Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cúp điện thoại, Phí Tư Đồng không vội vã tắt điện thoại đi, anh nhìn màn hình điện thoại đang tối sầm lại, rồi lại ngẩng đầu nhìn xe của mình—Ngày hôm đó trời mưa to, chiều hôm sau anh có việc nên sẽ ra ngoài—Bằng không anh cũng sẽ không có lòng tốt mà để Chu Tỏa Tỏa lái xe về nhà.

Tất nhiên, lịch trình của anh là do Chu Tỏa Tỏa sắp xếp, cô đương nhiên biết điều đó.

Tối hôm ấy cô có lái xe đi không Phí Tư Đồng không biết, nhưng đợi anh xuống lầu vào ngày hôm sau, xe đã được rửa sáng bóng đậu ở bãi đỗ xe, xăng cũng đã được đổ đầy.

Tự vấn lương tâm, Chu Tỏa Tỏa làm thư ký không có chỗ nào để bắt bẻ. Nếu như đổi ở một thời điểm khác, một nơi khác, một đối tượng khác, cùng một cách cư xử, thì thái độ của anh thật sự tệ đến mức bản thân anh cũng không thể chịu đựng được.

Anh đang bị cái quái gì thế này? Phí Tư Đồng không dám nghĩ kĩ.

Hôm nay không có việc gì, chưa tới 4 giờ chiều anh đã gọi một người bạn cùng đi uống rượu, nam nữ tụ tập trong quán bar, nhưng đối với Phí Tư Đồng mà nói lại giống như một phiên chợ, có người cầm tiền, có người rao bán.

Người bạn thấy anh mất tập trung, đành tìm chuyện để nói, thuận miệng hỏi anh một câu: "Cô thư ký xinh đẹp đó của anh dạo này thế nào rồi?"

"Thế nào là như nào?" Phí Tư Đồng tưởng rằng anh vẫn còn cái suy nghĩ không nên có đó, giọng điệu có chút khó chịu.

"Không gây phiền phức cho anh đấy chứ?"

Phí Tư Đồng bật cười, mơ hồ nhớ tới đêm nửa tỉnh nửa mê đó, giống như đang nhìn thấy dáng vẻ lái xe cẩn thận của Chu Tỏa Tỏa vậy, cũng không biết có phải là do ảo giác hay không?

"Phiền phức? Nếu không tính suýt chút nữa đụng vỡ kính chiếu hậu của tôi, thì chắc là không có rồi."

Người bạn truy hỏi, Phí Tư Đồng chỉ giải thích vài câu chuyện xảy ra đêm hôm đó.

Người bạn nghe xong, hồi lâu không nói nên lời, nhìn sắc mặt của Phí Tư Đồng như đang nghiên cứu một câu đố nào đó, "Anh đưa xe cho cô ta lái, có phải là muốn chơi đùa với cô ta không?"

"Không có chuyện đó, đừng nói nhảm." Phí Tư Đồng chau mày, "Cô ấy là người thế nào không phải tôi đã nói với anh rồi à? Tôi ăn no rủng mỡ lắm hay sao mà khuấy vào vũng nước này."

"Ê, nói trước bước không qua à," người bạn nhấp một ngụm rượu, "Đàn bà xinh đẹp trước giờ luôn có phép thuật khiến con người ta tâm trí rối loạn đấy... Nếu không tin, anh nhìn Diệp Cẩn Ngôn đi. Anh và anh ta cùng đụng hư một kính chiếu hậu, cũng không được xem là mất mặt nhể?"

Liên quan đéo gì?—Phí Tư Đồng lười tranh luận với anh ta.

Nhắc tới Diệp Cẩn Ngôn, anh bỗng nhớ tới có người nói về cuộc họp hội đồng quản trị của Tạ gia mấy ngày nay, nói không chừng Diệp Cẩn Ngôn sẽ đến. Trước đây ở Thượng Hải tuy chưa từng chính thức gặp mặt, quan hệ trung gian vẫn phải dựa vào Dương Kha mới có được cầu nối này, nhưng kiếm cơm nhờ tình nghĩa—Tuy biết người hiện tại đang ở Bắc Kinh, Diệp Cẩn Ngôn có thể không đến, nhưng anh không thể không mời.

Nghĩ đến đây, Phí Tư Đồng gửi tin nhắn cho Chu Tỏa Tỏa, "Nghe nói Diệp tổng đã đến Bắc Kinh, nhớ gửi cho anh ta email mời tham gia buổi biểu diễn vào cuối tuần tới."

Hệ thống "đối phương đang soạn tin nhắn" nhấp nháy liên tục một lúc lâu, bên kia mới trả lời: Vâng, Phí tiên sinh, tôi sẽ gửi email ngay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro