Chap 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ấy nắm lấy cổ tay tôi và đặt thứ gì đó vào lòng bàn tay tôi. Tôi mở nắm tay ra thì thấy một chiếc nhẫn có viên ngọc lục bảo to bằng móng tay.

"Cái này là cái gì?"

"Phần thưởng cho việc bắt cá," Arthdal nói.

Ôi trời. Tôi cứ tưởng anh ta là một người đàn ông không có lương tâm, nhưng dường như anh ta ít nhất cũng có một chút cảm giác xấu hổ.

"Nó thật đẹp."

"Đó là một chiếc nhẫn pháp thuật" Enoch nói, liếc nhìn chiếc nhẫn tôi đang cầm.

Sau đó Arthdal vỗ tay và nói: "Banhwang thông minh đúng như mong đợi".



"Nó trông giống như một viên đá quý, nhưng 100% là đá ma thuật nguyên chất. Nó là một thiết bị phụ trợ kiểm soát dòng mana và cũng giúp giải phóng nó."

Có vẻ như đó không phải là một viên ngọc lục bảo gắn trên chiếc nhẫn mà là một viên đá ma thuật.

"Sao ngài lại cho ta thứ quý giá như vậy? Ta không biết sử dụng ma pháp, cũng không cần."

Tôi đưa tay định trả lại chiếc nhẫn nhưng Arthdal lắc đầu từ chối.

"Không dùng thì cứ cầm đi. Tôi cảm thấy rất khó chịu khi thấy người ta lãng phí năng lực của mình."

Tôi thực sự không muốn có nó, nhưng không hiểu sao tôi lại nghĩ mình sẽ gặp phải một tình huống khá rắc rối nếu cãi nhau với Arthdal thêm nữa nên tôi quyết định lặng lẽ nhận chiếc nhẫn.

"Thật đáng tiếc là chúng ta không thể kiểm tra sức mạnh của chiếc nhẫn ngay trên hòn đảo này. Suy cho cùng, các thiết bị phụ trợ là những thứ được kích hoạt bằng cách bơm mana vào chúng." Arthdal lẩm bẩm.

Nghe Arthdal lẩm bẩm, tôi nhận ra chiếc nhẫn này giống với chiếc khuyên tai của Kayden.

Lý do chúng tôi không thể sử dụng phép thuật trên đảo không phải vì mana trong chúng tôi đã hoàn toàn biến mất. Nói một cách đơn giản, mana của mọi người gần như bị 'phong ấn' trong cơ thể họ.

"Thử nó đi." Arthdal chỉ vào chiếc nhẫn tôi đang cầm.

"Không, cảm ơn. Dù sao thì nó cũng vô dụng trên hòn đảo này. Tôi sẽ thử nó khi trốn thoát."

"Được rồi. Cứ đeo vào đi. Đẹp lắm phải không?" Arthdal ép tôi.

Tôi bất đắc dĩ đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ, nghĩ rằng nếu tôi từ chối thêm nữa, anh sẽ chỉ làm phiền tôi nữa.

sraa!



Đột nhiên, mana chảy trong cơ thể tôi dao động và dần dần bắt đầu bị hút về phía ngón tay của tôi.



"Chờ đã, hả?"

Arthdal nhìn tôi đầy kinh ngạc.

Tôi cũng giật mình. Tôi nhìn vào ngón tay của mình, nơi mana đang tập trung. Đột nhiên, chiếc nhẫn bắt đầu phát sáng.

"Cái này là cái gì......"

Arthdal ngạc nhiên và nắm lấy tay tôi, rồi đôi mắt xanh của anh ấy lóe lên ánh sáng màu ngọc lục bảo.

Enoch chạy tới chỗ tôi, có lẽ lo lắng cho tôi.

"Margaret! Em ổn chứ?" Enoch che má tôi và nhìn vào nước da của tôi. Tôi gật đầu hoang mang và nhìn lại Arthdal.

Arthdal nhìn tôi với vẻ mặt nhăn nhó.

"Ngay khi tôi nắm lấy tay cô, mana của cô đã chảy vào tôi."

"Cái gì.....?"

Ý anh là gì? Tôi không hiểu anh ấy đang nói gì nên chỉ chớp mắt. Chẳng lẽ mắt anh ấy đổi màu ngay khi anh ấy nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của tôi?



Nghĩ lại thì tôi được biết chiếc nhẫn này là một công cụ phụ trợ có thể kiểm soát mana và cũng giúp 'giải phóng' nó.

"Cô cần phải truyền mana để chiếc nhẫn này hoạt động...... Không phải tất cả mọi người trên hòn đảo này đều không thể sử dụng phép thuật sao? Tại sao mana của tiểu thư lại được khai thông?"

Tôi cũng bối rối nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón trỏ.

Tại sao, không giống như những người khác, tôi có thể giải phóng mana?

"Có phải vì phép thuật trợ giúp mà ngài đã cho tôi không?"

"Không, tôi chưa nói với cô sao? Cô cần phải bơm mana để chiếc nhẫn này hoạt động. Tôi không thể sử dụng nó vì mana của tôi hiện tại đã bị chặn. Bây giờ nhìn lại, có vẻ từ ban đầu cô chưa bao giờ bị chặn mana?"

Lúc này tôi mới nhận ra tại sao Eunji lại dám in khắc ấn vào tôi chứ không phải Archwizard Kayden, người có nhiều mana hơn tôi.

( Archwizard: Đại Phù Thuỷ ~ Wizard: là các phù thuỷ được đào tạo bài bàn thông qua trường lớp, phép thuật của họ được học thông qua nghiên cứu – như Harry Potter ấy)

Kayden là một người bình thường nếu mana của anh ấy bị chặn, còn mana của tôi thì không bị chặn ngay từ đầu. Tôi nghĩ mình được công nhận là một thực thể cấp cao hơn với rất nhiều mana.

"Tại sao cô không nói với tôi rằng mana của cô không bị chặn?"

Arthdal nhìn mặt tôi với ánh mắt nghi ngờ. Enoch cảnh giác với Arthdal và chặn đường anh ta.

Tôi hơi cúi đầu vào lưng Enoch và khẽ lẩm bẩm.

"Bởi vì tôi không biết. Như tôi đã nói trước đó, tôi thậm chí còn không biết sử dụng phép thuật."

Sau đó tôi nhìn lại vào mắt Arthdal. Đôi mắt của anh đã trở lại màu xanh ban đầu, không giống như một lúc trước.

"Nhân tiện, màu mắt của ngài đã thay đổi khi ngài nắm tay tôi. Đôi mắt của ngài có màu ngọc lục bảo."

Arthdal, người đang trầm ngâm như thể không hiểu tình hình hiện tại, ngẩng đầu lên.

"Khi tôi sử dụng Mắt ma thuật, màu mắt của tôi chuyển sang màu ngọc lục bảo. Tôi sử dụng mắt ma thuật của mình với mana mà Tiểu thư vừa cho tôi."



"......đợi đã. Ngài đang sử dụng mana của tôi à? Điều đó có thể được không?"

"Viên đá ma thuật này có chút đặc biệt, ngươi cho rằng ta cho ngươi thứ gì đó vô giá trị sao?"

Trước câu trả lời của Arthdal, Enoch gật đầu đồng ý. "Nó là một thiết bị phụ trợ giúp giải phóng mana, nên nó là một thứ đặc biệt."

Tôi ngước nhìn Enoch và hỏi Arthdal lần nữa.

"Vậy nếu tôi giải phóng mana của mình và giao nó cho người khác, liệu người đó có thể sử dụng nó không?"

Nói tóm lại, tôi có thể là người sạc mana của họ.

Arthdal gật đầu. "Tôi đoán vậy? Tôi đưa nó cho cô vì nó có thể giúp kiểm soát dòng mana của cô, nhưng cô định dùng nó để giải phóng mana phải không? Tôi chưa bao giờ làm điều đó trước đây, nhưng..... cô sẽ làm điều cô vừa làm với tôi, với Thái tử à?"

"Sẽ ổn chứ?" Tôi hỏi.

Theo gợi ý của Arthdal, tôi ngước nhìn Enoch. Sau đó Enoch nhìn Arthdal một lúc rồi gật đầu.

"Để xem tôi có thể sử dụng kiếm được không."

Phép thuật và kiếm thuật đều là sức mạnh dựa trên mana, nên có thể sử dụng được chúng.

Enoch rút kiếm ra khỏi bao ở thắt lưng.

Tôi nắm lấy tay Enoch. Sau đó một tia sét màu vàng lóe lên xung quanh thanh kiếm của Enoch.

"Điều này đã nói rõ. Tiểu thư Floné là người duy nhất có thể sử dụng phép thuật trên hòn đảo này." Arthdal đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nói như vậy.

Enoch lại đứng quay lưng về phía tôi với vẻ mặt căng thẳng, tay cầm kiếm.

Arthdal từ từ tiếp cận chúng tôi với hai tay khoanh lại.

"Nó thực sự....., kỳ lạ."



Tôi, người được coi là đáng ngờ nhất, lại càng đáng nghi hơn vì điều này. Tuy nhiên, không thể nói đó là do trong cơ thể Margaret có một linh hồn khác.

Giờ nghĩ lại, tất cả chúng ta đều có một điểm chung: lượng mana khổng lồ, cho dù đó là sức mạnh ma thuật hay sức mạnh thần thánh.

Có lẽ ai đó đã nhốt chúng ta trên hòn đảo này để kiểm tra mana của chúng ta chăng? Nhưng tại sao họ lại chặn việc sử dụng mana?

Và lý do tại sao chỉ có tôi mới có thể sử dụng mana trong số họ có lẽ là vì một linh hồn ngoại lai tên là 'Lee Jinju' đã chiếm hữu cơ thể của Margaret, phải không?

Không có lý do nào khác hơn thế.

Arthdal nheo mắt lại và nhìn tôi chăm chú như thể đang cố đọc được suy nghĩ bên trong tôi.

"Không có gì lạ, đây là một tình huống đáng ngờ. Tất nhiên, tôi không có ý định buộc tội Tiểu thư là thủ phạm như trước đây. Theo những gì tôi thấy, Tiểu thư có vẻ như đã bị lôi kéo theo. Cũng hy vọng rằng một số người trong chúng ta không bị ảnh hưởng bởi luật của hòn đảo này."

Enoch, người vẫn đang nhìn chằm chằm vào Arthdal, nhận ra rằng anh ta không có ý định đe dọa tôi và cất kiếm lại.

Anh ấy quay lại nhìn tôi và hỏi: "Em nghĩ em đã sử dụng bao nhiêu mana? Có khó hơn trước không?"

Tôi lắc đầu trước câu hỏi của Enoch.





"Không, tôi không nghĩ có nhiều khác biệt so với trước đây. Ngay từ đầu tôi thậm chí còn không biết cách cảm nhận mana......"

Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Arthdal vỗ tay với vẻ mặt vui mừng. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đã lấy lại được động lực sống.

Nghĩ lại thì, anh ta là một người cảm thấy không thoải mái khi thấy mọi người lãng phí khả năng của mình.

"Xét cho cùng, lượng mana mà cô có rất lớn, có vẻ như cô ổn khi giải phóng lượng mana đó. Tôi sẽ dạy cô cách cảm nhận mana. Sẽ thật tuyệt nếu mana của Tiểu thư có thể được chia sẻ với người khác." ?"

Tôi không có bất kỳ khiếu nại lớn về điều đó. Thực tế là tôi không thể tự mình học phép thuật trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Giải pháp hiệu quả nhất trong tình huống này là giải phóng mana của tôi để người khác có thể sử dụng nó.

Arthdal chỉ vào Ruzef, người đang ngủ trong phòng khách.

"Khi Tổng Giám mục Ruzef tỉnh dậy, sẽ rất tuyệt nếu xem liệu nó có tác dụng với sức mạnh thần thánh hay không."

Nếu thứ tôi có là sức mạnh ma thuật, chẳng phải nó không liên quan gì đến sức mạnh thần thánh sao? Nếu đúng như vậy, ngay cả những lúc như thế này, Ruzef vẫn vô dụng...... Điều đó thật đáng buồn.

Có lẽ người có thể sử dụng mana của tôi một cách hữu ích nhất chính là Đại Pháp Sư Kayden.

***

"XX, lũ khốn nạn này!"

Kayden trói Diego và Yuanna vào túp lều rồi nằm cạnh họ.

"Ừm, bỏ cái này đi."

Giọng nói chói tai của Yuanna lọt vào tai Kayden nhưng anh vẫn nằm bất động.

Tiếng rên rỉ của Yuanna vẫn tiếp tục.

-quang.

Và rồi, Diego, người đang bị trói trong túp lều và vùng vẫy, đã phá sập túp lều.

"Tên khốn này đang làm cái quái gì vậy!" Kayden đứng dậy, vội vàng ôm Yuanna chạy ra khỏi lều.

Diego đứng giữa đống đổ nát. Hắn cau mày, xé phía trước cổ áo, thở ra một hơi nóng.

Đúng lúc đó, giọng nói của Yuanna vang lên.

"Chúa ơi, tôi nóng quá."

Yuanna trong vòng tay của Kayden, đưa bàn tay run rẩy của mình ra, thiếu kiên nhẫn ôm lấy cổ anh.

Một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai trần của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro