Chương 91: Vui mừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ầm ầm!

Nơi xa phía chân trời sấm sét giáng xuống liên tục, một tia chớp như xé tan bầu trời đêm mưa mờ mịt, trong chớp mắt mưa to tầm tã rớt xuống, hạt mưa lớn văng cả vào cửa chắn kính xe như muốn đạp tan.

Tốc độ xe Hoắc Nam Phong không giảm, ngược lại càng nhanh hơn, tơ máu che kín hai mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm phía trước, môi mỏng mím chặt, mắt cũng mở to.

Nhanh một chút!

Lại nhanh hơn một chút!

Hắn nôn nóng mà dẫm lên chân ga, trong đầu kêu loạn, căn bản không có biện pháp bình tĩnh lại, hận không thể lập tức đuổi tới bờ sông, nhìn xem thi thể Omega rốt cuộc có phải Thẩm Thần hay không?

Mưa to càng rơi xuống càng nhanh, nơi nơi đều là mênh mông sương mù, phạm vi tầm nhìn phía trước có thể thấy giảm bớt đi không ít, mặt đường cũng khó đi hơn.

Trong lúc Hoắc Nam Phong đi nhanh tới bờ sông, phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe vận tải lớn, khoảng cách chỉ còn mấy chục mét, thẳng băng mà đi về phía này!

Hoắc Nam Phong đồng tử co chặt, bản năng muốn bẻ tay lái, ý đồ tránh chiếc xe vận tải này.

Nhưng mà không còn kịp rồi!

Kétttttt!

Một tiếng nổ lớn ở bờ sông, xe vận tải cùng xe Hoắc Nam Phong va chạm mạnh vào nhau, hai chiếc xe mất khống chế mà sau này đánh tới, làm vỡ rào chắn quanh đường!

Trong nháy mắt, Hoắc Nam Phong cảm giác tim đập đã ngừng lại, trong đầu nhanh chóng mà hiện lên gương mặt tuấn tú của Thẩm Thần, ngay sau đó chiếc xe trên không rơi xuống.

Biệt thự, Cố Tiêu còn chưa rời giường, bị một tiếng sấm nổ vang đánh thức, điện thoại bên cạnh không ngừng truyền đến tiếng chuông, khiến cậu không thể nào bỏ qua.

Cố Tiêu ở trên tủ đầu giường sờ soạng một trận, cuối cùng cũng thấy điện thoại, liếc qua nhìn, là bố cậu Cố chủ tịch gọi đến.

Khó trách sáng sớm đã tràn đầy sức khoẻ như vậy, không biết lại giả bệnh gì mà đem cậu lừa trở về.

Cố Tiêu bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, vừa muốn tiếp nghe, điện thoại lại treo, ngay sau đó đã thấy một tin nhắn hiện lên: "Tiểu tử thúi, nhanh lên trở về gặp em trai của con! Em trai con từ đâu mà có, lấy cớ cũng phải có lý một tí chứ bố." Cố Tiêu đang soạn tin nhắn trả lời lại bố, bỗng nhiên nghĩ đến một người.

Một người cùng cậu có diện mạo ước chừng có tám phần tương tự là Thẩm Thần.

Cố Tiêu đột nhiên ngồi dậy, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ, rồi lại cảm thấy không thể tưởng tượng. Cậu không kìm lại được tò mò, vội vàng gọi lại cho Cố chủ tịch.

"Bố, bố bảo con về nhìn em là có ý gì? Bố cùng mẹ không phải chứ con mới rời đi một năm, lại có thêm em trai sao?"

"Vốn dĩ là mẹ con mang thai đôi, nhưng không phải mới mang, trong điện thoại nói không rõ được, con là anh trai mau chóng trở về gặp em trai chứ."

Ngày thường luôn là cậu tắt điện thoại trước ông nhưng lúc này ở trong điện thoại đột nhiên trở nên lưu loát, nói hai câu liền tắt.

Trước lúc Cố chủ tịch cắt đứt điện thoại trước, Cố Tiêu nghe thấy bên kia điện thoại có tiếng kêu của mẹ mình, hình như là kêu "Thẩm Thần".

Cố Tiêu kinh ngạc không thôi.

Phải biết rằng Cố phu nhân luôn luôn đanh đá, nói chuyện ngay thẳng, không nghĩ tới có một ngày thế nhưng sẽ dùng giọng điệu ôn nhu như vậy gọi người, nghe như là ở kêu tâm can bảo bối vậy.

Chẳng lẽ thật là Thẩm Thần?

Cố Tiêu lòng tràn đầy nghi hoặc, lại lần nữa gọi điện thoại cho Cố chủ tịch, sau khi ông nghe máy trực tiếp hỏi: "Bố, em trai của con có phải tên là Thẩm Thần không?"

"Đúng vậy."

"Đôi mắt có phải giống mẹ con không màu sắc khói bụi? Hơn nữa cùng con lớn lên rất giống nhau?"

"Haha, con như thế nào lại biết được rõ như vậy? Hai anh em con gặp nhau rồi sao?" Cố Tiêu nở nụ cười, sảng khoái mà nói: "Vâng, lúc con trở về đây. Nhưng để nói sau đi, con phải trở về gặp em trai, chuyện khác để sang một bên, bố cùng mẹ không được ép con."

Cố chủ tịch hừ một tiếng: "Đồ bất hiếu."

Ngắt điện thoại xong, Cố Tiêu nhanh chóng lên mạng mua vé máy bay, khóe môi không khống chế được mà cong lên, cậu cảm thấy có thêm một người em trai là điều gì đó rất phi thường, vui vẻ tiếp nhận.

Khó trách cậu vừa thấy Thẩm Thần liền tâm sinh hảo cảm, thì ra bọn họ là có quan hệ huyết thống anh em, từ vừa sinh ra đã có mối liên kết mật thiết.

Cố Tiêu vốn là chủ nghĩa duy vật giả, lúc này lại cảm thấy anh cùng Thẩm Thần ở biệt thự gặp được nhau, có lẽ đúng là hợp với câu nói kia: Vận mệnh đều có ý trời.

Cậu đi nhanh vài nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, xuống lầu muốn tìm Hoắc Nam Phong, nói cho hắn biết tìm được Thẩm Thần rồi.

Nhưng nghĩ lại thời gian vừa rồi, Thẩm Thần ở biệt thự không được vui vẻ lắm, vẫn là trước tiên đừng nói nữa, để cho Hoắc Nam Phong tự tìm đi.

Nghĩ đến đây, Cố Tiêu không khỏi mà bật cười, nghĩ thầm: Ông trời đúng là có mắt.

Lúc trước không biết Thẩm Thần là em trai mình, cậu đứng ở vị trí bạn tốt Hoắc Nam Phong, hy vọng Thẩm Thần có thể nhanh chóng buông khúc mắc cùng Hoắc Nam Phong ở bên nhau thật hạnh phúc. Hiện giờ Thẩm Thần đột nhiên biến thành em trai mình, cậu lại cảm thấy Hoắc Nam Phong không tốt, không xứng với Thẩm Thần.

Trước khi rời khỏi biệt thự, Cố Tiêu gọi điện thoại tìm Hoắc Nam Phong, muốn nói với hắn một tiếng mình phải đi, nhưng gọi điện thế nào thì Hoắc Nam Phong cũng không nghe.

Cậu vội vã đi về xem em trai, không kịp chờ Hoắc Nam Phong trở về, liền nói với quản gia chuyển lời cho hắn. Rồi sau đó vội vã mà đi.

Cố gia cách A thành hai nghìn km, gần chỗ thành cổ, gần bờ sông Đại Vận Hà, khu biệt thự có tính bảo mật cao, hơn nữa xung quanh có nhiều cây cối, tốt cho sức khoẻ.

Sáu năm trước vì Cố Tiêu xảy ra chuyện, cố phu nhân buồn bã dẫn đến tái phát bệnh cũ, vì thế Cố chủ tịch cùng bà xuất ngoại trị liệu, còn đem tài sản chuyển sang nước ngoài.

Cố chủ tịch không đem biệt thự bán đi, để lại ba người giúp việc chăm sóc, mãi cho đến đến hai tháng trước hai ông bà về thăm người thân, biệt thự lúc này mới một lần nữa náo nhiệt lên. Cố Tiêu ngồi máy bay hai tiếng rưỡi, xuống máy bay vội vàng thuê xe đi thẳng về nhà.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy Thẩm Thần ngồi ở trên sofa màu trắng gạo, vợ chồng ông bà Cố thì mỗi người ngồi một bên, kẹp cậu ở giữa, Cố phu nhân tự mình dùng dĩa chọc một trái dâu tây đưa lên miệng Thẩm Thần.

"Thần Thần, dâu tây này là vừa rồi mẹ cố ý đi ra vườn hái cho con đó." Cố phu nhân mặt đầy cưng chiều, bộ dạng như muốn đem cậu sủng lên tận trời.

"Để con tự làm ạ." Đối mặt với sự ôn nhu nhiệt tình của trưởng bối như vậy, Thẩm Thần có chút không biết làm sao, hốc mắt cũng có chút chua xót, cảm thấy điều tốt đẹp này không chân thực cho lắm.

Cậu thật là con của Cố sao? Trên thế giới này cậu vẫn còn người thân sao?

Nhưng bố cậu rõ ràng là họ Thẩm.

Thẩm Thần lâu lắm không có cảm giác thân tình, thế cho nên như thế nào cũng không dám tin tưởng, cũng không dám tiếp thu.

Cậu sợ một khi tiếp nhận rồi, đột nhiên lại nói cho cậu sự thật là không phải.

Nếu nhất định phải mất đi khoảnh khắc này, cậu tình nguyện không lún sâu, không thừa nhận.

Thấy con trai lớn Cố Tiêu trở về, Cố phu nhân lập tức thay đổi sắc mặt gương mặt, tức giận mà nói: "Anh còn biết trở về à? Tôi còn tưởng rằng anh một lòng muốn theo đuổi âm nhạc, đến nỗi đường về nhà không nhớ nữa rồi."

Cố Tiêu mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Mẹ, con không về mẹ cũng nói, trở về mẹ cũng muốn nói."

Vừa dứt lời, Cố chủ tịch đột nhiên bày ra vẻ uy nghiêm: "Nếu con đã trở lại, chuyện của con bây giờ liền cùng nhau giải quyết đi. Vẫn là câu nói trước, hoặc là thừa kế sản nghiệp, hoặc là cùng Quý Lan Xuyên kết hôn."

Quý Lan Xuyên là con nhà bạn thân của Cố gia, từ nhỏ cùng Cố Tiêu có hôn ước, nhưng Cố Tiêu không muốn bị hôn nhân trói buộc, càng không muốn bị Alpha đánh dấu.

Đương nhiên, Cố Tiêu cũng không muốn kế thừa sản nghiệp.

Một năm nay, Quý Lan Xuyên cho người anh đến Cục Dân Chính lãnh chứng, Cố chủ tịch muốn bắt anh trở về kế thừa gia nghiệp, Cố Tiêu không thể không trốn đông trốn tây.

Bất quá lần này anh trở về, ngoại trừ muốn biết Thẩm Thần biến thành em trai mình là như thế nào, cũng cảm thấy trốn tránh không phải biện pháp, còn phải cùng người trong nhà Quý Lan Xuyên nói chuyện một lần.

Tầm mắt dừng ở trên người Thẩm Thần, Cố Tiêu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt sáng lên, hứng thú bừng bừng mà kiến nghị: "Em trai, không bằng em tời thừa kế sản nghiệp nhà chúng ta đi."

Nghe được Cố Tiêu tự nhiên như vậy mà gọi mình là em trai, Thẩm Thần sửng sốt một chút.

Vừa muốn mở miệng cự tuyệt đề nghị của Cố Tiêu, Cố chủ tich lại vung tay lên: "Như vậy cũng tốt, Thần Thần thừa kế gia sản, còn con cùng Quý Lan Xuyên kết hôn đi." Thẩm Thần thầm giật mình.

Cậu lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác ấm áp này, điều này ở cùng Hoắc gia là chưa từng có, ngay cả khi còn nhỏ trong nhà cũng không có nhẹ nhàng tự tại như vậy.

Hơn nữa nhìn biệt thự của Cố gia, Thẩm Thần phỏng chừng sản nghiệp Cố gia không nhỏ, trong lúc nhất thời cậu không rõ là Cố chủ tịch là nghiêm túc hay là nói giỡn.

Thẩm Thần mím môi, dùng sự bình tĩnh mà nói: "Cố tiên sinh, kết quả xét nghiệm ADN còn không có, con cùng mọi người chưa chắc đã có quan hệ huyết thống đâu."

Lời nói vừa ra, trong phòng khách đột nhiên im lặng lại.

Giây tiếp theo, Cố phu nhân đau lòng mà sờ sờ đầu của cậu: "Con đứa nhỏ này, thật đúng là mang thai ngốc ba năm. Con nhìn xem, con cùng anh trai con lớn lên giống nhau như vậy, khi còn nhỏ hai người các con là song bào thai. Con là do mẹ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, mẹ có thể nhận sai sao, nếu có nhận sai việc gì mẹ cũng không thể nhận nhầm con."

Cố phu nhân nói chắc nịch, Cố chủ tịch cũng nói: "Nếu không phải con cứ nhất quyết đòi kàm xét nghiệm, căn bản không cần thiết làm xét nghiệm ADN."

Thẩm Thần lắc lắc đầu: "Trên thế giới rất nhiều người tương tự nhau, báo cáo xét nghiệm ADN là phương pháp kiểm tra tốt nhất."

Nói tới đây, Cố Tiêu rốt cuộc hỏi: "Vì cái gì chưa từng có người nói cho con, con còn có một em trai?"

"Việc này nói ra thì rất dài." Cố chủ tịch đi đến bên cạnh sofa, thở dài thật sâu một hơi, "Trong nhà chưa bao giờ nhắc đến em trai con, là sợ kích động đến mẹ con."

Hơn hai mươi năm trước, Cố Tiêu ba tuổi, Thẩm Thần ba tuổi. Sự nghiệp Cố chủ tịch vừa mới khởi bước, mỗi ngày vội đến chân không chạm đất, trong nhà chỉ có cố phu nhân cùng hai đứa con.

Hai đứa con còn tuổi nhỏ, Cố phu nhân đi nơi nào cũng phải đem bọn họ đi cùng.

Ngày đó bà giống như thường dẫn hai đứa con ra ngoài, mang hai bé con ra ngoài mua đồ ăn.

Không nghĩ tới chợ bán thức ăn có người làm loạn, trong hỗn loạn, Thẩm Thần mới ba tuổi bị bọn buôn người ôm đi.

Lúc ấy Cố phu nhân kêu lên báo công an, nhưng báo công an cũng vô dụng, bởi vì không thể nhận ra mặt hay có bất kì thông tin nào của bọn buôn người. Toàn bộ thành phố lại lớn như vậy, dân cư lại nhiều, quá khó để bắt được bọn buôn người.

Cố chủ tịch cùng Cố phu nhân dùng mọi biên pháp cũng không thể tìm được cậu.

Cố phu nhân tính cách lại hiếu thắng, làm một người mẹ, cũng không thể chấp nhận được việc này, vẫn luôn ở trạng thái tự trách cùng hối hận.

Bà vẫn luôn suy nghĩ, nếu ngày đó không đi ra ngoài, bé con cũng không bị bắt mất.

Rốt cuộc có một ngày, nhìn ảnh bé con hoạt bát đáng yêu, Cố phu nhân cuối cùng cũng không chống đỡ được.

Bà đem gối đầu của bé con coi như cậu, cả ngày ôm vào trong ngực không chịu không buông tay, đến ngủ cũng ôm thật chặt, ai dám chạm vào một chút cũng liều mạng. Sau đó trải qua trị liệu tinh thần cùng tâm lý, Cố phu nhân rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, giống như đã quên đi sự tồn tại của bé con.

Cố chủ tịch vì không muốn kích động bà, những đồ vật của cậu trong nhà cất hết đi, không có lưu lại một chút dấu vết, đối với cậu càng là im bặt không nhắc tới.

Vì tránh cho người khác hỏi bé con thứ hai, Cố chủ tịch mang vợ con đi đế nơi khác, dọn đến một thành phố xa lạ, đối với hàng xóm đều nói chỉ có một mình Cố Tiêu.

Nhưng nhiều năm như vậy, Cố chủ tịch trong lòng trước sau vẫn nhớ bé con, vì thế lặng lẽ thuê người tìm kiếm nơi nơi.

Nhiều năm trôi qua, ông rốt cuộc cũng tìm được Thẩm Thần!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro