Chương 81: Sự thật (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm gần 10 giờ, Hoắc lão gia ở nhận được điện thoại của Hoắc Nam Phong trầm mặc trong chốc lát, trong lòng cũng có chút nghi ngờ, ra cửa đinh đi đến bệnh viện gặp phải Tô Tiêu.

Tô Tiêu quan tâm hỏi: "Ông nội, muộn như vậy ông còn đi ra ngoài sao?"

"Ngủ không được, đi ra ngoài đi dạo."

"Để cháu đi cùng ông."

Hoắc lão gia tử nghĩ đến lời Hoắc Nam Phong trong điện thoại nói, vẫy vẫy tay, nói với Tô Tiêu: "Không cần, cháu đi nghỉ sớm một chút đi, ông đi tìm bạn cũ tâm sự."

Hoắc lão gia với quản gia cùng đi đến bệnh viện, Hoắc Nam Phong cũng vừa đến cửa phòng bệnh.

Hai người tiến phòng bệnh, nằm ở trên giường bệnh Hoắc phu nhân liền kích động mà nói: "Lão gia, Nam Phong, hai người ngàn vạn lần đừng tin tưởng ả tiện nhân Tô Tiêu kia. Chính là cô ta đẩy mẹ xuống cầu thang, cô ta muốn giết người diệt khẩu!"

Hoắc Nam Phong sắc mặt khẽ biến, Hoắc lão gia cũng nhíu mày: "Tiêu Tiêu sẽ làm loại chuyện như này sao? Nó vì cái gì muốn giết con?"

Hoắc phu nhân bởi vì cảm xúc quá kích động mà thở hổn hển, bàn tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì mẹ gặp được cô ta cùng Chu Ninh đang yêu đương vụng trộm. Khụ khụ!"

Một câu vừa nói ra, Hoắc phu nhân liều mạng ho khan lên, trong cổ họng phát ra "Khụ khụ khụ" dồn dập, giống như bị lên cơn hen suyễn vậy.

Thấy tình cảnh như vậy, Hoắc Nam Phong lập tức ấn chuông gọi bác sĩ.

Bởi vì tình huống của Hoắc phu nhân tương đối nghiêm trọng, bác sĩ cùng hộ sĩ rất mau đã đến đây.

Hộ sĩ vội vàng lấy máy trợ thở cho Hoắc phu nhân, bác sĩ lại làm kiểm tra lại cho bà, trong lúc đó Hoắc phu nhân thở hổn hển muốn nói cái gì đó, nhưng là nói không ra lời. Chỉ chốc lát sau, Hoắc phu nhân lại ngất đi.

Hoắc Nam Phong cau mày, Hoắc lão gia biểu tình cũng rất lo lắng, nhưng ai cũng không nói tiếng nào, đều đang đợi bác sĩ mở miệng.

Bác sĩ nghiêm túc mà nói: "Người bệnh vừa mới tỉnh dậy, cảm xúc không nên quá kích động. Hai người nhất định không được để người bệnh kích động quá mức, nếu không sẽ dẫn tới người bệnh bị kích thích quá ảnh hưởng đến sức khoẻ."

Hoắc Nam Phong gật gật đầu.

Hoắc lão gia còn ở suy nghĩ mấy câu nói của Hoắc phu nhân vừa rồi, nói không khiếp sợ là giả, nhưng rất mau ông lại cảm thấy không thể tin là thật.

Tô Tiêu luôn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, Tô gia lại là gia đình nề nếp nghiêm cẩn thư hương thế gia, bọn họ sao có thể dạy ra một đứa cháu như thế này được. Hoắc lão gia trầm tư một lát, hỏi bác sĩ: "Làm kiểm tra xong rồi, bà ấy có bị hôn mê tiếp không?"

"Đây cũng là có khả năng. Người bệnh tuy rằng tỉnh, nhưng ý thức có vẫn chưa thanh tỉnh thật sự, có người bệnh thậm chí sẽ xuất hiện một số ký ức hỗn loạn. Việc này là di chứng sau khi phẫu thuật, người bệnh yêu cầu tĩnh tâm tĩnh dưỡng mấy ngày, sau đó thì chúng tôi mới đoán được đó là di chứng tạm thời hay vĩnh viễn."

Sau đó bác sĩ cùng hộ sĩ rời đi, Hoắc lão gia đứng ở trước giường bệnh, nhìn Hoắc phu nhân trong chốc lát, nói: "Nam Phong, mấy ngày nay đừng để cho Tô Tiêu đến thăm mẹ của con."

Lời nảy vừa nói xong, Hoắc Nam Phong liền biết rằng cũng là đối Tô Tiêu sinh ra nghi ngờ.

Hắn ừ một tiếng, nói: "Cháu sẽ sắp xếp tốt."

Rời khỏi bệnh viện, Hoắc lão gia đối với lời nói của Hoắc phu nhân bán tín bán nghi, hỏi Hoắc Nam Phong: "Cháu tin vào lời của mẹ cháu sao?"

Hoắc Nam Phong đỡ ông, nhàn nhạt mà nói: "Cháu tin vào sự thật."

Hoắc lão gia không nói cái gì nữa.

Trở lại nhà cũ, Tô Tiêu đang ở phòng khách xem TV, thấy Hoắc lão gia, lập tức lộ ra vẻ ngoan ngoãn tươi cười đi lên đón: "Ông nội, ông đã về rồi." Hoắc lão gia nhìn chằm chằm cô rồi liếc mắt một cái, hỏi: "Như thế nào còn chưa ngủ? Không phải kêu cháu ngủ sớm một chút sao?"

Tô Tiêu đỡ ông ngồi ở trên sô pha, nói: "Cháu muốn chờ ông trở về, nói cho ông một tin tức tốt."

"Tin tức tốt gì?"

"Mẹ con tỉnh rồi. Vừa mới con mới gọi điện thoại cho hộ sĩ hỏi thăm, hỏi xem buổi tối mẹ như thế nào rồi, hộ sĩ nói mẹ con đã tỉnh rồi."

Hoắc lão gia không có phản ứng gì, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Tiêu vui sướng tươi cười.

Ông tự nhận là trải qua qua sóng to gió lớn, gặp qua vô số người, không đến mức thấy một tiểu nha đầu tươi cười là thật là giả đều nhìn không ra được.

Ông nghĩ rằng con dâu mình đối với Tiêu Tiêu có hiểu lầm gì đó.

Tô Tiêu hốc mắt hơi phiếm hồng, hít hít cái mũi, nói: "Mẹ con có thể tỉnh lại, con thật sự rất vui. Vốn dĩ con muốn đêm nay qua chỗ bà ấy luôn, nhưng hôn sĩ lại nói hiện tại bệnh viện không cho người nhà thăm hỏi, chờ mẹ con tĩnh dưỡng thêm mấy ngày, thân thể khôi phục tốt một chút mới được."

Hoắc lão gia ngữ khí hòa ái nói: "Khó người nào được tận tâm như cháu. Được rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, đợi mấy hôm nữa ông cùng Nam Phong dẫn cháu đi thăm bà ấy."

Tô Tiêu gật đầu: "Vâng, cháu đi lên lầu đây, ông nội ngủ ngon."

Sau khi lên đến phòng, tươi cười trên mặt Tô Tiêu nháy mắt không còn.

Cô vội vội vàng vàng lấy điện thoại gọi cho Chu Ninh, sau khi có người nghe cô tức giận muốn hộc máu nói: "Đều tại anh! Một hai phải ở trên hành lang chạm vào tôi! Hiện tại bà già kia tỉnh lại, anh nói hiện tại phải làm sao?"

Chu Ninh khẽ cười nói: "Bảo bối, em gấp cái gì. Bà ta không có bằng không chứng, chỉ có thể nói miệng không. Ngày mai lại đây chơi với anh, anh dạy cho em cách đối phó với bà ta."

Tô Tiêu hừ một tiếng: "Anh tốt nhất là có cách, nếu không cả hai chúng tôi hai đều chạy không được."

Hoắc Nam Phong trở lại biệt thự đã đến 12 giờ.

Trong phòng ngủ mờ mờ nhạt nhạt, ánh đèn ngủ ấm áp, Thẩm Thần nhắm mắt nằm nghiêng, ánh đèn chiếu vào trên mặt cậu, nhu hòa mà lại xinh đẹp phải gọi là động lòng người.

Hoắc Nam Phong nhìn người trên giường, ngực bỗng nhiên lại cảm thấy ấm lên, một loại cảm giác vui vẻ thoả mãn hiện lên trong lòng.

Hắn tay chân nhẹ nhàng mà bò lên trên giường, tiến đến trước mặt Thẩm Thần, đưa tay nhẹ nhàng cẩn thận mà ôm lấy Thẩm Thần, sợ sẽ đánh thức Thẩm Thần.

Tuy là như thế, Thẩm Thần dù có ngủ sâu đến đây vẫn bị Hoắc Nam Phong đánh thức.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trước mắt, Thẩm Thần nhăn mày, đôi tay đẩy vai Hoắc Nam Phong ra hỏi: "Có phiền hay không?"

Bởi vì còn đang mơ màng ngáy ngủ, giọng nói Thẩm Thần không giống ngày thường lạnh lùng, ngược lại mang một chút giống như làm nũng.

Hoắc Nam Phong biết rằng Thẩm Thần không phải làm nũng, trong lòng đang thấy hắn rất phiền, nhưng trong lòng hắn ngưa ngứa, giống bị mèo cào, không khống chế được lại càng muốn"Lại gần em ấy thêm một chút." Hoắc Nam Phong da mặt dày thò lại gần cậu.

Thẩm Thần không quan tâm đến hắn, đột nhiên ngồi dậy đi ra ngoài.

Hoắc Nam Phong vội vàng ôm cậu: "Làm sao vậy? Em đi đâu?"

Thẩm Thần mặt không cảm xúc mà nhìn hắn: "Tôi đi ra ngoài phòng khách ngủ."

"Không được!" Hoắc Nam Phong bá đạo mà nói.

Nói xong ý thức được mình thái độ quá mức cường ngạnh, lập tức để thành miệng lưỡi ôn nhu, dỗ dành cậu nói: "Phòng khách không ngủ ngon, phòng này có giường lớn, em ngủ mới thoải mái. Em quay lại chỗ này ngủ đi, tôi bảo đảm không quấy rầy em."

Thẩm Thần cười lạnh một tiếng.

Từ ngày cậu bị bắt về đây, Hoắc Nam Phong liền buộc cậu ở bên cạnh hắn.

Mặt ngoài cho là hắn ôn nhu, trên thực tế Hoắc Nam Phong vẫn là bá đạo ra lệnh, chỉ là cho phép cậu hoạt động trong phạm vi hắn nhìn thấy mà thôi.

Cậu chính là chim hoàng yến được Hoắc Nam Phong nuôi trong lồng sắt, ở trong lồng đó nghịch như thế nào cũng được.

Nếu là cậu muốn rời khỏi lồng sắt, thoát khỏi lồng giam của Hoắc Nam Phong, Hoắc Nam Phong lập tức sẽ bại lộ bản tính.

Nếu không phải bởi vì phản ứng kích thích, bởi vì bé con trong bụng, Thẩm Thần kể cả có vỡ đầu chảy máu thì cậu cũng phải chạy khỏi nơi này.

Nhưng hiện tại cậu không có biện pháp liên hệ với Tần Mộ Bạch, còn muốn dựa vào Hoắc Nam Phong trấn an việc phản ứng kích thích lúc mang thai, nếu không cảm xúc liền cậu sẽ lâm vào trạng thái đê mê thậm chí mất khống chế.

Nếu câuh không có mang thai, thì chạy trốn sẽ dễ dàng hơn đúng không?

Mấy ngày nay, Thẩm Thần trong đầu cứ vang lên lặp đi lặp lại câu nói của bác sĩ: "Tôi kiến nghị anh một lần nữa một Alpha đánh dấu cậu, hoặc là không cần đứa bé."

Không cần đứa bé.

Cậu lặp lại một lần nữa, thân mình đột nhiên căng thẳng, bị người gắt gao mà ôm lấy, bên tai truyền đến tiếng Hoắc Nam Phong gầm nhẹ: "Không cho! Không cho bỏ bé con!"

Thẩm Thần lúc này mới ý thức được mình đem đã đem lời trong lòng nói vô thức nói ra, cười lạnh nói: "Anh nói không được liền không được sao? Con là tôi dùng huyết nhục mà nuôi, tôi mới có quyền giữ hay không giữ."

"Tôi cũng là bố nó, tôi cũng có quyền trong việc này."

Hoắc Nam Phong nâng cằm Thẩm Thần lên, gắt gao mà nhìn chằm chằm cậu, hai tròng mắt đen nhánh đã có phẫn nộ, cũng có thống khổ, còn có cả cầu xin.

Thẩm Thần không biết làm thế nào, há miệng thở dốc, cũng không nói thế nào.

Thực sự thì câu nói vừa rồi cậu chỉ nhất thời nói ra, cậu so với người khác còn muốn giật hai bé con hơn.

Hôm nay ban đêm, Thẩm Thần rõ ràng cảm giác được Hoắc Nam Phong nôn nóng, mơ mơ màng màng, cảm thấy có người đang sờ bụng nhỏ của cậu, giống như là xác nhận cái gì.

Lúc sau vài giờ,, Hoắc Nam Phong luôn là cố ý vô tình mà nhìn chằm chằm bụng cậu, hắn còn cố ý mở mấy video có em bé, không ngừng nói linh tinh rằng bé con sinh ra sẽ rất đáng yêu.

Có một lần Thẩm Thần bị hắn nói đến phiền, cười lạnh nói: "Đáng yêu? Vậy lúc nào đó nó nghịch ngợm phá phách, đến lúc đó anh không quản được, lúc đó còn đáng yêu không?"

Hoắc Nam Phong lại nhanh miệng nói: "Vậy dạy dỗ nó là được rồi."

Buổi sáng hôm sau, bệnh viện bên kia lại lần nữa gọi điện thoại đến cho Hoắc Nam Phong, nói Hoắc phu nhân sức khoẻ tốt lên rất nhiều, nói chuyện nhanh nhẹn, tư duy logic cũng bình thường, không hề xuất hiện tình huống bất thường.

Hoắc Nam Phong cùng Hoắc lão gia lại lần nữa đi vào bệnh viện.

Hoắc phu nhân bởi vì bị thương liên quan đến xương, nửa người dưới đã tê liệt, đời này chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn.

Lúc này bà dựa người vào trên giường bệnh, cảm xúc so với lúc trước rất bình thản, cười lạnh nói: "Lão gia, con không có vấn đề gì cả, cũng rất minh mẫn thần chí rõ ràng. Con còn nhớ rất rõ ràng, chính là Tô Tiêu đem con đẩy xuống cầu thang! Uổng phí con ngày thường đem cô ta yêu thương như con ruột, còn đem vòng tay gia truyền đưa cho cô ta, không nghĩ tới cô ta lại muốn đẩy con vào chỗ chết!"

Hoắc lão gia ngồi ở trên sô pha, nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Con đem lại sự việc hôm đó kể lại rõ ràng một lần nữa đi."

Hoắc phu nhân bắt đầu kể từ bởi vì đau đầu kêu Chu Ninh tới.

Nói đến Tô Tiêu cùng Chu Ninh ở trên hành lang quá phận, nhịn không được mắng vài tiếng "Tiện nhân" loại này không có dưỡng giáo, nói: "Hoắc gia chúng ta tuyệt đối không thể để đứa con gái không biết điều này vào làm con dâu!"

Hoắc Nam Phong ngồi ở ghế bên cạnh, trước sau không nói gì, giống như không phải hắn là người bị Tô Tiêu đội nón xanh.

Nhưng hiển nhiên, hắn không để bụng Tô Tiêu.

Nếu là đổi làm Thẩm Thần cùng người khác vụng trộm yêu đương, hắn nhất định sẽ tức đến phát điên, trước tiên sẽ đem Thẩm Thần nhốt lại, lại đem tên cùng cậu yêu đương vụng trộm hung hăng đạp dưới lòng bàn chân.

Hoắc lão gia tâm tình lại không có bình tĩnh như vậy.

Hoắc phu nhân sau khi nói xong, cặp mắt màu đục kia mang theo phẫn nộ, lớn tiếng gọi to quản gia bên ngoài: "Đi đem Tô Tiêu gọi đến đây.!"

Ông muốn nghe xem Tô Tiêu giải thích như thế nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro