Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Kỳ thực Lộ Bạch còn muốn một quyển album, đây là vật cá nhân cần thiết, đương nhiên là không thể đòi đơn vị chi trả.

Vết thương của sư tử đã khôi phục, phần vảy vết thương rơi ra mọc ra bộ lông mới, nhìn kỹ cũng không thấy vết tích để lại.

Sư tử hoàn toàn khỏi hẳn, không hổ là vua của rừng rậm, tốc độ đối phương ở bên ngoài chạy trốn, nếu là toàn lực, có thể đạt tới đến mỗi giờ 60~70 km, Lộ Bạch lái xe đuổi không kịp là chuyện rất bình thường.

Vì làm trước bước rời đi, Lộ Bạch ngày hôm nay không dự định cho sư tử đồ ăn, cậu cùng sư tử đi ra ngoài dạo loạn, hy vọng có thể nhìn thấy sư tử một lần nữa khôi phục việc đi săn.

Đến giờ cơm, sư tử rõ ràng náo động, chạy vây quanh Lộ Bạch, thỉnh thoảng làm bộ hung dữ dọa người, Lộ Bạch biết đến nó đang đói bụng, mà lại không hề bị lay động, chỉ là liếc nó một cái: "Ngươi đã khỏe rồi, ta không thể vẫn luôn cho ngươi ăn, sau này ngươi cần tự mình đi săn mới có thể có ăn."

Cậu kỳ thực rất sợ sệt, sư tử hoang dã sau khi bị nuôi nhốt quen sẽ mất đi năng lực săn thú.

Cho nên cậu mới lựa chọn mau chóng rời khỏi.

Sư tử khả năng nghe hiểu Lộ Bạch nói gì, con người màu vàng dao động bất định, giằng co chốc lát, liền vây quanh Lộ Bạch dây dưa phút chốc, giống một đứa nhỏ.

"Đi săn đi." Đáng tiếc Lộ Bạch rất chuyên nghiệp, tuyệt không nhẹ dạ.

Cuối cùng thấy Lộ Bạch không động, sư tử lớn gầm nhẹ một tiếng, quay đầu không tình nguyện rời đi.

Sư tử không phải là một loại mãnh thú có thể chịu đói, bọn chúng một khi đói, sức lực sẽ nhanh chóng giảm xuống, cho nên bọn chúng cần nắm chặt cơ hội, giành giật từng giây mà đi săn, bằng không sẽ đối mặt với sự uy hiếp của cái chết.

Lộ Bạch xa xa đi theo, giữ khoảng cách khoảng vài ba km, dừng ở bên trong bụi cây, xa xa dưới mấy gốc hợp hoan rốt cục thấy được một đám linh dương.

Là linh dương Gazelle, con mồi mãnh thú yêu thích nhất, cái đầu so với khuyển linh dương lớn một chút, nặng đến năm sáu mươi cân, linh dương Gazelle thành niên cũng chạy không tốt.

Sư tử những ngày qua đều được loài người cung phụng, chừng mấy ngày không hoạt động gân cốt, nhưng nó thoạt nhìn không có chút nào hoảng loạn, như trước nện bước thảnh thơi.

Sau khi phát hiện con mồi cũng không có vội vã đi săn, mà ở tại gần đó quan sát, mãi đến tận khi phát hiện một đầu linh dương Gazelle lạc đàn, mới chậm rãi tới gần.

Lộ Bạch đứng ở rất xa, chỉ lo quấy rối đến kế hoạch đi săn của sư tử, cậu ngừng thở, mở ra chức năng của camera, kéo ống kính zoom gần, đem trận săn giết này ghi lại.

Ở trong rừng rậm, sư tử đực mặc dù là vua của rừng rậm, nhưng bọn chúng thường thường không phải rất am hiểu đi săn, bởi vì đi săn là việc của sư tử cái, sư tử đực chỉ phụ trách đánh nhau tranh địa bàn cùng làm ngựa giống.

Lộ Bạch thật lo lắng sư tử sẽ xảy ra bất lợi, tay không mà về, thế nhưng cậu nghĩ lầm rồi, sư tử đực này lực bộc phát phi thường mạnh, một khi khóa được mục tiêu, thân thể cao lớn nằm thấp ở trong bụi cỏ, đột nhiên xuất hiện như một nhánh tên rời cung, nhanh chóng hướng linh dương Gazelle đánh tới.

Lúc này sư tử mỗi một phần cơ nhục đều hoạt động cao độ, làm ra sức mạnh lớn nhất, chỉ là mắt thường cũng có thể cảm nhận được tốc độ của nó nhanh bao nhiêu.

Chỉ vừa cùng linh dương Gazelle đối mặt, đại sư tử liền đuổi kịp đối phương, cắn một kích về phía cổ linh dương Gazelle, lực cắn kinh người, lập tức liền có thể nhìn thấy linh dương Gazelle xụi lơ.

Lộ Bạch từ lúc sinh ra tới nay lần thứ đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy mà xem sư tử đi săn, lập tức trợn mắt ngoác mồm, nội tâm tràn ngập chấn động.

Lúc cậu còn đang ngẩn người, sư tử đem linh dương Gazelle tha trên đất, chờ đợi dòng máu con mồi chảy ra, mãi tận khi không giãy dụa nữa mới thôi.

Sư tử buông linh dương Gazelle cổ đang chảy máu ra, thở hồng hộc hắt hơi một cái, sau đó đứng lên, vây quanh con mồi xoay chuyển hai vòng, con ngươi nhìn Lộ Bạch phía xa xa.

Quá mạnh mẽ, quả thực chính là tuyệt sát a.

Lộ Bạch chìm đắm trong cơn chấn động, qua chốc lát mới chạy tới.

Chỉ thấy miệng sư tử đầy máu tươi, nằm nhoài bên người linh dương Gazelle, ung dung thong thả cắn xé bụng linh dương Gazelle.

Một luồng mùi nội tạng hôi thối, nhất thời hun đến Lộ Bạch nhe răng trợn mắt, lấy tay che mũi: "Khụ, ngươi cẩn thận chớ đem ruột cắn bể, đây chính là bánh..."

Nói tới chỗ này, Lộ Bạch không đúng lúc mà nhớ tới, trên tin tức đã từng truyền phát tin một tin tức, chính là... Sư tử đem đầu luồn vào trong hậu môn của con mồi, phía sau liền xả ra bị không tươi sống làm nghẹn chết.

Khục...

Lộ Bạch đình chỉ liên tưởng của, dù sao cũng có chút buồn nôn, quá ảnh hưởng tâm tình.

Cậu từ sau hông móc ra một cái dao nhíp sắc bén, tương tự với dao quân dụng Thụy Sĩ nhiều chức năng, đem nội tạng linh dương Gazelle phân ra, không thể ăn ném qua một bên, nơi đó sớm đã có một đám kền kền khoang cổ đến trong coi.

Tim gan, cấp sư tử ăn...

Lúc này Lộ Bạch mới ý thức được, mãnh thú cùng nhân loại bất đồng, bọn chúng là thú hoang chân chính.

Nhưng may mắn thay, con sư tử bên người này đối với hoa cúc con mồi không có hứng thú.

Nhìn thấy Lộ Bạch nguyện ý xả thịt cho mình cho ăn, sư tử liền không có tiếp tục tự mình cắn xé, mà bình chân như vại hưởng thụ bữa ăn ngon.

Mặt to đỏ như máu thoạt nhìn thật sự có điểm dọa người.

Lộ Bạch dùng dao cắt da linh dương Gazelle, róc thịt tươi còn đang xuất huyết đưa sư tử ăn...

Thời điểm làm điều này tâm tình cậu phi thường phức tạp, cảm giác như mình đang là một đồng lõa.

Nếu như bất phân sinh mệnh, dựa vào cái gì mà sư tử bị thương có người cứu trợ, mà linh dương Gazelle lại chỉ có thể trở thành bữa ăn ngon của sư tử?

Nếu như là một con linh dương Gazelle bị thương, nhân loại cũng sẽ xuất thủ cứu trợ sao?

Lộ Bạch biết mình ngốc, nhưng cậu... Không ngăn cản được sư tử bởi vì đói bụng mà đi săn.

"Ai." Không nghĩ ra, Lộ Bạch liền không nghĩ nữa, thiên nhiên có chuỗi thực vật của thiên nhiên, quyết đấu giữa hai con động vật, cậu sẽ không can thiệp, mà nếu như đụng tới động vật bị thương, cậu làm sao cũng sẽ đều cứu.

Linh dương Gazelle có năm mươi, sáu mươi cân, sư tử nhất thời khẳng định ăn không hết, Lộ Bạch không nghĩ lãng phí lương thực tốt, liền đem hai cái chân phân ra, chuẩn bị mang về ăn.

Mùi máu tanh nồng đậm, rước lấy một đám động vật hình tượng hèn mọn, hình thể gầy gò, chỉ thấy bọn nó lớn lên có đôi tai hứng gió, tiếng kêu quỷ dị, nhe răng trợn mắt, là linh cẩu, động vật nổi danh nhất chuyên cướp đồ ăn trên vùng bình nguyên.

Nghe đâu ba con linh cẩu có thể vây giết một con sư tử, hiện tại xuất hiện bảy, tám con, trong nháy mắt làm lòng Lộ Bạch cũng lo lắng.

"Linh cẩu đến, chúng ta đi nhanh đi..." Lộ Bạch âm thanh có chút khô sáp, gọt hạ một miếng thịt cuối cùng ném cho sư tử, rồi vỗ vỗ đầu sư tử.

Sư tử cũng phát hiện linh cẩu tồn tại, nhất thời nhe răng phát ra âm thanh trầm thấp nhắc nhở, đuôi ở phía sau lắc lư trái phải, rõ ràng không có ý tứ muốn đi.

Có lẽ nó lúc thường cũng gặp linh cẩu, từ lâu đã quen biết đám gia hỏa lòng tham không đáy này, đồng thời thập phần chán ghét.

Vài con linh cẩu dừng lại một chút phía xa, chỗ đứng xem ra có ý định bọc đánh lại đây, mà bên cạnh một bên là kền kền khoang cổ, không chê chuyện lớn xem trò vui đập cánh ồn ào, phát ra âm thanh khó nghe.

Lộ Bạch thời điểm xem thế giới động vật, phiền nhất chính là kền kền khoang cổ cùng linh cẩu, hai loại này đều là chuyên môn hèn mọn nhìn chằm chằm thành quả lao động của người khác, hiện tại tự mình thể nghiệm, cậu liền lời bẩn cũng không dám mắng, chỉ có cảm giác e ngại.

"Đi thôi, chúng ta trở lại lại ăn." Lộ Bạch liền khuyên bảo, hảo hán phải tránh đi cái hại trước mắt, thiên nhai nơi nào không linh dương Gazelle.

Sư tử nhìn Lộ Bạch, lại nhìn nhìn chằm chằm linh cẩu, giằng co lẫn nhau một chút, rốt cục, sư tử nghe Lộ Bạch nói, đứng lên khó chịu nhóm hướng linh cẩu gầm nhẹ vài tiếng, lúc này mới hướng về điểm ban đầu rời đi.

Lộ Bạch ôm lấy hai cái chân thịt, thật nhanh chóng cùng sư tử rời đi.

Lộ Bạch quay đầu lại liếc mắt nhìn, sau khi bọn cậu rời đi, kia bảy, tám con linh cẩu, lập tức vây lại.

Trở lại trên xe, Lộ Bạch đem hai cái chân ném vào trong buồng xe, để dành làm bữa ăn ngon cho sư tử bữa.

Có thể là không ăn no nên tâm tình khó chịu, lần này trở lại sư tử không có tự mình chạy, mà là lên xe, ôm chân linh dương Gazelle tấn công hai bên mà gặm nhấm.

Lộ Bạch thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lái xe trở lại.

Lúc xuống xe, phát hiện sư tử chỉ gặm sạch một chân, còn có một chân động đều không động.

Kén chọn?

Lộ Bạch không biết, cậu đem chân linh dương nhặt lên rửa sạch sẽ, đưa cho sư tử, thế nhưng sư tử nhướng mắt lên nhìn cậu, không có ăn.

"No rồi?" Lộ Bạch sờ sờ đầu đại sư tử.

Sư tử lè lưỡi liếm một chút quanh miệng, hướng bên tường đi, cà cà phía sau lưng.

"Được nha." Nếu sư tử không ăn, thịt này cũng không lưu lại được, Lộ Bạch quyết định tự nấu cho chính mình.

Đừng nói, chất thịt tươi mới co dãn, mùi vị phi thường tốt.

Hầm thịt mềm, đầu sư tử liền tiến tới. Dù sao cũng là khẩu phần lương thực đào được ra từ trong miệng nhân gia, Lộ Bạch lúc này không có keo kiệt, lấy ra mấy khối lớn, dùng nước sôi rửa qua mới cho sư tử ăn.

"Nếm thử chút vị thôi, ta sợ ngươi ăn quen miệng, sau này lại không chịu săn mồi." Lộ Bạch tự lẩm bẩm.

Trên mặt sư tử sắc còn lưu lại vết máu khô, tham gia trò vui ăn thịt Lộ Bạch hầm, Lộ Bạch chú ý tới mặt hoa kia của nó, rất khó chịu.

"Ngươi cơm nước xong cũng không rửa mặt sao?" Lộ Bạch nói, đi vào phòng rửa tay bưng ra một chậu nước nóng, dùng khăn mặt chuyên chúc dành cho sư tử, giúp đối phương rửa mặt sạch sẽ.

Diễn viên hí khúc cùng mặt sạch sẽ cậu đều chụp hình, buổi tối thời điểm viết báo cáo công tác cùng nhau gửi lãnh đạo xem... Không biết tại sao, cậu cảm thấy được lãnh đạo có lẽ rất thích xem cái này?

Rất bình thường, cậu cũng thích xem.

"Móng vuốt đâu." Lộ Bạch nói, nhấc lên hai cái chân trước của sư tử, cũng rửa sạch sẽ vết máu bên trên.

Kỳ thực Lộ Bạch vẫn luôn có một vấn đề thật tò mò, tại vườn thú cậu từng công tác, mãnh thú trên người giống nhau đều sẽ có một loại mùi đặc biệt hôi thối của động vật, đó là do quanh năm không rửa ráy.

Mà trên người con sư tử này, rất sạch sẽ, không có mùi gì thối, lại giống như... Thường xuyên tắm rửa qua.

Nghĩ đến cuối cùng, Lộ Bạch cảm thấy được, khả năng trên tinh cầu này động vật tương đối thích sạch sẽ đi?

Xong xuôi này đó, màn đêm buông xuống.

Mấy ngày nay trời nắng lớn, trên bầu trời đêm đầy ánh sao lóe sáng, nhìn rất đẹp.

Trên địa cầu tựa hồ rất khó nhìn thấy tinh không sáng chói như vậy, thật giống như vừa ngẩng đầu liền có thể bắt được chúng nó.

Lộ Bạch muốn ăn đồ nướng, ở trước cửa chất một đống củi lửa, thuận tiện chụp sao.

Sư tử nằm nhoài gần lửa trại, thoạt nhìn như ngủ gật, tình cờ sẽ nhếch mí mắt nhìn Lộ Bạch.

Lộ Bạch chụp xong tinh không, trở lại bên cạnh đống lửa, một bên uống đồ uống ướp lạnh, vừa ăn đồ nướng tự chế.

Động vật sợ lửa là thiên tính, hương thơm đồ ăn hắn nướng có đến mấy sư tử cũng không lại đây muốn ăn.

"Khà khà." Lộ Bạch tâm cơ mà cười xấu xa hai tiếng, sau đó lau miệng, bắt đầu ghi vào báo cáo công tác.

Vẫn là thông tin ngày hôm nay, lại có chuyện phát sinh quá kinh tâm động phách hồi buổi trưa, cho nên viết hơi dài.

Samuel cùng Diff đã quen mỗi đêm khoảng tám giờ nhận được báo cáo công tác của Lộ Bạch.

Đêm nay 8:30 vẫn chưa nhận được, nhiều ít có chút ngoài ý muốn.

Lo lắng tiểu công nhân ở trong rừng rậm có chuyện, bọn họ lập tức mở ra màn hình quan sát, lại phát hiện, đối phương không có vấn đề gì... Hay chính là ngày hôm nay lười biếng ?

Bất quá báo cáo công tác vốn cũng không phải là quy định cứng nhắc, bọn họ không có quyền yêu cầu Lộ Bạch viết.

Vốn tưởng rằng ngày hôm nay không có báo cáo công tác, bất quá sau một tiếng, chờ sau khi bọn họ xem xong báo cáo công tác ngày hôm nay, liền biết tại sao ngày hôm nay hơi chậm một chút.

Video Hạ Tá trong trạng thái thú ở trên vùng bình nguyên đi săn linh dương, hai người xem tới tới lui lui vô số lần, tâm lý thật lâu không thể bình tĩnh.

Samuel suy nghĩ một chút, đơn độc cắt ra video, gửi anh trai của mình, cũng chính là đế vương tinh cầu này, Bevis.

"Đây là Hạ Tá."

Sư tử đực thân thủ mạnh mẽ uy vũ bất phàm kia một đòn tuyệt sát, khiến Bevis cùng thê tử Flora một đêm ngủ không ngon, bởi vì thật sự quá hưng phấn!

Năm nay trưởng tử Hạ Tá của bọn họ là năm thứ ba tiến vào rừng rậm, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hài tử sinh hoạt trong rừng rậm ở khoảng cách gần như vậy.

Thoạt nhìn phi thường hung mãnh a, cùng Hạ Tá trong hiện thực giống nhau, có thể nhìn thấy hắn ở trạng thái thú vẫn uy phong cường tráng như vậy, thật sự là quá tốt.

"Vết thương của nó lành rồi, cậu tính toán lúc nào sẽ quay lại?"

Một cái tin nhắn ngắn truyền tới trong máy truyền tin của Lộ Bạch, phát hiện người gửi là đại lãnh đạo Samuel.

Lộ Bạch bây giờ đối với anh đã không có cái loại cảm giác thấp thỏm như trước, dù sao cũng lập công, chứng minh chính mình có hữu dụng, cũng nhận được tán thành, khi nói chuyện liền thả lỏng không ít.

"Tôi nghĩ ngày mai." Lộ Bạch sau khi suy tính, trả lời.

Ngược lại vật tư nhận đến không sai biệt lắm, còn thừa lại mang về, hơn nữa sau khi trở về cậu muốn làm một chuyện.

"Ân, tôi chờ cậu." Dừng một chút, Samuel lại gửi tới một câu giải thích: "Bởi vì có một số việc cần thiết nói chuyện với cậu."

"Như vậy phải không? Được." Lộ Bạch không có hỏi là chuyện gì, dù sao hiện tại đã muộn lắm rồi, không thể làm lỡ giờ lãnh đạo nghỉ ngơi, cậu rất nhanh nói: "Samuel lãnh đạo, ngày mai gặp."

Samuel cũng trả lời một câu: "Ngày mai gặp."

Lộ Bạch cùng lãnh đạo nói xong, quay đầu lại nhìn sư tử phía sau mình.

"Ngươi đang ngủ?" Lộ Bạch đi tới, sờ sờ lỗ tai sư tử.

Hai lỗ tai hình tam giác mẫn cảm mà run lên, phảng phất như ghét bỏ nhân loại quấy rối: "..."

Ngón tay người địa cầu trắng nõn mảnh khảnh, đùa bỡn lông bờm sư tử, cũng ôm đầu gối nói thầm: "Gia hỏa không tim không phổi, ta ngày mai phải đi biết không?"

Nói xong liền thấy buồn cười, thú hoang đương nhiên không tim không phổi, chỉ có nhân loại mới có cảm xúc.

Lộ Bạch bám vào lông bờm của sư tử lớn lắc qua lắc lại: "Nếu như ta sau khi trở về rồi lại đi vào, ngươi còn ở đó hay không? Ngược lại ta không quản, lần sau trở lại ta liền ở đây chờ ngươi."

Sư tử mở to mắt, liếc mắt nhìn cậu.

"Đại sư tử, nếu như lần sau chúng ta còn có thể gặp mặt, ta liền đặt tên cho ngươi, sau đó ở trong rừng rậm tìm ngươi chơi." Lộ Bạch nói, gan chó mạnh lên, giang hai tay ôm đối phương một chút, sau đó nhanh chóng chạy đi.

Ha ha!

Sư tử ngồi xổm ở phía sau cậu, con ngươi co rút nhanh, đứng lên đi vào theo.

Thế nhưng hiện tại nó đã không trong lòng, đi vào vòng vòng một vòng, nhìn Lộ Bạch nằm xuống ngủ, nó liền đi ra cửa, ở ngoài cửa nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày thứ hai, sư tử không thấy tăm hơi, đây là chuyện tốt, miễn cho khó ly biệt.

Lộ Bạch chậm rãi sắp xếp gọn hành lý, mang lên xe việt dã, chuẩn bị xuất phát về căn cứ.

Đại sư tử kia phỏng chừng đang ở trong bụi cây ngang ngược! Lộ Bạch cười cười, hướng về phía xa xa phương hướng phất phất tay: "Gặp lại nha!"

Sau khi Lộ Bạch lên xe, gỡ xong các loại thiết bị, cài đặt con đường, lái xe xuất phát.

Cậu không thấy, một khỏa đầu lông xù màu vàng, ở phía xa trong bụi cỏ như ẩn như hiện.

Là đại sư tử, nó nghe được âm thanh xe khởi động, nỗ lực chạy đến, thế nhưng vẫn không có chờ nó nhảy lên toa xe việt dã , xe liền hướng trước chạy đi.

Lộ Bạch lái xe được một đoạn, từ gương chiếu hậu phát hiện, sư tử cư nhiên ở phía sau chạy theo.

! ! !

Cậu rất cảm động thế nhưng! Sư tử có thể cùng cậu đồng thời hồi trạm chủ sao?

Hiển nhiên không thể.

Lộ Bạch cuống lên, nhìn một chút đuổi sư tử tận cùng không buông, lại nhìn một chút khoảng cách trên hướng dẫn biểu hiện, cậu lựa chọn gọi điện thoại cho Diff cầu viện.

"Oai, trưởng trạm?"

Diff: "Tiểu Lộ Bạch, chuyện gì?" Nghe nói đối phương ngày hôm nay sẽ trở về, đây là đã sắp tới chưa? Hắn muốn chuẩn bị đi nghênh đón đại công thần một chút!"Cậu có phải là rất nhanh phải liền về ? Tôi đi nghênh đón cậu."

Lộ Bạch: "Sư tử vẫn đi theo sau xe tôi, a a, tôi cảm thấy nó muốn cùng tôi quay lại trạm cứu hộ?"

Diff: "? ? ?"

Công thần a công thần.

Không phải, hắn muốn nói: "Đừng hoảng hốt, khả năng nó chỉ là đưa cậu một đoạn đường, chờ đến địa phương có người, nó sẽ dừng lại."

Nhưng thực ra chính Diff cũng không chắc chắn lắm.

Lộ Bạch: "Ồ nha." Trưởng trạm nói, Lộ Bạch luôn luôn coi như thánh chỉ, cậu rất nhanh liền không hoảng hốt.

Quả nhiên, sư tử chỉ đuổi một đoạn đường rồi dừng lại, chỉ là vẫn luôn nhìn phương hướng cậu ly khai, khiến người có chút không đành lòng.

"Ta sẽ trở về tìm ngươi ——" Lộ Bạch âm thanh ở trong rừng rậm vang vọng, nhưng đáng tiếc người nhỏ lực yếu, đề-xi-ben cũng nhỏ.

"Rống ——" đại sư tử tiếng gào so với cậu lợi hại hơn, vang vọng cả mảnh rừng rậm.

Lộ Bạch không muốn ly biệt, hự hự đứng tại lối vào trạm cứu trợ, vừa nhìn, cũng không thấy có than ảnh của trưởng trạm Diff, đối phương không phải nói tới đón cậu sao? Người đâu? ?

"Trưởng trạm, ngài không phải nói muốn tới đón tôi sao?" Lộ Bạch gửi tin tức, dễ dàng cùng trưởng trạm đùa giỡn, đây là quan hệ trên dưới hài hòa trước nay chưa từng có, cậu quá thích.

Trưởng trạm: "..."

Thoải mái?

Xin lỗi, hắn không xứng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro