( Phần 2 ) Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua phi thường nhanh, trong nháy mắt, Trịnh Quân cùng Chu Tình đã kết hôn được hơn một năm, song bào thai của bọn họ cũng đã muốn biết đi biết kêu ba gọi mẹ. Chu Tình cảm thấy sinh hoạt của bản thân phi thường hạnh phúc, duy chỉ có một chuyện khiến y mặc co mày cáu, chính là Trịnh Quân thi vào Đại học Không Quân, rất nhanh sẽ nhận được giấy báo nhập học.

Mới nghĩ đến chuyện Trịnh Quân sắp rời khỏi y, trong lòng Chu Tình liền nói không nên lời không tha cùng sợ hãi. Hiện tại, y đã hoàn toàn có thói quen Trịnh Quân bên cạnh, y không thể tưởng tượng được sau khi Trịnh Quân rời xa y thì y sẽ ra sao.

"Tiểu bạch thỏ, đang nghĩ gì vậy? Mặt mày nhăn thành như thế?" Bỗng nhiên, một đôi tay sắt từ phía sau vòng trụ eo nhỏ của Chu Tình, một đạo thanh âm trầm thấp tà ác từ đỉnh đầu truyền đến.

Chu Tình ngẩng đầu, đập vào mắt là một khuôn mặt anh tuấn, trong lúc nhất thời không khỏi rơi vào thất thần. Đã muốn 20 tuổi, Trịnh Quân càng ngày càng đẹp trai, càng ngày càng có hương vị đàn ông, luôn có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người khác. Trên đường đến khách sạn, rất nhiều nữ nhân dù cố ý hay vô ý quay đầu lại nhìn chằm chằm Trịnh Quân, còn có một vài nữ sinh lớn mật sát lại gần. Nam

nhân như vậy mà vào đại học thì không biết sẽ có bao nhiêu nữ sinh hoan nghênh, nghe nói mấy nữ sinh viên hiện giờ đều rất được.

"Tiểu bạch thỏ, lại ngẩn người!" Thấy thế, Trịnh Quân thở dài, thân thủ gõ nhẹ vào trán của y.

"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Ngươi đỗ xe xong rồi sao?" Chu Tình lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng xin lỗi, mặt cười xấu hổ đến đỏ bừng. Nguy rồi, lại ở trước mặt nam nhân mà ngẩn người.

"Tiểu bạch thỏ, ngươi suốt ngày suy nghĩ cái gì? Sao lúc nào cũng thất thần, rất hư!" Nam nhân gật đầu, bất đắc dĩ trợn mắt, này chỉ bạch thỏ a!

"Ta... Ta..." Chu Tình khẳng định không thể nói sự thật với hắn, nếu cho hắn biết mình lo lắng sau khi hắn vào đại học gặp một nữ hài tử xinh đẹp, sẽ ghét bỏ y di tình biệt luyến.

"Ta đã biết." Nam nhân tà ác giơ lên khóe môi, ghé vào tai y thấp giọng cười xấu xa: "Ngươi nhất định là đang nhớ về buổi tối hôm qua, lão công ta thao ngươi thiệt nhiều thiệt dũng mãnh làm ngươi khóc cha gọi mẹ."

"Hạ lưu!" Chu Tình đẩy hắn ra, lại nghĩ về tối hôm qua làm y mắc cỡ muốn chết, tên sắc ma này thế nhưng buộc y l*m t*̀nh trên thân cây trong sân, khiến cho hiện giờ chân y như mềm nhũn ra, còn hai địa phương kia thì toan muốn chết.

"Ngươi thật đáng yêu!" Bộ dáng

đáng yêu của y chọc nam nhân cúi đầu hôn trộm lên đôi môi đỏ mọng thơm ngon. Tuy tiểu bạch thỏ này đã làm mẹ nhưng vẫn như cũ đáng yêu phải chết.

"Nơi này có người, đừng nháo!" Chu Tình xấu hổ quẫn bách nhìn bốn phía xung quanh, xem thử có người hay không, nơi này chính là hành lang của khách sạn, tùy thời sẽ có người đi qua.

"Sợ cái gì! Xem liền xem, có người xem mới kích thích!" Nam nhân không cho là đúng nói.

"Ngươi..." Chu Tình không biết nên nói gì với hắn mới tốt, đối với nam nhân mà nói lễ nghĩa liêm sỉ không đáng một đồng, nam nhân hoàn toàn không có quan niệm đạo đức giống người bình thường.

"Tốt lắm! Không đùa ngươi! Chúng ta đi lên đi! Lão nhân còn đang chờ chúng ta!" Nam nhân kéo tay y đi vào thang máy.

Lúc này, Chu Tình mới nhớ tới, hôm nay Trịnh phụ nhân dịp có cơ hội về nước, hẹn bọn họ tới phòng ăn khách sạn dùng cơm. Nhớ tới Trịnh phụ, Chu Tình không khỏi có chút sợ hãi, y chỉ gặp qua Trịnh phụ một lần tại thời điểm kết hôn với Trịnh Quân, lúc ấy vì công tác bận rộn nên dù hôn lễ chưa xong Trịnh phụ vẫn vội vàng rời đi, đây chính là lần đầu tiên y được chính thức gặp mặt Trịnh phụ.

Ra thang máy đi vào phòng ăn Tây, trong phòng ăn rộng lớn, xa hoa như vậy mà không có một bóng người, chỉ có một

đôi vợ chồng trung niên đang ngồi ở bàn dựa vào cửa sổ. Bởi vì Trịnh phụ có thân phận đặc thù nên hôm nay Trịnh phụ đã bao hết cả gian nhà ăn.

"Ba!" Trịnh Quân kéo Chu Tình đi qua, đối với Trịnh phụ kêu một tiếng. Qua tuổi 40, Trịnh phụ bộ dáng cùng Trịnh Quân có bảy phần tương tự, mang một đôi kính gọng vàng, gia tăng thêm vài phần hương vị nho nhã. Mặt không chút thay đổi, không giận mà uy, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền biết là một đại nhân vật.

"Tiểu Quân đến đây!" Nữ nhân ngồi bên cạnh Trịnh phụ đối với Trịnh Quân mỉm cười nói. Nữ nhân thoạt nhìn so với Trịnh phụ trẻ hơn một chút, tướng mạo đoan trang tú lệ, khí chất cao nhã phóng khoáng, phủ một kiện sườn xám bạch lan, mái tóc đen dài búi trên đầu, thật đúng là một quý phu nhân tiêu chuẩn.

Trịnh Quân lạnh lùng gật đầu với nàng, tính là chào hỏi. Từ nhỏ, hắn đã phi thường chán ghét kế mẫu này, không chỉ vì sở hữu tâm lí ghét mẹ kế của trẻ nhỏ, mà là hắn biết nữ nhân này không giống bề ngoài nhìn qua ôn nhu hiền lành như vậy. Nữ nhân này nguyên bản chỉ là một thư kí bên cạnh lão nhân, lại rất có bản lãnh giành được lão nhân trong số nhiều phụ nữ như vậy, bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, có thể tưởng tượng tâm cơ của nàng sâu sắc, thủ

đoạn cao bao nhiêu.

"Ba ba, Tâm di." Chu Tình khẩn trương nhìn vợ chồng Trịnh phụ rồi kêu lên, bàn tay bị Trịnh Quân nắm hơi phát run. Y phi thường sợ hãi, không biết phải đối mặt như thế nào với hai trưởng bối trước mặt, bọn họ đều biết chuyện y là một song tính nhân, thực lo lắng họ sẽ coi y là quái vật.

Trịnh phụ không đáp lại, vẻ mặt lạnh như băng, hai mắt sắc bén đánh giá Chu Tình. Hôm nay, Chu Tình mặc một bộ váy màu thủy lam, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ trang điểm đơn giản, mái tóc dài tùy ý buộc phía sau, cả người tựa như một gốc hoa sen mới nở, thật đúng là tươi mát khả nhân.

Đối mặt với ánh mắt sắc bén như đao của Trịnh phụ, Chu Tình sợ hãi cúi đầu tránh né tầm mắt của hắn. Trong lòng khuyên bảo chính mình đừng lo lắng, tuy y là song tính nhân, nhưng sau khi ở cùng một chỗ với Trịnh Quân, dưới sự yêu cầu của hắn làm cho y càng ngày càng thiên hướng nữ tính, Trịnh phụ nhất định sẽ cảm thấy y giống gay, sẽ đối với y phản cảm cùng chán ghét.

"Con chính là Tình nhi, lại đây ngồi nào!" Bất đồng với sự lạnh lùng của Trịnh phụ, Trình Tâm càng thêm nhiệt tình, kéo Chu Tình ngồi xuống. "Tình nhi, thật xin lỗi con! Thời điểm hôn lễ của các con, ta đang ở nước Pháp nên không thể trở về tham dự."

"Không, không

sao!" Chu Tình khiếp đảm trả lời, bởi vì trước kia từng nghe Khương Bân kể một số chuyện về Trình Tâm, nên y không thích Trình Tâm, tổng cảm thấy nàng giống như mụ hoàng hậu độc ác trong câu chuyện "Bạch Tuyết ngủ trong rừng".

"Sao không mang theo bọn nhỏ? Nghe nói hai đứa cũng đã được 1 tuổi!" Tựa hồ không nhận thấy Chu Tình sợ hãi, Trình Tâm ôn nhu cười hỏi.

"Hai cục cưng được phụ mẫu con mang sang nước Mỹ chơi!" Tay của Chu Tình bị Trình Tâm cầm, làm cho cả người y cứng ngắc, phi thường không được tự nhiên.

"Nghe nói cha mẹ con đều cực kì bận rộn, nếu có thời gian rảnh, hai nhà chúng ta nên hảo hảo nói chuyện!"

"Ân!"

"Bộ dạng của Tình nhi cũng thật tuấn!" Trình Tâm vừa sờ soạng khuôn mặt của Chu Tình vừa tán dương, sau đó nói tiếp: "Lần đầu gặp mặt, a di cũng không có gì tốt tặng cho con, Quan Âm này là của một vị cao tăng trên núi Nga Mi tặng cho ta, dùng để bảo bình an, tặng cho con hi vọng con sẽ thích!" Trình Tâm tháo bạch ngọc Quan Âm trên cổ xuống đặt vào tay Chu Tình, tựa hồ phi thường thích Chu Tình.

"Tạ, cảm ơn!" Chu Tình ngẩng đầu nhìn vào mắt Trịnh Quân, thấy hắn không sinh khí, mới dám tiếp nhận ngọc Quan Âm.

Trịnh Quân vẫn thờ ơ lạnh nhạt, nhìn bộ dáng ôn nhu hiền lành của Trình Tâm, trong lòng cười

lạnh. Thật đúng là một bà mẹ chồng yêu thương con dâu, hành động của nữ nhân này càng ngày càng cao cường, nàng không đi làm diễn viên thật là đáng tiếc.

Trịnh phụ đồng dạng im lặng không nói vẫn lẳng lặng nhìn, ở trong khoảng thời gian ngắn đã đánh giá Chu Tình xong. Cuối cùng, hắn mới mở miệng nói chuyện: "Sao đến trễ như vậy?" Trong thanh âm lạnh như băng mang không rõ hờn giận, chưa từng có người nào dám để hắn phải chờ.

"Đỗ xe lãng phí chút thời gian, bãi đỗ xe lại không còn chỗ trống, con chỉ có thể sang quảng trường bên kia tìm chỗ." Trịnh Quân giải thích, vẻ mặt không cho là đúng. Phụ tử bọn họ rất ít gặp mặt, Trịnh Quân đối với phụ thân hắn tự nhiên là ít tình cảm.

Trịnh phụ đối với lời giải thích này cũng không hài lòng, nhưng hắn không nói thêm gì, dù sao người trước mặt cũng là con hắn, chứ không phải là cấp dưới của hắn. "Thời gian không còn sớm, nhanh chuẩn bị đồ ăn lên đây!" Lịch trình của hắn phi thường nhanh, hai giờ nữa còn phải bay sang Bắc Kinh dự họp.

Uống một chai rượu vang hơn mười vạn, ăn những món ngon do các đầu bếp cao cấp nấu, nghe tay violon kéo những bản tuyệt khúc, đây là một việc làm người ta phi thường hưởng thụ, nhưng sự thật lại không phải như vậy. Đối với Chu Tình mà nói, đây

là bữa cơm thống khổ nhất mà y được ăn. Mọi người ai cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng ăn, không khí buồn chán quỷ dị. Càng làm y không chịu nổi chính là Trịnh phụ vẫn còn nhìn y, giống như tia X – quang quét từ ngoài vào trong từ trên xuống dưới đều xem xét một lần, chỉ thiếu đào linh hồn của y ra mà nghiên cứu, làm cho y như đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than, sắp hít thở không thông.

"Tiểu Quân, lúc nào con đến trường học báo danh?" Cuối cùng vẫn là Trình Tâm đánh vỡ không khí im lặng này, mở miệng hỏi.

"Tháng sau!" Trịnh Quân lạnh như băng trả lời.

"Mua vé máy bay chưa?" Trình Tâm lại hỏi.

"Bà quản làm gì? Phiền chết!" Trịnh Quân giơ mày kiếm lên, siêu cấp không kiên nhẫn.

Thái độ của hắn làm cho Trình Tâm hạ đài không được, Trình Tâm xấu hổ cười cười.

"Trịnh Quân, sao mày có thể sử dụng loại ngữ khí này để nói chuyện với Tâm di?" Trịnh phụ nhíu mày, lạnh giọng hỏi.

Trịnh Quân giương môi cười lạnh, vẻ mặt khinh thường.

"Mày đây là cái thái độ gì?" Thấy hắn như thế, Trịnh phụ rốt cuộc nhịn không được tức giận quát.

Bộ dáng tức giận của Trịnh phụ phi thường đáng sợ, Chu Tình bị hù sợ đến chết, nhanh chóng nhéo nhéo Trịnh Quân bảo hắn xin lỗi Trịnh phụ, nhưng Trịnh Quân

mặc kệ, lạnh lùng trừng Trịnh phụ cùng Trình Tâm.

"Mày..."

"Lão Trịnh, không sao! Mấy đứa nhỏ hiện giờ đều như vậy, cái này gọi là khốc! Em không sao!" Mắt thấy tình huống không thể vãn hồi, Trình Tâm nhanh chóng chạy ra hòa giải, nhẹ giọng trấn an Trịnh phụ.

"Nhưng nó..." Trịnh phụ còn muốn nói nữa nhưng lại bị Trình Tâm đánh gãy.

"Tốt lắm! Khó được ngày mọi người cùng một chỗ dùng cơm, anh đừng nóng giận! Hơn nữa Tình nhi còn ở đây, anh không cần dọa nó sợ." Trình Tâm mỉm cười nói.

Cuối cùng, sắc mặt của Trịnh phụ có hơi hòa hoãn một chút, áp chế lửa giận, nghiêm túc nói với Trịnh Quân, "Dù sao Tâm di cũng là kế mẫu của mày, mày phải tôn trọng nàng!"

"Ân!" Trịnh Quân hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy trào phúng. Hết thảy vẫn không thay đổi, nữ nhân này vẫn thích ngoạn giả bộ, hắn còn tưởng nàng sẽ có cái gì mới mẻ! Thật sự là nhàm chán muốn chết!

Thấy thế, Trịnh phụ thiếu chút nữa nổi giận, Trình Tâm vỗ vỗ tay hắn, Trịnh phụ luôn luôn bình tĩnh trầm ổn, cho dù trời có sập xuống mặt cũng không nhăn một cái, nhưng cứ mỗi lần gặp Trịnh Quân đều sẽ bị làm cho tức chết, luôn rời đi trong tâm trạng không vui.

"Trịnh Quân, mày đã làm cha, là một nam nhân thành thục. Tính nết như

tiểu hài tử của mày nên thay đổi!" Bản mặt Trịnh phụ giáo huấn nói.

Trịnh Quân trợn mắt, lão nhân quan uy lại tới nữa, mỗi lần gặp mặt đều phải hung hăng giáo huấn hắn một trận, hắn nghĩ lão tử này còn có tư cách gì giáo huấn hắn! Thật sự buồn cười!

"Trịnh Quân, lần này vì cho ngươi được Đại học Không Quân đánh trúng tuyển, không thiếu quan hệ của ta! Đại học không thể so với Trung học, hơn nữa hoàn cảnh ở Đại học khá phức tạp, sau này ngươi đến đó thì ít gây chuyện một chút!" Trịnh phụ biểu tình nghiêm túc cảnh cáo. Đối với đứa con trai độc nhất phản nghịch cổ quái, kiệt vụ bất tuân này, Trịnh phụ thật sự đau đầu, đối hắn một chút biện pháp cũng không có.

"Nguyên lai ông gọi chúng tôi đến để nói chuyện này! Được! Ông yên tâm, sau này tôi đi, tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết XX ở trung ương là lão cha của tôi, cho ông khỏi mất mặt hổ thẹn!" Trịnh Quân hèn mọn cười lạnh nói, đứng lên kéo Chu Tình rời đi. Hắn sớm đoán được lão nhân hội thi ân triệu kiến hắn, tuyệt đối là muốn ân cần dạy bảo hắn không cần gây chuyện ở trường Đại học, coi hắn như một thằng ngỗ nghịch, hơn một năm không thấy, vừa thấy mặt lại nói mấy lời này.

"Ba, Tâm di, tái kiến!" Chu Tình bị Trịnh Quân

tha đi, không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể vội vàng quay đầu nói lời từ biệt với Trịnh phụ cùng Trình Tâm.

"Trịnh Quân, mày quay lại cho ta!" Trịnh phụ tức giận đến giơ chân, đứng lên hét lớn. Đáng tiếc Trịnh Quân căn bản mặc lệ, kéo Chu Tình không quay đầu lại rời khỏi phòng ăn.

"Trịnh Quân, đi chậm một chút!" Khuôn mặt tuấn tú của Trịnh Quân đen thui, bước đi càng lúc càng nhanh, Chu Tình bị hắn kéo đi mệt đến thở hồng hộc.

Trịnh Quân mắt điếc tai ngơ, như cũ kéo Chu Tình bước nhanh về phía trước. Tinh mâu mây đen dày đặc, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Trịnh Quân, ta đi không nổi nữa, mau buông!" Chu Tình bất đắc dĩ kêu lên, trên khuôn mặt tú lệ che kín mồ hôi, từ sau khi sinh sản thể lực của y liền trở nên rất kém.

Trịnh Quân vẫn không để ý tới, giống như hoàn toàn không nghe thấy Chu Tình nói chuyện, sắc mặt hung ác nham hiểm đáng sợ.

"Ai a!!" Chu Tình theo không kịp hắn, cuối cùng một cái lảo đảo ngã trên mặt đất.

"Tiểu bạch thỏ, ngươi sao vậy?" Trịnh Quân cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng ngồi xổm xuống lo lắng hỏi.

"Còn không phải do ngươi làm hại!" Chu Tình lòng tràn đầy ủy khuất nói, thân thủ sờ chân phải bị thương, đau tử hắn.

"Sorry!" Trịnh Quân nâng Chu Tình dậy rồi

nói, "Còn có thể đi sao? Muốn ta cõng ngươi không?"

"Không có việc gì, ta có thể đi!" Chu Tình lập tức lắc đầu, ở trước mặt nhiều người như vậy mà để Trịnh Quân cõng thì rất ngượng ngùng, tuy rằng đùi y thật sự rất đau.

Tâm tình Trịnh Quân đang phi thường không tốt, cũng không giống dĩ vãng ôn nhu lại bá đạo đòi cõng Chu Tình, hắn lạnh lùng nói, "Vậy là tốt rồi, chúng ta đi thôi!"

"Ân!" Chu Tình gật đầu, trong lòng có chút mất mát cũng chua xót, đi theo sau Trịnh Quân vào thang máy.

Đứng ở trong thang máy, nhìn sắc mặt siêu kém của Trịnh Quân, Chu Tình nhịn không được mở miệng nói: "Ngươi vừa rồi thật sự rất xúc động, dù sao bọn họ cũng là cha mẹ ngươi, ngươi không thích họ cũng không nên làm như thế."

"Câm miệng! Không được ở trước mặt ta nói về bọn họ, còn có ngươi là gì? Ngươi có cái tư cách gì giáo huấn ta!" Trịnh Quân đang tức giận vô cùng lập tức chửi ầm lên.

"Ta... Ta không phải muốn giáo huấn ngươi, ta chỉ cảm thấy ngươi làm như vậy là không đúng, dù sao họ cũng là người một nhà." Chu Tình khiếp đảm nhỏ giọng nói, đây là lần đầu tiên y thấy Chu Tình tức giận như vậy, xem ra quan hệ giữa hắn và người nhà so với tưởng tượng của Khương Bân còn tệ hơn.

"Ngươi biết cái gì? Ngươi cái gì

cũng đều không hiểu, ta cảnh cáo ngươi sau này ít quản chuyện của ta với bọn họ." Trịnh Quân chỉ vào mũi Chu Tình giận dữ hét.

"Đối, thực xin lỗi, ta không phải cố ý!" Chu Tình ủy khuất, hạn h mâu nhịn không được bịt kín một tầng sương mù, trong suốt nước mắt thuận theo khóe mắt rơi ra.

"Sorry!" Thấy nước mắt của y, Trịnh Quân thở dài, thân thủ lau đi nước mắt trên mặt y. Hắn cũng không thực sinh khí Chu Tình, chỉ là nhất thời nhịn không được đem y trở thành nơi trút giận, giận chó đánh mèo lên y.

"Ta không cố ý chọc giận ngươi, ta chỉ cảm thấy..."

Trịnh Quân đánh gãy Chu Tình giải thích, "Ta biết! Chỉ là tình huống nhà ta rất phức tạp, cũng không giống bề ngoài đơn giản như ngươi nhìn thấy, ngươi không cần xen vào bọn họ."

Chu Tình còn muốn nói thêm, thì lúc này cửa thang máy mở ra, đã xuống lầu một. Khi bọn họ đi ra khách sạn, Trịnh Quân nói: "Ngươi ở cửa khách sạn chờ ta, ta đi quảng trường lấy xe, lập tức về liền."

Chu Tình gật đầu, nhìn bóng dáng nam nhân đi xa, trong lòng thầm nghĩ: Tuy rằng Trịnh Quân không cho y quản chuyện của hắn và cha mẹ, nhưng khi Trịnh Quân hết giận, y sẽ khuyên hắn xin lỗi Trịnh phụ, đừng làm quan hệ phụ tử của bọn họ càng nháo càng cương.

Nhớ tới Trịnh phụ, Chu Tình

đột nhiên nhớ tới di động của y còn ở trong phòng ăn, vừa rồi Trịnh Quân kéo y đi, căn bản không có thời gian lấy túi xách, Chu Tình thở dài, chỉ có thể quay lại phòng ăn lấy túi xách. Nhưng nghĩ tới chuyện một mình đối mặt với Trịnh phụ đang tức giận cùng Trình Tâm, y không khỏi đánh cái rùng mình, nhưng trong túi có một số vật rất trọng yếu, di động, ví tiền đều ở bên trong, chỉ có thể cứng rắn quay lại cầm về.

Sợ Trịnh Quân biết sẽ tức giận, Chu Tình chịu đựng cơn đau dưới chân chạy nhanh vào khách sạn, suy nghĩ thừa dịp trước khi Trịnh Quân lấy xe quay lại thì đi lấy túi xách. Chu Tình vừa tới cửa nhà ăn, chợt nghe tiếng gầm gừ của Trịnh phụ: "Trịnh Quân càng ngày càng không ra gì, còn dám đối với người phụ thân này như vậy, buồn cười!"

"Lão Trịnh, không cần tức giận! Hiện tại, Tiểu Quân đang trong thời kì phản nghịch, chúng ta cần phải hiểu cho nó, dù sao thì nó vẫn còn là một đứa trẻ, không hiểu chuyện là bình thường." Trình Tâm ôn nhu an ủi nói.

"Cái gì đứa nhỏ, cũng đã làm cha người ta! Trịnh Quân càng ngày càng chẳng ra sao, ngươi xem nó đã làm được chuyện gì! Mới 20 tuổi liền kết hôn sinh con, còn cưới một đứa song tính nhân, mặt của Trịnh gia đều bị nó làm mất hết." Trịnh phụ càng nghĩ càng tức giận,

ném ly rượu trước mặt xuống đất.

Chu Tình đứng ở ngoài cửa nghe vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy, thủ hơi hơi phát run.

Không biết Chu Tình đang ở bên ngoài, Trịnh phụ tiếp tục bất mãn mắng: "Ta thật không hiểu Trịnh Quân đang suy nghĩ cái gì, hảo hảo nữ hài tử không thích, cố tình lại thích một tên gay, cũng không biết người kia có bệnh gì hay không, không biết có di truyền sang đời sau không."

"Chắc không! Anh không cần lo lắng! Đứa nhỏ Chu Tình kia xem ra là một đứa nhát gan, yếu đuối, theo em thấy nó không thể níu kéo được Tiểu Quân, dựa vào tính cách có mới nới cũ của Tiểu Quân thì không bao lâu sẽ rời bỏ nó." Trình Tâm giơ lên khóe môi nhẹ giọng cười nói.

Chu Tình quả thực không thể tin vào tai mình được nữa, y thế nào cũng không thể tưởng tượng người phụ nữ vừa rồi đối với y hòa ái hiền lành, thế nhưng lại có thể nói ra những lời này, nàng không phải thực thích mình sao?

"Ân! Vô luận như thế nào nhất định phải làm cho Trịnh Quân cùng người nọ ly hôn, con dâu của Trịnh gia chúng ta tuyệt đối không thể là một tên gay bất nam bất nữ." Trịnh phụ gật đầu, nếu để đối thủ của hắn hay truyền thông biết, con hắn cưới một tên nhân yêu vào cửa, con đường chính trị của hắn sẽ bị

ảnh hưởng rất lớn, tuy nó xuất thân không sai, nhưng so với khuê tú xuất thân khuê các thì còn kém nhiều lắm.

"Làm bọn nó ly hôn chỉ là vấn đề thời gian, nữ hài tử xinh đẹp ở đại học còn nhiều mà, em nghĩ sau khi Tiểu Quân vào đại học, rất nhanh sẽ hiểu rõ cuộc hôn nhân này là sai lầm." Trình Tâm cười đến phi thường xinh đẹp, nhưng lời nói thốt ra lại làm trái tim Chu Tình băng giá, Chu Tình rốt cuộc không muốn nghe thêm gì nữa, vụng trộm xoay người rời đi.

Trong não Chu Tình trống rỗng, cha mẹ Trịnh Quân không thích y, bọn họ hy vọng y cùng Trịnh Quân ly hôn? Y nên làm gì đây? Chu Tình bất lực cực kì, y đột nhiên cảm thấy rất lạnh rất lạnh.

Chu Tình vừa ra khỏi khách sạn, liền thấy Trịnh Quân đang đứng chờ ở cửa. Trịnh Quân nhìn thấy Chu Tình, lập tức chạy đến hỏi: "Ngươi vừa rồi đi đâu? Ta sắp chuẩn bị đi tìm ngươi!"

"Thật xin lỗi, ta vừa mới vào toilet của khách sạn một chút." Chu Tình miễn cưỡng bày ra vẻ mặt tươi cười nói.

"Tiểu bạch thỏ, ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Sắc mặt của ngươi hảo tái nhợt!" Trình Quân phát hiện sắc mặt của Chu Tình phi thường khó coi, nheo lại tinh mâu hỏi.

"Không có việc gì! Có thể là quá mệt mỏi!" Chu Tình vốn định nói sự thật với Trịnh Quân, nhưng ngẫm lại vẫn là lựa chọn

nói dối, y không muốn làm cho quan hệ giữa Trịnh Quân với vợ chồng Trịnh thị chuyển biến càng xấu.

"Ta đã biết!" Trịnh Quân bừng tỉnh đại ngộ, dương môi gợi lên một chút thành một nụ cười quỷ dị, ghé vào tai Chu Tình thấp giọng cười mỉa nói: "Ngươi nhất định là thượng quý dang, có phải hay không tối qua bị ta cạn rất mãnh rồi tiêu chảy! Hì hì!"

Khuôn mặt tươi cười của Chu Tình nhất thời biến hồng, trợn trừng mắt, mắng: "Ngươi suy nghĩ cái gì a! Biến thái!" Nam nhân này rốt cuộc là loài động vật nào, sao chuyện gì hắn cũng có thể suy diễn theo phương hướng đó đi lên.

"Ngươi phản ứng kịch liệt như vậy, có phải hay không bị ta đoán trúng! Hảo hảo cầu ca ca ta, ca ca đêm nay liền thao nhẹ chút!" Nam nhân tà ác ở bên tai Chu Tình thổi khí.

"Tránh ra! Đồ lưu manh!" Chu Tình xấu hổ đẩy hắn ra.

"Ngươi không phải thích ca ca ta đùa giỡn kiểu lưu manh sao!" Trịnh Quân cười càng tà ác, còn tay thì vuốt ve ngực của y.

Chu Tình sắp xấu hổ đến hôn mê, này lão trứng thối thích ở trước công chúng khinh bạc y, đều đã có người đang nhìn bọn họ.

Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ vừa giận dữ vừa đáng yêu của Chu Tình, Trịnh Quân cười ha hả, tâm tình tốt lên không ít. Lại sắc sắc sờ soạng ngực của y một chút, mới kéo y lên xe, lái

xe về nhà

Đêm khuya, Chu Tình nằm ở trên giường không sao ngủ được, cứ nghĩ đến cuộc nói chuyện vào ban ngày của vợ chồng Trịnh thị, y đều cảm thấy rất khó để đi vào giấc ngủ. Phụ thân cùng kế mẫu của Trịnh Quân đều không thích y, đều muốn Trịnh Quân cùng y ly hôn, y nên làm gì đây?

Xoay người nhìn nam nhân nằm ngủ bên cạnh, Chu Tình sâu kín thở dài. Nam nhân thật sự sẽ giống như trong lời nói của Trình Tâm, sớm hay muộn cũng rời xa y, thích thượng nữ nhân khác sao? Đêm nay, nam nhân thực thành thật, tắm rửa xong liền leo lên giường nằm ngủ, không giống dĩ vãng ép buộc y đến chết mới chịu ngủ, đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn hắn không hướng y cầu hoan.

Dĩ vãng y luôn hy vọng cái đầu dã thú tinh lực tràn đây này có thể để y nghỉ ngơi một lúc, không cần mỗi ngày đều làm cho y không xuống giường được, nhưng giờ này phút này y thật sự hy vọng hắn có thể ôm y, nói cho y biết hắn sẽ không bao giờ rời khỏi y, sẽ không ly hôn với y. Y không dám tưởng tượng nếu không có nam nhân này, y phải làm sao để sống tiếp, hiện tại nam nhân đã trở thành tất cả, là sinh mệnh của y. Chu Tình càng nghĩ càng lo lắng, nhịn không được thở dài.

"Tiểu bạch thỏ, sao ngươi thở dài ai oán hoài vậy?" Bỗng nhiên nam nhân đang ngủ say đột

nhiên xoay người, mở mắt ra hỏi.

Chu Tình hoảng sợ, y tưởng nam nhân đã ngủ rồi, "Không, không có gì!"

"Thực không có việc gì?" Nam nhân không tin, thân hình cao lớn nhích lại gần, cánh tay sắt ôm eo nhỏ của Chu Tình.

"Thực, thật sự không có việc gì!" Cảm giác được nhiệt độ cùng hương vị nam tính quen thuộc, khuôn mặt của Chu Tình không tự chủ bay lên hai tầng mây đỏ.

"Ba!!" Chu Tình vừa dứt lời. một bàn tay liền đánh lên ngực y.

"A a!! Ngươi làm gì vậy?" Chu Tình đau đến nhăn lại mày liễu, ai oán kêu lên.

"Nói dối phá hư tiểu hài tử nên bị phạt! Vật nhỏ, cũng dám gạt ta, đừng cho rằng ta không biết trong óc nhỏ của ngươi đang nghĩ cái gì."

"Ngươi biết chính xác ta đang suy nghĩ cái gì?" Trong lòng Chu Tình thất kinh, sợ hãi lại kì vọng hỏi. Nếu nam nhân biết rõ sự lo lắng của y, vậy hẳn là có thể cùng hắn thương lượng một chút, nam nhân nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp!

"Ngươi này tiểu tao thỏ còn có thể nghĩ đến cái gì, còn không phải đêm nay lão công chưa có ôm ngươi, cho nên hai cái muội muội phía dưới của ngươi liền ngứa!" Nam nhân l**m lỗ tai của Chu Tình, tà ác cười xấu xa nói.

"Ngươi... Hỗn đản!" Chu Tình bị làm cho tức chết, đột nhiên trong lòng nói không nên ủy khuất, tuy y thật sự tịch mịch, có

một chút hy vọng nam nhân có thể ôm y.

"Tiểu bạch thỏ, không cần ngượng ngùng! Ngươi muốn cứ việc nói thẳng, lão công nhất định sẽ hảo hảo thỏa mãn ngươi." Bàn tay to của nam nhân chui vào trong váy ngủ của Chu Tình, linh hoạt thuận theo mông khẩu dò xét đi vào, cách mỏng manh quần lót nhu hoa hạch mẫn cảm cùng cúc huyệt phía sau, đồng thời khêu gợi môi mỏng in lên đôi môi đỏ mọng mê người của Chu Tình.

"Ngô... Ân... Ngô..." Thân thể của Chu Tình sớm đã bị dạy dỗ thành d*m đãng vô cùng, lập tức định hỏa sôi trào, hai mật huyệt phía dưới đồng thời chảy ra d*m thủy.

"Tiểu bạch thỏ, ngươi càng ngày càng tao, mới sờ một chút liền ẩm ướt! Háo sắc nga! Nên phạt!" Nam nhân đứng dậy bật đèn rồi ôm Chu Tình đặt lên đùi mình, kéo váy ngủ của y ra, phát hiện quần lót ren màu hồng phấn sớm đã ẩm ướt, hơi nhăn mày lại, kéo xuống quần lót, hung hăng đánh vào hoa huyệt đang mở ra một chút, đau đến Chu Tình kêu to.

"A!!" Địa phương kia là địa phương nhu nhược nhất toàn thân đã quen được chiều chuộng, nên khi bị nam nhân đánh lập tức làm cho đáng thương hoa huyệt thũng lên, đỏ rực, càng thêm diễm lệ.

"Lại nói tiếp hôm nay lão công ta một lần cũng không có chạm qua tiểu tao thỏ ngươi, nơi này của ngươi nhất định thực cơ

khát đi! Thật sự xin lỗi! Lão công lập tức cho ngươi, cho ngươi thích méo mó! Ngươi không cần cảm tạ, ta là lão công của ngươi, uy ăn no tao muội muội của ngươi là nghĩa vụ của ta." Nam nhân giơ lên khóe môi, bỗng nhiên cắm hai ngón tay thô to vào trong hoa huyệt của Chu Tình.

"Ân!!" Thân thể của Chu Tình sớm đã có thói quen bị nam nhân sáp làm, khi ngón tay cắm vào, y không cảm thấy đau đớn, chỉ là theo quán tính hừ kêu một tiếng mà thôi.

"Tiểu bạch thỏ, đại muội muội của ngươi hảo nhanh, nóng quá, bổng giống lần đầu tiên ta thượng ngươi! Thật sự không ai có thể tin ngươi đã là mẹ của hai hài tử, chính nơi này của ngươi từng bài trừ ra hai tên tiểu tử mập mạp!" Ngón tay tùy ý ngoạn ẩm nóng thịt huyệt, nam nhân nhịn không được ca ngợi. Lỗ nhỏ này không biết đã bị hắn thao không biết bao nhiêu lần, nhưng một chút cảm giác tùng trì cũng không có, vĩnh viễn so với xử nữ còn muốn nhanh, làm cho hắn mỗi lần đều d*c tiên d*c tử, tưởng ngốc cả đời ở bên trong.

"A a... Ân ha... Không cần, không nên đụng vào nơi đó... A..." Chu Tình bị ngón tay nam nhân đâm đến d*m thủy chảy ròng, hoa huyệt tao ngứa vô cùng, khó chịu ưm vài tiếng, trên khuôn mặt thanh tú như lan đã muốn che kín sắc đỏ của t**h d*c.

"Tiểu tao thỏ, đại muội muội của

ngươi thật lợi hại, đem ngón tay ta hấp quá chặt chẽ." Nam nhân cố ý dùng tà ác hạ lưu ngôn ngữ kích thích Chu Tình, làm cho hắn cũng có cảm giác. Đã hơn một năm dạy dỗ, hắn đã sớm biết nên dùng cách nào để có thể kích khởi nhanh nhất d*c v*ng của Chu Tình, làm cho tên song tính nhân d*m đãng này phóng xuất một mặt tối cuồng dã d*m đãng của y.

Warn: H

"A a... Không cần nói... Ân a... Mau cho ta... Ân a..." Chu Tình lắc đầu, trong hơn một năm nay, hoa huyệt của y bị nam nhân dùng đủ mọi thứ sáp qua, lợi hại nhất là thời điểm hàm cả hai cái mát xa bổng to nhất, hai ngón tay căn bản không thỏa mãn được y, sẽ chỉ làm cho y càng ham muốn.

"Ta không phải đang cho ngươi sao? Ngươi còn nghĩ muốn cái gì?" Nam nhân đương nhiên hiểu ý tứ của y, hắn thích nhìn y bị mình tra tấn đến d*c hỏa đốt người, đáng thương hề hề bộ dáng. Hôm nay vốn vì chuyện của lão nhân làm cho hắn một bụng hỏa, không muốn làm chuyện đó, nhưng nhìn bộ dáng tịch mịch khó nhịn và d*m đãng của tiểu bạch thỏ này làm hắn thật sự nhịn không được muốn khi dễ y.

"Ô... Ngươi có biết, mau cho ta! Ta phía dưới rất ngứa, ta sắp chịu không nổi... Ô ô..." Chu Tình cảm thấy thẹn liền bắt đầu nức nở, bờ mông tuyết trắng đầy đặn khó chịu vặn vẹo. Này trứng

thối thích khi dễ y, mỗi lần làm việc này đều phải tra tấn y một phen.

"Cho ngươi cái gì? Nói ra, giống như lúc trước ngươi cầu ta, ta liền cho ngươi!" Nam nhân lại cắm thêm hai ngón tay, bốn ngón tay ở bên trong hoa huyệt khuếch trương bốn phía, rồi chuyển làm, làm Chu Tình muốn phát điên.

"Ô ô... Không cần ngoạn như thế, ta muốn chết... Ta nói, tiểu tao thỏ muốn đại hôi lang lão công đại lạp xườn, lão công nhanh chút cắm vào mông của tiểu tao thỏ, giết chết tiểu tao thỏ... A ──" Chu Tình bỏ qua tâm lí thẹn thùng, d*m đãng kêu lên, nói còn chưa xong, Trịnh Quân đã nhịn không nổi kéo y ngồi lên người hắn, từ phía sau lưng hung ác thống đi vào.

"A a ── Ân a... Nhẹ chút... Hảo mãnh... Tiểu tao thỏ muội muội bị làm lạn rồi... Ha a... A..." Quen thuộc bị nhồi cùng áp lực làm cho Chu Tình thích đến kêu to, dĩ vãng giống mỗi lần l*m t*̀nh, chỉ cần Trịnh Quân tiến vào trong cơ thể y, y lập tức sẽ mất đi lý trí, trở thành nam nhân d*m đãng nhất thế giới, thành phóng đãng mẫu thú dưới khố hạ của Trịnh Quân.

"Tiểu tao thỏ, ngươi thật sự là tao đã chết! Tiểu tao của ngươi lanh mồm lanh miệng đem lão công hấp bắn! Mẹ nó! Hôm nay lão tử nhất định phải thao tử ngươi này phát tao tiểu d*m oa!" Ti đoạn giống nhau bóng loáng, mật huyệt so với xử nữ

còn nhanh hơn làm cho nam nhân thích thiếu chút nữa vừa cắm vào liền bắn, nam nhân có chút xấu hổ, hổ thắt lưng động nhanh hơn, càng mãnh, phân thân to lớn hơn so với nam nhân phương Đông bình thường nhắm thẳng đến đảo Hàng Long, đỉnh hướng hoa tâm yếu ớt của Chu Tình, vọt vào tử cung khẩu.

"A a a... Không cần như vậy, mau dừng lại... Thật đáng sợ, cứu mạng a... Âa... Lão công, chậm một chút... A... Tử cung muốn phá... A a..." Chu Tình sợ nhất bị hắn chơi như thế, tử cung là chỗ mẫn cảm nhất của y, cái loại kho*i c*m khủng bố giống nhau bị làm phá này không thể nói nên lời, nửa người dưới đều phấn khởi đứng lên, hoa huyệt vách tường bao vây phân thân của Trịnh Quân càng nhanh.

"Tiểu đãng oa, thích khó chịu? Thích lão công thao ngươi như thế không?" Nhìn bộ dạng d*m đãng của Chu Tình thích muốn phát điên, Trịnh Quân càng thêm hưng phấn, đồng thời rất nhanh công kích hoa huyệt của Chu Tình, một tay hắn không ngừng xoa nắn tuyết nhũ lay động theo từng đợt trừu sáp, tay kia thì vói vào cúc huyệt phía sau cũng đồng dạng đói khát khó nhịn của Chu Tình mà trừu sáp.

"A... Hảo thích... Thích... Ân ha... Tiểu tao thỏ thích lão công thao tiểu tao thỏ như thế, lão công lại dùng lực điểm, dùng thịt heo bổng của lão công giết chết tiểu tao thỏ...

Aa... Dùng sức làm tiểu tao thỏ... A a... Ngô..." Chu Tình chỉ cần Trịnh Quân tiến vào trong thân thể, sẽ hoàn toàn biến thành một người d*m loạn gấp trăm lần so với diễn viên AV chuyên nghiệp, lúc này y thực hận Trịnh Quân không thể dài ra hai cái phân thân để làm cùng lúc hai d*m huyệt của y.

"Hảo! Ngươi lại lãng điểm, lại tao điểm, lão công thích nghe thanh âm trên giường của ngươi." Nam nhân cười d*m đãng nói, đại cương thương dưới thân càng dùng sức, làm đến tử cung khẩu thì cố ý dừng lại ma sát, làm Chu Tình thích đến nỗi chân cũng phải gấp khúc. Từng người nam nhân đều hy vọng nữ nhân của mình, bên ngoài là phu nhân, ở nhà là d*m phụ, càng tao càng tốt, Trịnh Quân cũng không ngoại lệ, hơn nữa hắn còn đang trong độ tuổi thanh xuân phơi phới, đúng là thời điểm đòi hỏi yêu cầu mãnh liệt nhất.

"A a... Ta gọi là, ta là một tiểu tao thỏ không biết xấu hổ, thích nhất ăn lão công đại lạp xườn, a ha Ngô a... Lão công, lạp xườn của ngươi thật lớn hảo thô, tiểu tao thỏ yêu tử đại lạp xườn của ngươi... Ngô ngô a... Lại dùng lực điểm, lại thâm điểm... A a... Bụng muốn phá..." Chu Tình bị nam nhân thao đến hồn phi phách tán, y cong thẳng thân thể, điên cuồng kêu khóc, tay còn chủ động xoa nắn đầu v* không bị Trịnh Quân đùa giỡn,

cùng tiểu ngọc hành đang giương thẳng lên cao.

"Mẹ nó, một ngày nào đó lão tử sẽ chết trên người d*m phụ ngươi..." Nghe thanh âm trên giường d*m loạn vô cùng của Chu Tình, Trịnh Quân kích động bắn ra, tựa vào trên người Chu Tình thô suyễn, Trịnh Quân tức giận cắn đầu v* hồng diễm của y, không ngờ Chu Tình lập tức lên cao trào.

"A ──" Chu Tình ngửa cổ thét một tiếng chói tai, đại lượng d*m dịch từ ngọc hành đang ngẩng cao, cùng trong hoa huyệt, cúc huyệt đồng thời trào ra, y đã muốn đến cực hạn, tùy tiện một chút tiểu kích thích đều làm cho y như lơ lửng trên tầng mây.

"Má ơi! D*m phụ, ngươi lại triều thổi! Ngươi thật sự là tao không phản đối!" Nam nhân thấy thế, chấn động, đối với lão bà mình chỉ cảm thấy líu lưỡi. Loại tình huống ba cái tính khí đồng thời đến cao trào phun ra d*m dịch đã là lần thứ ba. Lần đầu tiên là một buổi tối qua năm mới, đêm đó hai người đặc biệt điên cuồng, l*m t*̀nh trong quảng trường chật ních người, hắn bỏ điện thoại vào trong miệng nhỏ của Chu Tình, kết quả Chu Tình trước mặt nhiều người mà triều thổi. Sau đó, hắn mới biết Chu Tình chỉ có ở thời điểm tối hưng phấn mới xuất hiện loại tình huống này.

Chu Tình vô lực ngã xuống giường, thở hồng hộc, căn bản không có khí

lực để tranh cãi với nam nhân, hơn nữa những gì nam nhân nói đều là sự thật, từ sau những ngày đêm nối tiếp bị nam nhân đùa bỡn, y sớm đã trở thành một d*m oa d*m loạn vô cùng, chỉ cần nam nhân tùy tiện chạm vào y một chút, y liền toàn thân vô lực, hy vọng nam nhân nhanh chóng tiến vào, đem y thao đến chết đi sống lại, hiện tại y đã hoàn toàn trở thành nô lệ t**h d*c của nam nhân.

"Tiểu đê tiện, ngươi tao thành như vậy, làm sao ta có thể yên tâm ở ngoài đọc sách, để ngươi ở nhà một mình." Trịnh Quân nghỉ ngơi trong chốc lát, liền áp lên lưng Chu Tình, nhẹ nhàng hôn lên sóng lưng tuyết trắng che kín mồ hôi, trên mặt tràn đầy không tha.

Nhắc tới việc này, Chu Tình lập tức nhớ tới lời nói ban ngày của vợ chồng Trịnh thị, tâm liền đau lên, trong đôi mắt tình triền chưa lui che kín lo lắng. Phải học đại học năm năm, trong năm năm có khả năng sẽ phát sinh rất nhiều chuyện, có vô số nguy cơ tiềm tàng. Y thật sự muốn Trịnh Quân không rời đi, y luôn có một loại dự cảm bất an, tổng cảm thấy sau này Trịnh Quân sẽ không cần y nữa. Nhưng y biết giấc mơ lâu nay của Trịnh Quân là trở thành phi công, được bay lượn tự do trên bầu trời xanh.

"Tiểu tao hóa, ngươi nói nên làm sao đây? Nếu ngươi thừa dịp ta không có ở nhà, đi thông đồng với dã

nam nhân, làm lão tử đội nón xanh thì phải làm sao đây?" Trịnh Quân sờ bờ mông bóng loáng của Chu Tình, cúi đầu dùng mũi cọ xát cúc huyệt mẫn cảm, làm cho Chu Tình lại bắt đầu động tình.

"Ta... Ta sẽ không... A..." Đột nhiên nam nhân cắm một ngón tay vào trong cúc huyệt còn đang chảy ra d*m dịch, bắt đầu trừu sáp, chọc Chu Tình thở gấp liên tục.

"Gạt người! Xem cái miệng nhỏ của ngươi có bao nhiêu tao, nhiêu tiện, ba cái miệng cao thấp của ngươi đều có thói quen bị ta ngày đêm thao lộng, đột nhiên không có ta thao chúng nó, ngươi nhất định sẽ xuân tâm khó nhịn lưng phu trộm hán." Nam nhân bỗng nhiên biến sắc, đem năm ngón tay sáp nhập đi vào, khép lại cùng một chỗ, cúc huyệt lập tức bị chống đỡ biến dạng, ruột sắp bị tễ bạo.

"A!! Đau! Ta... Ta thật sự sẽ không, ngươi nhanh đi ra... Trực tràng muốn liệt!" Chu Tình đau đến khóc lóc cầu xin, cúc huyệt của y co rút không bằng hoa huyệt, mà nắm tay của Trịnh Quân lại lớn vô cùng, y căn bản ăn không tiêu.

Thấy sắc mặt y như giấy trắng, đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn đều biến hình, Trịnh Quân mới chịu rút nắm tay ra. Bay qua thân thể y, hung ác như quỷ nhìn y, cảnh cáo: "Ngươi có biết ta ghét nhất là bị đội nón xanh, thời điểm ngươi ở nhà một mình thành thật một chút cho ta, nếu để

ta biết ngươi dám thừa dịp ta không có ở nhà mà làm xằng bậy với lũ mèo hoang dã cẩu, thì ngươi chớ có quên ngựa gỗ dưới tầng hầm kia."

Nhớ tới ngựa gỗ dưới tầng hầm, Chu Tình lập tức đánh cái rùng mình. Cả đời này, y sẽ không bao giờ quên, lần trước Trịnh Quân hoài nghi y cấu kết với đ**m trưởng siêu thị, phạt y phải ôm hai cục cưng ngồi một ngày một đêm trên ngựa gỗ, chờ y được thả xuống thì hai mật huyệt đều đã bị rách mướt hết cả chỉ còn là huyết, hại y phải nằm trên giường suốt đêm.

Nhìn biểu tình sợ hãi của Chu Tình, nam nhân nở một nụ cười hài lòng, xoay người từ trong tủ đầu giường lấy ra một trinh tiết khố, "Đây là ta chuyên môn kêu người làm cho ngươi, chỉ có ta mới có thể mở ra, ngươi mặc nó vào ta mới có thể yên tâm, không cần lo lắng ngươi sẽ ở sau lưng ta làm loạn."

Không đợi Chu Tình mở miệng phát biểu ý kiến, nam nhân đã giúp Chu Tình mặc vào trinh tiết khố, trinh tiết khố này làm rất được, thực gợi cảm, nhưng công dụng lại rất tàn nhẫn, nó trói buộc chặt chẽ ngọc hành, hoa huyệt cùng cúc huyệt của Chu Tình, làm cho Chu Tình khó chịu vặn vẹo một chút.

"Ba!!" Trịnh Quân một cái tát chụp lên, "Không được nhúc nhích, đứng lên cho ta xem thử!"

Chu Tình đã muốn có thói quen

phục tùng hết thảy mệnh lệnh của nam nhân, tuy toàn thân đã hư thoát vô lực, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng đứng lên, theo phân phó của nam nhân mà đứng thẳng, làm cho hắn thưởng thức thân thể mặc trinh tiết hố của mình.

Nhìn thân thể tuyết trắng che kín yêu ngân cùng d*m dịch, xứng thượng với trinh tiết khố màu đen hình chữ T khêu gợi, Trịnh Quân vừa lòng nở nụ cười, "Không sai, không sai! Có cái trinh tiết khố này, cho dù ngươi dám thông đồng với dã nam nhân, các ngươi cũng không có cách nào làm được." Nói thật, để Chu Tình ở nhà một mình, hắn thật sự lo lắng vô cùng. Hiện tại, tiểu bạch thỏ đã bị hắn bồi dưỡng thành một siêu cấp yêu tinh, hắn tin tưởng không có một người nam nhân nào sau khi thấy biểu hiện trên giường của y mà không động tâm, huống chi bộ dáng của tiểu bạch thỏ ngày càng đẹp.

Chu Tình bất đắc dĩ ở trong lòng trợn mắt, nam nhân chỉ là thích nghi thần nghi quỷ, luôn cho rằng y sẽ ở sau lưng hắn làm loạn, y sao có khả năng làm chuyện này. Đời này, y chỉ thương một người, không bao giờ có khả năng thương người khác, huống chi trừ bỏ đại sắc lang này thích y, có ai sẽ thích một tên bất nam bất nữ, hùng thư đồng thể quái vật.

"Tuy phía dưới đã an toàn, nhưng miệng và ngực ở trên của ngươi cũng có thể làm

a! Ngươi có thể cùng gian phu của ngươi hôn môi, ngoạn khẩu giao, nhũ giao! Không được, ngươi là người của ta, ai cũng không được chạm vào." Nam nhân không cao hứng trong bao lâu, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề khác ròi hét lớn.

Nghe vậy, Chu Tình thiếu chút nữa té xỉu. Trong đầu nam nhân rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a? Y thật sự muốn hộc máu!

"Phải nghĩ biện pháp cho miệng và ngực của ngươi không có cách nào làm, ta phải gọi điện thoại hỏi lão bản câu lạ bộ SM một chút." Trịnh Quân càng nghĩ càng thấy lo lắng, vội vàng xuống giường sang phòng cách vách gọi điện thoại cho lão bản chuyên bán đạo cụ SM cho hắn để xin chỉ giáo.

Chu Tình nằm trên giường, nhìn trần nhà thở dài một tiếng ai oán. Trịnh Quân lo lắng cho y, kì thực y càng lo lắng nam nhân ở bên ngoài, y so với bất luận kẻ nào càng hiểu rõ tính d*c của nam nhân có bao nhiêu cường, đúng là một con ngựa đực, mỗi ngày không thượng vài lần, hắn sẽ không thoải mái. Y căn bản không dám tưởng tượng sau khi nam nhân vào đại học, phải làm gì để giải quyết d*c v*ng như cầm thú của hắn, y căn bản không dám hy vọng xa vời nam nhân sẽ vì mình mà cấm d*c.

Chu Tình càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng khi Trịnh Quân ở bên ngoài, càng nghĩ càng hoảng hốt, nước mắt liền giống như một sợi dây chuyền trân châu bị đứt, từng hạt theo hốc mắt tuôn ra. Y từng nghĩ tới việc cùng Trịnh Quân học đại học, nhưng thân thể y căn bản không có khả năng qua vòng khảo sát, hơn nữa y không thể rời khỏi hai đứa con trai. Chẳng lẽ, y thật sự phải đợi đến một ngày Trịnh Quân dẫn một nữ sinh xinh đẹp trở về nói với y, hắn đã kết hôn cùng người khác, bảo y cút đi sao?

Không biết sự lo lắng của Chu Tình, Trịnh Quân đang ở cách vách thảo luận với lão bản câu lạc bộ SM, phải làm cách nào để có thể khống chế hoàn toàn Chu Tình, làm cho y không có cơ hội tiếp xúc với những nam nhân khác...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro