Chap 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi loạng choạng trong không trung, chạm mắt với Arthdal.
"Huh?"
Sau đó, một cơn đau khủng khiếp ập đến đầu tôi.
Đau đầu quá, chết tiệt.
Cơn sốt ngày càng tăng cao. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng có thể cơ thể mình sẽ bốc cháy và phát nổ.
Tôi có một cơn khát cháy bỏng. Tôi muốn chạm vào ai đó. Dường như cơn khát này chỉ có thể được giải tỏa bằng cách tiếp xúc với người khác.
"Tốt nhất là em nên ngủ yên."
Giọng nói của Enoch vang lên.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trên giường.
Có vẻ như đó là phòng ngủ của Yuanna trên tầng hai. Không giống như phòng ngủ của Arthdal đã bị quái vật phá hủy, phòng ngủ của Yuanna vẫn ổn.
Tôi thấy Enoch đang đứng bên giường. Anh ta không mặc áo nhưng quấn băng quanh người.
Anh ấy trông cũng không được khỏe lắm. Nhưng bây giờ điều đó không còn quan trọng với tôi nữa.
"Làm sao tôi có thể ngủ như thế này được? Làm ơn đánh gục tôi đi, tôi không muốn chết trong đau đớn như thế này."
Tôi cầu xin và bắt đầu khóc.
'Cơ thể mình ngứa ngáy.'
Tôi đã cầu xin anh ấy một lần nữa.
"Enoch, tôi xấu hổ quá, làm ơn đánh gục tôi đi."
Nước mắt chảy dài trên má tôi bất chấp ý muốn của tôi. Enoch tỏ ra bối rối.
Khi sự bối rối của anh ấy ngày càng lớn, sự kiên nhẫn của tôi đã cạn kiệt. Tôi đưa bàn tay run rẩy của mình ra và kéo cánh tay anh ấy.
Khuôn mặt của Enoch ngày càng gần hơn. Khuôn mặt anh đầy sự kinh ngạc. Đầu mũi của chúng tôi cọ sát vào nhau. Tôi háo hức nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của anh, thật mềm mại khi chạm vào.
Những hơi thở phấn khích phả vào mặt nhau, tôi như muốn buông bỏ sự ràng buộc của lý trí.
'Xin hãy tỉnh táo lại, tỉnh táo lại đi.'
Tôi lẩm bẩm trong lòng nhưng cơ thể tôi hầu như không tuân theo mệnh lệnh của tôi.
Rồi Enoch cau mày nhìn tôi, vuốt tóc ra sau.
Cắn môi dưới với vẻ mặt bối rối, anh ấy đẩy tôi ra với vẻ mặt như đang ôm thứ gì đó rất cứng.
"Chết tiệt, em đang làm ta phát điên đấy."
Anh nghiến răng và lẩm bẩm.
Sau khi bị anh từ chối, tôi bật khóc với cảm giác nhẹ nhõm không hiểu sao lại khiến tôi buồn.
"Mau đánh gục tôi đi, tôi xấu hổ chết mất!"
Enoch chậm rãi nghiêng người về phía tôi. Tôi vật lộn trên giường và nín thở trong giây lát khi nhìn thấy khuôn mặt anh ấy đang tiến lại gần. Anh đẩy vai tôi sang một bên.
-đông-
Sau đó, tôi cảm thấy đau dữ dội sau gáy và tầm nhìn của tôi trở nên mờ đi.
Thật nhẹ nhõm. Tôi đã dùng miệng bảo anh ấy đánh gục tôi nhưng tôi không thực sự mong đợi anh ấy sẽ làm vậy.
Có lẽ vì tôi không phải nữ chính.
Vâng, tốt thôi. Điều phù hợp với tôi là một phim kinh dị sinh tồn.
***
Tôi nghĩ lúc tôi thức dậy là vào sáng sớm. Một luồng ánh sáng xanh chiếu vào qua cửa sổ phía trên phòng ngủ.
Tầm nhìn của tôi vẫn còn mờ. Khi tôi từ từ đứng dậy, tôi nhận ra rằng cánh tay của mình đang bị trói vào cột giường.
Chết tiệt. Tôi thở dài và nằm trở lại giường.
Rồi tôi quay lại và giật mình thấy Enoch đang ngồi trên sàn và ngủ tựa đầu vào cột giường.
Vừa nhìn thấy mặt anh, tôi liền nhớ rõ chuyện tối qua và hét lên trong lòng.
'Chết tiệt, mình xấu hổ quá!'
Khi tôi đang ngẫm nghĩ về lịch sử đáng xấu hổ của đêm qua, Enoch mở mắt ra.
"....Margaret?"
Tôi chạm mắt với Enoch khi hai tay bị trói vào cột giường, có phần xấu hổ.
"Tại sao, không hiểu sao, có vẻ như đã lâu lắm rồi."
Enoch nhìn thẳng vào mặt tôi mà không nói một lời. Tôi cụp mắt xuống trước ánh mắt nặng trĩu của anh.
"Anh có thể cởi trói cho tôi được không?"
Tôi hỏi mà không nhìn vào mắt Enoch.
Sau một lúc im lặng, một tiếng thở dài khá nặng nề vang lên. Rồi một cái bóng đổ xuống mặt tôi. Đó là vì Enoch nghiêng về phía tôi.
Chỉ sau khi anh ấy nới lỏng nút thắt cho tôi thì tôi mới có thể đứng dậy được.
Khi tôi ngồi trên giường và vỗ nhẹ vào cổ tay mình, Enoch đưa tay ra nắm lấy cổ tay tôi.
Enoch nhíu mày và nhìn cổ tay sưng tấy của tôi.
"Em phải bôi thuốc."
Tôi im lặng và không trả lời.
Enoch, người đang nắm cổ tay tôi, ngẩng đầu lên và nhìn tôi.
"Em có ổn không?"
"......Huh?"
Tôi chỉ chớp mắt với vẻ mặt ngơ ngác. Enoch lặng lẽ nhìn vào sắc mặt của tôi và hỏi lại.
"Ta hỏi bây giờ em ổn không."
"Tôi ổn. Còn ngài thì sao?"
Anh ấy đặt tay lên trán tôi.
"Ta ổn chứ?"
Tôi gật đầu bối rối trước câu hỏi kỳ lạ của anh. Sau đó anh ta cười một tiếng ngắn.
"Ta không ổn chút nào."
Anh ấy nghiêng đầu và nhìn tôi với ánh mắt uể oải. Anh chậm rãi xoa cằm rồi mỉm cười.
"Ta thực sự không thể rời mắt khỏi em một giây nào, Margaret."
Tôi chớp mắt trước lời nói của anh ấy và nhìn anh.
"Đó là điều tôi định nói."
Tôi lập tức sửa lại lời nói của mình.
"Ồ, tất nhiên là tôi không có gì để nói về chuyện xảy ra tối qua, nhưng..."
Anh ấy dường như không quan tâm nhiều đến những gì tôi nói.
"Chà...., Enoch? Hả?"
Anh chợt ôm lấy tôi.
Vòng tay của Enoch thật ấm áp và chắc chắn. Anh cúi đầu và tựa mặt vào vai tôi. Một hơi thở nóng hổi phả vào vai tôi.
"Ta mừng là em an toàn."
Anh ấy vùi mặt vào vai tôi và phát ra một giọng khàn khàn. Tôi ngậm miệng không nói một lời.
"Em có nên giải thích chuyện đã xảy ra không, Margaret?"
Enoch dịch ra xa tôi một chút và nhìn thẳng vào mặt tôi. Đôi mắt vàng của anh ấy quét kỹ làn da của tôi.
"Em đã ở đâu với Tháp chủ?"
"Tôi đã bị một con quái vật tấn công. Ngài có nhớ quả trứng nhỏ màu bạc mà chúng ta đã thấy trước căn nhà không?"
Enoch suy nghĩ một lúc trước câu hỏi của tôi rồi gật đầu.
"Không phải em đã di chuyển nó vào sâu trong rừng sao?"
"Kayden tìm thấy quả trứng ở một vị trí khác. Như thể ai đó đã di chuyển nó. Khi Kayden chạm vào nó, nó phát ra thứ gì đó giống như chất độc, nhưng khi tôi làm vậy thì nó vẫn ổn. Kỳ lạ phải không? Sau đó tôi đã gặp phải quái vật tarantula (nhện lông lớn ở vùng nhiệt đới)... Nó cũng ở phía trước vách đá."
Sau đó tôi kể cho anh ấy nghe câu chuyện rơi khỏi vách đá, câu chuyện quả trứng đi theo tôi và câu chuyện Eunji nở trứng và giúp đỡ chúng tôi.
"Cảm ơn."
"Hả? Ngài cảm ơn vì điều gì vậy?"
"Cảm ơn vì đã an toàn."
Đó là một điều kỳ lạ để nói và tôi cảm thấy như mặt mình đang nóng lên. Tôi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau tác dụng của chất độc Tentathionem à?
"......thế còn Enoch thì sao? Thế quái nào mà ngài lại trở nên điên cuồng thế?"
"Ta phải quét sạch lũ quái vật."
Tôi há hốc miệng trước câu trả lời thẳng thừng của anh ấy.
"Ôi chúa ơi, ý ngài là ngài cố tình làm điều đó? Ngài biết nó giống như tự sát, phải không?"
"Ta tin em sẽ quay lại."
Enoch nhìn tôi với ánh mắt đầy chân thành.
"Ngài sẽ làm gì nếu tôi không về kịp?"
"Ta đã yêu cầu Tổng Giám mục đâm ta bằng một thanh kiếm."
Đâm bằng kiếm....., trời ơi.
Tôi xoa mặt. Tôi nên làm gì với anh chàng này?
"Cảm ơn."
"Cái gì?"
"Cảm ơn vì đã an toàn."
Nghe tôi nói, anh ấy đột nhiên im lặng và nhìn tôi. Tôi im lặng nhìn đường gân đang mọc lên trên nắm tay anh.
Rồi anh lại ôm tôi và hít một hơi thật sâu.
Tôi vỗ nhẹ vào lưng anh ấy, chờ anh ấy bình tĩnh lại.
Enoch là một người có nhiều khuyết điểm về mặt tình cảm. Có lẽ lời nói của tôi đã an ủi anh ấy. Và rồi đột nhiên,
"Ta thích em, Margaret. Anh muốn em biết điều đó..."
Những lời anh nói ngay trước khi ngất đi lại hiện lên trong đầu.
'Điều đó có đúng không?'
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi không thể không hỏi anh ấy.
"Enoch, ngài nghiêm túc đấy à?"
Rồi Enoch buông tay ra. Khuôn mặt anh lấp đầy tầm nhìn của tôi.
"Ý em là gì?"
"Thì......"
Có một chút xấu hổ khi nói điều đó bởi chính miệng mình.
"Ngài có nhớ việc quay lại căn nhà gỗ và những gì ngài đã nói với tôi sau đó không?"
Trước câu hỏi của tôi, Enoch nhăn mũi và không nói gì với vẻ mặt trầm tư.
"......Không, ta không nhớ."
Như đã biết trước. Tôi đoán đó chỉ là điều vô nghĩa như tôi đã làm tối qua. Tôi phần nào thất vọng. Giật mình trước những gì mình nghĩ, tôi thở dài.
Tôi lắc đầu và đứng dậy khỏi chỗ.
"Tổng Giám Mục thế nào rồi?"
"Ừ, có lẽ ngài ấy vẫn bị trói ở cửa."
"Bây giờ tôi ổn rồi, có lẽ Tổng giám mục cũng vậy. Chúng ta đi xuống nhé?"
Enoch, người đang ngồi trên giường, trông buồn bã khi đứng dậy. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
"Sao em không nghỉ ngơi thêm chút nữa?"
Tôi lắc đầu.
"Ruzef chắc hẳn cũng đang gặp khó khăn nên chúng ta phải cởi trói cho ngài ấy."
"Được rồi. Dù sao thì ta cũng sẽ ở bên cạnh em nên sẽ ổn thôi."
Enoch gật đầu.
Điều đó có nghĩa là anh sẽ sát cánh và bảo vệ tôi nếu tình trạng của Ruzef không cải thiện? Tôi cố hỏi nhưng lại kìm lại.
Trước đây, lẽ ra tôi sẽ liên tục đặt câu hỏi với anh ấy mà không do dự, nhưng bây giờ, kỳ lạ thay, tôi lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Tôi có cách giải thích lời nói của anh ấy theo cách riêng của mình; rằng anh ấy sẽ ở bên cạnh tôi, nhưng không hiểu sao tôi không muốn phá vỡ cách giải thích đó.
Cuối cùng, tôi từ bỏ việc hỏi anh ấy.
Tôi đi xuống tầng một với Enoch. Đúng như dự đoán, Ruzef đang ngồi bị trói trước cửa căn nhà, khóc nức nở.
Sau đó anh ấy nhìn thấy chúng tôi từ tầng hai đi xuống với vẻ mặt vui vẻ.
Arthdal đang ngủ trước lò sưởi.
Nhân tiện, Eunji đâu rồi?
Tôi vừa nghĩ vừa cởi trói cho Ruzef.
Và nếu Tentathionem bắt đầu nở hoa....., Kayden có ổn không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro