53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm tháng sau sinh, Tống Vũ Kỳ lấy lại vóc dáng như trước kia. Cô tự tin mặc croptop bế con ra ngoài đường bay nhảy. Hai mẹ con cả ngày trêu nhau rồi cười, rất vui vẻ.

"Tiểu Bảo Bối à, con đúng là con trai mẹ, đáng yêu quá đi!"

Tống Vũ Kỳ rất mê trò trêu cho Tiểu Bảo Bối cười rồi hai mẹ con ôm nhau cười khúc khích. Thím Lưu đã xin phép về quê vì con dâu sinh, Tống Vũ Kỳ rất vui vẻ đồng ý. Trịnh Nhuận Ngũ và Diệp Thư Hoa đã đi nghỉ ở Jeju, tuần sau mới về. Cô ôm Tiểu Bảo Bối ngồi trong phòng khách, nhìn thằng nhóc năm tháng tuổi đang ê a theo cô, hơi bị mệt nha!

"Tiểu Bảo Bối, đi ngủ thôi! Mẹ buồn ngủ rồi!"

Tiểu Bảo Bối: Mới có tám rưỡi tối thôi...

"Bé yêu, nếu mẹ con mình không đi ngủ, chắc chắn trên mặt sẽ có nếp nhăn, sẽ rất xấu! Hai mẹ con mình sẽ không thể đong được trai đẹp đâu..."

Tiểu Bảo Bối: Đó là việc của mẹ...

Tống Vũ Kỳ bế con lên phòng ngủ. Dỗ dành cậu bé đi ngủ cô mới vào phòng tắm. Cô không dám để con một mình, nên để nó ngủ đi rồi mới tắm. Tiểu Bảo Bối ngủ rất sâu, ít khi quấy đêm, cả ngày rất dễ chịu, nói chung là dễ nuôi.

Khoảng 20 phút sau, Tống Vũ Kỳ sảng khoái ra ngoài, cô quên mang quần áo, chỉ đành quấn chiếc khăn quanh người rồi ra ngoài. Tiểu Bảo Bối vẫn đang ngủ, mà trên giường hình như còn có ai.... Ai?

Tống Vũ Kỳ sốc tới nỗi đánh rơi cả khăn trên tay xuống đất. Hoàng Húc Hi sao lại về sớm như vậy?

Hoàng Húc Hi đang chống tay nằm cạnh con, nghe tiếng động liền nhìn lên. Tống Vũ Kỳ còn cho là mình hoa mắt, sao cô lại cảm thấy trong cái ánh mắt hắn ta nhìn mình có chút nhu tình vậy?

Nhưng mà thấy hắn, cô lại thấy sau lưng mình hơi rát nha! Đột nhiên Hoàng Húc Hi ngồi dậy rồi đứng lên, làm Tống Vũ Kỳ giật mình, lóng ngóng mở cửa chạy đi. Quả nhiên, sau cái đêm đó, cô vẫn chưa hết sợ hắn.

Tống Vũ Kỳ không nghĩ là hắn chạy theo mình, càng sợ hãi mà chạy nhanh. Hoàng Húc Hi không tốn nhiều sức mà bắt được cô ở đoạn cầu thang. Tống Vũ Kỳ kinh hoảng nhìn hắn, giống như nhìn thấy quỷ.

"Chạy cái gì? Mau nói cho tôi, đó là con của ai?"

Còn là con của ai? Tống Vũ Kỳ vừa sợ vừa tức, nhưng mà nếu hắn không tin cô thì oke, việc gì cô phải nói thật.

"Anh nghĩ xem nó là con của ai thì nó liền là con người đó! Chẳng phải trong suy nghĩ của anh tôi là một người chẳng ra gì sao?"

"Đừng có chọc tức tôi. Nói tôi nghe, đó là con của ai?"

"Vậy thì nghe cho rõ, đó là con của tôi và Bạch Khuynh!"

"Ồ?"

Hoàng Húc Hi mặt không đổi biểu cảm, giật lấy khăn của cô ném đi. Tống Vũ Kỳ không kịp phòng bị, lúc bị giật khăn cũng không kịp giật lại. Chưa kịp làm gì tiếp đã đón một nụ hôn xuống. Là gặm cắn môi cô! Giống hệt với đêm hôm đó!

Tống Vũ Kỳ ám ảnh, lúc này bị giống như hôm đó, sợ hãi giãy ra, nhưng chẳng phản kháng được lâu, hắn liền bế cô xuống phòng khách, đè cô lên sô pha, bắt đầu thoát y cho mình.

"Anh làm gì thế? Buông ra! Đồ điên!"

"Bé mồm, muốn con tỉnh lại sao?"

"Buông tôi ra! Anh muốn làm gì?"

Hoàng Húc Hi rất thuận lợi cởi sạch đồ, côn thịt lớn sưng to, doạ cho Tống Vũ Kỳ phát hoảng. Hắn cũng không nhiều lời, lập tức đem đâm vào. Tống Vũ Kỳ bất ngờ kêu lớn, Hoàng Húc Hi liền cúi xuống, nuốt hết âm thanh của cô. Phía bên dưới, hắn liên tục luận động không ngừng. Tống Vũ Kỳ vất vả chống đỡ, cuối cùng không nhịn nổi mà rên lên.

"Sao em lại khóc? Nín đi, đau sao?"

"Dừng lại được không...."

"Không. Sao? Sợ Bạch Khuynh của em biết à? Hay là không chỉ có mình hắn?"

"Đúng là vậy đấy! Tôi chán ghét anh, tôi rất mong Bạch Khuynh sớm quay lại, con của tôi cũng cần nhận cha..."

"Mạnh miệng như vậy, tôi sẽ làm em đến lúc em không thể nói nữa thì thôi!"

Tống Vũ Kỳ nghe xong liền hoảng hốt. Chưa kịp định thần, hắn đã không chờ đợi mà mạnh mẽ tiến vào.

...

Rất lâu sau, Tống Vũ Kỳ xụi lơ ngồi trong lòng Hoàng Húc Hi thở dốc. Hắn hôn lên trán cô một cái rồi để cô dựa vào vai mình.

"Kỳ, thời gian qua để em một mình, thật xin lỗi."

"Đừng chạm vào tôi! A, cái thằng cha này, bỏ tay ra!"

Thời gian tôi luyện ra một Tống Vũ Kỳ hoàn toàn khác trước. Nếu như hai năm trước cô vẫn nhu thuận đáng yêu thì hiện tại vẫn vậy, chỉ có điều thêm cái sự đanh đá vào thôi. Hoàng Húc Hi vô cùng thoải mái, ôm cô một lúc lâu.

"Ôm bà đây tính phí, 500 tệ năm phút, nãy giờ đã là hai mươi phút rồi."

"Chơi một đêm thì sao?"

"10 triệu tệ, không có thì cút, bà đây còn phải cho con ăn nữa!"

Hoàng Húc Hi vớ lấy cái điện thoại cách đó không xa, thao tác một chút, liền thấy thông báo trên điện thoại của Tống Vũ Kỳ trên tầng. Hắn cũng chẳng cần đợi cô phản ứng, bế ngang hông cô đi lên. Tống Vũ Kỳ ngay lập tức nhảy khỏi vòng tay hắn, chui vào trong chăn trùm kín người, lấm lét nhìn hắn rồi mới nhìn điện thoại.

Điện thoại thông báo, tài khoản của cô có thêm 520 triệu tệ.

Là nửa tỷ! Thằng này bị hâm à?

"Hoàng tổng, anh bị điên à?"

"Để mà tiêu dần."

"Tôi không có thiếu tiền a!"

"Tiền em làm thêm ở công ty Lạp Lệ Sa cũng không thể trang trải. Thậm chí một tháng lương ở đó của em cũng không thể mua một đôi giày của tôi."

Tống Vũ Kỳ tức giận xoay mặt đi. Là ai huỷ đi việc học ở đại học của cô? May là Lạp Lệ Sa còn thương tình là em dâu mà nhận cô. Từ đó đến nay cô cũng có kha khá mẫu thiết kế, ngay cả trong tủ cô hiện tại cũng có vài mẫu váy mà cô tự tay thiết kế.

Hoàng Húc Hi nhún vai đi vào phòng tắm, mấy phút sau, tiếng nước chảy róc rách vang lên. Tống Vũ Kỳ nhanh như chớp phóng ra tủ quần áo, mặc vội một bộ đồ ngủ kín đáo rồi cố tình ôm Tiểu Bảo Bối ra giữa giường, không cho người đàn ông kia nằm.

Hoàng Húc Hi cũng có thể gọi là ăn mặc thoải mái, bộ này mặc mỗi quần đi ngủ cũng được. Hắn nhìn lên giường, phát hiện con bé không sợ trời đất kia cố tình nằm giữa, không cho hắn nằm, môi dày quyến rũ hơi nhếch.

Quá! Non!

Kéo Tống Vũ Kỳ ra ngoài một chút, Hoàng Húc Hi cũng nhảy lên nằm cùng Tiểu Bảo Bối.

"Người đàn ông này! Anh không biết xấu hổ a?"

"Nằm với vợ con, có gì cần phải xấu hổ?"

"Ai vợ con anh! Anh thế này có phải có ý định dâm tà gì với mẹ con tôi không?"

Tống Vũ Kỳ giương ánh mắt cảnh giác nhìn Hoàng Húc Hi như nhìn kẻ ấu dâm, kéo Tiểu Bảo Bối nhỏ về phía mình. Hắn đau đầu giương tay đỡ trán, vì sao lại cảm thấy một thời gian dài không gặp, cô nàng này lại trở nên dở hơi chứ?

"Thế rốt cuộc em có muốn ngủ hay không? Đã 1 giờ sáng rồi."

"Gì?"

Tống Vũ Kỳ thảng thốt nhìn lên đồng hồ điện thoại. Quá giờ ngủ tới 3 tiếng! Cô không đôi co với hắn nữa, nhắm mắt ôm con ngủ ngay. Chẳng mấy chốc, tiếng thở đều đều của Tống Vũ Kỳ cùng hoà với nhịp thở của Tiểu Bảo Bối, hai mẹ con nhà này đều đã ngủ phơi râu rồi. Hắn cũng nhắm mắt lại, hôm nay như vậy là đủ rồi.

...

Sáng hôm sau, Tống Vũ Kỳ chẳng hiểu sao không hề bị mất ngủ, mà Tiểu Bảo Bối cũng ngủ ngoan không quấy đêm. Bên cạnh Tiểu Bảo Bối là một khoảng trống, chắc là Hoàng Húc Hi đã rời đi rồi.

Vừa có suy nghĩ đó xong, bên tai Tống Vũ Kỳ được một luồng hơi ấm nóng phả vào.

Tống Vũ Kỳ:...

Cái thằng cha này... lại còn để Tiểu Bảo Bối có cả nửa cái giường rộng để chen chúc cùng cô cái chỗ bé tí này. Lại còn ôm chặt cô như thế này, là muốn bóp chết cô luôn trong lúc ngủ sao?

Tống Vũ Kỳ cẩn thận nhấc tay của Hoàng Húc Hi ra khỏi bụng mình, chắc chắn rằng hắn đang ngủ say mới lách người thoát ra, kéo Tiểu Bảo Bối lại gần chỗ hắn rồi đi vệ sinh cá nhân. Lúc cô nấu xong bữa sáng, hai người họ vẫn chưa dậy. Tiểu Bảo Bối hôm nay ngủ cũng thật lâu.

Ngay khi nhìn thấy hai cha con ngủ, Tống Vũ Kỳ ngơ ra một lúc. Này mà không phải con của Hoàng Húc Hi thì chắc chắn là quỷ! Từ cái khuôn mặt tới dáng ngủ đều giống hắn. Tiểu Bảo Bối nằm sát Hoàng Húc Hi, ở gần hắn mới thấy nhóc nhỏ bé tới mức nào. Bình thường Tống Vũ Kỳ bế như thể sắp ngã nó, nhưng đây Hoàng Húc Hi mới chỉ nằm cạnh đã tạo ra cảm giác khí thế không thể che giấu được. Chính là hai cha con này quá giống nhau đi.

"Em đã nhìn đủ chưa?"

"Chưa a..."

Hoàng Húc Hi đột nhiên mở mắt, doạ Tống Vũ Kỳ hoảng hốt ngã xuống đất. Lúc Tống Vũ Kỳ mở cửa phòng hắn đã tỉnh rồi, chẳng qua là chưa muốn dậy. Khi nãy cô vô thức trả lời, hắn thật muốn ngồi dậy mà hôn cô!

Tiếng ngã của Tống Vũ Kỳ khá là to, đánh thức Tiểu Bảo Bối. Cậu bé giật mình thức giấc, vì thế mà bắt đầu khóc. Tống Vũ Kỳ nhịn đau ngồi dậy, bế Tiểu Bảo Bối lên ôm vào lòng dỗ dành. Cậu bé cuối cùng đã dậy rồi. Nhìn thấy Hoàng Húc Hi cũng không lạ, cứ thế nhìn chằm chằm vào hắn thôi.

"Con lạ sao?"

"Hả?"

Tống Vũ Kỳ thấy Tiểu Bảo Bối im lặng nhìn Hoàng Húc Hi, thầm nghĩ rằng tình phụ tử quá thiêng liêng, đến nỗi đứa trẻ vốn không thích người lạ như Tiểu Bảo Bối lại nhìn Hoàng Húc Hi rất tập trung.

"Đưa con cho tôi."

Tống Vũ Kỳ vô thức đưa con ra, Hoàng Húc Hi đón lấy con, tuy còn chút lóng ngóng nhưng bế vậy đã là khéo lắm rồi. Tiểu Bảo Bối cứ nhìn Hoàng Húc Hi mãi, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên má cậu.

"Nhìn gì? Chưa thấy người đẹp trai như bố bao giờ sao?"

Tống Vũ Kỳ âm thầm phỉ nhổ, dù cho hắn có đẹp thật cũng không nên quá tự mãn như thế!

"A... a..."

Tiểu Bảo Bối cũng rất hưởng ứng, cười rất tươi sau khi nghe câu nói đó. Tống Vũ Kỳ chết lặng. Tiểu Bảo Bối, ai khiến con hưởng ứng hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro