PHẦN 2: Kẻ thù trở thành bạn thân 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Di ra khỏi dám lưu manh kia. 3 con ngừời với ba dòng suy nghĩ nhưng cùng hứớng dến một nơi: Công viên. Băng kì dang diù anh dến ghế dá ngồi. Vì lúc nãy anh bị bọn kia dánh vài cái vào mặt nên có vài vết thương trên Tmặt. Phá vở bầu không khí im lặng dang bao trùm; cô lên tiếng:
- 2 ngừơi ngồi dây. Dợi 1 chút. Thanh quay lại ngay
Nói rồi cô ung dung bứớc di.
Chỉ còn lại 2 con ngừời ở lại nơi dó. Im lặng. Vẫn chỉ là im lặng. Tận dụng thời cơ dể cua gái; quốc dạt lên tiếng:
- Băng kì... lúc nãy...
- ko có j dâu. Dạt dừng suy nghĩ nhiều.
- Có phải làm cho kì sợ?
-1 chút thôi.
Cả 2 lại trở nên im lặng. Không khí thât khó  chịu. Bất giác băng kì thở một hơi rõ dài.
- kì sao vậy? Khó chịu ở dâu à?
- Ko sao. Chỉ là nghĩ dến Thanh Thanh thôi.
- hừ... nó thì có j mà nghĩ chứ. Nắm dựơc thóp tôi chắc nó zui lắm; ở dó mà lo cái j. - nói dến thanh thanh anh ko khỏi giận sôi lên.
- sao dạt lại nghĩ Thanh là nguừời như vậy chứ. Dạt ko biết chứ lúc nãy Thanh lo cho dạt lắm dấy. Nó mặc kệ kì khuyên nhủ bao nhiêu cũng một mình liều mạng chạy vào cái  giang hồ kia nữa. Mà còn nữa....
-Thôi dj kì. Ko có chuyện j thì dừng kể chuyện của Thanhh cho ngừơi khác nhá
Băng kì còn chưa nói hết thì Thanh thanh dã lên tiếng chặn họng kì.
Bỏ di  một lúc Thanh thanh trở lại với rất nhiều vật dụng sơ cứu vết thương trên tay. Cô ngồi xuống trứớc mặt quốc dạt. Dưa tay lên xử lý vết thương trên trán cho anh. Nhưng theo phản xạ anh né dang một bên làm cho tay cô lơ lửng trên không trung. Thấy thế cô nhăn mặt thẳng tay dến chỗ vết thương; cố ý làm mạnh một chút.
- dau. Muốn hại chết tao sao?
-ngồi im. Nếu dựơc thì tao dã dể mày chết rồi.
Khoảng cách của hai con ngừời trở nên rầt ngắn. Có thể cảm nhận dựơc hơi thở của nhau. Bình thừơng thì một dứa con gái ở cùng với một dứa con trai dã làm cho mọi hàng dộng trở nên vội vàng và gương mặt lộ chút hồng hồng; nhất là trong khoảng cách ngắn như thế này thì chắc vì ngựơng nên cô gái chạy di luôn rôi. Còn cô thì ko thấy bất cứ cảm xúc nào. Thậm chí là ghét hơi thở ngừơi ta phả vào mặt mình. Cô cố gắn làm xong nhanh nhất có thể. Trong khi cô dang chăm chú xử lí vết thương thì anh lại dang tửởng tựợng mơ mộng" xem ra cái bà chằn này cũng tốt wá dấy chứ. Ôi ko. Mình dang nghĩ cái quái j thế này. Mà tại sao lại vì mình mà chịu dj làm osin cho ngừơi ta. Cô ta ngôc chắc. Thôi kệ dj cứ cho là nợ cô ta một lần có cơ hội sau này sẽ tra" Bất giác anh thấy mặt mình nóng quá và con tim sao lại dập nhanh dến vậy- vô tình con tim lại lỡ mất một nhịp mà anh ko hay biết.
- Xong rồi. Mày dưa kì về giúp tao. Tao có việc về trửớc.
Cô quay sang nói với kì
- Dể cái thằng ngu dó dưa kì về nhé.pp.
-này; sao mày cứ gọi tao là thằng ngu mãi thế. Tao có tên họ rõ ràng mà.- Bấ mãn quốc dạt lên tiếng
Cô nở một nụ cừơi nữa miệng; lạnh lùng nói:-- mày không xứng.rồi cô quay bứơc dj dể lại hai ngừơi dó với nhau. Cô biết Dạt có chút tình cảm với kì nên cô cố gắn tạo diều kiện cho hai ngừời...
----------------★★★--------------
Trên dừờng về nhà 2 ngừời nói chuyện với nhau rấ vui vẻ và rất rôm rả. Hai ngừơi trao dổi sdt; hỏi về cuộc sống trứơc dó của mỗi ngừơi và của lớp phó nửa. Hình như hai ngừơi họ rất hợp tính nhau. Cuối cùng cũng dến chỗ trọ củabăng kì. 2 ngừơi dừng bứơc nhìn nhau. Lạ là ở chỗ lí trí anh bảo là thích băng kì nhưng ở bên nhau cũng là  khoảng thời giam khá lâu mà sao con tim anh ko hề có một chut rung dộng hay chút cảm giác. Chắc là thời gian chưa dủ nên về sau cần bồi dữỡng thêm.
- dến nhà rồi. Cảm ơn dạt nha. Dạt về cẩn thận do nghe.
-Ùm. Kì vào nghĩ di. Mai gặp. Bai
---------------★★;★---------------------
Trong lúc này . Ở một nơi nào dó có một ngừơi dang say mê với cuổn tiểu thuyết tình yêu. Không ai khác dó chính là cô- thanh thanh. Bỏ mặc tất cả những j mới xảy ra; cô mê dắm vào cái thế giới toàn màu hồng do một quyển sách mang lại. Bứơc vào nơi dây cô thấy bình an dến lạ thừơng; cô mong mình có thể ở  dây mãi mãi. Bởi nơi dây ko gò bó hay bắt buộc một diều j ở cô. Nó dem lại một sự bình yên dến lạ thừờng. Chính nơi day mới mang tâm hồn cô trở lại. Ko cầ phải là cô gái quá mạnh mẽ; quá thông minh giảo hoạt hay gắn gồng mình và ăn nói quá thẳng thắn làm ngừơi khác phải sợ. Chưa ai hay chưa bao giờ thấy dựơc con ngừơi của cô lúc bây giờ: rất diụ dang; rất mềm yếu. Lúc này cô dang mơ mộng dến rất nhiều diều." Hòan cảnh dể gặp ngừơi mình yêu là như thế nào nhỉ? Dang dj va phải ngừới ta hay một cuộc dụng dộ lãng mạn nào dấy chẳng hạn. Anh ta phải là một thằng con trai manh mẽ ko cần quá dẹp; ko cần quá giàu chỉ cần biết yêu thương ngừơi # 1 chut là ok...."   RENG RENG dang mãi mơ mộng thì có tiểng diện thoại kêu. Cô giật mình và thay dổi ngay trạng thái cũng như ý nghĩ" Thanh! Mày làm sao vậy? Như thế nào lại nghĩ dến mấy việc yêu dương thấp hèn dó. Chẳng lẽ mày dã quên lời thề kia rồi à. Từ nay mày phải mạnh mẽ và lạnh lùng hơn biết chưa? Cố gắn làm cho ngừơi ta chán ghét hiểu ko. Uk. Thì tao biết rồi. Thôi nghe diện thoại di". Thóat khỏi những ý nghĩ dó. Cô cầm diện thoại lên thấy số lạ nghĩ mãi ko biết ai goi dến. Sdt của cô chỉ có gd cô biết thôi mà. Ko nghỉ nữa; cô nghe máy.
- Alo- một giong nói lạnh lùng dể cho.ngừơi ta ko thể doán dựơc cô dang nghĩ j
- Thanh thanh phải ko?
- ừ. Dúng. Mà ai dó. Làm sao có số tui- caí thằng này hỏi dúng tên mình thì chắc chắn ko nhầm số dựơc. Zậy là ai nhỉ.
- mới gặp hồi chiều mà nhanh quên như vậy sao?
- Là anh. Mà làm sao có số tui.
- Muốn bíêt thì có j anh ko làm dựơc. Mà mới có 2 tiếng dồng hồ mà nói chuỵên lạnh nhạt và xa cách thế em gái- Anh ta nói với giọng giễu cợt pha chút lạnh lùng dúng chất giang hồ.
- Tui như thế nào ko liên wan dến anh. Nói. Có chuyện j ?
- Anh ko biết em lại thay dổi nhanh nhừ vậy dấy. Thật thú vị. Ha ha ha...
Anh ta cừơi nham nhở trong diện thoại làm cho cô phát bực.
- Anh ko nói chứ j? Tôi tắt máy
- khoang. Anh chưa nói xong mà.
- Nhanh lên giùm cái. Dàn ông j mà nhiều chuyện.
- Lần dầu tiên có ngừơi nói anh nhiều chuyện dấy. Hay thật. Mà em còn nhớ lúc chiều em hứa j với anh ko?
- Thì ra là chuyện dó. Tôi chưa bao giờ thất hứa với ai cả. Sáng mai tôi  sẽ dến. Anh cho tôi cái diạ chỉ.
-Dúng là lớp phó. Rất giữ chữ tín. Rất có nghĩa khí. Mà em phải chuẫn bị dồ ăn sáng cho anh dó nhá. Diạ chỉ nhà anh là.... thôi anh tắt máy dây. Anh bận rồi.
Cô chưa kịp nói j thì anh ta dã tăt mắy. Dựợc. Coi như anh lợi hại. Cô ngồi sut ngĩ một lúc rồi cũng xuống xin ba mẹ bảo là wa chỗ trọ của Băng kì ở một tuần dể tiện cho việc ôn tập thi mà thôi; chứ thật sự cô dang lấy cớ ra khỏi nhà dể dến giúp anh ta. Ba; mẹ cô cũng ko nghi nngờ j và dồng ý cho cô dj nữa.
  Hôm nay là chủ nhật; nên cô dậy sớm dể xếp ít quần áo dến chỗ trọ. Thật ra thì cô cũng ở cùng kì nhưng chỉ là vào buổi tối thôi  chứ ban ngay cô còn dj học va sang nhà dọn dẹp cho anh ta nữa. Trên dừơng dj cô ghé sang quầy bánh mì mua 1 cái cùng một hộp sữa. Dúng ra là nó là của cô nhưng vì ai dó cô dành nuốt nứơc miếng vào trong dể nhừơng cho ngừơi dó. Bứơc dến cửa nhà; cô nhấn chuông. Một lúc sau; có ngừơi mở cửa; ko dợi ngừơi dó nói j ; cô len lách qua ngừơi anh ta bứơc vào nhà. Anh ta cũng lon ton theo sau. Bổng cô dừng chân dột ngột rồi quay sang anh. May mà anh phanh laị kịp chứ nế ko...
" Sao cô gái cứ tạo cho anh bất ngờ thế nhỉ. Hết nói nổi". Cô dưa tay dang cầm bánh mì với sữa dến trứơc mặt anh.
- Nè. Của anh dó. Ăn di- giọng nói của cô vô cùng nghiêm túc cứ như dang lúc thi cử vậy.
Anh ta cầm lấy và vui vẻ nói chuyện với cô. Dây là lần dầu tiên anh thấy vui dến thế. Mặc dù ngày nào cũng có ngừời mua cho anh. Nhưng sao lần này cảm giác lạ wá. Có một chút cảm giác ấm áp len lỏi trong tim anh.
-- Thì ra em còn nhớ. Tôi tửơng em sẽ quên chứ. Mà em nên gọi tôi là Nam là dựơc rồi.
- Việc j tui dã hứa thì se ko wên. Nếu ko thì tui ko còn là thanh thanh rồi. Mà anh bảo anh là Nam dúng ko. Tui sẽ gọi anh là Nam dầu gấu. Dựơc chứ?
- Thôi; tôi xin em. Em ko nói tôi là dầu gấu sợ ngừời ta ko bieết chắc. Anh ta nói xong thì cừơi ha hả
- Tùy anh. Tui nói trứơc là tui ko ngủ lai dâu dó. Xong việc tui lập tức trở về.
Anh Nam cầm bánh mì  dịnh ăn thì nhìn thấy cô dang loay hoay lau bàn nghế. Anh nổi lòng tốt dột xuất mời cô cùng ăn.
- Này. Em ăn sáng chưa?
- Chưa.
-Tại sao. Em có biết lo cho mình ko vậy?
-Anh còn nói nữa. Ko phải tại anh sao? Tiền ăn sáng của tôi mua hết cho anh rồi còn j? Lên  mặt trách móc ai nữa chứ! Hứ! Cô vòng tay trứơc ngực quay sang một bên như ko muôn nghe anh nói thêm lời nào nữa.
Trời! Có dứa con gái nào như nó ko nữa. Vì giữ lời hứa của mình mà ko màng dến tất cả. Anh vô tình dể lộ một nụ cừơi mỉm. Nhưng khi cô nhìn thấy thì ko khỏi ngạc nhiên. Anh ta mà cũng biết cừơi sao? Mà cừơi vì cái j cơ chứ!
- Này có j vui mà cừơi vạy.
Anh ta ko nói j chỉ lặng lẻ kéo tay cô di.
-Anh. Anh kéo tui di dâu vậy. Tay tui dau dấy. Nghe cô nói dau thì anh lập tức buông lỏng tay hơn . Nhưng vẫn kéo cô dj. Dến nơi; anh cho cô ngồi và gọi cho 2 tô phở. Bảo tôi ăn dj và ko nói câu nào nữa. Ăn xong; anh ta dưa tôi di siêu thị. Thấy lạ wá. Dại ca mà lại rãnh rỗi thế sao? Còn dưa osin di chợ nữa mới nghê chứ! Thôi kệ dj; chuỵên trên lớp ở nhà có quá nhiều chuyện suy nghĩ rồi dâu còn rãnh mà nghĩ dến anh ta chứ. Dù sao cũmg chỉ gặp nhau 1 tuần thôi mà. Quản nhiều việc cũng khổ lắm chứ. Có kẻ rãnh rổi thì dại j mà ko nhận; khỏi dj xe buýt dở mệt. He he.Quái có cái j dó lạ lạ. Sao ai cũng nhìn mình thế này chứ! Có cáj j dó không ổn nhở. À thì ra họ xem hai ngừơi kia là một dôi...Nếu mà bình thừơng thì không sao nhưng; với họ thì quá kì. Nghĩ sao mà một con ngừời như cô lại là bạn gái của anh chàng dệp trai này chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro