CHAP 9: NÓI CHUYỆN RIÊNG, VỚI CẬU?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 9: "NÓI CHUYỆN RIÊNG, VỚI CẬU?"

Vũ Kỳ: Baby tỷ, chị có ở đây không vậy?

Baby: Chị có, chị vẫn ngồi bên cạnh em nè...Em ngồi im đây đi, để bọn họ ra coi có chuyện gì không? Ngoan. "cầm tay của Vũ Kỳ"

Diêu PD: Mọi người cứ ngồi im tại chỗ đi. Để em ra coi, rồi báo với nhân viên.

Lý Thần: Được, vậy em đi đi, nhớ cẩn thận.

Diêu PD: Em biết rồi.

Sau khi Diêu PD khệ nệ, từng bước khó khăn đi ra tới cửa phòng thì...

TTKhôn: Em cá chắc là bọn họ chưa đóng tiền điện tháng này. "tỏ vẻ trêu đùa"

Sa Dật: Em nghĩ bọn họ giống tiểu Diêu à, cái vụ này chỉ có mỗi em ấy mới làm vậy thôi, để mà kiếm ra hậu duệ của em ấy thì chắc cũng hơi khó.

Diêu PD: Em vẫn còn đang ở trong phòng nha...

TTKhôn: Ủa nãy giờ có ai nói gì anh ấy hay sao dậy mọi người. Mà em có nghe thấy ai nói gì đâu ta... "giọng điệu tỏ vẻ ngây thơ"

Diêu PD: Được lắm Khôn, em tốt nhất là nên ngồi im lặng tại chỗ đó. Chứ nếu không, sau khi đèn bật lên, thì em sẽ là người đầu tiên được anh ưu ái một chiếc bánh kem bé bé xinh xinh...

TTKhôn: Chắc em sợ ấy...

Diêu PD: Anh vẫn nghe thấy được nha.

TTKhôn: Đồ ăn ngon ghê á ta!! "lảng tránh vấn đề"

Baby: Tối thui như dầy, mà em vẫn gắp được thức ăn trên bàn...Đúng là giỏi thiệt...

Lý Thần: Em ấy giỏi nhất là mấy vấn đề như dẫy mà...

Xung quanh đều là tiếng mọi người nói chuyện rôm rả, nó dường như đánh bay đi sự im ắng thông thường của bóng tối, nhưng dù thế nào đi nữa, đối với Vũ Kỳ, sau lần tai nạn đầy khủng khiếp đó trở đi, bóng tối như là địa ngục với cô. Kể cả trong lúc ngủ, cô cũng đều bật hết đèn phòng lên, một cảm giác an toàn chăng?

Tay cô vẫn đang run cầm cập, Baby tỷ biết được điều đó. Sau một lần ngủ chung phòng khách sạn, chị ấy phát hiện tới tối, kể cả lúc đi ngủ, đèn phòng cô vẫn được bật. Chị ấy không muốn hỏi lý do, chắc có lẽ nó là điều khá khó nói, nên cô mới không thể nói cho chị ấy nghe được. Tự Baby tỷ cũng không đặt nặng vấn đề này, bởi điều đó cũng hết sức dễ hiểu, ai cũng có trong mình một nỗi sợ. Chỉ là chúng ta chưa thật sự đủ sẵn sàng để chia sẻ nó với một người nào khác.

Baby: Em không sao chứ? "nói nhỏ"

Vũ Kỳ: Có... Có một chút.

Baby: Vậy để chị bật đèn Flash lên. Mà sao nãy giờ chị không nghĩ ra nhỉ?

Baby: Mọi người lấy điện thoại rồi bật đèn Flash lên đi, như dậy dễ nhìn hơn.

Nói rồi, đúng lúc Baby tỷ định bật đèn điện thoại lên, thì...

Diêu PD: Happy Birthday to you, Happy Birthday to you...

Diêu PD xuất hiện, cậu ấy từ ngoài cửa bước vào trong, bưng trên tay một chiếc bánh kem nhỏ, được cắm trên đó là những ngọn nến lung linh, rồi hát với dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật NA NA"...và dừng lại trước chỗ ngồi của Na tỷ...

Diêu PD: Happy Birthday to......NA NA...

Na tỷ: Đây là, mọi người đang chúc mừng sinh nhật em hả...Thì ra lý do thứ ba của bữa tiệc hôm nay là để chúc mừng sinh nhật của em. "ngạc nhiên"

Na tỷ: Em còn tưởng là mọi người không nhớ nữa chứ.

Lý Thần: Sao mà tụi anh không nhớ cho được. Tụi anh vì sinh nhật của em mà đã lên kế hoạch mấy bữa nay rồi, sẵn đợi Vũ Kỳ về rồi cùng nhau tổ chức sinh nhật cho em. Tạo cho em một chút bất ngờ nho nhỏ.

Mọi người: Na Na, chúc mừng sinh nhật em.

Vũ Kỳ: Thế mà, chỉ có mỗi em là không biết. "quay sang nói với Baby tỷ"

Baby: Không phải tại em, chỉ là trước đó tụi chị nói miệng với nhau lúc em không có ở đây với lại tụi chị cũng không có nhắn tin nhắn, thế nên sao mà em biết được.

Vũ Kỳ: Nhưng mà cũng là lỗi của em, chị coi, chị ấy coi em như người một nhà, lúc nào cũng chăm sóc kĩ lưỡng cho em hết trơn, mà có mỗi việc này em cũng không tự nhớ được.

TTKhôn: Anh nói em nghe này, chị ấy coi em là người một nhà và em cũng vậy, em với chị ấy đều coi nhau là người một nhà. Và người một nhà, họ sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà giận hờn nhau đâu. Na tỷ đương nhiên luôn biết được tình cảm mà em dành cho chị ấy, chị ấy cũng chả để bụng mấy chuyện nhỏ này. Thế nên, hôm nay là sinh nhật của chị ấy thì em phải vui lên chứ, sao lại để chị ấy bắt gặp vẻ mặt trù ụ này của em. Đúng không?

Baby: Khôn nói đúng rồi đó. Vì chúng ta là người một nhà, nên luôn coi trọng tình cảm hơn quà cáp. Có em ở đây là em ấy đã vui lắm rồi, mấy ngày trước, lúc em còn chưa tới, em ấy còn rên rỉ hỏi sao em lâu tới, nhớ em tới dài cả cổ rồi kia kìa!!!

Vũ Kỳ: Em cũng rất nhớ chị ấy.

Baby: Vậy thì chúng ta cùng nhau chúc mừng sinh nhật cho em ấy thôi.

Mọi người: Tiểu Na, mau thổi bánh kem thôi.

Na tỷ: Được rồi, sinh nhật em mà mọi người nóng lòng muốn nó diễn ra nhanh quá hơ!!

T.Khải: Chắc em không muốn nến sinh nhật chảy xuống hết cả cái bánh kem của em đâu hơ!!

Na tỷ: Đúng rồi, em quên mất. Xém xíu nữa nghĩ xấu cho mọi người rồi.

Na tỷ: Vậy em bắt đầu ước đây...Phù phù... "Na tỷ chắp hai tay vào để ước nguyện, ước xong, chị ấy bắt đầu thổi bánh kem"

Diêu PD: Xong rồi, để anh bật đèn lên cho...

Nói rồi, cùng với khoảnh khắc bật đèn, thì pháo hoa giấy đã được chuẩn bị sẵn, cũng được bắn lên để hoàn thành nốt nhiệm vụ tạo bất ngờ cuối cùng này dành cho Na tỷ. Nhưng vì là bất ngờ, nên mọi thứ diễn ra không thể nào đoán trước được, tiếng pháo hoa giấy làm giật mình tất cả mọi người, kể cả Vũ Kỳ, bình rượu cô đang cầm trên tay cũng bị cô giật mình nên làm rơi xuống đất, văng tứ tung lên hết cả quần áo của cô.

Vũ Kỳ: Xin lỗi mọi người, lỗi của em...

Sa Dật: Kỳ Kỳ, em không sao chứ, có bị mảnh vở của bình rượu đâm trúng tay không?

Vũ Kỳ: Em không sao!! Chỉ là nó bị dính vô quần áo của em thôi...

Baby: Em mau vô nhà vệ sinh rửa rồi lau khô đồ đi, để chị kêu Tiểu Bắc chạy ra xe, chị có cái áo khoác để trong xe. Lát nữa em vô, lấy áo khoác của chị khoác lại là được.

Vũ Kỳ: Mà còn chỗ này...

T.Khải: Em nghe theo Baby đi, chỗ này để anh kêu nhân viên vào, rồi người ta dọn cho. Em mau vô rửa vết rượu đi, chứ không thôi để lâu là nó in nguyên trên đồ là khổ. Khó phai lắm đó...

Vũ Kỳ: Được, vậy em đi nha...

Baby: Tiểu Bắc, em vô xe lấy dùm chị cái áo khoác nha. Chỗ ghế chị ngồi.

Tiểu Bắc: Dạ được.

Vũ Kỳ lật đật chạy vô nhà vệ sinh nữ, cô chỉ sợ chút chuyện nhỏ này làm phá vỡ bầu không khí đang vui vẻ trong đó thôi.

Vũ Kỳ: Hên là hôm nay mình không mặc áo trắng, chứ nếu không coi như chà nước như dầy là không ra hết màu của rượu.

Vũ Kỳ: Mà sao trong này tới giấy vệ sinh cũng không có nhỉ??

Kiếm nãy giờ không thấy giấy vệ sinh để lau khô, cô đành ra khỏi nhà vệ sinh...

Vũ Kỳ: Có gì lát nữa lấy áo của chị Baby khoác lại cũng được. Nhìn nó cũng không sao hết.

Vừa đi cô chỉ vừa chú ý phần đuôi áo đang ướt nhẹp của mình, mà không chú ý đằng trước có người đang đi tới. Và thế là...

Vũ Kỳ: AAA....Đau quá...Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý...

Lucas: Cậu vẫn như vậy nhỉ, đi đứng vẫn không chú ý xung quanh là sao? "giọng nói đầy vẻ trách móc tới sự bất cẩn này của cô"

Vũ Kỳ: Cậu...

HẾT TẬP 9 RÙI...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro