Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6
Editor: Qing Yun

"Thiên Tầm, Thiên Tầm, tận thế rồi mà mày còn có tâm trạng ngồi đây chơi máy tính à?"

Cam Hiểu Đan và Hàn Huyên xách túi mua hàng đi vào phòng.

Trong miệng bọn họ hi hi ha ha nói tận thế, nhưng trong lòng lại tràn ngập hưng phấn với việc cuộc sống bình đạm có thể xảy ra sự kiện đặc biệt.

Rốt cuộc ngoài việc trên trời xuất hiện một vầng trăng khổng lồ sau đó đổ trận mưa đá quý thì thế giới vẫn chưa xảy ra thay đổi gì cả.

Sở Thiên Tầm ừ một tiếng.

Cô cố gắng tận dụng chút thời gian cuối cùng để tải một ít tài liệu có khả năng sẽ dùng đến, điện thoại di động kẹp trên vai, cô đang nói chuyện với nhà dì cả.

"Tầm Tầm, cháu chờ ở ký túc, dì và dượng sẽ đến thành phố Hoa đón cháu ngay." Dì nói những lời giống y như kiếp trước.

"Dì ơi, cháu lặp lại lần nữa, ngay bây giờ, dì dượng đi đóng hết tất cả cửa sổ lại, kéo kín rèm cửa. Mọi người ở yên trong căn nhà đấy, tuyệt đối không được ra ngoài, dù có ai đến cũng không mở cửa, biết không? Cháu sẽ đến tìm mọi người."

"Tầm Tầm, em đang nói ngốc gì thế, anh lái xe..." Từ Hướng Dương đoạt lấy điện thoại.

"Anh Hướng Dương." Sở Thiên Tầm ngắt lời anh ấy: "Anh đừng đến đây, anh đến nơi thì em cũng không còn ở trường học đâu. Anh bảo vệ tốt căn nhà kia, bảo vệ tốt dì dượng. Hãy tin em, em nhất định có thể trở lại Lộ Đảo. Chỉ cần mọi người còn ở đó thì em chắc chắn sẽ tìm được."

"Đừng tin bất cứ ai, đừng cứu giúp bất luận kẻ nào. Cũng đừng làm người khác phát hiện mọi người có đồ ăn. Chờ em trở về."

"Anh, anh nhất định phải nhớ kỹ, tận thế, thứ khủng bố nhất không phải ma vật mà là lòng người."

"Tầm... Tầm..."

Di động truyền đến một trận tạp âm, tín hiệu bị gián đoạn.

Sở Thiên Tầm yên lặng một lát, cô buông điện thoại xuống.

Hàn Huyên đặt túi mua hàng lên bàn: "A Tầm, sao mày còn nhàn nhã vậy, mọi người đều đang nói tận thế gì đó, mày không biết bây giờ siêu thị khủng bố cỡ nào đâu, tao với Hiểu Đan vất vả lắm mới mua được chút đồ này, bây giờ mày đi chắc cũng không còn gì để mua."

Cô ấy lấy một chiếc túi có năm gói mì ra, xé rách hai gói đưa cho Sở Thiên Tầm: "Này, chia cho mày một ít, vì cướp cái này mà suýt nữa là tao với một bác gái lao vào đánh nhau."

Cao Hiểu Đan cười hì hì móc mấy quả táo ra: "Tao giỏi hơn nhiều, tao còn cướp được táo, nào, mỗi người hai quả."

Sở Thiên Tầm nhận táo, cô lau hai cái lên áo, sau đó cắn một miếng.

"Này này, đây là cho mày giữ lại, chẳng may không có cái gì ăn còn có cái bỏ vào mồm, sao mày lại ăn luôn vậy."

"Ăn đi, trái cây quá nặng mày không mang đi được đâu." Sở Thiên Tầm một tay cầm táo gặm, một tay kéo tấm rèm che trên giường, cô kéo bốn túi to trên giường ra.

"Đồ đạc giống nhau cả, mỗi người một phần, tự lấy cất đi. Bớt mang mấy đồ vô dụng, không đeo được còn lãng phí thể lực."

Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan tò mò lục xem túi mà Sở Thiên Tầm cho.

"Oa, có cả thuốc và bánh nén khô, A Tầm, mày ra ngoài mua từ lúc nào thế?"

"Trời ạ, cái dao này sắc quá, tao cũng không dám dùng. Có cả chăn nữa, Thiên Tầm, mày đúng là trâu bò."

Trong lúc các cô ấy thảo luận rôm rả, Sở Thiên Tầm đã ăn xong quả táo.

Cô mặc đồ bảo hộ vào người, đi đôi giày quân dụng, đeo bao tay màu đen và đồng hồ thể thao.

Cô quấn mái tóc dài lên, cầm một chiếc kéo cắt hết phần đuôi tóc, chỉ để lại một nhúm tóc nhỏ.

Khi Hà Minh Diễm vào phòng, Sở Thiên Tầm đang dẫm một chân lên mép giường để buộc dây giày.

"Hả, sao mày lại cắt tóc vậy Thiên Tầm." Hà Minh Diễm sờ cái đuôi nhỏ kia, cô ấy nói: "Thế này không được, phải ra tiệm sửa lại đi."

"Mày mua được gì không Minh Diễm?" Cam Hiểu Đan hỏi.

"Không mua được, người đông quá, tao còn không chen vào nổi." Hà Minh Diễm cười e thẹn, cô ấy vuốt tóc mái.

Hàn Huyên hào phóng nói: "Bọn tao cho mày thêm vậy, Thiên Tầm còn chuẩn bị cho mỗi người một phần nữa. Mày mau cầm đi."

"A, không cần, cảm ơn bọn mày. Tạ Hiểu Bân nói chỗ ảnh có nhiều đồ ăn lắm. Tao lấy ít quần áo đến đó là được." Mặt Hà Minh Diễm hơi đỏ lên.

Tạ Hiểu Bân là bạn trai cô ấy, anh ta lớn hơn họ một tuổi, gia cảnh giàu có, anh ta thuê riêng một căn phòng ở ngoài trường chứ không ở trong ký túc xá.

Hà Minh Diễm lấy vài bộ quần áo cất vào một chiếc túi xách thêu hoa màu hồng nhạt sau đó cầm túi đi ra ngoài.

Sở Thiên Tầm túm tay cô ấy lại: "Ở lại ký túc đi Minh Diễm."

"Nhưng Hiểu Bân đang chờ tao dưới sân trường." Hà Minh Diễm khó xử, cô ấy đẩy tay Sở Thiên Tầm ra, từ chối lời giữ lại của cô.

Sở Thiên Tầm nhìn cô ấy một lúc lâu, cuối cùng đành từ bỏ.

"Cũng được, nhưng mày nhận lấy cái này đi."

Sở Thiên Tầm một lấy ba lô thể thao cô đã mua, bỏ hết vật tư cô đã phân cho một người vào, sau đó kéo khóa lên rồi đưa cho Hà Minh Diễm.

Hà Minh Diễm hơi do dự nhưng vẫn nhận lấy: "Ừ, vậy cảm ơn Thiên Tầm. Trời biến thành như thế, lòng tao rất sợ. Tao đến chỗ Hiểu Bân ở hai ngày, nếu không có việc gì tao sẽ quay về."

"Bảo trọng, Minh Diễm." Sở Thiên Tầm vỗ nhẹ vai cô ấy: "Thời điểm quan trọng nhớ phải dựa vào chính mình, đừng nghĩ ỷ lại người khác."

Sở Thiên Tầm nói lời này rất chân thành, nhưng Hà Minh Diễm nghe vào tai lại thấy không dễ chịu.

Cô ấy rời khỏi ký túc xá đến ở cùng bạn trai, vốn dĩ đã hơi xấu hổ khi đối mặt với bạn cùng phòng, bây giờ nghe Sở Thiên Tầm nói vậy, cô ấy cảm thấy Sở Thiên Tầm đang cười nhạo mình ỷ lại đàn ông, trong lòng hơi hụt hẫng.

Hà Minh Diễm bĩu môi, xách đồ đi xuống sân trường.

Bạn trai Tạ Hiểu Bân của cô ấy đang đứng ngoài cửa ký túc, cao lớn, đẹp trai, quần áo thời thượng.

Thấy cô ấy đi ra, anh ta lập tức tiến đến xách đồ giúp.

Hà Minh Diễm khoác tay bạn trai, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, dù là tận thế thì Hiểu Bân cũng sẽ bảo vệ mình, không có gì phải sợ cả.

Mấy người Thiên Tầm chắc chắn là vì không có ai để dựa vào, phải đáng thương ở lại ký túc xá, trong lòng ghen ghét nên mới có thể nói vậy.

"Diễm Diễm có đói bụng không? Anh đưa em đi ăn cơm nhé? Em muốn ăn gì?" Bạn trai Tạ Hiểu Bân dịu dàng hỏi.

"Em nghe anh." Hà Minh Diễm như chim nhỏ nép vào người.

"Ăn món Nhật được không? Không hiểu sao anh thấy đói bụng, rất muốn ăn cá sống cắt lát." Tạ Hiểu Bân liếm môi.

Kỳ quái, sao mình lại đói như vậy? Tạ Hiểu Bân thầm nghĩ.

Thật sự rất đói bụng, rất muốn ăn uống, ăn món tươi sống, vẫn còn máu tanh.

Tạ Hiểu Bân nhìn bạn gái sắc mặt hồng nhuận đang kéo tay mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại khát vọng kỳ diệu.

***

Một thanh niên đứng dưới gốc cây liễu trong sân trường.

Anh ta mặc một chiếc sơ mi trắng và quần dài màu đen, hơi thở phì phò, tay chống lên thân cây như đang không quá thoải mái.

Một vài bạn nữ ở cách đó không xa nhìn thấy, xô đẩy nhau muốn tiến đến.

"Này, đó có phải anh Đoạn không?"

"Đúng rồi, hot boy khoa Kiến Trúc, đẹp trai ghê."

"Muốn đi hỏi chút không?"

Hai người lô kéo nhau đi đến trước mặt anh ta.

"Anh ơi, anh không thoải mái ạ?"

"Có cần bọn em đưa anh đến phòng y tế không."

Hot boy khoa Kiến Trúc ngẩng mặt lên, khuôn mặt đẹp trai dại ra, anh ta nhìn chằm chằm bạn nữ trước mặt.

"Anh ơi? Anh bị sao vậy?" Một cô gái vươn tay quơ quơ trước mặt anh ta.

Xuyên qua những ngón tay được sơn xinh đẹp, cô gái nhìn thấy một hình ảnh khủng bố vượt qua sức tưởng tượng.

Khuôn mặt anh tuấn của đàn anh đột nhiên phồng lên như bóng cao su, ngũ quan bị dạt sang hai bên, giữa mặt nứt ra một khe hở, cả cái đầu như quả quýt lột vỏ, chia ra làm năm cánh mở ra năm phía, ở giữa có hai chiếc xúc tua bắn ra, chúng lay động duỗi về phía cô ấy.

Trong trường vang lên tiếng hét khủng bố chói tai.

Mấy người Sở Thiên Tầm đứng lên, cùng nhau dán vào cửa sổ nhìn xuống dưới.

Có một người đang đứng dưới gốc cây liễu.

Không,

Là một quái vật.

Quái vật kia mặc sơ mi trắng, quần tây đen, có cơ thể con người, nhưng năm cánh trên đầu đang giương nanh múa vuốt, giữa năm cánh ấy là hai đầu lưỡi dài đang quấn chặt phần đầu một bạn nữ mặc vá.

Một bạn nữ khác sợ tới mức nằm liệt dưới đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, cô ấy la hét không ngừng.

Trên đường, một đôi người yêu tay cầm tay đi tới, bọn họ nghe thấy tiếng hét, bạn nữ ngẩng đầu hỏi bạn trai: "Anh yêu, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?"

Bạn trai cô ấy nhìn xuống, sau đó ném tay cô ấy ra, anh ta vừa lăn vừa bò về phía sau, ánh mắt anh ta nhìn cô ấy như đang nhìn quái vật, anh ta chỉ vào mặt cô ấy, cả người run lên: "Em... Em... Em đừng đến đây! Á! Á!"

"Anh sao vậy? Trên mặt em có gì à?" Cô gái khó hiểu hỏi, cô ấy duỗi tay sờ mặt mình, cảm giác rất kỳ lạ, cô ấy sờ mặt mà lại kéo xuống một miếng da mềm, mặt trong lòng chất lỏng xanh lơ.

...

Tiếng hét khủng bố chói tai vang lên hết đợt này đến đợt khác quanh trường học.

Sân trường bình an vui vẻ ngày thường dần trở nên máu me không dám nhìn thẳng.

"Mẹ... Chuyện gì vậy?" Hàm răng của Hàn Huyên run lập cập, cô ấy gập ghềnh hỏi.

"Không, không biết nữa, quái, quái vật." Hai chân Cam Hiểu Đan run lên, cô ấy không đứng thẳng được, người xụi lơ xuống theo vách tường.

"Chắc chắn là nằm mơ, chắc chắn chúng ta đang nằm mơ." Cô ấy lẩm bẩm, mồ hôi lạnh đầy đầu.

Chỉ có Sở Thiên Tầm thờ ơ đứng trước cửa sổ, lạnh nhạt mà bi thương nhìn mọi thứ trước mắt, cô nói: "Không phải mơ, đây là cuộc sống của chúng ta sau này."

...

Khắp nơi trong trường đều là tiếng la hét xin giúp đỡ. Nhưng mà không ai có thể cứu bọn họ được.

Những người bị quái vật giết chết, không bao lâu lại lung lay bò lên, biến thành yêu quái mới.

Ký túc xá, nơi đâu cũng là la hét hoảng sợ, mọi người theo nhau bỏ chạy.

Sở Thiên Tầm khóa trái cửa phòng ký túc, cô đẩy hai cái bàn đến sau cửa, cũng kéo rèm che lên.

Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan ôm nhau nằm liệt trên sàn nhà, sắc mặt trắng bệch, cả hai run bần bật trơ mắt nhìn Sở Thiên Tầm làm mọi thứ.

"A Tầm, mày, mày không sợ à?" Hàn Huyên run rẩy hỏi.

"Sợ chứ," Sở Thiên Tầm xé ba gói mì, cô đổ nước sôi vào cho mì mềm ra: "Nhưng sợ cũng vô dụng, tao khuyên bạn mày tốt nhất nên quen nhanh đi."

Cô lấy táo Cam Hiểu Đan mua ra, ngồi trên chiếc bàn trống bên cạnh thong thả gọt vỏ, thậm chí còn cắt táo thành từng miếng nhỏ chỉnh tề.

Có lẽ là bị thái độ bình tĩnh của Sở Thiên Tầm tác động, rốt cuộc Cam Hiểu Đan cũng khôi phục chút sức lực, đôi môi tái nhợt miễn cưỡng nói được ra lời.

"Thiên Tầm, mày, mày vẫn còn ăn được à?"

Sở Thiên Tầm bưng bát mì phần mình lên, không để ý chi tiết, ăn lung tung vài miếng cùng trái cây.

Cô nhìn Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan vẫn còn nằm bẹp trên đất.

"Ăn không? Những cái này không mang đi được, sau này muốn ăn cũng không dễ dàng đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro