Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tỏa Tỏa về đến nhà thì đá giày cao gót sang một bên, nhìn Tạ Hoành Tổ chân tay lúng túng trong phòng khách. Bốn mắt nhìn nhau, đều không có lời gì để nói, nếu có cũng chỉ còn không đành lòng—Vì thế, Chu Tỏa Tỏa nở nụ cười.

Tạ Hoành Tổ lắp bắp nói: "Cái đó... Tiểu Tỏa ngủ rồi, anh... anh về trước đây."

Phụ nữ sẽ luôn mềm lòng trong những lúc đàn ông do dự và rụt rè, Chu Tỏa Tỏa luôn biết cách đối phó với kiểu mềm lòng này, nếu không cô sẽ không thể kiên quyết từ chối Lạc Giai Minh trong nhiều năm lằng nhằng ấy. Nhưng cô lại chẳng thể nhẫn tâm với Tạ Hoành Tổ lúc này—Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa không yêu và đã từng yêu chăng?

"Đã ăn chưa?"

"Anh nghe lời em, cách một khoảng thì cho con uống sữa, anh có kiểm tra nhiệt độ rồi. Con bé rất ngoan..." Tạ Hoành Tổ nói một cách rất căng thẳng, vừa lắp bắp lại vừa có chút lo lắng.

Chu Tỏa Tỏa dựa vào tường, có chút bất đắc dĩ nhìn Tạ Hoành Tổ, "Em nói anh ấy, anh ăn chưa?"

Tạ Hoành Tổ ngẩn ra, né tránh rồi lắc lắc đầu, anh sợ Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh. 

Chu Tỏa Tỏa quay người đi vào phòng bếp, nấu một bát sủi cảo rồi đặt lên bàn mà không nói gì.

Tạ Hoành Tổ ngồi xuống, ăn hết miếng này đến miếng khác, đầu muốn vùi vào trong bát. Tỏa Tỏa dựa vào quầy bếp, giả vờ như không nhìn thấy đôi vai đang run rẩy của anh. Mở tủ ly, cô rót cho mình một ly rượu, nghĩ ngợi một chút lại rót thêm một ly cho Tạ Hoành Tổ.

"Sức khỏe của mẹ anh vẫn tốt chứ?"

Tạ Hoành Tổ chỉ gật đầu, không biết phải nói gì.

Chu Tỏa Tỏa không biết làm sao, chỉ có thể uống rượu một mình, không tìm cách bắt chuyện với anh nữa. Gió đêm thổi vào trong phòng, toàn là hơi nóng, Chu Tỏa Tỏa quạt bằng quạt giấy, Tạ Hoành Tổ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hỏi cô: "Sao em không bật điều hòa lên?"

"Sợ Tiểu Tỏa lạnh." Cô trả lời trôi chảy, gần như không cần suy nghĩ, tựa hồ không đáng để chú ý.

"Em là một người mẹ tốt." Tạ Hoành Tổ cúi gằm mặt nói.

Nhưng Chu Tỏa Tỏa lại cười rồi, cười bản thân nếu như được lựa chọn, thì cô thật sự không muốn—Cô muốn làm một người con gái tùy hứng, muốn làm một người vợ hay làm nũng, muốn làm một người mẹ không hiểu chuyện như trẻ con.

Cô nhìn thật sâu vào Tạ Hoành Tổ, cuối cùng xác định rằng một phần nào đó trong cô vẫn yêu anh sâu sắc—Yêu tính trẻ con đang dần biến mất của anh. Chính Chu Tỏa Tỏa cô là người đã ép Tạ Hoành Tổ buộc phải lớn lên, nhưng cô lại không còn yêu Tạ Hoành Tổ của trưởng thành nữa.

Lúc ấy khi rời đi, Tạ Hoành Tổ nói cô hãy chờ anh, đợi anh cưới cô lần nữa. Tỏa Tỏa đã từ chối, nhưng cô biết Tạ Hoành Tổ, người nói những lời đó và có những tâm tư đó, chàng trai ấy vẫn là người cô yêu.

Nhưng ngay vào lúc này đây, người đàn ông lòng đầy cảm giác áy náy, thận trọng và trưởng thành này đã không còn là người cô yêu nữa.

Chu Tỏa Tỏa tựa trên mặt bàn, cẩn thận nhìn khuôn mặt Tạ Hoành Tổ, nâng ly lên từ xa, "Hoành Tổ, sống cho tốt."

Nước mắt kiềm nén cả tối nay không thể kiềm nén được nữa, Tạ Hoành Tổ ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên, nhìn bóng dáng và khuôn mặt dần dần mờ nhạt của Chu Tỏa Tỏa, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh không chịu cúi đầu hay lau nước mắt, anh không muốn nhấc ly lên, nhưng bây giờ anh cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi mà trưởng thành, biết rằng có một số chuyện dù có muốn hay không bản thân chúng ta cũng chẳng thể quyết định được—Anh loạng choạng lao đến ôm chặt lấy Chu Tỏa Tỏa, nghẹn ngào nức nở gần như thở hổn hển, nhưng ba chữ đó lại nói rất rõ rệt, rất mạnh mẽ: "Anh yêu em."

Tạ Hoành Tổ uống hết ly rượu đó, rời đi không quay đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro