Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Editor: Qing Yun


"Em gái? Sao hôm nay lại gọi điện thoại cho anh? Ha ha."

Tiếng nói của anh họ Từ Hướng Dương truyền ra, Sở Thiên Tầm không khống chế được chính mình, vành mắt cô đỏ hoe.

Chẳng lẽ trùng sinh quay về cơ thể trẻ tuổi cho nên tuyến lệ cũng thoái hóa theo?

Sở Thiên Tầm nhớ rõ đã rất nhiều năm rồi mình chưa thật sự rơi nước mắt.

Đương nhiên, trong lúc cầu sinh gian nan, cô lợi dụng thân phận là phái nữ rồi giả vờ rơi nước mắt là không tính.

"Anh Hướng Dương, em tìm anh có chút việc." Sở Thiên Tầm nhanh chóng khống chế cảm xúc của mình.

"Sao sao, em nói đi, anh đang nghe đây." Từ Hướng Dương nói như tùy ý, nhưng thực tế có thể nghe ra sự căng thẳng.

Đầu bên kia có tiếng xào nấu đồ ăn, cũng có tiếng người đàn ông trung niên nói chuyện: "Ai gọi vậy? Là Tầm Tầm à? Bà xã, Tầm Tầm gọi điện thoại về này."

Sau đó là tiếng bàn ghế va chạm, cuối cùng là yên tĩnh lạ thường.

Sở Thiên Tầm có thể tưởng tượng ra, lúc này dì và dượng đã chạy nhanh đến bên anh họ Từ Hướng Dương, ba người nín thở chăm chú chờ nghe đứa cháu là cô nói chuyện.

Hơn một năm trước, bố mẹ Sở Thiên Tầm cùng qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ.

Lúc ấy Sở Thiên Tầm mới vào đại học, cô rất khó tiếp thu tin dữ này.

Cô vô cùng không hiểu chuyện, phát tiết nỗi bi thống này lên người thân duy nhất cũng là người đối xử tốt nhất với mình, chính là nhà dì cả.

Điều kiện kinh tế nhà dì cả không phải quá tốt.

Dượng và anh họ mở một cửa hàng hợp kim trong tiểu khu, lợi nhuận thảm đạm. Ngày thường cũng nhận một vài đơn trang hoàng nhà cửa.

Dì cả chỉ là một bà nội trợ bình thường.

Bố mẹ qua đời để lại cho Sở Thiên Tầm một căn phòng và bốn năm trăm nghìn tệ.

Một vài người thân rắp tâm bất lương thường xuyên nói này nói nọ với Sở Thiên Tầm, bởi vậy Sở Thiên Tầm cũng cảm thấy nhà dì cả quan tâm mình là vì muốn đoạt tài sản bố mẹ để lại cho mình. Cho dù bố mẹ đi rồi, dì cả và dượng bận trước bận sau, giúp cô lo liệu tang sự cho bố mẹ, sau đó còn lưu loát giúp cô xử lý quyền thừa kế tài sản cùng với những thủ tục rườm rà cần làm.

Nhưng cô vẫn không thay đổi suy nghĩ, luôn dùng khuôn mặt lạnh băng đối mặt với vài người thân yêu thương mình thật lòng.

Nhà dì cả coi thái độ khó chịu của cô là do cô vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau do mất bố mẹ, không những không để ý mà trái lại còn càng yêu thương bao dung cô hơn.

Ngày tận thế ập đến, các bạn học đều vội vàng liên lạc với bố mẹ người thân.

Sở Thiên Tầm thân là cô nhi chỉ nhận được điện thoại của hai người.

"Tầm Tầm, con, con ở bên đó có loạn lắm không? Con đừng sợ, đừng sợ nhé, dì cả và dượng sẽ đi đón con."

"Tầm Tầm, em đợi ở trường học đừng chạy loạn, anh lái xe đến thành phố Hoa tìm em ngay."

Đây là lần cuối cùng cô nghe được dì cả và anh họ nói chuyện.

Những năm tháng hỗn loạn tiếp theo, Sở Thiên Tầm từng về lại đảo Lộ nhiều lần, nhưng cô không tìm được nhà dì cả lần nào nữa.

Đây cũng là tiếc nuối lớn nhất trong lòng cô.

"Alô, Tầm Tầm, sao em không nói gì hết? Bây giờ em đang ở đâu?" Anh họ hỏi cô.

Sở Thiên Tầm thoát khỏi hồi ức, cô ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ trồng đầy bồn hoa nhà dì cả, nhẹ nhàng trả lời: "Em đương nhiên đang ở ký túc xá."

Cô rất muốn đi lên nhà, đi gặp nhà anh họ.

Nhưng cô không thể làm như vậy, cô không giải thích được vì sao đột nhiên từ trường học chạy về đây.

Đồng thời cô còn phải làm quá nhiều chuyện, không có thời gian dư thừa để trì hoãn.

Sở Thiên Tầm cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là 8:30 sáng ngày 18 tháng 3.

Cách tận thế còn bốn ngày.

"Là như thế này, em có một bạn học có căn biệt thự ở đảo Lộ, cậu ấy muốn lắp một vài cửa sổ nhôm chống trộm. Em nói với cậu ấy có thể thuê anh và dượng đi làm." Sở Thiên Tầm bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình.

"Ai nha, Tầm Tầm còn tìm việc cho anh nữa à? Được, địa chỉ ở đâu, anh và bố sẽ đi xem."

Thật ra căn biệt thự này được Sở Thiên Tầm mua sau khi bán phòng.

Chủ nhân biệt thự ở nước ngoài, tạm thời ủy quyền cho người môi giới, Sở Thiên Tầm sảng khoái thanh toán tiền thuê một tháng, tiền thế chấp và phí môi giới. Cũng ký hợp đồng thuê nhà ba năm, yêu cầu duy nhất là có thể trang hoàng và gia cố cửa sổ.

Sau khi tận thế bùng nổ, vì đảo Lộ là một hòn đảo riêng biệt, dân cư không nhiều, ma vật xuất hiện trên đảo tương đối ít, ở thời gian đầu, ma vật chưa tiến hóa bên ngoài còn chưa vượt qua biển rộng được.

Gần đảo Lộ có một quân đoàn lớn đóng giữ, bọn họ nhanh chóng tập hợp binh lực áp chế ma vật trên đảo.

Quân đội đánh vỡ cầu, khống chế được tình huống của đảo Lộ, khiến đảo Lộ trở thành một thiên đường dành cho người sống sót tị nạn trong giai đoạn đầu tận thế. Nhưng cũng vì vậy mà đảo Lộ đã bị hủy diệt ở giai đoạn sau.

Giai đoạn đầu tận thế, Sở Thiên Tầm từng trở lại đảo Lộ, khi đó cô được sắp xếp vào ở một khu biệt thự cùng một vài người còn sống.

Cô nhớ rõ trị an của khu biệt thự này khá tốt, cư dân trong khu cũng không bị xua đuổi.

Cô tính toán lừa nhà anh họ đến ở khu biệt thự này, chính là trong căn biệt thự mà cô thuê kia.

Ít nhất ở thời điểm tận thế bùng nổ, cô có thể cho bọn họ sống trong căn nhà đã được gia cố.

"Anh họ, hôm nay anh với dượng đi luôn đi. Không, tốt nhất là đi luôn bây giờ." Sở Thiên Tầm không cho Từ Hướng Dương có nhiều thời gian để suy nghĩ: "Việc không nhiều lắm, chỉ cần thêm hợp kim chống trộm lên cho mấy cái cửa sổ cùng với lắp dây thép chống trộm lên tường vây, thế là được. Người ta trả công hai trăm nghìn, yêu cầu duy nhất chính là làm nhanh chóng. Nhất định phải làm xong trong bốn ngày."

"Bốn ngày? Sao lại gấp như vậy?"

"Anh Hướng Dương, vì tìm việc cho mọi người mà em đã vỗ ngực cam đoan với bạn học đó. Anh nhất định phải làm tốt nha, em nhận tiền lương trả trước cho mọi người luôn rồi, tận một trăm nghìn đấy. Em gửi ảnh biệt thự cho anh xem."

Từ Hướng Dương còn định nói chuyện thì cô đã kết thúc cuộc gọi.

Sau đó anh ấy nhận được tin nhắn của Sở Thiên Tầm, cô gửi mấy tấm hình cho anh.

Đó là một căn biệt thự hai tầng, bên ngoài có tường rào bao vây, cả căn biệt thự nhiều nhất cũng chỉ có mười cửa sổ.

Tấm hình cuối cùng là ảnh chụp màn hình nhận được một trăm nghìn của Sở Thiên Tầm.

Từ Hướng Dương đưa điện thoại cho bố Từ Mậu Tài, hai người thương lượng một phen.

Từ Mậu Tài gọi điện thoại cho Sở Thiên Tầm: "Tầm Tầm à, con nghĩ cho dượng với anh họ, dượng rất vui. Nhưng kiếm tiền là thứ yếu, quan trọng vẫn là mọi người lo cho con. Không phải dượng không tin tưởng con, có điều yêu cầu của bạn học con hơi kỳ lạ."

Tuy rằng là bậc cha chú, nhưng khi nói chuyện với đứa cháu gái đang đến thời kỳ phản nghịch, Từ Mậu Tài vẫn cẩn thận châm chước: "Con xem, căn biệt thự này khí phái như vậy mà bọn họ lại yêu cầu lắp cửa sổ chống trộm, đã thế còn chỉ cần chặt chẽ kiên cố, hoàn toàn không phù hợp phong cách trang hoàng của căn nhà. Hơn nữa trả lương cũng cao, thời gian còn gấp, liệu có phải họ có vấn đề gì không?"

Sở Thiên Tâm đã chuẩn bị trước câu trả lời cho câu hỏi thế này, cô lôi đàn anh Phó Quốc Húc vừa bị cô vay oan một trăm nghìn ra gánh.

"Dượng không cần lo lắng đâu ạ, gia đình bạn của con có bối cảnh quân đội, ông nội còn là thủ trưởng quân khu, căn chính miêu hồng, tuyệt đối không có vấn đề gì. Biết đâu lãnh đạo người ta thích phong cách như vậy thì sao ạ?"

Từ Mậu Tài nghe vậy thì yên tâm hơn chút. Ông ấy chưa từng tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao như vậy, có lẽ người ta thật sự thích phong cách này.

Nhận công việc này, tính hết các loại phí thì ông ấy nhận được ít nhất một trăm nghìn, đây chính là một số tiền lớn.

Huống chi cháu ngoại gái đã nhận tiền tạm ứng rồi, ông ấy cũng không thể bỏ qua ý tốt của cháu.

"Vậy được rồi, dượng sẽ đi làm ngay, nhất định gia cố cửa sổ nhà bạn cháu thật vững chắc."

"Bố mẹ bạn con đều ở chỗ khác, nhà ở đây không ai quản, trong nhà cũng không có đồ đạc gì. Dượng và anh đến tiểu khu chỉ cần đưa căn cước cho bên bất động sản xem là lấy được chìa khóa, bạn học con đã nói trước với bên bất động sản rồi."

"Bọn dượng cứ đi như vậy hả?"

Từ Mậu Tài là người trung hậu thật thà, nếu nhận lương cao thì ông ấy cũng muốn đi làm sớm một chút, làm việc cho thật tốt.

"Vâng, dượng và anh mang đồ đạc đến. Tốt nhất gọi cả dì đi cùng, chỗ đó khá hẻo lánh, không có gì ăn. Biệt thự có nước và điện, dượng nói dì nấu cơm ở đó cho mọi người ăn luôn. Ừm, mang chăn và khăn trải giường nữa, buổi tối cũng ngủ lại đó, chỗ đó ở xa, đỡ phải chạy qua lại." Sở Thiên Tầm nhìn đồng hồ: "Yêu cầu duy nhất là phải nắm chặt thời gian, nhất định phải hoàn thành trước ngày 22."

"Được được, dượng đi chuẩn bị vật liệu ngay, chuẩn bị xong sẽ qua đó luôn."

Từ Mậu Tài hơi ngơ ngác, trong ấn tượng của ông ấy, cháu ngoại gái có tính cách hướng nội, sao đột nhiên lại trở nên nhanh nhẹn quyết đoán như vậy, sắp xếp công việc từ đầu đến cuối, không ngập ngừng chút nào.

"Dượng phải nhớ rõ đó, nhất định phải làm càng chắc chắn càng tốt."

"Ai, Tầm Tầm yên tâm đi, không thể làm mất điểm trước mặt bạn học con được. Huống chi người ta còn trả nhiều tiền như thế."

"Đúng rồi, dượng, bốn ngày sau bạn con sẽ chuyển nốt số tiền còn lại cho con, lúc đó con sẽ gửi cả cho mọi người nhé? Mấy ngày nay bận thi, không muốn chạy đến ngân hàng xếp hàng hai lần."

Sở Thiên Tầm không muốn trả tiền trang hoàng cho nhà dượng thật, đối với cô mà nói, bây giờ cô có càng nhiều tiền càng tốt.

Sau bốn ngày, tất cả tiền tài đều thành giấy lộn. Nhưng bây giờ cô còn cần thu thập tiền không từ thủ đoạn để đổi lấy vật tư.

Cũng may dượng cực kỳ tin tưởng cô.

Dì cả ở bên cạnh nhanh tay đoạt lấy điện thoại: "Tầm Tầm, con thi mới là quan trọng, đừng đi ngân hàng xếp hàng lãng phí thời gian, con chuyển tiền cho dượng lúc nào cũng được, mấy thứ ấy trong tiệm cũng có."

Sở Thiên Tâm mím môi, cô nhìn cửa sổ nhà dì cả một lát, cuối cùng quyết tâm cúp máy.

Cô đứng trong bóng râm ở tiểu khu, không lâu sau liền thấy dượng và anh họ đi từ trên tầng xuống, bọn họ đi vào tiệm, bận rộn dọn vật liệu lên chiếc xe pickup.

Sở Thiên Tầm nhìn một lát, cô nén dục vọng muốn tiến lên, rời khỏi tiểu khu.

Bây giờ cô không có năng lực bảo vệ nhà dì cả, ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì.

Trùng sinh, cô đã không mang dị năng quay lại, cũng không mang bất luận lợi thế nào về.

Cái mang về duy nhất chính là ký ức trong đầu cô.

Sau tận thế, trời giáng ma chủng, người bị ma chủng ký sinh ngoài biến thành ma vật thì còn khả năng trở thành "Thánh đồ".

Sở Thiên Tầm không có bất cứ lối tắt gì để tiến hóa thành Thánh đồ có dị năng.

Chỉ có chính diện chiến đấu với ma vật, lấy được ma chủng của đối phương rồi trở thành nhóm nhân loại đột phá sớm nhất.

Cô biết tư chất của mình không quá tốt, nhưng sinh hoạt ở tận thế mười năm đã dạy cho cô, trốn tránh chỉ có thể khiến mình càng nhỏ yếu hơn.

Lần trước khi cô hoảng hốt chạy trốn một đường từ thành phố Hoa đến đảo Lộ, nghiêng ngả lảo đảo, những việc cô gặp được ở ven đường đều là kỳ ngộ bây giờ của cô.

Sở Thiên Tầm vào một quán mì lâu đời, cô mua một bát mì quen ăn từ nhỏ tới lớn.

Đến bốn ngày sau, cô khó mà ăn được hương vị trong trí nhớ này nữa.

Thím đầu bếp dùng muỗng gỗ gõ nồi, nói: "Người đẹp, ăn chậm một chút, không ăn đủ có thể gọi thêm, thêm mì sẽ không lấy thêm tiền."

Sở Thiên Tầm nâng quai hàm phồng to, nói: "Thêm, thêm một phần."

Giữa trưa 12 giờ cô có chuyến bay quay về thành phố Hoa.

Sở Thiên Tâm đến sân bay trước thời gian cất cánh, cô nhìn đồng hồ, vẫn còn một giờ nữa.

Cô bèn đi đến phòng tập thể hình của sân bay, bắt đầu tập những bài nhẹ nhàng.

Cơ thể này thật sự quá kém, không chạy được vài bước đã bắt đầu thở hổn hển, chỉ gập bụng và làm squat mấy vài là tay chân cơ bắp bủn rủn hết.

Nhưng dù mệt cỡ nào cũng tốt hơn chết ở trên đường chạy trốn.

Bắt đầu từ sau khi trùng sinh trở về ngày hôm qua, Sở Thiên Tầm luôn dành thời gian rèn luyện thể lực.

Cô muốn cơ thể thiếu ràn luyện của mình nanh thích ứng, thích ứng cuộc đào vòng vào bốn ngày sau.

Máy bay đến thành phố Hoa, vừa xuống máy bay Sở Thiên Tầm đã nhận được cuộc gọi của anh họ.

"Tầm Tầm, anh đến biệt thự rồi, bên bất động sản cũng đã đưa chìa khóa cho anh. Đúng là chỗ nay hơi xa nhà, bố đã gọi mẹ đến đây hỗ trợ. Bọn anh tính làm giống em nói, mấy ngày nay ăn uống ở đây luôn. Anh xem tình huống, chắc sẽ làm kịp."

"Vâng, mọi người an tâm ở đó, làm xong thì chụp ảnh cho em, bạn học em không có ý kiến thì mọi người có thể quay về. Đúng rồi, khả năng mấy ngày nay sẽ có rất nhiều đơn hàng được giao đến, anh hỗ trợ nhận giúp, nhận được thì cất vào tầng hầm là được."

Sở Thiên Tầm vừa dặn dò vừa mua sắm trên điện thoại.

Gạo, mì gói, bánh quy, máy phát điện...

Cô thậm chí không xem đánh giá chỉ tiết, chỉ liều mạng mua sắm tất cả nhu yếu phẩm cần thiết với số lượng không khiến người khác chú ý, tất cả đều được gửi về căn biệt thự kia.

Quay lại con đường đã từng đi qua, nếu con đường trở thành Thánh đồ thuận lợi, cô sẽ trở lại đảo Lộ.

Như vậy cô có thể ở bên nhà dì cả, sắp xếp cuộc sống sau này, tránh những người và việc nguy hiểm, làm cho cuộc sống sau này tốt hơn một chút.

Nếu cô chết trên đường, nhưng vậy những vật tư này có thể làm nhà dì cả ở lại biệt thự sống được một thời gian. Cũng coi như một cách trả ơn họ.

Sở Thiên Tâm nhìn đồng hồ.

3:00 ngày 18.

Cô đi vào một công ty cho vay tiền.

Tất cả đều đang trong kế hoạch của cô.

Cách ngày tận thế tiến đến còn bốn ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro