Chương 72: Bỏ trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Hoắc Nam Phong đi đến bờ biển, cảnh sát đang ở dò hỏi người chứng kiến.

Người chứng kiến là người dân ở gần đó, tối hôm qua 3 giờ sáng hắn đi uống rượu về, bởi vì uống rượu quá nhiều, nằm liệt ven biển, vì thế hắn thấy có người đi về hướng biển nhảy xuống.

Địa điểm gần biển nơi đây không giống nơi khác, bên này dài đến mấy km đều là đá ngầm cùng địa hình hiểm trở, khoảng cách chênh lệch gần 50m, phía dưới sóng biển cuồn cuộn, người nhảy xuống nháy mắt sẽ bị sóng lớn nuốt hết.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, mỗi năm đều có một số nhà thám hiểm không sợ nguy hiểm đến đây để thử thách bản thân.

Đương nhiên, những nhà thám hiểm đó không giống với người muốn tự tử, bọn họ cũng không phải tìm chết, chỉ là muốn tìm kiếm kích thích.

Người chứng kiến tối hôm qua uống nhiều quá, nhìn thấy có người nhảy xuống biển, cho rằng lại là tới tìm kích thích, còn lớn tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Thẳng đến ngày hôm sau rượu tỉnh, nhìn thấy chỗ cũ lại chỉ còn lại đôi dép, lại nghĩ tới hình như tối hôm qua người nhảy xuống biển không có thiết bị trang bị gì, không giống như là tìm kích thích, tức khắc dọa chảy ra mồ hôi lạnh, vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát.

"Tôi...... Tôi không phải cố ý kêu cậu ta nhảy, tôi nghĩ rằng cậu ta tới tìm kích thích. Tôi thề, tối hôm qua tôi uống nhiều quá, đầu óc không rõ ràng lắm, bằng không tôi nhất định sẽ giữ chặt cậu ta lại......"

Người chứng kiến vẻ mặt trắng bệch, nói năng lộn xộn mà giải thích cùng cảnh sát, muốn cho cảnh sát tin tưởng hắn không có xúi giục người khác nhảy xuống biển tự tử.

Cảnh sát lại hỏi người chứng kiến miêu tả người nhảy xuống biển người trông như thế nào.

Người chứng kiến cố gắng nhớ lại nói: "Tôi không nhớ rõ lắm. Hơn nữa bên này đèn đường tối, tôi không thấy rõ mặt người kia, giống như rất xinh đẹp, là một nam Omega, gầy gầy."

Người chứng kiến còn không chưa miêu tả xong, Hoắc Nam Phong đột nhiên giận dữ hét: "Không có khả năng, anh nhìn lầm rồi, nhất định là anh nhìn lầm rồi! Em ấy không có khả năng nhảy xuống biển!"

Đường Chu nắm lấy bả vai Hoắc Nam Phong: "Cậu bình tĩnh một chút, trước tiên để cảnh sát điều tra rõ ràng......"

"Có cáo gì mà phải điều tra! Các người đều cảm thấy Thẩm Thần nhảy xuống biển đã chết rồi có đúng hay không? Tôi nói cho các người biết, tuyệt đối không có khả năng!"

Hoắc Nam Phong ném tay Đường Chu ra, sắc mặt tái nhợt mà dữ dằn, đôi mắt một màu đỏ đậm, thân hình cao lớn run nhè nhẹ, ai cũng đều nhìn ra được cảm xúc hắn có điểm không thích hợp.

Đường Chu đang muốn an ủi hắn, đi theo hắn còn có A Lâm vung tay đánh vào mặt Hoắc Nam Phong một cái.

"Là anh ép Thẩm Thần nhảy xuống biển! Là anh hại chết cậu ấy!"

Hàm răng A Lâm cắn chặt, giống như một kẻ điên, đánh Hoắc Nam Phong hai cái, bị Đường Chu lấy từ phía sau ôm lấy, cậu còn đá chân về phía sau đá Đường Chu một cái.

Mà Hoắc Nam Phong thế nhưng lại không có đánh lại, xoay người thất tha thất thểu mà đi về phía xe, đi không được vài bước chân đã mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.

Đường Chu thấy hắn lên xe, hét to lên, trong lòng tức khắc căng thẳng: "Hoắc Nam Phong, cậu định đi đâu? Cậu tuyệt đối không thể lái xe lúc này được......"

Đường Chu buông ra A Lâm đuổi theo hắn, Hoắc Nam Phong như là không nghe thấy, đột nhiên giẫm chân ga, xe lập tức đi nhanh trên đường cao tốc.

"Đm!" Đường Chu tức giận đến mức văng bây, lại lo lắng Hoắc Nam Phong xảy ra chuyện, quay đầu nói với A Lâm một câu "Chờ lát nữa cậu tự bắt xe về nhé", sau đó vội vàng lái xe đuổi theo Hoắc Nam Phong.

A Lâm trừng mắt nhìn Đường Chu đi xa, tức giận mà nghĩ: Cút đi, tôi có thể tự về được, ông đây không cần anh!

Vài ngày sau, thành phố A nơi nơi đều truyền tin Thẩm Thần nhảy xuống biển tự sát.

Sở dĩ việc này uyên náo ồn ào này, xét đến cùng vẫn là bởi vì Thẩm Thần có quan hệ với Hoắc Nam Phong.

Vốn dĩ khoảng thời gian trước Hoắc Nam Phong vì Thẩm Thần lại cùng Tô Tiêu giải trừ hôn ước, không nghĩ tới lúc này mới qua một tháng, Thẩm Thần thế nhưng đã chết!

Nhưng mà ai cũng không nghĩ, người bị đồn đãi đã chết đến thi thể bị đáy biển nhấn chìm không thể tìm thấy, lúc này còn sống lại còn sống tốt là đằng khác, cách thành phố A ngàn dặm ngoại thành khó ai tìm được.

Thẩm Thần không chết.

Cậu không có nhảy xuống biển, cũng không có xuất cảnh, mà là lấy một thân phận mới để sống.

Sau khi cậu cùng Tần Mộ Bạch một lần nữa liên hệ với nhau, rốt cuộc cũng chờ được một cơ hội, chính là buổi tối Hoắc Nam Phong bị Hoắc lão gia kêu quay trở lại nhà cũ, rạng sáng 1 giờ quản gia cùng người giúp việc đều đã ngủ, cậu lặng yên không một tiếng động mà rời khỏi biệt thự.

Tần Mộ Bạch dùng phi cơ tư nhân phi cơ đem cậu đưa đến ngoại thành cách rất xa thành phố A, mà bên chỗ này đã sắp xếp ổn thoả rồi.

Tần Mộ Bạch vì cậu tìm một cái phòng ở, phòng ở không lớn, hai phòng một sảnh, bố trí ấm áp, xung quanh cũng ấm áp đủ để người ta muốn ở.

Không chỉ có như thế, Tần Mộ Bạch còn cố ý tự mình ở lại đây để làm người giúp, ở cạnh bên Thẩm Thần.

Thẩm Thần cảm thấy không cần thiết, cậu có tay có chân thân thể khỏe mạnh, không cần người khác chiếu cố, nhưng Tần Mộ Bạch lại luôn miệng thuyết phục cậu:

"Em đang mang thai, làm sao có thể một mình làm hết tất cả mọi việc chứ "

Như lời Tần Mộ Bạch nói, cậu trong bụng vẫn còn hai bảo bối, bọn chúng không có mất.

Lúc trước Hoắc Nam Phong đem cậu từ kho hàng cứu ra đưa vào bệnh viện, cậu không có hoàn toàn mất đi ý thức, lúc bác sĩ kiểm tra cố gắng cầu xin bác sĩ Trịnh giúp cậu giữ lại bé con, hơn nữa còn giúp cậu giấu Hoắc gia.

Thẩm Thần đến nay vẫn còn nhớ rõ ngày đó.

Cậu trên đầu toàn là máu, đôi mắt đều máu chảy vào không mở ra được, đầu óc mơ hồ cố gắng hết sức mà quỳ trên mặt đất cầu bác sĩ Trịnh giúp mình.

Trong phòng lúc ấy chỉ có bác sĩ Trịnh cùng hai người hộ sĩ, có lẽ là nhìn thấy cậu quá đáng thương, bác sĩ Trịnh cuối cùng đáp ứng nếu bé con có thể giữ được, liền giúp cậu giữ bí mật.

Xong việc Thẩm Thần mới biết được, bác sĩ Trịnh giúp cậu không chỉ là bởi vì đồng tình, một nguyên nhân khác là bác sĩ có nghĩa vụ giúp người bệnh bảo hộ riêng tư.

Nếu người bệnh không muốn cho những người khác thậm chí người nhà biết bệnh tình, bác sĩ là không thể nói, việc này liên quan đến đạo đức nghề nghiệp của họ.

Có thể thấy được bác sĩ Trịnh cùng hai người hộ sĩ kia đều rất có đạo đức nghề nghiệp cùng với giàu tình thương đối với người.

Thẩm Thần vẫn luôn rất cảm kích bọn họ, thầm nghĩ về sau nhất định phải tìm cơ hội trả ân tình này

Trước mắt cậu không nên trở về thành phố A, Tần Mộ Bạch ở trong điện thoại nói: "Anh nghĩ tầm ba bốn tháng, Hoắc Nam Phong sẽ tin tưởng em đã thật sự rời đi, đến lúc đó em lại lặng lẽ trở lại thành phố A."

"Không cần ba bốn tháng, hơn mười ngày sau, hắn ta rất mau liền sẽ quên mất tôi."

Thẩm Thần nói những lời này rất bình tĩnh, đáy lòng lại có một tia chua xót, có lẽ chính cậu cũng không phát hiện được.

Cậu biết rõ, người Hoắc Nam Phong yêu chính là Cố Tiêu, không phải là một tên thế thân như cậu.

Hoắc Nam Phong mất đi cậu chỉ như mất đi một thế thân không quan trọng mà thôi.

Rốt cuộc thì tìm thế thân cũng mất một khoảng thời gian.

Trong nhà công việc không có nhiều, rất nhiều việc cậu có thể tự làm được, nhưng Tần Mộ Bạch lại giúp cậu thêu người giúp việc. Bụng Thẩm Thần nhô lên, bởi vì là mang song thai, hơn ba tháng thai nhi thoạt nhìn giống như bốn tháng.

Lúc còn ở bệnh viện thì phản ứng nôn nghén ít nhiều cũng xảy ra, hiện giờ cũng gần hết rồi, cậu luôn thèm ăn, hơn nữa mỗi ngày đều phải ngủ mười mấy giờ. Tham ăn thích ngủ, đại khái là Omega nào mang thai đều sẽ giống như cậu.

Bất quá Omega khác mang thai đều sẽ béo, Thẩm Thần lại trừ bỏ bụng phồng lên một chút, thì chỗ khác lại không có chút thịt nào.

Trừ cái này ra, có một chút việc khiến Thẩm Thần khó chịu, đó chính là phản ứng kích thích.

Cái gọi là phản ứng kích thích, là chỉ tin tức trong cơ thể bởi vì mang thai nhiều hơn một chút, dẫn tới cậu trở nên rất mẫn cảm.

Đây cũng là vì Omega khi mang thai sẽ yêu cầu Alpha ở bên cạnh mình, bởi vì tin tức tố của Alpha có thể an ủi sự mẫn cảm Omega. Nhưng Thẩm Thần đã cùng Hoắc Nam Phong ly hôn, cậu chỉ có thể một mình chịu đựng việc này. 

Hôm nay ban đêm, cậu trong lúc ngủ mơ lại một lần cảm giác được cả người khô nóng khó chịu, tựa hồ có người động tình mà vuốt ve cậu, loại cảm giác này rất quen thuộc, như là Hoắc Nam Phong đã từng đã cho cậu cảm thụ.

Hắn không thể kìm được mà nhớ tới Hoắc Nam Phong, cơ ngực cường tráng, còn có giọng nói trầm thấp mà khàn khàn.

"Ha......" Thẩm Thần đột nhiên mở mắt ra, vội vã mà thở phì phò.

Ý thức được ở trong mơ đang lưu luyến hắn ta, Thẩm Thần cảm thấy ngực như là đè nặng một cục đá lớn, nặng trĩu, làm cậu khó chịu lại sợ hãi.

Bộp!

Cậu đột nhiên giơ tay cho mình mộ cái tát, lẩm bẩm: "Tỉnh mộng đi, không được để phản ứng kích thích lừa gạt."

Cậu một chút đều không nghĩ muốn cùng Hoắc Nam Phong dây dưa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro