Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Donghae nằm lăn lộn trên giường, tay ôm chặt cứng con cá nemo bằng bông to lớn mà anh vừa mua tặng cậu cách đây không lâu. Cảm giác rạo rực vẫn còn có thể cảm nhận rõ mồn một làm đầu óc cứ miên man nghĩ về chuyện đêm qua, lúc anh và cậu cùng nhau ân ái tận hưởng khoái lạc quên hẳn tất cả những thứ đang mang nặng trên vai. Gương mặt bất giác đỏ bừng, Donghae khẽ mỉm cười rúc đầu sâu vào con cá bông để che đi hai ông mặt trời bé con mặc dù hiện tại trong phòng không có ai. 

- Mắc cỡ quá!!! – Donghae đập đập tay lên người con cá mà miệng toe toét cười. Cậu thích sự ấm áp, ngọt ngào xuất phát từ anh, không hiểu lý do, chỉ đơn thuần là thích những lúc anh ôm cậu vào lòng mà thỏ thẻ những lời yêu thương.

Nhưng rồi chợt nhớ ra cái gì đó, nụ cười trên môi cậu dần tắt hẳn, ánh mắt thoáng lên một chút buồn man mác, cảm giác như đang sống giữa ảo tưởng về một thứ xa hoa mãi mãi không thể với tới được – “Những lời đó chỉ dành cho Yoohee noona thôi, đối với mình thì toàn là giả dối!” – gương mặt cậu xụ xuống, tay chuyển sang bứt bứt lông con cá bông – “Sao mà mình ngốc quá vậy nè, Lee Donghae cả đời thông minh mà lại để cho hắn rape một cách dễ dàng mà còn có sự đồng thuận nữa cơ à. Hức ~ appa mà biết được thì…” – nghĩ đến đây, đôi mắt cậu bỗng mở bừng ra tròn xoe – “APPA? Tiêu rồi, nếu appa mà biết mình để cho hắn thịt sạch sẽ, gọn gàng như vậy thì sẽ giết mình chết mất! Tuyệt đối phải giữ bí mật chuyện này, làm cho xong việc rồi về Mỹ càng sớm càng tốt!” – mím môi, gật đầu tự cho là đúng, cậu ngồi bật dậy, khập khiễng bước nhanh lại bàn làm việc của anh, hạ bộ vẫn còn khá là đau.

“Rốt cuộc mật khẩu là gì đây?” – Donghae nhíu mày suy nghĩ , 2 tay cậu chống lên 2 bên má một cách mệt mỏi. Nhưng rồi lại nảy ra một sáng kiến gì đó, cậu mỉm cười tinh nghịch. Mở màn hình desktop lên, vẫn là tấm hình lần trước cậu cài đặt, anh vẫn chưa thay đổi. Hí hửng copy nó lại, cậu chuyển sang máy mình làm ảnh nền, nhưng dòng chữ “Haenie yêu chú” đã được đổi thành “Hyukie yêu Haenie”. Mỉm cười nhìn thành quả của mình lần nữa, đây chính là cái sáng kiến của đại thiên tài Lee Donghae – “Như vậy mới đúng nè!” - Có lẽ appa cậu đã sai lầm khi giao nhiệm vụ trọng đại cho một đứa nhóc ham chơi như cậu rồi.

Knock Knock Knock – tiếng gõ cửa chợt vang lên làm Donghae khẽ giật mình. Vội vàng dẹp ngay cái lap của anh về vị trí cũ, cậu lấy lại vẻ thản nhiên thường ngày:

- Mời vào!

Cạch – cánh cửa phòng lập tức được mở ra. 

- Là chị à? – Donghae bĩu môi khi nhìn thấy người bước vào là Young Ah, cậu tỏ vẻ chán nản quay lại với cái lap của mình.

- Sao cậu lại ở đây, đại ca đâu? – Cô tròn mắt nhìn khắp phòng tìm kiếm anh.

- Anh ấy có việc phải đi rồi, bộ chị không biết sao? – Donghae đáp mà không thèm ngẩng lên nhìn cô lấy một cái.

- À, hôm nay đại ca phải đến khu Kang Nam bàn việc mà mình quên mất! – Young Ah nhíu mày lẩm bẩm rồi lại đưa mắt nhìn cậu, hai chân mày chau lại khó chịu – Nhưng sao cậu lại ở trong phòng của đại ca?

Ngước mắt nhìn cô bằng đôi mắt không mấy thiện cảm, Donghae lại nghĩ ra trò nghịch ngợm chọc tức cô:

- Haenie ở cùng phòng với ANH HYUKIE YÊU CỦA HAENIE thì có gì lạ sao? - cậu cố tình nhấn mạnh mấy chữ trọng tâm của câu nói, đôi môi cong lên thành một nụ cười khiêu khích.

- Cậu…- Young Ah tức đến cứng họng, không ngờ Lee Donghae lại đanh đá đến vậy, hoàn toàn khác hẳn với suy nghĩ của cô khi nhìn thấy lí lịch của cậu. - Cậu giỏi lắm! – cô gằn giọng nói rồi quay lưng bỏ đi.

Nhưng Lee Donghae là ai chứ? Cậu đâu dễ thỏa mãn đến vậy.

- Chị về sớm thế, em có cái này cho chị xem này! - đứng bật lên cầm cái lap tiến về phía cô, cậu chậm chạp nhấc từng bước chân cố lột tả rõ cái vẻ đau đớn ở hạ thân mình. 

Nhíu mày nhìn dáng vẻ của cậu, trái tim Young Ah chợt thắt lại, cô có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra vì cô đã quá quen rồi, nhưng cảm giác lần này dường như khác hẳn. Những lúc anh lên giường với các cô gái khác, chỉ đơn giản là vui chơi qua đường vì ham muốn nhất thời. Nhưng còn với Donghae thì sao? Những cử chỉ của anh, không phải là yêu thì là gì? Siết chặt 2 bàn tay thành hai nắm đấm, cô biết làm gì hơn khi mà anh chưa bao giờ để mắt đến mình, dù tình yêu mà cô vẫn hằng ấp ủ đã quá lớn rồi. 

- Chị nhìn xem đẹp không? Của anh Hyukie mua cho Haenie đấy, cái hình này cũng là của anh ấy cài luôn đó! – Donghae nhếch mép chìa cái lap ra trước mặt Young Ah.

“Hyukie yêu Haenie” – Young Ah nhìn dòng chữ mà không khỏi đau lòng, anh đã làm cái này thật sao? 

- Đẹp không chị? – nhìn gương mặt tức giận của Young Ah, Donghae thật sự hả hê lắm, xem như là đã trả thù được chuyện cô gài bẫy cậu mấy lần trước.

-ĐỦ RỒI! – Young Ah chợt gào lên, gương mặt cô hiện tại khó coi vô cùng.

- Chị sao vậy? Tự nhiên lại nổi nóng với Haenie! – Donghae nhướn mày nhìn cô, biểu cảm của cậu không có chút gì gọi là sợ hãi mà ngược lại còn rất đỗi thích thú – Hay là chị ganh tị?

- Cậu nghĩ mình là ai? – nhíu mày nhìn chăm chăm lấy cậu bằng đôi mắt đáng sợ, cô bắt đầu trả đũa - Cậu nghĩ đại ca yêu cậu thật à? Hoang tưởng!!!

Khuôn mặt Donghae chợt có chút biến sắc, dù rằng cậu vẫn đinh ninh tình cảm anh dành cho cậu chỉ là một thứ dùng để thay thế nhưng khi nghe người khác nói thẳng ra như vậy, trong lòng bất giác nhói lắm. Cậu đứng ngây người ra đó, im lặng giương đôi mắt nâu buồn nhìn thẳng vào mắt cô.

- Anh ấy chỉ xem cậu như một món đồ chơi qua đường thôi! – Young Ah nhếch mép tiếp - Thật ra cậu chỉ là một thế…..

- YOUNG AH ! - giọng Eunhyuk bất chợt vang lên phía cửa ra vào cắt ngang câu nói như con sao sắc bén đang cứa vào trái tim Donghae.

-Đại ca! – Young Ah tròn mắt quay lại nhìn anh.

‘Chát’ - một cái tát không báo trước giáng thẳng vào mặt cô, anh thật sự tức giận rồi.

- Cô đang làm cái trò gì vậy? – anh gằn giọng, đôi mắt lạnh lùng đến gai người.

- Em…- cô ôm lấy má mình, nhưng thật chất lại chẳng đau tí nào vì vết thương nơi trái tim đau hơn gấp bội lần, lần đầu tiên anh đánh cô, chỉ vì một tên nhóc mới quen không bao lâu.

- Ra khỏi đây cho tôi! – anh nhíu mày ra lệnh.

- Vâng! Em xin phép! - lấy lại phong thái thường ngày, Young Ah cúi đầu rồi lui khỏi đó nhưng ai biết được rằng nước mắt cô đang chảy ngược vào trong. Xót.

“Hắn xem mình là thế thân của Yoohee, mình muốn như vậy mà, kế hoạch của mình là như vậy mà... Nhưng…Hức ~ sao lại khó chịu quá? Khó chịu quá Lee Eunhyuk!” - Donghae vẫn đứng đó, tay ôm chặt lấy cái lap vào lòng, không để ý đến chuyện xung quanh, vì thực tại, đầu óc cậu như muốn nổ tung ra rồi.

- Bảo bối hư quá nhé, anh về mà không mừng à? - lấy lại bình tĩnh, Eunhyuk nở nụ cười ân cần tiến tới ôm lấy eo Donghae kéo sát lại phía mình. Cố lảng sang chuyện khác để cậu khỏi nghĩ ngợi lung tung, anh đang sợ?

- Anh về rồi! – Donghae ủ rủ nói rồi nhón chân lên hôn vào má anh một cái cho có lệ, đôi môi chẳng buồn cười lấy một cái mỉm chi.

- Sao vậy? – anh nhẹ nhàng hỏi, nhìn cậu thế này anh cũng chẳng vui sướng gì.

Lắc đầu gỡ tay anh ra, Donghae không đáp mà quay lại giường ngồi phạch xuống. Mở lap lên rồi đưa mắt nhìn cái dòng chữ lúc nãy, cậu cắn môi nghĩ ngợi sau đó đưa tay toan xóa nó đi.

- Sao lại xóa? – bàn tay ấm áp của anh chợt nắm chặt lấy tay cậu giữ lại, cũng không biết anh đã ngồi xuống cạnh cậu từ lúc nào.

- Tại vì nó không đúng sự thật! – Donghae cúi mặt giấu đi đôi mắt đã hơi rưng rưng, lí nhí trả lời anh.

Mỉm cười cầm cái lap quăng sang bên, anh vòng tay ôm chặt lấy cơ thể cậu vào lòng.

- Ngẩng lên nhìn anh này! – anh khẽ thì thầm vào tai cậu.

Mím môi ngước lên nhìn anh, cậu thực sự không có khả năng cưỡng lại những gì anh nói.

- Anh yêu em, chỉ cần biết vậy thôi, không cần để tâm đến những lời nói của người khác, chỉ cần tin mỗi anh là được, hiểu chứ? – anh dịu dàng nhìn sâu vào mắt cậu, chậm rãi nói rõ từng từ một.

Donghae vẫn nhìn chăm chăm lấy anh, trái tim lại hẫng nhịp lần nữa, bất giác vòng tay qua cổ anh, cậu chồm người chủ động áp lên đôi môi kia một nụ hôn thật vụng về - “Anh yêu em, lại là anh yêu em, nhưng tại sao không có lần nào là Lee Donghae, anh yêu em chứ?”

Mỉm cười siết chặt eo cậu, anh nhanh nhảu lấy lại thế chủ động, mút mạnh vành môi ngọt ngào khiến cậu phải rên lên một cách gợi tình, anh luồn lưỡi vào khám phá khoang miệng quen thuộc lần nữa. Từ những kẽ răng, các ngóc ngách cho đến chiếc lưỡi non mềm vẫn chưa biết cách hôn cho dù mỗi ngày đều được tập dợt không dưới 5,6 lần (không kể những cái hôn phớt qua) và lần nào cũng kéo dài ít nhất 5 phút. 

Chợt ngã ập lưng xuống giường, anh kéo theo cậu nằm đè lên phía trên, bàn tay hư hỏng lần xuống mà mò mẫm cặp mông căng tròn.

- Urm ~!! – Donghae khẽ rên lên, bàn tay bấu chặt vào hai bên vai anh – “Sao mình lại thích những nụ hôn của hắn như vậy chứ?”

Điều này càng khiến cho Eunhyuk thích thú hơn, nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, bàn tay anh cũng theo đó mà di chuyển một cách gấp gáp rồi bất chợt luồn xuống chạm nhẹ vào đũng quần của Donghae. Anh nghiện cơ thể này mất rồi.

-Ur ~!!! – Donghae giật thót người mở bừng mắt ra, ấn mạnh 2 tay lên ngực anh, cậu lấy đà ngồi phắt dậy, quay lưng về phía anh.

- Sao thế? – vòng tay qua eo cậu, anh liếm láp cái vành tai đã đỏ ửng.

- Urm…Haenie còn đau mà! – Donghae nhăn mặt cố né tránh.

Hơi khựng lại một chút, anh buông tay khỏi người cậu rồi chống hẳn ra phía sau:

- Haizzz ~ hôm nay anh định đưa Haenie đến công viên giải trí chơi. Vậy mà Haenie còn đau, chắc là không đi được rồi! – anh thở dài ra vẻ chán nản.

Nghe đến cụm từ “công viên giải trí”, mắt Donghae chợt sáng rực lên, những phiền muộn lúc nãy như tan biến hết cả. Cậu là vậy, ham chơi và dễ dụ.

- Anh nói thật ạ? Vậy chúng ta đi nhanh đi, Haenie hết đau rồi! - cậu hí hửng quay lại lay lay người anh, miệng nở nụ cười tươi rói đầy sức sống.

- Đấy đấy, thấy chưa? Anh muốn một chút cũng không cho, vậy mà nghe đi chơi là nhảy cẫng lên hết đau! – anh trề môi vờ giận dỗi.

- Anh đừng giận mà, dẫn Haenie đi công viên đi mà! – Donghae phụng phịu cúi gầm mặt xuống, 2 tay bứt bứt vạt áo trông vô cùng đáng thương, cậu thật sự rất thích đi chơi.

Nhìn dáng vẻ của cậu không khỏi làm anh phì cười. Sao trên đời lại có người tuyệt mỹ đến thế chứ? Lúc cần đáng yêu thì đáng yêu ngây ngất, lúc cần quyến rũ thì quyến rũ chết người.

- Anh đùa thôi mà! Bảo bối vào thay quần áo đi! – anh mỉm cười nhéo nhẹ mũi cậu.

- Nae, anh chờ Haenie một chút! – Donghae ngẩng phắt mặt lên đáp, gương mặt hồn nhiên hệt như một đứa trẻ con phóng thẳng vào nhà tắm.

Bật cười nhìn theo bóng dáng cậu, trong lòng anh bất giác hạnh phúc - “Đáng yêu quá đi mất, thế thì làm sao anh có thể sống thiếu em nữa đây…Donghae!”

“Được người ta ân cần quan tâm nên thấy thích cũng chẳng có gì lạ, cứ mặc kệ đi, thoải mái phó mặc cho tự nhiên, xong nhiệm vụ rồi thì cảm giác ấy sẽ mất ngay ấy mà!” – Donghae tựa lưng vào cánh cửa nhà tắm nghĩ ngợi một lúc rồi lại mỉm cười, cậu muốn tận hưởng cảm giác ấm áp khi được ở cạnh anh vì…cậu thích nó.

--------------------------------

- Haenie xong rồi ạ! – Donghae mỉm cười bước ra khỏi nhà tắm, trên người cậu hiện tại đang khoác một chiếc áo phông trắng mỏng tang lại còn rộng thùng thình làm lộ ra một bên vai trắng nõn, cùng với chiếc quần Jeans bó sát đôi chân thon gọn có vài đường rách ngang dọc chi chít ở hai bên đùi trông vô cùng gợi cảm.

Eunhyuk ngây người ra nhìn chăm chăm lấy cơ thể cậu mà hạ thân lại muốn chào cờ.

- Anh Hyukie! – Donghae chu mỏ lên gọi.

Bừng tỉnh, anh nuốt nước bọt cái ực rồi đứng bật dậy:

- Em vào thay bộ khác ngay đi, không được mặc bộ này! – anh đẩy đẩy cậu trở ngược vào nhà tắm.

-Huh ~ sao lại không được mặc bộ này, là anh mua cho Haenie mà! – Donghae nhíu mày khó hiểu cố ghì người lại.

- Thì là anh mua, nhưng em chỉ được mặc cho anh xem thôi! – Anh ngang ngược đáp.

- Vậy thì Haenie mặc cái gì? Ở đây toàn là đồ của anh mua! – Donghae phồng má lên nhìn anh.

- Ý anh không phải vậy! – anh đưa tay lên vò đầu tìm cách giải thích nhưng rồi chợt nghĩ ra cái gì đó – Thôi để anh chọn đồ cho em! – anh tiến thẳng lại phía tủ quần áo mà lục lọi.

Lúc sau:

- Haenie xong rồi ạ! – Donghae bước ra lần nữa, trên người cậu hiện tại là một chiếc áo sơ mi dày cộm cùng chiếc quần Tây đen kín đáo.

- Chờ anh một chút! – nhíu mày nhìn khắp người cậu một lượt rồi bước đến gần, anh đưa tay cài lại hết tất cả cúc áo cho cậu. – OK, chúng ta đi thôi! – anh mỉm cười đắc ý.

- Haenie phải mặc như thế này thật ạ? – Donghae tròn mắt lên nhìn anh.

- Uhm! - gật đầu tỉnh bơ.

- Như thế này giống như khủng bố thời trang quá ạ! - cậu nhăn mặt nhìn lại diện mạo mình.

- Anh chỉ muốn an toàn cho em thôi! Nếu không thích thì ở nhà vậy! – anh cũng chỉ vì sợ cậu bị những thằng khác dòm ngó nên mới nghiêm khắc với cậu vậy thôi.

- Đừng mà, Haenie mặc như vậy là được rồi! - cậu hốt hoảng xua tay lia lịa rồi chạy đến kéo tay anh đi trước khi anh đổi ý lần nữa.

-----------------------------

Công viên giải trí:

-Wow ~ đẹp quá! Haenie chưa đến đây bao giờ! – Donghae thích thú đảo mắt khắp cái thế giới muôn màu thu nhỏ này. Cũng phải thôi, từ nhỏ cậu đã sống ở Mỹ, làm sao có thể đến đây chứ.

- E hèm! Vậy thì phải làm gì đi chứ! – Eunhyuk hắng giọng chỉ chỉ tay lên má mình yêu cầu một nụ hôn trả lễ.

Nhưng Donghae có để ý đâu, cậu cứ thế tí tởn chạy đi, không thèm đếm xỉa đến anh:

- A, chuột Mickey kìa! 

- Ế, Ế! - Trố mắt lên gọi với theo cậu, anh thật đã quá sai lầm khi chọn nơi này làm không gian riêng của hai người.

Donghae hớn hở chạy loanh quanh con rối hình chuột Mickey chụp ảnh tới tấp, đã vậy còn không ngần ngại ôm nó chặt cứng làm anh bực bội vô cùng – “Có biết nó cũng là con người không đấy?” – anh nhíu mày nhìn con chuột mà tay chân ngứa ngấy, muốn lôi súng ra mà nả cho mấy phát tàn đời.

- Chuột Mickey dễ thương quá! – Donghae tít mắt lại mà khen ngợi.

- Cậu cũng rất dễ thương! – Con chuột đáp lại, tay cầm cái tai chuột Minnie lên toan đeo cho cậu nhưng chưa kịp chạm vào mái tóc bồng bềnh ấy thì:

-Haenie! – anh đã nhanh tay kéo cậu lại. 

- Huh ~ chuyện gì vậy ạ? - cậu phụng phịu nhìn anh.

- Em phải cẩn thận một chút chứ, chạy nhảy như vậy không thấy đau à? – Anh nói nhỏ vào tai cậu trong khi bàn tay lợi dụng vỗ vỗ vào cặp mông tròn trĩnh.

- Không có, Haenie bớt đau rồi! – Donghae ngây thơ lắc đầu.

- Mới bớt thôi thì phải nhẹ nhàng để cho nó hết hẳn chứ, tối nay chúng ta còn phải… - môi Eunhyuk chợt nhếch lên thành một nụ cười gian tà.

- Không có đâu! Anh đừng có mơ! – Donghae bĩu môi chọt ngón tay vào má anh rồi lại hớn hở chạy đi, giựt phắt cái tai chuột đeo lên đầu mình, nhìn thế nào thì cũng chỉ có 2 chữ “đáng yêu”.

Chạy loanh quanh khắp công viên, chơi đủ hết các trò cảm giác mạnh nhưng Donghae dường như không mệt tí nào, năng lượng cậu vẫn dồi dào cho những đợt tấn công các trò chơi khác. 

- Anh à, chơi cái này đi! – Donghae 1 tay nắm lấy tay Eunhyuk, 1 tay chỉ lên cái tàu lượn đang lộn nhào trên không trung.

- Mình chơi mấy lần rồi mà! – Anh mệt mỏi bước chân không nổi.

- Haenie muốn chơi nữa mà! – 2 tay cậu nắm lấy tay anh lắc lắc trong khi 2 chân cứ nhảy tưng tưng nũng nịu.

- Thôi được rồi, một lần nữa thôi đấy! – anh mỉm cười chiều theo ý cậu, không phải vì bị ép buộc mà là vì anh thích vậy.

- Hoan hô! – Donghae nhảy cẫng lên rồi chạy đi mua vé, bắt đầu cho một đợt la hét thỏa sức kế tiếp.

-------------------------

- Anh à, A~ !!! – Donghae vừa há họng vừa đưa cây kem lên trước mặt anh, suốt từ khi rời khỏi công viên đến giờ 2 người vẫn tay trong tay đi dạo dọc con dường tấp nập người qua lại.

- Anh không ăn đâu! – anh lắc đầu né ra.

- Sao vậy? Há ra đi mà! - cậu nhăn mặt yêu cầu lần nữa.

- Anh không thích kem! – Anh cũng nhăn mặt từ chối lần nữa.

- Ghét! - cậu phồng má nói rồi ngúng nguẩy quay đi, tiếp tục thưởng thức cây kem của mình.

-Ơ ơ…được rồi! - vội vàng níu tay cậu lại, anh nắm chặt lấy cái tay đang cầm cây kem mà đưa lên miệng cắn một miếng to để rồi lại nhăn mặt vì lạnh. Vì cậu mà anh đã làm những chuyện trước đây chưa từng làm và bây giờ là cả những chuyện trước đây anh không thích. 

- Ngon đúng không? – Donghae nghiêng đầu hỏi anh.

- Um! - gật gù vài cái, anh nuốt vội nó đi rồi chợt – Nhưng không ngon bằng em! – anh mỉm cười ranh mãnh hôn chóc lên má cậu một cái rõ kêu, mặc kệ những người xung quanh.

- Kì quá à! – Donghae giật mình đưa 1 tay lên sờ má mình, còn 1 tay thì huých nhẹ vào ngực anh, khuôn miệng khẽ nở 1 nụ cười bẽn lẽn.

- Anh vốn là người kì lạ mà! - bật cười, anh choàng tay qua vai cậu kéo đi.

-------------------------------

- M…Mo? Cái gì vậy?– Ông Lee ngồi trong xe mà há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chỉ là đóng kịch thôi mà có cần tình tứ vậy không?

- Tiêu rồi! Lại dính chấu hắn lần nữa rồi! - quản gia già chẹp miệng, lắc đầu chán nản.

‘Bốp’ – một phát lên đầu ông.

- Dính cái gì mà dính, cá con của ta chỉ đang làm nhiệm vụ thôi! – ông Lee nhảy dựng lên phản đối ý kiến dường như khá là chính xác của ông quản gia tội nghiệm.

- Tôi chỉ góp ý thôi mà ông chủ! – ông già mếu máo xoa xoa cái đầu vô tội.

- Ai cần ông góp! – ông Lee bặm môi hăm dọa rồi quay sang chàng vệ sĩ trẻ bên cạnh – Alvin à, tìm cách liên lạc với cậu chủ, bảo cậu ấy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ nếu không thì cuốn gói về nhà ngay, không được ở cạnh Lee Eunhyuk nữa!

- Vâng, tôi biết rồi thưa ông chủ! – anh gật đầu cung kính.

- Nhìn thì có vẻ như Lee Eunhyuk rất là cưng chiều cậu chủ, nếu vậy thì khó mà rút đây. Nếu cậu chủ bỗng nhiên mất tích có khi hắn lại cho người lục tung cả Hàn Quốc này hay thậm chí là toàn thế giới để tìm cậu ấy cho bằng được đấy. Thật là lãng mạn! – ông quản gia xoa xoa cầm lẩm bẩm.

Và:

Bốp, bốp, binh… - một loạt những âm thanh man rợ vang lên trong xe do trận hành quyết của đại ca East Sea, tức Lee lão gia.

------------------------------------

- Haenie à, em muốn ăn món……. – Eunhyuk đảo mắt nhìn các nhà hàng nằm san sát nhau trên con phố đi bộ này rồi quay sang hỏi Donghae nhưng rồi anh chợt khựng lại khi thấy cậu đang đứng nhìn say sưa vào cặp nhẫn được trưng bày trong tủ kính của cửa hàng trang sức ngay bên cạnh.

Mỉm cười ôm lấy eo cậu rồi tựa cằm lên vai, anh khẽ thì thầm:

- Em thích à?

- Uhm! Đẹp quá anh nhỉ? – Donghae gật gù, ngón tay cứ miết dọc lên tấm kính.

- Vậy mình mua nó nhé! – anh nghiêng đầu nhìn cậu.

- Là nhẫn đôi đấy ạ! Anh mà đeo vào rồi thì không còn cô nào theo đâu đấy! Lúc đó lại hối hận vứt nó đi! - cậu phồng má giận lẫy.

- Ai cần mấy cô đó theo chứ? Anh chỉ cần bảo bối này thôi nè! – anh cắn môi đưa tay nhéo nhẹ mũi cậu.

- Dẻo miệng! – Donghae bĩu môi cười, khuôn mặt lại ửng hồng lên.

- Vào thôi! – Anh mỉm cười hôn lên má cậu cái nữa rồi kéo nhanh vào trong.

----------------------------

Đó là một cặp nhẫn bạch kim với mặt nhẫn là 2 chữ H nhỏ xíu được chạm trổ tinh xảo, lồng vào nhau một cách trùng hợp.

- Hyuk…Hae! – Donghae hí hửng ngắm nhìn bàn tay đeo nhẫn của mình, tay còn lại thì thích thú chỉ chỏ vào 2 chữ H trên đó mà giải thích.

“Là HyukHae, không phải là HyukHee! Bây giờ và về sau, mãi mãi là như vậy!” – anh mỉm cười nhìn vẻ mặt hồn nhiên của cậu rồi chợt đưa 2 tay lên nhéo lấy 2 cái má phúng phính – Đã đeo vào rồi thì không được tháo ra biết chưa, em mà làm mất hay quăng nó đi thì chết với anh!

- Cái đó em phải nói với anh mới đúng! – Donghae bĩu môi gỡ tay anh ra rồi quay về với chiếc nhẫn trên tay.

- Thôi được rồi, anh hứa với em là sẽ đeo nó suốt đời được chưa? Bây giờ thì ăn thôi! – anh nở một nụ cười dịu dàng nói rồi đẩy đĩa thức ăn về phía cậu.

- Anh hứa rồi đó, anh mà nuốt lời thì chết với em! – Donghae lúc lắc đầu bắt chước lại câu nói của anh rồi cúi nhìn đĩa thức ăn của mình.

- Biết rồi! Biết rồi! – Eunhyuk bật cười đưa tay toan nhéo má cậu cái nữa nhưng:

- Anh Lee! - một giọng nói chợt vang lên làm cả 2 quay phắt lại.

Là David, cái tên người Thái Lan đã chuyển hàng cho anh ngày hôm qua.

- Sao trùng hợp vậy? - Lấy lại vẻ mặt lạnh lùng một cách nhanh chóng, anh đứng lên chìa tay ra bắt lấy tay hắn.

- Đưa nhân tình đi chơi đấy à? Không giống anh chút nào! - Hắn bỏ ngoài tai câu nói của anh, đôi mắt cứ dán chặt vào người Donghae mà nở một nụ cười đê tiện làm cậu muốn buồn nôn lườm cho hắn mấy phát sắc lẽm.

- Săm soi chuyện người khác cũng không giống anh chút nào! – Eunhyuk nhếch mép đáp trả.

- Haha ~ săm soi gì chứ? Chỉ là muốn đến hỏi anh xem có vừa lòng với em gái đêm qua không thôi! - Hắn nhấn mạnh từng chữ một, cố ý để Donghae nghe thấy.

Hơi giật mình khi nghe hắn nhắc chuyện tối qua, anh lập tức đảo mắt về phía cậu. Nhưng tiêu rồi, Donghae nghe thấy rồi còn đâu, đôi mắt cậu đỏ ngầu tức giận còn đôi môi thì cắn chặt lại kiềm nén. 

- Anh Lee à, không sao chứ! - hắn đắc ý gọi với vẻ lo lắng cho cái sự ngây người đột ngột của anh.

- À…- lấy lại nét bình thản mọi khi, anh quay lại nở một nụ cười khiêu khích, anh không thể làm mất phong độ của mình trước mặt hắn được - Vẫn còn kém lắm, anh nên về dạy dỗ lại đàn em đi!

Nghe câu trả lời của anh, sắc mặt hắn biến đổi hẳn:

- Thế à? Tôi sẽ dạy lại tụi nó! Còn bây giờ thì xin phép! - hắn nghiến răng nói rồi quay lưng bỏ đi.

- Tạm biệt! - mỉm cười nói với theo hắn nhưng rồi nét lo lắng lại nhanh chóng lộ ra, anh quay về phía cậu ngay lập tức – Hae…

- Đêm qua trước khi về nhà, anh đã lên giường với cô gái khác rồi sao? – đôi mắt Donghae lườm anh đến tóe khói, cậu lại nổi cơn ghen nữa rồi.

- Không phải vậy đâu, hôm qua anh ……… – anh gấp gáp giải thích nhưng có vẻ là vô ích. Donghae đã đứng bật dậy bỏ đi rồi. – HAENIE! - lớn tiếng gọi cậu, anh nhanh chóng co giò đuổi theo.

Donghae bước những bước thật dài đi nhanh trên vỉa hè, lại không hiểu lý do tại sao cậu tức tối đến vậy, chỉ biết là không muốn anh gần gũi, thân mật với người khác mà thôi.

- Haenie! – Eunhyuk chạy đến kéo ngược tay cậu lại – Nghe anh nói đi, mọi chuyện không như em nghĩ đâu!

- Bỏ ra! – Nhăn mặt hất tay anh ra, cậu dùng dằng bước tiếp nhưng mới được vài bước thì – A, anh làm gì vậy? Thả Haenie xuống! - cậu tròn mắt giẫy giụa khi bất chợt anh bế bổng cả người cậu lên.

Không đáp lại bất kì tiếng nào, anh cứ thế tiến thẳng về chỗ để xe.

Đặt gọn cậu vào ghế ngồi, anh cũng nhanh chân leo vào rồi khóa chặt cửa lại.

- Haenie nghe anh nói này! – anh nhíu mày với vẻ vô cùng thành khẩn.

- KHÔNG NGHE! KHÔNG NGHE! – Donghae ngang bướng bịt chặt 2 tai, đôi mắt thì nhắm tịt lại mà lắc đầu nguầy nguậy.

-Em…- anh bực bội gằn giọng nhưng rồi lại thôi, thở dài đề máy cho xe chạy về nhà, buổi đi chơi như vậy là kết thúc một cách tiếc nuối.

--------------------

- Cậu chủ, cậu Donghae đã về! - vị quản gia đáng kính cúi người mở cửa xe.

Không đáp lại hay thậm chí là cúi đầu lấy một cái như thường ngày, Donghae bước thẳng về phòng.

- Cậu Donghae sao thế ạ? – ông từ tốn hỏi.

- Không có gì đâu, ông đi làm việc đi! – anh ủ rủ đáp rồi cũng nối gót theo cậu.

------------------------

- Hức ~ nói dối, anh là đồ nói dối! – Donghae thả mình xuống giường, lại nằm sấp xuống mà rấm rức khóc như lần trước nhưng lần này có thêm con cá để xả giận.

Chậm rãi tiến lại gần, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu:

- Anh xin lỗi, Haenie đừng khóc, nghe anh giải thích đi có được không? – anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cậu. 

- Giải thích cái gì chứ? Lúc nãy anh nói gì với người đó Haenie nghe hết rồi! - Cậu ngẩng mặt lên làm cho một tràng rồi lại úp xuống – OAAAAAAAAAAA- khóc thét.

- Không phải như vậy mà, em không thấy hắn đang khích anh sao? Anh phải nói vậy để giữ gìn phong thái chứ! – anh nhăn mặt năn nỉ.

- Phong thái ăn chơi trác tán ấy à? Vậy thì đi tìm mấy cô nàng đó mà giữ gìn phong thái! – Donghae vừa nói vừa đập đập 2 chân xuống giường.

- Thôi mà, anh thề là anh chưa làm gì với cô ta cả! Và sau này cũng không làm gì với bất kì người nào khác ngoài Haenie mà! – anh cúi người áp môi mình lên má cậu thì thầm.

- Hức! – Donghae nín khóc, chỉ còn vài tiếng nấc khẽ.

- Haenie ngoan tin anh nhé! - Mỉm cười, có vẻ anh đã thành công. – “Phù, may quá!”

- Anh không làm gì với cô ta thật chứ? - cậu ngẩng mặt lên lí nhí hỏi, gương mặt lấm lem hết cả ra.

- Thật mà, anh chỉ có Haenie thôi! - Anh mỉm cười gật đầu rồi chồm người cố hôn lên môi cậu nhưng:

-Ư ~ không biết! Haenie vẫn phải phạt anh! Tối nay anh ngủ dưới đất đi! - Cậu nhăn mặt đẩy anh ra.

- Ơ… sao lại như vậy? Anh không có lỗi thật mà! – Anh tròn mắt lên cố lấy lại công bằng.

- ANH CÓ LỖI MÀ! – Donghae lại gào lên.

- Không có! - trừng mắt.

- Có! - lườm.

Im lặng, anh không nói thêm gì nữa mà đứng bật dậy quay đi, vẻ mặt không chút đùa cợt mà dường như còn hơi giận giận.

- Huh ~ anh giận à? – Donghae luống cuống ngồi dậy.

- Anh thất vọng về em quá! Em chưa từng đặt lòng tin vào anh! – Xoay lưng lại với cậu, giọng anh trầm trầm vang lên.

- Ơ… - nghe anh nói những lời đó làm cậu sợ lắm, vội vàng nhảy phốc xuống giường, cậu chạy đến níu anh lại – Haenie xin lỗi mà, Haenie tin anh! Haenie chỉ muốn nhõng nhẽo chút thôi! Anh đừng giận Haenie! 

-Phì ~!!! – Eunhyuk bất chợt phì cười làm Donghae trố mắt ra nhìn – Anh đùa thôi, em làm gì mà cuống lên vậy?

-Anh… - Donghae nhíu mày nhìn anh một lúc rồi – ĐÁNG GHÉT! - cậu đánh mạnh lên vai anh một cái rồi ngúng nguẩy quay lưng toan đi khỏi phòng.

- Anh xin lỗi! – ôm chầm lấy cậu từ phía sau, anh nhắm mắt tựa cằm lên vai cậu như mọi lần – Anh chỉ yêu mình em thôi nên hãy tin anh nhé! 

Vô thức gật nhẹ đầu, Donghae mỉm cười rúc sâu vào ngực anh, tìm kiếm cảm giác ấm áp mà cậu hằng thích.

-END CHAP 6-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro