Chương 2: Xấu hổ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quán bar ánh đèn lờ mờ, bật nhạc rock and roll rất sôi nổi.

Thẩm Thần cùng A Lâm ngồi dựa vào ghế dài uống rượu.Uống hết một ly, nước mắt Thẩm Thần không khống chế được mà chảy ra, trong miệng tất cả đều là hương vị chua xót.

"Rượu uống thật cay." Cậu che giấu cảm xúc nói, chỉ có chính mình biết thật ra không phải là rượu cay, mà là nỗi khổ trong lòng.

"Rượu ngon, có một chút rượu cũng không uống được cậu thật vô dụng." A Lâm không chút khách khí mà nói lời tổn thương cậu, đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi .

"Kia không phải Hoắc Nam Phong sao? Cô gái hắn ta ôm kia là ai?" A Lâm dùng khuỷu tay đẩy Thẩm Thần, cậu vẫn chưa biết Thẩm Thần cùng Hoắc Nam Phong đã ly hôn.

Thẩm Thần ngẩn ra, cậu không thể nhớ nổi Hoắc Nam Phong đối với mình lộ ra vẻ mặt ôn nhu tươi cười như kia là lúc nào, mà hiện tại hắn lại đem vẻ mặt kia đối với cô gái đó.

Không đợi Thẩm Thần mở miệng, A Lâm đã đứng lên nói với Thẩm Thần:
"Tớ còn tưởng rằng Hoắc Nam Phong là tên đàn ông tốt, không nghĩ tới là tra nam!, mình thay cậu đòi lại công bằng "

"Đừng! Chờ một chút!" Thẩm Thần vội vàng đuổi theo A Lâm.

Mới vừa đuổi theo đi tới, cậu đã thấy A Lâm như nổi điên chạy đến chỗ Hoắc Nam Phong, duỗi tay bắt lấy Tô Tiêu, nhưng lại bị thân thủ nhanh nhẹn của Hoắc Nam Phong bắt lấy tay.

Thẩm Thần trong lòng căng thẳng.

Hoắc Nam Phong đã học qua võ ,bàn tay kia của hắn không biết đã vặn gãy bao nhiêu cánh tay, cậu sợ Hoắc Nam Phong không lưu tình mà làm thương A Lâm.

-Hoắc Nam Phong mắt lạnh liếc Thẩm Thần:
"Chuyện gì?"

-Thẩm Thần vội vàng đi đến chỗ Hoắc Nam Phong tay:
"Không có việc gì không có việc gì, bạn tôi uống nhiều quá, anh mau buông tay cậu ấy ra."

Hoắc Nam Phong lúc này mới buông ra tay.
A Lâm có men say trong người, thấy Hoắc Nam Phong vẫn còn ôm Tô Tiêu, lập tức nổi giận lôi đình:

"Hoắc Nam Phong, anh không sợ Thẩm Thần đau lòng sao ? Thẩm Thần đứng ở trước mặt anh, anh còn cùng tiện nhân này dây dưa......"

Thẩm Thần ngăn cản cậu: "Cậu đừng nói nữa!"

"Thẩm Thần cậu đừng buồn, nhanh chóng cùng hắn ly hôn! Ly hôn với Hoắc Nam Phong cậu còn có thể tìm được Alpha tốt hơn, đỡ phải mỗi ngày phải chịu hắn ta."

"Không phải, cậu đừng nói nữa......" "Còn có cô, tiện nhân này!" A Lâm hung tợn mà nhìn chằm chằm Tô Tiêu, "Cô có xấu hổ hay không? Câu dẫn chồng người khác , tiểu tam ra cửa đã bị xe đâm chết!"

Đúng lúc này, Hoắc Nam Phong lạnh lùng mà nói một câu:
"Tôi cùng Thẩm Thần đã ly hôn."
"Cái gì?" A Lâm trừng lớn đôi mắt, ngây dại.

"Cậu không nói với cậu ta sao?" Hoắc Nam Phong hỏi Thẩm Thần, khuôn mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười trào phúng, " Cậu không phải là luyến tiếc tôi chứ?"

Những lời này giống như có một bàn tay hung hăng mà tát vào mặt Thẩm Thần nóng rát, làm cậu vừa xấu hổ lại khó chịu, không biết nên đối mặt với Hoắc Nam Phong như thế nào.

Hoắc Nam Phong thấy Thẩm Thần không nói tiếng nào, môi mỏng gợi lên một cách châm chọc:
"Thẩm Thần, dư tình chưa xong cũng nên buông tay ."
" Tôi đã sớm đối với anh hết hy vọng!" Thẩm Thần nỗ lực áp xuống nỗi đau trong ngực, làm bộ dạng không thèm để ý , "Dư tình chưa xong? Anh đừng có tưởng bở!"

Hoắc Nam Phong bỗng chốc mặt trầm xuống, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, cười lạnh nói:
- " Tốt nhất là vậy , không có việc gì đừng tới làm phiền tôi!"

Giọng điệu như mỉa mai Thẩm Thần vẫn còn phải dính lấy hắn.

Thẩm Thần cắn răng, nhấp môi không nói, lôi kéo A Lâm xoay người rời đi.

"Chờ một chút." Tiêu Tô dựa vào lồng ngực Hoắc Nam Phong đột nhiên nói lên, khuôn mặt kiều diễm lộ ra một tia ủy khuất: "Thẩm Thần ca ca, anh không cảm thấy anh cùng người bạn này thiếu em một tiếng xin lỗi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro