Chương 64: Một mạng đổi một mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Video chỉ có ngắn ngủn có mười mấy giây, khi gần kết thúc còn nghe thấy giọng cười của tên bắt cóc:

"Ha ha! Hoắc tổng nhìn qua thấy đã không Nếu không đã, hoan nghênh anh đến kho hàng phía Tây tham dự đám tang của Thẩm tiên sinh."

Nhìn trong video bộ dạng Thẩm Thần rũ đầu mặc người xâu xé, Hoắc Nam Phong mắt đỏ rực, gắt gao mà nắm chặt tay, cả người đều phát ra khí tức.

Hắn nhanh chóng gọi báo cho cảnh sát cùng phòng chữa cháy sau đó nhanh chóng lao ra ngoài phòng bệnh, lúc ra ngoài phòng bệnh ngoài hành lang gặp Tô Tiêu.

Tô Tiêu thấy hắn vẻ mặt tức giận, quan tâm hỏi: "Nam Phong ca ca, có chuyện gì sao? Anh vội như vậy là đi nơi nào sao?"

Hoắc Nam Phong cũng không quay đầu lại, thậm chí cũng chưa nhìn cô ta một cái.

Hiện tại trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Tuyệt đối không thể để Thẩm Thần bị thiêu chết được.

Tô Tiêu nhìn Hoắc Nam Phong biến mất ở cửa thang máy, trên mặt quan tâm cùng lo lắng chậm rãi biến thành một nụ cười quái dị.

Trở lại phòng bệnh, cô gọi điện cho Chu Ninh, vừa vui mừng lại sốt ruột hỏi: "Anh đã chuẩn bị tốt chưa?"

Chu Ninh cười khẽ một tiếng: "Bảo bối, chuyện em nhờ anh làm, anh nhất định sẽ sắp xếp kĩ càng. Nhưng sau khi hoàn thành việc này, em đến chơi với anh nửa tháng nhé."

"Anh trước tiên hãy đem Thẩm Thần xử lí xong trước đi." Tô Tiêu khó chịu nói.

"Bảo đảm làm em vừa lòng."

"Còn có, anh cứ đợi một chút nữa đi, chờ Nam Phong ca ca gần đến nơi thì phóng hoả. Hừ, tôi muốn cho anh ấy tận mắt nhìn thấy Thẩm Thần bị thiêu chết, về sau vừa nhớ tới tên tiện nhân này thì lại nhớ đến cảnh này!"

Hoắc Nam Phong chạy như điên xuống dưới lầu bệnh viện.

Thư ký Trần sớm đã ở cửa chờ, vừa thấy hắn ra tới lập tức đón đi nói: "Hoắc tổng, đã dựa theo lời anh nói đã cho người đến kho hàng đấy, thanh tra Triệu cũng đã nói nhất định sẽ cứu được Thẩm tiên sinh!"

Hoắc Nam Phong im lặng, không nói một lời, nhanh chóng lên xe, hơn nữa là ngồi ở vị trí lái xe, hiển nhiên muốn đích thân lái xe.

Thư ký Trần không dám nhiều lời.

Mới vừa ngồi lên ghế phụ, đai an toàn còn chưa cả thắt, cả người vì tốc độ xe mà ngả về phía sau, đầu đập mạnh vào sau ghế.

Thư ký Trần nhanh chóng mà bắt lấy tay vịn trên đỉnh đầu, một tay khác gian nan mà cài dây an toàn cho chính mình.

Tuy là như thế, cũng vẫn bị tốc độ lái xe của Hoắc Nam Phong làm cho hãi hùng khiếp vía.

Trong đêm tối, xe cứ hướng về phía Tây thành chạy như bay, ngoài cửa sổ xe cảnh vật trôi qua rất nhanh, bên trong xe không khí căng thẳng tột độ.

Hoắc Nam Phong mặt trầm như nước, môi mỏng mím chặt, chỗ cổ gân xanh hiện rõ lên, giống như đang nhẫn nhìn cái gì đó, quanh thân tràn ngập áp suất thấp khiến người ta sợ hãi.

Thư kí Trần lặng lẽ nhìn qua hắn, nhìn thấy Hoắc Nam Phong bởi vì tức giận mà hai mắt đỏ au, tâm đột nhiên nhảy dựng, thầm nghĩ: Kỳ thật Thẩm tiên sinh ở Hoắc tổng trong lòng vẫn là rất quan trọng.

Lái xe đến kho hàng mất một giờ, nhưng Hoắc Nam Phong đi đến nơi chỉ có mất nửa giờ.

Cảnh sát cùng đội phòng cháy chữa cháy cũng đến rồi, hiện trường đang được phong toả, ngăn cách quần chúng nhân dân xung quanh lại xem, mà kho hàng đã bốc cháy rồi.

Lửa cháy rất to!

Trong đêm tối ánh lửa đầy trời, trong không khí bỗng trở lên nóng rực, lửa cháy càng này càng lớn hơn, bốc cháy dữ dội.

Ở bên ngoài kho hàng đã thấy lửa cháy mạnh như vậy, có thể nghĩ đến bên trong lửa cháy dữ dội như thế nào.

Hơn nữa không chỉ là là một kho hàng này, lửa còn lan sang cả mấy kho hàng nhỏ khác, hai chiếc xe cứu hỏa căn bản không khống chế được.

Lửa càng lúc càng lớn, càng cháy càng hăng.

Hoắc Nam Phong nhảy xuống xe, nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng nổi lên sợ hãi, không chút nghĩ ngợi liền chạy qua đó.

"Thẩm Thần đâu? Người đâu! Cứu được cậu ta ra chưa?" Hắn gào lên hỏi.

"Người còn ở bên trong!" Cảnh sát cùng nhân viên phòng cháy cũng hoảng sợ trả lời "Lửa quá lớn, chúng tôi không vào được. Kho hàng phía bên trái để rất nhiều pháo hoa và pháo bông, một khi đốt tới kho hàng ấy, chỉ sợ chúng tôi đi vào cứu người thì cả chúng tôi cũng mất mạng theo!"

Đúng lúc này, giống như người bên trong kho hàng kêu cứu, rất nhỏ, rất yếu ớt, đến nỗi không ai nghe được, nhưng Hoắc Nam Phong lại nghe được!

Hoắc Nam Phong sắc mặt trở lên hung dữ nói: "Tôi đi cứu!"

Hắn thô bạo mà khoác bộ đồ phòng cháy chữa cháy, nhấc chân muốn đi vào kho hàng.

"Hoắc tiên sinh, anh không thể đi vào, lửa cháy quá lớn!" Hai người cảnh sát vội vàng ngăn lại hắn.

Thư ký Trần cũng vội vàng nói: "Hoắc tổng, anh bình tĩnh một chút, bên trong quá nguy hiểm......"

"Thẩm Thần còn ở bên trong! Cậu ta đang kêu cứu!" Hoắc Nam Phong nói lớn, hai mắt cơ hồ đều là mạch máu, như hắn mất đi lý trí, chỉ còn có thể hoạt động theo cảm tính như dã thú!

Thẳng đến bây giờ, hắn mới ý thức được mình tuyệt đối không thể để mất đi Thẩm Thần.

Sự hối hận, cùng muốn nhận lỗi, cảm thấy áy náy bỗng dưng trào lên nuốt trọn hắn, muốn đem hắn nuốt hết không còn chút nào!

Nếu ba năm trước đây hắn không có cố chấp thu mua xí nghiệp Lục thị, Thẩm Thần cũng không bị thương, cũng sẽ không thể mang, đêm nay cũng sẽ không bị hắn bắn cóc trả thù!

Hắn muốn vào đi cứu Thẩm Thần!

Kể cả mạng đổi mạng cũng được!

Alpha- tức giận lên, người thường là rất khó khống chế, huống chi Hoắc Nam Phong luôn có thân thể khoẻ mạnh, lại chăm rèn luyện, thế cho nên ba người cũng chưa chắc ngăn được hắn.

Lúc này lửa trong kho hàng cháy rất lớn, độ nóng vượt xa mức bình thường, trong không khí tràn ngập sặc mùi khói, càng đợi thì lửa càng lớn.

"Thẩm Thần! Thẩm Thần!"

Kho hàng to như vậy, Hoắc Nam Phong một bên tìm kiếm một bên gọi lớn tên Thẩm Thần, còn phải chú ý tránh lửa không cháy vào người, cùng đồ vật rơi xuống.

Bỗng nhiên, hắn nghe được phía bên trái nơi ngọn lửa cháy mạnh nhất lúc này nghe được một tiếng kêu rất nhỏ: "Cứu tôi...... Tôi ở chỗ này......"

"Thẩm Thần!" Hoắc Nam Phong không quan tâm ngọn lửa như thế nào, liền chạy qua.

Từ trong ngọn lửa rất lớn, một hình ảnh nhỏ gầy đi đứng siêu vẹo, ngả nghiêng chạy đến phía hắn, trên chân còn bị quấn lấy bởi dây thừng đang bốc cháy, chạy không được vài bước liền bị vướng ngã trên mặt đất.

Là Thẩm Thần!

Hoắc Nam Phong mừng như điên.

Thẩm Thần cũng thấy hắn, giãy giụa muốn đứng dậy.

Nhưng cậu vừa mới ngã, hình như chân bị trẹo rồi, căn bản không đứng dậy được, chỉ có thể dùng hết sức lực mà bò qua chỗ Hoắc Nam Phong: "Hoắc Nam Phong...... Mau cứu tôi...... Tôi đang mang thai con của anh......"

Cậu hy vọng hắn ta vì máu mủ của mình có thể cứu lấy cậu cùng bé con.

Hoắc Nam Phong không kịp kinh ngạc, nhìn đến đỉnh đầu thấy một chiếc đèn lớn đang cháy, bị lửa làm cho cháy gần hết dây đỡ, lại sắp rơi vào người Thẩm Thần.

Hắn cơ hồ nổi điên hét to lên: "Cẩn thận đỉnh đầu!"

Nhưng mà vẫn là muộn một bước.

Chậm một bước rồi!

Bộp!

Chiếc đèn rơi trúng đầu Thẩm Thần, máu tươi chói mắt bắt đầu chảy ra, chảy dọc khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Thần, rất mau trên mặt đấy hình thành một vũng máu.

"Thẩm Thần!" Hoắc Nam Phong tiếng gọi mang theo rõ ràng hoảng sợ cùng lo lắng.

Hắn nhào qua bế Thẩm Thần lên, hai tay run lẩy bẩy, lo lắng mà nói: "Không có việc gì, không có việc gì, tôi sẽ mang cậu ra ngoài......"

Thẩm Thần mở to mắt lên, dùng sức thở phì phò, bàn tay gắt gao mà nắm chặt Hoắc tay Nam Phong, nắm chặt đến bàn tay đểu trở lên trắng bệch.

Mắt thấy lửa càng lúc càng lớn, Hoắc Nam Phong đem Thẩm Thần thả xuống, cởi bộ đồ phòng cháy khoác lên cho cậu: "Đừng sợ, không có việc gì, tôi nhất định sẽ mang cậu ra ngoài!" Thẩm Thần ý thức đã không còn tỉnh táo nữa, không có đáp lại lời hắn nói, tùy ý cho Hoắc Nam Phong ôm cậu

Thành phố A bệnh viện tư nhân cao cấp.

Tại bệnh viện, bác sĩ Trịnh nổi tiếng về nghiên cứu về khoa não, nói với Hoắc Nam Phong: "Thẩm tiên sinh tình huống không lạc quan cho lắm. Cậu ấy đã bị xuất huyết bên trong não, đã lâm vào hôn mê sâu, cần phải nhanh chóng là phẫu thuật. Hơn nữa nếu là.."

Nói tới đây, Trịnh bác sĩ dừng một chút, nhìn Hoắc Nam Phong một cái.

Ông cùng Hoắc gia có mối quan hệ không tồi, đã từng là bác sĩ tư nhân của Hoắc lão gia tử, tự nhiên biết trên dưới Hoắc gia mong muốn điều gì.

Hoắc Nam Phong vội la lên: "Hơn nữa là cái gì?"

Trịnh bác sĩ thở dài nói: "Thẩm tiên sinh đã có thai hai tháng, là song thai. Bản thân cái thai thời kỳ này không có ổn định, cậu ấy vừa lại có dấu hiệu phải sinh non. Lần này tình huống của cậu ấy không lạc quan lắm, hai đứa bé khẳng định là không giữ nổi......"

"Anh nói Thẩm Thần mang thai hai tháng rồi?" Một ông thanh già nua vang lên hỏi to bác sĩ Trịnh.

Chỉ thấy Hoắc phu nhân đỡ Hoắc lão gia tử đi tới, Tô Tiêu ngồi ở trên xe lăn, được thư ký Trần đẩy.

Hoắc Nam Phong nhíu mày, nhìn về phía thư ký Trần: "Là cậu gọi điện thoại nói cho họ sao?"

Thư ký Trần bị ánh mắt sắc bén của hắn liếc qua, người run lên, vẻ mặt đưa đám nói: "Là tôi...... Anh một hai phải xông vào cứu người, tôi lo lắng anh xảy ra chuyện, đành phải gọi điện thoại trước cho lão gia tử báo trước một tiếng."

Không nghĩ tới xảy ra chuyện chính là Thẩm Thần cùng với đứa bé ở trong bụng!

Phải biết rằng Hoắc Nam Phong cùng Thẩm Thần ly hôn mới hơn một tháng, Thẩm Thần lại có thai hơn hai tháng.

Này là chuyện gì? Là Thẩm Thần mang thai con của Hoắc Nam Phong!

Trừ phi Thẩm Thần yêu đương vụng trộm cùng Alpha khác sau lưng Hoắc Nam Phong trong lúc chưa ly hôn, nhưng khi đó trên người Thẩm Thần còn bị Hoắc Nam Phong đánh dấu, Omega khi bị đánh dấu không thể cùng Alpha khác kết hợp, nếu như cứ cố chấp làm thì chỉ khiến cho Omega đau đến chết đi sống lại.

Cho nên Thẩm Thần nhất định là mang thai con của Hoắc Nam Phong!

Lúc này Hoắc lão gia tử cũng không có tư truy cứu vì cái sao Thẩm Thần tử cung bị tổn thương còn có thể mang thai, thậm chí cũng chưa quan tâm Hoắc Nam Phong có hay không bị thương, trực tiếp hỏi Trịnh bác sĩ: "Tiểu Trịnh, cháu nói thật với ông, có bao nhiêu xác suất để giữ lại đứa trẻ này?"

Trịnh bác sĩ nói: "Chỉ có 2%."

Hoắc lão gia tử nắm chặt gậy chống, trầm ngâm một lát, nói: "Bất luận như thế nào, cháu nhất định phải bảo vệ được đứa bé, ông nhất định sẽ có hậu tạ."

"Lão gia tử, chỉ sợ không được." Trịnh bác sĩ lắc đầu, vẻ mặt khó xử.

Hoắc lão gia tử lập tức trầm mặt.

Trịnh bác sĩ giải thích nói: "Vừa rồi chúng cháu kiểm tra qua cho Thẩm Thần một lần, phát hiện cậu ấy mấy ngày trước mới làm phẫu thuật giữ thai xong, không có biện pháp lại làm lần thứ hai, nếu không sẽ làm tổn thương tử cung của cậu ấy. Không chỉ có đứa bé không giữ nổi, còn sẽ làm Thẩm tiên sinh mất đi khả năng sinh dục."

Mấy ngày hôm trước?

Hoắc Nam Phong bỗng nhiên cả kinh, trong đầu nháy mắt hiện lên hình ảnh Thẩm Thần nhiều lần chạy vào toilet nôn mửa, lại nghĩ tới cậu trong khoảng thời gian này ngửi được mùi tanh liền nôn khan.

Thì ra không phải là phẫu thuật xuất huyết, là phẫu thuật giữ thai, Thẩm Thần đã sớm biết mình mang thai, nhưng vẫn gạt hắn, dùng dạ dày không tốt tới lừa hắn!

Thấy Hoắc Nam Phong thần sắc mặt cứng đờ, vẻ mặt hối hận, Trịnh bác sĩ lại lần nữa lắc lắc đầu.

Muốn nói cái gì, rồi lại nghĩ đến vừa rồi ở trong kia kiểm tra cho Thẩm Thần, Trịnh bác sĩ lại đem lời nói nuốt trở vào.

Lúc này hộ sĩ vội vội vàng vàng chạy tới: "Chủ nhiệm Trịnh , não Thẩm tiên sinh ngày càng xuất huyết bên trong ngày càng nhiều, đã chạm đến thần kinh. Nếu là bây giờ không phẫu thuật, chỉ sợ sống không quá hai giờ."

Hoắc Nam Phong nhanh chóng quyết định, nhanh chóng ở ngoài phòng phẫu thuật đồng ý ký giấy cam kết: "Hãy làm phẫu thuật cho hắn, giữ mạng người lớn quan trọng!"

Chỉ cần Thẩm Thần có thể vượt qua nguy hiểm, đứa bé không còn thì không cần, tương lai bọn họ còn sẽ có.

Hoắc lão gia tử lại không nghĩ như vậy, lại lần nữa nói với Trịnh bác sĩ: "Tiểu Trịnh, kể cả 2% cũng có hy vọng, chỉ hy vọng cháu có thể dốc toàn lực để cứu đứa bé."

"Vâng, cháu sẽ cố hết mình." Bác sĩ Trịnh xoay người, bước nhanh đi vào phòng phẫu thuật.

Từ đầu đến cuối, Tô Tiêu cũng chưa mở miệng, vẻ mặt lo lắng mà nhìn phòng phẫu thuật, giống như rất lo lắng cho Thẩm Thần.

Nhưng chỉ có cô mới biết chính mình có bao nhiêu không cam lòng, lửa lớn như vậy thế nhưng lại không thiêu chết Thẩm Thần, Nam Phong ca ca còn không muốn sống mà đi cứu hắn ta!

Cô hận không thể làm cho Thẩm Thần chết ngay trên bàn phẫu thuật, bao gồm cậu cùng hai đứa nhỏ ở trong bụng!

Việc phẫu thuật này kéo dài tận sáu tiếng, trong lúc Hoắc Nam Phong vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, trong lòng có một loại sợ hãi cùng lo lắng không nói lên lời.

Hắn sợ phẫu thuật không thành công, sợ Thẩm Thần hôn mê bất tỉnh biến thành người thực vật, càng sợ Thẩm Thần không bao giờ tỉnh lại nữa...... Một loại sợ hãi chưa bao giờ hắn gặp phải.

Hoắc lão gia tử, Hoắc phu nhân cùng với Tô Tiêu đi đến phòng nghỉ dành cho người nhà nghỉ ngơi, thư ký Trần lưu lại cùng Hoắc Nam Phong.

Thư ký Trịnh làm thư ký cho Hoắc Nam Phong lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy Hoắc Nam Phong bất an, hoảng sợ như vậy, anh thậm chí còn nhìn thấy Hoắc Nam Phong lấy ra điếu thuốc từ hộp thuốc ra còn run run.

Bí thư Trần nghĩ thầm: Hoá ra Hoắc tổng còn biết sợ hãi sao.

Thẳng đến rạng sáng hơn bốn giờ, đèn đỏ phòng phẫu thuật mới tắt đi.

Cửa vừa mở ra, bác sĩ Trịnh là người ra đầu tiên, Hoắc Nam Phong lập tức tiến lên hỏi: "Thế nào? Thẩm Thần thế nào rồi, có vấn đề gì không?"

Hắn thức trắng một đêm, trong mắt đều là tơ máu, mồ hôi cũng toát hết ra, giọng nói đều là nghẹn ngào, khàn khàn, bị lửa đốt đến quần áo rách tươm cũng không có thay.

Thoạt nhìn muốn bao nhiêu chật vật, có bấy nhiêu chật vật.

Hoắc lão gia tử cũng từ phòng nghỉ chạy tới, sốt ruột hỏi: "Đứa bé sao rồi?"

Bác sĩ Trịnh tháo khẩu trang xuống , mỏi mệt bất lực mà nói: "Phẫu thuật thành công, người lớn tạm thời không có vấn đề gì, đứa bé không giữ được. Nhưng Thẩm tiên sinh não xuất huyết nghiêm trọng, còn chưa qua được nguy hiểm, yêu cầu quan sát chặt chẽ 72 giờ. Nếu là nội trong 72 giờ còn không có tỉnh, chỉ sợ sẽ biến thành người thực vật......"

Lời còn chưa nói xong, Hoắc phu nhân kêu sợ hãi một tiếng: "Lão gia tử! Lão gia tử......"

Hoắc lão gia tử nghe được "Đứa bé không giữ được" những lời này trước mắt đều tối sầm, như bị sét đánh, thân mình già nua mà gầy ốm chao đảo, cả người ngã về sau.

Hoắc phu nhân cùng thư ký Trần vội vàng đỡ lấy ông.

Hoắc lão gia tử gắt gao mà nhìn chằm chằm Hoắc Nam Phong, hô hấp hấp tấp nói: "Hai người...... Hai người cái anh...... Lúc trước còn nói với tôi là anh tự biết rõ. Thế bây giờ thì sao?"

Hoắc Nam Phong không nói tiếng nào, xoay người bước nhanh đi xem Thẩm Thần được đẩy từ phòng phẫu thuật ra.

Tô Tiêu ôn nhu trấn an Hoắc lão gia tử: "Ông nội, ông đừng tức giận......"

Mấy năm nay sức khoẻ Hoắc lão gia tử không tốt, bác sĩ nói hãy sống vui vẻ, ngàn vạn đừng tức giận. Kết quả Tô Tiêu còn chưa nói xong, lão gia tử liền ngất xỉu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro