🐯🦊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cần 21 ngày để hình thành thói quen

[Chia tay 3 ngày]

Đã ba ngày liên tiếp, Mark Lee thường ngồi dưới lầu ở cửa hàng bán đồ ăn nhanh vào lúc nửa đêm để ăn hoành thánh vào đúng chín giờ.

Thực ra anh không phải là người có thói quen ăn tối, bởi vì ăn no không thể ngủ ngon được, không ngủ được thì sẽ dậy trễ đi làm muộn, đồng nghĩa với việc anh sẽ mất giải chuyên cần của tháng.

Đầu tháng 5 nhiệt độ cao một cách bất thường, quạt trong cửa hàng không hoạt động khiến người Mark Lee đã mồ hôi nhễ nhại chỉ sau nửa giờ bước vào cửa hàng.

Bỏ đi.

Có những người đến và đi ở ngã tư, nhưng anh lại không thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Mấy ngày qua trên Wechat không xuất hiện bong bóng nhỏ màu đỏ, Mark Lee đã suy nghĩ về điều đó trong ba ngày, nhưng vẫn không thể tìm ra lý do tại sao Huang Renjun muốn chia tay với anh.

Anh cẩn thận nhớ lại những gì mình đã nói vào ngày hai người chưa tay, không cảm thấy có gì khác với mọi khi.

Ngày hôm đó sau khi tan sở, anh đã mua bánh mochi sữa chua mà Huang Renjun yêu thích sau đó trở về nhà. Cả hai ăn tối cùng nhau, anh đi tắm ngay sau đó nhưng kết quả là Huang Renjun đã chia tay ngay khi anh bước ra khỏi nhà tắm.

"Mark Lee, chúng ta chia tay đi "

Giọng điệu Huang Renjun rất bình tĩnh, nhưng hai vai lại run lên, cậu quay lại với đôi mắt đỏ hoe, cậu nói "Em thực sự không thể chịu đựng được nữa" rồi lại hỏi "Anh thực sự yêu em sao?"

Mark Lee nắm lấy tay Huang Renjun hỏi :"Tại sao vậy, có chuyện gì xảy ra sao?"

Huang Renjun chỉ lắc đầu, đi vào phòng thu dọn một ít quần áo, 10 phút sau cậu đi ra với một chiếc vali nhỏ.

"Em đến ở nhờ nhà một người bạn, chúng ta cùng bình tĩnh lại"

Toàn bộ quá trình được thực hiện chỉ trong một lần, đợi khi Mark Lee có phản ứng và muốn cậu ở lại, Huang Renjun đã lên xe taxi từ lâu.

Sai ở chỗ nào sao? Mark Lee không thể hiểu được điều đó.

Vào buổi sáng đầu tiên hai người chia tay, đồng hồ báo thức lúc 7 giờ 30, Mark Lee đưa tay tắt sau đó sờ sang bên cạnh muốn ôm bạn trai thơm tho mềm mại của mình như trước, kết quả bên cạnh trống không. Điều này khiến Mark Lee nhận ra Huang Renjun đã chia tay anh vào đêm hôm qua, cậu nói rằng để bình tĩnh lại.

Mark Lee không muốn chấp nhận sự thật này, anh nhắm mắt rồi lại mở ra, nghĩ rằng đây có lẽ chỉ là một cơn ác mộng mà anh trải qua, nhưng trước mắt vẫn trống rỗng.

Được rồi, ngày đầu chia tay luôn khó khăn mà.

Nhưng anh không thể ngừng đọc tin nhắn Wechat, khi thấy rằng không có gì ở trên cùng, tâm trạng của anh nhanh chóng giảm xuống như muốn đóng băng, anh gửi cho Huang Renjun "Em đang ở đâu?" nhưng không nhận được hồi âm.

Trên thực tế trong 3 ngày chia tay, Mark Lee đã gửi tin nhắn rất nhiều cho Huang Renjun .

Lúc đầu anh hỏi cậu đã đi đâu, sau đó anh lại cho có phải rằng mình làm chưa tốt không. Anh hy vọng Huang Renjun cho mình một cơ hội để nói chuyện. Đã gửi rất nhiều tin nhắn liên tiếp nhưng vẫn không nhận được phản hồi của cậu. Mark Lee cảm thấy rất khó chịu, anh nhắn tin cho Huang Renjun "Em đừng có hối hận" nhưng vẫn không có được hồi âm.

Cảm giác này thật kinh khủng, giống như bạn đang thi cuối kỳ, cô giáo đưa cho bạn một tờ giấy trắng bắt buộc phải đạt điểm thật cao, nhưng ngay cả những câu hỏi trên giấy cũng phải tự đoán.

Khi đi làm, Mark Lee đã nghĩ rằng Huang Renjun sẽ bớt suy nghĩ, bởi vì bộ phận của họ gần đây rất bận rộn, lại phải thay thế sếp trực tiếp tăng các chỉ số hiệu quả công việc hàng tháng, mọi người không dám lơ là mà lao vào công việc.

Đôi khi, Mark Lee sẽ nhớ đến Huang Renjun. Ví dụ như đến phòng dựng thức ăn để nghỉ ngơi, pha trà với chiếc cốc do Huang Renjun mua, hoặc đến quán ăn yêu thích để ăn và nhìn thấy món thịt bọc nồi mà cậu yêu thích.

Mỗi khi gặp những khoảnh khắc liên tưởng như thế này, trái tim Mark Lee lại đột nhiên đau nhói, đau nhói theo kiểu râm ran, dày đặc khiến anh nhớ đến việc Huang Renjun đã nói chia tay với mình.

Vào đêm thứ hai sau chia tay, Mark đã tìm đến người bạn thân và kể cho bạn mình nghe về nó.

"Tớ không hiểu tại sao em ấy lại muốn chia tay, khi trước đó mọi chuyện vẫn tốt đẹp"

"Hai tháng nữa là bọn tớ đã bên nhau được ba năm. Tớ vẫn đang định nghỉ phép để cùng em ấy đi biển, em ấy nói rằng mình muốn đi chơi, nói kể cả trước khi đi ngủ lẫn khi ăn"

Mark Lee uống cạn ly rượu trong tay: "Gửi tin nhắn không trả lời, cậu nói xem em ấy thực sự không có cảm giác khủng hoảng sao, nghĩ rằng tớ sẽ luôn đợi em ấy sao?"

"Dừng đi, đừng tiếc nuối cậu ta"

Bạn anh không biết làm thế nào để ăn ủi người thất tình, nói một câu vô nghĩa "tạm biệt là tạm biệt, người tiếp theo sẽ tốt hơn" đã bị Mark Lee phản bác mạnh mẽ.

"Tạm biệt cái gì! Bọn tớ cùng nhau bình tĩnh lại thôi, dù sao tớ cũng không đồng ý chia tay, lần này không tính"

Mark Lee nói tiếp: "Trừ khi em ấy nói cho tớ biết lý do tại sao chia tay, nếu không, tớ sẽ không bao giờ nói lời chia tay"

[Chia tay 7 ngày]

Mark Lee cảm thấy mình đã trưởng thành.

Anh không còn bị ám ảnh bởi việc nhớ lại những điều mình đã làm không tốt khiến Huang Renjun phải chia tay, anh cũng không gửi tin nhắn liên tục cho cậu như lúc vừa mới chia tay.

Tất nhiên đây cũng là lý do tại sao Huang Renjun lại chặn anh.

Ngày thứ 4 sau chia tay, trong giờ nghỉ trưa Mark Lee nghĩ đến Huang Renjun khi nhìn thấy thứ gì đó, bèn lấy điện thoại của mình ra gửi cho cậu một câu "Em đang làm gì vậy?" sau đó anh nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ.

Dường như cậu không còn chịu được sự quấy rầy dày đặc hàng ngày của Mark Lee, anh không kìm nén được cảm xúc và điện cho Huang Renjun và đợi một lúc lâu trước khi cậu bắt máy.

Mark Lee rất tức giận nói: "Tại sao em lại bôi đen anh?"

Huang Renjun dường như vừa bước ra khỏi giường, giọng cậu như đang ngáy ngủ, nghe được câu một lúc lâu mới phản ứng trả lời: "Chúng ta đã chia tay rồi"

"Chia tay rồi không phải nên xoá thông tin liên lạc sao?"

"Không phải sao?"

Huang Renjun không biết mình đã đi ra ban công, tiếng gió truyền vào tai cậu, sóng vô tuyến sau khi xử lí truyền vào tai Mark Lee, đột nhiên Mark Lee cảm giác rằng Huang Renjun sẽ không bao giờ quay trở lại với anh nữa.

"Mark Lee, anh mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho em, em không thể làm ngơ, em cảm thấy rất phiền"

Câu nói này có uy lực quá mạnh mẽ, Mark Lee nghe thấy mà thân thể bắt đầu run lên, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lời nói của anh như thể bị mắc kẹt trong cổ họng không thể phát ra được.

Huang Renjun nói tiếp: " Nếu đã chia tay rồi thì phải dứt khoát, anh gửi cho em một tin nhắn, em hoàn toàn không thể buông tay anh"

Buông tay, tại sao phải buông tay? Mark Lee rất muốn hỏi Huang Renjun câu hỏi này, nhưng anh biết cậu không muốn nói ra nên đã không hỏi.

Bạn bè gọi anh là kẻ ngốc si tình, Mark Lee không hiểu tại sao mình không thể đẩy hay kéo tình yêu.

Sách giáo khoa có thể cho Mark Lee biết cách để đối phó với chương trình bị lỗi, tuy nhiên nó lại không thể cho anh vài gợi ý cách để níu kéo người mình yêu.

Huang Renjun không đợi được câu trả lời của Mark Lê, nói không có gì sai rồi cúp máy.

"Vậy em còn thích anh không?"

Trước khi cúp máy Mark Lee hỏi như vậy, Huang Renjun mất cảnh giác, cậu thực sự cảm thấy xấu hổ trước Mark Lee, rồi lại cảm thấy tiếc cho kẻ ngốc không biết yêu người khác này.

Huang Renjun trả lời: "Nếu như không thích anh, vậy tại sao em không thể buông tay khi nhìn thấy tin nhắn của anh"

Mark Lee nghĩ vậy là đủ rồi, chỉ cần Huang Renjun vẫn còn thích anh thì cũng không tệ lắm.

Cậu là một tên ngốc si tình, thích ai là phải ở bên người ấy vô điều kiện và không thể buông tay.

Tối hôm đó, Mark Lee và Lee Haechan đi uống rượu, Lee Haechan là bạn chung của anh và cậu . Huang Renjun không tìm được nơi ở mấy ngày qua nên đã ở nhờ nhà cậu ta.

Vài ngày trở lại đây sau khi chia tay, số lần Mark Lee uống rượu tăng vọt, cuối cùng khi rượu đã thấm đến não, anh kéo cổ áo Lee Haechan và hỏi tại sao Huang Renjun lại muốn xoá bỏ anh.

Lee Haechan chói mắt khi nhìn chằm chằm vào sao Kim, nhìn thấy vẻ mặt "không có Huang Renjun thì sẽ chết" của anh hỏi: "Cậu thật sự không biết hay giả vờ không hiểu?"

Mark Lee hai mắt mờ mịt: "Hả?"

"....."

Lee Haechan đảo mắt nhìn lên trời nói: " Cậu có yêu chút nào sao? Bạn trai có phải là người không thể thiếu đối với cậu không?"

"Mỗi ngày cậu đi làm về không trò chuyện nhiều với Renjun. Dù cậu ấy có nói gì, cậu cũng nghĩ rằng điều đó không tốt, cậu thậm chí không nhớ nổi ngày kỷ niệm, ai có thể chịu đựng được?"

"Huang Renjun nói với tôi rằng cậu ấy với chiếc bình ở nhà không khác gì nhau cả, cậu sao vậy, cậu ấy lớn lên trong một gia đình đơn thân và thiếu thốn tình cảm, cậu có hiểu không? Sao cậu có thể thấy an toàn như thế này?"

"Nếu tôi là Huang Renjun, tôi cũng sẽ chia tay với cậu"

Lee Haechan tiếp tục nói, nói ra tất cả những gì Mark Lee không để ý đến, anh biết hoàn cảnh gia đình của Huang Renjun nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy cậu thiếu thốn tình cảm.

Thường ngày anh thấy cậu cư xử rất vui vẻ, khi đi mua sắm cùng nhau nhìn thấy những món đồ nhỏ xinh không thể không động tay động chân, khi trời nắng đẹp thì muốn chụp ảnh lưu lại, hai chữ thiếu tình hoàn toàn không hợp với Huang Renjun.

Rõ ràng là Mark Lee sẽ mua những chiếc bánh Huang Renjun thích sau khi tan sở, cũng sẽ ghi nhớ những lời chúc cẩn thận của cậu. Mùa hè, nửa đêm tỉnh dậy anh sẽ tăng nhiệt độ điều hoà sợ Huang Renjun bị cảm lạnh. Vào mùa đông, anh sẽ ôm cậu thật chặt và đặt chân cậu vào giữa hai chân mình để Huang Renjun ngủ ngon hơn.

Cả kể sau khi làm những điều này, Huang Rẹnun vẫn cảm thấy anh chưa yêu cậu đủ nhiều, nhắc đến từ "cái bình" Mark Lee cảm thấy mình làm sai, làm sao Huang Renjun có thể nghĩ về mình như thế, nhưng anh lại cảm thấy có lỗi vì những điều Lee Haechan nói đều là sự thật.

Hoá ra là không thể dung hoà cả hai hướng, kết quả chưa chắc đã hạnh phúc cho tất cả mọi người.

Vào đêm thứ tư sau chia tay, nỗi đau đớn như tấn công Mark Lee, giống như tất cả những chiếc đèn lồng xoay vòng của Huang Renjun trước đây liên tục hiện lên trong đầu anh, kéo căng dây thần kinh đến mức đau nhức khiến ảnh không kìm được mà khóc ngay tại quán bar .

Ngày thứ 7 sau chia tay là ngày nghỉ, Mark Lee đã đi chơi đêm thấy một người nào đó bán chó con bên đường, màu trắng , một mớ như xiên que.

Mark Lee nhớ rằng Huang Renjun từng nói muốn nuôi một chú chó con, muốn làm cho cuộc sống đầy đủ hơn, làm cho ngôi nhà của anh và cậu giống như một tổ ấm.

Tuy nhiên lời đề nghị này đã bị Mark Lee từ chối, với lý do nuôi chó rất phiền phức, nếu như không chăm sóc tốt sẽ là vô trách nhiệm với nó.

Giờ nghĩ lại, hai mắt Huang Renjun lúc đó mờ mịt, tuy nhiên Mark Lee lại quá ngu ngốc không nắm bắt được, thậm chí còn trấn tĩnh chính mình để tỉnh táo hơn, sau đó cầu xin Huang Renjun một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Cuối cùng, Mark Lee đã mua chú chó nhỏ này và mang nó đến dưới nhà Lee Haechan. Anh đã không gặp Huang Renjun trong một tuần. Lần này anh đã mua chó con mà cậu mong muốn, Mark Lee cảm thấy mình nên có cơ hội để gặp cậu.

Mark Lee đã gọi cho Huang Renjun, lần đầu tiên cậu không nghe máy, nhưng anh đã cố chấp gọi đến lần thứ hai, thứ ba và thứ tư. Huang Renjun đã trả lời

"Alo?"

"Renjun" Mark Lee gọi cậu

Huang Renjun đáp lại anh: "À... em vừa đi tắm, nên không nghe thấy, có chuyện gì không?"

Mark Lee nói: "Anh đã nghĩ rằng em không muốn nghe cuộc gọi từ anh"

Huang Renjun không trả lời, Mark Lee tiếp tục nói: "Em có thể xuống dưới nhà không? Anh đã mua một thứ cho em"

Huang Renjun nói "Không được", cậu nói "Em đi ngủ"

Điều này khiến Mark Lee buồn bã, vậy nên anh giải thích: "Là một chú chó con, rất đáng yêu, không phải em luôn muốn nuôi một con sao?"

"Nó thực sự rất dễ thương, em xuống đây xem thử một chút đi"

Huang Renjun im lặng một lúc lâu,  Mark Lee tự hỏi có phải cậu buồn ngủ đến mức ngủ thiếp đi rồi hay không rồi mới nói

"Mark Lee, em muốn nuôi một con chó cùng với anh, nhưng giờ chúng ta đã chia tay rồi em không còn muốn nuôi nó nữa"

Nói xong liền cúp điện thoại, không cho Mark Lee có cơ hội để trả lời.

Chú chó rất ngoan, không hề cựa quậy khi nằm trong lòng anh. Mark Lee chạm vào đầu chú chó con nói: "Tao phải làm sao đây? Em ấy nói rằng không muốn mày, kể cả tao"

[Chia tay 15 ngày]

Mark Lee cảm thấy mình đã quen với trạng thái thất tình.

Đối với chú chó con mới mua, Mark Lee đặt tên cho nó là Thịt Bọc Nồi. Anh chăm sóc cho nó rất chu đáo, ban ngày đi làm sợ chú chó ở nhà sẽ gặp tai nạn,  anh đã gửi cho một người bạn cũng nuôi chó, vậy nên anh phải dậy sớm hơn nửa tiếng mỗi buổi sáng.

Mark Lee cảm thấy không có gì là không ổn với đồng hồ sinh học bây giờ, việc nuôi thú cưng đã hút rất nhiều sức lực của anh, ít nhất mỗi buổi sáng anh cũng sẽ không cảm thấy trống trải khi không có ai bên cạnh.

Công việc cũng diễn ra vô cùng suôn sẻ, sếp mới không phải chỉ là một nhà tư bản mê tiền giấy mà thay vào đó còn rất quan tâm đến nhân viên của mình, thường hẹn họ đi uống trà chiều và giờ làm việc cũng dần trở nên đỡ vất vả hơn. Mark Lee nghĩ rằng đây là sự khởi đầu cho một cuộc sống mới.

Ngày chia tay thứ 13, không biết có phải do gần đây tâm trạng không tốt và ngủ không ngon giấc hay không, khi đang ngồi vào bàn làm việc đánh máy Mark Lee đột nhiên chảy máu mũi, máu chảy ra một cách quyết liệt làm bẩn bàn của anh và chiếc T màu trắng mới mua.

Sếp mới vô cùng sợ hãi, ông ta nghĩ rằng Mark Lee đang hy sinh sức khỏe của mình vì công việc. Trong lúc nói với Mark Lee rằng công ty luôn tuân thủ quan điểm phát triển theo định hướng của con người, ông cho phép anh nghỉ nửa ngày để quay về nhà nghỉ ngơi tốt hơn.

Thật ra Mark Lee biết mình vẫn ổn, thể chất của anh là như vậy. Nếu tâm trạng không tốt anh rất dễ bị chảy máu cam và tức giận. Thậm chí vào một số thời điểm đặc biệt, chẳng hạn như lần đầu tiên anh hôn Huang Renjun, trước khi môi anh chạm vào cậu, anh đã cảm thấy một luồng hơi nóng trong mũi mình.

Trông Huang Renjun đã đủ sợ rồi, ngay cả khi đã hôn vài lần anh vẫn bị Huang Renjun cười nhạo, hôm nay anh có chảy máu mũi không vậy?

Chắc chắn mọi thứ trong cuộc sống vẫn sẽ đan xen với người yêu cũ, Mark Lee đã bị đánh bại với sự công nhận này, anh nghĩ rằng mình đã bắt đầu khá hơn, nhưng cuối cùng mọi thứ xung quanh vẫn diễn ra tại chỗ.

Anh vẫn không thể kìm chế lại cảm xúc của mình, vẫn buồn vẫn tức giận, anh không hiểu tại sao Huang Renjun lại có thể chia tay một cách tàn nhẫn như vậy, và cậu trông hoàn toàn không giống một người thất tình chút nào.

Mark Lee cho rằng những gì Huang Renjun nói thích anh như trước đây là sai sự thật. Nếu không tại sao cậu là người duy nhất xấu hổ? Chia tay là chia tay, anh cũng muốn mình giống như Huang Renjun, buông tay không chút lưu luyến.

Nghĩ đến đây, Mark Lee cảm thấy trong lòng thoải mái hơn. Đến nhà người bạn đón Thịt Bọc Nồi , sau đó lên giường ngủ một giấc thoải mái nhất trong những ngày qua.

Nhưng cái ý tưởng "gác lại quá khứ và bắt đầu lại" đã tan tành vào ngày thứ 15 sau chia tay.

Tối hôm đó khi Mark Lee dắt chó về nhà và nhìn thấy người con trai đứng ở cửa, anh tự hỏi không biết có phải mình bị ảo giác do mối tình tan vỡ hay không, sao anh có thể nhìn thấy Huang Renjun đang đợi trước cửa nhà.

Huang Renjun nói: "Em đến lấy các giáo án để quên ở đây, nhân tiện thu dọn những gì còn sót lại"

"Em đã gọi cho anh, nhưng không bắt máy"

Mark Lee lấy điện thoại ra nhìn thấy 3 cuộc gọi nhỡ, giải thích: "Anh đã tắt tiếng"

"Ừ"

Mark Lee hỏi cậu: " Em không có chìa khoá sao?"

Huang Renjun nói: "Em không biết là anh không thay ổ khoá"

Mới nửa tháng không gặp, nhưng Mark Lee lại cảm thấy như nửa năm, Huang Renjun cúi đầu, bóng đen che khuất hàng lông mi của cậu, trông cậu thật tốt, không giống như người đã nói lời chia tay một cách tàn nhẫn.

Hơi thở của Mark Lee như bị trì trệ, anh chưa từng nhận ra mình đã nhớ người trước mặt đến nhường nào, nghe thấy điều gì đó trong lòng mình đang sụp đổ, nhưng anh không có thời gian để quan tâm đến nó, tiến lên một bước và vòng tay qua ôm lấy Huang Renjun đặt cậu trong phạm vi của riêng mình.

"Anh có thể hôn em được không?"

Huang Renjun không nói năng gì khiến anh mất kiên nhẫn, ngay lúc vừa cúi xuống tiến lại gần, Thịt Bọc Nồi kế bên cạnh đột nhiên kêu ục ục.

Sự mơ hồ trong không khí biết mất ngay lập tức, lúc này Mark Lee nghĩ không nuôi thú cưng sẽ tốt hơn, anh muốn trả Thịt Bọc Nồi lại cho người bán.

Huang Renjun nói: "Đây có phải con chó anh mua không? Nó tên gì?"

Mark Lee nhìn chằm chằm vào con chó, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thịt Bọc Nồi"

"Ồ!"

Huang Renjun uốn cong đôi mắt của mình, sau đó thực sự cười.

Mark Lee mở cửa cho Huang Renjun, nói :" Anh không hề động đến đồ của em, anh không biết giáo án nằm ở đâu, em luôn lộn xộn"

Huang Renjun là giáo viên dạy mỹ thuật ở một trường tiểu học. Nhà trường luôn kiểm tra thường từ 3 đến 5 lần. Giáo án có một bản thêm một bản khác, Huang Renjun không thích dọn dẹp, một bản thường xuất hiện trên bàn cà phê và bản còn lại có thể nằm trên bàn ăn.

Mọi thứ trong nhà vẫn như trước, có thêm một số đồ dùng cho thú cưng, Huang Renjun thay dép và ở lại đây cùng với anh, như chưa từng có gì xảy ra, chưa từng chia tay, hai người đi chơi cùng nhau sau đó cùng về nhà.

Mark Lee đang đút thức ăn cho Thịt Bọc Nồi, Huang Renjun đi vào phòng ngủ lấy một chiếc vali lớn rồi nhét hết đồ đạc vào. Thời gian chung sống hơn hai năm là quá dài, Huang Renjun không muốn trở lại đây nữa , nơi này có Mark Lee khắp nơi đều là bóng hình của anh, cậu sợ mình lại mềm lòng sẽ không thể buông bỏ.

Tình yêu không được đáp lại, tình yêu không có cảm giác an toàn và tình yêu không cân bằng từ hai phía khiến cậu không thể chịu đựng được nữa. Huang Renjun bướng bỉnh, cậu muốn cả hai cùng nhau đi trên một con đường và chia sẻ cuộc sống hạnh phúc chứ không phải là đi một mình cậu. Nhưng những gì cậu nhận được chỉ là "ừm" hoặc một lời bác bỏ hoàn toàn.

Lee Haechan thuyết phục cậu rằng Mark Lee yêu cậu, anh đã làm việc chăm chỉ để sửa sai và cố gắng nhiều hơn để thích nghi, nhưng Huang Renjun cần phải vượt qua rào cảng trong lòng mình và phát ra một chút tín hiệu muốn cả hai hoà giải.

Điều Huang Renjun hiểu là cậu chỉ quan tâm đến những gì mình khao khát khi yêu, tặng nhau những món quà, lấy lại sau khi chia tay, nhưng bởi vì sai thời điểm và sai trạng thái, nên ý nghĩa của chúng sẽ giảm đi môt nửa, làm cho bọn họ không còn mong muốn thứ đó nữa.

Nghĩ đến những điều này Huang Renjun nhét hết đống quần áo vào nhưng đầy quá khiến cho nắp vali không đậy được, thật là buồn, thật buồn khi phải dọn hết đồ đạc, ở trong căn phòng này cũng buồn, Mark Lee khiến cậu buồn quá.

Sau khi cho chó ăn, Mark Lee đứng ở cửa phòng ngủ nhìn Huang Renjun thu dọn hành lý, cho đến khi nhìn thấy cậu bắt đầu nức nở lấy tay ôm mặt, Mark Lee mới đi tới yêu cầu cậu ngước lên nhìn mình rồi lau đi những giọt nước mắt trên khoé mi.

Mark Lee nói: "Đừng khóc, em đừng khóc" ,khi nói câu này giọng anh cũng trở nên nhỏ đi, nỗi đau khi tình yêu tan vỡ trở thành một con dao, khiến cho cả hai như bị đâm vào khi ôm lấy nhau.

"Buổi tối anh ngủ không ngon, Thịt Bọc Nồi cứ cào cửa rất ồn ào"

"Lúc đi làm anh còn bị chảy máu mũi"

"Lee Haechan mắng anh, cậu ta nói rằng anh không yêu không đối xử tốt với em"

Mark Lee ôm mặt cậu nói một cách nghẹn ngào: "Anh xin lỗi, nhưng em biết đấy, anh thực sự là một kẻ ngốc trong tình yêu, em có thể dạy anh không? Chúng ta không chia tay nữa được không?"

[Chia tay 21 ngày]

Vào ngày thứ 16 sau chia tay, Mark Lee như nhận được phần thưởng, Huang Renjun đã thêm lại Wechat của anh.

Đêm hôm trước, anh và Huang Renjun đã khóc cùng nhau rất lâu, cuối cùng không biết ai đã bắt đầu trước, anh và cậu lại có một nụ hôn kéo dài.

Dư vị dần thay đổi sau nụ hôn, Mark Lee luồn tay vào trong áo phông Huang Renjun và vuốt ve làn da mịn màng trên eo của cậu, cảm giác đụng chạm hết sức chân thật khiến anh ôm cậu chặt hơn.

Cuối cùng, chính Huang Renjun đã kịp thời ngăn cản, khuôn mặt cậu ửng hồng đẩy Mark Lee ra xa,  không kịp quan tâm đến chiếc vali còn chưa đậy nắp, nhanh chóng thu dọn vài cái rồi bỏ chạy, để lại một mình Mark Lee ngơ ngác đối mặt với chiếc giường bừa bộn.

Mark Lee gửi tin nhắn cho Huang Renjun , hỏi cậu tối nay có đến lấy đồ không, một lúc lâu sau Huang Renjun mới trả lời nói để lần sau.

Đây là tin nhắn trả lời đầu tiên anh nhận được sau khi chia tay, cảm thấy như niềm vui chạy khắp cơ thể, thậm chí bây giờ sếp bảo anh tăng ca thêm hai giờ anh vẫn sẵn sàng đồng ý.

Dường như cảm giác đau khổ trước đây cũng biến mất sau khi cùng cậu trải qua một nụ hôn, cuộc sống trôi qua một cách nhanh chóng, không còn khó khăn như trước kia nữa.

Vào ngày thứ 18, Lee Haechan rủ Mark Lee đi uống rượu, hỏi liệu anh có cùng Huang Renjun tái hợp hay không.

Lee Haechan nói: "Đừng có giả bộ nữa, hôm qua tôi nghe hai cậu nói chuyện, giọng điệu của Huang Renjun... lại yêu rồi!"

Mark Lee nói: "Không quay lại, nhưng ít ra em ấy không trốn tránh tôi"

Lee Haechan cười nhạo anh: "Cậu hiểu ra rồi"

Mark Lee lắc đầu: "Thực ra, tôi vẫn không biết nên làm thế nào để hoà hợp, nhưng khi tôi nhìn thấy em ấy nức nở khóc trước chiếc vali không đóng lại được ngày hôm đó, tôi mới nhận ra rằng không chỉ mình tôi bị hành hạ bởi sự tan vỡ của tình yêu, mà còn có cả Huang Renjun nữa"

"Tôi không phải sinh ra để yêu, tôi sẽ mắc sai lầm,  nhưng tôi nghĩ việc mình thích Huang Renjun rất đáng có một cơ hội để bắt đầu lại, có thể trước đây em ấy không cảm nhận được điều đó"

"Nhưng nếu như có tương lai, tôi nhất định sẽ yêu em ấy nhiều hơn bây giờ"

Lee Haechan cụng ly với anh: " Vậy thì tôi sẽ giúp cậu"

Ngày thứ 21, Lee Haechan gửi tin nhắn cho Mark Lee bảo rằng cậu ta sẽ đi công tác 3 ngày, nói anh rằng phải nắm bắt cơ hội này.

Một tuần sau khi nối lại liên lạc với Huang Rẹnun, Mark Lee đã thay đổi tính tình, không gấp gáp muốn cậu quay lại như trước kia nữa. Mỗi ngày anh sẽ gọi cho cậu khoảng 10 phút và nói về những gì đã xảy ra trong ngày hôm nào nay.

Huang Renjun đã nói chuyện với anh rất nhiều, chẳng hạn như có một học sinh đã chơi khăm trong giờ học bị cậu bắt đứng phạt ngoài hành lan, hay giáo viên tiếng Trung đã mượn lớp và để cậu ngồi trong văn một buổi chiều.

Đây là những chuyện trong cuộc đời của Huang Renjun mà trước đây Mark Lee không để ý đến, có thể cậu đã nói nhưng chắc hẳn rằng anh đã không nghe kỹ.

Mỗi lần nghe Huang Renjun nói xong, Mark Lee lại cảm thấy mình đã hiểu rõ cậu và muốn dành nhiều tình cảm của mình cho cậu hơn. Anh muốn ngâm cậu trong thứ chất lỏng mang tên "Tình yêu của Mark", như vậy cậu có thể sẽ tin tưởng vào anh hơn.

Nghiên cứu tâm lý hành vi cho thấy mất khoảng
21 ngày để hình thành một thói quen.

Mark Lee đã độc thân được 21 ngày. Điều mà một mối quan hệ tan vỡ mang lại cho anh không phải là sự thất vọng và bối rối, mà là sự trưởng thành trong quan niệm về tình yêu, học cách tâm sự trong tình yêu, duy trì sự nhiệt tình và mang đến cho bạn đời cảm giác an toàn. Mark Lee cho rằng đây là một điều tuyệt vời, nhưng anh không muốn tiếp tục nó nữa.

Vì vậy, vào đêm thứ 21, Mark Lee đứng dưới nhà Lee Haechan gọi cho Huang Renjun, lần này cậu rất nhanh đã trả lời anh.

"Alo?"

"Renjun" Mark Lee gọi cậu "Lee Haechan nói cậu ta đang đi công tác"

Huang Renjun nói: "Đúng rồi, sao vậy?"

Mark Lee lại nói: "Vậy em có muốn xuống đây và về nhà cùng với anh không?

"Em ở một mình có sợ không?"

Huang Renjun im lặng một lúc lâu trước khi nói: "Không... em không sợ"

Mark Lee đã rất thất vọng : " Được rồi, nhưng anh rất sợ khi phải sống một mình"

"Em có thể đến đấy với anh không?"

Buổi tối tháng năm, làn gió mát rượi như nước chảy trong khe núi, đi vào cơ thể từ chiếc còng rộng, sau khi xoay vòng và lướt qua các kẽ ngón tay. Cuối cùng tình yêu cũng đợi được hồi đáp.

"Được"

Mark Lee nghĩ, cuối cùng đêm nay cũng đã tạm biệt với mối tình tan vỡ.

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro