34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh muốn làm gì? Đừng tới đây!"

Tống Vũ Kỳ ngã rạp trên nền đất, cô sợ hãi nhìn vẻ mặt của Hoàng Húc Hi, theo bản năng mà lùi về phía sau. Hoàng Húc Hi cho dù có tức giận cũng không bị mù, hắn đương nhiên thấy rõ dạo này người đàn bà này khác đi nhiều.

Cô trở nên xinh đẹp tươi tắn hơn bao giờ hết, nhất là lúc mở cửa phòng, hắn trông thấy nụ cười dịu dàng của cô dành cho đứa nhỏ chưa thành hình trong bụng. Vì điều đó, sự bùng cháy đã lên đến cực điểm. Đứa nhỏ đó, nếu là con của hắn, tốt biết bao. Hắn có thể trói chặt lấy cô cả đời không bỏ, tất cả là tại đứa bé nghiệt chủng đó.

"Tống Vũ Kỳ, đi phá thai đi. Đứng dậy."

Tống Vũ Kỳ thảng thốt nhìn lên, bất giác đưa tay ôm lấy bụng mình, lắc đầu nguầy nguậy.

"Không muốn! Không cho anh động tới đứa bé!"

"Cô là vợ của tôi, tôi không muốn nuôi một đứa nghiệt chủng như nó! Cô chỉ có thể mang thai con của tôi!"

Hoàng Húc Hi nhanh chóng dồn người vào một góc tường, Tống Vũ Kỳ chịu ảnh hưởng đêm hôm đó, cả người rúm ró lại, hai tay ôm lấy bụng, ánh mắt cảnh giác nhìn theo hắn. Chẳng phải Tiêu Y cũng có thai sao?

"Tôi không phải vợ anh! Tôi không muốn làm vợ anh! Chẳng phải Tiêu Y mang thai con của anh sao? Tôi chẳng là cái gì cả, con của tôi vô tội, nếu anh làm hại đến nó, tôi liều chết với anh!"

Hoàng Húc Hi ngồi xuống, đối diện với gương mặt đã trắng bệch của cô, nắm lấy khuôn cằm xinh đẹp, nhìn một lượt. Quả nhiên là vì có thai, mới ăn uống tốt lên. Quả nhiên là vì có thai, cô mới hồng hào và tràn đầy sức sống. Tống Vũ Kỳ hiện tại sở hữu làn da trắng hồng mịn màng, tay chân có chút da thịt, gò bông bồng đảo phập phồng sau lớp váy. Hắn liếc nhìn một chút, bên dưới cũng đã căng phồng rồi.

Tống Vũ Kỳ nhìn theo ánh nhìn của hắn, hai tay kéo áo váy lên. Quả thật trời có chút oi, cô liền mặc bộ váy mát mẻ một chút. Hoàng Húc Hi nhếch mép.

"Thân thể của cô cũng nhiều người say mê thật. Đến cả lão cha già của cô cũng không ngoại lệ, hôm đó ăn cô sạch bách, lại còn để cốt nhục lại. Không biết, đứa nhỏ này nên gọi ông ta là cha hay ông ngoại đây?"

Tống Vũ Kỳ run bắn mình. Cô quát vào mặt hắn.

"Nếu như anh không đẩy tôi vào căn phòng đó, có lẽ tôi sẽ không phải nhục nhã như bây giờ! Hoàng Húc Hi, anh lấy quyền gì mà tức giận? Kẻ nào gây cho tôi ngày hôm nay? Là anh, chính anh!"

Hoàng Húc Hi giận quá hoá cười, đến gần sát tai cô, thả một câu nhẹ nhàng.

"Vậy để tôi chuộc tội, tôi sẽ khiến mọi thứ trên cơ thể của cô, tất cả đều là của tôi, chỉ một mình tôi, duy nhất Hoàng Húc Hi này!"

Dứt lời liền ôm cô ném lên giường. Tống Vũ Kỳ chưa kịp ổn định, hắn đã nhanh thoăn thoắt leo lên người cô chế trụ. Hoàng Húc Hi đưa tay xuống dưới váy cô, dùng ngón tay thăm dò nơi tư mật. Cảm giấc ấm áp vẫn như vậy, chỉ có điều... thân thể này lại bị người khác nếm qua. Cứ nghĩ tới điều này, hắn lại tức giận, không nói không rằng kéo quần xuống, côn thịt to lớn đã sưng to, doạ Tống Vũ Kỳ phát khóc. Cô khép chặt hai chân, nước mắt đã lấm lem, giọng nói lạc đi vì khóc, hai tay đánh vào cơ thể tráng kiện của hắn.

"Xin anh, làm ơn... Tôi không muốn, xin anh, con của tôi vô tội.. Hoàng Húc Hi... nó thậm chí còn chưa thành hình, xin anh đừng làm hại nó..."

Sự bất lực này là chưa từng có, cô đáng thương như vậy, ai nhìn vào cũng sẽ tự khác ôm lấy cô vỗ về, nhưng Hoàng Húc Hi thì không. Hắn dành thời gian tìm kiếm thông tin về đêm đó, nhưng dường như mọi thứ đều bay biến sạch sẽ, chỉ có thứ còn quay lại duy nhất, đó chính là hình ảnh Tống Vũ Kỳ hoảng loạn chạy khỏi phòng, ra sau cô là Tống Hạo Thiên đang hết sức đắc ý. Tiêu Y thậm chí còn lừa hắn, rõ ràng cô ta không thể có thai, lại nó mình có, rồi làm giả kết quả. Cho đến hôm nay hắn mới biết, về nhà tìm cô, lại thấy cô hạnh phúc dịu dàng cười với đứa nhỏ không phải của hắn. Tức giận dồn nén cực điểm, cô lại còn đi cầu xin cho một thứ không nên xuất hiện trên cuộc đời?

Hoàng Húc Hi bỏ ngoài tai sự cầu xin kia, dùng sức tách hai chân cô ra, bản thân chen vào giữa, thẳng lưng đi vào. Tiếng thét tuyệt vọng của cô vang vọng khắp căn dinh thự. Nối tiếp là những tiếng khóc và tiếng van lơn, đáng thương thay cho Tống Vũ Kỳ, những lời đó lại như chọc giận hắn. Mỗi động tác đều trở nên mạnh mẽ hơn. Tống Vũ Kỳ giơ hai tay cản hắn, nhưng sức lực cô sao sánh bằng sức hắn đây?

"A, xin anh... tôi cầu xin anh... tha cho nó đi... làm ơn... coi như là... coi như là anh ban phước cho nó, tôi lạy anh... Hoàng Húc Hi... đừng mang nó đi khỏi tôi..."

Những tiếng rên rỉ của cô chẳng làm hắn chậm lại, mỗi lần luận động đều là dùng sức, nhanh tới kinh khủng. Ngoài cửa, Lý Thái Dung như phát điên mà đập cửa, anh quát ầm bên ngoài, thậm chí phá cửa, nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt im lìm, bên trong vọng ra tiếng khóc thê lương của người phụ nữ.

"Húc Hi, đó là con của mày! Tống Vũ Kỳ mang thai con của mày, dừng lại đi! Đêm đó là mày chiếm đoạt con bé, đứa bé trong bụng nó thuộc về mày! Dừng lại đi Húc Hi!"

Anh quát khản cả giọng suốt mười phút, nhưng muộn rồi. Bên trong là tiếng gào lên đầy đau khổ. Sau đó là im bặt. Lý Thái Dung càng lo lắng, đá như điên vào cánh cửa, khoảng không bên trong tĩnh lặng như tờ, rốt cuộc, trong cái không khí im lìm đáng sợ đó, giọng nói run rẩy của cô gái trẻ vọng ra bên ngoài, làm thím Lưu bụm miệng khóc không nói nên lời nữa.

"Con của mẹ... bé yêu... con đừng bỏ mẹ đi như vậy..."

Mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí, vậy là tất cả đã kết thúc. Cánh cửa bật mở, Hoàng Húc Hi vừa mở cửa bằng điều khiển, một thân lịch lãm chỉnh tề như thế này, không ngờ lại vừa kết liễu một đứa trẻ còn chưa thành hình dạng.

Tống Vũ Kỳ ngồi giữa một vũng máu đỏ tươi trên giường, váy trắng sộc sệch, đầu tóc rối bù, trên cơ thể là dấu vết hôn ái muội. Lý Thái Dung gần như mất bình tĩnh, đấm cho Hoàng Húc Hi một đấm, thím Lưu chạy ào tới, đỡ lấy thân thể run như cành liễu kia, Tống Vũ Kỳ dường như không còn bình thường nữa, đôi mắt vô hồn nhìn vào phần bên dưới đẫm máu của mình, miệng nhỏ thốt lên từng câu đau lòng.

"Con... con mất rồi..."

Lý Thái Dung ném cho Hoàng Húc Hi cái usb, ý tứ hắn xem cái này đi, rồi chạy ngay tới, gọi bác sĩ tới nhà, bản thân ôm chặt lấy thân thể kia. Có cảm giác, cô đang vụn vỡ. Tiếng nói nhỏ dần rồi tắt hẳn. Tống Vũ Kỳ mất máu mà ngất đi. Lý Thái Dung bế cô lên, đi về phía phòng của Hoàng Húc Hi, bảo thím Lưu chăm sóc cô. Hoàng Húc Hi vẫn đang thẫn thờ ở hành lang. Anh điên tiết, túm lấy cổ áo của hắn.

"Mày sẽ phải hối hận, Hoàng Húc Hi! Mày xem đi, xem xong tự khắc tránh xa Tống Vũ Kỳ ra!"

Lý Thái Dung tức giận buông áo Hoàng Húc Hi, đi thẳng xuống dưới nhà chờ bác sĩ. Hoàng Húc Hi không nhanh không chậm, tiến về phía thư phòng, mở máy tính cắm usb. Tất cả những chi tiết đó, từng chút một, xé tan trái tim của hắn.

Đêm đó hắn bị hạ xuân dược, phòng lại tối mò, trong đầu chỉ nghĩ tới Tống Vũ Kỳ sợ hãi dưới thân mình, lại càng thêm phần hưng phấn, bởi tiếng khóc rên kia thật sự giống của cô.

Bác sĩ rất nhanh tới, hoàn thành xong mọi việc, mang theo tin buồn ra báo.

"Tôi rất tiếc, cái thai không giữ được. Mới được hơn một tháng, việc quan hệ tình dục quá mạnh sẽ khiến sản phụ sảy thai. Hơn nữa việc sảy thai này làm tử cung cô ấy yếu đi, sau này việc mang thai thêm lần nữa sẽ rất nhiều khó khăn. Trong thời gian này, gia đình cố gắng giữ cô ấy bình tĩnh, đừng quá suy sụp, nếu không sẽ gây ra trầm cảm."

Thím Lưu bật khóc nức nở. Lý Thái Dung nhìn Hoàng Húc Hi định tiến vào liền ngăn cản, chỉ nhận được đôi mắt lạnh lùng của hắn.

"Mày còn định hành hạ gì em ấy?"

"Trách nhiệm của tôi, đối với Vũ Kỳ."

Lý Thái Dung thả người, nhìn hắn bước vào phòng, được một hai phút liền rút ống nghe bác sĩ, dí vào cửa. Hoàng Húc Hi, cả đời anh minh giờ lại hối hận đến mức muốn bản thân chết đi.

Trên giường, Tống Vũ Kỳ nhợt nhạt nằm im. Cô nằm như vậy, bình thản như vậy, chỉ chút nữa thôi, tỉnh lại sẽ oán hận hắn đến chết. Hoàng Húc Hi ngồi bên giường, nắm lấy tay đeo nhẫn của cô, tựa đầu vào bàn tay nhỏ nhắn.

Tống Vũ Kỳ, thực sự xin lỗi em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro