Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi tỉnh!"

Trịnh Quân vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười mỹ lệ tựa thiên sứ, tâm có chút rung động."Ngươi vẫn chưa có về sao?" Y cho rằng Chu Tình sau khi tắm rửa sẽ rời đi.

"Ừm!" Chu Tình cười tủm tỉm hạ tay sờ trán của y, "Còn có chút nóng, bất quá so với ngày hôm qua khá hơn nhiều rồi."

"Ngươi đêm qua không ngủ sao?" Trịnh Quân phát hiện dưới mắt Chu Tình xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt.

Chu Tình gật đầu, "Ta sợ ngươi lúc ngủ lại phát sốt, nhưng may mắn là không có."

Nghe Chu Tình bảo hắn một đêm không ngủ vì trông chừng mình, nội tâm Trịnh Quân sinh ra một loại cảm giác kì quái chưa bao gờ có.

"Ngươi ngủ lâu như vậy hẳn sẽ đói bụng, ta đã nấu một chút cháo cho ngươi, bây giờ đi hâm nóng lại một chút là có thể dùng, ngươi chờ ta a." Không đợi Trịnh Quân đáp lời, Chu Tình đứng dậy đi vào bếp.

Trịnh Quân nghi hoặc mà nhăn đôi mày lại, nhà y không có gạo thì lấy cháo ở đâu ra? Hắn vẫn luôn là ở bên ngoài ăn, cho nên trong nhà căn bản không có mấy cái loại lúa gạo gì gì đó.

Chu Tình rất nhanh đã bưng bát cháo nóng hầm hập lên, đỡ Trịnh Quân dậy, Chu Tình mỉm cười nói: "Ta uy ngươi!"

"Thứ này có thể ăn sao?" Nhìn bát cháo loãng trong tay Chu Tình, Trịnh Quân

lại nhăn mặt, biểu tình thập phần hoài nghi. Trước kia y có kết giao với một nữ nhân, nàng ta vì y mà nấu ăn, nhưng mà y mới chạm muỗng thì đã muốn ói hết ra, từ đó về sau y không bao giờ ăn bất luận thứ gì mà tình nhân làm cho.

"Ngươi nếm thử đi rồi sẽ biết!" Chu Tình cười yếu ớt, hắn mặc dù rất đần, không có năng khiếu gì, chỉ có duy nhất việc nấu ăn là không tệ lắm.

Trịnh Quân do dự liên tục, mới cắn răng ăn một ngụm. Nếu như là người khác, y dù chết cũng sẽ không ăn, nhưng đối mặt với nụ cười tươi như hoa Chu Tình, chẳng biết tại sao y không cách nào nói ra lời cự tuyệt.

Cháo vừa vào miệng, nhãn tình của y lập tức sáng lên. Cháo này vừa thơm vừa bùi, ăn ngon dị thường, so với mấy nhà hàng lớn còn muốn ngon hơn. Hơn nữa trong cháo có một cổ hương vị ấm áp đặc biệt, làm cho người ta khi ăn thì đồng thời trong nội tâm sẽ dấy lên một cảm xúc thân thương.

"Ngươi bây giờ không nên ăn những thứ nhiều mỡ, chờ ngươi tốt lên nữa, ta lại làm mấy món bồi bổ ngươi." Chu Tình lại uy y một ngụm, hắn không có hỏi Trịnh Quân ăn có vừa miệng không, bởi vì nhìn biểu cảm của y hắn đã đủ biết rồi.

"Ngươi làm sao mà nấu cháo thế, nhà ta không có gạo cơ mà?" Trịnh Quân vừa ăn, một bên thắc mắc hỏi.

"Ta phát

hiện nhà của ngươi một vật cũng không có, nên trở về nhà lấy, còn mang đến nhiều thức ăn cùng vật dùng hằng ngày nữa."

Trịnh Quân cái này mới phát hiện bộ đồ Chu Tình mặc trên người không giống hôm qua. Hắn cúi đầu trầm mặc một thoáng, mới mở miệng nói: "Ta sẽ không cảm ơn ngươi đâu."

Chu Tình cười gượng, cúi đầu nhìn bát cháo đã được y ăn hết từ bao giờ, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi!"

"Vì cái gì nói xin lỗi?" Trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nghi vấn.

"Ngày hôm qua ta hiểu lầm ngươi rồi, thật sự thực xin lỗi, mong ngươi tha thứ cho ta." Chu Tình ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của y, áy náy nói.

Trịnh Quân sửng sốt trong chốc lát, Chu Tình tiếp tục nói: "Ngày hôm qua ta trên đường trở về gặp Khương Bân, hắn đã nói cho ta hết thảy sự tình, kể cả chuyện của mụ mụ ngươi. Ta biết mình đã trách oan ngươi ."

MD! Lại là tên kia. Trịnh Quân hận không thể ăn thịt, uống máu Khương Bân ngay tức khắc. Hắn lạnh lùng cười cười, "Ta nói ngươi như thế nào bỗng nhiên đối với ta tốt như vậy, nguyên lai là xuất phát từ áy náy ah! Còn dám nói ta đáng thương sao?"

Chuyện gia đình là điều làm cho tâm y đau nhất, là sỉ nhục của đời y, y hiển nhiên không thể chịu được khi người khác biết những việc này.

"Không, không phải.

Ngươi không nên hiểu lầm, ta chiếu cố ngươi, là vì ta thật sự quan tâm ngươi, không hề có nguyên nhân khác." Chu Tình lập tức giải thích, hắn không rõ Trịnh Quân như thế nào đột nhiên trở mặt nhanh như vậy.

"Ngươi quan tâm ta? Ta phi! Ta có đáng thương cũng không cần ngươi tới quan tâm. Ta sớm điều tra biết được, ngươi là đồ con hoang, là cái tên nhân yêu đáng ghét, đáng hận đến nỗi thân sinh mẫu của ngươi cũng chán ghét. Ngươi so với ta càng đáng thương hơn!" Tối mất mặt vì để người khác biết, Trịnh Quân thẹn quá hoá giận giật chén cháo trên tay Chu Tình ném xuống đất.

Sự thật mà hắn sợ người ta biết nhất bị nói ra, Chu Tình khóc cười nói: "Ta là so ngươi càng tuổi thân, càng đáng thương,là một cái ngoại nhân không phải người, một cái kẻ mà cha không muốn mẹ không thương ." Hắn không trách Trịnh Quân, bởi vì lời y nói tất cả đều đúng.

Nhìn những giọt nước mắt bi thương của hắn, lòng y bỗng nhói lên, đây là lần đầu tiên y biết hai chữ hối hận viết như thế nào. Y chỉ là quá. . . Cho nên mới không lựa lời nói để mà tổn thương hắn, y thật tâm không muốn đối với hắn làm ra những điều như thế.

"Bởi vì như thế, cho nên ta mới hiểu được cảm nhận của ngươi. Ta không phải là đồng tình với ngươi, càng không phải

thương hại ngươi, ta là đau lòng vì ngươi. Nói như vậy ngươi có thể sẽ cảm thấy rất buồn cười, nhưng tất cả đều là tấm lòng tâm huyết của ta." Lúc Trịnh Quân ngủ, hắn nhìn kỹ lại toàn bộ căn nhà này, hát hiện cái nhà này so với nhà của hắn còn lạnh hơn, còn tịch mịch hơn, này làm hắn có thể tưởng tượng được cuộc sống cô đơn trước đây của y.

Nghe vậy, Trịnh Quân tức khắc bị chấn trụ. Chu Tình nói là đau lòng vì y? Có vô số người đã từng nói yêu y, nhưng mà chưa từng có người nào nói là đau vì y! Trái tim cứng rắn băng lãnh của y lúc này đột nhiên dần mở ra. Hình như có thứ gì đó đã thấm vào sâu trong đó rồi. . .

Chu Tình chùi nước mắt trên mặt, ngồi xổm xuống đem mấy mảnh vỡ nhặt lên, quay người ly khai phòng ngủ. Lúc hắn bước đến cửa phòng, liền nghe được ba chữ, mặc dù thanh âm của Trịnh Quân rất nhỏ nhưng hắn nghe rất rõ ràng, liền ngay lập tức nín khóc mà mỉm cười. (có ai biết câu gì hơm???? en iêu iêm, en mến iêm, hay vợ ơi cho en xin lỗi a =]]])

"Không sao! Ta đi múc thêm cháo cho ngươi." Chu Tình tung tăng như chim sẻ mà chạy tới phòng bếp. Hắn biết rõ Trịnh Quân nói ra được ba cái chữ kia khó khăn như thế nào. Nên hắn rất cao hứng, cực kì cao hứng a!

"Đồ đần!" Trịnh Quân liếc mắt, chỉ là câu xin

lỗi thôi mà hắn có thể cao hứng như vậy, bất quá đây vẫn là lần đầu y hướng người khác nói câu này. . . (hơm nay ta gặp mấy cái lần đầu của anh rồi đó a)

Nhìn bàn thức ăn phong phú ngon miệng trước mắt, Trịnh Quân phi thường vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Hoa nằm trên đùi Chu Tình, mặt của y lập tức so với Trương Phi còn muốn đen hơn. "Cái con phá cẩu này tại sao lại được ăn cơm cùng chúng ta, ghét muốn chết!"

Trịnh Quân chỉ vào tiểu hoa giận dữ hét, tâm tình siêu cấp khó chịu. Cẩu thì nên ôm chén cút sang một bên ăn mới đúng, nhưng mà cái phá cẩu này vậy mà cùng bọn họ một chỗ ăn, Chu Tình còn xé thịt uy nó, sự thật có khi nào trớ trêu như vậy a!

"Tiểu hoa một mình ăn, sẽ tịch mịch, ngươi cho nó ngồi cùng chúng ta ăn đi!" Tiểu Hoa lập tức ủy khuất mà đối Chu Tình kêu vài tiếng, Chu Tình an ủi mà sờ lên đầu của nó. "Ngươi lập tức bảo nó đi ra bên ngoài ăn đi, bằng không thì ta lập tức làm thịt nó."

Thấy thế, Trịnh Quân càng thêm bùng lửa, hận không thể đem Tiểu Hoa làm thịt, cái con chó chết này cư nhiên dám hướng Chu Tình làm nũng cơ đấy.

"Nhưng mà. . ." "Đừng bắt ta lập lại lần nữa!" Trịnh Quân nheo mắt lại, thanh âm trầm thấp dọa người. Chu Tình biết rõ đây là điềm báo y sắp tức giận, không dám nói thêm

cái gì, lập tức thả thêm thật nhiều thịt trong chén Tiểu Hoa, xong đem Tiểu Hoa ôm đi ra ngoài.

Tiểu Hoa thương tâm mà uông uông kêu, lại làm cho Chu Tình rất khổ sở, nhưng mà hắn không dám vác lưng mà cải ý của quan quân, hắn sợ Trịnh Quân trong cơn giận thực sự sẽ thịt Tiểu Hoa.

Chu Tình đem tiểu hoa an trí tốt, lại trở về phòng ngủ tiếp tục hầu hạ Trịnh Quân ăn cơm. Trịnh Quân mặc dầu đã hạ sốt rồi, nhưng mà đầu vẫn như cũ choáng váng không thôi, bốn chân vô lực, chỉ có thể một mực ở một chỗ.

"Cho ta thêm chén nữa." Trịnh Quân đem cái chén không đưa cho không có Chu Tình, không có Tiểu Hoa tâm tình của y trở nên thiệt tốt a. "Ngươi ăn khỏe thật a, này cũng là chén thứ ba rồi!" Đem chén cơm đầy đưa cho Trịnh Quân, Chu Tình nhịn không được cảm thán, chính hắn ăn nhiều nhất cũng chỉ được hai chén nhỏ.

"Nói nhảm, ta lớn lên so ngươi cao lớn hơn, đương nhiên có thể ăn nhiều hơn ngươi." Nhưng thật ra là bởi vì Chu Tình nấu ăn quá ngon, so với đầu bếp của khách sạn năm sao còn ngon hơn, làm cho Trịnh Quân đã ăn một lần thì càng muốn ăn thêm, y bình thường căn bản ăn không hết nhiều đồ như vậy.

"Ra là như thế!" Chu Tình không biết nguyên nhân ẩn bên trong cứ thế mà cảm thấy lời Trịnh Quân nói đầy đạo lý.

"Cái

này ăn cũng không tệ, buổi tối cứ làm giống như thế. Đúng rồi còn có thịt kho dưa chua, thiên tằng thịt, thổ đậu ti, toàn bộ đều làm thêm một ít." Trịnh Quân vừa ăn cơm, bên cạnh phân phó nói.

"Hảo!" Biết Trịnh Quân thích đồ ăn hắn làm như vậy, Chu Tình phi thường cao hứng. Trịnh Quân không những đem tất cả đồ ăn toàn bộ quét sạch, mà còn chưa thỏa mãn mà ôm lấy chén đĩa lên l**m sạch sẽ.

"PHỤT!" Chu Tình nhịn không được cười ra tiếng, không thể tưởng được Trịnh Quân lại đồng dạng như một hài tử tham ăn vậy. Trông thật đáng yêu a.

"Cười cái gì cười? Muốn bị đánh ah!" Trịnh Quân không có ý tứ mà quát. "Ngươi đánh ta, ta sẽ không làm thức ăn ngon cho ngươi được rồi!" Bởi vì chuyện ban sáng, khoảng cách giữa Chu Tình cùng Trịnh Quân đã vô tình được kéo gần lại không ít, Chu Tình bây giờ đã biết cùng y nói đùa rồi.

"Dám uy hiếp bổn thiếu gia, xem ta như thế nào chỉnh ngươi." Trịnh Quân buông chén đĩa, đem Chu Tình kéo đến trên giường, cù nách hắn.

"Ah. . . Ha ha. . . Ngưa ngứa, cứu mạng ah. . . Ha ha. . ." Chu Tình bị hắn khiến cho cười đến thở không ra hơi.

"Nếu không cầu xin ta sẽ không tha ngươi!" Trịnh Quân cũng đột nhiên muốn khi dễ hắn, nhằm điểm mẫn cảm của Chu Tình mà tiến công.

"Ha. . . Ta. . . Cầu ngươi

tha ta, đừng gãi rồi. . . Ha ha. . ."

"Muốn ta bỏ qua cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải trả lời vấn đề ta hỏi trước đã."

"Được!" Chu Tình liền vội vàng gật đầu.

"Ta là ai?" Trịnh Quân rốt cục dừng lại, đặt Chu Tình trên người y, vừa nghịch tóc của hắn.

"Trịnh Quân." Cái này còn phải hỏi sao?

"Sai, ta là chủ nhân của ngươi, lão công của ngươi, nam nhân của ngươi." Trịnh Quân như trừng phạt mà hung ác vỗ xuống cái mông nhỏ nhắn của Chu Tình, Chu Tình lập tức mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.

"Bảo ta lão công!" Âm thanh từ tính trầm thấp gợi cảm truyền vào tai Chu Tình. Trịnh Quân rất muốn nghe Chu Tình gọi y như vậy. Cặp mắt thâm thúy của Trịnh Quân như biển cả sâu thẳm như có năng lực mê hoặc lòng ngươi làm cho Chu Tình như bị thôi miên, khe khẽ gọi: "Lão công."

Gọi xong, Chu Tình lập tức quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn Trịnh Quân. Trịnh Quân bắt lấy mặt của hắn, đặt ngay trước mặt y, nói:"Lão bà thực nghe lời!"

Đầu Trịnh Quân ngày càng rủ xuống thấp hơn, nhìn đôi môi mỏng gợi cảm của Trịnh Quân dần dần tiến tới, Chu Tình trở nên bồn chồn, tim đập mạnh, ngượng ngùng mà nhắm nghiền hai mắt, chờ đợi nụ hôn nồng nhiệt sẽ làm hòa hợp thể xác và linh hồn của hai người đến.

"Ha ha, ngươi

làm gì? Ta chỉ là thấy mặt ngươi có chút bẩn, muốn giúp ngươi phủi thôi mà!" Nam nhân bỗng nhiên cười ha ha, đặt tay lên má phấn hồng của Chu Tình xoa nắn.

"Ta đi xem Tiểu Hoa ăn xong chưa!" Chu Tình lập tức mở mắt ra, thẹn đến muốn chui xuống đất, hắn liền đẩy Trịnh Quân ra nhảy xuống giường, chạy trối chạy chết.

"Ha ha ha! Lão bà, ngươi chậm một chút, coi chừng té." Nam nhân cố ý kêu lên, tiếng cười ác liệt lại khiến cho Chu Tình hận không thể chết ngay tại chỗ cho xong.

Trịnh Quân nằm lăn xuống giường cười đến bụng đều đau, y cuối cùng báo được mối thù, buổi sáng bị Chu Tình khiến cho mất mặt đã không nói. Không hảo hảo khi dễ hắn, y trong lòng thật sự không thoải mái. Bất quá cái kia bé thỏ trắng thật sự rất đáng yêu, rất thiện lương, y trước kia đối với hắn như vậy ác liệt, hắn cư nhiên đối với y tốt như vậy, còn nói đau lòng vì y nữa.

Trịnh Quân quay đầu nhìn bát đĩa trên bàn, trong nội tâm nổi lên một tia điềm mật, ngọt ngào. Cái thanh âm lão công kia thật sự là êm tai ah!

Đứng ở ngoài hành lang, Chu Tình khuôn mặt đỏ đến muốn cháy rồi sao. Thật sự là không còn mặt mũi nhìn người mà, hắn cứ như một tên mê gái vậyy, lòng tràn đầy chờ mong mà đợi Trịnh Quân đến hôn hắn, còn. . . Còn gọi Trịnh Quân là lão công nữa. . .

Thực

sự muốn điên lên rồi! Chu Tình càng nghĩ càng ngượng ngùng, làm sao bây giờ?

Bởi vì sự tình đó, Chu Tình cả buổi trưa đều trốn tránh Trịnh Quân, nhưng mà đến bữa tối, hắn không thể không đem thức ăn đến trong phòng Trịnh Quân để cho y ăn.

"Từ trưa đến giờ ngươi làm cái trò gì thế hả? Như thế nào không tới chiếu cố ta, ta là người bệnh đấy!" Trịnh Quân đối với chuyện hắn tránh gặp mặt y tương đối bất mãn. Bất quá. . . Ha ha! Trịnh Quân trong mắt hiện lên một đạo khủng bố tà quang. Y nhất định sẽ chỉnh tốt bé thỏ trắng không biết nghe lời này.

"Ta. . . Ta. . . Ta ở chỗ Tiểu Hoa, nó không thoải mái." Đối mặt với lời chất vấn của Trịnh Quân, Chu Tình nghĩ nửa ngày mới xuất ra mấy lời nói dối vụng về này.

"Vậy sao?" Trịnh Quân hừ lạnh. Nói dối mà cũng không biết suy nghĩ nữa. Chính y rõ ràng nguyên buổi trưa đều nghe tiếng kêu hưng phấn của con cẩu thối nát kia, hắn lừa ai ah! Bất quá Trịnh Quân cũng không có vạch trần hắn.

"Tranh thủ thời gian ăn cơm đi, đây là măng non xào ăn rất ngon, ngươi nếm thử xem." Chu Tình rất hiếm khi nói dối, liền chột dạ mà tranh thủ nói sang chuyện khác.

"Hảo!" Trịnh Quân bắt đầu chuyên tâm ăn cơm, không nói gì thêm. Phải ăn no, mới có khí lực để "Làm việc" chứ.

Trịnh

Quân rất nhanh đã ăn xong, đương lúc Chu Tình thu dọn bát đũa đem ra ngoài, Trịnh Quân rốt cục cũng mở miệng.

"Trên người của toàn là mồ hôi, ta muốn tắm rửa."

"Ngay bây giờ sao?"

"Nói nhảm!"

"Ta đỡ ngươi đi phòng tắm!" Chu Tình tiến lên muốn đỡ Trịnh Quân xuống giường, nhưng lại bị Trịnh Quân cự tuyệt.

"Ta bây giờ còn không thể động đậy, ngươi đi chuẩn bị nước bưng lên, ta tùy tiện lau sơ người là được rồi." Kỳ thật y đã sớm có thể cử động bình thường lâu rồi.

"Hảo!" Chu Tình lập tức đáp ứng, hắn căn bản không có phát giác được trong mắt Trịnh Quân đầy vẻ tà ác ma mãnh .

Chu Tình rất nhanh mang một chậu nước lên, đem khăn mặt lộng ướt xong hắn đưa cho Trịnh Quân, Trịnh Quân lập tức nhíu mày.

"Ngươi vậy mà lại để cho ta tự mình lau? Ngươi có nhân tính không thế? Ta thế nhưng là người bệnh a!"

"Nhưng mà. . ." Chu Tình hiện tại chỉ nhìn Trịnh Quân không thôi hắn cũng không dám, làm thế nào mà bảo hắt lau người cho y.

"Đừng quên là ai hại ta sinh bệnh." Trịnh Quân nhướng mày, cười lạnh nói.

Nghe vậy, Chu Tình đành phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, ngượng ngùng mà cởi quần áo Trịnh Quân, giúp y lau người. Nhìn thân thể trần trụi cường tráng của Trịnh Quân, Chu Tình không khỏi mặt đỏ

tới mang tai.

"Ah. . . Thật là thoải mái. . . Ừ. . . Giỏi quá. . ." Trịnh Quân thoải mái mà kêu lên, chỉ là cái kêu kia nghe cực kỳ giống tiếng rên rỉ mê người, làm cho người ta huyết mạch bí trướng (chắc là máu chảy không thông).

Vì thân thể dị thường mẫn cảm nên Chu Tình lập tức thì có cảm giác, tâm của hắn bắt đầu tao động. Chu Tình xấu hổ nên động tác tay cũng nhanh hơn, nghĩ mau mau giúp y lau xong rồi rời khỏi càng nhanh càng tốt.

"Đừng chỉ sát phía trên, phía dưới cũng lau." Nghe được Chu Tình hít thở có chút gấp gáp, Trịnh Quân khơi khóe môi lên, kéo quần của mình ra.

"Ngươi. . ." Chu Tình vừa muốn cự tuyệt, Trịnh Quân đã cầm tay của hắn với vào bên trong quần của y, đụng vào phân thân đang cương cứng.

"Ngươi không phải nói ngươi thương ta sao? Vậy ngươi phải thương 'Tiểu đệ đệ' của ta nhất! Hắn đã một ngày một đêm không có hoạt động rồi, đều nhớ ngươi muốn chết!" Chu Tình muốn đem tay lấy ra, nhưng mà Trịnh Quân lại cầm thật chặt tay của hắn, xoa nắn cái của y.

"Không muốn!" Chu Tình dốc sức liều mạng giãy dụa lấy. Hắn là thương y, nhưng mà hắn sao có thể nhượng y. . .

"Chẳng lẽ tất cả những điều ngươi nói đều chỉ là gạt ta sao?" Trịnh Quân giả bộ sinh khí, buông tay hắn ra."Lừa đảo, nguyên

lai các ngươi đều giống nhau!"

"Không, ta không có lừa ngươi, điều ta nói toàn bộ thật sự." Chu Tình lo lắng mà lắc đầu liên hồi.

"Vậy chứng minh cho ta xem ngay bây giờ. Toàn bộ quần áo cởi hết ra cho ta." Nam nhân giương lên một vòng cười lạnh.

Một khi nam nhân bảo hắn cời quần áo nhất định chỉ có một mục đích. Hình ảnh những lần bị y ngược đãi lại hiện lên trong đầu, hắn run người lắc đầu sợ hãi.

"Hừ! Còn nói không có gạt ta, biến, vĩnh viễn đừng bao giờ để ta nhìn thấy mặt ngươi."

Nam nhân bi thương rống lên, làm cho lòng Chu Tình bỗng dưng nhói lên, hắn biết rõ nếu như hiện tại không nghe nam nhân, chỉ sợ nam nhân thật sự sẽ không để ý đến hắn nữa. Chẳng biết tại sao, vừa nghĩ tới việc y sẽ không để ý hắn, hắn lại có một loại cảm giác khủng hoảng sợ hãi trước đây chưa bao giờ gặp.

"Ta cởi mà! Ngươi đừng nóng, ta tất cả đều nghe ngươi." Chu Tình cắn cắn hàm răng trắng ngà, cúi đầu xuống ngượng ngùng mà chậm rãi thoát quần áo. Đơn thuần bé thỏ trắng, cứ như vậy tiến vào bẫy rập của đại ác lang

Sau khi cởi hết toàn bộ đồ, Chu Tình liền e ngại mà che lại cặp v* mê người cùng nơi riêng tư thần bí kia, dĩ nhiên điều đó dẫn đến cho nam nhân sự bất mãn vô cùng.

"Không được

che! Chúng là của ta, ai chuẩn ngươi che!" Nam nhân bá đạo kéo tay của hắn ra, điều này khiến cho hắn toàn thân không mảnh vải che khuất hiện rõ mồn một ra trước mắt y."Thân thể của ngươi vô luận xem bao nhiêu lần, đều xinh đẹp như vậy, làm cho người ta phải phát cuồng mà!" Thưởng thức ngọc thể hoàn mỹ không tỳ vết trước mặt, nam nhân nhịn không được cảm thán nói.

Chu Tình trầm mặc không nói, hắn nhanh đã mắc cở chết được, Trịnh Quân ánh mắt háo d*m ô, nhượng hắn toàn thân đều muốn bốc hỏa rồi.

"Bảo bối, tự an ủi cho ta xem." Nam nhân tà ác mà ra lệnh.

"Cái gì là tự an ủi?" Chu Tình cảm thấy thẹn mà nhỏ giọng hỏi. Tuy không biết cái gì là tự an ủi, nhưng hắn biết rõ tuyệt đối không phải là điều gì tốt.

"Chính là tự mình chơi mình, chính mình làm chính mình." Nam nhân cố ý dùng lời nói tục tỉu để giải thích cho hắn.

"Không muốn, hảo khó xử a!" Chu Tình mắc cỡ đến cái cổ đều đỏ ửng, hắn như thế nào có thể làm loại sự tình d*m loạn như vậy.

"Ngươi không phải nói cái gì đều nghe ta sao? Chẳng lẽ ngươi đổi ý rồi hả?" Trịnh Quân mày kiếm giương lên, âm thanh trầm thấp mang theo nộ khí.

"Ta. . . Ta không có đổi ý! Ta chỉ là không biết, cho nên. . ." Chu Tình lập tức khóc lên, đáng thương mà nói.

"Không

biết không có sao, ta sẽ dạy ngươi. Tự an ủi chính là việc phi thường vui sướng, ta là thương ngươi, mới dạy ngươi làm." Nam nhân sắc mặt hơi trì hoãn, thanh âm trở nên nhỏ nhẹ hống nói.

Gạt người! Chu Tình mới không tin y, dù là thế nhưng mà hắn không có can đảm cự tuyệt.

Trịnh Quân kéo tay trái Chu Tình đặt lên ngọc nhũ của hắn, để cho hắn xoa nắn chính mình, sau đó lại kéo tay phải của Chu Tình đi vào hoa huyệt của hắn, mở hai cánh hoa gảy chơi hoa hạch

"Không muốn. . . Ah ah. . . Thật kỳ quái. . . Ừm. . ." Một chút kho*i c*m quen thuộc, dần dần theo thân thể truyền vào đại não Chu Tình. Chu Tình nghĩ muốn dừng lại cái hành vi d*m tà tục tỉu này. Chỉ là nam nhân làm thế nào lại cho phép được.

"Không được ngừng, dùng sức điểm, dùng sức chơi cho ta!" Nam nhân kéo mạnh tay hắn, ra sức chà đạp hoa nhũ cùng hoa huyệt của hắn.

So với bị Trịnh Quân đùa bỡn, chính mình chơi chính mình lại làm cho Chu Tình càng thêm cảm thấy thẹn, cũng có thêm nhiều kho*i c*m, Chu Tình dần dần mê lên loại cảm giác này, hắn nhắm mắt lại hưng phấn mà chơi lấy thân thể của mình, chồi non cũng bắt đầu ngạnh lên.

"Đúng, bảo bối, chính là như vậy. Vừa vân vê 'Tiểu muội muội' của ngươi, vừa nhu niết núm v*. Còn có phía dưới là không phải rất ngứa sao?

Ngươi duỗi hai ngón tay vào chọc chọc sẽ không ngứa nữa." Nghe tiếng rên yêu kiều mê muội của Chu Tình, Trịnh Quân cười càng thêm tà ác, y thả tay Chu Tình ra, ở một bên mà thưởng thức, chỉ huy.

Đã trở thành d*c v*ng nô lệ, Chu Tình hoàn toàn không cảm thấy thẹn tâm nở, trở nên dị thường lớn mặt. Hắn dự theo phân phó của Trịnh Quân, đưa một ngón tay tiến vào hoa huyệt của mình, nhẹ nhàng mà lộng chính mình. Bởi vì kích thích vừa rồi nên hoa huyệt đã sớm ẩm ướt thành một mảnh, hoa thịt lập tức nút lấy ngón tay của hắn. Nhưng mà hoa huyệt đã có thói quen m*t chặt thứ cực lớn của Trịnh Quân nên một ngón tay nhỏ nhỏ căn bản không có khả năng thỏa mãn hắn. Chu Tình phát hiện hoa huyệt hắn trở nên càng ngứa, càng trốn rỗng. Về phương diện này hắn chưa có "học hết", đành phải mở mắt khó chịu mà nhìn về phía Trịnh Quân.

"Đơn giản như vậy mà không biết sao. Cứ làm thế này là được!" Trịnh Quân cười d*m đãng đem toàn bộ ngón tay bên ngoài nhét vào hoa huyệt bên trong.

"Ah ──" Chu Tình lập tức phát ra tiếng kêu thỏa mãn, cảm giác căng đầy làm hắn thật thoải mái. Bốn ngón tay bắt đầu co rúm lại, ra sức tiến công vào hoa huyệt đói khát. Khoái hoạt đích mật dịch theo cử động của ngón tay chảy ra, thấm ướt toàn bộ ra giường

dưới mông hắn.

Chu Tình yêu kiều mà một bên vân vê đầu v* của mình, một bên dang rộng hai chân tự thao lộng chính mình, Trịnh Quân bị bộ dạng đẹp đẽ d*m đãng của hắn làm cho thiếu chút nữa là phun máu mũi.

Thật muốn ngay lập tức làm nát cái d*m huyệt của tiểu yên tinh này! Hắc hắc! Bất quá y hôm nay sẽ chơi cái lỗ nhỏ khác của hắn. Hạ tầm mắt xuống u cúc bên dưới hoa huyệt, Trịnh Quân cười càng thêm d*m tà. Y đột nhiên nắm hai chân Chu Tình đặt trên bả vai mình, Chu Tình dừng lại, nghi hoặc mà dùng con mắt mông lung mơ màng nhìn y.

"Bảo bối, đừng ngừng, tiếp tục chơi, ta muốn nhìn 'Tiểu muội muội' của ngươi một cái!" Trịnh Quân thò tay vuốt ve xuống cúc huyệt màu hồng phấn cười nói.

Chu Tình mở to hai mắt, hắn nhớ rõ có lần Trịnh Quân từng đem ngón tay vói vào cái chỗ kia, Trịnh Quân sẽ không phải là lại muốn chơi chỗ đó a!

"Đừng. . . Ah ──" Chu Tình vừa muốn ngăn cản, nam nhân đã đem ngón tay thô dài đâm mạnh vào cúc huyệt, lại để cho Chu Tình đau đến kêu lên thảm thiết.

"Rất đau sao? Tiểu tâm can, nếu đau thì mau kiền 'Đại muội muội' của ngươi, như vậy 'Tiểu muội muội' sẽ bớt đau hơn." Nam nhân không để ý Chu Tình đau đớn, lại duỗi thêm một ngón tay khuếch trương đùa bỡn cúc huyệt.

Hậu huyệt

truyền đến đau nhức nhưng Chu Tình không dám cãi lời Trịnh Quân, tiếp tục co rúm ngón tay kích thích hoa huyệt, nhượng hoa huyệt tạo ra kho*i c*m lấn át sự thống khổ do cúc huyệt mang lại.

Nghe tiếng rên rỉ vừa khoái hoạt vừa khổ sở của hắn, nam nhân lại có một loại cảm giác thỏa mãn, niềm vui thích cùng thống khổ của cơ thể này toàn bộ do một tay y nắm giữ, y có thể tùy ý thao túng thân thể này, loại ý nghĩ này làm cho nam nhân vô cùng hưng phấn.

"Ah ──" Chu Tình bỗng nhiên kịch liệt mà run rẩy lên, quá nhiều kích thích làm hắn không nhịn được mà đạt đến cao trào.

"Mẹ ơi, tiểu bảo bối, ngươi thật sự là càng ngày càng d*m đãng rồi, chỉ chọc 'Đại muội muội' cùng 'Tiểu muội muội' không thôi mà cũng đến được." Nhìn hoa hành nhỏ nhắn từ đầu đến giờ vẫn chưa có bị đụng qua đang bắn tinh, Trịnh Quân nhịn không được líu lưỡi.

Chu Tình cảm thấy thẹn mà rủ xuống, thật sự là hắn là càng ngày càng d*m đãng rồi, tuy không muốn thừa nhận, nhưng thân thể của hắn đã bị nam nhân trên người hắn làm thay đổi rất nhiều rồi.

Hắn thẹn thùng nhưng điều đó làm cho nam nhân khó nhịn, rút ngón tay ra, eo hổ động một cái đem lửa nóng cứng rắn tiến vào cúc huyệt.

"Ah ── đau quá. . . Đi ra ngoài. . . Ta chết mất. . .

Ô ô. . ." Đại lượng máu tươi từ trong cúc huyệt chảy ra, Chu Tình đau đến nghẹn ngào khóc lớn, này so với lần đầu y tiến vào hoa huyệt của hắn còn đau hơn đến mấy lần.

"Bảo bối, thả lỏng, một chút nữa sẽ hết đau!" Nam nhân tuy dụ dỗ là thế, nhưng một bên vẫn hướng chỗ càng sau mà đâm vào, nhằm tìm ra điểm mẫn cảm kia.

Tương xứng lúc đầu đỉnh to lớn kia đỉnh đến một nơi, Chu Tình đau đến sắp ngất đi bỗng cong người thét lớn lên, một loại kho*i c*m kỳ lạ tràn ngập tâm trí hắn.

Đã tìm được! Nam nhân bắt đầu hung mãnh về phía điểm này cuồng đâm, nhưng Chu Tình không có phát ra những tiếng kêu thê thảm mà thay vào đó là tiếng rên rỉ làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

"Ah ah ah. . . Đừng làm chỗ đó. . . Thích muốn chết. . . Trời ạ, muốn chết rồi. . . Ah ah. . . Dùng sức điểm. . ." Khoái cảm ẩn giấu bên trong sự thống khổ làm Chu Tình đến d*c tiên d*c tử.

"'Tiểu muội muội' cùng 'Đại muội muội' của ngươi đúng là đồng dạng được dùng đi giết đàn ông mà! Thoải mái chết đi được. . ." Trịnh Quân càng chọc vào sâu hơn, hưng phấn mà tại trong cúc huyệt xông mạnh làm loạn, đem cúc huyệt f**k đến ngập đầy d*m thủy.

Chu Tình cúc huyệt phấn khởi mà run run, dùng sức kẹp chặt lấy phân thân tráng kiện kia,

chặt đến nỗi như hận không thể đem nó cắn đứt.

"Tiểu lẳng lơ, ngươi muốn mưu sát ta à! Xem ta như thế nào chỉnh ngươi!"

Hung hăng nhéo v* hắn một phát, dẫn tới hắn liền nũng nịu kêu lên, nam nhân liền thức thời nghĩ ra một phương pháp chơi rất vui, rất kích thích. Y rút mấy ngón tay của Chu Tình vẫn đang đâm loạn bên trong hoa huyệt của chính hắn, còn y thì rút cự bổng ra khỏi cúc huyệt, dũng mãnh mà đâm mạnh vào bên trong hoa huyệt hắn.

"Hảo bổng ──" hoa huyệt bị lấp đầy làm Chu Tình ngay tức khắc phát ra tiếng rên rỉ thoải mái. Theo từng đợt cường hãn đâm chọc của nam nhân, hoa huyệt của hắn "khóc" càng dữ hơn, nhưng mà cúc huyệt đằng sau mất đi sự yêu thương liền khó chịu mà phản ánh.

"Ah ô. . . Đừng chỉ làm phía trước, cũng chọc chọc vào đằng sau, đằng sau ngưa ngứa. . . Ah. . ." Chu Tình chỉ có thể cảm thấy thẹn hướng nam nhân trên người mình cầu cướu.

"Tốt, nhìn ngươi như vậy đáng thương mà cầu ta, ta sẽ làm như ngươi mong muốn a!" Nam nhân ngay lập tức rời khỏi hoa huyệt, dùng sức mà yêu thương cúc huyệt, đâm mấy chục cái, lại ly khai cúc huyệt, tiếp tục làm khô hoa huyệt. Nam nhân cứ như vậy chuyển động, lại để cho hai đóa hoa của hắn lập tức vui sướng lẫn khó chịu mà chợ đợi y bố thí tình yêu cho.

Côn thịt vừa thô vừa to của nam nhân làm Chu Tình một lần lên thiên đường lại một lượt đẩy hắn xuống địa ngục điên cuồng mà khóc lên.

Trịnh Quân cũng chưa từng có như vậy chơi đùa, Chu Tình mang lại cho y cảm giác khoái hoạt cùng thỏa mãn mà không ai có thể làm cho y có, bên cạnh đó y còn có một niềm hạnh phúc không nói thành lời.

Trịnh Quân xấu ý mà điên cuồng đùa bỡn hắn, Chu Tình một lần lại một lần đạt cao triều, thằng đến chồi non kia cũng không thể bắn ra thứ gì nữa. Nhưng mà sức lực nam nhân bền bì kinh khủng, một lần cũng không có bắn ra. Cho đến khi hắn chóng mặt gần chết thì y mới rống lên một tiếng đâm mạnh một phát cuối rồi ở nụ hoa vừa nóng vừa mềm kia mà bắn tinh.

D*ch thể nóng hổi như nham thạch bắn liên hồi về phía miệng tử cung, làm cho tử cung của hắn như sắp tan chảy. Chu Tình toàn thân co rút, nắm chặt lấy gối đầu, hắn chịu không nổi kho*i c*m kích thích như vậy, chỉ có thể thét lên như người điên.

Đương lúc nam nhân đang sảng khoái ra sức bắn tinh thì một đạo bóng đen nhảy lên giường, ra sức mà táp một cái thật mạnh về phía bờ mông khiêu gợi của y.

"Ah ── "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro