Chap 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nó giống như bản đồ của hòn đảo này."

Nghe Diego nói, Yuanna gật đầu, trải rộng tấm vải ra.

Có một dòng sông chảy giữa một hòn đảo lớn và một ngôi sao được vẽ ở đầu phía Tây Bắc của dòng sông. Không chỉ vậy, còn có một từ được viết bằng ngôn ngữ của Đế chế Langridge, 'Cung cấp', trên khắp hòn đảo.

"Ngôi sao này là gì? Và nguồn cung cấp? Đây là gì?"

Trước câu hỏi của Yuanna, cả Kayden và Diego đều lắc đầu.

Khi nhìn lại bản đồ, cô ấy lẩm bẩm, "Chà... nếu đây thực sự là bản đồ của hòn đảo này, tôi nghĩ tôi đã nhặt được thứ gì đó rất quan trọng. Nhưng tôi không biết tại sao nó lại ở đây."

Kayden, đứng cạnh cô và nhìn kỹ vào bản đồ, nghiêng đầu.

"Ai đã tạo ra bản đồ này?"

"Đó có phải là người đã dựng túp lều không? Hoặc là ai đó đã sống trên hòn đảo này, hoặc vẫn còn sống...... nếu không thì chính là người đã đưa chúng ta đến hòn đảo này."

Bởi vì lý luận của Yuanna có lý nên Kayden gật đầu mạnh mẽ.

"Điều đó có thể đúng."

Sau đó anh lấy tấm bản đồ mà Margaret đã rút ra từ trong túi.

"Đó là gì?"

"Ồ, tấm bản đồ Margaret đã vẽ."

Anh ta trả lời câu hỏi của Diego một cách khô khan và so sánh nó với bản đồ trong tay Yuanna.

"Chà, cô ấy vẽ nó khá chính xác phải không?"

Margaret nói rằng cô ấy đã nhìn thấy nó từ trên đỉnh núi và tự mình vẽ nó, địa hình giống đến mức đáng kinh ngạc với bản đồ mà Yuanna đã nhặt được lúc trước.

Tất nhiên, không giống như bản đồ này, được đánh dấu bằng nhiều biểu tượng khác nhau, bản đồ của Margaret không có thông tin nào khác ngoài địa hình.

"Chắc ai đó đã đánh rơi chìa khóa và bản đồ ở đây phải không?"

Yuanna lấy chìa khóa ra khỏi túi và nhìn chằm chằm vào nó, trầm ngâm suy nghĩ.

"Cô không còn nhớ gì nữa à?"

Trước câu hỏi của Kayden, cô lắc đầu.

"Không, tôi vừa tỉnh dậy và tìm thấy một chiếc chìa khóa bên cạnh."

"Có vẻ như đây không phải là một nơi đặc biệt có ý nghĩa gì cả. Chẳng có gì đặc biệt cả."

Ít nhất thì không có dấu hiệu của một cuộc tấn công của quái vật. Trông không giống như ai đó vô tình đánh rơi nó khi chạy trốn.

Kayden cẩn thận vòng qua Yuanna, cố gắng suy nghĩ nhưng không có câu trả lời.

Diego đang xem bản đồ Yuanna nhặt lên, vẻ mặt tò mò hỏi: "Đây không phải là một cây cầu sao? Tôi thấy cách đây không xa lắm."

Kayden và Yuanna đang nhìn nhau suy nghĩ, tập trung lại trước tấm bản đồ trong tay Diego.

Đúng như anh nói, ở giữa bản đồ có hình cây cầu nối liền đảo Nam và đảo Bắc.

"Ồ, đúng rồi. Tôi không thấy cái này vì tôi chỉ nhìn vào điểm đánh dấu cung cấp."

Yuanna lẩm bẩm, Diego hỏi, chỉ về hướng đông. "Thánh nữ, cô có thấy đằng kia không?"

Đi theo Yuanna, Kayden quay đầu về hướng Diego chỉ. Nó ở rất xa, nhưng thoạt nhìn, nó trông giống như một cây cầu.

"Không phải nó giống như một cây cầu dẫn tới đảo Bắc sao?"

Tất cả đều đi chậm về phía cây cầu.

"Tôi không biết còn ai khác đã xây dựng cây cầu đó nữa. Có phải cũng là người đã xây dựng túp lều không?"

Trước câu hỏi của Diego, Kayden và Yuanna đồng loạt nhún vai.

"Nhìn vào bản đồ, tôi nghĩ đây là điểm giữa. Có lẽ ai đó đã xây một cây cầu ở đây vì ngài phải đi hết phía đông để di chuyển đến đảo Bắc".

Kayden đồng tình với lời nói của Yuanna.

"Tôi cũng nghĩ vậy. Nhân tiện, trên đảo Bắc có gì? Tại sao lại có người xây cầu để đến đó?"

"Có một nơi trên Đảo Bắc cũng được viết là 'Cung cấp'. Dấu sao cũng ở trên Đảo Bắc. Có lẽ đó là lý do tại sao?"

Kayden, người đang cẩn thận quan sát cây cầu trong khi nghe Yuanna nói, quay sang Diego.

"Ngươi có muốn vượt qua không?"

"Bề ngang hẹp nên tôi nghĩ chúng ta cần phải băng qua từng người một."

"Vậy, Ngài Diego, sao ngài không đi trước?"

"Tôi có phải là đối tượng thử nghiệm không?"

"Không phải thế đâu. Ngài biết đấy, tôi ghét từ thử nghiệm mà."

"Dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ từ chối."

Diego thẳng mặt từ chối rồi ngậm miệng lại.

Kayden vẫn đang nhìn mặt anh, khoanh tay lại, ngửa đầu ra sau thở dài.

"Haa, ngươi chẳng vui vẻ chút nào, không giống như Tổng Giám mục."

Trước lời thì thầm của Kayden, Diego quay sang nhìn anh ta với vẻ ghê tởm.

"Ngài là một kẻ biến thái?"

"Đúng là ngươi không vui vẻ gì, nhưng tại sao lại đối xử với ta như một kẻ biến thái?"

"Tôi gọi ngài là kẻ biến thái vì ngài có vẻ thích thú khi quấy rối người khác."

"Ồ, chuyện đó khá buồn cười."

"Thấy chưa, ngài là một kẻ biến thái."

"Ngươi là bác sĩ của ta hay sao? Ta không phải kẻ biến thái, ta là một kẻ điên."

Diego một lần nữa ném ánh mắt khinh thường về phía Kayden. Rồi Kayden bật cười như một kẻ điên thực sự.

Khi Diego đặt tay lên bao kiếm với vẻ mặt hơi hung dữ, Yuanna đã vỗ tay để thu hút sự chú ý của họ.

"Tôi không nghĩ qua cầu bây giờ là một ý hay. Chúng ta đã muộn hơn rất nhiều so với ngày lẽ ra phải quay lại, phải không?"

Cả hai người đàn ông đều gật đầu đồng ý.

Cây cầu trông cũ kỹ, không ổn định và hẹp đến mức mỗi lần chỉ có một người đi qua.

"Vậy tôi nghĩ tốt nhất là báo tin tức này cho những người đang đợi trong cabin trước rồi cùng nhau quay lại đây."

Đáp lại câu trả lời của Diego, Yuanna giơ ngón tay cái lên.

"Đúng vậy."

Kayden đi theo Yuanna và giơ hai ngón tay cái về phía Diego.

"Ý tưởng tuyệt vời."

Trước khi quay về cabin, Kayden đưa ra yêu cầu với Yuanna và Diego. "Có lẽ bông hoa Tentathionem cũng sẽ nhiều lên khi chúng ta đi ngang qua và tăng số lượng? Chúng sinh sản như điên khi đạt đến nhiệt độ cơ thể con người. Vì vậy tốt nhất mấy người nên chạy trên đường trở về."

Yuanna và Diego gật đầu mạnh mẽ với vẻ mặt kiên quyết.

Họ chạy cả ngày, vượt qua đám hoa Tentathionem và gặp vài trở ngại nhưng may mắn sống sót.

Và đến đêm, họ trèo lên một cành cây khổng lồ, trói mình vào cành và đi ngủ. Sau mấy ngày khó khăn, cuối cùng cả ba cũng trở về căn nhà gỗ.

***

Enoch đang chuẩn bị bữa tối và Ruzef đang ngủ. Eunji cũng đang ngủ sau khi ăn Tentathionem. Nằm trước đống lửa, tôi vỗ nhẹ vào bụng cô bé .

Sau khi ăn Tentathionem, nó đã lớn hơn và dài đến mức có thể quấn quanh một cánh tay của tôi.

'Sự dễ thương của em cũng sẽ biến mất phải không?'

Tôi nhìn chằm chằm vào Eunji đang ngủ. Ngay cả khi ngủ nó cũng vẫy đuôi nhẹ nhàng như thể rất thích sự vỗ về của tôi.

'Dễ thương.'

Một nụ cười nở trên môi tôi. Trong khi đó, Arthdal ​​chậm rãi tiếp cận tôi.

"Tiểu thư, đưa tay cho ta một lúc. Ta muốn sử dụng một ít mana của cô."

"Tại sao?"

"Có gì đó đáng ngại."

Ý ngài là gì khi nói đáng ngại?

Arthdal ​​từng dự đoán mọi thứ bằng năm giác quan của mình, ngay cả khi anh ta không sử dụng mana. Vì vậy, nếu anh ấy cảm thấy điều gì đó, có lẽ điều gì đó đã thực sự xảy ra.

Tôi nhẹ nhàng đưa bàn tay đeo nhẫn của mình ra cho anh. Đôi mắt xanh của anh ấy lấp lánh màu xanh lục khi anh ấy nắm lấy tay tôi.

Tôi có thể cảm nhận được dòng mana chạy qua đầu ngón tay mình. Tôi đang lặng lẽ truyền mana vào Arthdal ​​mà không tốn nhiều công sức thì anh ấy đột nhiên nhìn tôi.

"Khi các thành viên thăm dò quay về, tốt hơn hết là nên rời đi ngay lập tức."

"Tại sao? Ngài đã nhìn thấy gì?"

"Chuyển động của quái vật thật kỳ lạ. Giống như tất cả chúng đều hướng đến căn nhà này."

"Nhưng dù sao thì chúng cũng không thể vào được căn nhà gỗ này."

Vì xung quanh căn nhà có rào chắn.

"Tuy nhiên, tôi có linh cảm xấu về việc này. Chẳng phải chúng ta nên rời đi sao? Để tìm ra bí mật của hòn đảo."

Arthdal ​​đã đúng. Chúng tôi quyết định đi khám phá toàn bộ hòn đảo. Tôi cũng sẽ không dành phần đời còn lại của mình trong căn nhà gỗ.

Tôi trả lời có và ngẩng đầu lên.

Sau khi chuẩn bị bữa ăn, Enoch lau con dao đá bằng một miếng vải khô và nói: "Nếu đó là dòng mana mà ngài đã thấy thì ngài nói đúng. Khi những người khác quay lại, chúng ta tốt hơn là nên dọn sạch nơi này."

Đó là câu nói chứng tỏ anh tin tưởng vào khả năng của Arthdal.

Dù sao đi nữa, cuối cùng chúng tôi cũng đồng ý rời khỏi căn nhà gỗ và đóng gói những thứ cần thiết của mình.

'Kayden nên nhanh chóng quay lại an toàn.'

Khi Kayden về, tôi muốn kiểm tra mana của mình. Anh ấy là một pháp sư sử dụng mana của chính mình, vậy có lẽ sẽ có nhiều sức mạnh tổng hợp hơn?

Khi tôi đang nghĩ về Kayden một lúc, như một bóng ma[1], giọng nói của Kayden vang lên bên tai tôi.

"Hả? Mọi người đang rất thoải mái phải không?"

Tôi vội vàng quay về phía giọng nói. Cánh cửa mở ra và Kayden, Yuanna và Diego lần lượt bước vào.

"Mọi người đều an toàn!"

Tôi nhảy ra khỏi chỗ ngồi và chạy đến chỗ họ. Sau khi kiểm tra tình trạng của Kayden, tôi cũng kiểm tra tình trạng của Yuanna và Diego.

May mắn thay, dường như không có ai bị thương.

"Mọi người ổn chứ?"

Nghe câu hỏi của tôi, khuôn mặt Kayden méo mó đi rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro