2 làm quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cười đã , tôi quan sát 2 chị , có vẻ chỉ quê lắm , mặt chỉ xị xuống né mọi người . Quả thật tôi đánh giá sai về trình độ phát triển dây thần kinh nhục trong não các chị ấy , chắc chắn phải chữa lành lại dây đấy , còn để các chị tém tém lại bản thân . Mới đây , tôi nhận thức ra rằng cái xấu không đáng sợ mà quan trọng là trí tuệ nhất định bình thường . Các chị rút lui về chỗ , dường như tụi nó cảm thấy tôi chọc nó , nên cứ lườm lườm liết liết mãi .

Trước Khi trở thành học sinh cấp ba , tôi có một cô bạn xinh xắn , đáng yêu còn học giỏi . Tôi chơi với nó cũng thấm thoát gần 7 năm , cô bạn ấy là Trinh một thánh nữ trong trường .  không ai là không biết đến cô ấy , bởi vì nhan sắc không ai đoạ được . Chúng tôi trải qua nhiều thăng trầm của vạn vật , Tôi rất trân quí khoảng thời gian đồng hành cùng nhau đi qua bao rào cản cuộc đời , dù lâu lâu lại xích mích , nó luôn luôn trở về với tình bạn nguyên thủy .

Được mệnh danh mỹ miều của Trình , mà tôi thường gặp phiền phức từ đóng thư gạ gẫm chất chòng chéo dưới hộp bàn . Thực sự nghẹt thở với áp lực , thế nên mỗi lần thì tôi đều đem vứt . Trinh cũng không có ý kiến gì , nhưng tôi vẫn sợ một ngày nó sẽ có người yêu mà bỏ mình . Có lẽ vì vô số người theo đuổi Trinh mà tôi cảm giác nó càng đúng , không còn xa xôi như mọi người thường nói . Nếu nó mà có người yêu thì tôi sẽ phòng hờ gặp phải đứa ắc ơ .

Tan trường , mưa vẫn cứ vờn qua vờn lại , mưa dai dẳng . Tôi không đem theo ô , còn trinh thì được đám con trai bu quanh che chắn chở về , chả phải động đến móng tay nào . Tôi lủi thủi đi vòng vòng hàng lang , đến lớp mình tự nhiên cửa bật bung ra ngoài , Minh cầm quyển sách bỏ lẹ vào balo chéo .

Minh cười tươi , hỏi sao tôi lại ở đây vào lúc không còn ai hết :

- bộ cậu không tính về nhà à , sao luẩn quẩn khắp trường chi vậy ?
- tớ quên đem ô rồi , về cũng chẳn được  .
- hay là cậu về cùng tớ đi  , anh tớ ngay trước cổng kìa .
- thôi không được , phiền anh cậu lắm . Đợi tí hết mưa rồi về cũng được .
- mưa kiểu này thì đến tối cũng chưa hết , không ấy cậu cầm dù của tớ mà về .
- được rồi , không cần cậu quan tâm , tớ lo được .
- không sao , tớ có tận 2 chiếc .
- ơ thế sao không nói sớm đi , đưa đây !.

Tôi xoè tay ra trước , hắn cấm cúi lấy từ balo ra . tôi dựt lấy :

- cảm ơn nhiều!. Tớ về đây .
- này Linh , cho tớ trú ô chung đi . Ra ngoải thì cũng ngắn , đi sẽ tiện hơn .

Tôi không suy nghĩ , dù gì cũng là đồ của người ta . tôi đồng ý :

- cũng được , nhanh nào . Coi chừng trễ mẹ tớ la chết .
- thế mà bảo hết mưa mới chịu về .

Tôi mở toang ô , sát lại hắn , dừng câu nói bất chợt định thốt . Hai đứa cầm cán , tay tôi cầm dưới hắn cầm trên . Thân hình hắn như khủng long cao tổ bố , tôi như con chim cánh cụt chân tí hon . Nhìn như bố đang diều dắt đứa con của mình , lùn không phải tội mà tội là có đứa cao hơn mình . Tôi cao cũng 1m55 nhưng minh nó cao tận 1m82 , y chang đôi đũa lệch .

Trong khi đi ,Tôi có hơi hơi e hẹn nhưng dù gì cũng nam tính nên chắc Minh cũng coi mình như anh em thôi . Ô chỉ đủ một người thế tôi với Minh đều ướt hết vai lú ra bên ngoài. Hơi thở của Minh gấp gáp, má thì hơi ửng hồng, trong như bị cảm vậy, thấy thế tôi cũng thấy thương .

- cậu có bị cảm không đấy ?
- không, tớ chị có chút ngại thôi .
- tớ còn tưởng cậu chỉ em tớ như anh em , thế bây giờ mới biết cậu cũng coi tớ là gái đấy chứ .

Tới cổng trường thì một chiếc xe ôtô chạy ngay về phía cổng trường, người trong xe cầm ô ngêng đó minh từ trường về đến nhà . Trước khi đi cậu ấy còn hẹn tôi mai lại gặp .

- đúng là nhà giàu có khác nhỉ.

Tôi vẫn vô tư về nhà, mưa lớn gió thổi nhiều hướng làm ướt hết áo quần tôi . Chiều hôm sau, tôi lại đến trường với thân xác mệt mỏi và ểu oải , cảm giác sốt lại khiến cho cơ thể tôi khó chịu . Nay trời vẫn mưa rất lớn, cảm giác rụt xuống bàn có thể xoa dịu đi cái sốt, cô giáo văn cũng chả để ý đến tôi . Minh nó cứ nhìn tôi trầm trầm , tôi cũng không để ý lắm . Hết 5 tiết, đến giờ về , tôi đã trìm thẳng vào cơn sốt, trán nóng như lò nướng bánh mì, mặt đỏ như trái cà chua chín đỏ, mồ hôi chảy khắp người . Trong cơ mơ màng , tôi chỉ nhìn thấy mình đang trên lưng một ai đó.

( Khung cảnh ánh sáng đèn hành lang mập mờ, tiếng y tá tấp nập chăm sóc bệnh viện vang lên đều đều . Tại phòng 107 ở bệnh viện, vào lúc 7 giờ sáng. )
- linh, linh con ơi.
- mẹ, mẹ...
- đây là đâu , con còn nhớ mình đang ở trong lớp cơ mà .
- con bị ngất, hên là có bạn cùng lớp con chở con đến bệnh viện .
   Lúc đấy tôi vẫn hoàng toàn chưa thực sự minh mẫn để hiểu hết sự việc nhưng tôi thấy minh đang ngồi bên giường . Sau đó tôi tiếp tục mê màng.
( Trong làn sương mù mịt của không khí buổi sáng, vẫn tại nơi đó . )
- alo ,... Bố , mẹ , con tỉnh rồi
  Lúc đấy giọng tui vẫn yếu ớt, cảm giác khó thở cực kì, cổ họng nhẹn lại như có gì đó bóp lấy .
- linh cậu tỉnh rồi hả ?

Nhìn phía chân giường bệnh , minh cắt giọng gọi tôi , gọi mọi người vào thăm tôi . Tôi ôm ngay lấy mẹ, nhìn thấy mẹ khóc, lòng tôi rưng rưng nổi đau khổ cùng cực , dường như cơn sốt quái ác này có thể lấy tôi ra khỏi vòng tay gia đình bất cứ lúc nào . Nếu tôi chết đi ai sẽ chăm sóc bố mẹ tôi ? Những suy nghĩ ấy làm tôi cố gắng ngồi dậy , mọi người luôn túc trực mọi lúc bên tôi. Đến trưa, bữa trưa là món cháo lỏng , tôi cũng chả muốn ăn , nên ăn được 2 -3 muỗng rồi thôi . Minh thấy thế vẫn gáng đúc cho tôi hết chén cháo mới chịu về, nên tôi ăn hết . Ngày ngày minh vẫn thăm tôi đều đặn , mỗi khi đến giờ ăn minh vẫn hay ân cần đúc tôi ăn và kể những câu chuyện trên lớp .

Thoáng chốc đã 2 tuần trôi qua , tôi được xuất viện về nhà sớm . Ngày tôi xuất viện , minh đến mang theo đó hoa xuyến chi trắng, có thể bạn không biết, hoa xuyến chi là biểu tượng cho sự vĩnh cửu trường tồn với thời gian . Nắng xuyên qua lớp kính dài cọp của phòng bệnh, ánh nắng nhẹ nhàng ấm áp ánh màu cam cam . Tôi đưa tay lấy bó hoa , tôi cười hạnh phúc, minh ngại ngùng dường như đã đỏ mặt .

( 2 ngày sau , tại phòng học . )
- chào linh, cậu có lẽ khỏe hơn nhiều rồi nhỉ?
- đúng rồi, cảm ơn cậu đã quan tâm và chăm sóc tớ , Có cái này muốn cho cậu xem này .
- cái gì thế?
- cho cậu con gấu bông này nè , tớ thêu bằng len đấy .
- nhìn dễ thương thật đấy , cậu khéo tay ghê , cảm ơn cậu rất nhiều.
- sao mà so bằng bó hoa của cậu được .
- có gì đâu, tớ nghĩ cậu sẽ thích những bông hoa xuyến chi đó mà . Nó đẹp như cậu trong chiếc váy trắng vậy .
- thế ơ à , còn đám trai lớp mình lại gọi tớ là đòn bánh tét không đấy .
- haha...
- cười cái gì mà cười.
- tớ xin lỗi nha , nghe tớ lại không nhịn được cười , mà nhìn cũng giống lắm đấy .
- cái cậu này .
- thôi tớ đùa thôi mà
....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro