Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tình còn không nghĩ ra biện pháp nào hay giải quyết chuyện của Nhị nha đầu, không nghĩ tới lập tức lại có một chuyện càng làm y lo lắng. Đã qua giờ tan học mà hai con trai vẫn chưa về nhà!

Chu Tình nhanh vội muốn chết, rốt cuộc hai cục cưng đã đi đâu? Vì sao còn chưa về nhà, đều đã qua 7 giờ tối! Bởi vì Trịnh Quân đột nhiên tìm đến tranh cãi ầm ĩ một trận với y, hại y hôm nay không đi nhà trẻ tiếp hai

cục cưng, y cũng đã gọi điện cho lão sư nhà trẻ, nhưng di động của lão sư lại tắt máy! Y rất lo lắng hai cục cưng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Chu Tình đứng bên cửa sổ lo lắng nhìn xung quanh, lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của hai hài tử. Không được! Không thể chờ thêm được nữa, y phải ra ngoài tìm hai cục cưng!

Chu Tình vừa mới chuyển thân định ra cửa tìm con, nhưng vừa mở cửa lại ngoài ý muốn nhìn thấy hai con trai đứng trước cửa, trong tay đều ôm một đống đồ chơi.

"Anh Hùng, Vô Địch, các con cuối cùng cũng đã về, làm mẹ lo muốn chết!" Chu Tình nhìn hai con trai, kích động ôm bọn nó khóc lên, đại thạch treo trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống. Thấy hai đứa con, y liền thấy yên tâm!

"Mẹ, mặt mẹ sao vậy?" Anh Hùng cùng Vô Địch nhìn khuôn mặt thũng đến biến dạng của mẫu thân, đều khóc lên, lo lắng hỏi.

"Mẹ không sao, chỉ là không cẩn thận vấp ngã! Các con mau nói cho mẹ biết hai con đã chạy đi đâu?" Chu Tình tùy tiện nói dối, lau nước mắt hỏi.

Hai hài tử còn nhỏ, cũng không nghi ngờ nhiều, dễ dàng tin lời mẫu thân. Anh Hùng vui vẻ nói với mẫu thân: "Mẹ, thực xin lỗi! Là do đại ma vương ba ba mang chúng con đi ngoạn, cho nên mới về trễ!"

"Ân! Đại ma vương ba ba mua cho hai con

thật nhiều đồ chơi mới, còn mang chúng con đi ăn Mc Donalds!" Vô Địch cao hứng gật đầu phụ trợ, còn khoe mấy món đồ chơi trong lòng mình với Chu Tình.

"Các con gặp ba ba?" Chu Tình chấn động, nhanh chóng hỏi. Nguyên lai là Trịnh Quân tiếp bọn nhỏ, hắn đã đến gặp bọn nhỏ?

"Đúng vậy! Đại ma vương ba ba đến nhà trẻ tiếp chúng con, sau khi dẫn bọn con đi mua đồ chơi và ăn cơm, mới đưa chúng con về nhà!" Anh Hùng trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cười loan loan, cho thấy bọn nó ở cùng với Trịnh Quân có bao nhiêu vui vẻ.

"Hiện tại ba ba các con đang ở đâu?" Chu Tình có chút tức giận, nhíu mày hỏi. Trịnh Quân là ba ba của bọn nhỏ, hắn muốn gặp bọn nhỏ cũng là chuyện đương nhiên, y không có quyền ngăn cản phụ tử bọn họ gặp nhau. Nhưng sao hắn không nói với mình một tiếng, đã dẫn bọn nhỏ đi, hắn có biết mình lo lắng gần chết hay không?

"Ba ba ở dưới lầu!" Vô Địch chỉ bên ngoài nói.

Chu Tình nhanh chóng mở cửa sổ vươn đầu ra ngoài, quả nhiên thấy xe của Trịnh Quân đang ở dưới lầu, còn Trịnh Quân thì đứng cạnh xe. Trịnh Quân cũng nhìn thấy y, sau khi hung hăng trừng y một cái, liền lên xe rời đi, rõ ràng còn đang giận y.

Hai hài tử cũng vươn đầu ra, thấy phụ thân rời đi, Anh Hùng kéo hạ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu,

tức giận kêu lên: "Sao đại ma vương ba ba lại đi nữa rồi? Không phải ba ba đã nói chờ chúng con lên trước rồi mới lên sau sao?"

"Mẹ, mẹ mau gọi đại ma vương ba ba quay lại, chúng con muốn đại ma vương ba ba!" Vô Địch ôm chân Chu Tình, khóc lên. Bọn nó đã lâu không thấy đại ma vương ba ba, bọn nó rất nhớ đại ma vương ba ba.

"Đúng vậy, chúng con muốn đại ma vương ba ba, mẹ mau tìm đại ma vương ba ba đi." Trịnh Anh Hùng cũng ôm chân Chu Tình, lớn tiếng khóc.

"Hai bảo bối, ngoan! Đừng khóc! Đại ma vương ba ba phải làm việc, rất nhanh sẽ quay lại! Nếu để ba ba trở về, nghe được chuyện hai bảo bối không nghe lời mà khóc nhè, ba ba nhất định sẽ đánh thí thí của các con!" Chu Tình nhanh chóng hạ thắt lưng dỗ dành, trong lòng một trận chua xót. Vừa rồi mình bảo Trịnh Quân cổn, còn nói không muốn gặp lại hắn, đều là do y nhất thời hờn dỗi, y cũng không phải nghĩ như thế. Khi Trịnh Quân dẫn bọn nhỏ trở về lại không muốn đi lên, chẳng lẽ hắn thật sự không muốn gặp y? Quỷ hẹp hòi, đại phôi bản!

Hoàn hảo Trịnh Vô Địch cùng Trịnh Anh Hùng đều rất sợ Trịnh Quân, nghe Chu Tình nói xong lập tức ngoan ngoãn lau nước mắt không khóc nữa. Đại ma vương ba ba của bọn nó rất hung dữ, trước kia thường xuyên đánh thí thí của bọn nó!

"Mẹ, chúng

con là hảo hài tử, chúng con sẽ ngoan ngoãn, mẹ mau nói với đại ma vương ba ba nhanh chóng làm xong việc rồi đến đây tìm chúng ta nha!" Song bào thai phi thường ăn ý ôm Chu Tình làm nũng, trăm miệng một lời cầu xin.

"Hảo!" Chu Tình miễn cưỡng nở nụ cười, đáy mắt ảm đạm không ánh sáng. Nếu Trịnh Quân thật sự tức giận, vĩnh viễn cũng không đến tìm y thì làm sao đây? Bất quá, sau khi hắn làm ầm ĩ với mình còn không lập tức rời đi, mà dẫn hai đứa nhỏ đi chơi, chứng minh hắn vẫn yêu thương hai đứa con trai này, hoặc hứa giữa bọn họ còn hy vọng.

"Mẹ, chúng ta mau quay về phòng, cùng nhau ngoạn mấy món đồ chơi mới đại ma vương ba ba mới mua đi, mấy món đồ chơi này siêu hảo ngoạn!" Được câu trả lời của Chu Tình, Trịnh Vô Địch cùng Trịnh Anh Hùng lập tức cao hứng kéo Chu Tình chạy vào phòng ngủ ngoạn mấy món đồ chơi mới.

Chu Tình chỉ có thể tạm thời vứt bỏ phiền não, theo hai con trai tiến vào phòng ngủ ngoạn đồ chơi Trịnh Quân mua, y biết nếu không đáp ứng, hai nhi tử sẽ bám riết không tha.

Chu Tình đứng trong phòng bếp phân loại cà phê, hai mắt dại ra, vẻ mặt hoảng hốt, người sáng suốt vừa thấy liền biết y "Thân ở Tào doanh lòng ở Hán".

Một tháng, cách lần trước Trịnh Quân đến rồi hai người xảy ra một trận tranh

cãi ầm ĩ, đã suốt một tháng! Sau khi Trịnh Quân đưa hai cục cưng về nhà, liền không xuất hiện nữa, hắn lại hoàn toàn tiêu thất trong cuộc sống của y! Y từng hỏi hai cục cưng có thấy Trịnh Quân tìm bọn nó không, nhưng hai cục cưng đều nói không có, nguyên bản y vốn tưởng nam nhân chỉ sinh khí một thời gian, hết giận sẽ quay lại tìm y, nhưng phỏng chừng y đã đoán sai, lần này nam nhân thật sự tức giận. Hiện tại y rất lo lắng nam nhân sẽ vì quá giận dữ mà lạc lối đi lên giường với Vương Tuyết Dong, còn khôi phục giống trước kia ăn chơi đàng đ**m, tả ủng hữu ôm cuộc sống.

Vừa suy nghĩ, Chu Tình liền phát hiện tâm y lại co rút đau đớn, khóe mắt càng ẩm ướt. Nguyên bản y còn tưởng rời khỏi Trịnh Quân mấy tháng, y đã thay đổi, không hề giống phế vật động tí là khóc trước kia. Thẳng đến từ sau ngày Trịnh Quân xuất hiện, y mới hiểu được nguyên lai y một chút cũng không thay đổi, nước mắt y vẫn dễ chảy ra, nam nhân vẫn như cũ tác động tâm y, bất kì hành động nào của hắn đều ảnh hưởng đến hỉ nộ ái ố của y...

"Tiểu Tình, cậu ở đây làm gì?" Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng thét chói tai của Huệ di, Chu Tình mới hồi phục lại tinh thần.

"Huệ di, đã xảy ra chuyện gì?" Chu Tình nghi hoặc quay đầu, nhìn vẻ mặt kinh ngạc

của Huệ di.

"Cậu hỏi tôi xảy ra chuyện gì? Tôi cũng muốn hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì?" Huệ di đi tới, chỉ chỉ trên bàn.

"Huệ di, thực xin lỗi, tôi không cố ý!" Chu Tình cúi đầu, mới phát hiện không biết khi nào mình lại lấy đường thay cà phê.

"Tiểu Tình, gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao vẫn không yên lòng?" Huệ di nhìn Chu Tình, chịu không nổi trợn mắt. Đứa nhỏ này gần đây thật khoa trương đến kì cục, không phải thay đường thành muối cho vào cà phê, chính là tính sai tiền, hoặc là đưa sai này nọ. Ngày hôm qua còn rất buồn cười, thế nhưng mang dép lê đi làm, lại còn là hai chiếc khác nhau.

"Tôi... Tôi... Huệ di, thật sự xin lỗi! Xin cô yên tâm, tổn thất trong quán mấy ngày nay tôi sẽ bồi thường!" Chu Tình không biết nói sao, chỉ có thể liều mạng xin lỗi, mặt cười đỏ ửng, sắp mắc cỡ chết được. Chính mình đúng là một tên đại ngu ngốc, vài ngày nay bởi vì luôn nghĩ đến chuyện của Trịnh Quân, cho nên thường xuyên làm việc gì sai nấy, hại trong quán tổn thất không ít, y thật sự không có mặt sống trên đời!

"Tôi không phải muốn cậu bồi thường, tôi chỉ quan tâm tới cậu, gần nhất cậu đã xảy ra chuyện gì phải không?" Huệ di lắc đầu mắng, trên mặt treo đầy lo lắng. Tuy quen biết Chu Tình không lâu, nhưng nàng đã

xem Chu Tình thành con của mình mà đối đãi.

"Tôi không sao!" Chu Tình theo bản năng lắc đầu, sao y có thể không biết xấu hổ kể cho Huệ di nghe chuyện của mình với Trịnh Quân, hơn nữa sao có thể giải thích với Huệ di về chỗ đặc thù của mình.

"Thật vậy chăng?" Huệ di hồ nghi nhìn y, căn bản không tin lời y nói.

"Thật sự!" Chu Tình nhanh chóng gật đầu, ánh mắt lại chột dạ nhìn nơi khác.

"Hy vọng thật là như vậy!" Huệ di bất đắc dĩ thở dài một hơi, nàng biết nếu Chu Tình không muốn nói, cho dù mồm mép như nàng cũng vô dụng, Chu Tình vốn sẽ không nói ra việc của mình.

Chu Tình im lặng không nói, trong lòng tràn đầy áy náy. Y biết Huệ di đối xử rất tốt với y, nhưng mình lại làm cho nàng lo lắng, còn không thể nói bí mật của mình với nàng, mình thật sự có lỗi với nàng. Nhưng y thấy rất phức tạp, căn bản không có biện pháp giải thích với người ngoài.

"Đúng rồi, bên ngoài có người tìm cậu!" Huệ di đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó nói, nàng vào phòng bếp tìm Chu Tình để nói chuyện này với y.

"Có người tìm tôi?" Chu Tình sửng sốt một chút, hơi nhíu mày. Sẽ không là Nhị nha đầu chứ? Nhớ tới Nhị nha đầu, lòng y liền thấy áy náy, hôm sau Trịnh Quân rời đi, y liền chủ động tìm Nhị nha đầu nói mình đã có người trong lòng, không có

cách nào tiếp nhận tình cảm của nàng. Lúc ấy Nhị nha đầu khóc rất thương tâm, còn nói nàng sẽ không chết tâm, sẽ chờ y cả đời, làm y cho đến nay vẫn còn thấy có lỗi với nàng.

"Cậu yên tâm, không phải là Nhị nha đầu! Là nam!" Huệ di vừa thấy vẻ mặt của y liền biết y đang suy nghĩ gì, giơ lên khóe môi cười trộm nói.

"Là nam?" Ánh mắt Chu Tình hiện lên một tia sáng, một góc sâu trong lòng xuất hiện tia vui sướng. Chẳng lẽ là Trịnh Quân?

"Là một đại soái ca có bộ dạng rất tuấn tú, nếu tôi trẻ lại hồi 20 tuổi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua mặt hàng tốt như thế, nhất định chủ động truy hắn." Vẻ mặt Huệ di đầy đáng tiếc thở dài nói, nghĩ đến soái ca kia làm lòng nàng nhịn không được nai con loạn chạy.

Nghe vậy, Chu Tình càng thêm chắc chắn nam nhân bên ngoài là Trịnh Quân, cao hứng ném Huệ di sang một bên rồi chạy ra ngoài. Cuối cùng hắn cũng đến tìm y, hắn vẫn còn thương y, y thấy rất vui!

"Tiểu Tình!" Khi Chu Tình chạy ra khỏi phòng bếp, rất nhanh liền thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, nhưng khuôn mặt đầy ý cười này không phải là của Trịnh Quân.

"Khương Bân!" Chu Tình nhìn mỹ nam mang gọng kính vàng, tác phong nhanh nhẹn, tao nhã trước mắt, trên mặt hiện lên một tia thất vọng rõ ràng.

"Nhìn thấy tôi thật kinh

ngạc đi!" Khương Bân giơ lên khóe môi, vẫn là nụ cười ôn nhu như thường, làm người ta thoải mái.

"Sao cậu lại biết nơi này?" Chu Tình gật đầu, nguyên bản vui sướng lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

"Sau khi cậu mất tích với hai hài tử, tôi phi thường lo lắng, vẫn ở xung quanh tìm các người, lúc sau nghe nói Tiểu Quân đã tìm được cậu, mới biết được nơi cậu đặt chân!" Khương Bân mỉm cười nói.

"Cậu gặp Trịnh Quân..." Chu Tình vốn muốn hỏi Trịnh Quân có khỏe không, nhưng vì ngượng ngùng mà không dám xuất khẩu.

"Tiểu Tình, sao cậu lại để bằng hữu đứng như vậy, sao không mời cậu ta vào đây ngồi? Bằng hữu của Tiểu Tình mau vào đây ngồi đi!" Huệ di từ phía sau đi ra cười nói, nhiệt tình mời Khương Bân ngồi.

"Cảm ơn, không cần! Tiểu thư mỹ lệ, tôi tìm Chu Tình có chút việc, không biết có thể mượn y một lát được hay không?" Khương Bân lắc đầu, cười tủm tỉm hỏi Huệ di, nụ cười ấm áp tựa ánh mặt trời có thể làm mọi nữ nhân say mê.

"Đương nhiên có thể!" Huệ di nhanh chóng gật đầu, xưng hô "Tiểu thư mỹ lệ" kia đã câu hồn nàng đi, sao trên đời này lại có một nam nhân cười đẹp đến như thế.

"Cảm ơn!" Khương Bân lại tăng thêm cho Huệ di một nụ cười mê người giết người không đền mạng.

Tuy

không biết Khương Bân muốn tìm mình ra ngoài để nói gì, nhưng Chu Tình khẳng định chuyện đó có liên quan tới Trịnh Quân, y nhanh chóng tạm biệt Huệ di rồi cùng Khương Bân rời khỏi quán cà phê.

Phụ cận quán cà phê có một công viên, dưới tán cây hoa đào xinh đẹp có hai thiếu niên đang ngồi, trong đó có một thiếu niên kiều nhỏ còn xinh đẹp hơn cả hoa đào.

"Tôi tìm cậu ra đây là có mục đích, tôi nghĩ cậu cũng đoán được, tôi muốn nói về chuyện của Tiểu Quân!" Mỹ thiếu niên cao lớn tuấn nhã, quay đầu nhìn thiếu niên kiều nhỏ thanh lệ bên cạnh, ôn nhu cười nói.

Chu Tình gật đầu, chờ mong Khương Bân nói tình hình gần đây của Trịnh Quân, rốt cuộc Trịnh Quân đã xảy ra chuyện gì, trọng yếu nhất có phải là hắn đang ở cùng một chỗ với người khác hay không?

"Tình cảm của cậu với Tiểu Quân có phải đang xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng hay không?" Khương Bân đột nhiên thu hồi tươi cười, nghiêm túc nói.

"Sao cậu biết? Là Trịnh Quân đã nói cho cậu?" Chu Tình có điểm kinh ngạc, nhưng lập tức nhớ ra, Trịnh Quân cùng Khương Bân, Lưu Dương là hảo huynh đệ, Trịnh Quân nói chuyện đó cho bọn họ nghe cũng không có gì lạ.

"Đúng là Trịnh Quân nói cho tôi biết, là thật sao?" Khương Bân gật đầu.

Chu Tình ngượng ngùng điểm đầu, quá

mất mặt, lại để Khương Bân biết chuyện này.

"Nguyên lai là sự thật, tôi vẫn nghĩ là hắn nói giỡn! Tiểu Tình, rốt cuộc cậu và Tiểu Quân đã xảy ra chuyện gì mà biến thành như thế? Cậu không biết hiện giờ Trịnh Quân có bao nhiêu mỹ mãn, hắn cả ngày ngâm mình trong quán bar, liếc mắt đưa tình với một đám nữ sinh, còn chuẩn bị kết hôn với một cô ngoại quốc xinh đẹp!" Con ngươi giấu sau gọng kính của Khương Bân lóe lên ý cười kì quái, mâu quang cố ý vô tình liếc nhìn phía sau, tựa như ở phía sau có cái gì đó.

Huyết sắc trên mặt Chu Tình lập tức rút hết, tái nhợt như tờ giấy trắng. Trịnh Quân thật sự giống như y tưởng tượng có tân hoan, còn kết hôn với người nước ngoài, uổng công mình cả ngày ở đây thống khổ vì hắn, trứng thối này, y hận chết hắn!

"Tiểu Tình, sắc mặt của cậu hảo kém! Không thoải mái sao?" Khương Bân lập tức quan tâm hỏi, trong mắt lóe lên quang mang không rõ ý nghĩa.

"Tôi không sao!" Chu Tình lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười, tâm sớm đau tựa như bị xé rách.

"Tiểu Tình, cậu không cần khổ sở! Tuy Tiểu Quân không cần cậu, nhưng tôi cần cậu!" Khương Bân vụng trộm nhìn phía sau, đột nhiên ôm lấy Chu Tình nói.

Chu Tình lập tức choáng váng, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Khương Bân, Khương Bân đang nói

gì vậy? Còn có vì sao hắn lại ôm mình? Cảm giác rất kì quái!

"Tiểu Tình, kì thực tôi có một chuyện chưa nói với cậu, tôi thích cậu!" Khương Bân cúi đầu thâm tình nhìn Chu Tình, ôn nhu nói.

"Cậu nói gì?" Đầu óc Chu Tình kịp thời tỉnh táo. Khương Bân nói hắn thích y, y không nghe lầm đi?

"Tôi thích cậu, tôi vẫn luôn thích cậu! Từ lúc còn đi học vài năm trước khi cậu không sợ Tiểu Quân dũng cảm đứng ra cứu Trương lão sư, tôi liền thích cậu! Nhưng chỉ vì tôi cùng Tiểu Quân là huynh đệ tình thâm, cho nên tôi không dám nói với cậu!"

Khương Bân si mê nhìn Chu Tình, đáy mắt lộ ra nồng đậm yêu thương.

"Khương Bân, cậu thật biết nói đùa, tôi thiếu chút nữa bị cậu lừa! Ha ha ha..." Chu Tình tâm loạn như ma, nhanh chóng đẩy Khương Bân ra, xấu hổ cười khan vài tiếng. Hôm nay y nhất định bị bệnh, nên mới có thể nghe thấy Khương Bân nói thích y, chuyện này nhất định là ảo giác của y.

"Tôi không nói giỡn, từng từ từng câu tôi nói đều là thật lòng! Tiểu Tình, cho tôi một cơ hội đi! Tiểu Quân đã rời bỏ cậu, kết hôn với người khác, cậu hãy nhận tình cảm của tôi đi! Tôi sẽ hảo hảo đối xử với cậu!" Khương Bân nắm tay Chu Tình, chân thành thỉnh cầu, trong mắt che kín ý cười quỷ dị. Đồng thời, trong bụi cỏ phía sau phát ra

những âm thanh kì quái.

Chu Tình lắc đầu, vừa muốn rút tay cự tuyệt Khương Bân, nhưng không ngờ Khương Bân đột nhiên ôm y, rồi hôn y.

"Vương bát đản, mày cũng dám hôn người của tao, tao giết mày!" Không đợi Chu Tình đẩy Khương Bân ra, thì đã có một người từ phía sau lao tới tha Khương Bân ra.

"Trịnh Quân!!" Chu Tình kinh ngạc nhìn Trịnh Quân không biết ở đâu đột nhiên toát ra, sao hắn lại ở chỗ này?

"Súc sinh, uổng công tao xem mày là hảo huynh đệ, mày lại thưởng người của tao!" Trịnh Quân tức giận đến khuôn mặt tuấn tú xanh mét, nắm cổ áo của Khương Bân cho một quyền, đẩy ngã xuống đất.

"Trịnh Quân, ngươi làm gì vậy?" Chu Tình hoảng sợ, nhanh chóng chạy đến đỡ Khương Bân đứng dậy, tức giận kêu lên.

"Tao đã hỏi mày, mày cũng nói mày và Tiểu Tình không còn quan hệ gì nữa, một khi đã như vậy tao theo đuổi Tiểu Tình thì có làm sao?" Khương Bân lau vết máu bên khóe môi, nở nụ cười. Cuối cùng cũng nhịn không được động thủ!

"Mẹ nó, ai nói y không còn quan hệ gì với tao, y chính là lão bà của tao!" Trịnh Quân kéo Chu Tình qua rồi ôm chặt vào lòng, chỉ Khương Bân mắng: "Nghe rõ đây, y là người của tao, tốt nhất mày nên cách xa y một chút, bằng không lão tử nhất định làm thịt mày!"

Chu Tình bị Trịnh Quân gắt gao ôm trong

lòng, khuôn mặt đỏ ửng, khẽ đẩy nam nhân hai lần, nhưng lại bị nam nhân ôm càng chặt.

"Không cho phép nhúc nhích, ngươi là người của ta, ai cũng không có cách nào cướp ngươi đi!" Trịnh Quân cúi đầu nhìn Chu Tình, giận dữ hét lớn, biểu tình độc chiếm d*c mười phần để ai nhìn thấy cũng biết hắn có bao nhiêu yêu Chu Tình.

"Sớm nói như vậy không phải tốt rồi sao? Thật là, chịu không nổi các người!" Khương Bân ở một bên mỉm cười nhu hòa, hắn có thể yên tâm rồi.

Trịnh Quân bừng tỉnh đại ngộ, tức giận kêu lên: "Khương Bân, mày lại đùa giỡn tao!"

"Ai kêu mày mạnh miệng như vậy! Không ra ngoan chiêu bức mày, sao mày có thể đi tìm Tiểu Tình! Các ngươi chậm rãi tán gẫu, nói cho rõ ràng, tao đi trước!" Khương Bân lộ ra nụ cười mê người, lắc lắc tay rồi tiêu sái xoay người rời đi.

Nguyên lai từ đầu đến đuôi đều là Khương Bân diễn cho Trịnh Quân xem, bởi vì vô luận hắn cùng Lưu Dương sao khuyên Trịnh Quân, Trịnh Quân vẫn tức giận không chịu đi tìm Chu Tình. Không còn biện pháp, bọn họ đành phải đưa ra hạ sách này, để Lưu Dương cố ý nói cho Trịnh Quân, Khương Bân thích Chu Tình muốn tìm Chu Tình thổ lộ, làm Trịnh Quân ăn hũ dấm chua chạy nhanh đuổi theo. Nhưng do Trịnh Quân sĩ diện, lại ngượng trực tiếp hỏi Khương

Bân, đành phải một đường theo dõi hắn cùng Chu Tình. Nhưng Trịnh Quân hoàn toàn không biết, Khương Bân đã sớm phát hiện Trịnh Quân đi theo phía sau.

"Xú tiểu tử này! Chờ khi trở về, xem ta sao thu thập hắn! Còn có Lưu Dương, ta nhất định phải lột da hắn!" Biết mình bị lừa, Trịnh Quân mau khí tạc.

"Ngươi còn làm sao? Không phải ngươi đang huẩn bị kết hôn với tân hoan ngoại quốc kia sao?" Chờ sau khi Khương Bân rời đi, Chu Tình mới dùng sức đẩy Trịnh Quân ra, nhu chiếp nói. Tuy không biết rốt cuộc là chuyện gì, bất quá xem ra hình như Khương Bần vì muốn giúp bọn họ, mới cố ý nói những lời đó.

"Đó tất cả đều là Khương Bân nói bậy vu tội cho ta, căn bản không có chuyện kia!" Trịnh Quân lập tức mắng. Khương Bân đáng chết, lại nói hưu nói vượn trước mặt tiểu bạch thỏ, đúng là mỗi ngày hắn đều ngâm mình trong quán bar, nhưng hắn đều uống rượu ở trong phòng, căn bản không có nhận thức một người phụ nữ nào.

"Ngươi giải thích với ta làm gì? Dù sao cũng không có liên quan tới ta, ta một chút cũng không quan tâm ngươi ở cùng một chỗ với nữ nhân khác!" Chu Tình mạnh miệng nói.

"Vậy ngươi hỏi ta làm gì?" Trịnh Quân lập tức hỏi, tiểu bạch thỏ này còn giả bộ.

"Ta... Ta..." Chu Tình á khẩu không trả lời được, xấu hổ đỏ bừng mặt.

"Đừng

giả bộ, ngươi ghen liền hào phóng nói ra! Có gì phải ngượng ngùng!" Trịnh Quân kéo Chu Tình vào trong lòng, lại ôm chặt y, khóe miệng câu ra một nụ cười quỷ dị.

"Ta đâu có ghen, ngươi mới ghen tị!" Chu Tình ngượng ngùng đẩy Trịnh Quân ra, nhưng sao nam nhân có thể để y toại nguyện, gắt gao vòng y ở trong lòng ngực rắn chắc rộng lớn của mình.

"Đúng, ta ghen tị!" Trịnh Quân gật đầu.

Chu Tình sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn hắn, thật không ngờ hắn sẽ hào phóng thừa nhận.

"Thực xin lỗi!" Trịnh Quân cúi đầu nhìn Chu Tình, yên lặng trong chốc lát, nhỏ giọng nói.

Chu Tình khiếp sợ, ngây ngốc nhìn nam nhân. Nam nhân hôm nay đã xảy ra chuyện gì, sao có thể khác thường như vậy, hắn luôn kiêu ngạo tự phụ như vậy mà lại xin lỗi mình, hắn không phải đã sinh bệnh làm đầu óc không bình thường chứ!

"Trịnh Quân, ngươi không phải phát sốt chứ?" Chu Tình lo lắng vội vàng lấy tay sờ đầu nam nhân.

"Tử tiểu thỏ, ngươi mới phát sốt!" Trịnh Quân lập tức đen mặt, tức giận nhéo mũi y. Khó được mình nguyện ý xin lỗi y, vậy mà y lại hoài nghi hắn có bệnh!

"Vậy ngươi vì cái gì..." Chu Tình khiếp đảm nói, vẫn hoài nghi vụng trộm liếc xem mặt hắn có hồng hay không.

"Ngày đó vô luận như thế nào ta cũng không nên hung với ngươi

như vậy!" Trịnh Quân ngượng ngùng nói. Chuyện Khương Bân làm hắn hiểu hắn có bao nhiêu yêu người trước mặt này, hắn không có cách nào cho phép bất luận kẻ nào cướp y đi, nếu y rời khỏi mình, hắn nhất định sẽ điên mất.

"Kì thực ta cũng không đúng, ta hẳn nên cảm thông với ngươi một chút!" Chu Tình nhẹ nhàng lắc đầu, nam nhân hướng y nhận lỗi, làm y hảo vui vẻ. Trọng yếu nhất là hắn vẫn yêu mình, hắn không phải thực sự mặc kệ y.

"Vốn chính là lỗi của ngươi! Ngày đó ngươi rất kiêu ngạo, cũng dám đánh mắng lão công, ngươi muốn tạo phản phải không?" Trịnh Quân lập tức lại túm đứng lên, búng cái trán của Chu Tình mắng. Để ý không buông tha nhân luôn luôn là trò hay sở trường của hắn, cho dù không để ý hắn làm theo buông tha nhân.

"Ai bảo ngươi khi dễ ta!" Chu Tình ngượng ngùng vùi đầu vào lòng nam nhân, mặt đỏ muốn thiêu cháy. Nhớ tới ngày đó, chính mình thật sự quá phận, tựa như một người điên, đánh nam nhân thật nhiều lần.

"Ta khi dễ ngươi lúc nào, rõ ràng là ngươi khi dễ ta mới đúng! Ta thật không biết tiểu bạch thỏ nhà ta nguyên lai là một con cọp cái, lúc phát uy hảo dọa người!" Trịnh Quân trêu chọc, cuối cùng vũ thiên tình.

"Ta mới không phải cọp mẹ, ngươi loạn giảng!" Chu Tình thẹn thùng khẽ đánh

ngực nam nhân.

"Tiểu bạch thỏ, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi nhất định phải thành thực trả lời!" Nam nhân đột nhiên thu hồi tươi cười, lạnh lùng nhìn Chu Tình.

"Cái gì?" Nhìn biểu tình nghiêm túc của nam nhân, Chu Tình không khỏi có chút khẩn trương.

"Lần trước ngươi nói bị ta ôm làm ngươi rất khó chịu, rất thống khổ là thật sao?" Trịnh Quân tức giận hỏi, mấy câu nói lúc trước của tiểu bạch thỏ làm hắn cho tới nay vẫn cảm thấy uể oải, làm sự tự tin trước đây của nam nhân hoàn toàn về không.

Chu Tình trợn mắt, mặt càng đỏ hơn. Thật không ngờ Trịnh Quân vẫn còn nhớ lời nói lúc đó của y, tên quỷ hẹp hòi!

"Nhanh chút trả lời, ta thật sự kém như vậy sao?" Trịnh Quân lo lắng thúc giục.

"Cũng không kém như vậy, chính là..." Chu Tình xấu hổ hận không thể đào một cái hố chui vào, trứng thối này thế nhưng lại hỏi y một chuyện xấu hổ như thế.

"Cái gì kêu không kém như vậy! Nhanh chút nói cho ta biết lúc ta ôm ngươi, ngươi rốt cuộc thích hay khó chịu?" Trịnh Quân ép hỏi.

"Ta... Thích!" Chu Tình mắc cỡ chết được, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, ngay cả y cũng không nghe được.

"Lớn tiếng điểm, ta không nghe thấy!" Trịnh Quân lập tức kêu lên.

"Ta không biết!" Da mặt Chu Tình luôn mỏng sao có thể không

biết xấu hổ nói lại lần thứ hai, xoay đầu nhỏ giọng nói.

"Cái gì? Sao ngươi lại không biết?" Trịnh Quân ảo não mắng, thân thủ thoát quần áo của Chu Tình.

"Sắc lang, ngươi muốn làm gì?" Chu Tình lập tức nắm chặt quần áo của mình hét lớn.

"Ngươi đã không biết, ta chỉ có thể tự mình tìm đáp án, chúng ta nhanh làm một lần, thì sẽ biết rốt cuộc ngươi thích hay khó chịu!" Trịnh Quân cho rằng đây là biện pháp tốt nhất, bắt lấy tay Chu Tình rồi tiếp tục thoát quần áo.

"Ta không muốn! Ngươi điên rồi, nơi này là công viên, sẽ bị người khác thấy!" Chu Tình liều chết phản kháng, sự thật chứng minh ngươi vĩnh viễn không thể mong chờ một đầu dã thú sẽ biến thành người, sắc lang vẫn mãi là sắc lang, trong đầu chỉ biết mỗi chuyện đó.

"Sợ cái gì, nhìn thì cứ cho nhìn! Chúng ta cũng không phải chưa làm ở nơi công cộng, ngoan ngoãn nghe lời, nhanh để ta làm một lần! Ngươi yên tâm, ta sẽ tốc chiến tốc thắng!" Sau khi Trịnh Quân kéo Chu Tình vào nơi cây cối rậm rạp, liền bá vương thượng cung.

"D*m ma, buông! Ta chết cũng không làm với ngươi, ngươi không biết xấu hổ, nhưng ta còn muốn mặt mũi!" Chu Tình vừa đá vừa đánh Trịnh Quân, nhưng vì khí lực của nam nhân quá lớn, y căn bản tránh không được cánh tay sắt của nam nhân.

"Đừng

ầm ĩ, có người đến!" Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Trịnh Quân nhanh chóng bịt miệng Chu Tình lại.

Vừa nghe có người đến, Chu Tình sắp bị hù chết, lập tức đình chỉ phản kháng. Lúc này, nam nhân nhân cơ hội áp y xuống đất rồi cởi quần áo của y. Chu Tình bởi vì căng thẳng thần kinh, chú ý động tĩnh bên ngoài, nên hoàn toàn không phát hiện hành vi tà ác của nam nhân. Thẳng đến khi người bên ngoài đã đi xa, y mới phát hiện không thích hợp, thân thể cảm thấy lành lạnh, quay đầu liền thấy không biết từ khi nào mình đã bị nam nhân thoát trần như nhộng, toàn thân trần trụi nằm trong lòng hắn.

"Tiểu bạch thỏ, mấy tháng không chạm vào ngươi, thân thể của ngươi vẫn đẹp như vậy, trơn trượt làm người ta muốn cắn một ngụm!" Tay Trịnh Quân vuốt ve da thịt bóng loáng tuyết trắng của y, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy si mê.

"Sắc lang, ngươi không biết xấu hổ, nhanh trả quần áo cho ta!" Chu Tình vừa thẹn vừa giận, giãy dụa muốn đứng lên, định mặc quần áo vào.

"Chờ sau khi ta thượng ngươi xong, tự nhiên sẽ trả lại quần áo cho ngươi!" Trịnh Quân ý xấu ném quần áo của Chu Tình lên trên cây đại thụ bên cạnh.

"Ngươi... Ngươi là hỗn đản!" Đối mặt với khuôn mặt tươi cười vô lại của Trịnh Quân, Chu Tình sắp tức chết.

Đáng giận, làm sao bây giờ? Cây kia quá cao, y căn bản không với tới.

"Đa tạ khen ngợi!" Trịnh Quân ác liệt cười nói, làm Chu Tình càng thêm tức giận.

"Ta chán ghét ngươi!" Chu Tình thật muốn đánh nam nhân một cái tát, nhưng y lại không dám, chỉ có thể đứng lên chạy trốn, hoàn toàn đã quên mình hiện tại không mặc quần áo, may mắn Trịnh Quân ngăn kịp lúc.

"Bảo bối, ngươi muốn đi đâu? Ngươi tưởng ngoạn trần truồng à! Cẩn thận cảnh sát coi ngươi là biến thái bắt lại!" Trịnh Quân nhanh chóng bắt y lại, một lần nữa áp y xuống đất.

"Trịnh Quân, ta hận ngươi!" Chu Tình xấu hổ, hận không thể chết đi. Trứng thối này lại khi dễ y.

"Không sao, ngươi cứ việc hận! Chỉ cần ngoan ngoãn để ta ôm ngươi là được!" Nam nhân luôn da mặt dày tự nhiên không ngại, khuôn mặt tươi cười nhìn Chu Tình, làm y tức hộc máu.

"Hỗn đản, ngươi tránh ra, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chạm vào ta..." Chu Tình nói còn chưa xong, nam nhân đã bắt lấy cặp v* xinh đẹp mượt mà của y dùng sức xoa nắn.

"Ngô... Ân ngô... Không cần, đừng chạm vào ta, tránh ra... Không cần..." Chu Tình lập tức rên rỉ, tay định đẩy nam nhân, bất đắc dĩ bị nam nhân gắt gao ngăn chặn, y căn bản vô lực ngăn cản sự âu yếm của hắn.

"Bảo bối, ta phát hiện meo meo của ngươi

hình như nhỏ đi, khẳng định là do mặc trinh tiết y lâu quá nên bị áp hỏng rồi, thật đáng thương! Meo meo, ngươi yên tâm, lão công rất nhanh sẽ giúp ngươi biến lớn!" Nam nhân nhìn tuyết nhũ xinh đẹp tà ác cười nói, hai sắc thủ liền bao phủ tuyết nhũ đầy đặn, tựa như đang nặn bánh, tiếng cười hạ lưu làm Chu Tình xấu hổ đến bên tai đều đỏ.

"Ân a... Sắc ma, mau buông ra, không cần... A... Ta không cho ngươi chạm vào..." Chu Tình cảm thấy thẹn vừa đánh vừa mắng, tay nam nhân tựa như một khối lửa làm bộ ngực bị hắn nhu đùa như bị thiêu cháy.

"Tiểu lừa đảo, sao ngươi lại thích ngoạn khẩu thị tâm phi như thế? Cái gì không cần? Ta thấy kì thực ngươi rất muốn mới đúng! Ngươi xem tiểu côn thịt của ngươi đã chảy ra nước miếng, còn nói không cần!" Nam nhân nhíu mày cười mắng, ánh mắt thẳng tắp nhìn thanh nha đã sớm đứng lên bắt đầu chảy từng giọt nước mưa của Chu Tình, làm Chu Tình thêm xấu hổ và giận dữ.

Chu Tình đã thật lâu không được nam nhân ôm, thân thể cấm d*c đã lâu cơ khát vô cùng, nam nhân âu yếm dễ dàng gợi lên d*c hỏa trong cơ thể y, làm y điên cuồng khát cầu nam nhân ôm. Nam nhân không biết không chỉ côn thịt của y có phản ứng, liền ngay cả hoa huyệt cùng cúc huyệt của y cũng bắt đầu chảy nước, còn cặp v*

là điểm mẫn cảm nhất toàn thân của y, y từng bị nam nhân chỉ ngoạn v* mà bắn ra.

"Tiểu bạch thỏ, ta lâu như thế không chạm vào ngươi, ngươi có nhớ ta hay không? Còn tiểu huynh đệ của lão công nhớ ngươi muốn chết, ngươi có biết mỗi ngày ta đều phải nhìn ảnh lõa thể của ngươi để đả thủ thương mới có thể đi vào giấc ngủ!" Nam nhân cũng không chạm vào thịt nha của Chu Tình, mà tiếp tục ngoạn bộ ngực của y, biến thái hung hăng chà xát ngoạn đè ép, làm cặp v* mê người thành đủ lại hình dạng, biến thành đỏ bừng.

"Ân a... Đau quá, biến thái, buông... Không cần... Ngô ân... Không cần lại chà xát, cũng bị ngươi tễ lạn... A a..." Chu Tình đau đến nhăn lại mày liễu, đáng thương cầu xin. Y sợ nhất nam nhân ngoạn ngược nhũ, da thịt đã lâu chưa hoan ái của y căn bản không chịu nổi hắn ngoạn như thế, hoàn hảo hai cục cưng đã cai sữa từ lâu, trong v* đã không còn sữa, bằng không giờ phút này toàn bộ sữa đều phun ra.

"Đau sao? Ta thấy ngươi thực thích a! Ngươi xem tiểu tiện căn phía dưới của ngươi càng ngày càng sưng lên! Ha ha, ta thấy nó rất nhanh sẽ bắn!" Nam nhân nhìn tiểu ngọc bổng đã nhất trụ kình thiên của Chu Tình, tà nịnh gợi lên khóe môi, càng dùng sức niết chà xát cặp v* đã biến hình của Chu Tình.

"A a... Không, ta không

muốn bắn... Ngô ngô... A a... Ngươi buông tha... Buông tha ta đi... A... Cầu ngươi... ... A a... Nhẹ chút, cầu ngươi nhẹ chút... Đau chết..." Chu Tình lắc đầu, tiếp tục như vậy y sẽ bắn, y không muốn lại bị nam nhân ngoạn v* liền bắn, rất mất mặt!

"Bảo bối, lão sư không dạy cho ngươi phải thành thật sao? Ngươi coi côn thịt của ngươi cứng rắn thành như vậy, ngươi nhẫn tâm làm nghẹn nó không cho bắn sao? Ngoan, nghe lời, giao hết thảy cho lão công là được rồi, lão công nhất định sẽ hảo hảo thương ngươi, ngươi chỉ cần hưởng thụ là được!" D*m tà nam nhân bắt lấy ngọc thủ muốn quấy rối của Chu Tình, tà tà cười, rồi cầm tay Chu Tình cùng nhu ngoạn cặp v*. Tiểu bạch thỏ làm tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng nam nhân của hắn, hôm nay hắn nhất định phải hảo hảo trừng phạt y, hắn muốn chỉ ngoạn v* của y đến bắn, cho y biết mình có bao nhiêu d*m đãng, hắn muốn biến y hoàn toàn trở thành d*m nô dưới khố hạ của mình, rời đi côn thịt của hắn liền không sống nổi.

"A!! Biến thái, ngươi làm gì vậy? Mau buông tay ta ra..." Chu Tình bị nam nhân cầm tay ngoạn cặp v* của chính mình, tức giận đến nước mắt đảo quanh hốc mắt. Tức giận đồng thời còn có một loại kho*i c*m cấm kị tự mình đùa bỡn mình, làm toàn thân y như bị thiêu

cháy.

"Tiểu bạch thỏ, đừng kêu lớn như vậy, đừng quên nơi này là công viên, tùy thời đều sẽ có người đi ngang qua, ngươi kêu d*m đãng như thế, có phải đang khẩn cấp muốn người ta thưởng thức bộ dạng phát tao của ngươi không?" Nam nhân cầm tay Chu Tình ninh trụ đầu v* hồng diễm dùng sức niết ngoạn, dùng sức lạp xả, hai khỏa anh đào kiều diễm rất nhanh liền cứng rắn như tảng đá, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lòe lòe sáng, tựa như hai khỏa ruby xinh đẹp.

"A... Đừng nhéo nữa, đầu v* của ta đã muốn... A ngô... Phá..." Chu Tình rốt cuộc nhịn không được đáng thương khóc lên, thịt nha phía dưới bởi vì mãnh liệt kho*i c*m mà kịch liệt run run, mắt thấy sắp đạt cao trào. Trình độ mẫn cảm đầu v* của y, so với hai huyệt tâm trong cơ thể không sai biệt lắm, chỉ cần ngoạn đầu v*, y sẽ lập tức tiến vào điên cuồng.

"Tiểu bạch thỏ, ngươi khóc thật đẹp mắt, làm ta rất muốn khi dễ ngươi!" Nam nhân cười quỷ dị, khi nói xong câu cuối "Rất muốn khi dễ ngươi", hai tay liền dùng toàn lực niết hai đầu v* đã sớm xước da, Chu Tình lập tức hét chói tai, bắn ra.

"A!!" Chu Tình thật sự lâu rồi không có phát tiết, sau cao trào thật lâu còn chưa phục hồi lại tinh thần. Chỉ thấy hai mắt y sương mù đẫm lệ, mặt cười đỏ ửng, khóe miệng còn lưu chỉ bạc, trên cái bụng tuyết trắng và chân che kín ô dịch bẩn loạn, bộ dáng yêu kiều d*m mị làm nam nhân thẳng nuốt nước bọt, hạ phúc sắp tạc, thực hận không thể nhanh thao tử y.

Nam nhân lập tức lắc đầu, không, hắn phải nhịn xuống, hắn muốn chậm rãi dạy dỗ lại từng nơi mẫn cảm của y, làm y dù nhớ chết cái kia của hắn, nhưng lại không chiếm được, đáng thương khóc cầu xin hắn. Hừ! Ai bảo, y lại nói những lời đả thương người ta như vậy, hôm nay hắn nhất định phải làm y thích đến khóc cha gọi mẹ, nói hắn tuyệt nhất, lợi hại nhất, bằng không hắn sẽ không bỏ qua.

Namnhân nâng hai chân Chu Tình đặt trước ngực y, nhìn hoa huyệt đã sớm ướt đẫm,d*m thủy chảy ròng ròng, ngón tay quát quát huyệt khẩu ẩm ướt, cười lạnh nói:"Tiểu d*m oa, ngươi cũng thật tao, thế nhưng chỉ ngoạn meo meo của ngươi, ngươiliền bắn! A, "Muội muội" phía dưới cũng chảy nước rồi! "Muội muội", hiện tạingươi có phải đang đặc biệt nhớ bị "Đệ đệ" sáp hay không?"

"Ân..." Chu Tình cuối cùng cũng hoàn hồn, mới phát hiện nam nhân muốn d*m ngoạn hoa huyệt của mình. "Đừng chơi nữa, nơi này là công viên, chúng ta trở về rồi làm được không? Cầu ngươi!" Chu Tình sợ tới mức vội vàng che khuất hạ thể, hai mắt đẫm lệ nức nở. Y biết nếu hôm nay nam nhân không ngoạn đủ, thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho y, y chỉ có thể cầu nam nhân không nên làm ở đây, y thật sự không dám tưởng tượng nếu bị người khác phát hiện bộ dáng hiện tại của bọn họ thì sẽ như thế nào.

"Không được! Ta muốn làm ở trong này, nơi này phong cảnh thật tốt, chúng ta có thể vừa làm vừa thưởng thức phong cảnh, ta thấy l*m t*̀nh ở trong này là thích hợp nhất!" Nam nhân kiên định lắc đầu, bàn tay to bắt đầu chà xát bộ phận sinh d*c của Chu Tình, hai cánh hoa kịch liệt ma sát, cơ khát d*m thủy càng chảy càng nhiều, bắn tung tóe ra ngoài.

"A a... A a... A a a..." Chu Tình kích động muốn điên lên, hai tay túm núm cỏ bên cạnh, phấn khởi lớn tiếng d*m kêu. Y chưa từng bị nam nhân chơi đùa như thế, ma sát mãnh liệt làm cảm giác tao ngứa trong cơ thể y càng tăng, càng thêm thấy hư không, toàn bộ âm đạo bắt đầu co rút.

"D*m phụ, không phải mới vừa nói không cần sao? Sao bây giờ kêu lãng như vậy, màng tai của lão tử

đều bị người kêu lủng!" Nhìn bộ dáng điên cuồng của Chu Tình, nam nhân hảo đắc ý, hắn bài khai hạ thể của Chu Tình, rồi dùng sức tách ra toàn bộ hoa huyệt, làm toàn bộ vị bí mật kiều diễm mê người bại lộ dưới ánh mặt trời. Chỉ thấy hồng diễm hoa châu đã trở nên sung huyết cứng rắn, mặt trên còn nhiễm đầy d*m dịch màu trắng, nhìn rất d*m uế, phục phùng tinh tế phía dưới không ngừng chảy ra d*m thủy, làm bộ lông dính cùng một chỗ. Tiểu cúc hoa phấn hồng ở phía sau cũng bị cuốn hút, khai khép mở hợp, giống như đang muốn ăn cái gì.

"A!!" Lực đạo của Trịnh Quân rất nặng, Chu Tình đau đến nước mắt chảy ròng, mê mang nhìn nam nhân, không biết nam nhân ra hoa chiêu biến thái nào chỉnh y.

"D*m phụ, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội lựa chọn, ngươi muốn bị ta sáp ở ngoài, hay là hy vọng ta cắm vào làm tử ngươi?" Nam nhân ngoạn hoa châu của y, tà khí cười hỏi. Đột nhiên hắn nghĩ ra một cách có thể làm mình thích, nhưng tiểu bạch thỏ lại không được thích.

"A a... Ân ô... Ngoại... Bên ngoài..." Nam nhân tiếp tục đùa nghịch hoa thịt bên ngoài của Chu Tình, làm Chu Tình phát cuồng, kích động vặn vẹo xà thắt lưng, mặt hồng khóc lóc. Cho dù là ngu ngốc cũng tuyệt đối sẽ không để nam nhân cắm vào, nam nhân mãnh như vậy, cắm vào không biết

sẽ ngoạn bao lâu, hiện tại y chỉ hy vọng nam nhân nhanh chóng làm xong rồi về nhà, cứ tiếp tục làm ở công viên càng tăng thêm nhiều phần nguy hiểm.

"Tiểu bạch thỏ, đây là tự ngươi chọn, đừng hối hận!" Nam nhân tà nịch gợi lên khóe môi, sớm biết y nhất định sẽ nói như thế, bất quá đây chính là ý của hắn. Hì hì! Nhìn hắn không đùa chết tên dám can đảm tạo phản này, còn ngại lão công hầu hạ không tốt tiểu tao thỏ nhà ngươi!

Chu Tình vừa định hỏi là có ý gì, chỉ thấy nam nhân thả ra đại thiết bổng bí trướng, gân xanh nổi lên, rồi mới đặt trên hoa huyệt bắt đầu ma sát. Thô to xấu xí côn thịt ngăn chặn trên hoa châu cùng khe hở tao ngứa, thô bạo di động qua lại, tựa như có vô số điện lưu kích đánh hoa huyệt của y.

"A a... Ân a... Ân a a... Ngô ân..." Chu Tình lập tức sảng khoái lãng kêu, nhưng nhớ tới đây là công viên không thể để người ta nghe được, y liền che miệng lại. Bất quá thực rất thoải mái, côn thịt của nam nhân làm y thích đã chết, y chưa bao giờ biết nguyên lai hoa vách tường bên ngoài cũng yết ớt mẫn cảm như bên trong.

"Tiểu tiện nhân, thích hay khó chịu? Chúng ta còn chưa từng chơi đùa như vậy, hôm nay lão tử sẽ làm ngươi thích tử!" Nam nhân rõ ràng cũng phi thường thích, thô suyễn hưng phấn mắng. Cả người

của tiểu tao thỏ nhà hắn đều là bảo bối, ngoạn thế nào cũng có thể thích lên trời.

Nam nhân dùng sức kéo đóa hoa của Chu Tình bao côn thịt của mình, càng thêm liều mạng thao bên ngoài hoa huyệt của Chu Tình, tốc độ càng lúc càng nhanh, làm hoa huyệt bị thao như bị châm lửa. Da thịt mềm mại sao chịu được hắn chà đạp như vậy, rất nhanh có vài chỗ bị xước da, máu thuận theo côn thịt nam nhân chảy xuống.

"Ân a... Xuất huyết, đừng lau nữa... A a... Không cần lau... A a... Không cần lau... Ta ... A... Chậm một chút, đừng dùng như thế... Lực... A a a... Cứu mạng a, ngươi muốn lau lạn ta..." Nơi đó không thể so với nơi khác, Chu Tình đau sắp chết, y cầm tay nam nhân mà khóc lóc cầu xin tha thứ. Không nghĩ tới, sau khi thoải mái qua đi lại đau như thế, đáng sợ nhất là nam nhân cố ý vô tình ma sát huyệt khẩu của y, có khi còn cố ý dùng thịt heo bổng đỉnh bên trong, giống như đang đùa y, trong hoa huyệt nhanh ngứa muốn chết.

"Ta lau lạn cái gì của ngươi?" Nam nhân cố ý tà ác hỏi, không chỉ không dừng lại, ngược lại càng làm trầm trọng thêm, cảm thấy lau hoa huyệt Chu Tình không đã ghiền, dùng sức nâng mông Chu Tình lên cao, làm cúc huyệt cùng hoa huyệt thành một đường thẳng, rồi cùng lau khô hoa huyệt với cúc huyệt.

"A a a... A a... Nhẹ một chút, không cần

làm một trận... A... Ta chịu không nổi... Ta muốn chết... Ta bị ngươi lau đã chết... A a..." Nam nhân lau Chu Tình càng thích, càng làm y thêm đau, bạc da trên hai tiểu huyệt đều bị nam nhân lau phá, đau đến tận tâm, nhưng côn thịt ma sát mang theo điện lưu lại làm y sảng khoái nói không nên lời. Ở dưới cực độ kho*i c*m cùng thống khổ, tiểu ngọc hành vừa mới bắn lại đứng lên.

"Tao hóa, thích ta ngoạn ngươi như vầy sao? Hai cái tao huyệt của ngươi bị lão tử lau thích muốn chết, sau này ta muốn mỗi ngày "Lau thương"!" Nam nhân vừa lãnh khốc vô tình tra tấn Chu Tình, vừa nắm cằm y cười nói. Bộ dáng động d*c của tiểu tao thỏ thật đẹp, xem y thích thành như thế, vậy mà lúc trước còn dám nói bị mình ôm rất thống khổ!

"A a... Cầu ngươi... Van cầu ngươi đừng lau bên ngoài, làm... Ân a... A a... Đi vào làm, cầu ngươi nhanh đi vào làm... A a a..." Chu Tình bị tra tấn khóc đến hy lý rầm, đáng thương khóc kêu lên. Bên ngoài vừa thích vừa đau, còn bên trong lại hư không muốn nổi điên, hai mật huyệt đau đến không ngừng thét chói tai, kịch liệt run rẩy. Y đã đến cực hạn, nếu nam nhân không vào làm, y sẽ chết. Sớm biết như vậy, ngay từ đầu y sẽ bảo nam nhân trực tiếp cắm vào, cũng sẽ không chịu nhiều tội như thế này. Nam nhân thật sự không phải con người,

thế nhưng tra tấn y như thế!

"Làm gì? Ngươi muốn làm gì, nói ra!" Trên mặt nam nhân lộ ra nụ cười vừa lòng, lau càng dùng sức, đại đầu đỉnh tựa trái trứng gà xoay quanh trên hoa châu, làm Chu Tình thét chói tai, hoàn toàn mặc kệ khả năng sẽ bị người khác phát hiện.

"A!!" Mắt Chu Tình trợn trắng, sở hữu cảm giác đều tập trung xuống hạ thể, mông cùng hai chân kịch liệt run run.

"Tiểu kĩ nữ, đừng không nói lời nào, nói mau, ngươi muốn ta làm cái gì của ngươi?" Nam nhân cười lạnh, nắm tóc Chu Tình ép hỏi.

"Ô ô... Ta muốn thịt heo bổng của ngươi sáp tao huyệt của ta, làm cho ta thích, cầu ngươi mau sáp ta... Ô ô..." Chu Tình khóc lóc cầu xin, bên ngoài đau vô cùng, còn bên trong lại ngứa toàn tâm, tên đại biến thái này thật biết ép buộc người ta.

"Ngươi muốn ta sáp ngơi? Ta không nghe lầm đi! Ta nhớ rõ trước kia chính mồm ngươi nói không thích ta chạm vào, nếu ta chạm vào thì ngươi thấy rất thống khổ!" Nam nhân giơ lên khóe môi trào phúng nói.

"Ô ô... Ta sai rồi, ngươi đừng giày vò ta nữa, cho ta đi... Ô ô ô... Ta cầu ngươi, sau này ta không dám phản kháng nữa, ngươi muốn ta làm gì ta đều làm... Ô... Ta muốn chết, cầu ngươi sáp vào đi..." Chu Tình khóc đến ánh mắt sưng lên, hiện tại chỉ cần nam nhân thẳng đi vào làm, cho dù bảo y học cẩu

gọi y cũng nguyện ý.

"Vậy rốt cuộc ngươi có thích bị ta ôm hay không, lúc ta thượng ngươi, ngươi cảm thấy thích hay khó chịu?" Nam nhân không phải lòng dạ hẹp hòi bình thường, thích so đo.

"Ô... Ta thích ngươi ôm, thực thích thực thích... Ô ô... Ta mỗi lần đều bị ngươi làm thực thích, thích muốn lên thiên, thích hận không thể chết đi... Ô ô ô... Cầu ngươi tha cho ta, ta thật sự biết sai rồi..." Chu Tình nói xong xấu hổ nhắm mắt lại, y không còn mặt mũi nào gặp người khác, mỗi lần vì cầu nam nhân cho y, lời nói xấu hổ nào y cũng đều nói ra được.

"Mở to mắt nhìn ta, ngươi yêu ta sao?" Nam nhân bá đạo ra lệnh.

"Yêu!" Chu Tình mở mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của nam nhân, ngượng ngùng nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng trả lời. Cho dù nam nhân thích biến thái chà đạp tra tấn y, nhưng y vẫn thương hắn, sự thật này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

"Lần này tha cho ngươi, nếu lần sau còn nói không thích ta ôm, cả đời này ta sẽ không chạm vào ngươi, để đói chết tao hóa nhà ngươi!" Cuối cùng trên mặt nam nhân cũng lộ ra nụ cười sủng nịch, trường thương dũng mãnh tiến vào trong hoa huyệt cơ khát đã lâu.

"A!!" Chu Tình cuối cùng cũng được như nguyện, phát ra tiếng kêu hạnh phúc, bí trướng thịt nha tại thời điểm thân thể bị xỏ xuyên nháy

mắt lại đạt cao trào.

"Tiểu tiện nhân, ngươi thực d*m đãng, nhanh vậy mà bắn lần thứ hai! Tao huyệt của ngươi thật thoải mái, bên trong ướt đẫm, có phải nhớ thịt heo bổng của lão công đến điên rồi không?" Trịnh Quân vừa đi vào tựa như phát điên, cuồng loạn va chạm, hận không thể làm lạn Chu Tình. Hắn giống Chu Tình thật lâu không đụng chạm đối phương, thật vất vả mới hợp lại làm một, tự nhiên kích động vô cùng, giống thiên lôi câu động địa hỏa không thể vãn hồi.

"Ân a... A a a... Cứu mạng a... Quá sâu, giết chết ta... Ân ngô... A a... Hảo mãn, trước tử ta..." Chu Tình bị nam nhân sáp đến hồn phi phách tán, cả người bị gậy lửa thật lớn thống hỏng rồi, đây là lần đầu tiên nam nhân vừa tiến vào liền làm mãnh liệt như thế, làm y thiếu chút nữa không khống chế được mất mặt.

"Tiện nhân, đừng chỉ biết phát tao, nói mau, ngươi có nhớ côn thịt của ta hay không?" Trịnh Quân mãnh liệt ngoan sáp một cái, làm Chu Tình thiếu chút nữa bị tươi sống đỉnh mặc, hai mắt trừng lớn, khóe miệng lưu đầy nước bọt.

"A a... Ngươi thống tử ta... Ô ô... Ta nhớ côn thịt của ngươi, mỗi ngày đều nhớ... Ngô a... Ân ngô... Cầu ngươi buông tha cho ta, chậm một chút, tiểu lực điểm... Ân a... A a..." Chu Tình ôm chặt nam nhân, hưởng thụ vui

thích nam nhân mang lại, cái cảm giác khoái hoạt vì hoàn toàn giữ lấy người yêu này không thể dùng ngôn ngữ hình dung, linh hồn cùng thân thể kết hợp là một chuyện hạnh phúc nhất trên đời.

"Vài ngày nay không bị ta thượng, hai tao miệng của ngươi có đói không?" Nam nhân vừa nằm trên người Chu Tình cuồng thao, vừa tà ác hỏi. Hắn thích nhất vừa làm, vừa bức Chu Tình nói ra những lời hạ lưu khiến y e lệ.

"A ân... A a... Đói, tao miệng của ta mỗi ngày đều hảo đói, rất muốn bị ca ca sáp... Ca ca, ngươi nhẹ chút, tao huyệt của ta cũng bị côn thịt của ngươi đâm... A a... Ca ca, ngươi muốn giết chết ta... Ân a a..." Quen thuộc thiết bổng hung hăng va chạm dũng đạo mềm mại mẫn cảm, mỗi lần đều làm Chu Tình thích như lên trời, hạnh phúc tưởng thét chói tai.

"Hừ! Khá lắm tiểu tao thỏ, quả nhiên chỉ có khi bị côn thịt làm tao huyệt, ngươi mới chịu thành thật, mới chịu nói thật! Xem ta sao giáo huấn thối mẫu cẩu thích nói dối nhà ngươi..." Đang lúc nam nhân chuẩn bị càng thêm tà ác biến thái đùa bỡn Chu Tình, đột nhiên nghe được bên ngoài có người đi tới, hắn lập tức dừng lại.

"Học trưởng, anh có nghe thấy tiếng gì không?" Một giọng nữ ngọt ngào vang lên, ngoài bụi cây có một nữ sinh đáng yêu đang hỏi nam sinh bên cạnh.

Nghe vậy Chu Tình

sửng sốt một chút, thanh âm này sao quen tai như vậy? Hình như đã từng nghe qua!

"Em cũng nghe thấy à, thanh âm đó rất kì quái, không biết là tiếng gì!" Nam sinh gật đầu, nghi hoặc nhìn bốn phía xung quanh. Đây là một đôi phi thường ngây thơ, còn không có kinh nghiệm nam nữ, cho nên mới không phát hiện đó là tiếng rên rỉ lúc hoan ái.

"Có thể là tiếng kêu của mèo hoang dã cẩu nào đó, không cần lo cho chúng nó! Học trưởng, nhiều ngày không gặp, em rất nhớ anh!" Nữ sinh kéo nam sinh ngồi xuống băng ghế lúc trước Chu Tình bọn họ ngồi, tựa vào vai bạn trai làm nũng nói.

"Anh cũng nhớ em muốn chết!" Nam sinh ôm nữ sinh, ôn nhu hôn lên khuôn mặt nàng.

"Chán ghét! Vừa gặp mặt liền động tay động chân với người ta!" Nữ sinh thẹn thùng khẽ đẩy nam sinh rồi gắt giọng. Hoàn hảo cặp tình lữ này nhiều ngày không gặp, trong mắt chỉ có đối phương, không có tâm tình đi quản những chuyện khác, cũng không miệt mài theo đuổi thanh âm kì quái kia là gì.

"Ô... Có người, mau đi ra!" Chu Tình sợ tới mức hoang mang lo lắng, hoàn toàn tỉnh táo từ trong d*c hỏa, nhỏ giọng nói Trịnh Quân nhanh ra ngoài.

Trịnh Quân không để ý tới, trừng mắt nhìn đôi tình lữ nồng tình mật ý, đang nói chuyện yêu đương ở bên ngoài. Con mẹ nó, đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ này

cũng dám mắng tiểu bạch thỏ của hắn là mèo hoang dã cẩu, thật sự là chán sống, nếu không phải hắn đang bận việc với tiểu bạch thỏ, hắn đã sớm đi ra làm thịt bọn họ.

"Trịnh Quân, nhanh ra ngoài, có người ở ngoài, sẽ bị phát hiện!" Chu Tình thấy nam nhân không để ý tới, vừa lo vừa thẹn, chỉ có thể nhanh chóng cầu xin.

Trịnh Quân nhìn biểu tình gấp đến độ muốn khóc của Chu Tình, lửa giận trong lòng hắn nhất thời biến mất không thấy, trong lòng thầm nghĩ: Thật đáng yêu! Biểu tình sợ hãi của tiểu bạch thỏ thật sự đáng yêu muốn chết! Ha ha, tùy thời sẽ bị người khác phát hiện l*m t*̀nh càng kích thích, hôm nay hắn muốn làm tiểu bạch thỏ khóc đủ! Đại yêu tinh siêu yêu khi dễ tiểu bạch thỏ ý xấu quyết định, tiếp tục ngoạn "Xem" trò chơi, hắn lại đong đưa hổ thắt lưng hung mãnh thao làm Chu Tình.

"Ân..." Chu Tình nhanh chóng cắn nắm tay của mình, không để mình phát ra âm thanh, khó có thể tin nhìn nam nhân thích đã chết trên người mình. Hắn có phải điên rồi không, bên ngoài có người mà hắn còn làm, chẳng lẽ hắn thật sự không sợ bị phát hiện sao?

Nhìn biểu tình kinh ngạc hoảng sợ của Chu Tình, nam nhân tà tà cười, không chỉ thô bạo dùng sức thao khô hoa huyệt, hung hăng thẳng hướng hoa tâm, mà còn kéo tay Chu Tình sáp cúc

huyệt sớm đã muốn ăn thịt heo bổng, đang chảy ra dịch ruột non.

Chu Tình tự nhiên không muốn, lập tức định rút tay ra khỏi tay nam nhân, nhưng nam nhân lại ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng uy hiếp: "Nếu không muốn bị người bên ngoài phát hiện, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, bằng không ta sẽ lập tức gọi bọn họ vào!"

Chu Tình đáng thương chỉ có thể im lặng rơi lệ oán hận trừng hắn, buông tha giãy dụa ngoan ngoãn để hắn kéo tay mình đâm vào trong tao ngứa mông, cùng ngón tay thô to của nam nhân sáp mông của mình. Cúc huyệt cơ khát vô cùng vừa thấy có cái gì vói vào, lập tức vui mừng gắt gao hấp ba ngón tay không để.

"Nhĩ hảo sắc nga, hai cái miệng đều tao đã chết!" Nam nhân lập tức cười quỷ dị trêu chọc, kéo ngón tay mảnh khảnh của Chu Tình cùng chính mình bắt đầu trừu sáp, côn thịt phía trước cũng không khách khí, đầu đỉnh thật lớn đâm vào hoa vòng tử cung khẩu nhỏ hẹp, song trọng kho*i c*m làm Chu Tình d*c tiên d*c tử, điên cuồng lắc đầu, nếu không phải có nắm tay ở trong miệng, chỉ sợ y đã sớm kêu phá cổ họng.

Nhìn bộ dáng bị d*c hỏa bức đến phát điên, đáng thương muốn gọi mà không dám gọi của Chu Tình, nam nhân tà ác cười hảo vui vẻ. Lại kéo thêm một ngón tay của Chu Tình vói vào trong cúc huyệt phấn hồng, bốn ngón tay hắc bạch

không đồng nhất cũng không đồng phương hướng thống ngoạn, rồi mới cùng đi đến cúc tâm. Phía trước kinh người kéo dài lực, vòng vo ở tử cung khẩu nửa ngày mà vẫn không bắn ra, làm Chu Tình muốn phát điên.

Chu Tình muốn lớn tiếng kêu lên, nhưng y không dám, y sợ bị đôi tình lữ ngoài kia phát hiện. Y chỉ có thể cắn chặt nắm tay của mình, làm trên nắm tay kiều nhỏ xinh đẹp che kín dấu răng.

Sau khi nam nhân nhìn thấy, không khỏi đau lòng, vội vàng rút nắm tay Chu Tình ra, để bàn tay to của mình trước miệng y. "Cắn ta!"

Chu Tình ngước mắt nhìn biểu tình ôn nhu của nam nhân, trong lòng lo lắng, sao y có thể cắn nam nhân được, tuy nam nhân ngoạn hư y, nhưng y vẫn như cũ không muốn nam nhân bị thương. Y thẹn thùng nhìn nam nhân, rồi làm một việc mà nam nhân cũng không thể tưởng được, y vươn đầu lưỡi đinh hương l**m bàn tay to của nam nhân, tựa như đang ăn côn thịt của hắn.

Nam nhân tất nhiên là hưng phấn vô cùng, lập tức nghĩ ra một chủ ý biến thái, hắn rút côn thịt cùng ngón tay ra, rồi nâng mông Chu Tình lên rất cao, Chu Tình chỉ có thể nghi hoặc nhìn hắn.

"Tiểu tiện nhân, ăn ngón tay có gì hảo ngoạn, ta cho ngươi ăn cái này còn ngon hơn, là lạp xườn mà ngươi thích nhất!" Nam nhân nhét thịt nha vừa bắn hai lần, mặt trên còn dính đầy dịch thể

vào miệng Chu Tình.

Chu Tình không phải chưa bao giờ ăn qua côn thịt của mình, hay tự khẩu giao cho mình, nhưng vô luận làm vài lần loại chuyện hạ lưu đến cực điểm này, y đều không quen. Y cảm thấy thẹn muốn nhổ ra, nhưng lại bị nam nhân ngăn lại, hắn dùng côn thịt của y gắt gao chặn miệng y, làm y không có cách nào nhổ ra.

"Thế nào, hương vị lạp xườn của mình rất tuyệt đi! Xem ta thương ngươi như thế, sợ ngươi đói nên mới cho ngươi ăn tiểu lạp xườn mà ta yêu nhất, ngươi muốn báo đáp ta ra sao?" Nam nhân cười d*m đãng, đại thiết bổng ở dưới khố hạ lại tiến vào hoa huyệt của Chu Tình, đương nhiên hắn cũng không quên cúc huyệt phía sau, giống lúc trước kéo ba ngón tay của Chu Tình đâm vào, cùng nhau đùa bỡn hai tao huyệt ẩm ướt.

Nam nhân làm so với trước càng mãnh liệt, trừu sáp nhanh hơn, mỗi lần đều đẩy tiểu côn thịt vào sâu trong miệng Chu Tình, để y tự làm cho mình. Vừa mới bắt đầu Chu Tình còn muốn phản kháng, nhưng theo kho*i c*m càng mạnh, lí trí của y cũng dần dần mơ hồ, y bắt đầu quên mình cùng nam nhân đang ở công viên, bên ngoài còn có hai người, tùy thời đều sẽ bị đối phương phát hiện chuyện d*m mỹ bọn họ đang làm. Y hoàn toàn chìm sâu trong lốc xoáy d*c v*ng nam nhân tạo ra, tựa như một tình ái oa nhi nằm

dưới thân nam nhân, nhận nam nhân biến thái d*m ngoạn thao làm. May mắn trong miệng y đang hàm côn thịt của mình, cho nên y chỉ có thể phát ra những tiếng kêu rên rỉ như tiếng kêu của mèo Ba Tư.

"Ân ngô... Ngô ngô ngô... Ừ..." Bộ dáng của Chu Tình thật sự là d*m loạn đến cực điểm, siêu cấp khó coi. Hai mắt y thất thần nhìn bầu trời, khóe mắt lưu đầy nước mắt khoái hoạt, miệng nhỏ hồng diễm phun ra nuốt vào thanh nha phấn nộn của mình. Một nam nhân anh tuấn trẻ tuổi cưỡi trên người y, nắm cặp ngọc đùi thon dài của y liều mạng làm hoa huyệt, côn thịt màu xanh đen thật lớn làm hoa huyệt kêu lên những tiếng kiều mị rung động "Phốc xích, phốc xích", còn cúc huyệt phía sau thì bị ngón tay của y và nam nhân sáp, trên người Chu Tình toàn là d*m dịch của mình, đám cỏ dưới mông cũng dính đầy chất lỏng không sạch sẽ.

Khi Chu Tình bị làm sắp ngất xỉu, nam nhân vẫn không bắn ra cuối cùng cũng mệt mỏi, chuẩn bị cao trào, hắn nhanh chóng rút côn thịt ra rồi cứng rắn cắm vào miệng nhỏ bị tắc một cây côn thịt của Chu Tình, bắn vào miệng Chu Tình. Đồng thời Chu Tình cũng đã mệt chết khiếp, lần thứ ba bắn tinh, cùng nam nhân bắn vào trong miệng nhỏ của bản thân. D*ch thể của hai người rất nhiều, Chu Tình căn bản ăn không vô, thiếu chút nữa bị dịch thể tươi sống nồng tử.

"Khụ khụ..." Chu Tình vội vàng phun ra côn thịt của hai người rồi đẩy Trịnh Quân ra, cuồng khụ.

"A!!" Trịnh Quân vừa định hỏi y có sao không, đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng hét chói tai, Trịnh Quân cùng Chu Tình nhanh chóng nhìn lại, nhất thời hóa thạch. Cây cối bị tách ra, bên ngoài đứng một nam một nữ, bọn họ ngoạn quá khùng cuối cùng cũng kinh động đến đôi tiểu tình lữ kia, mà nữ sinh kia lại là nữ nhi của chủ cho Chu Tình thuê nhà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro