Chương 29: Tôi cùng anh ấy ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Thần nhìn thấy ánh mặt của Hoắc Nam Phong liền biết hắn không phải nói giỡn, cũng không phải thử xem đơn giản như vậy, tài xế còn ở phía trước lái xe, nhưng súc vật này đã hưng phấn đến mắt đều đỏ

A!

Thẩm Thần cười lạnh, cơn giận bùng lên, ở lúc Hoắc Nam Phong lại lần nữa hôn xuống, cậu nghiêng đầu trốn, nắm tóc đối phương, ở cổ Hoắc Nam Phong hung hăng mà cắn xuống!

"A" Hoắc Nam Phong đột nhiên không kịp phòng ngừa, đau đến kêu lên một tiếng, trên trán cùng cổ gân xanh đều nổi nên "Thẩm Thần! Cậu mẹ nó thuộc họ cẩu à? Nhả ra!"

Thẩm Thần vừa tức vừa hận, nào chịu nhả ra, nảy sinh ác độc mà cắn, trong miệng tất cả đều là mùi máu tươi, mặc dù như vậy vẫn không bỏ, quả thực muốn đem Hoắc Nam Phong ăn tươi nuốt sống!

Giây tiếp theo, cậu bị Hoắc Nam Phong bóp cổ, lực tay rất lớn, lớn đến mức cậu không thở, lồng ngực khó chịu đến muốn ngừng thở, không thể không nhả miệng ra.

Hoắc Nam Phong lúc này mới buông cậu, giơ tay lau cổ, sờ đến một tay đầy máu, thiếu chút nữa mà tức chết.

Tài xế đáng thương vừa mới bị Hoắc Nam Phong mắng một trận, không ngờ xảy ra  loại tình huống này, sợ tới mức liều mạng trấn tĩnh lại mình, đôi tay gắt gao mà nắm tay lái, đến gương chiếu hậu cũng không dám nhìn.

Thẩm Thần dựa vào cửa sổ xe, gom lại áo sơmi bị kéo ra, môi mỏng nhấp chặt, đôi mắt phiếm hồng, mang theo một chút ướt át sương mù, tựa hồ giây tiếp theo liền sẽ khóc ra tới.

Đương nhiên, hắn không khóc, chỉ là phẫn hận mà nhìn chằm chằm Hoắc Nam Phong, đồng tử ướt át mà sáng ngời, như là hai viên minh châu ở hồ nước.

Một giọt nước mắt không tiếng động mà từ khoá mắt Thẩm Thần rớt xuống.

Hoắc Nam Phong nhìn cậu như vậy, ánh mắt hơi khác thường, trong lòng xẹt qua một sự cảm giác khác thường, tựa như bị người khác đánh vào lòng một trận.

Rầu rĩ, không thoải mái.

Tuy nói thời điểm Thẩm Thần khóc lên thật xinh đẹp, đôi mắt ướt làm người khác rất muốn khi dễ cậu, nhưng Hoắc Nam Phong cũng không muốn nhìn thấy cậu khóc lúc này, hắn muốn đem Thẩm Thần đè ở dưới thân đến khóc khan!

"Đừng khóc." Hoắc Nam Phong cau mày, thanh âm không tự giác mà hạ thấp vài phần, nghe như là đang dỗ dành "Cậu đem cổ tôi cổ cắn đến xuất huyết rồi, cậu còn khóc cái gì chứ? ."

Thẩm Thần trên mặt hiện lên một mạt trào phúng, chậm rãi phun ra bốn chữ: "Không biết xấu hổ!"

"Tôi thấy cậu đây chính là thiếu dạy dỗ!" Hoắc Nam Phong thật vất vả áp xuống hỏa khí lại bị khiêu lên, giận trừng mắt Thẩm Thần, "Tôi cảnh cáo cậu, đừng có mà không biết tốt xấu!"

"Tôi nói sai ư?" Thẩm Thần không cam lòng yếu thế, mạnh mẽ đáp lại, "Hành vi của anh vừa rồi chính là không biết xấu hổ! Đường đường tổng tài tập đoàn Hoắc, luôn mồm nói tôi là chồng trước của anh không muốn cùng tôi dây dưa. Kết quả thì sao? Là anh dây dưa không thôi! Hoắc Nam Phong, anh thế nhưng lại vả miệng chính mình."

"Cậu câm miệng cho tôi!" Hoắc Nam Phong nắm chặt tay, kích động ngào lên "Cậu mẹ nó chạy đến M thành cách ngàn dặm để cho người khác thao, ở trước mặt tôi còn giả vờ thanh cao cái gì! Nếu cậu muốn bị thao, thì tôi đây thoả mãn cậu. Còn không mất tiền vé máy bay?"

"Không cần phải phiền đến anh! Tôi đi nơi nào, lên giường với ai, có bao nhiêu bạn trai, những việc đó đều không liên quan đến anh!" Thẩm Thần cố tình đem mấy chữ cuối cùng nhấn mạnh mà nói.

Nói xong Thẩm Thần từ trong túi móc ra di động ra, nhấn nhấn vài cái, đột nhiên đem điện thoại đến trước mặt Hoắc Nam Phong: "Anh mở to mắt ra mà nhìn, đây là giấy ly hôn của chúng ta!"

Hoắc Nam Phong liếc mắt một cái, quả nhiên là hai người bản ly hôn điện tử của hai người, trong lòng lại buồn, theo bản năng mà móc thuốc ra, định hút một điếu.

Tạch tạch.

Bên trong xe một mảnh an tĩnh , chỉ còn âm thanh của tiếng bật lửa, Hoắc Nam Phong tâm tình rầu rĩ, bật lửa lại không phát ra lửa.

Hoặc là nói, đối mặt với Thẩm Thần, hắn luôn là tức giận, luôn không có tâm trạng tốt, rốt cuộc vẫn là Tô Tiêu tốt nhất, chưa bao giờ làm hắn bực bội như vậy.

Nói thật, nếu là Thẩm Thần tính tình tốt một chút, thức thời chút, lại nghe lời một chút, hắn cũng không đến phải ly hôn, rốt cuộc hắn vẫn là rất thích bộ dạng của Thẩm Thần.

"Khụ khụ ——" một trận ho lớn đánh gãy suy nghĩ của Hoắc Nam Phong.

Hoắc Nam Phong lúc này mới nhớ tới Thẩm Thần không thích thuốc lá, ngón tay kẹp thuốc tựa hồ có chút cứng đờ, ngay sau đó dường như không có việc gì mà phân phó tài xế: "Mang gạt tàn thuốc lại đây, dừng xe sang một bên."

"Vâng, Hoắc tổng." Tài xế nhanh chóng dừng xe, đem gạt tàn thuốc đi cho hân.

Hoắc Nam Phong lại đem điếu hút dí xuống dập đi, ra lệnh cho tài xế: "Trước tiên xuống xe đợi đi."

Tài xế nhanh nhẹn mà đi ra ngoài.

Trong xe chỉ còn lại hai người có Hoắc Nam Phong cùng Thẩm Thần.

Hoắc Nam Phong nắm cằm Thẩm Thần, trầm giọng nói: "Nói chuyện."

Thẩm Thần hỏi: "Nói chuyện gì?"

"Về tên bạn trai của cậu." Đây là điều Hoắc Nam Phong muốn biết nhất.

Thẩm Thần nâng lên mí mắt, nhìn Hoắc Nam Phong, môi nở lên nụ cười châm chọc: "Cũng được. Nếu anh muốn biết như vậy , tôi cũng liền không che giấu."

Hoắc Nam Phong nhìn chằm chằm hắn: "Nói!"

Thẩm Thần nhàn nhạt mà nói: "Giống như anh nói, tôi giả vờ thanh cao, tôi rất muốn đến M thành tìm anh ấy. Bất quá có liên quan gì đến anh đâu, chúng ta đều ly hôn, anh có thể tìm vị hôn thê, tôi vì cái gì không thể tìm cái bạn trai?"

Hoắc Nam Phong siết chặt cằm Thẩm Thần, hung tợn mà nói: "Khó trách mỗi ngày ở nhà đều cùng tôi cãi nhau! Có phải từ lâu cậu đã muốn cùng tôi ly hôn rồi đúng không? Cậu sớm đã cùng người khác mèo mả gà đồng rồi đúng không?"

Thẩm Thần bị hắn siết cằm đến đau, dùng sức bẻ vài cái, không bẻ ra, cười nhạo: "Đúng vậy, từ lúc anh cùng Tô Tiêu bắt đầu tình qua ý lại với nha tôi liền muốn ly hôn! Tôi cảm thấy ghê tởm!"

Không đợi Hoắc Nam Phong phát hỏa, cậu lại khiêu khích mà nói: "Anh biết tôi như thế nào tìm được bạn trai không? Rất đơn giản, tôi ở WeChat hẹn một người, anh ấy vừa lúc tới A thành đi công tác, tôi với anh ấy liền ngủ với nhau..."

Bộp!

Hoắc Nam Phong một quyền nện ở chỗ ghế sau của Thẩm Thần, rống giận: "Mẹ nó cậu lặp lại lần nữa!"

Thẩm Thần hơi hơi mỉm cười: "Tôi cùng anh ấy ngủ."

Hoắc Nam Phong một phen bóp chặt cổ cậu, hai mắt tràn ngập sát khí, dùng sức phi thường tàn nhẫn, như chỉ cần một giây nữa, Hoắc Nam Phong sẽ bóp chết cậu.

Chỉ là nhìn gương mặt Thẩm Thần, hắn rốt cuộc vẫn là không ra tay tàn nhẫn, thậm chí có chút chật vật mà buông ra Thẩm Thần, rút ra một điếu thuốc khác, hung hăng mà hút một ngụm.

"Cút!" Hắn mắng.

Thẩm Thần dùng sức mà ho khan, nghe thấy từ "Cút" này, hơi sửng sốt, rồi sau đó phản ứng lại ngay, một trận mừng như điên, bay nhanh mà mở cửa xe đi xuống.

Tài xế thấy Thẩm Thần từ trong xe ra tới, tuy rằng tò mò, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, dựa theo lệnh của Hoắc Nam Phong mà đem hành lý của Thẩm Thần từ cốp xe đem ra.

Tài xế chở Hoắc Nam Phong bay nhanh mà đi.

Thẩm Thần bị ném ở nửa đường, lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, cố tình xem nhẹ sự đau đớn trong lòng, Thẩm Thần không tiếng động mà cười, lấy ra di động một lần nữa đặt vé máy bay.

Cậu muốn lúc này sẽ cảm tạ A Lâm giúp chính mình tìm một bạn trai ra tới, bằng không Hoắc Nam Phong cũng sẽ không bị kích thích thành như vậy, càng sẽ không tha mình rời đi.

Nói đến cùng Hoắc Nam Phong chịu thả cậu rời đi, chính là ghét bỏ cậu dơ, ngại cậu cùng người khác đã lên giường với nhau. Mà Hoắc Nam Phong thích Tô Tiêu, còn không phải là cảm thấy Tô Tiêu thanh thuần đáng yêu sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro