Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cuối cùng cũng về nhà, vẫn là ở nhà tốt nhất!" Trịnh Quân ôm hai con trai mở cửa, cao hứng kêu lên. "Hai bảo bối, trở về nhà vui không?" Trịnh Quân cúi đầu hỏi hai đứa con trai trong lòng.

"Vui!" Hai tiểu tử trăm miệng một lời đáp.

"Bất quá hình như mẹ không được vui!" Anh Hùng nhìn sắc mặt không tốt của Chu Tình đang đứng sau phụ thân, nghi hoặc ngẩng đầu nói với phụ thân.

"Ân! Từ lúc trở về mẹ vẫn không chịu cười một cái!" Vô Địch gật đầu phụ họa, đồng dạng vẻ mặt mê hoặc. Có thể về nhà, tất cả mọi người đều thực vui vẻ, vì sao chỉ có một mình mẫu thân là mất hứng?

"Mẹ các con bị đau bụng, trước tiên các con mau về phòng chơi, để ba ba giúp mẹ chữa bệnh!" Trịnh Quân nhìn Chu Tình, tà ác giơ lên khóe môi, nói với hai con.

Chu Tình lập tức hung hăng trừng lại nam nhân, bởi vì bọn họ bị mọi người phát hiện l*m t*̀nh trong công viên, hại y không còn mặt mũi ở lại trấn nhỏ, đành phải suốt đêm mang hai đứa nhỏ cùng nam nhân quay về nhà, cũng không còn mặt mũi nói lời từ biệt với Huệ di, chỉ có thể viết thư xin lỗi Huệ di, đồng thời xin Trịnh Quân một số tiền cho nàng, để cảm tạ nàng đã chiếu cố y trong khoảng thời gian qua.

"Hảo, ba ba mau chữa khỏi cho mẹ nha!" Hai hài tử đều rất sợ

Trịnh Quân, không dám cãi lời hắn, lập tức nhu thuận đáp ứng.

"Các con yên tâm, hết thảy giao cho ba ba!" Trịnh Quân gật đầu, sau khi nhìn hai con trai rời đi, lập tức quay đầu ôm lấy Chu Tình. "Tiểu bạch thỏ, không cần tức giận, xem ngươi dọa con kìa!"

"Tránh ra, sau này ngươi đừng gặp ta nữa!" Chu Tình tức giận đẩy nam nhân, hắn còn dám nói, tất cả đều do hắn làm hại, do hắn mà mặt mũi của mình mới mất hết.

"Làm sao? Ngươi sinh khí với ta làm gì, cũng không phải do ta hại ngươi bị phát hiện, rõ ràng là do ngươi kêu rất tao, không có chút quan hệ nào đến ta!" Trịnh Quân nhíu mày, tà ác cười xấu xa nói.

"Ngươi... Ngươi..." Chu Tình tức thiếu chút nữa hộc máu, loại lời nói vô sỉ này hắn cũng thốt ra được, y hội kêu như vậy... còn không phải do hắn hại.

"Bộ dáng tức giận của ngươi hảo đáng yêu, thân một cái!" Trịnh Quân vẫn ác liệt như vậy, cười ha ha, ôm Chu Tình hôn một cái.

"Ngươi hỗn đản, sau này ta sẽ không để ý tới ngươi nữa!" Chu Tình tức giận đến khóc lên, nước mắt trong suốt từ hốc mắt chảy ra.

"Tiểu bạch thỏ, sao ngươi lại khóc? Ta chỉ nói giỡn thôi mà, cầu ngươi đừng khóc!" Trịnh Quân vội vàng lau nước mắt trên mặt y, kinh hoảng dỗ dành. Tiểu bạch thỏ này sao lại yêu khóc như vậy, giống như một

cái vòi rồng.

"Vì sao ngươi cứ thích khi dễ ta, ta ghê tởm ngươi, ta muốn ly hôn với ngươi! Ngươi này trứng thối!" Chu Tình buồn bực hung hăng đánh hắn vài cái, khóc kêu lên.

"Tiểu bạch thỏ, ta sai rồi, ngươi đừng khóc! Ngươi khóc ta sẽ đau lòng!" Trịnh Quân trợn mắt, vội vàng xin lỗi. Ai, tiểu bạch thỏ đáng yêu như vậy, ai mà chẳng muốn khi dễ y! Bất quá tiểu bạch thỏ thật sự lớn mật hơn trước kia nhiều, cũng dám dùng ly hôn uy hiếp hắn!

"Gạt người, nếu đau lòng ta, ngươi sẽ không thường xuyên khi dễ ta!" Chu Tình lại đánh nam nhân thêm hai làn, mới đình chỉ khóc, xoa xoa ánh mắt. Nghĩ quá mất mặt, y lại bất tri bất giác khóc, sau này y không thể khóc như vậy nữa, nếu không sẽ bị nam nhân xem thường.

"Ai kêu ngươi đáng yêu như vậy, làm cho người ta nhịn không được muốn khi dễ ngươi!" Trịnh Quân ha ha cười nói.

"Ngươi lại giễu cợt ta?" Tiểu bạch thỏ đáng yêu lập tức trừng lớn mắt, khí đô đô nhìn hắn.

"Ta không có ý đó, ta chỉ là khen ngươi đáng yêu!" Trịnh Quân nhìn bộ dạng đáng yêu của Chu Tình, nhịn không được bật cười thất thanh. Tiểu bảo bối nhà hắn, sao lại đáng yêu như thế, đáng yêu đến độ làm người ta muốn cắn y một ngụm.

"Không cho phép cười, nếu còn cười nữa ta sẽ không bao giờ để ý đến

ngươi!" Chu Tình đỏ bừng mặt, tức giận uy hiếp.

"Hảo, ta không cười! Tiểu mỹ nhân của ta, đừng nóng giận! Lão công đã một ngày không ăn gì, sắp đói chết, ngươi nhanh đi làm cơm đi!" Trịnh Quân ngoài miệng nói không cười, nhưng thực tế lại cười vài tiếng mới dừng lại, rồi ôm eo nhỏ của Chu Tình làm nũng.

"Tốt nhất đói chết ngươi!" Chu Tình tức giận nói, nhưng vẫn không đành lòng để nam nhân đói, nhanh chóng chạy vào phòng bếp xem thử có cái gì có thể ăn không để nam nhân lấp đầy bụng.

Nhìn thân ảnh bận rộn trong bếp của Chu Tình, nam nhân liền giơ lên khóe môi, từ sau khi tiểu bạch thỏ thay đổi trở nên lớn mật hơn rất nhiều, biết tranh luận với mình, nhưng lại có một phen khôi hài khác, vẫn đáng yêu như vậy! Sau khi trải qua một phen sóng gió, tiểu bạch thỏ cuối cùng cũng về lại bên người hắn, hắn sẽ không bao giờ để y rời khỏi hắn lần nữa!

"Lão bà, làm tốt chưa? Bụng lão công ngươi đói muốn chết! Nếu không làm tốt, cẩn thận lão tử đánh mông ngươi!" Trịnh Quân dã man bá đạo nói với Chu Tình.

"Còn chưa xong, ngươi nhẫn nại một chút, ta lập tức sẽ chuẩn bị tốt!" Chu Tình bất đắc dĩ quay đầu trả lời, trong mắt đầy ý cười. Gia khỏa bá đạo này, đời này đừng hy vọng hắn thay đổi, sau này mình chắc sẽ thường

xuyên bị khi dễ. Bất quá cuối cùng bọn họ lại được ở cùng một chỗ, chỉ cần bọn họ yêu nhau, chuyện khác không cần so đo, dù sao tình yêu cần tôn trọng đồng thời cũng cần bao dung...

Trong lúc Chu Tình tưởng mọi chuyện đã giải quyết êm đẹp, thật không ngờ còn có một hồi gió lốc chờ bọn họ. Ngay ngày hôm sau bọn họ trở về, Chu Tình đang ngủ thì bị một trận chuông cửa vội vàng đánh thức.

Chu Tình mở mắt, nhu nhu hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, vẻ mặt nghi hoặc. Mới sáng tinh mơ, ai lại gõ cửa sớm như vậy?

Chu Tình nhìn Trịnh Quân bên cạnh, Trịnh Quân không bị tiếng chuông cửa đánh thức, vẫn đang ngủ say. Chu Tình gợi lên khóe miệng, không đành lòng đánh thức hắn, bỏ ra cánh tay sắt đang ôm eo mình, nhẹ nhàng xuống giường, nhanh chóng mặc xong quần áo rồi đi xuống lầu mở cửa, xem ai lại đến sớm như vậy?

Khi Chu Tình vừa mở cửa, sau khi nhìn thấy người bên ngoài, lập tức lắp bắp kinh hãi, đương trường bị dọa đến choáng váng. Trời ạ! Sao lại là bọn họ!

Ngoài cửa có một đôi vợ chồng trung niên đang đứng. Hai người một thân quý khí, vừa tấy liền biết không phải người thường. Nam nhân hàn sương đầy mặt, tựa như đang phi thường tức giận, đứng bên cạnh hắn là một phu nhân xinh đẹp, vẻ mặt bình

tĩnh, khóe môi mỉm cười thản nhiên, vẫn luôn cao nhã mê người như vậy.

"Ba, Tâm di, các người hảo, mời vào ngồi!" Nhìn hai người ngoài cửa, Chu Tình nửa ngày mới hồi phục tinh thần, nhanh chóng cung kính nói, trong thanh âm tràn ngập khẩn trương. Có chuyện gì sao, sao phụ thân cùng kế mẫu của Trịnh Quân lại đột nhiên đến đây?

"Trịnh Quân đâu?" Trịnh phụ ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho Chu Tình, mang Trình Tâm vào nhà, mở miệng hỏi, trong thanh âm lạnh như băng thể hiện rõ sự tức giận.

"Hắn đang ngủ! Con lập tức đi gọi!" Chu Tình vội vàng trả lời, vừa định lên lầu gọi Trịnh Quân, không ngờ Trịnh Quân không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy, đang đi xuống lầu.

"Không cần gọi, tôi đã dậy rồi!" Trịnh Quân mặc áo ngủ đi xuống. "Mới sáng sớm tinh mơ lại chạy đến nhiễu loạn giấc ngủ của người ta, có chuyện gì?" Trịnh Quân nhìn thấy Trịnh phụ cùng Trình Tâm cũng không kinh ngạc, thái độ rất lãnh đạm, trên mặt không một tia tôn kính.

Thái độ của Trịnh Quân làm Trịnh phụ càng thêm tức giận, hắn cố gắng ngăn chặn lửa giận, hỏi: "Nghe nói ngươi đã nghỉ học, chuyện này có thật hay không?"

"Là thật! Nguyên lai hai người đến vì chuyện nhỏ này, tôi còn tưởng Trịnh gia đã xong rồi, hoặc là địa cầu hủy diệt!"

Trịnh Quân vân đạm phong khinh điểm đầu, còn nói giỡn, một chút cũng không thèm quan tâm sắc mặt của phụ thân mình có bao nhiêu khó coi.

Nghe vậy, Chu Tình kinh hãi. Trịnh Quân nghỉ học? Sao y không biết! Y luôn cảm thấy kì quái, hiện tại đã là thời điểm khai giảng, vì sao Trịnh Quân còn ngốc ở nhà, không quay lại trường học, y đang chuẩn bị hỏi hắn!

"Sao ngươi lại nghỉ học?" Không đợi Chu Tình hỏi Trịnh Quân, Trịnh phụ đã giành hỏi trước, sắc mặt ngày càng khó coi.

"Không muốn học!" Trịnh Quân ngồi xuống sô pha, dày đánh ngáp, trả lời phi thường đơn giản. Hắn không muốn rời khỏi tiểu bạch thỏ, chuyện lần này làm hắn hiểu được, một mình ra ngoài đọc sách để tiểu bạch thỏ ở nhà là một chuyện rất nguy hiểm, hắn không bao giờ cho phép xảy ra chuyện tương tự.

"Cái gì? Mày điên à! Mày có biết tao vì muốn cho mày học ở Không Đại, đã tốn bao nhiêu tiền không? Mày cũng dám nói không học với tao!" Trịnh phụ thiếu chút nữa tức giận hộc máu, chỉ Trịnh Quân giận dữ hét, nếu không phải Trình Tâm kéo hắn, hắn đã sớm xông lên cho Trịnh Quân một bạt tai. Trong mắt tiểu tử này hoàn toàn không có người phụ thân như hắn, chuyện nghỉ học trọng đại như thế mà nó không báo cho bọn họ một tiếng, nếu không nhờ hiệu trưởng gọi điện thoại

nói cho hắn, hắn sẽ không biết chuyện gì.

"Lão bà thiếu chút nữa chạy, còn học cái rắm!" Trịnh Quân không kiên nhẫn mắng, lão nhân kích động gì chứ, chẳng qua không đọc sách mà thôi, cũng không phải muốn đi tìm cái chết. Đối mặt với người phụ thân này, Trịnh Quân luôn không biết viết hai chữ "Tôn kính"!

"Nguyên lai hết thảy đều do ngươi!" Trịnh phụ lập tức hung hăng nham hiểm trừng Chu Tình, ánh mắt lạnh như băng, Chu Tình sợ tới mức đánh cái rùng mình. "Ngươi quả nhiên là một cái họa thủy, ta lệnh cho người lập tức ly hôn với Trịnh Quân, không được tiếp tục bám theo Trịnh Quân!" Trịnh phụ nhíu mày mắng, tuy không biết rốt cuộc là chuyện gì, nhưng hắn luôn không thích đứa con dâu đặc thù có tính cách yếu đuối này, đã sớm muốn cho y rời khỏi Trịnh Quân, nhưng bất đắc dĩ Trịnh Quân thực thương y, làm sao cũng không muốn rời khỏi y, nay cuối cùng hắn cũng tìm được một cái cớ, hắn nhất định phải đuổi y ra khỏi Trịnh gia.

Không đợi Chu Tình mở miệng, Trịnh Quân đã muốn lửa giận tận trời mắng: "Ông là ai, ông bằng cái gì muốn tôi ly hôn với tiểu bạch thỏ?" Hắn không cho phép bất luận kẻ nào làm hắn ly hôn với tiểu bạch thỏ, bao gồm cả lão nhân.

"Bằng tao là phụ thân của mày! Tao không cho phép mày ở cùng một chỗ với nó, lúc trước

mày mặc kệ sự khuyên bảo của tao, cứng rắn đòi kết hôn với nó, tao đã phải mở một mắt nhắm một mắt cho qua, nhưng bây giờ mày lại vì nó mà nghỉ học, không cần tiền đồ của bản thân, tao tuyệt đối không cho phép!" Trịnh phụ thật không ngờ con mình cũng dám phát hỏa với mình, càng nổi trận lôi đình, cùng Trịnh Quân ầm ĩ lên. Làm một người trọng yếu trong giới chính trị, gặp vô số sóng to gió lớn, cho dù thái sơn có sập xuống hắn cũng không chút nhíu mày, nhưng trước mặt đứa con trai độc nhất phản nghịch này, hắn thật sự không có cách nào bảo trì bình tĩnh.

Trịnh Quân giơ lên mày kiếm, định bão nổi cãi lại, nhưng lại bị Chu Tình kéo lại.

"Trịnh Quân, có chuyện gì hảo hảo nói, đừng chọc giận ba ba nữa!" Chu Tình lắc đầu khuyên nhủ, y không muốn phụ tử bọn họ vì y mà nháo đến tình trạng không thể vãn hồi.

"Tao thật không hiểu, mày một đám hảo cô gái không cần, cố tình thích một tên gay bất nam bất nữ, rốt cuộc nó có gì hảo?" Trịnh phụ tuyệt không cảm kích Chu Tình, ngược lại càng thêm tức giận. Phụ tử bọn họ thành như vậy, tất cả đều do y hại, trước kia dù Trịnh Quân kì cục ra sao, cũng không dám nói chuyện với hắn như vậy.

"Tôi thích gay, còn không phải học từ ông sao! Cái này gọi là thượng lương bất

chính hạ lương oai (giống câu "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng" hoặc "Người đi trước không làm gương, kẻ đi sau hành xử sai lệch")!" Trịnh Quân hoàn toàn phát hỏa, kéo Chu Tình ra sau, cười lạnh nói. Hắn không cho phép bất luận kẻ nào mắng tiểu bạch thỏ, cho dù là phụ thân thân sinh cũng không được.

Lời vừa nói ra, Chu Tình sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn Trịnh Quân, không hiểu lời nói của hắn có ý gì. Đồng thời Chu Tình phát hiện Trình Tâm đứng bên cạnh Trịnh phụ vẫn không mở miệng nói chuyện, sắc mặt trở nên tái nhợt như tờ giấy, trong mắt hiện lên tia kinh hoảng, còn Trịnh phụ quả thực sắp tức điên lên rồi, ánh mắt như muốn phun lửa.

"Mày nói gì? Mày có gan nói lại lần nữa coi!" Trịnh phụ tức đến run người, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ông muốn tôi nói bao nhiêu lần cũng được! Tôi thích gay, tất cả đều do ông di truyền! Nhưng so với lão tử ông, con trai này tính không sai, ít nhất tôi thích là đồ thật, không giống ông lại thích hàng giả ghê tởm!" Trịnh Quân mới không sợ Trịnh phụ, ác độc trào phúng nói. Lão nhân này nhất định sắp tức chết rồi, là con lão Trịnh Quân phi thường hiểu rõ tử huyệt của ông ta, hắn không nói trước mặt mọi người vì không muốn làm Trịnh phụ khó xử, ai bảo ông ta lại khi dễ tiểu

bạch thỏ.

"Mày... Mày..." Trịnh phụ sờ ngực, tức giận không nói nên lời, chỉ có thể hung hăng trừng Trịnh Quân, sao hắn lại có thể dưỡng ra loại nghiệt tử này.

"Lão Trịnh, ông đừng tức giận, bình tĩnh một chút, cẩn thận bệnh tim tái phát!" Trình Tâm vội vàng đỡ lấy hắn, lo lắng nói.

Nghe nói Trịnh phụ có bệnh tim, Chu Tình cũng bị dọa, nhanh chóng tiến lên lo lắng hỏi: "Ba, người không sao chứ?"

"Cút ngay!" Trịnh phụ không chút cảm kích, phẫn nộ đẩy ra Chu Tình đang muốn biểu đạt sự quan tâm. Nếu không phải do nó, Trịnh Quân cũng sẽ không làm thế với hắn.

"Tiểu bạch thỏ, ngươi không sao chứ! Không cần để ý tới ông ta!" Trịnh Quân lập tức đau lòng kéo Chu Tình vào lòng, tuyệt không quan tâm phụ thân của mình.

"Ta không sao!" Chu Tình lắc đầu, nhìn Trịnh phụ tức giận đến xanh cả mặt, không khỏi cảm thấy đau đầu. Sao sự việc lại biến thành như vậy? Hiện tại hai phụ tử bọn họ càng nháo càng cương, phải làm gì đây? Đều do mình hết, nếu mình biết sớm chuyện Trịnh Quân nghỉ học thì sẽ kịp thời ngăn cản hắn, cũng không để phát sinh chuyện này!

"Trịnh Triết Hàn, mày đứng tưởng mày là con tao, là có thể làm càn trước mặt tao! Mày có tin tao lập tức làm nó biến mất khỏi cõi đời này không?" Dù sao Trịnh phụ

cũng không phải là người bình thường, lập tức khôi phục bình tĩnh, hắn nhìn Chu Tình trong lòng Trịnh Quân cười lạnh nói. Con hắn biết yếu huyệt của hắn ở đâu, sao hắn lại không biết điểm yếu của con mình!

"Tôi đương nhiên tin ông người có một lực lượng hùng hậu như thế, bất quá ông có tin hay không chỉ cần ông động đến một sợi lông của tiểu bạch thỏ, tôi lập tức sẽ cho cả thế giới biết bí mật của ông!" Trịnh Quân gợi lên khóe môi, lạnh lùng cười, chỉ Trình Tâm nói.

"Mày dám uy hiếp tao!" Trịnh phụ không thể tin nhìn đứa con mình cũng dám lớn mật như thế, phế đều nhanh khí tạc.

"Là ông uy hiếp tôi trước!" Trịnh Quân hừ lạnh, hắn mới không sợ ông ta.

"Mày..."

"Gia gia!"

"Gia gia!"

Mắt thấy tình huống càng không thể vãn hồi, khi hai phụ tử sắp sửa đánh nhau, đột nhiên phía sau truyền tới hai đồng âm ngây thơ đáng yêu.

Mọi người lập tức quay đầu, chỉ thấy hai tiểu nam hài mặc áo ngủ dây anten, bộ dáng phi thường đáng yêu đứng phía sau nhìn bọn họ.

"Anh Hùng, Vô Địch!" Chu Tình kinh hoảng, khẳng định là do tiếng cãi nhau của bọn họ quá lớn, nên mới đánh thức hai hài tử. Tình huống bây giờ loạn như thế, không thể để bọn nó lại đây, bằng không sẽ doạ chúng nó sợ.

Trịnh Quân cũng

hoảng sợ, sao hai xú tiểu tử này lại xuống đây?

Khi Chu Tình còn đang lo lắng muốn kéo hai hài tử về, không nghĩ tới hai tiểu gia khỏa lại chạy thẳng đến phía Trịnh phụ, ôm chân Trịnh phụ cao hứng kêu lên: "Gia gia, người nhất định là gia gia của chúng con!"

"Hai đứa là?" Trịnh phụ sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn bọn nó.

"Chúng cháu là tôn tử của người, cháu là Anh Hùng!" Anh Hùng tuyệt không sợ Trịnh phụ, lộ ra chiếc hổ nha đáng yêu, chỉ mình mà tự giới thiệu.

"Cháu là Vô Địch!" Vô Địch tùy hậu cũng chỉ mình cười nói.

Chu Tình sợ hãi nhìn Trịnh phụ, sợ Trịnh phụ đang nổi nóng sẽ giận chó đánh mèo lên bọn nhỏ, định đi kéo hai con trai lại đây, nhưng lại sợ chọc giận Trịnh phụ, chỉ có thể lo lắng nhìn tổ tôn ba người. Làm sao đây? Trịnh phụ sẽ không đánh bọn nhỏ đi, nhưng Trịnh phụ chán ghét mình như thế, khẳng định sẽ chán ghét đứa nhỏ mình sinh ra.

"Hai cháu chính là Anh Hùng cùng Vô Địch à! Bộ dáng thật đáng yêu!" Trình Tâm thấy thế, trong đầu linh quang chợt lóe, lập tức cười tủm tỉm hạ thắt lưng, hiền lành sờ đầu hai hài tử, muốn mượn cơ hội chuyển hoán không khí.

"Bà nội hảo!" Hai tiểu gia khỏa thông minh lập tức kêu lên, còn ôm mặt Trình Tâm dùng sức hôn xuống.

"Thực ngoan!" Trình

Tâm hôn bọn nó một cái, thật không ngờ hai hài tử chưa từng gặp mình, lại tuyệt không sợ người lạ, còn nhiệt tình như thế, trong lòng liền thích hai hài tử này.

"Gia gia, người còn không có thân ái, chúng cháu muốn hôn thân!" Hai tiểu gia khỏa đối với Trình Tâm cười cười, rồi mới quay đầu kéo tay Trịnh phụ làm nũng, muốn Trịnh phụ cúi đầu hôn bọn nó một cái.

Vốn Trịnh phụ đang giận dữ lôi đình, một bụng hỏa giận nhưng khi nhìn thấy hai tiểu bảo bối xinh đẹp, trong lúc nhất thời không biết làm gì cho phải, cũng quên phát hỏa với Trịnh Quân, chỉ là ngây ngốc nhìn hai tôn tử. Hắn biết Trịnh Quân cùng Chu Tình có một đôi song bào thai, nhưng bởi vì công tác bận rộn, cộng thêm thành kiến với Chu Tình, nên hắn chưa từng đến xem hai tôn tử, cũng đừng nói đến chuyện có cảm tình với bọn nó. Nhưng hôm nay nhìn thấy hai tiểu gia khỏa đáng yêu như vậy, còn gọi mình là gia gia, trong lòng hắn lại có một loại vui sướng nói không nên lời.

"Gia gia, mau tới đây ngồi!" Sau khi hai tiểu gia k**a t**n Trịnh phụ xong, liền kéo Trịnh phụ ngồi xuống sô pha, rồi mới kéo Trình Tâm ngồi bên cạnh, hoàn toàn không để ý đến phụ mẫu của mình.

"Gia gia, chúng con rất nhớ người, vì sao gia gia không đến thăm chúng con?" Hai tiểu gia khỏa ngồi trên đùi Trịnh

phụ, thiên chân hỏi.

"Đối... Thực xin lỗi, bởi vì gia gia bề bộn nhiều việc, cho nên vẫn chưa đến thăm hai cháu!" Đối mặt với hai tôn tử đáng yêu, lần đầu tiên Trịnh phụ luôn hô phong hoán vũ, không việc gì là không làm được cảm thấy khẩn trương.

"Gia gia không ngoan, chúng con mỗi ngày đều nhớ gia gia!" Anh Hùng cùng Vô Địch nói xong, quay đầu nhìn Trình Tâm rồi bổ sung thêm một câu: "Còn có bà nội!"

Chu Tình lộ ra nụ cười vui vẻ, cảm thấy càng xem hai hài tử lại càng thích, làm cho người ta phải đau lòng.

Trịnh Quân cùng Chu Tình hai mặt nhìn nhau, không hiểu hai con trai đang muốn làm gì, nhưng coi không khí hiện tại thực không sai, cũng không tốt tiến lên đánh gãy.

"Gia gia, nhĩ hảo suất nha! Không giống gia gia lão nhân của Tiểu Huy cách vách, bộ dạng vừa già vừa xấu, khó coi chết được!" Trong hai huynh đệ thông minh nhất là Anh Hùng, ôm Trịnh phụ khoa giảng đạo, rồi trộm cho huynh đệ một cái khóe mắt. Tuy hai tiểu gia khỏa tuổi còn nhỏ, nhưng đã biết dùng ám hiệu.

"Ân! Gia gia là một đại soái ca, so với ba ba còn suất hơn!" Vô Địch lập tức tức giận gật đầu, làm ra vẻ mặt đáng yêu phi thường khoa trương.

Nguyên lai sau khi hai tiểu gia khỏa bị tiếng rống giận của Trịnh phụ đánh thức, liền chạy xuống xem, tuy bọn nó

còn nhỏ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn nó biết phụ mẫu của mình gặp phiền toái, hai tiểu quỷ lập tức quyết định trợ giúp phụ mẫu, muốn dỗ Trịnh phụ cùng Trình Tâm vui vẻ.

Trịnh Quân hung hăng trừng hai đứa con, tiểu tử đáng chết này dám nói có người còn suất hơn lão cha bọn nó, muốn bị đánh mông đây mà!

Trịnh Quân khó chịu, nhưng lão gia tử thì vui vẻ muốn chết, lão đại giới chính trị bất cầu ngôn tiếu lần đầu tiên cười loan cả miệng, cũng không quản có người khác bên cạnh.

"Gia gia, biết hai người tới, chúng con đã chuẩn bị lễ vật tặng gia gia cùng bà nội nga!" Hai hài tử đối với Trịnh phụ cùng Trình Tâm cười ngọt ngào nói.

Trịnh phụ hơi nhíu mày, mê hoặc nhìn hai hài tử, sao bọn nó biết bọn họ sẽ tới đây? Không đợi Trịnh phụ nghĩ nhiều, hai tiểu gia khỏa đã nhảy khỏi đùi Trịnh phụ, kéo Trịnh phụ cùng Trình Tâm chạy đến phòng chứa đồ chơi.

Trịnh Quân cùng Chu Tình đầy bụng hồ nghi, không biết hai con trai muốn làm gì, nhanh chóng chạy theo sau, sau khi nhìn thấy liền che miệng cười trộm. Chỉ thấy hai đứa con trai đều tự cầm một con Ultraman cho Trịnh phụ cùng Trình Tâm.

"Gia gia, bà nội, đây là món đồ chơi chúng con thích nhất! Ba ba chưa chơi bao giờ, ngay cả chạm một cái cũng không được, hiện

tại chúng con tặng nó cho hai người, gia gia cùng bà nội không thể phá hư nga! Gia gia cùng bà nội phải hảo hảo chiếu cố bọn nó, không thể để bọn nó bị đói! Phải nhớ uy chúng nó ăn, chúng nó thích ăn nhất là sữa, người trong lòng là Ultraman tiên nữ, thích nhất đánh quái thú, mỗi ngày hai người đều phải mang chúng nó đi tiêu diệt quái thú nga! Bằng không bọn nó sẽ tức giận!" Khi hai tiểu gia khỏa giao đồ chơi cho Trịnh phụ cùng Trình Tâm, còn siêu cấp đáng yêu dặn dò.

Lấy món đồ chơi Ultraman chỉ có tiểu hài tử mới chơi, cả hai đại nhân vật khôn khéo cơ trí tuổi gần 50 không khỏi đỏ mặt, nhưng đều không nhẫn tâm cự tuyệt lễ vật của hai tôn tử, chỉ có thể xấu hổ cười nói cảm ơn, rồi mới ngượng ngùng nhận lấy.

"Gia gia, chúng con đói bụng đói bụng, muốn ăn sáng! Gia gia và bà nội cùng đi ăn sáng với chúng con được không?" Đột nhiên, bụng hai tiểu hài tử vang lên, bọn nhỏ lập tức đáng yêu kêu lên.

Trịnh phụ cùng Trình Tâm sao có thể cự tuyệt, lập tức gật đầu đáp ứng.

"Ba, Tâm di, con lập tức đi chuẩn bị, rất nhanh là xong, mời mọi người chờ một lát!" Cu Tình lập tức thông minh nói, rồi chạy nhanh vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Trịnh Quân cũng phi thường thức thời rời đi, để tạo cơ hội cho tổ tôn bọn họ ở cùng một chỗ, tuy nhìn hai con trai làm nũng với phụ thân và Trình Tâm, làm hắn rất khó chịu, còn có một chút ghen tị nho nhỏ.

Chờkhi Chu Tình làm xong bữa sáng, thỉnh Trịnh phụ cùng Trình Tâm mang bọn nhỏxuống nhà ăn dùng bữa sáng, bọn họ đã bị hai tiểu gia khỏa tả một cái "Giagia", hữu một cái "Bà nội", dỗ đến cười toe toét, toàn bộ tâm tư đều đặt lênngười hai hài tử, rốt cuộc không rảnh đi quản chuyện của Trịnh Quân cùng ChuTình. Thời điểm ăn sáng cũng phải uy hai tôn tử, nghe hai tôn tử kể chuyện ởnhà trẻ, hoàn toàn quên sự tồn tại của Trịnh Quân cùng Chu Tình. Một hồi thiênđịa nguy cơ đã bị hai tiểu quỷ hóa giải dễ dàng như vậy.

____

Trịnh phụ cùng Trình Tâm đều là những người bận rộn, từng phút từng giây đều dị thường quý giá, nhưng hai người lại ở lại ngoạn với hai cháu đến xế chiều mới đi, nếu không phải nhờ thư kí gọi điện thoại nói có chuyện gấp, chỉ sợ bọn họ đến tối cũng không nỡ đi.

Sau khi tiễn bước Trịnh phụ cùng Trình Tâm xong, Chu Tình thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng được yên tâm. A di đà phật, Bồ Tát phù hộ! Cuối cùng hoàn hảo không có xảy ra chuyện gì, nhưng mà sáng nay Trịnh phụ cùng Trịnh Quân đều thật kích động, dọa chết người!

Khi Chu Tình đang chuẩn bị hảo hảo thưởng cho hai tiểu công thần, không nghĩ tới lại đột nhiên nghe được tiếng cầu cứu của hai đứa con.

"Mẹ, mau cứu chúng con! Đại ma vương ba ba muốn đánh thí thí!"

Chu Tình vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện Trịnh Quân đang ôm Vô Địch đặt trên sô pha, bàn tay to lớn thì đanh tiểu mông phì đô đô của nó. Vô Địch đau đến khóc lớn, Anh Hùng là một hảo ca ca phi thường trân trọng đệ đệ muốn cứu đệ đệ, lại bị Trịnh Quân nắm qua đánh chung.

"Xú tiểu tử, cũng dám ăn cây táo rào cây sung, nói lão nhân kia suất hơn ba ba ngươi, thật là đáng ăn đòn!" Trịnh Quân một bên đánh, một bên mắng, phi thường tức giận. "Còn ngươi nữa! Trịnh

Anh Hùng, ngươi tiểu tử đáng chết, ngươi có gia gia liền quên luôn lão tử, ai chuẩn ngươi thân cân với lão nhân như vậy, còn có không cho phép các ngươi gọi cái bà già kia là bà nội, bà ta không phải là bà nội của các ngươi!" Trịnh Quân đánh cho Vô Địch hai cái, lập tức lại nổi giận đùng đùng đánh Anh Hùng, hai hài tử khóc đến ồn ào, thẳng kêu Chu Tình cứu mạng!

"Trịnh Quân, ngươi làm gì thế? Mau buông hai cục cưng ra!" Chu Tình bất đắc dĩ trợn mắt, nhanh chóng đi cứu hai bảo bối. Đều đã lớn như vậy mà tính cách hắn vẫn giống như tiểu hài tử, thực không có biện pháp!

"Ngươi tránh ra! Hôm nay ta không thể không hung hăng giáo huấn hai tiểu tử này, dám khen người khác suất hơn lão tử, thật đáng giận!" Trịnh Quân càng nghĩ càng giận, vừa muốn đánh hai đứa con trai, lại bị Chu Tình ngăn trở.

"Ngươi đừng náo loạn, lời của tiểu hài tử sao ngươi lại để trong lòng?" Chu Tình nhanh chóng ôm lấy cánh tay của hắn, không cho phép hắn lại đánh con của mình, hai đứa con trai là máu thịt của hắn cơ mà!

"Ba ba, ngươi không cần tức giận, chúng con nói gia gia suất hơn ba ba, là lừa gia gia! Gia gia già như vậy, sao có khả năng suất như ba ba!" Hai hài tử thực không phải thông minh bình thường, Anh Hùng lập tức sửa miệng, nhanh chóng nói.

"Ân! Ba ba

là người đẹp trai nhất vũ trụ, hai bảo bối yêu ba ba nhất!" Vô Địch cũng lập tức mà hống nói, vừa nói một bên sờ mó cái mông nhỏ bị thương. Đau quá ah! Đại ma vương ba ba thật đáng sợ!

"Hừ! Coi như các ngươi thức thời, lần sau còn dám nói như vậy, lão tử sẽ không mua đồ chơi cho các ngươi nữa, cũng không cho các ngươi chạy tới ngủ với lão bà của ta, hiểu chưa!" Trịnh Quân hừ lạnh một tiếng, lúc này mới chịu buông tha hai đứa con trai. Đẹp trai nhất vũ trụ, lời này thực dễ nghe! Bất quá trên thực tế hắn vốn là đẹp trai nhất vũ trụ rồi, ha ha ha!

"Đã hiểu!" Hai tiểu gia khỏa đáng thương lập tức gật đầu, lặng lẽ hướng đối phương nháy mắt. Sau này phải nhớ kỹ, không thể nói ai khác suất hơn Đại ma vương ba ba, bằng không thì Đại ma vương ba ba sẽ ghen! Đại ma vương ba ba thật là quỷ hẹp hòi!

"May mắn là hai bảo bối không có bị thương! A, mông đều đỏ cả!" Chu Tình đem hai đứa con trai đặt trên đùi, cởi quần của bọn nó, phát hiện hai cái mông nhỏ đều bị đánh đến đỏ bừng, không khỏi đau lòng, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Trịnh Quân. Đại phôi đản này, nhẫn tâm đem bọn nhỏ đánh thành như vậy!

"Ba ba, tại sao vừa nãy ba ba lại nói bà nội không phải là bà nội của chúng con, vậy bà nội thật của chúng con

ở đâu?" Song bào thai nằm trên đùi Chu Tình, ngoan ngoãn để Chu Tình bôi thuốc, tò mò hỏi.

Trịnh Quân lập tức thẩm hạ mặt, sắp phát giận, Chu Tình nhanh chóng nói: " Hai bảo bối, bôi thuốc xong rồi! Các con không phải muốn xem chú dê vui vẻ sao? Hiện tại chiếu rồi, mau đi xem đi!"

Nghe đến phim hoạt hình, hai tiểu tử đều lập tức tỉnh táo lại, vội vàng bỏ chạy đến trước TV mở xem phim hoạt hình, quên luôn hỏi chuyện về "Bà nội".

"Không cần tức giận, hai cục cưng cũng không cố ý!" Chu Tình nhìn song bào thai mải mê xem phim hoạt hình không còn chú ý bọn họ, mới nói chuyện với Trịnh Quân còn đang đen mặt. Y biết trong lòng Trịnh Quân, chuyện về Cáo Oan Thiên là điều làm hắn thương tâm nhất, hắn không muốn ai động đến vết thương lòng này, kể cả y. nghĩ vậy làm y rất uể oải, y vẫn cho rằng giữa vợ chồng không nên có bí mật, vô luận là chuyện gì đều phải chia sẻ với nhau.

"Ngươi cũng muốn biết chuyện của nữ nhân kia!" Trịnh Quân lặng yên trong chốc lát, đột nhiên mở miệng nói ra.

Chu Tình sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn hắn, nhưng vẫn gật đầu. Y thật sự rất muốn biết chuyện về mẫu thân của hắn, y hy vọng có thể giúp hắn cời bỏ khuất mắt trong lòng.

"Nữ nhân kia kỳ thật cũng là kẻ đáng thương, người ngoài

đều cho rằng bà ta hồng hạnh xuất tường, kỳ thật bà ta là bị người ta sắp đặt hãm hại!" Trịnh Quân chuyển đầu nhìn ra cửa sổ, từ từ nói, thanh âm bình tĩnh làm người ta đoán không được tâm tình của hắn giờ phút này.

"Cái gì?" Chu Tình chấn động, đây là lần đầu tiên y nghe chuyện này, Trịnh Quân nói có người xếp đặt hãm hại mẫu thân của hắn, sẽ là ai? Chẳng lẽ là...

"Ý của ngươi là nói tâm di cố ý hại mẹ... Thân a di sao !" Chu Tình lớn mật suy đoán, vốn định gọi là mẹ, nhưng lại sợ Trịnh Quân tức giận nên sửa lại.

"Ngươi chỉ đoán đúng phân nửa, ngoại trừ Trình Tâm còn có lão nhân kia!" Trịnh Quân quay đầu nhìn Chu Tình, tuy biểu tình rất bình tĩnh, nhưng Chu Tình vẫn có thể cảm giác được sự bình tĩnh đó che giấu phẫn nộ.

"Bọn họ sao... sao có thể làm như vậy?" Chu Tình kinh ngạc há mồm, làm sao y cũng không thể tưởng tượng được bọn họ lại làm ra chuyện này.

"Cáo Oan Thiên từ đầu đến cuối chỉ là vật hi sinh cho tình yêu của lão già cùng Trình Tâm, chỉ là công cụ để nối dõi tông đường, bởi vì Trình Tâm không có biện pháp sinh con, bởi vì không muốn cho Trịnh gia tuyệt tự, hắn mới chịu thú bà ta!" Trịnh Quân mặt không biểu tình nói, khi biết sự thật này, hắn liền minh bạch mình không phải là

kết tinh tình yêu của bọn họ, chỉ là một âm mưu, trong ngôi nhà kia không có bất luận kẻ nào thương hắn.

Lúc này, Chu Tình mới nhớ tới buổi sáng Trịnh Quân cùng Trịnh phụ khắc khẩu, từng nói qua cái gì mà thượng bất chính, hạ tắc loạn, hắn thích gay đều học từ Trịnh phụ. Gay, đợi chút... Hay tâm di là...

Chu Tình khó có thể tin nhìn Trịnh Quân, Trịnh Quân gật đầu, xác nhận suy đoán của y. "Trình Tâm không phải nữ nhân!"

"Chẳng lẽ hắn và ta giống nhau là song tính nhân?" Chu Tình bị một bí mật sao với bí mật kia càng kinh thiên hơn, làm đầu óc loạn thành một đoàn, sắp chịu không nổi.

"Không! Nếu là song tính nhân giống ngươi, Trình Tâm đã sớm sinh cho lão nhân đứa con của bọn họ, cần gì Cáo Oan Thiên cùng ta!" Trịnh Quân lắc đầu, khóe môi giơ lên một nụ cười lạnh.

"Kia Tâm di..." Chu Tình càng nghe càng hồ đồ, vẫn còn không rõ lời nói của Trịnh Quân.

"Ngươi thật đần!" Trịnh Quân không kiên nhẫn mắng, đều nói rõ ràng như vậy, y còn không đoán ra, thật sự là heo mà!

"Thực xin lỗi!" Chu Tình ủy khuất đô đô miệng, y vốn rất ngốc, nam nhân cũng không phải không biết. "Kia thân a di biết chuyện này không?" Chu Tình lập tức tò mò hỏi. Y rất muốn hỏi Trình Tâm rốt cuộc là cái gì, nhưng lại sợ Trịnh Quân mắng yđần, ngại hắn phiền.

"Bà

ta? Bà ta biết cái rắm!Bà ta chỉ biết đắm mình, cả ngày cùng đoàn người ái mộ làm loạn, tự làm thối mình!" Trịnh Quân chán ghét mắng. Hắn rất hận nữ nhân kia, bởi vì bà ta hoàn toàn khoogn biết giữ mình trong sạch, sau khi bị lão nhân cùng Trình Tâm hãm hại, bị đuổi ra khỏi Trịnh gia, lúc đó bà ta tựa như một con đ**m, hôm nay cùng Trương Tam ngủ, ngày mai lên giường với Lý Tứ, làm mình ở trường bị người khác cười nhạo, căn bản không dám ngẩng đầu lên mà sống.

"Thực xin lỗi!" Chu Tình biết rõ muốn Trịnh Quân nói ra những lời này, phải cần nhiều dũng khí, khẳng định giờ phút này trong lòng Trịnh Quân rất thống khổ. Sớm biết chuyện tình như vậy, y sẽ không hỏi, cũng sẽ không vạch trần vết sẹo dưới đáy lòng của Trịnh Quân.

"Tại sao phải nói xin lỗi, cũng không phải lỗi của ngươi! Ngu ngốc!" Trịnh Quân nhìn vẻ mặt đau lòng của Chu Tình, "Phụt" một tiếng cười ra, gõ gõ trán của y mắng.

"Thật sự xin lỗi!" Chu Tình lại áy náy nói xin lỗi, chủ động ôm Trịnh Quân, ngẩng đầu nhìn hắn, lớn tiếng nói: "Ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi, ta sẽ cố gắng hết mình để mang lại hạnh phúc cho ngươi!" Ngốc như y không biết nói lời gì để an ủi Trịnh Quân, chỉ có thể hướng Trịnh Quân cam đoan như vậy, đây là điều duy nhất y có

thể làm vì Trịnh Quân.

"Hảo! Vậy bây giờ ngươi lập tức cưỡi ngữa cho ta ngoạn một lần đi!" Trịnh Quân tà ác mà cười nói, bàn tay lớn bắt lấy cái mông nhỏ nhắn của Chu Tình bắt đầu nhu nặn một cách tình sắc.

"Không được náo loạn, người ta đang nói chuyện đứng đắn!" Chu Tình mặt ửng đỏ, nhanh chóng kéo sắc thủ của hắn bỏ ra. Sắc ma này chỉ biết làm!

"Ta cũng đang nói chuyện đúng đắn, thời điểm l*m t*̀nh với ngươi ta thật sự rất hạnh phúc, nhất là khi ngươi kêu ta thịt heo bổng ca ca, ta vui muốn chết! Cho nên ngươi cái gì cũng không cần làm, chỉ cần ngoan ngoãn để cho ta tùy tiện thao là được rồi!" Trịnh Quân ôm chặt y vào lòng, nâng cầm y lên cười xấu xa nói.

"Sắc lang!" Chu Tình mắc cỡ chết được, nhưng y không đẩy Trịnh Quân ra, y biết đây là hành động để Trịnh Quân che giấu xúc động của mình.

"Ta chính là sắc lang tà ác, hiện tại ta đói bụng, muốn ăn thịt thỏ!" Trịnh Quân cười quỷ dị, lộ ra bản chất háo sắc, bắt lấy Chu Tình sờ loạn.

"Chán ghét! Không được như vậy, hai cục cưng còn ở đây, bọn nó sẽ thấy! Chúng ta buổi tối lại làm được không?" Chu Tình lập tức kinh hoảng giãy dụa, mắt lo lắng nhìn bọn nhỏ, phát hiện hai tiểu gia khỏa xem phim hoạt hình cười đến sung sướng, không chú ý tới bọn

họ, mới nhẹ nhàng thở ra.

"Hảo! Đây là do ngươi nói, buổi tối ngươi phải ngoan ngoãn để ta ngoạn đủ, không được cự tuyệt!" Trịnh Quân dừng lại, cười gian trá nói.

"Ân!" Chu Tình ngượng ngùng gật đầu, chỉ cần không làm trước mặt bọn nhỏ, Trịnh Quân muốn y làm gì cũng được. "Đúng rồi, tại sao hôm nay ngươi lại nguyện ý nói cho ta biết những chuyện này?" Tựa vào ngực Trịnh Quân , Chu Tình nghi hoặc hỏi. Trước kia không phải hắn siêu chán ghét mình hỏi chuyện phụ thân cùng mẫu thân của hắn sao? Không nghĩ tới hôm nay hắn lại chủ động nói với mình, thật sự là kỳ quái!

"Ngươi không phải rất muốn biết sao?" Trịnh Quân ôn nhu sờ mái tóc xinh đẹp mềm mại của Chu Tình, trước kia không muốn nói với tiểu bạch thỏ, là vì cảm thấy những chuyện đó quá mất mặt, cho nên không muốn cho y biết. Nhưng hôm nay hắn và lão nhân nhao nhao thành như vậy, tiểu bạch thỏ khẳng định rất ngạc nhiên, không bằng nói toàn bộ cho y biết, miễn cho y lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.

"Thực xin lỗi! Kỳ thật ta còn có một vấn đề muốn hỏi ngươi!" Chu Tình ngẩng đầu nhìn hắn.

"Vấn đề gì?" Trịnh Quân nhíu mày. Còn có vấn đề? Tiểu bạch thỏ thật đúng là một cục cưng tò mò.

"Vì sao ngươi lại có hai tên, một cái là Trịnh Quân, cái khác là

Trịnh Triết Hàn?" Chu Tình hỏi vấn đề thắc mắc nãy giờ, đối với tên của Trịnh Quân y rất hiếu kì muốn biết , nhưng lại không dám hỏi.

"Nguyên lai ngươi muốn hỏi chuyện này, rất đơn giản, Trịnh Triết Hàn là gia gia của ta đặt, Trịnh Quân là do lão nhân cùng Trình Tâm đặt sau!" Trịnh Quân trả lời, nguyên bản hắn rất ghét cái tên Trịnh Quân, nhưng lão nhân cứng rắn muốn hắn dùng tên này, bất quá tên trên hộ khẩu của hắn vẫn là Trịnh Triết Hàn.

"Thì ra là thế! Ngươi còn có gia gia a!" Chu Tình bừng tỉnh đại ngộ.

"Vô nghĩa! Ta không có gia gia, lão nhân là từ đâu đến, ta lại là từ đâu đến!" Trịnh Quân trợn mắt, lại gõ cái trán y lần nữa. Thật sự là tiểu bạch thỏ gnu ngốc, loại vấn đề nhược trí này, y cũng hỏi được.

"Người ta không phải có ý đó, ý của ta là. . ." Chu Tình vừa muốn giải thích, lại bị Trịnh Quân không kiên nhẫn đánh gãy.

"Đừng nói loại chuyện nhàm chán này nữa, chúng ta nhanh thương lượng một chút, buổi tối ngươi tưởng sao bị lão công ngoạn, là đem ngươi trèo lên cây làm, hay là giống như trước để phấn hồng trư và ta cùng ngươi ngoạn 3p, còn có thể chạy đến công viên làm nữa..." Trịnh Quân tà ác cười xấu xa nói, rõ ràng đã phi thường khẩn cấp.

"Biến thái! Ta muốn đi tìm hai cục cưng, một

mình ngươi tự ngoạn đi!" Chu Tình xấu hổ đỏ bừng mặt, đẩy hắn ra rồi đi tìm bọn nhỏ đang xem tivi, không để ý tới Trịnh Quân nữa.

"Thỏ con chết tiệt, lại đây cho ta!" Trịnh Quân đương nhiên sẽ không bỏ qua hắn, lập tức đuổi theo...

Sau lần đó, Trịnh phụ vốn rất ít cùng bọn họ liên lạc bắt đầu liên tiếp mang theo Trình Tâm đến nhà bọn họ, nguyên nhân đương nhiên là bởi vì hai đứa cháu trai. Hai tiểu quỷ rất biết làm nũng, hống Trịnh phụ vui vẻ, còn dưới sự dạy dỗ của Chu Tình thường xuyên gọi điện thoại cho Trịnh phụ nói sớm an cùng lời chúc ngủ ngon, đôi khi lại hỏi ăn cơm chưa, tâm lạnh như băng của Trịnh phụ cứ như vậy bị hai đứa cháu trai làm tan chảy hoàn toàn. Nhờ vậy quan hệ của Trịnh phụ và Trịnh Quân dịu đi không ít, tuy không đến nỗi thoáng một cái trở thành phụ từ tử hiếu, nhưng cũng không khẩn trương như trước. Đối với việc này Chu Tình tự nhiên là rất vui vẻ, nhưng vì biết rõ chuyện của thân a di, làm y có chút thất vọng với Trịnh phụ cùng Trình Tâm, nhưng trời sinh y tính tình thiện lương vẫn hi vọng quan hệ của Trịnh Quân cùng bọn họ có chỗ thay đổi, dù sao mọi người đều cùng là người một nhà!

Bởi vì hai hài tử, Trịnh phụ cũng không nhắc lại chuyện muốn Trịnh Quân cùng Chu Tình

ly hôn, Chu Tình đoán đây đều nhờ mẫu bằng tử quý! Đến chuyện Trịnh Quân nghỉ học, Trịnh phụ cũng không tiếp tục trách tội hắn, đương nhiên hắn cũng không có đồng ý Trịnh Quân không đi học, không học là không được, nhưng hắn không để Trịnh Quân trở lại trường trước kia, mà là thông qua quan hệ để cho Trịnh Quân vào học ở một học viện không quân, để cho Trịnh Quân có thể mỗi ngày đều có thể về nhà nhìn thấy Chu Tình cùng bọn nhỏ, điều này đối với Chu Tình là một đại tin vui.

Trịnh Quân lúc đi xử lý thủ tục chuyển trường, vốn thuận tiện đi tìm Vương Tuyết Dong tính sổ, nhưng bị Chu Tình ngăn cản. Tuy Vương Tuyết Dong tổn thương Chu Tình, nhưng Chu Tình cũng không hận nàng, y cũng không nghĩ đến việc ăn miếng trả miếng, làm tổn thương nàng, Chu Tình cảm thấy Vương Tuyết Dong kỳ thật rất đáng thương. Vương Tuyết Dong mặc dù yêu Trịnh Quân, nhưng Trịnh Quân lại tuyệt không thích nàng, điều này đối với nàng đã rất thảm rồi, hơn nữa so với Thang Na – tình địch trước đây, Vương Tuyết Dong tính tình cũng không xấu lắm! Do Chu Tình mãnh liệt cầu xin, Trịnh Quân cuối cùng miễn cưỡng đáp ứng sẽ không tìm Vương Tuyết Dong vì y báo thù, bất quá vẫn gọi điện thoại đem Vương Tuyết Dong mắng đến cẩu huyết, cùng Vương Tuyết Dong triệt

để tuyệt giao, làm cho Vương Tuyết Dong thương tâm thật lâu!

Hiện tại Chu Tình vì Trịnh Quân rốt cuộc không cần ly khai y đi nơi khác học, cũng không bao giờ... gặp cảnh hắn gặp Vương Tuyết Dong nữa liền hạnh phúc vô cùng, không nghĩ tới Trịnh Quân lại tiếp tục cho hắn một cái kinh hỉ không đoán trước được.

"Đều đã tối như vậy, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?" Nửa đêm đang ngủ say lại bị Trịnh Quân từ trong chăn đào dậy, Chu Tình ngồi trên xe còn buồn ngủ hỏi.

"Bí mật, để cho ngươi thấy sẽ biết!" Trịnh Quân cười thần bí.

Chu Tình nghi hoặc mà nhíu lông mày, bí mật như thế, không biết nam nhân lại muốn làm cái chuyện ma quỷ gì đây.

"Đến rồi!" Đang lúc Chu Tình đầy bụng hồ nghi, Trịnh Quân ngừng xe, trên mặt treo đầy tươi cười.

Sau khi Trịnh Quân mang theo Chu Tình xuống xe, lập tức nhìn thấy một quán cà phê, tên của quán phi thương có ý tứ "Bổn con thỏ cà phê ốc".

Chu Tình nhìn bảng hiệu, hơi hơi nhíu mày, cái tên hảo kỳ cục! Không biết là ai đặt, thật ấu trĩ, cũng rất buồn cười, hoàn toàn không có chú ý tới khi nam nhân nhìn bảng tên này vẻ mặt đầy đắc ý.

"Mau vào!" Trịnh Quân mở cửa quán cà phê, kéo Chu Tình đi vào. Tuy quán cà phê không lớn, nhưng thiết kế lại phi thường xinh đẹp, lịch sự tao nhã, chỉ là có một

điểm phi thường kỳ quái, quán cà phê tất cả đều là màu hồng phấn đáng yêu.

"Tiểu bạch thỏ, đây tất cả đều là tự ta thiết kế, có đẹp không? Hẳn là rất thích đi!" Trịnh Quân nhìn quán cà phê, tự hào nói với Chu Tình.

"Quán cà phê này là ngươi tự thiết kế thật sao ?" Chu Tình lắp bắp kinh hãi, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.

"Đúng! Ta làm nó tặng cho ngươi, hiện tại ngươi là chủ của quán cà phê này! Ngươi không phải một mực rất muốn có một quán cà phê sao?" Trịnh Quân gợi lên khóe môi, lộ ra một nụ cười làm cho người ta hoa mắt.

Chu Tình kinh hỉ nói không ra lời, từ khi y làm việc trong quán cà phê của Huệ Di, y liền thích cà phê, luôn muốn có một quán cà phê thuộc về chính mình, không nghĩ tới Trịnh Quân lại biết nguyện vọng này của y, còn giúp y thực hiện.

"Con người của ta thật sự rất bá đạo, không biết tôn trọng người khác là cái gì, nhưng ta sẽ thỏa mãn tất cả nguyện vọng của ngươi, làm cho những điều ngươi muốn đều có thể thành hiện thực!" Trịnh Quân ôm Chu Tình bả vai cười nói.

"Trịnh Quân, cám ơn ngươi!" Chu Tình kích động ôm lấy Trịnh Quân, hắn cảm giác mình hạnh phúc sắp ngất.

"Mặc dù ta cho ngươi làm chủ nơi này, cho ngươi có thể ở đây làm việc mình muốn, nhưng có một chuyện ta muốn nói rõ, quán này

không thể cho người khác vào, chỉ có thể có một khách nhân duy nhất là ta!" Đang lúc Chu Tình cảm động muốn chết, Trịnh Quân đột nhiên bá đạo tuyên bố.

"A? !" Chu Tình choáng váng, theo sau bất đắc dĩ mà liếc mắt. Nam nhân quả nhiên là người dã man nhất thiên hạ, vậy mà chỉ cho mình chiêu đãi một mình hắn, cái quán cà phê này chẳng phải vì lợi ích của hắn mà chuẩn bị sao.

"Nếu như không có khách nhân, mở quán cà phê đâu còn ý nghĩa gì nữa!" Chu Tình kéo xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, khiếp đảm mà nói.

"Ngươi dám không đồng ý?" Nam nhân khơi mày kiếm, thanh âm trở nên trầm thấp, đây là điềm báo hắn sắp tức giận.

"Không!" Chu Tình tranh thủ thời gian lắc đầu, nào dám không đồng ý. Y biết rõ nếu như y dám nói một cái chữ "Có", nam nhân ngay lập tức sẽ lột da của y. Được rồi, tuy chỉ có một người khách là Trịnh Quân, nhưng có quán cà phê dù sao còn hơn không có. Y cũng chỉ là muốn có một không gian thuộc về mình, cũng không phải thật sự muốn buôn bán.

Trịnh Quân lúc này mới nở nụ cười, hỏi: "Thích lễ vật này của ta không?"

"Rất thích! Cám ơn ngươi, giúp ta thực hiện giấc mộng!" Chu Tình gật đầu, chân thành cảm tạ.

"Ngươi đã thích như vậy, ta muốn lấy quà tạ lễ!" Trịnh Quân tà tà cười, Chu Tình còn không kịp phản ứng là có ý gì, đã bị Trịnh Quân áp đến trên bàn bên cạnh, bắt đầu thoát y phục của y.

"Sắc lang, ngươi muốn làm cái gì?" Chu Tình lớn tiếng thét lên, dùng sức phản kháng.

"Tiểu bạch thỏ, chúng ta tới uống cà phê a! Ta còn chưa từng uống qua 'Muội muội bài cà phê ". Nhất định rất mĩ vị!" Trịnh Quân tà ác cười xấu xa, dùng sức kéo xuống quần Chu Tình.

"Không muốn, d*m ma, mau tránh ra a────! Không được phóng cà phê vào trong, thật nóng. . . Cà phê chạy vào bên trong rồi, cứu mạng a────"

Đêm đó, "Bổn con thỏ cà phê ốc" truyền ra âm thanh kêu khóc tao mị cùng tiếng cầu xin tha thứ, còn có tiếng rên rỉ làm cho người ta mặt đỏ tim đập, tiểu bạch thỏ đáng thương uy tà ác đại hôi lang một đêm cà phê.

Toàn Văn Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro