Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---Flashback------

-Ui ~ on oá! (Ngon quá!) – Donghae vừa mỉm cười tít mắt vừa liến thoắt nhét đầy 1 họng thức ăn.

-Từ từ mà ăn, có ai hối cậu không hả? – Eunhyuk ngồi đối diện nhìn chăm chăm lấy khuôn mặt đáng yêu kia, vẻ mặt anh toát lên nét lạnh lùng vốn có nhưng đôi mắt dường như không phải vậy. Gương mặt anh vẫn hằng nhung nhớ đang ở trước mặt.

- Ại ôi ói à! Áng ờ ó ịp ăn ì âu! (Tại tôi đói mà! Sáng giờ có kịp ăn gì đâu!) – cậu vẫn không hề có dấu hiệu chậm lại.

- Tại sao? – anh nhíu mày hỏi cậu.

- Sáng đi học về là chạy đi làm luôn, hôm nay có thêm công việc mới, tổng cộng phải làm 3 ca! - Donghae nuốt ực 1 cái thật nhanh rồi lại mỉm cười đáp, vẻ mặt cậu thật hồn nhiên không chút mệt mỏi.

Anh không nói thêm gì nữa, đưa tay châm điếu thuốc rồi lại đảo mắt đi chỗ khác, anh không muốn mình lại lầm tưởng cậu với Yoo Hee.

- ú ừng ó út uốc ữa! Ó ại ắm ấy! ( Chú đừng có hút thuốc nữa! Có hại lắm đấy!) – Donghae tiếp tục ăn một cách tự nhiên nhất có thể nhưng mặt lại phụng phịu nhắc nhở anh.

- Cậu đang xen vào chuyện của tôi đấy! Im lặng mà ăn đi!– Anh nhếch mép rồi lại đưa điếu thuốc lên miệng, làn khói trắng đục lảng vảng quanh khuôn mặt càng làm tôn lên vẻ lạnh lùng của anh.

- Tôi chỉ muốn tốt cho chú thôi mà! – Donghae dồn họng cơm sang 1 bên làm cái má phồng lên, cậu nhíu mày nhìn anh đầy vẻ khó chịu.

-Tôi đã nói là im lặng ăn đi! – Anh trừng mắt lên nhìn Donghae làm cậu giật thót tim vội cúi xuống lùa vội cơm vào miệng, kể từ lúc đó thì không dám bép xép nữa.

-----------End FB--------------

“Ngoài khuôn mặt ra thì cậu ấy hoàn toàn không có điểm nào giống với Yoo Hee cả. Yoo Hee là một cô gái trầm tính nhưng vô cùng chu đáo, còn nhóc con đó…vẻ như rất hồn nhiên, vô tư và rất lắm lời!” – Eunhyuk nhíu mày nghĩ ngợi nhưng rồi đôi môi lại khẽ nhếch lên – “Yoo Hee đã chết rồi, cậu ta là Lee Donghae!” - Anh có thể phân biệt rõ ràng 2 con người đó, lí trí của anh luôn hiện hữu lấn áp tình cảm, anh chính là một con cáo già đáng sợ mà mọi người vẫn đồn đại.

----------------


- Đại ca, chính là nó! – 1 tên đàn em của Eunhyuk cúi đầu kính cẩn trong khi bọn còn lại vừa hất mạnh 1 thanh niên đầy rẩy thương tích xuống đất.

- Cảnh sát ngầm đây sao? – anh nhếch mép nâng cằm người đó lên bằng 1 khẩu súng.

- Anh muốn làm gì? – Người đó đưa mắt nhìn xuống khẩu súng, cả người đang run lẩy bẩy.

- Có làm gì đâu! – anh nhún vai, ngồi tựa lại vào ghế đưa tay mân mê khẩu súng. – Chỉ muốn nói cho cậu biết là tôi sắp vận chuyển một chuyến hàng khá là lớn đấy!

Đôi mắt người đó chợt mở to đầy sợ hãi, dường như anh ta biết Eunhyuk sắp làm gì rồi.

- Nhưng cậu nghĩ xem mình có còn cơ hội về báo với cấp trên không? – anh nheo mắt nhìn rồi bật cười lớn –HAHA ~ Trong khi cậu đang ở đây chịu đựng đau đớn thì bọn chúng đang thong thả đếm số tiền mà tôi vừa gửi đến đấy! 

- Nói vậy cũng chỉ muốn tôi đầu quân cho anh thôi chứ gì? – người đó nhếch mép bất cần.

-Cậu thông minh đấy! – anh gật gù đáp.

- ĐỪNG HÒNG! – người đó chợt hét lên, ánh mắt đầy kiên quyết – Từ ngày tôi bước chân vào ngành cảnh sát thì đã tự nhủ sẽ phải bắt sạch tất cả những tên như anh thì mới thôi!

-Hay! Rất có chí khí, rất trung thành! – anh gật gù mỉm cười rồi thở dài đứng lên, quăng khẩu súng về tên đàn em đứng cạnh đó, bỏ đi – Nhưng rất tiếc phải say goodbye cậu rồi!

Lời nói của anh được kết lại bằng 1 tiếng súng chát tai, 1 dòng máu đỏ chảy dài ra sàn. Nhếch mép, con người này là vậy, máu lạnh.

--------------------


Eunhyuk lại đến Free bar, hôm nay anh phải gặp một đối tác lớn để bàn chuyện làm ăn. 

- Chào chú! – Donghae bất chợt nhảy phốc ra trước mặt anh, đôi môi vẽ lên 1 nụ cười cực kì dễ thương làm anh phải dừng lại, đám đàn em phía sau vội bước lên toan kéo cậu ra nhưng anh đã nhanh chóng ra hiệu cho họ lui xuống. 

- Lại là cậu! Có vẻ cậu không biết sợ nhỉ? – Anh nhìn thẳng vào mặt cậu nói mà chẳng có chút cảm xúc.

- Sợ gì ạ? – Donghae chớp chớp mắt ngơ ngác.

- Lee Eunhyuk! – anh nhếch mép đáp.

- Là chú ấy ạ? – Donghae lại nhoẽn miệng cười – Sao lại sợ ạ, chú tốt mà!

Đây là lần đầu tiên có người nói anh tốt nhưng cảm giác chẳng vui chút nào, anh cười khẩy trước câu nói ngốc nghếch của cậu rồi lạnh lùng bước ngang mặt cậu tiếp tục tiến về phòng mình.

-Huh ~ làm gì mà tiết kiệm lời nói quá vậy không biết! Chào hỏi người ta 1 tiếng chắc chết à! – Donghae xụ mặt, cậu lầm bầm trong miệng rồi quay về với công việc của mình.

--------------------


- Mang cái này vào phòng của đại ca đi! – quản lý đặt lên cái khay của chàng nhân viên phục vụ 1 chai rượu đắt tiền.

Anh ta cầm lấy rồi quay đi nhưng khuôn mặt lại nhăn nhó khó chịu, gì chứ việc phục vụ trong phòng của đại ca chẳng khác gì là cực hình, làm sai 1 chút là có thể ăn đạn bất cứ lúc nào, chưa kể hôm nay lại là đối tác quan trọng của anh nữa.

- Nè, cậu sao vậy? – Donghae chợt nhào tới níu áo anh ta lại.

- Nói với cậu sau, tôi phải mang vào cho đại ca rồi, chậm trễ là chết chắc! – anh ta chán nản đáp.

-Nhìn cậu giống như không muốn đi vậy, hay để tôi mang vào cho! – Donghae níu anh lại lần nữa.

-Thật sao? Vậy cám ơn cậu! – anh ta mừng quýnh lên, vội đẩy cái khay sang cho cậu, thoát chết.

-Có gì đâu! – Donghae mỉm cười bưng lấy cái khay rồi nhanh chóng mang đi, cái nhếch mép hôm qua bất chợt lại xuất hiện – “Lại sắp được gặp đại ca rồi!”

--------------------


Knock Knock Knock.

-Vào đi! – Giọng Eunhyuk vang lên, lập tức cánh cửa bật mở.

Donghae mỉm cười cúi đầu rồi cung kính bước lại gần bàn rót rượu cho anh và lão già mập ngồi đối diện. Sau đó nhanh chóng lùi lại đứng vào một góc.

Ngoắt ngoắt, cậu đưa 2 ngón tay lên ngoe nguẩy trước mặt anh, mặt thì tươi cười hớn hở, đúng là không biết sợ là gì. 

“Nhóc con này không dạy cho 1 bài học xem ra chưa biết sợ!” – đôi mắt anh nhìn chăm chăm lấy cậu, bàn tay dúi điếu thuốc vào cái gạt tàn trong khi cả người thả lỏng cho 2 ả cave thỏa sức sờ mó. Anh bưng ly rượu cậu vừa rót lên rồi quay về phía lão mập kia, bất chợt làn môi lại khẽ nhếch lên khi thấy lão đang dán mắt vào người Donghae – “Lần này đúng là 1 công đôi việc rồi, vừa trừng trị được ranh con này vừa cho lão mập sa lưới, lần này thì phải sang hết số hàng đó cho ta thôi! Ông trời quả thật đang giúp ta!”

- Ông Hwang à! Mời! – anh lên tiếng kéo lão quay lại, tay đưa ly rượu lên ngang tầm mặt.

- À…ờ…mời! – Ông ta giật mình quay lại, dứt mắt khỏi cơ thể Donghae, vội vã cầm ly rượu lên.

‘Keng’ – tiếng 2 ly rượu va vào nhau nghe sao chợt rùng mình quá.

- Cậu Lee à, đây là nhân viên mới à? – lão ta mỉm cười nham nhở chỉ ngược tay về phía cậu.

- Uhm! Ông thấy thế nào? – anh nhếch mép lên nhìn Donghae làm cậu mở to 2 mắt lên ngạc nhiên.

- Quá được ấy chứ! – Lão liếm mép đáp.

- Haha ~ - anh cười khẩy rồi đưa tay ngoắt cậu lại gần. – Lee Donghae!!!

- Dạ? – Donghae ngơ ngác bước lên.

- Cậu ngồi xuống phục vụ ông Hwang 1 lúc đi! – Anh hất mặt ra lệnh cho cậu ngồi xuống cạnh lão ta.

- Huh ~ chú? Tôi chỉ là nhân viên phục vụ thôi mà, không có tiếp khách! – Donghae hốt hoảng lùi người lại.

- Phục vụ và tiếp khách….Có khác biệt sao? – Anh nhướn mày nhìn cậu.

- Chú? – Donghae nhíu mày nhìn anh, 2 mắt cậu đã bắt đầu rưng rưng.

- Nhóc đừng sợ, ngồi xuống đây đi ta thương mà! – lão già mất kiên nhẫn đuổi 2 ả đàn bà kế bên ra ngoài rồi chồm lên kéo tay Donghae xuống ghế. Lão hấp tấp siết chặt eo cậu rồi áp môi lên chiếc cổ trắng ngần mặc cho cậu đang cố vùng vẫy.

- Đừng mà! – 2 tay cậu cố đẩy lão ra, cả người co rúc lại cố né tránh cái bàn tay dơ bẩn đang không ngừng vốt ve cặp mông tròn trĩnh.

Eunhyuk vẫn ngồi yên đó nhìn chăm chăm lấy họ nhưng rồi bất giác anh cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy khuôn mặt sợ sệt kia.

- Aish~!!! – ông Hwang mệt mỏi do sự vùng vẫy của cậu, lão ngừng lại rồi quay sang anh – Cậu Lee à, xin phép cậu 1 chút vậy! 

- Ông cứ tự nhiên! – anh nhếch mép đưa tay lên mời lão tiếp tục trong khi ánh mắt đang lén nhìn cái thân hình bé nhỏ đang run lẩy bẩy, cố túm chặt áo mình lại.

Nhận được sự đồng ý của anh, lão bật cười lớn rồi mạnh bạo đẩy Donghae nằm vật ra ghế, nhanh chóng đè hẳn lên trên, lão vục mặt vào hõm vai cậu 1 lần nữa.

-THẢ TÔI RA! – Donghae gào lên, nước mắt đầm đìa hết cả khuôn mặt nhưng vô ích, lão đang lần mò cởi cúc áo cậu ra. – Chú ơi ~!!! – Donghae thều thào gọi anh giữa tiếng nấc, ánh mắt cầu cứu đang nhìn về phía anh nhưng có lẽ chỉ là vô vọng, anh đã quay đi hướng khác. – “Lee Eunhyuk! Anh đúng là đồ máu lạnh, vô tình!”

Eunhyuk bất chợt nhíu mày quay đi hướng khác, anh không muốn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nữa, nó làm anh bứt rứt – “Cậu ta không phải là Yoo Hee! Không phải!” – Anh nhắm chặt mắt, đưa tay lên xoa xoa thái dương tự trấn an mình nhưng rồi bỗng giật mình vì tiếng hét phát ra từ bên kia:

-AAAAA!!! – lão Hwang đang khụy dưới sàn, tay ôm chặt của quý của mình, lão vừa bị Donghae co giò đạp cho 1 phát ngay chỗ hiểm.

-Hức ~!!! – Donghae ôm chặt áo mình lại, cậu hoảng loạn đứng nép vào 1 góc tường.

-Ông Hwang! – anh vội vã bước lại gần xem ông ta như thế nào.

- Ư ~!!! – lão ta vẫn còn đau đến nói không nên lời.

Điều đó làm anh vô cùng tức giận, đây là đối tác lớn của anh, mặc dù không xem lão ra gì nhưng số hàng lão đang nắm giữ có thể mang lại cho anh 1 khoản lợi nhuận không nhỏ. Quay lại trừng mắt với cậu, ánh mắt anh thật đáng sợ.

-Chú ~!!! – Donghae lí nhí gọi, cậu không dám nhìn thẳng vào mặt anh, cả người đang co rúm vì sợ.

‘CHÁT’ – 1 cái tát thấu trời giáng xuống mặt cậu.

- CẬU NGHĨ MÌNH LÀ AI HẢ? – anh lớn tiếng quát làm đám người phía sau giật thót người nhưng cậu thì không.

Ôm lấy má 1 cách đau đớn, Donghae cắn chặt môi quay lại nhìn thẳng vào mắt anh.

- Cậu nghĩ mình là ai? Cậu có quyền lựa chọn làm gì hay không làm gì sao? – anh nhíu mày gằn từng chữ một vì đang cố nén giận để không phải rút súng ra cho cậu 1 phát đạn vì sự liều lĩnh này.

Mím môi, Donghae cố ngăn tiếng nấc của mình rồi chạy vù ra khỏi đó, những giọt nước mắt lại rơi ra tốc ngược lại phía sau. 

Đôi mắt anh chợt mở to để lộ sự ngạc nhiên mặc dù chỉ là thoáng qua, 1 phần là vì sự gan dạ của cậu, 1 phần là vì những giọt nước mắt kia.

-Yoo Hee! – anh lầm bầm trong miệng vài chữ rồi cũng chạy nhanh theo cậu, bỏ mặc tất cả lại phía sau, đầu óc anh trống rỗng.

-----------------------


Eunhyuk bước chậm lại ở một ngã rẽ vắng giữa các căn phòng trong bar, cậu đã chạy mất hút ở đâu mất rồi. Anh nhíu mày chọn đại một hướng mà đi, trong lòng anh đang thắc thỏm không yên. Anh lo cho cậu? Không đúng, anh đang nhầm lẫn giữa cậu và Yoo Hee - người anh yêu.

- Hức Hức ~!!! – tiếng thút thít vang lên từ phía căn nhà kho cũ. Anh đã chọn đúng đường rồi. 

Chậm rãi bước đến gần, anh mở nhẹ cánh cửa đang khép hờ. Kia rồi, Donghae đang ngồi bó gối 1 góc, khuôn mặt úp hẳn xuống mà nức nở làm đôi vai cứ run lên từng hồi. Bất giác thở phào nhẹ nhõm, anh bước lại gần cậu.

Nghe tiếng bước chân, Donghae ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đỏ hoe đang nhìn chăm chăm lấy anh rồi chợt cậu đứng bật dậy, cúi đầu rồi toan bỏ đi, quần áo trên người vẫn còn nguyên tình trạng xốc xếch, áo bỏ hẳn ngoài quần trong khi 3 cái cúc đầu đã bung ra 1 cách hờ hững.

Anh vẫn đứng yên đó không lên tiếng nhưng vừa khi cậu lướt ngang qua mặt, anh đã nhanh chóng nắm lấy tay cậu kéo ngược lại làm lưng cậu va mạnh vào tường đau điếng, chiếc áo sơ mi cũng do va đập đó mà tuột hẳn xuống 1 bên để lộ ra làn da mát lạnh, mịn màng.

- Đừng khóc nữa! – anh nhỏ nhẹ lên tiếng.

Donghae giương đôi mắt to tròn đẫm nước nhìn anh, cậu không khóc nhưng sao nước mắt cứ rơi ra mãi thế?

- Tôi nói là đừng khóc nữa! – Anh chợt nhíu mày gắt lên làm Donghae giật mình, lấy đà đó mà khóc òa lên tức tưởi.

- OAAAAAA~ CHÚ LÀ KẺ ĐÁNG GHÉT!!! HÔM QUA TỰ NHIÊN ĐƯA TÔI VỀ NHÀ RỒI CHO TÔI ĂN LÀM TÔI CỨ TƯỞNG NHỮNG LỜI ĐỒN VỀ CHÚ LÀ KHÔNG ĐÚNG, TƯỞNG LÀ CHÚ KHÔNG GIỐNG NHƯ NHỮNG NGƯỜI KHÁC ỨC HIẾP TÔI NHƯNG KHÔNG PHẢI VẬY, CHÚ CŨNG GIỐNG NHƯ HỌ THÔI!!! ĐỒ ĐÁNG GH….ummmmm!!! – Donghae nhắm tịt 2 mắt lại mà gào lên nhưng chưa kịp nói hết câu thì đôi môi đã bị cướp mất bởi làn môi nỏng bóng của anh. Anh đang hôn cậu.

Donghae mở bừng 2 mắt đầy ngạc nhiên, nước mắt cũng ngừng rơi. Nhưng không mất thời gian quá lâu, cậu đã nhận thức được tình hình vội đưa tay đẩy anh ra – “First kiss của mình!!!”

Không biết vô tình hay cố ý mà những động tác của cậu chỉ có thể kích thích anh hơn thôi. Vòng tay ra sau siết chặt lấy eo Donghae, anh nhấn cậu vào sâu hơn trong nụ hôn. – “Yoo Hee, anh nhớ em!” – Eunhyuk liếm nhẹ lên vành môi cậu rồi lại mút mát nó 1 cách gấp gáp như muốn nuốt trọn nó vào miệng, đôi môi này thật ngọt ngào, anh đang bị mê hoặc mất rồi. Đưa lưỡi tách nhẹ môi cậu ra nhưng không được, cậu đang bướng bỉnh mím chặt nó lại làm anh hơi bực dọc, cắn nhẹ lên môi dưới, anh khẽ kéo nó ra làm cậu phải nhăn mặt kêu lên.

-A ~!!! – tiếng kêu thỏ thẻ thoát ra từ đôi môi chỉ hơi hé mở.

Tận dụng thời cơ, anh lập tức luồn lưỡi vào trong khoang miệng ấm áp kia. Chiếc lưỡi nham nhám của anh vội vã tìm ngay đến chiếc lưỡi non mềm đang chạy trốn của cậu mà cuốn lấy rồi mút mát vẻ như đang cố rút hết những thứ ngọt ngào nhất từ cậu. 

Đôi tay Donghae vẫn đang đánh thùm thụp vào ngực anh nhưng dần dần nó không còn chút sức lực nào, dường như cậu đang bị cuốn vào nụ hôn của anh, cảm giác thật ma mị. Cậu khép mắt lại, từ từ đưa 2 tay lên vòng ra sau ôm chặt lấy cổ anh rồi khẽ đáp trả. 

Tiếng nút lưỡi cứ thế vang lên làm cho căn phòng nhanh chóng trở nên nóng bừng bừng.

-Umm…chú…umm….! – Donghae khẽ rên lên khi buồng phổi cậu bắt đầu gào thét.

Luyến tiếc dứt khỏi nụ hôn, anh nhìn cậu bằng đôi mắt đã mờ đục trong khi Donghae vẫn ôm chặt cổ anh, đầu cậu hơi cúi xuống cố lấy lại nhịp thở cũng như giấu đi đôi má ửng hồng.

- Có đau lắm không? – giọng anh khàn khàn vang lên, đôi tay mơn trớn trên cái má vừa bị anh tát lúc nãy.

- Uhm, đau lắm! – Donghae rụt 1 tay lại áp lên má mình, cậu chu chu cái mỏ đã sưng mọng lên nhìn anh – Nên chú đừng bắt Haenie tiếp khách nữa nhé! 

Eunhyuk không đáp, anh khẽ mỉm cười kéo tay cậu ra rồi thay bằng đôi môi anh, anh hôn nhẹ lên cái má bầu bĩnh vẫn còn đỏ nhừ rồi dùng răng cạ nhẹ lấy nó làm cho cậu cứ phải rụt người lại vì cảm giác nhột nhạt anh mang lại. Di dần nụ hôn xuống dưới, anh có vẻ thích thú với cơ thể này rồi.

-Hihi ~ !!! – cậu bật cười khúc khích trong vòng tay anh, cổ cậu cứ rụt lại khi môi anh cứ cố chạm vào nó và ngấu nghiến một cách ngon lành.

Cái nét tinh nghịch hồn nhiên này cũng làm anh bất giác bật cười, tét mạnh vào cái mông căng tròn 1 cái rõ kêu để cậu ngoan ngoãn đứng yên không nhún nhún né tránh nữa, anh cúi xuống liếm dọc bờ vai trần mịn màng đã thu hút anh từ nãy giờ.

- Arrr~!!! – Donghae gồng cứng người và vuột ra 1 tiếng rên ư ử như tiếng mèo kêu càng làm anh thích thú hơn, vùi sâu vào hõm vai cậu, anh nút mạnh lấy nó làm nổi lên 1 dấu đỏ quyến rũ.

[ I wanna love you I can’t live without you
Du nuneul gamgo nae du soneul jabgu
I wanna have you I really need you
Jigeum idaero modeungeol beoryeodugo]

Bất chợt chuông điện thoại Eunhyuk vang lên kéo anh về với thực tại. Ngẩng phắt mặt lên, anh nhìn chăm chăm lấy khuôn mặt ngây thơ đang giương đôi mắt ngơ ngác lên nhìn anh. Nhíu mày, anh nhắm chặt mắt quay đi hướng khác – “Chỉ vì khuôn mặt này mà mình lại nổi ham muốn với một cậu nhóc mới lớn sao?”

- Chú ơi! – Donghae giựt giựt vạt áo anh, cậu lí nhí gọi.

Anh giật mình quay lại nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, kéo vai áo cậu lên, anh nhẹ nhàng cài lại hàng cúc áo cho cậu. 

- Tôi có việc phải đi rồi, cậu ra ngoài làm việc đi, đừng khóc nữa có biết không? – Anh mỉm cười vuốt nhẹ má cậu, lau đi mấy giọt nước mắt còn đọng lại.

- Ư ~ Haenie không muốn tiếp khách đâu! – Donghae phụng phịu níu áo anh lại.

- Được rồi, không cần tiếp khách! – anh nhéo nhẹ lên mũi cậu – Đừng có nũng nịu níu tôi lại nữa đấy!

-Hihi ~ Nae!!! – Donghae mỉm cười tít mắt buông tay khỏi áo anh.

Mỉm cười, anh xoa đầu cậu rồi rút nhanh cái điện thoại lên nghe trước khi nó kịp tắt và bước nhanh ra ngoài.

- Tạm biệt chú! – Donghae vẫy tay nói với theo nhưng ngay khi anh vừa khuất bóng, gương mặt ấy thay đổi hoàn toàn, đôi mắt hồn nhiên bỗng sắc lại, cậu đưa tay lên vuốt mạnh má mình, cái nhếch mép hôm qua lại hiện hữu.


----------------------

- Chuyện hôm qua đại ca căn dặn em đã làm xong rồi ạ! – Young Ah, thân tín của Eunhyuk lên tiếng ngay khi anh đã an tọa trên cái ghế của 1 căn phòng khác.

- Nói đi! – anh gật gù nói, tay lại châm 1 điếu thuốc đưa lên miệng.

- Lee Donghae, 18 tuổi, xuất thân từ 1 trại mồ côi ở Mokpo nhưng do đã đủ tuổi quy định nên phải ra ngoài tự lập, hiện chỉ là 1 học sinh trung học bình thường, đang làm thêm cho tiệm bánh, sạp báo và bar của chúng ta!– Young Ah chậm rãi nói rõ thân thế của cậu cho anh nghe.

-Tốt lắm! – anh nhếch mép đắc ý vì tốc độ làm việc của cô.

- Nhưng thưa đại ca, dù thân thế cậu ta không có gì đáng nói nhưng chúng ta có rất nhiều kẻ thù, không nên mất cảnh giác ạ! – Young Ah nhíu mày tiếp, cô đang vô cùng lo lắng khi khuôn mặt của cậu rất giống với Yoo Hee.

- Tôi biết phải làm sao mà! Cô ra ngoài đi! – Anh nhún vai đáp 1 cách rất bình thản.

- Nhưng….

- Không nhưng nhị gì nữa, ra ngoài đi! – Anh nhắm mắt, xua tay đuổi Young Ah ra ngoài.

- Nae! – Young Ah cúi đầu ra ngoài mặc dù trong lòng không mấy cam tâm.

Eunhyuk ngả đầu ra ghế 1 cách mệt mỏi, trong đầu anh hiện tại đang vô cùng hỗn độn, 1 đống những suy nghĩ về cậu và Yoo Hee. – “Tại sao tôi lại không muốn đề phòng em chút nào nhỉ, chẳng lẽ chỉ vì em giống với Yoo Hee?” - Nhắm mắt, anh bất giác đưa tay lên sờ vào môi mình – “Nhưng cảm giác khi hôn em lại hoàn toàn khác với Yoo Hee, một khi đã chạm vào cơ thể em rồi lại không muốn dứt ra! Em chỉ là một cậu nhóc 18 tuổi thôi mà lại có sức quyến rũ đến vậy sao?” 

[ I wanna love you I can’t live without you
Du nuneul gamgo nae du soneul jabgu
I wanna have you I really need you
Jigeum idaero modeungeol beoryeodugo ]

Điện thoại lại reo lên kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.

- Tôi nghe đây! – anh mệt mỏi bắt máy.

[-Đại ca à, ông Hwang không muốn sang số hàng đó cho chúng ta nữa!]

- Vậy thì không cần nữa! – anh đáp gọn lỏn rồi cúp máy, đáng lẽ phải tức giận lắm nhưng hôm nay sao lại lạ đến vậy, anh chợt nhếch mép – “Đáng lý ra thì em đã tiêu dưới khẩu súng của tôi rồi nhưng tôi lại không nỡ, Lee Donghae à, em nên cám ơn khuôn mặt của mình đi!”


-----------------------


Donghae rảo bước trên vỉa hè, vậy là một ngày mệt mỏi lại trôi qua, làm việc ở bar thì phải đến mờ sáng mới được về, xe buýt nào mà chạy nữa, đành phải đi bộ thôi, lại mất gần nửa tiếng nữa.

‘TIN TIN’ – tiếng còi xe chợt vang lên, 1 chiếc audi đen phanh lại ngay cạnh cậu.

Cúi người nhìn vào cửa xe, Donghae lại nhoẽn miệng cười tươi rói:

-Chú!!!

- Lên xe đi! – anh cũng mỉm cười nói, tay với sang mở bật cửa xe.

- Cám ơn chú ạ! – Donghae hớn hở bước nhanh vào trong, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười chờ anh đề máy.

Nhưng 1s, 2s, 30s….im re. Donghae chợt quay sang nhìn anh liền bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cậu.

- Gì vậy ạ? – Donghae chớp mắt ngơ ngác.

- Có biết tôi chở đi đâu không mà lên nhanh vậy? – anh nhếch mép hỏi.

- Thì về nhà Haenie! – ngây thơ đáp.

Nhìn cái gương mặt này, nghe cái câu trả lời này thật là buồn cười chết mất. Eunhyuk phì cười quay đi chỗ khác, được người khác xem là người tốt cũng ngộ thật.

- Chú cười cái gì vậy ạ? Nói Haenie nghe với! – Donghae phụng phịu hỏi, tay lắc lắc cánh tay đang đặt trên vô lăng của anh.

- Không có gì! – Anh mím môi quay lại rồi chồm sang kéo sợi dây an toàn thắt lại cho cậu.

Gương mặt 2 người lại sắp sửa chạm nhau, hiện tại chỉ còn là một khoảng cách có thể đo bằng mm.

Mặt Donghae lại đỏ lên, cậu như nín thở nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền cuốn hút đang nhìn chăm chăm lấy cậu kia. Nuốt nước bọt cái ực, Donghae mím môi rồi nhắm mắt lại.

“Không phải là Yoo Hee!” – anh cười khẩy rồi quay lại vị trí của mình – Đừng nhạy cảm như vậy, tôi lớn tuổi hơn cậu nhiều đấy! – anh vừa nói vừa đề máy và bắt đầu cho xe chạy.

- Lớn hơn thì sao chứ? – Donghae lẩm bẩm trong miệng, gương mặt xụ xuống thấy rõ.

- Nhà cậu ở đâu? – anh hỏi mà không nhìn cậu lấy 1 cái.

- Ở khu Cheongdamdong ạ! – Donghae bứt bứt vạt áo đáp.

Chỉ cần nhiêu đó, anh tăng tốc chạy đi, cả 2 im lặng suốt dọc đường.

-------------------


- Cám ơn chú ạ! – Donghae cúi đầu ngay khi vừa bước xuống xe. Khu nhà cậu ở là 1 khu nhà trọ èo ộp giữa lòng thành phố hiện đại xa hoa.

- Uhm! – anh ậm ừ rồi quay đầu xe. Không hiểu sao chỉ muốn đưa cậu về nhà vậy thôi, trong lòng hiện tại cứ đắn đo mãi một điều: Cứ lợi dụng cậu thế chỗ cho Yoo Hee hay là lạnh lùng xem cậu như bao người khác?

Donghae đứng nhìn theo cho tới khi chiếc xe khuất bóng, cậu mệt mỏi quay lưng vào nhà nhưng vừa bước được vài bước thì bỗng có 2 người đàn ông bước tới ôm chầm lấy cậu.

- YAH ~ CÁC NGƯỜI LÀM GÌ VẬY HẢ? – cậu gào lên hốt hoảng.

- Làm gì à? Là do ông chủ sai tụi tao đến đây giải quyết mày! – 1 tên nữa chợt bước ra từ tróng bóng tối.

- Ông chủ các người là ai? Tôi không biết! Mau thả tôi ra! – Donghae ra sức vùng vẫy.

- Không biết? Haha ~ lúc chiều là đứa nào làm cho ông Hwang trọng thương? – hắn bật cười rồi gằn giọng đe dọa.

-Ông Hwang? – Donghae nhíu mày nghĩ ngợi – Là lão mập ở Free bar?

-Nhớ rồi sao? Vậy thì chịu chết đi! – hắn đưa cao cây gậy bằng sắt lên.

Donghae nhắm tịt mắt sợ hãi.

-A ~!!! – hắn bỗng rít lên, có 1 cái gì đó vừa đập vào tay hắn làm nó như bị tê liệt buông lỏng cây gậy rơi xuống đất.

Hắn quay phắt lại nhưng chưa kịp nhìn thấy gì thì đã có 1 bóng đen lướt nhanh tới đánh bật 2 tên kia khỏi người Donghae rồi ôm chầm lấy cậu. Là Eunhyuk. Úp mặt cậu vào ngực mình, 1 tay anh choàng lấy, bịt chặt 2 tai cậu lại và:

‘ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG’ – 3 phát súng vang lên chớp nhoáng, 2 tên chết ngay tại chỗ còn 1 tên thì bị trúng đạn ở tay.

- Về nói với ông chủ của mày, nếu còn dám động vào người của Eunhyuk nữa thì đừng trách! – anh gằn giọng nói làm tên đó co rúm người hối hả chạy đi.

Eunhyuk vội vàng quay lại nhìn Donghae, 2 tay anh ôm lấy 2 bên má cậu nâng lên, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng:

- Em không sao chứ Yoo….? – câu nói chợt khựng lại giữa chừng, anh ngây người ra như bất động.

- Chú! – Donghae không để ý thấy điều đó, cậu bật khóc nức nở, vòng tay ôm chặt lấy người anh. 

“Không phải là Yoo Hee, lại nhầm lẫn nữa rồi!” – Anh đưa tay vuốt tóc cậu trấn an nhưng đôi mắt lại hướng thẳng vào 1 khoảng không vô định. Cậu không phải là người anh quan tâm?

- Đến dọn dẹp ngay đi! – Eunhyuk ra lệnh cho lũ đàn em bằng điện thoại, Donghae vẫn đang ôm chặt lấy anh mặc dù cả 2 đã ngồi an toàn trong xe.

- Các chú ấy tới thì chú sẽ về sao? – Donghae ngẩng lên nhìn anh bằng đôi mắt vẫn còn sợ sệt.

- Uhm, họ sẽ dọn dẹp sạch sẽ chỗ đó, cậu yên tâm đi! – anh gật gù đáp.

- Chú đừng về mà, Haenie sợ lắm, lỡ họ quay lại thì sao? – Donghae lại rưng rưng, cậu cố ra sức năn nỉ anh ở lại.

- Chúng không dám làm gì cậu đâu, đừng sợ! – Anh lại đưa tay lên xo xoa đầu cậu.

- Không biết! Haenie sợ mà, chú đừng bỏ Haenie lại mà! – Donghae lắc đầu nguầy nguậy, cậu bật khóc lớn hơn nữa, 2 tay cứ nắm lấy áo của anh mà lắc lắc.

Anh nhìn cậu, im lặng không nói gì, hễ những giọt nước mắt kia rơi ra là lại thấy xót xa – “Yoo Hee à, anh xin lỗi, anh không thể bỏ mặc cậu nhóc này được rồi!”

- Được rồi ! Vậy thì em đến nhà tôi ở nhé! – anh gật gù siết chặt vòng tay giữ cậu lại

Donghae nín khóc, cậu lại giương mắt nhìn anh:

- Nhà chú? Thật chứ ạ? 

- Uhm, như vậy thì không còn sợ nữa đúng không? – anh mỉm cười đưa tay lau nước mắt cho cậu 1 cách dịu dàng nhất.

Donghae gật đầu lia lịa, cậu mừng đến nói không nên lời, vòng tay ôm chặt anh lần nữa, cậu tựa đầu lên khuôn ngực vững chãi của anh – Cám ơn chú, cám ơn chú nhiều lắm! 


---------------------

Eunhyuk bế cậu lên căn phòng hôm qua cậu đã ở, trên đường về nhà nhóc con này đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đặt nhẹ cậu xuống giường, anh kéo chăn đắp cho cậu rồi ngồi xuống cạnh bên. Đưa tay vén mấy sợi tóc mái của cậu sang bên, 2 chân mày anh chợt chau lại – “Yoo Hee à, anh biết là lợi dụng 1 cậu bé mới lớn, chưa hiểu chuyện làm thế thân thì rất nhẫn tâm, nhưng không thể làm khác được, cậu ấy thực sự xoa dịu anh rất nhiều mỗi khi nhớ đến em đấy biết không?”.

Dứt khỏi dòng suy nghĩ, anh cúi xuống đặt nhẹ lên trán Donghae một nụ hôn rồi đứng lên tắt đèn và tiến về phía cửa phòng.

‘Cạch’ – cánh cửa khép lại, bóng tối bao trùm khắp căn phòng chỉ le lói 1 chút ánh vàng của cây đèn ngủ.

Donghae mở bừng mắt, 1 đôi mắt đáng sợ và nụ cười nhếch mép nguy hiểm. – “Lee Eunhyuk!!!”

-END CHAP 2-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro