Chương 110 - Tàng Phong 22 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 110 – Tàng Phong 22 - 4

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

--------------------------

Ngụy Vô Tiện nói: "Quan tài vốn dĩ để chứa người chết, ta đoán, hẳn là ban đầu ở đây chôn thi thể của Mạnh Thi, mẫu thân Kim Quan Dao. Hắn đêm nay tới đây là để đem thi thể mẫu thân hắn cùng viễn độ Đông Doanh."

Lam Hi Thần ngơ ngẩn không nói gì, Nhiếp Hoài Tang "A" một tiếng, bừng tỉnh nói: "Phải, nghe rất hợp lý."

Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Ngươi cảm thấy, người kia đào đi thi thể mẫu thân Kim Quang Dao sau đó sẽ xử trí thế nào?"

Nhiếp Hoài Tang: "Ngụy huynh sao ngươi luôn hỏi ta vậy, có thế nào thì ta cũng không biết a?" Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Nhưng mà..."

Nhiếp Hoài Tang chậm rãi vuốt lại mái tóc bị mưa to làm rối mù: "Ta nghĩ, nếu người này hận Kim Quang Dao như vậy, đối với thứ mà kẻ thù coi như tính mạng, hẳn sẽ không chút lưu tình, vô cùng tàn nhẫn đi."

Ngụy Vô Tiện: "Ví dụ như ngũ mã phanh thây, xong vứt mỗi nơi một phần, giống như Xích Phong Tôn?"

Nhiếp Hoài Tang kinh hãi, lùi lại vài bước: "Cái này cái này cái... này cũng quá độc đi..."

Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm hắn một lúc, cuối cùng nhìn đi chỗ khác.

Suy đoán rốt cuộc cũng chỉ là suy đoán, không có chứng cứ.

Nhiếp Hoài Tang lúc này mờ mịt cùng bất đắc dĩ, có lẽ hắn đang giả bộ. Hắn không muốn thừa nhận việc chính mình coi người khác như quân cờ, coi thường tính mạng người khác, hoặc kế hoạch của hắn vẫn chưa dừng lại tại đây, hắn sẽ làm thêm càng nhiều việc để giấu đi bộ mặt thật, đạt được mục đích lớn hơn; hoặc cũng có khi chẳng phức tạp đến thế. Đưa thư, giết mèo, đem đầu với thân của Nhiếp Minh Quyết hợp nhất, có khi lại là một người khác thì sao, Nhiếp Hoài Tang dù sao trước giờ cũng chỉ là một tên vô tích.

Có lẽ mấy lời cuối cùng của Kim Quang Dao, căn bản chỉ là lời dối trá khi bị Nhiếp Hoài Tang vạch trần ý đồ đánh lén, muốn nhiễu loạn tâm trí Lam Hi Thần, nhân cơ hội kéo hắn đồng quy vu tận. Rốt cuộc Kim Quang Dao cũng là tên chuyên nói dối, mà cũng chẳng kỳ quái khi hắn lại dối trá.

Đến khắc cuối cùng khi Kim Quang Dao thay đổi chủ ý, đẩy Lam Hi Thần ra, ai biết được hắn đến tột cùng nghĩ cái gì?

Bàn tay đỡ trán của Lam Hi Thần nổi đầy gân xanh, trầm giọng: "... Hắn đến tột cùng muốn như thế nào? Trước đây ta luôn nghĩ ta hiểu rõ hắn, sau lại phát hiện ta chẳng hiểu gì. Trước đêm nay, ta cho rằng một lần nữa ta có thể hiểu được hắn, nhưng hiện tại ta lại không hiểu."

Không ai trả lời được, Lam Hi Thần ngơ ngẩn: "Hắn đến tột cùng muốn làm gì?"

Thân cận nhất với Kim Quang Dao là hắn mà còn không biết, người khác càng không có đáp áp.

Trầm mặc một trận, Ngụy Vô Tiện nói: "Đừng đứng như vậy nữa. Cử vài người ra ngoài tìm người, lưu vài người ở lại coi chừng. Bằng mấy căn cầm huyền này cũng chẳng phong bế Xích Phong Tôn được bao lâu."

Giống như chứng minh phán đoán của Nguỵ Vô Tiện là đúng, trong quan tài lại truyền ra từng tiếng động lớn, mang theo lửa giận vô danh khiến Nhiếp Hoài Tang rùng mình một cái. Ngụy Vô Tiện liếc hắn: "Thấy không? Phải lập tức thay một cỗ quan tài kiên cố, đào cái hố sâu lấp xuống. Ít nhất trong vòng một trăm năm không thể phá ra. Nếu phá được, bảo đảm âm hồn không tan, hậu hoạn vô cùng..."

Hắn còn chưa nói xong, xa xa đột nhiên vang tới một tiếng chó sủa hùng hồn.

Ngụy Vô Tiện nhất thời biến sắc. Kim Lăng miễn cưỡng phấn chấn tinh thần, gọi: "Tiên Tử!"

Sấm sét đã ngừng, mưa to tầm tã cũng chuyển thành mưa nhỏ tí tách. Đêm dài nhất cũng đã qua đi, sắc trời dần sáng.

Hắc tông linh khuyển ướt sũng sải bốn chân, như một cơn gió lao vào, nhào về phía Kim Lăng. Đôi mắt tròn xoe ướt át, chân trước nâng lên đào đào lên đùi Kim Lăng ô ô khẽ gọi. Ngụy Vô Tiện thấy cái lưỡi dài đỏ tươi của nó vươn ra từ bộ hàm trắng nhọn đang không ngừng liếm láp tay Kim Lăng, sắc mặt hắn liền trắng bệch, mắt nhìn chằm chằm, há miệng thở dốc. Hắn cảm thấy linh hồn của mình giống như muốn biến thành một làn khói xanh từ trong miệng bay lên trời. Lam Vong Cơ yên lặng đem hắn đẩy ra phía sau che chắn, ngăn cách hắn cùng tầm mắt Tiên Tử.

Ngay sau đó, mấy trăm người vây quanh miếu Quan Âm, trong tay cầm kiếm, thần sắc cảnh giác, giống như chuẩn bị một trận đại sát. Nhưng mà, sau khi mấy người dẫn đầu vào miếu nhìn rõ tình hình, cả người lại ngây ngẩn. Nằm thì đều đã chết; còn chưa chết thì nửa đứng nửa nằm. Nói ngắn gọn, thi thể đầy đất, toàn thể hỗn loạn.

Hai vị cầm kiếm xông vào đầu tiên, bên trái là chủ sự Vân Mộng Giang thị, bên phải rõ ràng là Lam Khải Nhân. Lam Khải Nhân kinh hãi đầy mặt, còn chưa mở miệng hỏi có chuyện gì xảy ra, ánh mắt đầu tiên nhìn đến chính là cả người Ngụy Vô Tiện cơ hồ dán vào Lam Vong Cơ thành một thể. Trong phút chốc, Lam Khải Nhân muốn hỏi cái gì cũng quên mất, khuôn mặt đầy nộ khí, lông mày dựng ngược, thở hồng hộc làm cho bộ râu bay bay về phía trước. Chủ sự chạy nhanh đến đỡ Giang Trừng dậy, nói: "Tông chủ, ngài không sao chứ...". Lam Khải Nhân lại giơ kiếm lên quát: "Ngụy..."

Chưa nói xong, từ phía sau Lam Khải Nhân lao ra vài đạo thân ảnh bạch y, sôi nổi reo lên: "Hàm Quang Quân!"

"Ngụy tiền bối!"

"Lão tổ tiền bối!"

Lam Khải Nhân bị đứa cuối cùng va phải, suýt nữa nghiêng ngả, đầu bốc khói: "Không được chạy nhanh! Không được lớn tiếng ồn ào!"

Trừ bỏ Lam Vong Cơ nhìn ông hô một tiếng "Thúc phụ", không ai để ý đến đến ông. Lam Tư Truy tay trái bắt lấy tay áo Lam Vong Cơ, tay phải bắt lấy cánh tay Ngụy Vô Tiện, vui vẻ nói: "Quá tốt rồi! Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối, các ngươi đều không có việc gì. Xem bộ dạng gấp gáp của Tiên Tử a, chúng ta còn tưởng các ngươi gặp phải tình huống gì khó giải quyết lắm chứ."

Lam Cảnh Nghi nói: "Tư Truy ngươi hồ đồ sao, làm gì có chuyện gì mà Hàm Quang Quân không giải quyết được, đã nói ngươi đừng bận tâm rồi."

"Cảnh Nghi a, dọc đường người bận tâm hình như là ngươi mà."

"Tránh ra! Đừng nói hươu nói vượn."

Khóe mắt Lam Tư Truy liếc thấy Ôn Ninh đang bò dậy từ trên mặt đất, lập tức kéo hắn lại, nhét vào trong vòng vây của chúng thiếu niên rồi nhao nhao kể chuyện.

Nguyên lai sau khi Tiên Tử cắn thương Tô Thiệp, một đường chạy như điên, tìm được một gia tộc phụ thuộc của Vân Mộng Giang thị đóng tại trấn lân cận, trước cửa sủa như điên không ngừng. Tiểu gia chủ của gia tộc kia thấy vòng cổ đặc thù trên cổ nó có đánh dấu hoàng kim cùng phù hiệu, biết đây linh khuyển có lai lịch, chủ nhân tất nhiên có thân phận cao quý. Lại nhìn nó thương tích đầy mình, rõ ràng vừa trải qua một hồi chém giết, sợ là vị chủ nhân kia đang gặp nguy hiểm, không dám chậm trễ lập tức ngự kiếm mang nó đến Liên Hoa Ổ thông tri cho một vị lão đại Vân Mộng Giang thị chân chính. Vị chủ sự kia lập tức nhận ra đây là linh khuyển Tiên Tử của tiểu thiếu chủ Kim Lăng, lập tức phái người xuất phát đi cứu viện.

Lúc ấy đám người Cô Tô Lam thị cũng sắp rời khỏi Liên Hoa Ổ, Lam Khải Nhân lại bị Tiên Tử chặn đường. Nó nhảy dựng lên, cắn một mảnh vạt áo trắng hẹp của Lam Tư Truy, dùng móng vuốt đem nó vòng vòng trên đầu, muốn đem vải trắng cuộn lấy đầu, sau đó nằm trên mặt đất giả chết. Lam Khải Nhân không hiểu ra làm sao, Lam Tư Truy lại bừng tỉnh đại ngộ: "Tiên sinh, bộ dáng của nó, giống như bắt chước đai buộc trán nhà chúng ta? Nó có phải đang nói cho chúng ta biết, Hàm Quang Quân hoặc người Lam gia đang gặp nguy hiểm hay không?"

Thế là, Vân Mộng Giang thị, Cô Tô Lam thị cùng mấy gia tộc vẫn chưa rời đi lúc này mới tập hợp nhân lực, cùng nhau đi cứu viện.

Lam Cảnh Nghi tấm tắc khen: "May nhờ có Tiên Tử, không nghĩ tới nó thật đúng là một con linh khuyển a!"

Cũng mặc kệ có bao nhiêu linh tiên, đối với Ngụy Vô Tiện mà nói thì nó vẫn là một con chó, là thứ đáng sợ nhất trên đời, mặc dù có Lam Vong Cơ che ở trước người, cả người Ngụy Vô Tiện vẫn run rẩy.

Từ sau khi đám tiểu bối Lam gia tiến vào, Kim Lăng vẫn luôn trộm nhìn qua đây, xem bọn họ vây quanh Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ cãi cọ ầm ĩ, thấy Ngụy Vô Tiện sắc mặt càng ngày càng trắng, liền vỗ vỗ mông Tiên Tử, nhỏ giọng nói: "Tiên Tử, ngươi đi ra ngoài trước đi."

Tiên Tử rung đùi đắc ý, tiếp tục liếm hắn, Kim Lăng trách mắng: "Mau đi ra, không nghe lời ta hả?"

Tiên Tử ai oán nhìn hắn, quẩy đuôi vọt ra khỏi miếu, Ngụy Vô Tiện lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Kim Lăng muốn qua lại không muốn qua, còn đang do dự, Lam Tư Truy bỗng nhiên thấy được vật bên hông Ngụy Vô Tiện, cả người sửng sốt: "... Ngụy tiền bối?"

Ngụy Vô Tiện: "Hả? Làm sao?"

Lam Tư Truy ngơ ngẩn: "Ngài... Cây sáo kia, có thể cho ta nhìn một chút không?"

Ngụy Vô Tiện gỡ xuống: "Cây sáo này làm sao vậy?"

Lam Tư Truy hai tay nhận lấy, hơi hơi nhíu mày, thần sắc trên mặt có chút bối rối. Lam Vong Cơ nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện lại nhìn về phía Lam Vong Cơ, nói: "Tư Truy nhà các ngươi làm sao vậy? Thích cây sáo này của ta sao?"

Lam Cảnh Nghi cả kinh: "A? Cây sáo nát ngũ âm không đủ kia ném đi rồi sao? Cây sáo mới này cũng không tệ!"

Hắn lại không biết cây sáo "Không tệ" này chính là tôn dung pháp bảo hắn nhớ mãi không quên - quỷ sáo "Trần Tình" trong truyền thuyết, âm thầm cao hứng: "Thật tốt quá! Ít nhất sau này cùng Hàm Quang Quân hợp tấu sẽ không làm Hàm Quang Quân mất mặt. Trời ạ! Cây sáo cũ vừa xấu vừa khó nghe!"

Lam Vong Cơ gọi: "Tư Truy."

Lam Tư Truy lúc này mới lấy lại tinh thần, hai tay đem Trần Tình đưa lại cho Ngụy Vô Tiện: "Ngụy tiền bối."

Ngụy Vô Tiện tiếp nhận cây sáo, nhớ tới đây là do Giang Trừng mang đến, chuyển hướng bên kia thuận miệng nói: "Cảm tạ." Hắn giơ giơ Trần Tình: "Cái này, ta...để lại?"

Giang Trừng liếc hắn một cái: "Vốn dĩ nó là của ngươi."

Chần chờ một lát, môi Giang Trừng khẽ nhúc nhích, tựa hồ còn muốn nói cái gì, Ngụy Vô Tiện đã quay qua Lam Vong Cơ rồi. Thấy thế, Giang Trừng cũng im lặng không nói gì nữa.

Mọi người ở đây, có người dọn dẹp hiện trường, có người gia cố quan tài, có người suy xét làm sao di chuyển nó đi một cách ổn thoả, có người thì lại sinh khí. Lam Khải Nhân cả giận nói: "Hi Thần, ngươi đến tột cùng làm sao vậy!"

Lam Hi Thần đè nặng thái dương, giữa chân mày hiện lên nét buồn rầu khó diễn tả, mệt mỏi nói: "... Thúc phụ, ta cầu ngài. Đừng hỏi nữa. Thật sự. Ta hiện tại thật sự không muốn nói gì cả."

Lam Khải Nhân chưa bao giờ thấy qua Lam Hi Thần chính mình nuôi lớn kia lại mang vẻ bực bội bất an như vậy, một bộ dạng thất thần thất lễ. Nhìn hắn, rồi lại nhìn Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ bị vây bên kia, càng nhìn càng nén giận, chỉ cảm thấy hai môn sinh đắc ý vốn dĩ hoàn mỹ không tì vết giờ lại đều không muốn ông quản, đứa nào cũng khiến người lo.

Chiếc quan tài đã bị niêm phong, bên trong chứa Nhiếp Minh Quyết cùng Kim Quang Dao không chỉ nặng một cách dị thường, còn phải vô cùng cẩn thận, bởi vậy xung phong nhận việc tới khuân vác nó là mấy vị gia chủ. Một vị thấy được diện mạo Quan Âm, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó giống như phát hiện trò vui, dẫn người khác tới xem: "Các ngươi xem khuôn mặt này! Giống Kim Quang Dao không?"

Người khác nhìn đều thấy kỳ lạ: "Quả thật là mặt của hắn! Kim Quang Dao làm cái trò này làm gì?"

Diêu tông chủ nói: "Tự phong là thần, cuồng vọng tự đại."

"Kia thật đúng là đủ cuồng vọng đủ tự đại. Ha ha ha."

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ cũng không hẳn là vậy.

Mẫu thân Kim Quang Dao bị người đời coi là xướng kĩ hạ tiện, Kim Quang Dao càng muốn dựa theo bộ dáng của mẫu thân hắn điêu khắc một tòa Quan Âm thần tượng, để vạn người quỳ lạy, hương khói cung phụng.

Nhưng bây giờ nói mấy thứ này còn có ý nghĩa gì. Không ai rõ ràng hơn Ngụy Vô Tiện, không có người quan tâm là thế nào, không có người tin tưởng là ra sao. Tất cả những thứ liên quan tới Kim Quang Dao đều sẽ bị suy đoán theo hướng ác ý nhất, rồi lưu truyền rộng rãi.

Sau một lúc, quan tài được niêm phong thêm một lần nữa cho chắc, trên đóng 72 cây đinh đào mộc, chôn sâu dưới lòng đất, dưới núi đặt một tấm bia cảnh báo.

Thứ bị niêm phong bên trong sẽ chịu cấm chế mạnh mẽ cùng muôn vàn thóa mạ vĩnh viễn không được siêu thoát.

Nhiếp Hoài Tang tựa cửa, nhìn vài vị gia chủ đem cỗ quan tài nâng ra ngoài cửa Quan Âm miếu, cúi đầu vỗ vỗ vạt áo dơ bẩn bùn đất, tựa hồ nhìn thấy cái gì, Ngụy Vô Tiện cũng nhìn qua. Rơi trên mặt đất là mũ của Kim Quang Dao.

Nhiếp Hoài Tang cúi người đem nó nhặt lên, lúc này mới từ từ đi ra ngoài.

Tiên Tử ở bên ngoài chờ chủ nhân đến nóng vội, ngao ngao kêu hai tiếng. Nghe thấy tiếng kêu, Kim Lăng bỗng nhiên nhớ lại lúc Tiên Tử vẫn là một con chó con cao chưa tới đầu gối, chính là Kim Quang Dao ôm nó về.

Khi đó hắn mới vài tuổi, cùng mấy tiểu hài tử khác trên Kim Lân đài đánh nhau, đánh thắng cũng chẳng thoải mái gì, ở trong phòng đập vỡ đồ đạc gào khóc. Thị nữ gia phó cũng không dám tới gần hắn, sợ bị hắn ném trúng. Tiểu thúc thúc của hắn lại cười tủm tỉm tới hỏi: "A Lăng, sao lại thế này?". Hắn lập tức đem năm sáu cái bình hoa ném vỡ bên chân Kim Quang Dao. Kim Quang Dao nói: "A nha, dữ quá, hù chết ta." Rồi lắc đầu bày ra bộ dạng thực sợ hãi.

Ngày hôm sau, Kim Lăng giận dỗi không ra ngoài, cũng không ăn cơm. Kim Quang Dao lại lúc ẩn lúc hiện ở cửa phòng. Kim Lăng dựa lưng vào cửa hô lớn đừng phiền ta, bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền đến tiếng chó con kêu ngao ngao.

Hắn mở cửa, Kim Quang Dao nửa ngồi xổm trước cửa, trong lòng ôm một con tiểu hắc cẩu mắt tròn xoe sáng lấp lánh, ngẩng đầu cười nói: "Ta tìm cho ngươi đồ chơi bé nhỏ, không biết nên gọi nó là gì đây, A Lăng ngươi có muốn đặt tên cho nó không?"

Nụ cười ôn nhu chân thành như vậy, Kim Lăng không thể tin tưởng Kim Quang Dao là đang giả bộ được.

Bỗng nhiên nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.

Kim Lăng luôn luôn cảm thấy khóc thút thít là biểu hiện của mềm yếu vô năng, đối với việc này luôn khịt mũi coi thường, nhưng giờ ngoài việc khóc lóc thì không có cách nào phát tiết được thống khổ cùng phẫn nộ trong lòng hắn.

Không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, hắn giống như không thể trách bất cứ kẻ nào, cũng không thể hận bất luận kẻ nào. Ngụy Vô Tiện, Kim Quang Dao, Ôn Ninh, mỗi người đều có trách nhiệm đối với cái chết của cha mẹ hắn, mỗi một người hắn đều có lý do căm thù đến tận xương tuỷ. Nhưng mỗi người cũng đều lại có lý do khiến hắn không thể hận nổi. Không hận bọn họ, hắn còn có thể hận ai? Chẳng lẽ hắn xứng đáng từ nhỏ mất đi song thân sao? Chẳng lẽ đã không báo thù được, đến hận cũng không được sao?

Cảm thấy không cam lòng. Cảm thấy ủy khuất. Hận không thể cùng chết cho xong hết mọi chuyện.

Diêu tông chủ thấy Kim Lăng nhìn chằm chằm quan tài khóc thút thít, nói: "Kim tiểu công tử, ngươi khóc cái gì? Khóc vì Kim Quang Dao?"

Thấy Kim Lăng không nói lời nào, Diêu tông chủ dùng khẩu khí của trưởng bối quở trách tiểu bối: "Khóc cái gì? Thu hồi nước mắt đi. Thúc thúc ngươi là người như vậy, không đáng vì hắn khóc. Tiểu công tử, cái này không phải ta nói, ngươi không thể mềm yếu như vậy? Ngươi biết cái gì đúng cái gì sai, nên chính ngươi..."

Nếu bây giờ mà Lan Lăng Kim thị vẫn còn là tiên đốc nhất thống bách gia tiên (đứng đầu bách gia), thì có cho mấy tên tông gia chủ một trăm lá gan cũng không dám lấy tư cách trưởng bối giáo huấn đệ tử Kim gia. Hiện tại Kim Quang Dao đã chết, Lan Lăng Kim thị không người chống đỡ, thanh danh cũng xấu đi, phỏng chừng sau này cũng không đứng dậy nổi, nên bọn hắn mới dám. Kim Lăng trong lòng vốn dĩ đang rối như tơ vò, nghe Diêu tông chủ khoa tay múa chân, một trận lửa giận xông thẳng lên đầu, hét lớn: "Ta muốn khóc lóc đấy thì làm sao! Ngươi là ai? Ngươi muốn cái gì? Ta khóc cũng muốn quản sao?!"

Diêu tông chủ không nghĩ tới giáo huấn không xong lại còn bị quát lại, nhất thời trầm mặt, người khác thấp giọng khuyên nhủ: "Được rồi, đừng cùng tiểu hài tử so đo."

Hắn lúc này mới thu hồi mấy phần thẹn quá hoá giận, hừ lạnh một tiếng: "Đó là đương nhiên. A, cần gì phải so đo với một tên vắt mũi chưa sạch không phân biệt thị phi?"

Lam Khải Nhân trông chừng quan tài khiêng lên xe kéo, quay đầu nhìn lại, ngạc nhiên hỏi: "Vong Cơ đâu?"

Lam Khải Nhân vừa rồi còn tính đem Lam Vong Cơ bắt về Vân Thâm Bất Tri Xử để từ từ nói chuyện một trăm hai mươi ngày, nói không được sẽ cấm đoán, ai ngờ nháy mắt người đã không thấy tăm hơi. Lam Khải Nhân loanh quanh vài vòng, giương giọng: "Vong Cơ đâu!"

Lam Cảnh Nghi đáp: "Mới vừa rồi ta nói chúng ta đem Tiểu Bình Quả đến, buộc ở ngoài miếu, Hàm Quang Quân liền mang theo... mang theo... cùng đi xem Tiểu Bình Quả."

Lam Khải Nhân hỏi: "Sau đó thì sao?"

Sau đó thế nào, không cần phải nói. Ngoài miếu Quan Âm, nào còn có bóng dáng Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ, Ôn Ninh?

Lam Khải Nhân nhìn Lam Hi Thần sau lưng còn đang thất thần, hung hăng thở dài một hơi, phất tay áo bỏ đi. Lam Cảnh Nghi nhìn bốn phía, cả kinh nói: "Tư Truy? Sao lại thế này, Tư Truy sao giờ cũng không thấy rồi?"

Kim Lăng nghe được Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ biến mất, vội vàng chạy ra, suýt nữa vướng ngạch cửa ngoài Quan Âm miếu. Nhưng có gấp thế nào cũng đuổi không kịp bóng dáng hai người kia. Tiên tử vòng quanh hắn vui vui vẻ vẻ, hè hè thè lưỡi. Giang Trừng đứng dưới một bóng cây trong miếu, nhìn nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Lau mặt đi."

Kim Lăng dùng sức lau lau mắt, rồi lau lau mặt, chạy lại hỏi: "Người đâu?"

Giang Trừng nói: "Đi rồi."

Kim Lăng thất thanh nói: "Ngươi để cho bọn họ đi như vậy?"

Giang Trừng châm chọc: "Không thì sao? Lưu lại ăn tối? Nói cảm ơn xong lại nói thực xin lỗi?"

Kim Lăng nóng nảy, chỉ vào hắn: "Khó trách hắn muốn đi, đều là do cái dạng này của ngươi! Cữu cữu ngươi sao lại chán ghét như vậy!"

Nghe vậy, Giang Trừng trợn mắt giương tay, mắng: "Đây là khẩu khí ngươi dùng để nói chuyện với trưởng bối? Ngươi muốn ăn đánh!"

Kim Lăng rụt cổ, Tiên Tử cũng rụt đuôi. Một cái tát kia của Giang Trừng không đáp xuống gáy Kim Lăng, vô lực thu lại.

Hắn bực bội: "Im đi. Kim Lăng. Im đi. Chúng ta trở về. Ai về nhà nấy đi."

Kim Lăng giật mình, chần chờ một lát, ngoan ngoãn mà câm miệng.

Cúi đầu cùng Giang Trừng sóng vai đi vài bước, hắn lại ngẩng đầu: "Cữu cữu, ngươi vừa rồi có phải có chuyện muốn nói hay không?"

Giang Trừng nói: "Nói cái gì? Không có."

Kim Lăng: "Vừa rồi! Ta thấy ngươi muốn cùng Ngụy Vô Tiện nói chuyện, sau lại không nói."

Trầm mặc sau một lúc lâu, Giang Trừng lắc đầu: "Không có gì đáng nói."

Muốn nói gì?

Nói, năm đó ta cũng không phải vì khăng khăng về Liên Hoa Ổ thu hồi thi thể phụ mẫu nên mới bị Ôn gia bắt được.

Trên đường chúng ta chạy trốn qua một trấn nhỏ, lúc ngươi đi mua lương khô, có một đám người Ôn gia đuổi theo.

Ta sớm phát hiện nên rời đi chỗ trốn lúc đầu, tránh ở góc đường để không bị bắt, nhưng bọn hắn ở trên phố tuần tra, như vậy sẽ đụng phải ngươi đi mua lương khô.

Cho nên ta chạy ra, đem bọn hắn dẫn dụ đi chỗ khác.

Chính là, tựa như Ngụy Vô Tiện năm đó đem Kim Đan mổ ra cho hắn, vô pháp nói cho hắn chân tướng, hiện giờ Giang Trừng cũng không thể nào nói ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro