Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sao rồi? – Eunhyuk đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn mấy tên đàn em vừa từ ngoài bước vào. Gần cả tuần nay rồi, anh đi tìm Donghae trong vô vọng, cậu dường như đã bốc hơi khỏi cái đất Hàn Quốc này rồi vậy.

- Dạ…đại ca… - bọn họ ấp úng, mặt cúi gằm xuống đất mà cơ thể run lên cầm cập.

- VÔ DỤNG! – Eunhyuk nắm lấy cái gạt tàn bằng thuỷ tinh trên bàn ném thẳng vào đầu của người vừa trả lời.

- AAAAAAA! – anh ta gào lên rồi khuỵ xuống ôm lấy cái đầu hiện tại đang chảy rất nhiều máu. Những người xung quanh vì vậy mà vội vây quanh đỡ lấy cơ thể của anh em mình.

- Tiếp tục tìm cho bằng được, không thì đừng vác mặt về đây nữa! – không một chút thương cảm, anh lạnh lùng bước đến gằn giọng ra lệnh rồi bỏ đi. Từ lúc Donghae rời xa anh, anh dường như đã trở thành một con người hoàn toàn khác, nóng nảy hơn, cáu gắt hơn, một đại ca vẻ ngoài lạnh lùng nhưng đối xử vô cùng tốt với đàn em mình có lẽ đã hoàn toàn biến mất, giờ đây người ta chỉ dễ dàng nhìn thấy một Eunhyuk lúc nào cũng hoang mang, cau có.

-------------------------------------------

Eunhyuk lảo đảo bước vào phòng, trên tay vẫn còn cầm chai rượu đang uống dở. Ngày nào cũng vậy, nếu không đi tìm cậu thì anh lại uống say bí tỉ. Tình yêu của anh đối với Donghae là thật nhưng lại chưa từng ngờ rằng cậu đối với anh quan trọng đến vậy. Anh sợ mất cậu, rất sợ. Một lần mất Yoohee, anh có thể đứng lên, nhưng còn lần này thì…

Eunhyuk ngã lăn xuống giường, bàn tay yếu ớt thả rơi chai rượu xuống đất vỡ tan tành, đôi mắt anh lim dim nhìn lên trần nhà bất động rồi từ từ khép lại. Có lẽ nào hạnh phúc của anh lại một lần nữa vuột khỏi tầm tay?


ĐOÀNG

- YOOHEE!!! – Eunhyuk mở to hai mắt nhìn người con gái anh yêu tự kết liễu đời mình bằng một khẩu súng lục, rồi hối hả chạy đến ôm lấy cơ thể cô trước khi nó kịp chạm đất – Yoohee…! - đôi môi anh mấp máy gọi tên cô một cách hoang mang.

- Eunhyuk! – bàn tay đẫm máu của Yoohee chậm chạp đưa lên áp nhẹ lên má anh.

- Tại sao…tại sao em lại làm như vậy chứ? – anh gấp gáp hỏi, đôi mắt dần đỏ hoe lên.

- Eunhyuk…em…xin lỗi! – Yoohee mỉm cười nhưng nước mắt cô lại lăn dài mất rồi – Em đã lừa dối anh…em không xứng đáng để được anh yêu….chỉ còn cách này thôi….

- Ngốc quá! Em nói gì vậy? Anh sẽ tha thứ cho em, sẽ bỏ qua tất cả mà…Yoohee! – Eunhyuk hoảng hốt nói khi Yoohee dần lịm đi.

- Em biết mà, em biết…thật sự anh là một người rất tốt…nên…đây là sự lựa chọn cuối cùng của em rồi…em không muốn có lỗi với anh, cũng không thể cãi lời appa…. - Mỉm cười, cô cố mở mắt nhìn anh lần nữa – Eunhyuk à, em yêu anh! – rồi nhắm hẳn mắt lại, bàn tay lạnh lẽo buông lơi.

Đôi mắt Eunhyuk mở to lần nữa, bàn tay vội vàng nắm lấy bàn tay kia nhưng không kịp, nó đã vuột khỏi tầm nắm của anh.

- Yoohee……- Eunhyuk lắp bắp như không tin vào mắt mình - YOOHEEEEE!!! – gào lên, anh ôm chầm lấy Yoohee để mặc cho nước mắt tuôn trào. Tình yêu của anh, mất rồi…


- Hyukie à… - Donghae nhảy phốc ra trước mặt Eunhyuk với nụ cười tươi rói – Hyukie có yêu Haenie không? – cậu chớp chớp mắt hỏi, vẻ mặt vô cùng nghịch ngợm.

Mỉm cười không đáp, anh vươn tay toan ôm lấy cơ thể kia vào lòng nhưng chợt bị Donghae đẩy ra, gương mặt cậu bỗng trở nên sắc lạnh.

- Anh không có yêu Haenie! – cậu lí nhí nói, ánh mắt đầy oán hận chiếu thẳng vào người anh rồi chợt gào lên – ANH KHÔNG CÓ YÊU HAENIE!!! – sau đó chạy biến đi.

- HAENIE! – Eunhyuk gọi lớn rồi chạy theo cậu nhưng không hiểu có cái gì đó cứ níu chân anh lại, khiến cho bóng dáng cậu cứ thế mà xa mãi, xa mãi sau đó biến mất hoàn toàn.


- HAENIE! – Eunhyuk giật mình ngồi phắt dậy, mồ hôi túa ra ướt cả cái áo sơ mi xộc xệch. Anh thở gấp, trái tim hiện tại đang đập một cách điên cuồng, giấc mơ vừa rồi thật sự rất đáng sợ nhưng liệu có đáng sợ bằng hiện thực? Đảo mắt nhìn xung quanh, anh dần lấy lại điềm tĩnh. Không gian hiện tại chỉ có mỗi mình anh. Yên ắng … yên ắng đến lạnh người.

Chỉ mới một tuần trước đây, căn phòng này vẫn còn rôm rã tiếng cười nói của cậu kia mà. Sao giờ lại vắng lặng thế này?

Vô tình đưa mắt về phía chậu cá cảnh gần cửa sổ, hình ảnh Donghae lại hiện ra rõ mồn một. Hai con cá vàng kia là do cậu một mực đòi nuôi, mà giờ lại nỡ lòng bỏ phế vậy sao?

-------Flashback------------

- CHÚ ƠI !!! – Donghae hối hả chạy vào phòng Eunhyuk, trên lưng vẫn còn đeo chiếc cặp chưa kịp bỏ xuống, cậu nhảy phốc lên giường, nơi anh đang ngồi tựa lưng đọc báo.

- Gì vậy bảo bối? – anh mỉm cười hỏi, mắt vẫn không rời khỏi tờ báo.

- Gần trường Haenie mới mở một tiệm bán cá đẹp lắm! – cậu chu mỏ lên kể.

- Thì sao? – tư thế của anh vẫn không thay đổi.

Vòng tay ôm nhanh lấy vòng eo rắn chắc, Donghae tựa đầu lên ngực anh, giương đôi mắt cún con lên chớp chớp.

- Haenie muốn nuôi cá! Chú mua cho Haenie nha!

- Em có biết nuôi không mà đòi mua? – anh vẫn ung dung lật từng trang báo.

- Biết mà, Haenie thích mà, chú mua đi mà! – cậu nhăn mặt lay lay người anh.

- Được rồi, được rồi, mai anh sẽ mua cho Haenie! – anh gật gật nói bừa.

Khó chịu ngồi dậy giựt phăng tờ báo trên tay anh quăng sang bên, cậu dẩu môi lên nhìn anh:

- Haenie muốn mua ngay bây giờ cơ!

Nhìn chăm chăm lấy cậu một hồi lâu, lần đầu tiên có người dám hành động như vậy với anh, đúng là không biết sợ là gì.

- Chú~!!! – Thấy anh không phản ứng, cậu lại ôm chầm lấy rồi dài giọng nũng nịu. – Đi mua nha~!

Phì cười, anh cũng vòng tay siết chặt cơ thể bé nhỏ kia:

- Ừ thì mua, bảo bối của anh đã muốn rồi thì ai dám không làm chứ? – anh thì thầm vào tai cậu.

- Mua hai con nha! – Donghae ngẩng lên, giơ 2 ngón tay đòi hỏi.

- Nếu vậy thì em cũng phải tặng lại anh cái gì chứ? – Anh chợt nở một nụ cười nhếch mép gian xảo.

- Chú muốn cái gì? – Donghae tròn mắt ngơ ngác, gương mặt trông thập phần đáng yêu.

Hôn chóc lên môi Donghae một cái rồi đè nghiến cậu ra giường, gương mặt anh vẫn còn hiện rõ hai chữ “Sói đói”:

- Anh muốn em! – vừa thỏ thẻ nói anh vừa day day vành tai đang dần đỏ ửng lên kia.

- A! – Donghae vội vàng ngồi bật dậy đẩy anh ra, cậu gượng cười gãi gãi đầu không dám nhìn thẳng vào anh, cậu vẫn còn ngại ngùng mỗi khi anh muốn tiến xa hơn, muốn biến cậu trở thành nhân tình đúng nghĩa – Haenie đi thay đồ rồi chúng ta đi mua cá nhé! – hối hả leo xuống giường, cậu lon ton chạy về phòng mình, điệu bộ hệt như một đứa bé dễ thương vô cùng, khiến anh chỉ biết lắc đầu phì cười.
------end FB-------------

Mỉm cười vuốt nhẹ tấm drap giường, hơi ấm của cậu dường như vẫn còn đây. Cậu thật sự đáng yêu, hệt như một thiên thần, có chút gì đó nghịch ngợm nhưng vô cùng trong sáng. Đó là lý do vì sao mà anh không nỡ chiếm đoạt cậu một cách cưỡng ép, anh muốn cậu thuộc về anh…một cách tự nguyện.

Nhưng thuộc về anh rồi thì đã sao? Cũng chính một tay anh đẩy cậu ra xa mình đấy thôi.

Thở dài một cái đầy phiền muộn, Eunhyuk đứng lên bước lại chậu cá của cậu. Anh phải chăm sóc chúng thật tốt, cho đến ngày cậu trở về, nhất định cậu sẽ trở về bên cạnh anh, anh tin chắc là như vậy.

Bàn chân bước đi với vẻ mệt mỏi vì men rượu, Eunhyuk vô tình đá trúng vào cái ghế nhỏ màu xanh nằm gần cái bàn đặt chậu cá. Đây là cái ghế cậu vẫn hay kê sát cửa để ngồi chờ anh về mỗi khi anh đi đâu quá khuya. Con người bé nhỏ ấy những lúc lên cơn ghen cũng thật đáng sợ.

-----Flashback----

‘Cạch’ - Eunhyuk uể oải cố mở cửa thật nhẹ, hôm nay anh có cuộc giao dịch mới nên đến tận bây giờ - 1 giờ sáng rồi mới về đến nhà, có lẽ cậu đã ngủ say lắm rồi, anh không muốn phá giấc ngủ của tiểu bảo bối.

- Anh đi đâu mà giờ này mới về? – một giọng nói vẻ như đang cố kiềm nén sự giận dữ của mình lại vang lên trong bóng đêm làm anh thoáng giật mình.

Quay phắt lại phía phát ra âm thanh, anh càng giật mình hơn khi thấy Donghae đang ngồi trên cái ghế nhỏ sát cửa, tay ôm chặt con cá bông to lớn.

- A, bảo bối, em chưa ngủ nữa à? – anh gượng cười bước lại gần cậu, hai tay dang rộng ra toan ôm lấy Donghae.

- Đứng yên! – Donghae quăng con cá sang bên rồi đứng lên, lạnh lùng dùng tay chặn anh lại, đôi mắt sáng quắt chờ anh ngưng mọi hoạt động lại thì liền chậm rãi bước đi vòng quanh, kề mũi vào người anh mà hít hít.

- Em làm gì vậy bảo bối? – anh vẫn đứng yên bất động.

- Có mùi rượu! Anh mới đi uống rượu về đúng không? – cậu nhíu mày nhìn anh đầy khó chịu.

- Uhm, anh đi gặp đối tác mà! – anh phụng phịu gật gù.

- Có gái gú gì không, khai ra đi! – vẫn vẻ mặt đó, cậu chỉ thẳng tay vào mặt anh.

- Không mà! – anh chớp chớp mắt ra vẻ đáng yêu.

- KHÔNG CÓ MÀ ĐI ĐẾN GIỜ NÀY MỚI VỀ! ANH GẠT HAENIE! – Donghae bất chợt ngửa cổ lên trời gào khóc nức nở.

- Ơ…anh không có thật mà! Haenie ngoan tin anh đi! – Eunhyuk bối rối dỗ dành cậu, tay chân cứ thế mà quờ quạng chẳng biết làm sao.

- KHÔNG TIN, KHÔNG TIN, KHÔNG TIN, KHÔNG TIN !!! – Donghae nhắm chặt mắt đánh tới tấp vào người Eunhyuk. Và tất nhiên anh chỉ biết cố chịu đựng thôi, thật sự không muốn làm đau cậu nhóc ương bướng này chút nào.

Nhưng rồi:

- A! – Eunhyuk bất chợt rít lên làm Donghae giật mình dừng lại. Anh ôm lấy ngực mình ngồi khuỵ xuống.

- Anh sao vậy? – cậu lo lắng ngồi xuống cạnh anh, đôi mắt lại bắt đầu rưng rưng – Đau lắm à, Haenie xin lỗi mà!

Moaz~ – một nụ hôn ngay cái má bầu bĩnh hồng hồng đáng yêu, anh bật cười nhìn cậu tròn mắt ngẩn người ra.

- Anh đùa mà! Anh không sao!

Khẽ cắn môi nhìn anh, đôi chân mày Donghae chợt nhíu lại, cậu đẩy mạnh anh một cái rồi giận dỗi đứng bật dậy toan đi về giường nhưng bỗng khựng lại, cậu nhắm chặt hai mắt ôm lấy đầu mình, toàn thân có phần hơi chao đảo.

- Haenie! – anh hốt hoảng đứng nhanh lên đỡ lấy cậu – Em sao vậy?

- Em…chóng mặt quá! – Donghae thều thào nói, gương mặt trông khó chịu vô cùng.

- Anh đưa em đến bệnh viện! – Eunhyuk thật sự sợ hãi, anh cúi xuống bế bổng người cậu lên tiến nhanh về phía cửa nhưng:

- Hihi ~!!! – Donghae chợt khúc khích cười khi nằm gọn trong vòng tay anh – Anh bị lừa rồi nhé! – cậu chọc chọc ngón tay vào má anh một cách thích thú.

Hiểu ra vấn đề, Eunhyuk bặm chặt môi quay ngược lại, bước nhanh đến giường, anh ngã sấp xuống đè hẳn lên cậu.

- Dám lừa anh thì em chết chắc rồi bảo bối à! – anh liếm mép cởi phăng chiếc áo sơ mi trên người mình.

- AAAAAAAAAAAA!!! HYUKIE LỢI DỤNG! – Donghae hét lên khi anh bắt đầu rãi những nụ hôn táo bạo lên mặt mình. Cậu cứ như một đứa trẻ ranh mãnh vậy, dù miệng thì cười đấy nhưng cơ thể lại giẫy giụa không ngừng……..
---End FB----------

Eunhyuk bật cười vì những kí ức chợt thoáng qua vừa rồi, nhưng vô thức giọt nước mắt mặn chát cũng rơi khỏi khoé mi. Anh nhớ cậu, thật sự nhớ đến muốn điên lên rồi. Mím môi, anh nhắm mắt đưa tay lên lau vội mấy giọt nước đó đi.

Knock Knock Knock – tiếng gõ cửa chợt vang lên làm anh quay phắt lại. Bất giác mong chờ một điều gì đó, anh nở một nụ cười đầy hi vọng bước nhanh đến mở cửa:

- Haenie! – anh thốt lên cái tên quen thuộc ngay khi cánh cửa hé ra nhưng rồi nụ cười trên môi tắt hẳn. Là Young Ah.

- Đại ca! – cô cúi đầu chào anh, gương mặt âu sầu lộ rõ. Từ sau hôm đó, anh trở nên vô cùng lạnh lùng, dường như anh đang phủ nhận sự tồn tại của cô, một cái liếc mắt nhìn cũng tuyệt nhiên không có.

- Cô đến đây làm gì? – Eunhyuk quay phắt đi hướng khác một cách khó chịu.

- Em muốn nói chuyện với anh! – cô cúi mặt tiếp.

- Nhưng tôi không muốn nghe! – quay lưng một cách hờ hững, anh bỏ mặc cô đứng đó.

- ANH ĐỪNG NHƯ VẬY NỮA CÓ ĐƯỢC KHÔNG? LEE DONGHAE QUAN TRỌNG VỚI ANH ĐẾN THẾ SAO? – Young Ah gào lên, nước mắt lại trào ra.

- ĐÚNG VẬY! HAENIE ĐỐI VỚI TÔI LÀ VÔ CÙNG QUAN TRỌNG! – anh quay phắt lại lớn tiếng.

Im lặng nhìn anh một lúc lâu, Young Ah lấy lại bình tĩnh mím môi bước lại gần:

- Eunhyuk à, quên cậu ta đi, em yêu anh mà!

Bàn tay chậm rãi đưa lên toan nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh nhưng chưa kịp chạm vào thì :

- Tránh xa tôi ra ! – anh rụt nhanh tay lại đưa ra sau lưng rút khẩu súng lục chỉa thẳng vào đầu cô, không chút mềm lòng – Tôi sẽ không bao giờ vì cô mà làm tổn thương Haenie một lần nào nữa! – Gằn giọng nói thật rõ từng từ một, Eunhyuk hạ tay xuống rồi bỏ đi khỏi đó, không hề có chút bận tâm đến cảm nhận của Young Ah, bởi đơn giản anh thật sự không hề có chút tình cảm nào với cô, không hề.

Bất động để mặc cho nước mắt lăn dài, Young Ah nhìn anh bằng đôi mắt cay đắng nhưng sự thật vẫn không thể nào thay đổi, anh đối với cô thật quá nhẫn tâm. Gục hẳn xuống nền nhà, trái tim cô thắt lại. Liệu rồi chuyện gì sẽ xảy ra khi một tình yêu bị gạt bỏ một cách phũ phàng?

---------------------------------------

“Một tuần rồi!” – Donghae nằm trườn ra bàn, tay mân mê chiếc nhẫn trên tay. Vậy là đã một tuần cậu rời xa anh, cảm giác thật trống trải, cậu vẫn chưa thể thích nghi với nó để trở lại là một Lee Donghae hồn nhiên như trước khi biết anh. Nhớ.
Knock Knock Knock – tiếng gõ cửa vang lên kéo cậu quay về với thực tại. Mệt mỏi ngồi thẳng dậy, cậu hướng ánh nhìn ra phía cửa.

- Mời vào!

Cạch – cửa phòng bật mở ngay sau khi Donghae dứt lời.

- Anh Seung Jin! – cậu nở một nụ cười khẽ khi nhìn thấy người vừa bước vào. Chính là chàng trai ấy…

------Flash back------------

- Cá con ! – 1 giọng nói bất chợt vang lên kéo Donghae quay lại.

- Anh ? – Donghae tròn mắt nhìn người đối diện rồi nhào tới ôm lấy anh khóc nức nở.

Không nói gì, anh nở một nụ cười nhẹ vòng tay ôm lấy cơ thể cậu, nhẹ nhàng dỗ dành một cách vô cùng ôn nhu….


- Em uống đi! – Seung Jin trở vào xe, nơi mà Donghae đang ngồi thẩn thờ với đôi mắt vô hồn sau khi đã khóc ướt cả áo anh, anh đưa cho cậu một ly cacao nóng hổi còn nghi ngút khói.

- Cám ơn anh! – cậu phụng phịu nhận lấy từ tay anh rồi lại cúi gằm mặt xuống, lí nhí – Anh ơi, em thất bại rồi!

Mỉm cười, anh đưa tay xoa rối tóc cậu:

- Được rồi, anh biết Lee Eunhyuk không dễ đối phó mà, em cũng vất vả rồi!

- Nhưng mà em…. – cậu nhíu mày ngẩng lên nhìn anh.

- Anh nói là được rồi, anh không muốn nghe nữa! – anh gật gật cắt ngang lời cậu, có lẽ anh biết được cậu sắp nói rằng cậu cũng giống như Yoohee trước kia mất rồi – Anh chỉ không ngờ Lee Eunhyuk lại có sức hút đến vậy! – Seung Jin nở một nụ cười buồn.

Mím môi nhìn anh, cậu thở dài quay đi. Người anh rể hụt này đối với cậu cực kì tốt nhưng cậu lại không thể giúp đỡ gì cho anh, chỉ đơn giản là vì…cậu lỡ yêu con người mang tên Lee Eunhyuk mất rồi.

---------end flashback--------------------

- Anh nghe bác Lee nói em không chịu ăn uống gì hết đúng không? – Seung Jin bước lại chỗ Donghae rồi vào thẳng vấn đề.

- Chỉ là do em không muốn ăn thôi! – cậu thở dài chán nản.

- Em còn nhớ Lee Eunhyuk? – anh nghiêng đầu nhìn cậu.

- Em….- cậu ấp úng né tránh ánh nhìn như đang tra khảo từ anh.

Nhìn Donghae thêm một lúc, anh khẽ nhắm mắt gật gù:

- Lặp lại cho anh nghe lý do Yoohee mất?

Ngẩng phắt mặt lên nhìn Seung Jin nhưng ngay lập tức lại cúi xuống vì ánh mắt nghiêm túc của anh, Donghae nhíu mày lí nhí:

- Yoohee noona bị chính tay…. Lee Eunhyuk bắn chết! – trái tim cậu thắt lại khi nhắc đến cái tên này.

- Em vẫn còn nhớ! – anh bật cười nhìn cậu, một nụ cười bất mãn – Vậy tại sao lại yêu hắn?

Bất chợt trở nên kiên quyết, Donghae đứng phắt dậy:

- Nhưng có thật sự Yoohee noona là do Lee Eunhyuk giết không? Tiếp xúc với anh ta bấy lâu nay em không hề cảm thấy như vậy?

- Không cảm thấy? – Seung Jin cười khẩy rồi lớn tiếng – HẮN ĐÃ ĐỐI XỬ VỚI EM NHƯ THẾ NÀO MÀ CÒN BẢO VỆ HẮN NHƯ VẬY?

Im lặng không đáp, cậu thật sự không có câu trả lời về hành động của Eunhyuk cũng như thái độ của mình vừa rồi.

- Được rồi! Dù sao thì em cũng không cần tham gia vào chuyện này nữa. Nếu Eunhyuk không làm những trò đồi bại đó thì có lẽ khá khó để tìm cách đưa em về đây. Cũng xem như là một việc tốt, cho em thấy rõ bộ mặt thật của hắn mà không cần luyến tiếc! – Seung Jin lấy lại bình tĩnh nhẹ nhàng nói rồi mỉm cười xoa đầu cậu – Bây giờ thì đừng nghĩ ngợi gì nữa, mau ngủ đi, sáng mai còn bay về Mỹ. Mọi chuyện ở đây cứ để bác Lee và anh lo!

- Thù hận! Không thể bỏ xuống được sao ạ? – Donghae đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn anh, vì tranh giành quyền lực lẫn nhau mà chính những con người này đã tự gây ra cho mình đau thương, cậu ước gì mình được sinh ra trong một gia đình hoàn toàn bình thường, không cần danh vọng cũng chẳng cần quyền lực.

- Chuyện đó là không thể nào! Anh nhất định phải trả thù cho Yoohee, bằng mọi giá! – ánh mắt anh ánh lên vẻ giận dữ đáng sợ.

- Anh… - cậu nhíu mày gắt lên, cậu thật không muốn mất thêm bất kì một người thân nào nữa, kể cả Lee Eunhyuk.

- Không nói nhiều nữa, em cứ ngoan ngoãn về Mỹ đi! – Anh dứt khoát rồi quay lưng bỏ đi.

- Em muốn đi dạo một vòng trước khi về đó! – Donghae nói với theo Seung Jin, cả tuần nay rồi cậu không bước chân ra khỏi nhà, cậu muốn nhìn lại Seoul lần cuối, nơi mà có lẽ đã mang đến cho cậu những ký ức vô cùng ấm áp cùng ai kia.

Đứng khựng lại lưỡng lự một lúc lâu, Seung Jin từ tốn gật đầu:

- Anh đi với em!

---------------------------

- Seoul về đêm là đẹp nhất! – Donghae mỉm cười trong khi đang rảo bước trên đường cùng Seung Jin.

- Uhm! Hào hoa tráng lệ! – Seung Jin gật gù, nụ cười dịu dàng lại hiện hữu trên môi anh.

- Anh à, mình lại kia ngồi đi! – Donghae toe toét chỉ tay về phía một băng ghế bên đường rồi tung tăng chạy tới ngồi phạch xuống.

Chậm rãi bước đến gần, anh toan ngồi xuống cạnh bên nhưng chợt bị Donghae làm cho khựng lại:

- Anh Seung Jin, em muốn uống nước, anh đi mua cho em nha! – cậu chu chu mỏ lên nhìn anh nũng nịu.

- Được rồi, em ngồi yên ở đây, không được chạy lung tung biết không! – anh đồng ý ngay lập tức mà không có chút nghi ngờ, bởi tiểu thiếu gia đây đã muốn thì phải có cho bằng được mới thôi, có từ chối cũng vô ích.

- Nae ~ Cám ơn anh! – cậu mỉm cười tít mắt, tỏ vẻ ngoan ngoãn.

Xoa đầu cậu lần nữa, anh bước đi về hướng cửa hàng tiện lợi cách đó không xa lắm.

Vẫn giữ nguyên nụ cười nhìn theo dáng anh, Donghae đung đưa chân một cách hồn nhiên nhưng rồi sau khi anh khuất bóng, gương mặt cậu bỗng chốc trở nên buồn rượi. Nụ cười trên môi tắt hẳn, Donghae cúi mặt – “Hyukie ~ em sắp đi rồi, em muốn gặp anh lần cuối, có được không?” – Thở hắt ra một cái, cậu đứng bật dậy chạy đi, đây chính là lý do cậu muốn ra khỏi nhà. Có lẽ ngay cả Seung Jin cũng không thể ngờ cậu lại giỏi che đậy đến vậy.

-------------------------

“Anh nhất định phải ở đây!” – Donghae đứng trước cửa Free bar hồi lâu, cậu đưa tay kéo chiếc nón của cái áo khoác ngoài lên mặc dù trên đầu đã có chiếc nón lưỡi trai được kéo sụp xuống che bớt đi khuôn mặt xinh xắn. Đây là nơi cậu gặp anh lần đầu tiên, vì vậy lần gặp cuối cùng này, hi vọng anh sẽ xuất hiện.


Free bar vẫn đông đúc như ngày nào, tiếng la hét inh ỏi hoà với tiếng nhạc xập xình vẫn diễn ra hàng đêm, những con thiêu thân nhảy múa điên cuồng như không cần biết đến ngày mai, đâu đó lại thấp thoáng hình ảnh những đôi nhân tình đang quấn lấy nhau mặc kệ những người xung quanh. Donghae đưa mắt tìm kiếm khắp nơi. Không thể phủ nhận được là cậu đang vô cùng muốn gặp anh, cậu cũng nhớ anh đến điên lên rồi đây.

Vẫn tiếp tục len lỏi giữa đám đông, Donghae chợt khựng lại khi bắt gặp hình ảnh quen thuộc trước mặt. Là anh. Eunhyuk đang nằm gục trên bàn cùng chai rượu đang uống dở. Tấm lưng gầy gò toát lên sự cô độc khiến người khác phải nhói lòng. Đôi mắt Donghae chợt rưng rưng, cậu muốn chạy đến ôm lấy anh thật chặt nhưng lại không thể. Giữa hai người là một vách ngăn vô hình mãi mãi không thể phá vỡ.

Bàn chân Donghae vô thức bước đến gần nhưng rồi hối hả chen vào giữa đám đông khi Eunhyuk bất chợt đứng lên. Anh loạng choạng bước đi khỏi đó. Cái dáng vẻ tệ hại này, cậu chưa từng nhìn thấy cũng như không bao giờ dám nghĩ nó sẽ hiện diện trên hình hài của anh. Cậu đối với anh thật sự quan trọng vậy sao?

-------------------------

Eunhyuk rời Free bar với dáng vẻ say khướt, anh bước đi một cách lảo đảo mất thăng bằng. Đụng người này, va người kia, mặc kệ những lời đay nghiến của mọi người, anh vẫn lủi thủi bước đi như một hồn ma vất vưởng khiến Donghae nhiều lần muốn chạy đến đỡ lấy cơ thể anh.

“Lee Eunhyuk, anh là đồ ngốc, không có Haenie bên cạnh nên lộng hành uống say bí tỉ thế đấy à? Đã vậy Haenie sẽ giận anh luôn cho coi!” – Đôi mắt Donghae đỏ hoe lên, cậu cắn môi ngăn tiếng nấc của mình lại.

TIN TIN TIN – tiếng còi xe vang lên làm Donghae giật bắn mình, đôi mắt cậu mở to nhìn về phía Eunhyuk, anh vẫn không có dấu hiệu dừng lại mà bước hẳn xuống lòng đường trong khi chiếc xe kia đang chạy tới với tốc độ khá cao.

- HYUKIE! CẨN THẬN!!!

-END CHAP 8-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro