Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày cùng mẫu thân nói chuyện, Chu Tình vốn đã bất an lại càng thêm hỗn loạn phiền chán. Chu Tình biết mẫu thân nói không sai, nếu mình không thay đổi thì khoảng cách giữa y và Trịnh Quân sẽ ngày càng xa, hiện tại y có thể hấp dẫn Trịnh Quân bởi thân thể song tính của mình, Trịnh Quân chỉ cảm thấy hứng thú với thân thể y. Điểm ấy rất dễ nhận thấy ở chỗ chỉ cần Trịnh Quân thấy y, liền tựa như cầm thú chẳng quan tâm điều gì, nhưng nếu không yêu mà tiến đến hôn nhân thì cũng không đáng kể. Nếu Trịnh Quân không thực sự thương y, thì hôn nhân của bọn họ không cần bị ngoại lực tác động cũng sẽ tự tan rã, nhưng y thật sự không biết làm như thế nào để thay đổi bản thân.

"Ai ──" Chu Tình nhu huyệt thái dương ẩn ẩn đau, gần đây y thường hay đau đầu, có thể là do y dùng não quá độ, suy nghĩ nhiều thứ. Hiện tại mỗi ngày chuyện đầu tiên y làm chính là không ngừng tự hỏi, tự hỏi "Thay đổi" trong miệng mẫu thân đến tột cùng là cái ý tứ gì.

"Mẹ!!"

Đang lúc Chu Tình đau đầu không thôi, nhìn thấy hai đứa con giống nhau như đúc, ngốc chạy về phía y, trong tay hai đứa đều có một que kẹo, nhìn que kẹo, Chu Tình lập tức xấu hổ đến đỏ bừng mặt. Bởi vì y vừa nhớ lại một chuyện rất xấu hổ, có lần y mua hai que kẹo cho hai cục cưng, rồi mới...

Ai nha! Y đang nghĩ gì vậy! Chu Tình nhanh chóng lắc đầu, chính mình lại bị tên biến thái kia lây bệnh, cả ngày chỉ nhớ đến những chuyện hạ lưu. Ai! Cẩn thận ngẫm lại những kỉ niệm y có thể nhớ lại giữa mình và Trịnh Quân chỉ có SEX, còn những thứ khác đều không có, nào có vợ chồng nào như vậy, y càng ngày càng thấy y cùng Trịnh Quân thật sự có vấn đề.

"Mẹ! Mẹ!" Thấy mẫu thân không để ý tới bọn nó, song bào thai mất hứng đô khởi cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, ôm chân Chu Tình dùng sức lắc lắc.

"Bảo bối, thực xin lỗi!" Chu Tình nhanh chóng lấy lại tinh thần, ôm hai cục cưng lên trên đùi, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực phì đô đô của bọn nó. Hai hài tử này càng lớn càng giống Trịnh Quân, nhất là cặp mắt đen láy tỏa sáng.

"Mẹ! Bụng bụng đói đói!" Trịnh Vô Địch đáng yêu chỉ bụng, dùng non nớt đồng âm kêu lên, Trịnh Anh Hùng cũng gật đầu theo.

"Không phải vừa mới uy các con ăn cơm xong sao? Sao lại đói bụng! Không thể ăn nhiều quá, cẩn thận đau dạ dày, đợi một giờ nữa, mẹ sẽ uy các con ăn cơm được không?" Chu Tình khẽ nhíu mày, hai cục cưng cũng thật ham ăn! Tuy bọn nó đang ở tuổi phát dục, có thể ăn thì nên ăn, nhưng vừa rồi bọn nó mỗi người đã ăn một chén cơm to, lại uống thêm một ly sữa bột lớn.

"Ô! Hiện tại chúng con rất đói, muốn ăn cơm cơm!" Hai cục cưng không thuận theo, bắt đầu giật quần áo của Chu Tình rồi nháo lên.

"Cục cưng ngoan ngoan! Nhịn chút nữa là tốt rồi!" Chu Tình dỗ dành, y sợ sẽ làm hại bụng của hai cục cưng, nghe người ta nói hệ tiêu hóa của tiểu hài tử không tốt lắm, không cẩn thận sẽ làm cho bọn nó sinh bệnh.

"Không cần! Mẹ thật xấu! Ô ô... Đói đói, hảo đói đói..." Hai cục cưng giống như đã ước định từ trước, đồng thời gào khóc kêu la.

Khóc, là vũ khí cường đại nhất của tiểu bằng hữu, trên đời không ai không sợ. Chu Tình đương nhiên cũng không ngoại lệ, y lập tức đầu hàng, "Cục cưng không khóc, mẹ uy các con ăn cơm cơm! Ngoan, đứng khóc!"

Nghe vậy, hai cục cưng lập tức nín khóc rồi mỉm cười, Chu Tình bất đắc dĩ thở dài, thật sự là hai tên quỷ nhỏ, khó hầu hạ y chang lão cha bọn nó. Sau khi để hai cục cưng ngồi trên sô pha, Chu Tình đứng dậy vào bếp làm đồ ăn, hai cục cưng mới ăn cơm xong, không thể cho bạn nó ăn nhiều quá, tùy tiện cho bạn nó ăn chút gì đó để dỗ dành là được rồi.

Chu Tình pha một ly sữa nhỏ, đi vào phòng khách, cười tủm tỉm đặt sữa trước mặt Trịnh Vô Địch, "Cục cưng, uống chút sữa, sữa tối dinh dưỡng!"

Không nghĩ tới Trịnh Vô Địch phiết khởi cái miệng nhỏ nhắn, oa oa khóc rống lên, Chu Tình nhíu mày, có chuyện gì sao, không phải là đói bụng sao? Chu Tình lại uy Trịnh Anh Hùng, nhưng không nghĩ tới Trịnh Anh Hùng đồng dạng không ăn, còn khóc lớn đại náo.

"Bảo bối, các con đã xảy ra chuyện gì? Không phải đã đói bụng, muốn ăn gì sao?" Chu Tình đang rất buồn rầu nhưng vẫn cố mỉm cười.

"Chúng con không ăn cái này, chúng con muốn ăn cái kia bà nội!" Trịnh Anh Hùng cùng Trịnh Vô Địch trăm miệng một lời kêu lên.

"Cái kia bà nội là cái gì? Sữa này mới chuyển tới hồi sáng, phi thường ngon, bảo bối các con uống một chút đi!" Chu Tình vẻ mặt cảm thấy thật rối loạn, sữa còn có loại khác sao?

"Ô ô... Không cần! Chúng con nhất định phải ăn cái kia bà nội! Mẹ, cho chúng con ăn đi! Chúng con đã thật lâu chưa ăn!" Trịnh Vô Địch khóc rất đáng thương, đáng thương hề hề cầu xin.

"Các con rốt cuộc muốn ăn cái gì bà nội?" Chu Tình càng nghe càng hồ đồ.

"Chính là cái này!" Đột nhiên Trịnh Anh Hùng chạm vào ngực Chu Tình, muốn trảo mẫu thân đầy đặn vú, nhưng lại phát hiện nới đó cái gì cũng không có.

"Sao không có?" Trịnh Vô Địch khó hiểu mở mắt, nhìn bộ ngực bằng phẳng của mẫu thân, nó nhớ rõ ràng chỗ đó giống bà ngoại có hai bánh bao thật lớn a!

"Cái gì không có? Còn có tại sao các con lại trảo ngực của mẹ làm gì?" Chu Tình rút ra bàn tay nhỏ bé của nó, hai cục cưng nhà y rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, thật sự làm cho người ta cảm thấy đau đầu.

"Bánh bao sao không có, đại bánh bao của chúng con đâu?" Trịnh Vô Địch lo lắng hỏi.

"Mẹ, có phải người đã giấu bánh bao đi rồi không, chúng con muốn ăn bánh bao!" Trịnh Anh Hùng cũng lo lắng truy vấn.

"Cái gì bánh bao, mẹ không có bánh bao a! Bánh bao..." Chu Tình cuối cùng cũng hiểu được "Bánh bao" trong miệng hai cục cưng nguyên lai là vú của y, y lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, như vậy bọn nó vừa nói bà nội, cũng khong phải là sữa, mà là nãi của y.

"Chúng con muốn ăn bánh bao, mẹ nhanh chút biến ra cho chúng con!" Song bào thai đi tới trên đùi mẫu thân, hai đôi tay béo ú sờ sờ trước ngực mẫu thân, liều mạng tìm kiếm "Bánh bao" tung tích.

"Cục cưng, không cần! Đừng làm vậy! Mẹ thật sự không có bánh bao!" Chu Tình mắc cỡ muốn chết, cặp vú của y bị trinh tiết y gắt gao bao lấy, hai bé con căn bản không có khả năng tìm được.

"Mẹ là người xấu, không cho chúng con bánh bao! Chúng con mặc kệ, chúng con muốn ăn bà nội!" Hai huynh đệ khóc hy lý hoạt, Chu Tình mau hỏng mất.

"Cục cưng, mẹ van cầu các con đừng khóc! Mẹ uy các con ăn sữa, sữa so với cái kia... Cái kia "Bà nội" ngon hơn nhiều!" Chu Tình xấu hổ đến cả người hồng hồng như con cua luộc. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai cục cưng đã muốn cai sữa rất lâu, sao đột nhiên nhớ tới muốn ăn nãi?

"Chúng con không ăn sữa! Chúng con phải về đẹp đẹp tìm ông ngoại, vẫn là ông ngoại tốt nhất, mỗi ngày đều cho chúng con ăn bà nội..."

"Các con nói cái gì? Ông ngoại cho các con ăn "Bà nội"?" Nghe vậy, Chu Tình chấn động, vẻ mặt hoang mang, ba ba sao có khả năng cho hai cục cưng ăn "Bà nội"?

"Ân! Mỗi ngày ông ngoại đều để bà ngoại uy chúng con ăn bà nội, bà nội của bà ngoại ăn rất ngon!" Trịnh Vô Địch gật đầu, nhớ tới cặp vú xinh đẹp đầy đặn hơn mẫu thân, không khỏi chảy nước miếng.

"Cái gì?" Chu Tình thiếu chút nữa té xỉu, y thực hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề hay không. Đối! Nhất định là y nghe lầm, sao mẫu thân có khả năng đút hai cục cưng uống sữa! Ha ha! Cho dù Địa Cầu bị hủy diệt cũng không có khả năng, kia rất thái quá!

"Cục cưng chờ mẹ một chút, ba ba gọi điện thoại về!" Chu Tình muốn hỏi rõ hơn, đột nhiên di động đặt trong phòng ngủ vang lên, Chu Tình lập tức vô tình ném hai cục cưng ra, chạy vào phòng ngủ tiếp điện thoại. Hôm nay là Chủ Nhật, điện thoại nhất định là do Trịnh Quân gọi về. Sau khi hoàn thành quân huấn, Trịnh Quân mỗi Chủ Nhật đều gọi về cho y.

"Tiểu tao thỏ, có nhớ lão công vô địch "Thịt heo tràng" không a!" Dĩ vãng giống nhau, nam nhân mở miệng đầu tiên đều làm Chu Tình đỏ mặt.

"Hạ lưu!" Chu Tình mặt đỏ bừng, thẹn thùng mắng.

"Thích ăn ta vô địch "Thịt heo tràng" nên tiểu tao thỏ mới kêu hạ lưu, lâu như thế không ăn "Thịt heo tràng" của lão công, đáng thương tiểu tao thỏ có phải thực cơ khát hay không?" Nam nhân tà ác cười xấu xa nói.

"Trịnh Quân, ngươi có thể đứng đắn một chút hay không?" Chu Tình tức giận kêu lên.

"Ta thực đứng đắn a! Ngươi không cần thẹn thùng, đợi tới ngày 10 được về, ta nhất định sẽ hảo hảo uy tiểu tao thỏ ngươi ăn no!"

Trịnh Quân ngả ngớn tiếng cười làm cho Chu Tình vừa thẹn vừa giận, trong lòng không khỏi khổ sở. Nam nhân mỗi lần gọi điện thoại về chưa bao giờ hỏi thăm y có khỏe không, hay quan tâm thân thể y, hắn chỉ biết ăn đậu hủ của y, nói những lời hạ lưu đùa giỡn y... Y đối với hắn rốt cuộc là cái gì, y là thê tử của hắn, không phải tiểu thư ngoài đường!

"Tiểu tao thỏ, sao không nói?" Trịnh Quân phát hiện đầu dây bên kia vẫn im lặng không nói, hơi hơi nhíu mày.

"Ta có nghe ngươi nói! Ngươi ở trường học sao rồi? Cùng đồng học và bạn cùng phòng ở chung như thế nào?" Chu Tình nhanh chóng lau nước mắt, mỉm cười hỏi.

"Vô nghĩa! Lão công ngươi là ai? Ta là Trịnh Quân nha! Hiện tại ta chính là lớp học đại ca, tất cả mọi người đều nghe theo ta. Cuộc sống của ta ở đây không cần nói cũng biết có bao nhiêu dễ chịu!" Nhắc đến chuyện này, Trịnh Quân lập tức thổi phồng bản thân ở trường mình lợi hại như thế nào với Chu Tình, còn lên làm cả ban cán sự.

"Phải không!" Chu Tình miễn cường mỉm cười, mũi càng ngày càng toan. Chính mình ở nhà sống một ngày bằng một năm, còn hắn ở trường học thì vui vẻ vô cùng...

"Ân! Tiểu tao thỏ, ta nói với ngươi biết, hôm kia chúng ta đi căn cứ quân sự, xem các loại máy bay chiến đấu, ta còn thấy được máy bay ném bom loại mới nhất, làm phi công, không cần nói cũng biết có bao nhiêu ngưu! Lần này ở đại học ta còn kết bạn với vài tên không sai, nhất là dã tiểu tử Vương Tuyết Dong!" Trịnh Quân hoàn toàn không phát hiện Chu Tình không thích hợp, thao thao bất tuyệt chia xẻ cuộc sống thú vị ở đại học với Chu Tình, ai ngờ trong lời nói của hắn lại tát muối vào vết thương của y, làm cho y đã cô đơn yếu ớt càng thêm thống khổ.

"Vương Tuyết Dong?" Vừa nghe thấy tên của nữ hài tử, Chu Tình kinh hãi.

"Đối! Vương Tuyết Dong là bạn cùng lớp với ta, ta gọi nàng là tiểu phi hiệp! Dã tiểu tử này thật lợi hại, một nữ hài tử thế nhưng muốn làm phi công, so với nam nhân càng hung hãn. Lúc vào trường, nha đầu kia liền kết thù với ta, còn mời ta làm ban cán sự, khoa trương nhất là muốn một mình đấu với ta một trận. Bất quá chúng ta đã hóa thù thành bạn, hiện tại chính là thiết tử." Trong giọng nói tràn đầy thưởng thức.

"Bộ dáng của nàng rất đẹp sao?" Chu Tình chưa gặp qua Trịnh Quân đối với nữ sinh cảm thấy hứng thú như vậy, bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.

"Bộ dáng cũng được! Là hoa hậu giảng đường ở trường chúng ta!"

Nghe vậy, Chu Tình càng lo lắng. Hoa hậu giảng đường? Kia không phải bộ dáng siêu xinh đẹp sao? Làm sao đây?

"Tiểu tao thỏ, ta muốn treo! Tiểu phi hiệp bọn họ tới tìm ta chơi bóng rổ, tuần sau chúng ta lại tán gẫu, bye bye!" Chu Tình còn muốn hỏi thêm, nhưng Trịnh Quân đã vội vàng treo điện thoại.

Chu Tình nhìn di động, ánh mắt thêm chua xót, tâm co rút đau đớn.

"Ô ô... Mẹ! Mẹ!"

Nghe được tiếng kêu khóc quen thuộc, đầu Chu Tình càng đau, bất đắc dĩ quay đầu. Chỉ thấy hai cục cưng đã muốn chờ không kịp, khóc lóc vào đây. Hôm nay vô luận như thế nào bọn nó cũng phải ăn được cái kia vừa to vừa trắng, hương vị ngọt ngào ngon miệng bà nội.

"Ô ô... Mẹ xấu xa, không cho cục cưng uống nãi!" Hai tiểu tử béo ú khóc lớn, đáng thương lên án "Hành vi phạm tội" của mẫu thân!

Chu Tình thở dài, trời ạ! Ai tới cứu y, y thật sự không có biện pháp thỏa mãn yêu cầu của hai cục cưng...

# # # # # # # # #

Ngày ấy Chu Tình phải mất sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng loại bỏ ý niệm muốn ăn "Bà nội" trong đầu hai cục cưng, nhưng mỗi ngày hai cục cưng đều tội nghiệp nhìn bộ ngực bằng phẳng cả y, nghĩ cái gì không cần nói cũng biết. Làm Chu Tình đau đầu vẫn là "Tiểu phi hiệp", tuy chưa bao giờ gặp mặt, nhưng ở trong điện thoại y đã nghe Trịnh Quân kể qua vô số lần. Chu Tình chưa từng thấy Trịnh Quân lại đối với một nữ sinh thưởng thức như vậy, mỗi lần Trịnh Quân gọi về đều nói cho y nghe "Tiểu phi hiệp" giỏi như thế nào, anh dũng hơn người.

Lần này ngày 11 Quốc khánh trường học cho nghỉ, Trịnh Quân còn vì bồi "Tiểu phi hiệp" mà ở lại trường không về nhà. Chu Tình sắp phát điên rồi, tuy rằng Trịnh Quân đã nói bọn họ là thiết tử, nhưng y căn bản không tin, giữa nam và nữ sao có khả năng chỉ đơn thuần là tình bạn, hơn nữa giống Trịnh Quân lại là một đại sắc lang. Y thậm chí hoài nghi Trịnh Quân đã muốn kết giao với "Tiểu phi hiệp", bọn họ đã là quan hệ tình nhân, nhưng y lại không dám chất vấn Trịnh Quân. Y chỉ có thể ở nhà mỗi ngày lấy lệ rửa mặt, hoàn hảo hai cục cưng nhìn thấy y khóc, biết tâm tình y không tốt, nên phi thường nghe lời, không giống như trước kia ép buộc y.

Mắt thấy ngày 11 sắp đến, Chu Tình không dám tưởng tượng thừa dịp bảy ngày nghỉ này, Trịnh Quân cùng "Tiểu phi hiệp" sẽ tiến triển đến loại trình độ nào, có phải hay không đợi đến kì nghỉ đông, Trịnh Quân sẽ mang "Tiểu phi hiệp" về nhà, đưa cho y tờ giấy ly hôn, rồi bảo y mau mang theo hai cục cưng cút đi.

Trong đầu Chu Tình không ngừng suy tưởng bộ dáng của "Tiểu phi hiệp", giống mẫu thân một tuyệt thế giai nhân lạnh như băng tuyết, hay giống Thang Na là một cô em nhiệt tình diễm lệ. Trong lúc Chu Tình sắp bị bệnh thần kinh phân liệt thì Khương Bân đến thăm.

"Tẩu tử, tôi nghe nói Anh Hùng và Vô Địch đã trở về, nên đến thăm bọn nó." Khương Bân cười tủm tỉm nói.

"Cảm ơn cậu!" Chu Tình chân thành cảm tạ, từ sau ngày Trịnh Quân rời đi, Khương Bân thường xuyên đến thăm y, đưa cho y cái này cái nọ, Lưu Dương cũng đến được hai lần.

"Khương thúc thúc!" Song bào thai vừa thấy Khương Bân lập tức cao hứng chạy đến kêu lên. Giống mẫu thân, bọn nó thật thích vị thúc thúc tao nhã này.

"Hai bảo bối, đã lâu không thấy!" Khương Bân cao hứng ôm bọn nhỏ, hôn trên nặt mỗi đứa một cái.

"Khương thúc thúc, có mang cho chúng con lễ vật không?" Trịnh Anh Hùng cùng Trịnh Vô Địch trăm miệng một lời, nguyên lai bọn nó thích Khương Bân nhất, là vì mỗi lần Khương Bân đến đây đều mua lễ vật cho bọn nó. Tuy hai tiểu gia khỏa còn nhỏ, nhưng phi thường thông minh, đã biết đòi lễ vật.

"Đương nhiên là có, thúc thúc cho mỗi đứa một con Ultraman mới được tung ra thị trường!" Khương Bân lấy ra hai con Ultraman cao lớn uy vũ, đưa cho song bào thai đáng yêu thông minh.

"Cảm ơn Khương thúc thúc, Khương thúc thúc thương chúng con nhất!" Song bào thai cao hứng hoa chân múa tay, mỗi đứa cho Khương Bân một nụ hôn thật nhiệt tình, làm khuôn mặt tuấn tú của hắn dính toàn nước miếng.

Lấy Ultraman xong, hai cục cưng liền vui vẻ trở lại phòng chơi đùa. Nhìn hai thân ảnh đáng yêu, Khương Bân vừa lấy khăn ra lau mặt, vừa mỉm cười nói: "Hai tiểu quỷ này thật đáng yêu, hơn nữa thông minh hơn nhiều so với mấy đứa trẻ cùng lứa, tựa như Tiểu Quân trước kia."

"Đúng vậy! Bọn nó thật bướng bỉnh làm tôi hảo đau đầu!" Nghe được Khương Bân khen ngợi hai đứa nhỏ của mình, vẻ mặt tái nhợt của Chu Tình lộ ra chút ý cười.

"Tẩu tử, tỷ bị bệnh sao? Sắc mặt hảo kém a!" Khương Bân lo lắng hỏi, kì thực hắn hỏi rất hàm súc. Chu Tình không chỉ sắc mặt kém, hơn nữa thâm quầng dưới mắt rất nghiêm trọng, ánh mắt lại thũng hù chết người, vừa thấy liền biết thường xuyên khóc. Khương Bân sợ trực tiếp hỏi nguyên nhân thì y sẽ ngại, cho nên thay đổi cách hỏi.

"Tôi không sao, có thể là do gần đây ngủ không ngon!" Chu Tình sờ soạng mặt, lúc này mới nhớ tới bộ dáng hiện tại của mình, xấu hổ cười nói. Xấu hổ quá, thế nhưng để Khương Bân thấy trò hề của bản thân.

"Là vì Tiểu Quân!" Khương Bân không phải hỏi mà là khẳng định.

Chu Tình vốn định lắc đầu, nhưng nhớ tới ngoại hiệu "Gia Cát Lượng" của Khương Bân, biết mình căn bản không thể lừa được hắn, chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu.

"Tẩu tử, tỷ không phải mỗi ngày đều nhớ Tiểu Quân rồi khóc đấy chứ!" Khương Bân cười trêu chọc nói.

"Không, không phải, là... Là..." Chu Tình mắc cỡ chết được, muốn giải thích, nhưng lại ngại nói, dù sao hết thảy cũng chỉ là do y đoán.

"Là lo lắng Tiểu Quân ở bên ngoài gặp người khác!" Khương Bân nói thẳng ra sự lo lắng của Chu Tình, thông minh như hắn, sao lại không biết trong đầu Chu Tình đơn thuần đang suy nghĩ cái gì.

Bị vạch trần, Chu Tình thẹn muốn chui xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ hồng muốn cháy, "Tôi... Tôi..."

"Tẩu tử, tỷ không cần khẩn trương, tôi sẽ không nói lại với Tiểu Quân, cũng sẽ không cười tỷ. Có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?" Nét mặt nhã nhặn tuấn tú lộ ra một nụ cười mê người, giọng nói ôn nhu có ma lực làm nhân tâm an tâm.

Nhìn ánh mắt chân thành của Khương Bân, Chu Tình sớm đã yếu ớt không chịu nổi cuối cũng cũng nhịn không được khóc lên, "Cậu ngàn vạn lần không được nói với Trịnh Quân, tôi..." Chu Tình đem sự tình nhất ngũ nhất thập nói cho Khương Bân, chuyện về "Tiểu phi hiệp" thật sự rất quan trọng, mau ép y đến thở không nổi, nếu không tìm người nói chuyện, y hội nghẹn chết.

Nghe xong, Khương Bân suy nghĩ trong chốc lát, sau đó ôn nhu cười nói: "Như vậy đi! Ngày 11 tôi nghỉ, tôi sẽ dẫn tỷ đến thành phố X tìm Tiểu Quân, hai người lâu rồi không gặp, hẳn nên hảo hảo hội tụ, phong cảnh thành phố X cũng không sai, có thể bảo Tiểu Quân dẫn tỷ đi nơi nơi thăm thú một chút." Hắn không khuyên Chu Tình không cần loạn tưởng, cũng không giúp Trịnh Quân giải thích, mà là trực tiếp dẫn Chu Tình đi gặp Trịnh Quân, hắn thấy đây mới là cách tốt nhất để Chu Tình an tâm, vô luận chuyện có ra sao, cho Chu Tình gặp Trịnh Quân rồi sẽ biết.

"Có thể chứ? Kia thật sự rất phiền toái cho cậu!" Chu Tình cảm kích nhìn Khương Bân, kinh hỉ nói. Lúc trước, y cũng đã nghĩ tới chuyện đi tìm Trịnh Quân, để nhìn thấy "Tiểu phi hiệp" kia, nhưng y chưa bao giờ xa nhà qua, nghe nói bên ngoài rất phức tạp, một người như y căn bản không dám đi, chỉ có thể ở nhà lo lắng, hiện tại Khương Bân nguyện ý dẫn y đi thì thật tốt quá.

"Một chút cũng không phiền toái, tôi cũng thật lâu rồi không thấy Tiểu Quân!" Khương Bân uống một ngụm trà Chu Tình pha, hơi hơi giơ lên khóe môi, hương vị thực không sai.

"Lúc nào chúng ta đi? Thừa dịp ba tôi tới quốc nội họp, tôi có thể nhờ ông hỗ trợ chiếu cố hai cục cưng."

"Ngày mai đi! Tỷ không cần phiền toái Vệ thúc thúc, chúng ta dẫn hai cục cưng theo luôn! Tiểu Quân cũng đã lâu chưa thấy hai hài tử, hẳn là rất nhớ bọn nó." Khương Bân lắc đầu.

"Trịnh Quân vẫn còn là đệ tử, nếu để người ta biết hắn đã kết hôn, còn có hai đứa con trai, có thể hay không bị đồng học cười nhạo?" Chu Tình lo lắng hỏi, y không muốn Trịnh Quân ở trường học bị nhiều ánh mắt xỉa xói theo dõi.

"Không sao! Hiện tại là cái thời đại gì, sinh viên làm cha mẹ sớm không phải không có, tôi còn thấy cả học sinh trung học cũng làm cha mẹ rồi!"

"Thật sự có thể chứ?" Chu Tình có chút do dự. Tuy y rất muốn mang hai cục cưng cùng đi, dù sao phụ tử bọn họ cũng đã rất lâu rồi không gặp nhau, nhưng y sợ hai cục cưng đi sẽ ảnh hưởng không tốt tới Trịnh Quân, Trịnh Quân sẽ tức giận.

"Đương nhiên có thể! Hơn nữa hai cục cưng chính là vũ khí cường đại nhất của tỷ!" Khóe miệng Khương Bân gợi lên một nụ cười thâm ý.

"Có ý gì?" Chu Tình nghe thấy đầu đầy mù mịt, cảm thấy hỗn loạn nhìn Khương Bân.

"Nếu "Tiểu phi điệp" thực có ý với Tiểu Quân, tỷ mang theo hai cục cưng theo, tỷ nói nàng sẽ như thế nào? Bình thường nàng sẽ lập tức biết khó mà lui." Khương Bân cười càng sâu. Khi còn học ở Trung học, Khương Bân đã có hảo cảm với một Chu Tình thiện lương đơn thuần, sau khi biết Chu Tình là song tính nhân, Khương Bân liền đối với y thêm vài phần thương tiếc, hắn hy vọng Chu Tình có thể hạnh phúc.

Chu Tình bừng tỉnh đại ngộ, Khương Bân thật thông minh, y sao cũng không nghĩ ra!, "Hảo, chúng ta sẽ mang theo hai cục cưng!" Chu Tình cao hứng gật đầu.

Đêm đó Chu Tình thu thập xong hết thảy, hôm sau dưới sự hộ tống của Khương Bân mà mang theo hai đứa con trai ngồi máy bay đến thành phố X...

Ký túc xá nam trường Đại học Không Quân XX

"Trịnh Quân, 11 này thật sự không về?" Trịnh Quân bạn cùng phòng kiêm hảo bằng hữu Giang Ba một bên thu thập hành lí, một bên quay đầu hỏi Trịnh Quân đang nằm trên giường đối diện ngoạn điện thoại.

"Tao đã đáp ứng với tiểu phi hiệp ở lại bồi nàng!!" Trịnh Quân gật đầu, nhà của tiểu phi hiệp ở Bắc Kinh, cách thành phố X phi thường xa, 11 không thể trở về.

"Mày đối với tiểu phi hiệp thật tốt! Xú tiểu tử, nói mau, có phải coi trọng người ta hay không?" Giang Ba ném hành lí mới xếp được một nửa, chạy đến ngồi lên giường Trịnh Quân, ám muội ô cổ của hắn cười quỷ dị nói.

"Phi! Miệng chó không ngạc ra ngà voi, nói cho mày biết tao chỉ xem nàng là bằng hữu!" Trịnh Quân nhanh chóng giấu di động, đẩy Giang Ba ra mắng.

"Đi! Mày liền thổi đi! Mày không có ý gì với tiểu phi hiệp, vậy sao mày lại đối với nàng hảo như vậy? Cái gì bằng hữu? Trên đời nào có nam nữ nào làm bằng hữu, điểm tâm địa gian xảo của mày ai mà chẳng biết. Đầu tiên là bằng hữu, sau đó là tình nhân!" Giang Ba căn bản không tin, lại ngồi trở lại trên giường, đối với Trịnh Quân cười gian nói.

"Mày cho là mỗi người đều háo sắc như mày à! Tao thật sự coi tiểu phi hiệp là huynh đệ, không phải tao đã sớm nói tao đã có lão bà sao?" Trịnh Quân chịu không nổi trợn mắt, không kiên nhẫn mắng.

"Có lão bà thì sao? Mày cũng có thể kết giao với tiểu phi hiệp a! Rất nhiều người không phải cũng đều như vậy sao? Ở nhà một người, bên ngoài một người, dù sao lão bà của mày đâu ở thành phố X, sao biết được mày ở bên ngoài làm gì!" Giang Ba không cho là đúng, tà ác đề nghị.

"Tử qua một bên! Tao đối với lão bà tuyệt đối trung trinh, tao không thể chấp nhận những suy nghĩ cầm thú của mày!" Trịnh Quân một cước đá Giang Ba xuống giường.

"Ai a!" Giang Ba từ dưới đất bò dậy, ôm cái mông bị thương chỉ Trịnh Quân mắng: "Hảo ngoan tâm a! Đá đau như thế, ngã chết tao!"

"Xứng đáng!"

"Nói thật! Trịnh Quân đồng chí, chẳng lẽ mày thật sự không động tâm trước tiểu phi hiệp? Tuy tính cách của nàng hơi nhạt nhẽo nhưng diện mạo thất sự là cực phẩm trong cực phẩm a! Toàn bộ tiểu tử trong hệ chúng ta đều như hổ rình mồi nàng! Hơn nữa nghe nói lão cha nàng là quan lớn ngành Không Quân, kia không phải có ý nghĩa tương lai một bước lên mây, tao chỉ vì muốn tốt cho mày nên mới nói như vậy." Giang Ba nhu mông, như cũ không buông tay đi lại gần.

"Giang Ba, tao nghĩ sao tiểu tử nhà ngươi không đổi nghề làm bà mối! Tao có kết giao với tiểu phi hiệp hay không, mày quan tâm làm gì?" Trịnh Quân buồn cười nhìn hắn, hắn không nói cho Giang Ba biết phụ thân của tiểu phi hiệp là cấp dưới của lão cha hắn.

"Tao là thật tâm nghĩ cho mày, mày thế nhưng coi hảo tâm của tao thành lòng lang dạ sói." Giang Ba giả bộ tức giận, kì thật hắn rất coi trọng tiểu phi hiệp hảo tỷ muội, nhưng người ta đồn Trịnh Quân đã kết giao với tiểu phi hiệp, mới lo lắng cùng Trịnh Quân ở một chỗ. Bằng không hắn ăn no không có việc làm, liều mạng ở đây phẫn "Quy côn" chọc người ghét.

"Mày đi lừa quỷ đi! Tiểu tử ngươi sao có thể hảo tâm như vậy?" Trịnh Quân tin mới là lạ, giáp mặt chọc thủng lời nói dối của hắn.

"Tao..." Giang Ba muốn nói thêm, nhưng lại bị Trịnh Quân không kiên nhẫn đánh gãy.

"Đủ! Tao tuyệt đối sẽ không kết giao với tiểu phi hiệp, mày tỉnh táo lại đi! Mày không phải đi căn tin ăn cơm trưa sao? Nhanh chút cút đi! Nhớ mua cho tao nhiều chân gà chút!"

"Là! Đại thiếu gia!" Giang Ba biết nói gì cũng vô dụng, đành phải ai oán rời khỏi phòng.

Chờ Giang Ba đóng cửa đi xa, Trịnh Quân mới cẩn thận lấy ra di động dưới gối, nhìn ảnh Chu Tình cả người trần trụi dâm uế dùng dưa chuột tự an ủi, Trịnh Quân hơi nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi thiếu chút nữa đã bị tên xú tiểu tử kia nhìn thấy "Ảnh ngọc" của tiểu bạch thỏ, vừa rồi thật không cẩn thận, sau này lúc có nhiều người nên ít lấy ra xem.

Nhìn bộ dáng dâm đãng yêu mị của Chu Tình, Trịnh Quân nở nụ cười lộ ra hai tiểu hổ nha, hôn xuống ảnh chụp trên di động. Tiểu bạch thỏ của hắn đáng yêu đã chết, nữ nhân khác sao có khả năng so sánh! Rất nhớ tiểu bạch thỏ của hắn, vật nhỏ này gần nhất không biết đã xảy ra chuyện gì, luôn tán gẫu hai câu liền gác điện thoại, cũng không giống lúc trước nũng nịu gọi hắn lão công! Thật sự là rất không ngoan! Đợi đến khi hắn nghỉ đông trở về, nhất định phải hảo hảo "Giáo huấn" một chút vật nhỏ không nghe lời này, nghĩ đến "Giáo huấn" Chu Tình, nét mặt Trịnh Quân liền lộ ra một nụ cười dâm đãng tà ác cực điểm. Hắn thích nhất "Giáo huấn" tiểu bạch thỏ, cứ mỗi lần bị "Giáo huấn", tiểu bạch thỏ đều khóc hảo thảm, đáng thương hề hề nhìn hắn...

"Đại răng cửa, nghĩ gì vậy? Cười dâm tiện như thế?" Đang lúc trong đầu óc Trịnh Quân ảo tưởng bộ dáng đáng yêu của Chu Tình khi bị "Giáo huấn", bỗng một "Hung khí" khủng bố hướng hắn ba tới, may mắn Trịnh Quân phản ứng nhanh đúng lúc tiếp được, bằng không khuôn mặt tuấn tú của hắn nhất định sẽ biến dạng.

"Tiểu phi hiệp, bà làm gì vậy? Tưởng mưu sát tôi à!" Trịnh Quân cũng không ngẩng đầu lên nổi giận mắng, không cần nhìn cũng biết là ai, khắp thiên hạ này hội dùng phương thức như vậy chào hỏi hắn, chỉ có một người.

"Cho ông, Giang Ba bảo tôi mang lên cho ông, hắn nói ông còn chưa ăn cơm trưa." Vương Tuyết Dong nhún vai, giơ lên khóe môi, đưa cho hắn một túi đồ ăn.

"Tên hỗn đản này!" Trịnh Quân nhăn lại mày kiếm, thấp giọng mắng, Giang Ba hội làm như thế, nguyên nhân không cần nghĩ cũng biết, xem ra xú tiểu tử kia coi lời nói của hắn thúi lắm, chờ tên đó về hắn sẽ thu thập như thế nào.

"Nhanh ăn đi! Vẫn còn nóng đó!" Vương Tuyết Dong ngồi lên giường, đoạt lại "Hung khí" trong tay Trịnh Quân, dùng sức cắn một ngụm, "Quả táo này thật ngọt!"

"Tiểu phi hiệp nghe tôi nói nè, tốt xấ gì bà cũng là một nữ nhân, sao cứ chạy tới ký túc xá nam làm gì?" Nhìn tướng ăn thô lỗ của nàng, Trịnh Quân bất đắc dĩ trợn mắt. Toàn thân của tiểu phi hiệp không có chỗ nào giống nữ nhân, thật sự là một bà nam nhân, tương lai chồng của nàng thực đáng thương.

"Có quan hệ gì đâu! Ký túc xá nam có chuyện gì, cũng không phải kĩ viện, tôi vì cái gì không thể tới?" Vương Tuyết Dong không cho là đúng, chẳng hề để ý nói.

"Bà thật là nữ nhân sao? Mệt tên của bà đẹp như thế, cái tên đáng thương bị bà chà đạp hư rồi!" Trịnh Quân khoa trương lắc đầu rồi thở dài, kì thực hắn đã sớm quen với tính cách của tiểu phi hiệp, hắn còn rất thích tính cách này của nàng, không giống nữ nhân bình thường lòng dạ hẹp hòi, lại yêu làm ra vẻ.

"Thí! Tôi thấy chính cái tên mới đạp hư tôi, tên Vương Tuyết Dong này rất nhu nhược, căn bản không xứng với tôi, còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng, lão làm cho tôi bị mọi người cười nhạo." Vương Tuyết Dong đối với tên của mình phi thường bất mãn, khó chịu mắng.

"Nữ hài tử không được mắng thô tục! Một chút gia giáo cũng không có!" Trịnh Quân thật sự đầu hàng, không hờn giận giáo dục. Tiểu phi hiệp cái gì cũng hảo, chỉ là há mồm liền thành lưu manh, cùng hắn hợp lại.

"Đi! Ông còn không phải mỗi ngày xuất khẩu là "Bẩn", miệng đầy thô tục, không có tư cách giáo huấn tôi." Vương Tuyết Dong đối với hắn làm cái mặt quỷ.

"Nha đầu chết tiệt này, cũng dám tranh luận với ca ca ngươi!" Trịnh Quân khơi mào mày kiếm, dùng sức bắn cái trán của nàng một cái, sau đó buông di động chuẩn bị ăn cơm, không ngờ Vương Tuyết Dong lại thừa cơ hội giật mất di động.

"Bà làm gì vậy? Mau trả di động cho tôi!" Trịnh Quân lập tức biến sắc, kinh hoảng kêu lên. Bên trong có rất nhiều ảnh lõa thể của tiểu bạch thỏ, còn có hình tự an ủi của y, nếu để tiểu phi hiệp nhìn thấy thì nguy to.

"NO!" Vương Tuyết Dong đứng lên giấu di động ra phía sau, cười tủm tỉm lắc đầu. Trịnh Quân xem điện thoại của hắn như bảo bối, cả ngày đều lấy ra chơi, không cho bọn họ chạm vào một cái, cũng không biết bên trong có cái gì tốt. Lần này khó khăn lắm mới có cơ hội chộp tới tay, nàng nhất định phải xem thử bên trong có bảo bối gì.

Trịnh Quân hướng Vương Tuyết Dong đánh tới muốn cướp lại di động trong tay nàng, nhưng đều bị Vương Tuyết Dong linh hoạt tránh thoát, Vương Tuyết Dong cười gian nói: "Như thế bảo bối, bên trong rốt cuộc có thứ gì tốt? Chờ tôi nhìn coi... A!! Đây là cái gì?" Sau khi xem ảnh chụp dâm loạn hương diễm trong di động, nguyên bản Vương Tuyết Dong đang hưng trí bừng bừng lập tức biến sắc, sau đó liền hét chói tai.

Trịnh Quân nhân cơ hội đoạt lại di động, cúi đầu nhìn ảnh Vương Tuyết Dong vừa xem chỉ là lõa nửa người của Chu Tình, mới hơi nhẹ nhàng thở ra. Hoàn hảo không phải lộ ra trọn vẹn, bằng không chuyện tiểu bạch thỏ là song tính nhân sẽ sáng tỏ, đến lúc đó hắn không biết phải giải thích thế nào với tiểu phi hiệp.

"Không phải bảo bà đừng xem rồi sao? Hối hận rồi!" Trịnh Quân cất di động vào túi quần, đi tới bên cạnh Vương Tuyết Dong cười dâm uế quỷ dị nói.

"Ông... Ông là đại biến thái, thế nhưng xem mấy hình hạ lưu đó!" Vương Tuyết Dong xấu hổ đỏ bừng mặt, chỉ Trịnh Quân mắng. Mặc kệ bình thường dã man bưu mãn ra sao, giống một nam hài tử, Vương Tuyết Dong vẫn chỉ là một tiểu nữ sinh ngây thơ, nhìn mấy loại hình ảnh dâm loạn như vậy tự nhiên chịu không nổi, sắp mắc cỡ chết được.

"Cái gì biến thái! Đây là nhu cầu bình thường mà nam nhân phải có, bà là tiểu thí hài nên không biết, mà bà cũng đâu phải là nam nhân!" Trịnh Quân không cho là đúng, ôm bả vai Vương Tuyết Dong cố ý cúi đầu giả bộ kinh ngạc kêu lên: "Nha! Bà đỏ mặt! Nguyên lai tiểu phi hiệp không sợ trời không sợ đất của chúng ta cũng có lúc ngượng ngùng."

"Tránh ra! Tử biến thái, không được đụng vào tôi! Ông thế nhưng cất chứa ảnh chụp của nữ diễn viên AV, hạ lưu!" Vương Tuyết Dong vừa thẹn vừa giận, nhanh chóng dùng sức đẩy hắn ra. Trong lòng nàng có một tiểu bí mật, chính là từ lúc nhập học, nàng đã chung tình với Trịnh Quân, nhưng Trịnh Quân chỉ xem nàng là nam hài tử, cùng nàng xưng huynh gọi đệ, nên nàng căn bản ngượng ngùng thổ lộ. Hiện giờ nhìn thấy trong điện thoại Trịnh Quân lại có ảnh chụp lõa thể của nữ nhân khác, không cần nói cũng biết tâm tình của nàng có bao nhiêu sốc.

"Tốt lắm, tiểu cô nương ngây thơ, đừng nóng giận! Nói cho bà biết! Người ở bên trong là lão bà của tôi, không phải là nữ diễn viên AV loạn thất bát tao gì hết." Bộ dáng quẫn bách xấu hổ của nàng chọc Trịnh Quân cười ha hả.

"Gạt người!" Vương Tuyết Dong căn bản không tin.

"Là thật, người ở bên trong thật sự là lão bà của tôi!"

"Ông cho là tôi ngu à!" Vương Tuyết Dong vẫn không tin, mặt hồng vươn tay mắng: "Mau giao di động ra đây, tôi muốn tịch thu! Sau này không được nhìn mấy cái loạn thất bát tao hạ lưu này nọ nữa, không thì tôi liền tuyệt giao với ông!" Trịnh Quân là của nàng, nàng không cho phép hắn xem hình lõa thể của nữ nhân khác.

"A! Tiểu phi hiệp, vậy bà làm lão bà của tôi đi!" Trịnh Quân ý xấu trêu chọc, hắn không biết Vương Tuyết Dong có ý với hắn.

"Ông... Ông nằm mơ! Ai muốn làm lão bà của ông, tôi không muốn nói chuyện với hỗn đãn như ông, tôi muốn tuyệt giao." Vương Tuyết Dong xấu hổ đến chân tay luống cuống, tức giận xoay người bỏ chạy.

"Bà nam nhân thẹn quá hóa giận! Ha ha ha..." Trịnh Quân cười ha ha, cầm lên quả táo Vương Tuyết Dong mang tới vui vẻ cắn một ngụm. Chạy nhanh cơm nước xong, rồi mới gọi điện cho tiểu bạch thỏ...

"Nơi này chính là Không Đại sao?" Trước cổng trường Đại học Không Quân, đứng một giai nhân tú lệ như hoa lan, nàng ôm một tiểu nam hài đội chiếc mũ hình con hổ nhỏ, bộ dáng phi thường đáng yêu, hỏi nam nhân bên cạnh.

"Đúng vậy!" Nam tử trẻ tuổi có diện mạo thanh dật nho nhã nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười mê người, làm cho người ta cảm thấy như gặp mộc xuân, trong lòng hắn cũng ôm một tiểu nam hài hơn 1 tuổi.

"Đôi vợ chồng kia hảo trẻ tuổi nha! Trẻ như thế mà đã có con, thật lợi hại!" Nhóm người đi ngang qua đôi tuấn nam mỹ nữ trẻ tuổi này đều tràn ngập tò mò nghị luận.

Nam nữ nghe thấy thanh âm bình luận của mọi người đều có chút xấu hổ, nữ nhân trẻ tuổi xấu hổ đến cổ đều đỏ, ngẩng đầu áy náy xin lỗi nam nhân: "Khương Bân, thật xin lỗi! Đều do tôi không tốt, hại cậu bị người ta hiểu lầm!"

"Không sao! Đây không phải lỗi của tẩu tử! Mọi người nói như thế, chứng minh chúng ta rất có tướng vợ chồng, không phải thực có ý tứ sao?" Khương Bân lắc đầu, săn sóc trêu ghẹo.

"Cảm ơn cậu!" Chu Tình biết hắn cố ý nói như thế là để y thả lỏng.

"Tẩu tử, tôi phát hiện tỷ thực thích nói cảm ơn với người khác nha! Dọc đường đi, tỷ đã nói với tôi một ngàn tám trăm hai mươi mốt lời cảm ơn, nói đến tôi đều ngượng!"

"Có nhiều như thế a!" Chu Tình mắc cỡ chết được, lập tức xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý! Tôi... Tôi... Chỉ là... Chỉ là..." Chu Tình muốn giải thích, nhưng y không biết làm cách nào để biểu đạt ý tứ của mình.

"Được rồi! Tẩu tử, chỉ là đùa thôi, không cần khẩn trương!" Khương Bân gợi lên khóe môi, thật là một người phi thường đơn thuần, chỉ là người như vậy thường đều có linh lung thủy tinh tâm, thực dễ bị thương.

"Thực xin lỗi!" Chu Tình cảm thấy khứu chết, trong lòng khổ sở. Mình hảo bổn, ở trước mặt Trịnh Quân dọa người còn chưa đủ, còn ở trước mặt bằng hữu của hắn dọa người, nếu để Trịnh Quân biết nhất định sẽ mắng tử y.

"Không sao! Tẩu tử, chúng ta đi thôi! Đi cấp Trịnh Quân một kinh hỉ!" Khương Bân cười tủm tỉm an ủi, lập tức ôm Trịnh Vô Địch tiến vào trường học, Chu Tình nhanh chóng ôm Trịnh Anh Hùng chạy theo sau. Dưới đề nghị của Khương Bân, bọn họ cũng không báo cho Trịnh Quân biết chuyện đến đây, để cấp Trịnh Quân một kinh hỉ lớn.

"Tẩu tử, tỷ ôm hai cục cưng ở chỗ này đợi tôi một chút, tôi đi kiếm Tiểu Quân." Đến cổng trường, Khương Bâm mỉm cười nói với Chu Tình. Bởi vì Không Đại quản lí phi thường nghiêm ngặc, ngoại nhân muốn đi vào trường học phải được kiểm soát chặt chẽ, Chu Tình mang theo đứa nhỏ thật không có phương tiện cho nên bọn họ quyết định để Khương Bân vào tìm Trịnh Quân đi ra.

"Hảo, cảm ơn cậu!" Chu Tình gật đầu, nhìn Khương Bân đi vào Không Đại, trong lòng không khỏi thấy bất an. Lập tức có thể nhìn thấy Trịnh Quân, trong lòng y hảo loạn. Cũng không biết Trịnh Quân thấy y cùng hai cục cưng tới tìm hắn, không biết sẽ có thái độ gì, sẽ cao hứng không? Hay là phi thường tức giận, lập tức bảo bọn họ trở về. Còn có "Tiểu phi hiệp" kia, nàng thật sự sẽ giống như trong lời nói của Khương Bân, nhìn thấy hai đứa nhỏ liền ngoan ngoãn biết khó mà lui. Nàng có thể có chết cũng triền theo Trịnh Quân không? Còn có nàng có hay không thẹn quá hóa giận, hung hăng tấu mình một trận?

Một đống lớn vấn đề làm đầu Chu Tình đau lên, ở trong lòng lại thở dài, có khả năng theo lời nói của mẫu thân, y hoàn toàn là một phế vật không chỗ dùng, y thật sự rất vô dụng, một nam nhân thế nhưng lại sợ một nữ nhân không biết tên... Y thật sự rất uất ức! Khó trách từ nhỏ mẫu thân ghét y như vậy, ngay cả mắt cũng lười liếc y một cái, bởi vì nàng đã sớm xem thấu bản chất của y, biết y là đồ vô dụng, sẽ chỉ làm nàng mất mặt.

Đang lúc Chu Tình thở dài ai oán, đột nhiên trước mắt y sáng ngời, chỉ thấy xa xa có một nữ sinh tựa như chúng tiên phủng nguyệt, ở trong vòng vây của cả trai lẫn gái nhanh chóng đi tới cổng trường. Chu Tình chưa từng gặp qua một nữ hài tử chói mắt như vậy, nàng phi thường cao, còn cao hơn cả mẫu thân Chu Nhã, lưu một đầu tóc ngắn suất khí, bộ dáng phi thường đẹp, ánh mắt lộ ra một cỗ anh khí, tối mê người nhất chính là trên người nàng toát ra sự tự tin, thật sự là một nữ nhân làm cho người ta không thể nào dứt ra được.

Trên mặt Chu Tình tràn đầy kinh diễm, xấu hổ cúi đầu, trong lòng thầm than: Thật mỹ lệ, hảo suất khí nhân, thật chói mắt giống thái dương, hảo hy vọng mình được tự tin như vậy, được chói mắt như vậy! Bất quá điều đó vĩnh viễn cũng không có khả năng, giống như loại người cả đời đều mơ tưởng được như Trịnh Quân cùng nàng, được mọi người sùng bái truy phủng, còn y vẫn chỉ là một vịt con xấu xí vô dụng.

Chu Tình ngẩng đầu lên liếc nhìn nữ hài tử kia một cái, đột nhiên phát hiện nữ hài tử đó tựa như đang nhìn y, Chu Tình hơi nhíu hạ mi, có phải do y hoa mắt hay không, y không biết nàng, vật tại sao nàng luôn nhìn y.

Chu Tình không có hoa mắt, Vương Tuyết Dong xác thực đang đánh giá Chu Tình. Ánh mắt xinh đẹp của Vương Tuyết Dong che kín nghi hoặc, nữ nhân này thoạt nhìn quen quen, giống như đã từng gặp qua, hình như là ở... Không thể nào! Vương Tuyết Dong kinh hãi, nữ nhân này sao có khả năng là nữ nhân lõa thể trong di động của Trịnh Quân, bất quá bộ dạng thật sự rất giống.

Vương Tuyết Dong đầy bụng nghi hoặc ném một đoàn người hâm mộ, bước đến trước mặt Chu Tình, nhíu mày, cao giọng hỏi: "Cô là ai?"

Nhìn nữ hài tử xinh đẹp cao hơn bản thân một cái đầu, tư thế hiên ngang, đáy lòng Chu Tình vừa mê hoặc vừa sợ hãi, muốn trả lời, chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc.

"Tiểu bạch thỏ!"

Chu Tình vừa quay đầu liền thấy, đúng là đại phôi đản mà y hằng đêm mong nhớ tưởng niệm, không đợi hắn mở miệng, Chu Tình đã chạy vội tới chỗ Trịnh Quân rồi ôm lấy hắn.

"Vật nhỏ, ta nhớ ngươi muốn chết!" Nam nhân ôm chặt y, kích động kêu lên, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vui sướng.

"Trịnh Quân..." Chu Tình nức nở dựa vào lòng Trịnh Quân, nước mắt trong suốt đảo quanh hốc mắt. Sau đó, Trịnh Quân liền cúi đầu hôn y, Chu Tình cũng quên ở bên cạnh có rất nhiều người, chỉ biết vong ngã cùng hắn hôn môi. Đáng thương hai tiểu bảo bối ôm trong lòng bị hai người ép chặt bên trong, sắp thành nhân bánh quy kẹp, bất quá hai tiểu gia khỏa biết cha mẹ bọn nó cửu biệt gặp lại, nên ph thường ngoan, không khóc nháo, chỉ mở to hai mắt nhìn cha mẹ như thế nào miệng cắn miệng.

Vương Tuyết Dong đứng ở kế bên hoàn toàn choáng váng, ngơ ngác nhìn hai người, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Tất cả đồng học đều mê hoặc nhìn hai người, hứng thú dạt dào khe khẽ nói nhỏ, vụng trộm nghị luận mỹ nữ mà giáo thảo đang hôn nồng nhiệt là ai.

Khương Bân thấy thế, khóe môi vi câu, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười mê người.

"Đại răng cửa, nàng là ai?" Vương Tuyết Dong hơn nửa ngày mới hoàn hồn, cắn môi hỏi, ánh mắt sắp phun lửa đến nơi. Nữ nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế nhưng cùng Trịnh Quân trước mặt mọi người hôn môi, đáng chết!

"Y là lão bà của tôi! Trước kia không phải đã nói với bà rồi sao?" Lúc này, Trịnh Quân mới buông Chu Tình ra, trên mặt không chút xấu hổ hay thẹn khi ở trước mặt mọi người hôn môi, ôm eo nhỏ của Chu Tình cười nói, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo.

Chu Tình bị hôn sắp tắt thở, ngẩng đầu nhìn bốn phía, mới nhớ tới xung quanh có người. Nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng mặt, hận không thể lập tức tìm chỗ trốn. Mọi người nhất định sẽ cảm thấy mình là một người không biết xấu hổ, thế nhưng ở trước mặt mọi người mà hôn môi, dưới sự dụ hoặc của đại sắc ma Trịnh Quân tà ác này, y thật sự là càng ngày càng phóng đãng.

"Ông nói cái gì? Nàng thật sự là lão bà của ông?" Vương Tuyết Dong khó tin nhìn Chu Tình, nàng luôn nghĩ Trịnh Quân đang đùa, không ngờ tới dĩ nhiên là sự thật.

"Vô nghĩa! Y đương nhiên là lão bà của tôi, thời điểm chúng tôi kết hôn cũng làm hơn mấy trăm bàn đấy! Tiểu bạch thỏ, đây chính là tiểu phi hiệp mà ta thường kể với ngươi!" Trịnh Quân chỉ Vương Tuyết Dong, hướng Chu Tình giới thiệu.

Nghe vậy, Chu Tình chấn động, kinh ngạc ngước nhìn Vương Tuyết Dong. Không thể nào! Nữ hài tử xinh đẹp tự tin, anh khí bức người này lại là tiểu phi hiệp!

Khương Bân một bên âm thầm đánh giá Vương Tuyết Dong, trong mắt nhanh chóng hiện lên u quang. Tiểu Tình gặp phải một tình địch phi thường mạnh mẽ a! Hy vọng nàng có thể biết khó mà lui, bằng không Tiểu Tình sau này liền thảm!

"Hai tiểu hài tử này là..." Vương Tuyết Dong chỉ hai cục cưng trong lòng Chu Tình, thanh âm hơi run, chuyện Trịnh Quân có lão bà giống như một siêu cấp bom nguyên tử, đem ba hồn bảy vía của nàng phi tạc, nàng sắp muốn té xỉu.

"Đương nhiên là con của tôi với tiểu bạch thỏ! Hai xú tiểu tử, lại đây ba ba ôm!" Trịnh Quân hoàn toàn không chú ý đến biểu tình quái dị của Chu Tình cùng Vương Tuyết Dong, cao hứng ôm hai con trai từ trong lòng Chu Tình, ở trên mặt bọn nó dùng sức hôn một cái, đối với Chu Tình nói: "Hai xú tiểu tử này thật béo, so với trước nặng hơn một chút."

"Bọn nhỏ ăn rất được! Mỗi ngày đều phải ăn mấy bữa, nhất là Vô Địch, nhanh biến thành tiểu trư!" Nhắc tới con trai, Chu Tình liền nở nụ cười, khóe mắt vụng trộm liếc nhìn Vương Tuyết Dong, phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, hai tay gắt gao nắm thành nắm đấm.

Lúc này, tâm tình của Chu Tình phi thường trầm trọng, xem bộ dáng của tiểu phi hiệp, nàng hẳn là rất thích Trịnh Quân, chẳng lẽ nàng thực sự có gì với Trịnh Quân?

"Ở chỗ này nói chuyện không tiện. Tiểu Quân, chúng ta tìm chỗ nào chậm rãi ngồi nói chuyện." Khương Bân hợp thời chen vào, mỉm cười nói.

"Hảo! Trung tâm thành phố có một nhà hàng Tây thực không sai, chúng ta đến đó đi! Tiểu phi hiệp, bà đi với chúng tôi đi! Nhiều người thêm náo nhiệt!" Trịnh Quân gật đầu, xoay người đối với tiểu phi hiệp kêu lên.

Nghe Trịnh Quân gọi tiểu phi hiệp cùng đi. Chu Tình càng thêm chắc chắn giữa hai người họ có gì đó, tâm y càng thêm loạn như ma, càng ngày càng bất an.

"Hảo, có cơ hội ăn một bữa cơm no đủ, sao tôi có thể buông tha!" Vương Tuyết Dong cứng ngắc mỉm cười, gật đầu đáp ứng. Vốn nàng tưởng cự tuyệt, muốn nàng xem hình ảnh bốn người Trịnh Quân một nhà tề tựu, này không phải muốn mạng nàng sao! Nhưng con người chính là một loài sinh vật kì quái, biết rõ sẽ bị thương, lại cố tình nhịn không được muốn làm. Vương Tuyết Dong chính là một điển hình.

"Kia chúng ta đi thôi!" Trịnh Quân kêu taxi, vài người lên xe cùng nhau ly khai Không Đại.

Nhìn taxi rời đi, đệ tử ở cổng trường lập tức chạy vào trường học, nhanh chóng thông báo một tin tức trọng đại. Nguyên lai giáo thảo Không Đại Trịnh Quân sớm đã có vợ, hơn nữa con cũng có, nguyên bản là người có khả năng nhất trở thành người yêu của hoa hậu giảng đường Không Đại, đã bị tam chấn knockout. Bởi vì tin tức có lực phá hoại như bom nguyên tử, Không Đại ầm ĩ trong một thời gian, còn bởi vậy mà xảy ra không ít chuyện, bất quá đó là về sau...

Trong phòng ăn cao cấp của nhà hàng Tây XX, có bốn siêu cấp tuấn nam mỹ nữ đang ngồi, làm bồi bàn tưởng rằng có ngôi sao thần tượng nào đến đây.

"Tiểu bạch thỏ, ngươi muốn ăn gì? Nơi này có bít tết Italy không sai, còn có Pháp quốc dương tiểu thối cũng siêu tán!" Lấy thực đơn, Trịnh Quân đối với Chu Tình bên cạnh giới thiệu.

"Tùy tiện đi! Ngươi gọi gì cũng được, ta và ngươi ăn giống nhau! Ngươi gọi cho hai cục cưng hai cây kem, vừa nãy bọn nó mới đòi ăn." Chu Tình không yên lòng nói, tất cả tâm tư của y đều ở trên người Vương Tuyết Dong. Càng nhìn càng thấy tiểu phi hiệp rất có mị lực, nhất là ánh mắt kia, thần thái phấn khởi, sáng ngời hữu thần, rất hấp dẫn người khác, đem mình so với nàng thật là thiên nhưỡng chi so, vân bùn chi kém.

"OK! Tiểu phi hiệp, bà không cần nói! Bà nhất định là ăn bít tết bảy phần chín hơn nữa hoàng kim tương!" Trịnh Quân xoay người cười nói với Vương Tuyết Dong ở bên cạnh.

"YES! Đại răng cửa, ông còn nhớ rõ tôi thích ăn gì a!" Vốn tâm tình trầm trọng, Vương Tuyết Dong cuối cùng hỉ trục nhan khai, nàng chỉ nói một lần với Trịnh Quân nàng thích ăn gì, không ngờ Trịnh Quân liền nhớ kĩ.

Trong lòng Chu Tình không khỏi có chút không phục, ôm một tia hy vọng hỏi: "Trịnh Quân, ngươi có biết ta thích ăn gì không?"

Trịnh Quân nhíu mày nghĩ nghĩ, "Ngươi thích ăn... Hình như là canh rong biển đi!"

"Đúng vậy! Ta thích ăn canh rong biển!" Chu Tình cười gượng hai tiếng, thật dài lông mi che khuất lệ quang trong mắt. Canh rong biển là món Trịnh Quân thích nhất, không phải y thích. Y không nên hỏi, chỉ tự rước nhục vào thân.

"Bân, mày thích ăn gì thì tự gọi đi! Bằng hữu này không gọi cho mày đâu!" Trịnh Quân hoàn toàn trầm mê trong sự sung sướng khi gặp lại vợ con, căn bản không có phát hiện không khí không đúng, nhạc ha ha ném thực đơn cho Khương Bân.

"Tôi cũng không dám làm phiền đại công tử Trịnh gia, tôi tự mình gọi!" Khương Bân giơ lên khóe môi, tùy tiện gọi một phần mì Ý.

"Lần này Dương sao không tới? Xú tiểu tử kia đã thật lâu rồi không gọi cho tao, không biết điên khùng đi đâu chơi!" Trịnh Quân uy hai con trai ăn chút sôcôla, ngẩng đầu hỏi.

"Gần đây hắn yêu thích leo núi, nên nửa tháng trước đã nhờ bạn học xin nghỉ nửa tháng rồi cùng vài người bạn trên mạng đến núi Hymalaya chơi!" Khương Bân mỉm cười trả lời.

"Hắn thật đúng là tiêu dao a!" Trịnh Quân không cam lòng hừ lạnh, chính mình ở Không Đại mỗi ngày đều mệt như chó, tiểu tử đó thế nhưng sống dễ chịu như vậy, chờ tên đó về hắn sẽ cho đẹp mặt.

"Mày không thể so hắn kém a! Mỗi ngày đều được một mỹ nhân ở nhà ngày nhớ đêm mong, nóng ruột nóng gan, chúng tao mới thật sự là hâm mộ!" Khương Bân nhìn Vương Tuyết Dong, nét mặt biểu lộ thản nhiên tươi cười.

"Tiểu bạch thỏ, Bân nói thật sao? Ngươi thật sự đối với ta ngày nhớ đêm mong, nóng ruột nóng gan sao?" Trịnh Quân cúi đầu sang bên phải Chu Tình cười quỷ dị, thâm thúy tinh mâu tràn đầy nồng đậm đắc ý.

"Nào có! Ngươi không cần nghe Khương Bân nói bậy, ta ở nhà mới không nhớ ngươi, ta ở nhà với hai cục cưng cảm thấy rất vui vẻ, ta nhớ ngươi làm gì?" Chu Tình lập tức lắc đầu, nghĩ đến mình ở nhà lấy lệ lau mặt, trong khi Trịnh Quân có mỹ nhân trong lòng, trong lòng y liền không ra tư vị, y mới không nói thật, làm cho mình có vẻ càng thêm buồn.

"Hừ! Ta ở trường học cũng rất vui vẻ, nếu không phải ngươi tới tìm ta, chắc ta sẽ quên luôn ở nhà mình còn có một lão bà!" Trịnh Quân có chút tức giận, ác độc nói.

Chu Tình vốn đã khổ sở càng thêm thương tâm, không phải cố kị Khương Bân cùng Vương Tuyết Dong ở bên cạnh, không nghĩ bị chế giễu, y đã sớm khóc ra.

Khương Bân vừa muốn hòa giải, song bào thai đã đi trước một bước, "Mẹ gạt người! Mẹ mỗi ngày đều rất muốn ba ba, mỗi ngày đều nhớ ba ba đến phát khóc!" Trương Vô Địch vừa ăn sôcôla, vừa báo cáo với Trịnh Quân. Mẫu thân từng nói không được nói dối, nói dối là tiểu hài tử hư, bọn nó phải làm những đứa trẻ thành thực.

"Ừ!" Trương Anh Hùng liều mạng gật đầu.

"Anh Hùng, Vô Địch!" Nói dối giáp mặt bị hai con trai vạch trần, Chu Tình xấu hổ đến cổ đều đỏ.

"Rốt cuộc ai mới nói thật?" Trịnh Quân nhíu mày nhìn Chu Tình, một bộ dáng ngươi không thành thực xem...

"Ta... Ta..."

"Tiểu lừa đảo, chờ đến tối làm sao ta "Thu thập" ngươi!" Trịnh Quân dương môi cười quỷ dị, ở bên tai Chu Tình nhỏ giọng nói.

Trịnh Quân "Thu thập" còn có thể làm cái gì, đương nhiên là trên giường XXOO! Chu Tình vốn xấu hổ đến đỏ bừng mặt lại càng thêm đỏ.

Nhìn hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, hình ảnh một nhà bốn người vui vẻ khoái hoạt, Vương Tuyết Dong nắm chặt nắm đấm, đáy mắt tràn ngập ghen tị cùng hận ý. Khương Bân âm thầm quan sát nhất cử nhất động của nàng, trong mắt liền hiện lên tia vừa lòng.

"Tiểu Quân, Tiểu Tình mang hai bảo bối đến xem mày, mày cao hứng thật! Vừa rồi nghe tin bọn họ đến đây, thế nhưng mày từ lầu hai nhảy xuống, thật sự là khoa trương!" Khương Bân uống một ngụm rượu đỏ, ý cười đầy thâm ý.

"Vô nghĩa! Nếu thay là mày, lão bà cùng con mày ở xa như thế tới gặp mày, mày có thể mất hứng hay không?" Trịnh Quân đắc ý dào dạt, lâu như vậy không gặp tiểu bạch thỏ cùng hai ranh con, hắn nhớ họ muốn chết, mỗi ngày đều lấy ảnh của bọn họ ra xem N lần, đương nhiên lấy ra ảnh lõa thể của tiểu bạch thỏ ra xem!

Khương Bân lại cố ý nói vài chuyện ân ái của Trịnh Quân và Chu Tình, còn có chuyện cũ trước đây của Trịnh Quân, hai người thỉnh thoảng cười ha hả. Mà Chu Tình cùng Vương Tuyết Dong đều có tâm sự , trong mắt không hề có ý cười, thỉnh thoảng âm thầm vụng trộm đánh giá đối phương.

Người cẩn thận sẽ phát hiện Chu Tình cùng Vương Tuyết Dong không hề động đến đồ ăn trên bàn, nhưng lại uống rượu không ít. Tâm tình của hai người đang vô cùng buồn bực, phi thường ăn ý, đồ ăn không ăn, điên cuồng uống rượu. Vương Tuyết Dong một người uống liền một chai rượu đỏ, còn Chu Tình cũng uống nửa chai.

Chờ cơm nước xong xuôi, Chu Tình đã muốn hoàn toàn say bất tỉnh nhân sự, tửu lượng của Vương Tuyết Dong không sai, còn có thể đứng lên.

"Tiểu phi hiệp, hai người các ngươi hôm này xảy ra chuyện gì? Như thế HIGH! Uống nhiều vậy!" Trịnh Quân khó hiểu hỏi, tiểu bạch thỏ nhà hắn còn muốn đau, khẳng định là thấy được lão công nên rất cao hứng, nên mới uống nhiều như vậy, còn tiểu phi hiệp vì cái gì? Không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Hôm nay tâm tình không sai, hơn nữa rượu này thật tán, cho nên uống nhiều chút!" Vương Tuyết Dong cười ha ha, đáy mắt che giấu một tia chua xót. Trịnh Quân thế nhưng hỏi nàng vì cái gì? Đáng thương hắn căn bản không hiểu tình cảm của nàng! Ngực hảo buồn, vì cái gì uống nhiều rượu như vậy, nàng còn không say, lòng này vẫn buồn như thế, buồn đến sắp thở không nổi.

"Bà là thích uống, chỉ đáng thương hà bao của tôi a!" Trịnh Quân cũng không nghĩ nhiều, tiểu phi hiệp vốn rất hào sảng, thường xuyên rủ hắn đi uống rượu.

"Bữa cơm này mới mất vài đồng tiền, thiếu trang kêu khổ với tôi, ai chẳng biết Trịnh đại thiếu gia là đại tài chủ!" Tiểu phi hiệp khinh thường hừ lạnh.

"Oan uổng a! Tôi không phải là cái tài chủ gì, tôi là người nghèo nhất toàn trường!" Trịnh Quân khoa trương nhìn về phía nàng chớp chớp mắt, chợt đối với Khương Bân cười nói: "Tiểu Bân, mày giúp tao đưa tiểu phi hiệp trở về! Còn có mang theo hai xú tiểu tử này luôn, phiền mày chiếu cố bọn nó!"

"Không thành vấn đề!" Khương Bân sảng khoái gật đầu.

"Ông không về trường sao?" Vương Tuyết Dong kinh ngạc hỏi.

"Lão bà của tôi khó được đến đây gặp tôi, tôi còn về trường làm gì? Đương nhiên là muốn cùng tiểu bạch thỏ thân yêu của tôi hưởng thụ thế giới riêng tư ngọt ngào lãng mạn của hai người rồi!" Trịnh Quân cúi đầu thâm ý nhìn Chu Tình trong lòng vì say mà thần trí không rõ, khóe miệng giơ lên nụ cười tà ác.

Vương Tuyết Dong nắm chặt nắm tay, tim như bị dao cắt. Một đôi vợ chồng bình thường cửu biệt gặp lại, sẽ làm gì căn bản không cần nghĩ cũng biết, nghĩ đến đêm nay Trịnh Quân sẽ làm tình với nữ nhân khác, nàng sắp phát điên, nhưng nàng không có tư cách ngăn cản, cũng không có tư cách tức giận, bởi vì đó là lão bà của người ta cưới hỏi đàng hoàng, vợ chồng bọn họ làm gì đều theo lí thường.

"Tiểu phi hiệp, chúng ta đi thôi!" Khương Bân ôm hai cục cưng đã ăn uống no đủ đang gặp Chu công từ tay phục vụ, rồi tạm biệt Trịnh Quân, liền tha tiểu phi hiệp li khai, làm cho nàng ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có

.

"Tiểu bạch thỏ, hiện tại cuối cùng chỉ còn hai chúng ta! Đêm bí mật của chúng ta mới chính thức bắt đầu nga!" Trịnh Quân cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực của Chu Tình, cùng đại hôi lang trong đồng thoại muốn ăn tiểu bạch thỏ giống nhau, lộ ra hai khỏa tuyết trắng tiểu hổ nha, cười đến rất tà ác.

Tiểu bạch thỏ đang say đến rối tinh rối mù, nhẹ nhàng ưm một tiếng, căn bản không biết nguy hiểm đang gần kề...

Trong một gian phòng Tổng thống của khách sạn đang tiến hành một chuyện phạm tội. Trên chiếc giường lãng mạn hoa lệ, một khối thân thể xinh đẹp trần như nhộng nằm yên, thân thể tuyết trắng hoàn mỹ bởi vì cồn mà nhiễm lên một tầng mê người lưu tinh, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn bị cháy sạch đỏ rực.

Nam nhân ngồi bên cạnh si mê thưởng thức tiểu mỹ nhân mị thái chết người trước mắt, thân thủ ở trên người mỹ nhân dao động vuốt ve, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười xấu xa, "Thụy mỹ nhân nhanh chút tỉnh lại! Có "Đại lạp xườn" ăn nga!"

Thụy mỹ nhân chỉ ưm vài tiếng, chuyển thân né tránh ma thủ của hắn. Nam nhân nhíu mày, lại bảo y vài tiếng, nhưng thụy mỹ nhân vẫn như cũ không để ý, tiếp tục ngủ.

Nam nhân mất hứng, mày kiếm trên khuôn mặt anh tuấn nhăn thành một đoàn, sao tiểu bạch thỏ không tỉnh lại? Hắn đã uy y uống thuốc giải rượu, tính thời gian hẳn là sớm tỉnh. Hay là... Vật nhỏ này đã sớm tỉnh, chỉ là giả bộ ngủ? Nghĩ tới khả năng này, khuôn mặt anh tuấn hiện lên một nụ cười khủng bố. Hảo, ta cho ngươi giả bộ ngủ!

"Tiểu bạch thỏ, đây chính là tự ngươi tìm lấy, trách không được ta!" Nam nhân đi đến trên người thụy mỹ nhân, bóp cặp vú từ sau khi sinh sản liền "thẳng tắp bay lên" đầy đặn, rồi mới để dương cụ thật lớn của mình vào nhũ hoa, dùng sức chà sát.

Thụy mỹ nhân khó chịu ưm một tiếng, nhưng vẫn không chịu mở mắt. Nụ cười tà ác gợi lên trên khóe môi nam nhân, trên tay chà sát càng dùng sức, hai khỏa tuyết trắng mượt mà đầu vú lăn lộn trên thịt heo bổng tranh nhau đổi màu xanh đen đáng sợ, thật sự là nói không nên lời dâm uế.

Nam nhân cảm thấy ngoạn như thế không đã ghiền, rút côn thịt ra, áp hai chiếc đùi thon dài xinh đẹp của thụy mỹ nhân lên hai bên tuyết nhũ, rồi mới đem tiểu ngọc hành xinh đẹp của y cùng thịt heo bổng của mình cắm vào giữa hai tuyết nhũ.

"Ân... Ừ... A... A..." Mỹ nhân đang chìm trong giấc ngủ vô ý thức rên rỉ, tư thế kì quái làm cho y phi thường khó chịu.

Cuối cùng cũng nghe được thanh âm rên rỉ quen thuộc, nam nhân càng thêm hưng phấn, sáp càng dùng sức. Tiểu bạch thỏ thật là cái cực phẩm, toàn thân y không có chỗ nào là không thể đùa, khắp nơi đều có thể làm cho người ta dục tiên dục tử. Trước kia, hắn cũng từng chơi nhũ giao với nữ nhân khác, nhưng không ai có thể làm hắn thích như thế. Hai khỏa nhục đoàn tử của tiểu bạch thỏ gắt gao bao vây hắn, xúc cảm trắng mịn không kém hơn hai hoa huyệt, thật sự là thích đã chết!

"A a... A... Ân a..." Thụy mỹ nhân bị nam nhân biến thái đùa giỡn, thân thể tuyết trắng ở trên giường kịch liệt lay động, da thịt đỏ bừng phân bố một tầng bạc hãn.

"Tiểu bạch thỏ, còn không mở to mắt! Còn muốn giả bộ ngủ, có phải hay không? Hảo, ta cho người trang đủ!" Người được yêu thích vẫn bất tỉnh, nam nhân thật sự có chút phát hỏa, xé vài cái gối đầu lót dưới đầu người yêu, nâng hai chân y đặt lên vai, dùng sức hướng vào bài khai cái miệng của y, thế nhưng để hai côn thịt lớn nhỏ không đồng đều xuyên qua vú, rồi mới đâm vào đôi môi anh đào hồng diễm của thụy mỹ nhân.

"Ô!!" Tư thế ân ái quái dị, đau đến thụy mỹ nhân phải mở mắt, mới mở mắt ra, ánh vào mi mắt chính là một cây côn thịt dọa người thật lớn cùng với một tiểu côn thịt trắng nõn ở bên miệng mình, nhất thời y xấu hổ đến đỏ bừng mặt, ngượng ngùng giãy dụa, "Đại sắc lang, ngươi đang làm gì? Mau hất ra!"

"Tốt! Nguyên lai ngươi thật sự giả bộ ngủ! Vật nhỏ, ngươi thật to gan!" Nam nhân tức giận dùng sức kháp tuyết đồn mê người của y một chút.

"A!!" Thụy mỹ nhân đau đến mày liễu nhăn thẳng, tâm thầm kêu đạp hư, xong rồi! Bị phát hiện, đại sắc ma này nhất định sẽ hung hăng giáo huấn y, chết chắc rồi! Y còn tưởng, chỉ cần làm bộ không tỉnh, nam nhân sẽ bỏ qua, thật không ngờ tên sắc ma này lại biến thái đùa giỡn y, làm y chịu không nổi không thể tiếp tục giả bộ. Nguyên lai Chu Tình đã sớm tỉnh, chỉ vì chú ý đến chuyện của tiểu phi hiệp, trong lòng y rất khổ sở, không muốn giao hoan với Trịnh Quân, cho nên y đành giả bộ ngủ.

"Vật nhỏ đáng giận, cũng dám ở trước mặt lão công giả bộ ngủ, cố ý không để ý lão công, xem hôm nay lão công như thế nào giáo huấn tiểu tao thỏ không nghe lời nhà ngươi." Nam nhân nở một nụ cười khủng bố xấu xa, làm Chu Tình không rét mà run.

"Ta... Ân..." Chu Tình mới nghĩ đến chuyện mở miệng giải thích, không ngờ nam nhân nhân cơ hội chuyển động hổ thắt lưng, hai côn thịt thật lớn liền vọt vào đôi môi anh đào hồng diễm nhỏ nhắn của y.

"Tiểu tao thỏ thật lâu chưa ăn "Đại lạp xườn" của lão công, nhất định là rất muốn nó! Hôm nay lão công sẽ cho ngươi ăn no!" Nam nhân vừa nói, vừa nâng eo nhỏ cùng tuyết đồn của Chu Tình lên, thế nhưng đem ngọc hành đáng yêu cứng rắn cắm vào cái miệng nhỏ nhắn đang hàm côn thịt của nam nhân, "Tao hóa, mở lớn miệng! Ăn luôn tiểu nghiệt căn của ngươi đi, hảo hảo nếm thử hương vị của hai côn thịt của chúng ta có gì bất đồng!"

"Ngô... Ngô ô..." Cái miệng nhỏ nhắn của Chu Tình căn bản ăn không vô hai cây côn thịt, hai côn thịt như lửa nóng nhét đầy khoang miệng y, hơn nữa nghĩ đến chuyện chính mình thế nhưng ăn ngọc hành của bản thân, Chu Tình sắp xấu hổ điên rồi, y liều mạng giãy dụa mong nhổ hai cây côn thịt trong miệng ra, nhưng nam nhân gắt gao áp chặt tứ chi của y, còn côn thịt thì dùng sức tiến vào khoang miệng không cho nhổ ra.

"Tiểu tao hóa, ngươi không phải yêu nhất ăn côn thịt của nam nhân sao? Sao lại muốn nhổ ra, nhanh chút hảo hảo hấp cho ta, dùng cái miệng nhỏ của ngươi hảo hảo liếm lão công cùng ngươi, làm chúng ta cùng nhau bắn vào trong miệng ngươi, lão công mới tha thứ chuyện ngươi dám gạt ta, bằng không... Ha ha... Hiện tại ta liền mang ngươi ra ngoài ngoạn, để mọi người nhìn xem ta làm cách nào thao tử tiểu tao hóa dâm đãng nhà ngươi." Nam nhân tà ác uy hiếp.

Nghe vậy, Chu Tình sợ tới mức đình chỉ giãy dụa, đáng thương hề hề mở lớn miệng để nam nhân mang theo tiểu ngọc hành của mình trừu sáp bên trong. Nhiều lần giáo huấn ở dĩ vãng đã cho y biết tính cách không nói hai lời của nam nhân, nếu hiện tại không đáp ứng hắn, hắn nhất định sẽ làm cho y cả đời cũng không có mặt mũi gặp người.

"Tiểu tao thỏ, cái miệng nhỏ của ngươi nóng quá thật thoải mái, thích tử lão công! Miệng lại mở lớn điểm... Tiểu tao hóa, không có nghe lời vừa rồi của lão công sao? Bảo ngươi hảo hảo hấp hai chúng ta côn thịt, ngươi sao không nghe lời? Nhanh chút dùng sức hấp chúng nó cho ta!" Nam nhân một bên thoải mái xuyên qua cái miệng nhỏ hẹp nóng bỏng của Chu Tình, một bên phát tiểu mông hoàn mỹ xinh đẹp của y.

Chu Tình đã có thói quen phục tùng hết thảy mệnh lệnh của nam nhân, chỉ có thể cảm thấy thẹn chậm rãi mấp máy đầu lưỡi đi hấp liếm hai cây côn thịt không ngừng trừu sáp trong miệng, nghĩ đến mình không chỉ hấp liếm côn thịt của nam nhân, mà còn hấp cả của mình, chuyện đồng thời khẩu giao cho hai người làm Chu Tình xấu hổ đến bên tai đều đỏ, thân thể phấn hồng càng thêm đỏ bừng mê người.

"Ân... Hảo thích... Thật quá sung sướng, khẩu kĩ của tiểu tao thỏ ngươi càng ngày càng lợi hại, so với nữ diễn viên AV chuyên nghiệp còn lợi hại hơn... Ân... Tiểu tao thỏ, lại dùng sức hấp chút..."

Nam nhân đè hai chân Chu Tình, dùng sức thao cái miệng nhỏ của y, thanh âm sảng khoái thô suyễn làm Chu Tình không khỏi xuân tâm nhộn nhạo, lại ngửi được thịt heo bổng trong miệng truyền ra mùi vị nam tính quen thuộc, luôn luôn dâm đãng thân thể bắt đầu trở nên hưng phấn. Nghĩ đến nam nhân mình yêu nhất đang cùng mình cắm trong miệng, đang liên hệ chặt chẽ cùng một chỗ, Chu Tình không khỏi kích động vô cùng, tạm thời quên chuyện Vương Tuyết Dong. Y từ bỏ tâm trạng thẹn thùng lúc trước, điên cuồng hút liếm hôn hai cây côn thịt của nam nhân và của mình, vì để có thêm phương tiện giúp y đồng thời khẩu giao cho hai người, hai tay y liền ôm chặt lấy đầu nam nhân, hai chân kẹp bả vai dày rộng của hắn, tạo thành một tư thế kì quái, may mắn thân thể của y phi thường mềm mại, nếu người bình thường mà ở tư thế này chắc đã sớm gãy xương.

"Tiểu dâm phụ, ngươi cuối cùng cũng nhịn không được mà phát xuân! Vừa rồi còn giả bộ ngủ, không để ý tới lão công, thật sự là đáng giận... Ân... Đối, liền như thế, ăn vào hai cây côn thịt của chúng ta, hảo hảo hầu hạ chúng nó, làm chúng ta cùng nhau bắn vào trong cái tao miệng của ngươi... Ừ..." Nam nhân trực tiếp ngồi trên đùi Chu Tình, hưởng thụ Chu Tình phục vụ đồng thời thân thủ đùa bỡn hoa huyệt, xoa nắn hoa hạch, hoa đế đã muốn sung huyết, chọc Chu Tình nhịn không được rên rỉ đứng lên.

"Ân a... Ừ... Ngô... A a..." Bởi vì trong miệng bị tắc bởi hai thịt heo bổng, Chu Tình chỉ có thể phun ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn, hơi hơi vặn vẹo thân thể muốn tránh khỏi bàn tay to lớn tà ác của nam nhân, nhưng y không có phun ra côn thịt của nam nhân, ngược lại càng thêm dùng sức hấp liếm côn thịt thô to của hắn, ở trên côn thịt của nam nhân cùng tiểu hoa hành kiều nhỏ của mình dâm uế họa một vòng, rồi dùng sức phun ra nuốt vào, tựa như đang ăn một món ăn ngon nhất trên đời. Chỉ cần nằm dưới thân nam nhân, cái gì lễ nghĩa liêm sỉ, nhân luân đạo đức Chu Tình đều sẽ vứt lên chín tầng mây, lúc này y chỉ đơn thuần là một thư thú bị nam nhân chinh phục, y thầm mong được nam nhân điên cuồng yêu thương, sáp hóa thân thể y, cùng hắn hợp làm một thể, còn những chuyện khác không trọng yếu.

"Tiểu tiện nhân, ngươi quả nhiên là tối tao hóa dâm đãng nhất trên thế giới, xem tao dạng này của ngươi kìa! Lão tử mới sáp cái miệng nhỏ phía trên của ngươi, mà tao miệng phía dưới liền ẩm ướt, gắt gao hấp ngón tay lão tử không tha, có phải hay không rất muốn bị thịt heo bổng của lão tử làm a!" Nhìn bộ dáng dâm loạn của người yêu, nam nhân tự nhiên càng thêm kích động, lấy hai ngón tay thô to cắm vào hoa huyệt của Chu Tình trừu sáp, bởi vì quan hệ đến việc đêm nay Chu Tình uống rất nhiều rượu, nên bên trong so với trước càng nóng, giống như một đại hỏa lò, phi thương nóng, cũng càng thêm mất hồn, làm nam nhân yêu thích không buông tay. Nam nhân thêm một ngón tay tiến vào, dùng sức trạc thứ hoa huyệt, đồng thời dùng mấy ngón tay còn lại ở bên ngoài làm hoa hạch đang phồng lên, khiến Chu Tình sắp phát điên. Nam nhân vẫn luôn thích nhìn bộ dáng đáng thương bị dục hỏa chà đạp của y, hắn lại cố ý duỗi ba ngón tay đâm vào cúc huyệt dưới hoa huyệt, đồng thời đâm vào điểm mẫn cảm của hai tao huyệt, Chu Tình sao chịu được hắn ngoạn như thế, một tiếng hét chói tai vang lên, đương trường cao trào bắn vào trong miệng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro