng không nhận ra gì cả....

- À, có một cậu trai trẻ muốn gặp ai đó trong gia đình mình, bố thấy cậu ta rất đàng hoàng nên giúp đỡ một chút ấy mà...- lão giả quay mặt về phía xe, phóng xuất một câu nói xem chừng có vẻ rất ưng ý với người y đang trò chuyện..... Sau đó, trong xe bước ra là một nhân ảnh trẻ tuổi, xem chừng chỉ trạc tuổi Đạo Vân lúc này mà thôi, nhân ảnh này khoác trên thân một y phục trắng muốt từ trên xuống dưới. Trên đầu đội chiếc mũ tựa tựa hình dạng của mũ tai bèo với một mảnh vải trắng đục gắn trên viền mũ xõa xuống che đi khuôn mặt.

-Em.... em là.....? – Đạo Vân hắn ấp a ấp úng, điệu bộ tựa như cực kì lung túng...

-Anh vẫn nhận ra em sao? Đã lâu như vậy rồi cơ đấy, từ lúc chúng ta chỉ còn là 2 đứa nhóc...- người dưới lớp phủ che mặt kia bỗng lật lên lớp phủ ấy, dưới mảnh vải kia là dung nhan của một nữ tử mà đối với Đạo Vân là cực kì quen thuộc,.... y đang cười duyên nhìn hắn sau khi đáp lại hắn cái ấp a ấp úng kia.

Dung mạo ấy có lẽ cả cuộc đời này Đạo Vân chẳng thể nào quên được... Đôi mắt long lanh, sâu thẳm mà khuấy động lòng người chẳng hề khác xưa... Vẫn cái cốt cách ấy, nết na, thùy mị, điềm đạm băng lãnh mà ấm áp, thanh thuần vô cùng, quang mang trong mắt ánh lên cái vẻ trưởng thành, chín chắn. Vẫn đáng yêu như một thiếu nữ muốn ôm chặt không buông nhưng lại pha trộn thêm với nghiệm nghị và sắc sảo của một quý cô. Dáng dấp đoan trang, hiền thục nhưng có vẻ như chất chứa bao buồn tủi mà biệt khuất, bất lực chỉ hắn có thể thấy được...

Mọi cảm xúc của Đạo Vân lúc này như đang dồn nén lại, đúng ra mà nói thì hắn đang vô cùng xúc động, thật lòng hắn rất muốn ôm nàng vào lòng cho thỏa đi nỗi nhớ của hắn biết bao lâu nay... Từ lúc hắn sinh ra cho đến bây giờ, nàng đã trở thành người thân thứ 2 của hắn, thậm chí còn là mục đích duy nhất để hắn sống và tồn tại. Thế nên lúc này nhìn thấy tóc nàng bạc trắng vì căn bạo bệnh quái ác, hắn thật chẳng thể nào kìm lòng nổi...

-Hai đứa biết nhau à? Thật sự là bất ngờ - lão giả tỏ vẻ ngạc nhiên, cao giọng hỏi.

-Anh ấy là người khi trước mà con đề cập đến đấy. Nói cho đúng ra thì 2 người cũng đã gặp nhau 1 lần rồi, chỉ là không ai nhớ đến mà thôi.

-Ồ, là cậu trai trẻ này, thật sự chính là cậu sao? Đúng là lúc nhỏ ta cũng có gặp qua cậu rồi... Ta đánh giá cậu rất cao đấy, với những biểu hiện của cậu từ trước đây đến nay đều rất xứng đáng làm con rể của ta. Dẫu rằng ngoài kia biết bao nhiêu thiên kiêu chi tử, nhưng ta đều đuổi đầu đi hết, muốn lại gần cô chủ nhỏ của Cộng Xã Đoàn tương lai nào có dễ như vậy – lão giả cười ha hả trông cực kì sảng khoái, còn Đạo Vân lúc này thì cũng chỉ có thể đáp lại y bằng cái cười xòa mà thôi. Hắn dẫu rất muốn nhưng cũng chẳng thể theo được, thật sự quả là khó khăn...

Hắn đảo mắt qua bên người còn lại, nhìn thấy nét xấu hổ đỏ mặt của người kia làm hắn cảm thấy hứng thú vô cùng, thâm ý của lão giả này cũng có vẻ thật cao siêu a... Nàng có vẻ như phát giác ra hành động của hắn nên đánh qua một cái nhìn đầy thâm ý tựa hồ như một động thái đáp trả, hắn cũng chẳng chịu thua gì cũng thực hiện một hành động trả đũa tương tự. Nhận thấy tình hình leo thang căng thẳng của đôi bên, lão giả kia mới mở giọng với ngữ điệu hòa hoãn hòng xoa dịu và hạ nhiệt cho tình hình căng thẳng này:

- E hèm.... đây có vẻ không phải là một nơi phù hợp để nói chuyện, cùng vào trong rồi nói tiếp.

Đạo Vân nhẹ nhàng đồng ý, hắn rõ ràng đang rất vui nên cũng chẳng từ chối mà theo bước chân vị gia chủ vào nhà. Đi theo bên cạnh hắn là Tuyết Trang bẽn lẽn ngại ngùng như một thiếu nữ mới lớn, đưa hắn một ánh nhìn tựa hồ như không nhìn khiến hắn phì cười trong lòng... Cô nàng cũng có lúc xấu hổ a....

Chiếc cổng đóng lại sau khi cả 3 cùng vào trong. Bắt đầu diễn biến cho một bối cảnh mới...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro