Chap 29: Nam Tuấn, Trí Mẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( mọi người thấy tui sai lỗi chính tả ở đâu thì nhắc tui biết nhaa)

-" Nghe đâu hôm nay thằng Tuấn nó về " bà ba bắt chéo chân, tay phây phẩy cái quạt bằng nhung, nửa cười nửa đùa.

-" Chả biết, mà nó về thì sao chứ? Cái thứ học hành thành tài mà nhu nhược như nó thì mai đây thằng quỷ Thái Hanh đó cũng cướp cả gia sản họ Kim " ba hai tỏ vẻ không vừa ý Thái Hanh, tay có chút bấu chặt vào thành ghế, mép môi liền giật giật mấy cái.

-" Nó không làm được, thì má nó làm đi chứ? Không lẽ, bà hai đây lại cuối đầu chịu thua trước thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch sao? " đôi mắt cáo lộ vẻ tia nguy hiểm liếc nhìn lấy bà hai. Bà bà nhẹ nhàng buông cây quạt bằng nhung xuống, đưa đôi bàn tay thanh mảnh với chi chít những chiếc nhẫn óng ánh sắc vàng lên mà ngắm nghía, tay còn lại thì mân mê chiếc nhẫn bằng hột ngọc màu hồng được đeo ở ngón trỏ.

-" Thế còn mợ ba thì sao đây? Mợ giúp tui như thế là có ý gì? Tui nhớ không lầm mợ ba cũng thích cái gia sản tổ bố của nhà họ Kim lắm mà ta? " bà hai nhẹ nhàng lấy khăn tai bằng lụa che đi nụ cười có chút chế giễu.

-" Ầy cha chả, cái thằng đầu đất Trí Mẫn nhà tui nó ngu dốt lắm, suốt ngày cứ cập kè chơi chung với Thái Hanh. May là bắt nó sang Tây học, chứ mà cho nó ở đây thì chắc hư nết hư thân " giọng bà ba đầy chán nản, mắt cụp xuống ra bộ ưu tư lắm.

Tiếng hừ lạnh của cả hai vang lên, một cách đầy nhẹ nhàng.

(...)

Hôm nay, nghe đâu là cậu Nam Tuấn từ Sài Thành trở về, hôm bữa cậu còn viết cả bước thư tay gửi cho lão Kim.

Cả nhà nghe xong, ai nấy cũng vui mừng, từ sáng sớm đã trong ngóng cậu về, đã thế còn bày cả mâm cơm đầy thịnh soạn mừng cậu, dọn cả phòng ốc cho cậu ở để cậu về mà nghỉ ngơi.

Thú thật chứ, từ cậu Hanh, cậu Tuấn đến cả cậu nhỏ Trí Mẫn ai ai trong nhà cũng quý hết. Tại ba cậu đều là người nho nhã, biết cách đối nhân xử thế, đã thế lại hiền lành, đối tốt với đám gia nhân trong nhà lắm. Còn nhớ cái thời xưa xửa ơi là xưa, mấy cậu rũ nhau đi bắt dế, đi trốn tìm, còn rủ cả họ đám gia nhân cùng chơi. Đám gia nhân có bị chửi, bị đánh là ba cậu đều đồng loạt đứng ra nói đỡ, nói đỡ không được thì nằm dài ra đất giẫy đành đành cùng nhau. Nói chứ, hồi bé vui hơn bây giờ lắm!

Còn về cậu Trí Mẫn, cậu từ năm 15 tuổi đã bị bà ba tống khứ qua Tây học, cậu có năn nỉ ra sao bà cũng chẳng hề hấn gì, một nước kêu đám gia nhân lôi cậu đi. Giờ thì chắc cũng đã hơn 6 7 năm, từ ngày cậu Mẫn đi Tây.

(...)

Hôm nay, tôi thấy đám gia nhân cứ tất bật dọn dẹp nhà cửa, đã thế còn thi nhau làm biết bao nhiêu là đồ ăn ngon. Tôi thì tính lại tò mò, ngó nam ngó tây cứ thấy chúng nó chạy xình xịch, lại quay sang hỏi cái Nhu đang cặm cụi trưng bông sao cho đẹp mắt.

-" Hôm nay có chuyện gì mà tụi bây thi nhau chạy toáng loạn thế hả? " tôi đưa tay chạm vào cành hoa lưu ly được cắm trong bình, ngó sang hỏi nó.

-" Hôm nay cậu Tuấn về đó cậu, là con đầu lòng của bà hai đó " nó quay sang, mỉm cười nhìn tôi, xong lại quay đầu trở lại mà tiếp tục làm công việc còn đang dang dở.

Tôi gật đầu.

Tôi cũng từng nghe danh cái cậu Tuấn này rồi, tên cũng được lắm, Kim Nam Tuấn. Nghe là biết độ cũng điển trai lắm đó nghen, đã thế nghe đồn còn là người học sâu hiểu rộng, học một hiểu mười, còn là người nho nhã, biết lễ giáo lắm.

Tôi gật gù cũng có chút tán dương.

Xong lại ngó sang thấy nó cũng sắp hoàn tất xong quá trình cắm bông, tôi lại hỏi tiếp.

-"Thế cái cậu gì tên Mẫn Mẫn gì đó thì sao? Nghe đâu cũng đi Tây hơn cả sáu bảy năm chứ ít gì? ".

-" Con cũng chẳng biết, cơ mà việc cậu Mẫn đi qua Tây học cũng do bị bắt ép đó cậu. Tội lắm! " nó có chút ủ rũ nhìn tôi.

Tôi gật đầu như đã hiểu, nói một vài chuyện với nó xong cũng nhanh chóng quay đầu mà rời đi.

Tôi đăm chiêu đi lòng vòng ở nhà trên, ngó ra thấy cửa lớn mở, lại thấy cái bóng dáng quen thuộc, tôi mỉm cười khanh khách chạy nhanh ra ngoài.

-" Mình về!!! " vừa thấy anh với thằng Tò đi vào, tôi một bước mà nhảy bổ lên người cậu.

Như có chuẩn bị từ trước, tôi vừa nhảy lên, anh theo đó mà kịp thời ôm chặt lấy người tôi. Tuy đôi chút lảo đảo, nhưng tầm một lúc sau thì anh cũng điều chỉnh lại tư thế sau cho vững.

-" Đã ăn uống gì chưa? " anh nhẹ nhàng hỏi tôi, cũng nhanh chống đỡ tôi xuống, nắm tay tôi đi vào trong.

-" Em ăn rồi, vừa ăn xong mới để ý thấy đám gia nhân chạy vèo vèo như tên bắn mà dọn dẹp nhà cửa đó mình. Đã thế còn làm thêm mấy chục dĩa thức ăn ngon lắm " tôi lò tò đi theo sau anh, vừa nói vừa ngước lên nhìn thân ảnh từ đằng sau.

-" Hôm nay Nam Tuấn về ".

Tôi gật đầu.

Này tôi biết từ trước rồi, khỏi cần anh bảo.

-" Mà mình này...mình đi thăm ruộng gì mà lâu thế? Đi từ sáng đến trưa chiều, cả giờ cơm trưa cũng chả được ăn " tôi nhìn anh nhíu mày, tay theo đó mà nắm chặt lấy tay anh hơn.

Dắt tôi vào trong nhà, Thái Hanh ngay lập tức kéo tôi ngồi xuống ghế.

-" Không có gì, gặp một vài người bạn nên đứng đó chào hỏi. Không ngờ đã quá trưa " anh đưa tay nhấc lấy lấy bình trà, để nghiên mũi ấm trà xuống cái chum nước.

-" Đi tán gái thì nói đại đi " tôi chu mỏ, thầm thì.

Anh thở dài, nhấc lấy chum trà mà uống hết một hơi.

-" Không tin chồng em à? "

Tôi giật mình, ngước mắt nhìn lấy gương mặt đẹp như tượng đang phóng to trước tầm mắt.

-" Em đùa mà, mình nghe hả? " tôi dựa cái đầu vào cơ thể anh, dụi dụi.

-" Không bị điếc ".

(...)

Tầm buổi xế chiều, bên ngoài cửa lớn vọng ra tiếng kêu lớn của đám gia nhân, chúng nó thi nhau hò hét trong vui lắm, đã thế trên tay còn xách quá trời đồ, bưng bê chạy vào trong.

Tất cả người nhà họ Kim đã đứng ngoài nhà lớn cũng được một lúc, thấy đám gia nhân hò hét, hớn ha hớn hở ù ù chạy ra chạy vào, ai nấy mặt mài cũng tươi cười mong ngóng cậu Tuấn về.

Từ tít đằng xa, thấy thân hình to cao, lực lưỡng, trên tay là cầm cặp táp từ tốn đi thẳng vào trong, sau lưng còn có cái bóng dáng cứ núp lấy núp để sau lưng của cậu Tuấn. Còn đám gia nhân, chúng nó cứ cười khúc khích miết, đi sau cậu Tuấn mà nó cứ khen cậu miết à, khen cậu đẹp trai, khen cậu tuấn tú, khen cậu điển trai nữa.

-" Cha, các má con về " Nam Tuấn cất giọng nói pha chút nam tính, anh mỉm cười lộ ra núm đồng tiền rất duyên.

Còn chưa kịp để ông bà Kim cất lời vui mừng, thì lại thêm một giọng nói rất vang nhanh chóng chen ngang.

-" Hú àaaa!!! Kim Trí Mẫn của mọi người về rồi đâyyyyyyyy!!!!! " từ sau lưng Nam Tuấn, một cậu con trai nhảy ra tưng tửng, đã thế còn vui vẻ hét lên.

Ai trong nhà cũng đều hoảng hốt, xong lại bật cười khanh khách.

-" Hahaha, về là tốt, về là tốt rồi. Cả nhà chúng ta sum vầy, về hết là tốt rồi " lão Kim bật cười, lụ khụ chống gậy bước đến ôm hai cậu con trai.

Vừa mới rời khỏi vòng tay lão Kim, bất ngờ bà ba tiến đến, lấy tay quánh chan chát vào mông Trí Mẫn, luôn miệng la mắng.

-" Tổ cha mày, đi về mà không nói cho má mày tiếng nào hả thằng con hư đốn " bà đánh bôm bốp vào mông y, y thì suýt xoa nhảy dựng lên chạy.

-" Con muốn làm bất ngờ cho nhà mình mà, má...má đừng đánh nữa, nhục chết mất " y bù lu bù loa chạy núp sao lưng ông Kim.

-" Thôi thôi, đừng có cãi nữa hahaha " lão Kim vừa bênh Trí Mẫn, lại vui vẻ mà cười hạnh phúc.

Còn về phía Nam Tuấn, từ nãy giờ hắn cứ nhìn lấy cậu với Thái Hanh miết, xong lại mỉm cười đi đến vỗ lên vai anh.

-" Anh cả ".

-" Chào mừng em đã về " Thái Hanh mỉm cười, gật đầu.

Nam Tuấn gật đầu, mỉm cười cuối đầu xuống, lại quay sang nhìn tôi, Nam Tuấn lại quay lại nhìn Thái Hanh.

-" Đây là anh dâu, là vợ anh, tên Điền Chính Quốc".

________________________________________

huhuhu tui ra lâu quá sợ mọi người quên mất tui lun í.

cơ mà, chắc nhiều bạn thădc mắc tại sao chap trước với chap này không liên quan gì đến nhau.
thật ra ý, kiểu tui là theo hướng lòng vòng ☺️ nên chap kế với chap sau mới phơi bày ra mọi chuyện í.

chắc mọi người thấy tui ra lâu chứ thật ra tui giờ viết thêm 3 chap rồi. tại tui sợ mốt lười cái kĩu tui lười viết nên rãnh giờ nào viết giờ đó.

thoii tui cảm ơn mọi người đọc cái chap nhãm này của tuii, chúc mọi người thi giữa kì được con 10 nhaaa ❤

#bún

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro