Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Báo đen nếu nên trở về trong sâm lâm thì trở lại đi, sư tử yên tĩnh nghỉ ngơi dưới bóng cây đột nhiên xuất hiện nguy cơ, trận huyên náo giữa trưa làm lòng người bàng hoàng, trải qua phối hợp tích cực của mọi người, coi như hữu kinh vô hiểm mà hạ màn.

Xác định sư tử không nóng nảy nữa, Samuel thở phào nhẹ nhõm, anh căn tổ giám sát bất cứ lúc nào cũng chú ý động tĩnh của Hạ Tá, lập tức lái phi thuyền bay lại điểm cứu trợ.

"Lộ Bạch, báo cáo tình huống của cậu."

"Dạ." Lộ Bạch đang trên đường trở về, cậu vừa mở xe vừa chỉnh lại thông tin vừa nãy một, báo cáo đơn giản: "Tôi đang trên đường trở về, khoảng chừng 15 phút nữa đến điểm cứu trợ, báo cáo lại ngài liên quan đến báo đen vừa nãy, suy đoán là bởi vì báo đen khứu giác nhạy bén, ngửi được hương vị làm nó cảm thấy thú vị, cho nên mới chạy tới..."

"Lộ Bạch, mấy chuyện này có thể nói sau." Samuel ngắt lời nói: "Tôi đang hỏi tình huống của cậu, cậu có bị thương không?"

Lộ Bạch vẫn luôn tinh thần sốt sắng cao độ, đầy đầu đều là sự tình liên quan công việc, nghe vậy mới bắt đầu để ý chính mình.

Toàn bộ bên trong đồng phục đều là mồ hôi, tay quên mất mang bao tay, trên mu bàn tay bị con khỉ đầu chó cào một đạo, đang chảy máu.

"Tôi? Tôi không sao." Lộ Bạch nhe răng trợn mắt nói, hiện tại mới cảm giác được đau!

"Tôi ở điểm cứu trợ chờ cậu." Samuel nói.

Lộ Bạch khó giải thích được có chút hoảng loạn: "..."

Sau 15 phút, trên mảnh đất bằng trước cửa điểm cứu trợ đỗ một chiếc phi thuyền.

Lộ Bạch mở cửa đi vào, một luồng khí mát mẻ lập tức phả vào mặt, khiến người ta không nhịn được than thở một tiếng, bởi vì bên ngoài thật sự là quá nóng.

Samuel đang ở bên trong, nhìn thấy Lộ Bạch liền đứng lên, đôi mắt đặt trên thân thanh niên trái đất qua lại đánh giá.

"Samuel điện hạ." Lộ Bạch thấp thỏm hô một tiếng, thuận tiện đem cái tay bị thương ẩn giấu giấu về sau.

Sở dĩ thấp thỏm, không phải bởi vì chính mình không cẩn thận bị thương, mà là trước đó cãi lệnh.

Lộ Bạch dùng tay không có bị thương tay tháo mũ xuống, lộ ra một mái tóc ướt đẫm, cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, trước đó cãi lời mệnh lệnh của ngài, tự ý xuống xe..."

"Tay bị thương sao?" Samuel nhìn phía tay Lộ Bạch dấu ở phía sau.

"Ngạch..." Lộ Bạch bị phát hiện, cực kỳ quẫn bách, lấy tay ra chẳng hề để ý nói: "Chỉ là bị con khỉ đầu chó vồ một hồi, chuyện nhỏ."

"Động vật hoang dã trên người đầy vi khuẩn, sớm một chút xử lý vết thương cho thỏa đáng." Samuel lập tức nhíu mày lại, tầm mắt nhìn về phía đặt thùng cứu thương của điểm cứu trợ, anh thẳng thắn đi tới đem thùng cấp cứu lấy ra, nói với Lộ Bạch: "Tay cậu bị thương không tiện, tôi tới giúp cậu xử lý."

"Cái này... Tôi một chốc nữa tắm rồi tự mình xử lý." Lộ Bạch đáp.

"Cần phải tránh nước." Samuel nói.

Lộ Bạch hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là tiếp thu đại lãnh đạo giúp mình làm sạch vết thương trên mu bàn tay, sau đó thoa màng không thấm nước, như vậy liền có thể tắm.

"Cảm tạ." Lộ Bạch lòng tràn đầy áy náy: "Samuel điện hạ, ta rất xin lỗi vì cãi lời mệnh lệnh của ngài, lần sau ta..."

"Hả?" Samuel thu thập xong hòm thuốc, ngữ khí nhàn nhạt: "Lần sau gặp lại tình huống như thế, cậu sẽ tuân thủ mệnh lệnh của tôi sao?"

"..." Cái vấn đề này hỏi rất hay!

Lộ Bạch một mặt lúng túng, sờ đầu lại sờ sờ mặt, chính mình cũng không xác định, nếu như ngày hôm nay không có xuống xe đi tìm báo đen, không phải bỏ lỡ một hồi gặp gỡ mỹ lệ sao?

Có lúc người ta không phân rõ được lựa chọn nào tốt hơn, đều sẽ dựa vào phán đoán lập tức đi làm a...

Haizzz, Lộ Bạch cũng cảm thấy được chính mình bướng bỉnh đến không bình thường.

Tình nguyện cùng người thân nháo đến không vui cũng bước lên con đường không rõ tương lai, chỉ vì nơi này có thể tìm được công việc mình ngưỡng mộ trong lòng.

"Mỗi một nhân viên đều có khảo hạch cuối năm." Samuel dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cậu, báo: "Nếu như cậu còn không tuân thủ mệnh lệnh như vậy, tôi có quyền cắt thưởng cuối năm của cậu."

Lộ Bạch trừng mắt nhìn, cái gì: "Cắt thưởng cuối năm... Không?" Không có biện pháp phạt khác?

"..." Samuel hiểu tâm tư tiểu công nhân trái đất, anh nhấc lông mày cao cao: "Sao?"

"Umh, không, tôi không có ý tứ gì khác." Lộ Bạch lập tức vung vung tay, tia sáng trong mắt bán đứng ý nghĩ của cậu.

Samuel hà khắc vô tâm, liếc nhìn tóc mái ướt đẫm của Lộ Bạch, nói rằng: "Đi tắm một chút đi, sau đó về căn cứ."

Lộ Bạch liền ngây ngẩn cả người: "Trở về? Tôi cũng phải trở về sao?" Cậu vừa mới đến!

Có cái gì mà kinh ngạc ?

Samuel liếc nhìn cậu một cái: "Cậu không muốn trở về?" Tay bị thương đến như vậy còn ngốc ở chỗ này?

Huống hồ còn không chưa làm rõ chuyện gì xảy ra, nếu gặp lại tình huống như hôm nay vậy làm sao bây giờ?

Lộ Bạch mái đầu ướt đẫm, lắc đầu một cái, cậu xác thực không muốn trở về: "Tôi mới vừa tới đây, vẫn không có nhìn thấy đại sư tử, tôi cảm giác nó đang tìm tôi, làm sao cũng phải gặp nó một lần."

"Nếu như để cậu ở lại chỗ này lại một lần nữa phát sinh chuyện giống ngày hôm nay vậy phải làm sao?"

"..." Cái này, Lộ Bạch trầm ngâm: "Nếu ngài nói như vậy, tôi sau này cũng không thể tiến vào rừng rậm?"

Nhận lương cao ở đây làm nhân viên cứu trợ, giữ vững chức vị vốn một phần nhiệm vụ công tác!

Báo đen cùng sư tử dị thường đều là sự tình đáng giá.

Samuel trầm mặc, cảm giác tên tiểu công nhân này ngoài ý quật cường, xương cốt cứng cực kì.

"Trước cậu nói báo đen tự nhiên lại hoạt động ngoài ban đêm là bởi vì ngửi thấy được mùi vị khiến nó hứng thú?"

Đề tài đột nhiên chuyển tới báo đen, Lộ Bạch một giây đồng hồ liền tiến vào trạng thái làm việc, Lộ Bạch vuốt vuốt tóc đang vướng bận, gật đầu nói: "Đúng, lúc trước tôi ở trong rừng rậm hoạt động để lại không ít mùi vị, khả năng nó dọc theo mùi hương tìm tới vùng phụ cận, vừa vặn tôi ngày hôm nay xuất hiện ở đây, cho nên nó mới đến xác nhận... Khứu giác báo đen độ nhạy rất cao, lòng hiếu kỳ cũng lớn, thời điểm chúng tôi gặp gỡ giao lưu thông thuận, tôi nằm trên đất, nó ngửi tuyến mồ hôi của tôi, sau đó cho phép tôi ở bên cạnh nó hoạt động, cũng ăn đồ ăn do tôi cung cấp, đại khái coi tôi thành có đồng loại có duyên, đối với tôi hữu hảo."

Có vài loại báo sau khi trưởng thành sẽ cùng huynh đệ đồng thời hoạt động, tỷ như liệp báo, hình thành đoàn thể nhỏ, dễ dàng thu được đồ ăn hơn.

Mà phần lớn là độc hành hoạt động, có loài thậm chí còn tàn hại đồng loại, tỷ như Vân Báo, anh em ruột đều sẽ chiến, thậm chí cắn giết Vân Báo cái đã cùng mình giao phối.

Lộ Bạch vui mừng chính là mình gặp phải báo đen, tuy rằng lực sát thương lớn, nhưng sẽ không đánh giết đồng loại, đối với máu mủ thậm chí còn thân thiết hơn.

Phương diện này sư tử liền không sánh được.

Sư tử đực gặp phải đồng loại, hận không thể sáp lại ngươi chết ta mất mạng, thời điểm đánh thắng đối phương kế thừa đàn sư tử, cũng sẽ tàn nhẫn mà cắn chết hài tử của đối phương, bá đạo cực kì.

Một khi vùi đầu vào công việc, Lộ Bạch lên tiếng nhìn chung rất lớn mật, cậu nói rằng: "Cảm quan phán đoán bên ngoài là một nhân tố ảnh hưởng trọng yếu đối với mãnh, mãnh thú trên Thần Vương Tinh đối với người địa cầu không chủ động công kích, khả năng không phải bởi vì người địa cầu không có lực uy hiếp, mà là cảm quan ảnh hưởng tới phán đoán của bọn chúng, khả năng có liên quan đến từ trường của trái đất, tôi không xác định sau 10 năm ở đây sinh hoạt thì sự ảnh hưởng này có thể thay đổi hay không, cái vấn đề này... Khả năng chỉ nghiên cứu máu người địa cầu không thể có được giải thích, thăm dò trái đất một chút có thể sẽ có phát hiện mới..."

Nói đi nói lại, Thần Vương Tinh được liệt vào siêu cấp cường tinh trong vũ trụ, thống trị vô số hành tinh phụ thuộc, nói là một cái tinh cầu, chẳng bằng nói là một quần tinh?

Trái đất trước mắt lại chỉ là một tiểu tinh cầu không có họ tên, rất ít ngoại tinh cùng trái đất thiết lập quan hệ ngoại giao, bởi vì trái đất lạc hậu lại nằm ở kỳ tiêu hao quá độ, bị cho là không có tiềm lực khai phá, trong vũ trụ phân bố vô số tinh cầu có tư chất như trái đất, nếu như Thần Vương Tinh nguyện ý đầu tư, đối với địa cầu cũng có lợi.

Nghe thấy Lộ Bạch lớn mật tường tận phân tích, Samuel không khỏi gật gật đầu, cảm tạ Diff, rốt cục tuyển được một công nhân miệng lưỡi hoạt bát, đối với tập tính động vật thuộc như lòng bàn tay, hơn nữa lá gan đủ lớn (không muốn mệnh), thật làm người ta yêu quý.

Căn cứ vào hiện thực, Samuel suy tư chốc lát, cuối cùng đồng ý Lộ Bạch kiên trì: "Có thể, cậu lưu lại, tiếp tục lần theo tình huống của bọn chúng." Bởi vì cũng không có ai so với Lộ Bạch có thể tiếp cận gần hơn với bọn chúng.

Adonis còn có ba năm liền rời khỏi rừng rậm, hi vọng không muốn ngày càng rắc rối.

Lộ Bạch nở nụ cười: "Được! Tôi từ tình huống răng nanh của báo đen phán đoán ra, nó hẳn là khoảng chừng 8 tuổi, tình trạng thân thể rất tốt, không biết quá khứ nó có cùng báo cái giao phối qua không, báo đen đực ưu tú như vậy gien khẳng định rất tốt."

Loài báo từ ba tuổi được tính là thành thục, khoảng chừng 8 tuổi vẫn thuộc về thời kì tuổi trẻ lực tráng, t gien ốt như vậy liền sinh nhiều mấy ổ tiểu hắc báo, quả thực quá hạnh phúc.

Tiểu hắc báo?

Samuel ánh mắt hơi lóe lên một cái.

Nghi vấn của tên tiểu công nhân này, chờ Adonis trở về, anh sẽ thay cậu chuyển đạt.

Tính tính ngày tháng, Adonis tiến vào rừng rậm cũng hơn một tháng, không có gì bất ngờ xảy ra, đối phương lại hơn một tháng liền có thể trở về.

Adonis đã là khách quen trong sâm lâm, thêm vào hắn là báo đen, tính cách quái gở, ở trong rừng chưa hề trêu vào vấn đề gì, cũng rất khó nhìn thấy tung ảnh của hắn, lần này khả năng thật sự là goài ý muốn.

"Tôi đi đây." Samuel mang theo mũ, nhìn Lộ Bạch liếc mắt một cái: "Nhanh đi tắm đi, nếu như không muốn trở về căn cứ liền ở đây nghỉ ngơi mấy ngày, thiếu vật tư có thể liên hệ tôi."

Lòng Lộ Bạch không khỏi có chút ngại, nhận việc được một đoạn thời gian, cậu dần dần làm rõ, nếu không chuyện gì thì không phải phiền vị Thân vương điện hạ này ra tay, loại chuyện nhỏ như đưa vật tư này càng không cần tới phiên anh, cậu nói: "Công việc của ngài bận rộn như thế, chuyện như đưa vật tư giao cho những đồng nghiệp khác là tốt rồi."

Nếu chuyện như vậy đều phải tự thân làm, vậy khổ cực quá rồi?

"Nếu như tôi không rảnh, tôi sẽ giao cho những người khác." Samuel lưu lại lời nói, sau đó rời khỏi điểm cứu trợ.

Cơ hồ là phi thuyền rời đi không bao lâu, đại sư tử liền thở hồng hộc xuất hiện ở trong bụi cỏ trước cửa điểm cứu trợ, đầu sư tử khổng lồ, dưới mặt trời chói chang như ẩn như hiện, nhiệt độ giữa trưa như muốn đem nó hòa tan, giơ lên móng vuốt từ từ đi tới.

Loại thời tiết này để một đầu sư tử sức chịu đựng có hạn hết tốc lực từ mấy cây số chạy tới ở thiên nhiên quả thực chính là chuyện không thể nào, mà nay nó vẫn tới đây.

Đại sư tử trực tiếp nằm úp sấp ở trước cửa, lè lưỡi giải nhiệt, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.

Lộ Bạch ở bên trong rửa ráy nên mới không có nghe thấy động tĩnh đại sư tử lay cửa, chờ cậu tắm xong đi ra, mới nhìn thấy nhắc nhở bảo vệ, đó là một thông báo khẩn cấp mãnh thú xâm lấn.

Mãnh thú?

Mãnh thú tới nơi này còn có thể là ai, nghĩ đến khả năng này, Lộ Bạch lập tức thả xuống khăn lau tóc, chạy đến mở cửa, kiểm tra mãnh thú trước cửa... Chỉ thấy mãnh thú bên trong nhắc nhở khẩn cấp, nằm úp sấp trước cửa vô cùng đáng thương mà thở dốc, một bộ dáng dấp đứng lên cũng không có khí lực.

Dĩ nhiên, liên tục chạy mười mấy cây số, sư tử căn bản cũng không có bản lãnh này!

Nó là hoàn toàn cố tình cậy mạnh.

Lộ Bạch nghĩ đến đại sư tử là vì tìm mình mới cố như vậy, trong lòng cậu có chút nhói, vừa cảm động lại cao hứng mà ngồi xổm xuống ôm lấy đầu to của sư tử: "Ngươi cái ngu ngốc này, chậm rãi đi tới hoặc là buổi tối tới không được sao?"

Nói xong lời cuối cùng, tiếng nói của Lộ Bạch đều có chút thay đổi, bởi vì sư tử làm như vậy rất nguy hiểm, nhẹ thì say nắng, nặng thì phát sốt sau đó đem chính mình mệt chết.

Sư tử thở hổn hển, không rảnh bận tâm thanh niên nhân loại giày vò nó, thật ra vẫn phân ra lực chú ý, cọ Lộ Bạch một chút, tản ra khí tức qua loa nồng đậm, bởi vì hiện tại nó thập phần không thoải mái.

"..." Lộ Bạch vui mừng vì sư tử bình an vô sự, cậu thả sư tử ra, lập tức trở về tìm một khối đệm băng, một chậu nước lạnh.

Sư tử liên tục chạy mấy cây số trong hoàn cảnh nhiệt độ cao, không thể lập tức tiến vào phòng điều hòa, trước phải tiến hành hạ nhiệt độ.

Lộ Bạch mới lấy ra đệm băng, đại sư tử liền chủ động nằm lên, sau đó đem đầu luồn vào trong chậu bẹp bẹp mà uống nước.

"..." Đại sư tử, đây là nước tắm của ngươi!

Bất quá nghĩ đến đối phương khả năng thật sự rất khát, Lộ Bạch cũng không ngăn cản, Lộ Bạch quay người đi vào lại bưng một chậu đi ra, dùng khăn mặt giúp đại sư tử hạ nhiệt độ.

Lộ Bạch bưng trà dâng nước, lau mặt rửa móng vuốt, trong lúc nhất thời đem đại sư tử hầu hạ như bệnh nhân nặng không thể tự gánh vác sinh hoạt.

Mà nói như vậy cũng không sai, sư tử thư giãn như một bãi bùn nhão, lúc này vô luận phát sinh cái gì, coi như là trời sập xuống, cũng không thể khiến nó nhúc nhích một chút.

Giúp nó hạ nhiệt độ đến không sai biệt lắm, Lộ Bạch muốn đem nó vào phòng đều mất một ít thời gian.

Lộ Bạch trước khi đến thật vội, vật tư đều đặt ở trên xe, chờ Lộ Bạch sắp xếp đại sư tử cẩn thận, cậu vén tay áo lên bắt đầu làm việc.

Chuyển xong đồ vật, lấy ra thau cơm cảu sư tử, cắt một chậu thịt nát cho nó... Cắt đến mức nát trước nay chưa từng chó, bởi vì hôm nay đối phương cực khổ rồi, phỏng chừng không có khí lực nhai thịt.

Sư từ không lè lưỡi giải nhiệt nữa, phát hiện một chậu thịt tươi đặt ở trước mặt mình, nó đói bụng, đến gần ngửi một cái, sau đó tiếng ô ô dưới đất kêu vài tiếng, tràn ngập khí thế đại gia mà đưa đầu ăn cơm.

Máu tươi nhiễm đỏ quanh miệng của nó.

Lộ Bạch từng trải qua việc cho báo đen ăn cơm, không thể tránh khỏi đem bọn chúng tiến hành so sánh, chỉ có thể nói sư tử có chút bẩn thỉu.

Bất quá chính mình cho ăn, một giọt máu đào hơn ao nước lã, coi như sư tử bẩn thỉu, Lộ Bạch còn có thể ghét bỏ nó sao.

Chờ sư tử ăn xong, Lộ Bạch vắt khăn lông hỗ trợ đến thay đổi sắc mặt, vốn còn muốn tán gẫu một chốc, mà sư tử ngáp to, đem đầu đặt trên móng vuốt ngủ.

Tất nhiên, một chú sư tử khỏe mạnh một ngày phải ngủ 20 giờ, cuộc đời của bọn chúng không phải trên đường buồn ngủ thì chính là tại chỗ buồn ngủ.

Ban ngày bọn chúng ngủ nhiều, có thể ngủ thẳng từ buổi sáng buổi chiều.

Ngoại trừ sư tử trẻ mới thành niên không lâu, sư tử đã thành niên nhiều năm đều là trạng thái lười biếng, lúc thường mí mắt tiu nghỉu xuống, tựa hồ xưa nay ngủ không đủ.

Chỉ có thời điểm đánh nhau mới có thể đem đôi mắt trợn hơi hơi to, nhìn rõ ràng là tên cháu trai nào không có mắt đến khiêu khích mình.

Mắt thấy đại sư tử đang ngủ, tiếng ngáy vang động trời, trái tim của Lộ Bạch bình tĩnh lại, sau đó cảm thấy bụng ục ục kêu, cậu đói bụng.

Không có tinh lực làm bữa trưa phức tạp, Lộ Bạch nghĩ tạm một món ăn, cậu từ bên trong vật tư tìm được ăn sandwich ăn liền, liền bỏ ra ăn hai cái.

Lộ Bạch thời điểm kiểm tra lại một chút, có chút đồ bị con khỉ đầu chó phá vỡ, đem xử lý hoàn hảo.

Nghĩ đến con khỉ đầu chó liền nghĩ đến cái bộ camera bị cướp đi, Lộ Bạch còn rất phiền muộn, ngoại trừ bên trong có bức ảnh quý giá không nói, cái camera kia nói thế nào cũng là lãnh đạo đưa cho, là thiết bị công tác, cứ như vậy làm mất, thật đáng tiếc.

Lộ Bạch ở trên ghế sa lon nằm xuống nghỉ ngơi, chuẩn bị ngủ trưa, cũng không thể ngủ quá lâu, bởi vì cậu còn làm việc muốn làm.

Ngày hôm nay muốn tổng hợp lại một chút thông tin văn bản, thuận tiện cậu hiểu được tri thức của cậu vẫn là quá ít, muốn tăng mạnh học tập một chút.

Lúc thường không đi ra ngoài thu thập thông tin, Lộ Bạch muốn điều tra tư liệu thì bên trong những tài liệu này đều có, thực sự không hiểu còn có thể dò hỏi giáo sư chuyên nghiệp, bọn họ trong lĩnh vực động vật hoang dã đều là cấp bậc giáo sư cao cấp, so với Lộ Bạch tri thức uyên bác hơn nhiều.

Chút tri thức ấy của Lộ Bạch, chỉ có thể trong đám người địa cầu nhiều hơn một chút.

Hoàng hôn, Lộ Bạch bị một trận âm truyền tin đánh thức, là Max: "Lộ Bạch, Lộ Bạch, cậu đang nghe không?"

Lộ Bạch tỉnh lại, mới phát hiện thời gian không còn sớm, cậu nhíu nhíu mày, không rõ ràng tại sao mình lại ngủ lâu như vậy: "Có... Max, có chuyện gì không?"

"Khụ, Cậu đang nghỉ ngơi sao?" Mặc dù biết Lộ Bạch ngày hôm nay gian khổ, nhưng Max cũng không có cách nào! Hắn nói rằng: "Báo đen đang ở gần khu vực điểm cứu trợ của cậu, cậu phải tùy thời chú ý động tĩnh." Đây thực sự là tin tức xấu.

"..." Lộ Bạch buồn ngủ nhất thời tỉnh hẳn, cậu theo bản năng mà liếc mắt nhìn sư tử đang ngáy vang trời: "Anh cảm thấy tôi đem sư tử khóa lại là lựa chọn sáng suốt không?"

Max: "Hiển nhiên... Không phải."

"..." Lộ Bạch cũng là sau này nghe nói mới biết, đem động vật khóa ở trong phòng, bọn chúng sẽ phát điên, nhưng trước đây cậu đã làm qua một lần.

"Vậy thì không khóa cửa, nó hiện tại rất mệt, phỏng chừng không có khí lực đánh nhau."

L ộ Bạch mặc quần áo vào, lấy một chút thịt đi ra ngoài.

Báo đen là tới tìm cậu, nếu như cậu cùng sư tử ra cùng nhau, ngược lại sẽ thúc đẩy hai thú gặp mặt, nếu như cậu đi ra ngoài, sư tử không nhất định sẽ bỏ qua việc ngủ đi theo, sau khi cân nhắc, Lộ Bạch lựa chọn phương án sau.

Bởi vì khoảng cách không xa, Lộ Bạch không có lái xe, lái xe sẽ kinh động sư tử, trải qua nhiều lần thí nghiệm, sư tử chỉ cần không nhìn thấy cậu lái xe liền kết luận cậu không đi quá xa, không cần phải đuổi theo.

Sư tử: "?"

Max không khỏi hiếu kỳ: "Báo đen ở gần như vậy, sư tử không có nóng nảy sao?"

Lộ Bạch nhìn một chút phương hướng Max nói, vừa nhìn về phía đám cây bên đó, cong cong ánh mắt nở nụ cười: "Báo đen rất thông minh, nó đứng ở nơi thuận gió, đây là thủ đoạn bọn chúng che giấu mùi vị, gió từ nơi này thổi qua đi, chỉ mang tới mùi của sư tử."

Bên trong điểm cứu trợ cái sư tử kia lại không ngửi thấy mùi của báo đen.

"..." Max nghe cũng không khỏi bội phục, không hổ là Adonis tướng quân, còn có thể làm phản trinh sát.

Lộ Bạch bước nhanh hơn, báo đen trong bụi cỏ xa xa ngửi được hương vị Lộ Bạch đến gần, dừng chân dựng thẳng hai tai hình tam giác run lên, thần sắc cảnh giác nghiêm túc, tròng mắt hơi co rút nhanh, sau đó lại mở rộng, chậm rãi biến hóa.

Khuôn mặt biểu tình nhẵn nhụi, truyền lại tâm tình báo đen: Bên trong cao độ cảnh giác chen lẫn nhảy nhót nhỏ bé.

Gió trên vùng bình nguyên, đem đến chóp mũi báo đen hương vị bực bội, nó không ngừng ngửi, một hồi lâu sau, tựa hồ xác định cái gì, báo đen hướng phương hướng của Lộ Bạch đi mấy bước.

Vừa bắt đầu vẫn cẩn thận thăm dò, sau đó liền nhanh hơn.

Thời điểm Lộ Bạch nhìn thấy thân ảnh báo đen chạy tới hướng mình, cậu cảm thấy vui mừng lớn hơn sợ hãi, cũng không phải bảo hoàn toàn không sợ hãi...

Mãi đến tận khi báo đen càng ngày càng gần, Lộ Bạch nhìn thấy trong miệng báo đen ngậm camera của cậu, trực tiếp sợ ngây người.

Đó là camera cậu thất lạc trong rừng rậm——

Tác giả có lời muốn nói: Lộ Bạch: Người không nuôi qua báo, ngươi vĩnh viễn không biết báo hướng ngươi chạy tới là cảm giác gì!

Báo báo: mua!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro