hay mối tình tuổi trẻ vội chia phôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

── taekook.

anh về, gửi cho em chút gió hạ của những miền viễn xứ. chiều trên đất cũ ngả màu nắng tắt, anh nghiêng mình nghe ngọn cành xào xạc khẽ chào người lính phương xa.

mùa hè anh rời bỏ mảnh đất quê hương để đi theo tiếng gọi tổ quốc cùng bao lứa trai làng, em chỉ mới là đứa nhỏ tuổi mười ba non nớt, chưa một lần vào đời. mấy mươi năm cách biệt, áo người giờ cũng đã bạc màu. vách tường mục nằm chỏng chơ nghe ẩm mốc đương lên, rơm rạ cũng chẳng còn ám khói quạnh quẽ đằng chái bếp sau nhà.

chỉ có khung ảnh cũ và mấy phong thư ố vàng anh gửi về từ tiền tuyến là còn nằm ngay ngắn trong hộc tủ đầu giường. em nâng niu, trân quý, giữ gìn chúng như thể chính anh và nỗi nhớ anh mang hiện diện trên từng nét chữ nghiêng phai màu năm tháng.

anh đưa ngón tay mình ve vuốt mép giấy, chạm lên khuôn mặt với môi cười bẽn lẽn mà anh hằng nhung nhớ bao đêm. em của anh, chính quốc của anh, em có biết anh đã mong mỏi được gọi thật to cái tên ấy nhường nào?

ngày mà khói thuốc súng chẳng còn vương vấn trên những nếp áo nhàu, em nói mùa hè đỏ lửa năm bảy lăm đại thắng, anh đã trông thấy rồi. em nói mùa hè hòa bình rộn ràng tiếng ve kêu, anh về cài lên tóc nhành cúc trắng thơm hương nội đồng. mùa hè ấy... còn đến nữa không em?

khi em anh giờ đây đã lặng yên hóa thành thiên cổ. em ngủ vùi rệu rã trong giấc mộng xa xôi, trên triền đồi đón gió khoác nắng hạ qua mi mắt trĩu nặng. em ra đi bằng nỗi đau chiến tranh, trên chính mảnh đất tổ tiên nuôi lớn em từ thuở còn thơ bé. người ta kể anh nghe về trận càn hôm ấy. tây vào làng, và máu người đồng mình đã đổ dưới họng súng quân thù, cạnh bên những rặng đồng mênh mông và ngay dưới rãnh mương nước.

anh ngồi đó mà hai tai ù đặc cả đi, chẳng còn nghe thấy gì ngoài những tiếng ong ong kéo dài rồi vỡ tan trăm mảnh. trước mắt anh là khoảng không vô định, rực cháy một mồi lửa bén ngọt trên mái lá tan hoang. những tiếng hét thất thanh, tiếng chửi rủa đinh tai xô nhau dội đến; tiếng bước chân tứ phía hỗn loạn, và những phát súng từng hồi rát bỏng bên tai.

sượt qua trong tưởng tượng của anh là một cặp mắt trẻ thơ mở to hoảng sợ vì chẳng hay biết gì, cánh tay người đàn bà nào run rẩy ôm lấy đứa con nhỏ trước những kẻ khát máu tàn nhẫn. đâu đó lấp loáng bóng lưng em, mờ nhạt, ngả nghiêng, khiến lòng anh cuộn lên nỗi xa xót chát nồng. anh muốn đưa tay ra mà chẳng thể chạm tới, em cứ xa vời vợi và hư ảo quá thể.

người ta nói, em cùng một nhóm dân làng cố thủ cạnh cồn đất ngay mé mương, chống đỡ từng làn đạn như trút của địch. anh có thể mường tượng ra đôi mày em nhíu chặt, những tiếng thở dồn dập phả cái nóng hôi hổi lên da mặt, hay là cả cơ thể tê rần, và dây thần kinh căng ra như chão. có lẽ em đã rất sợ hãi, hoặc hoảng loạn, hoặc tất cả những thứ cảm xúc ấy đan xen.

em ghì chặt cây súng, ngón tay đặt sẵn trên cò bắn, rồi lập tức quay người lại và nhô lên khỏi cồn đất. khi em còn chưa kịp giơ súng thì một viên đạn đã xé gió lao tới. em ngã mạnh xuống đất ngay bên cạnh mọi người, và tất cả như rơi vào im bặt. từng cảm xúc dần mờ nhạt rồi vỡ vụn trong tâm trí anh theo lời kể nghẹn ngào ấy.

một phát súng, chỉ một phát súng thôi, lạnh lùng và bạc bẽo, em đã chẳng còn là chính quốc của anh. chính quốc bằng xương bằng thịt, chính quốc thỏ thẻ gá đầu lên vai anh trong những đêm trăng tỏ.

giờ thì em chẳng nói, cũng chẳng còn khóc nữa. mắt em cười thắm biếc cả trời xanh. trong tấm ảnh anh cầm trên tay, em nhìn anh, lặng lẽ và trong vắt như ngày mình thơ bé. tuổi mười tám tan thành mây bay, em về cõi linh thiêng xa thẳm, có nhớ nhung người lính nơi mặt trận tổ quốc?

đơn chiếc một bóng lưng gầy bên mộ phần xanh rêu, anh nghe tiếng lòng mình thổn thức gọi tên người thanh niên trẻ. trước mắt anh hiện về một bến nước con đò cũ, vai áo ai sờn bạc kề cạnh mái đầu xanh. tay em trắng nõn như búp măng tròn mà giặt giũ tấm áo.

"anh hưởng vào nam thiệt hả?"

"ừ, ngày mốt anh đi rồi."

"thế khi nào anh về?"

lời em nói ngây ngô vẹn chữ, cứa vào tim anh, đau đáu một nỗi lo khôn tả. mắt xoe tròn lấp màu hạ sang, em nhìn anh, dịu dàng, trong vắt tựa đáy nước in soi nền trời. chiến trường miền nam là mưa bom bão đạn, tấc đất nào mà chẳng nhuộm máu người lính trận em ơi. ngày anh đi, chưa biết buổi nào về, mà mắt em ngóng trông như thể mong nhớ. quốc của anh, em có hay, cái long lanh run rẩy trong đôi con ngươi ấy làm lòng anh rạn vỡ ra không?

anh thì tiếc gì thân trai trẻ hiến mình cho tổ quốc, cái đám xương rạc rời này dẫu có thành mồi lửa cho giặc hay ngậm phải viên đạn lạc thì cũng hề xá chi. chỉ là, giá như em đừng nhìn anh như thế, giá như em đừng nghẹn ngào khóc thật lâu rồi chạy vụt đi trong đêm tiễn chuyến tàu, thì có lẽ anh đã chẳng hoài trở trăn bao ngày tháng xa cách.

những đêm sương giăng hành quân vượt sông, cái lạnh buốt thấu đến tận xương tủy, trên vai anh mang ba lô nặng gần hai mươi kí bì bõm lội ngược dòng. ánh lân tinh réo rắt dìu mảnh hồn, anh đi trong tỉnh mê xen lẫn, nghe tiếng pháo nổ rát bên tai mà lòng chẳng chộn rộn. mắt anh xoáy chặt vào gáy người đồng đội phía trước, cứ bơi đi và tự hỏi khi nào tới lượt mình làm cái xác trôi nổi loang máu như mấy anh em đằng sau kia.

rồi anh bỗng nghĩ đến em, và giữa khoảng nước mênh mông ấy, anh ngập ngụa trong cơ man những nỗi muộn phiền. anh không biết, em của anh có phải ướt mi trong những đêm lẻ loi dằng dặc trôi âm thầm? em liệu có giấu kín riêng mình những niềm nhớ khôn kham da diết, hay còn trắc trở nhọc lòng trăm mối về anh? rồi thì em ăn có đủ no, những hôm rét trời có mặc đủ ấm? anh lo nhiều, và cũng nhớ em nhiều.

độ ấy khó khăn, gian nan chẳng kể siết, nhưng mà vui. có anh em đồng chí cận kề những đêm thức trắng, chung nhau từng đôi đũa, cái chăn. có khúc ca rộn rã ngày chuyển quân vội vàng, cả tiểu đội nghêu ngao hát chẳng cần biết ai thuộc lời ai không. có những nụ cười người lính tếu táo, những khuôn mặt lem lấm mà vẫn nhộn vẫn vui. và độ ấy, anh vẫn còn có em. giờ thì anh muốn lo cho em cũng không được nữa rồi.

quốc ơi, anh dợm thấy bóng em của những ngày non trẻ, mờ mịt lẩn khuất trong tán gió chiều nay, kéo về xô lá úa khỏi vòm cây cỗi cằn. anh nhớ em, nhớ đến độ từ hôm về anh chưa ngủ yên buổi nào. bởi anh cứ nhắm mắt lại, thì một vầng má hây hây đỏ lại đổ ngợp khoảng lòng. anh nhớ cái đám tóc mềm mại lòa xòa trước trán em, mỗi lần anh ôm chặt lại cò cọ nhột nhạt trên ngực áo. anh nhớ nhiều lắm, nhưng những thứ đó cứ nhập nhoạng xa xôi, xoáy sâu vào thổn thức.

anh mong nhìn thấy em, bởi anh sợ mình quên mất em. anh không muốn tất thảy những kí ức ấy trôi đi, để rồi một ngày kia chúng chỉ còn là câu chuyện kể không mang hình dung. anh cố nhắc mình về em mỗi ngày, cố mường tượng ra những khung cảnh lúc xưa, để những xúc cảm ấy chân thật mơn man trên da thịt, dẫu rằng chúng diệu vợi biết bao. anh muốn em sống trong anh rực rỡ, chứ không phải chỉ là mấy tấm ảnh úa màu treo trên vách tường kia.

anh đã thực hiện được lời hứa của mình, chiến thắng trở về, mang độc lập tự do cho tổ quốc thân yêu. nhưng em ơi, sao đất nước chớm rực trẻ mà hồn anh cũ rách? giá như em đừng đi, thì chắc giờ mình cũng đương vui với những niềm vui lớn. mình cũng lao động, cũng hăng say. và mình yêu nhau, đơn thành nhưng tha thiết.

anh sẽ không trốn chạy khỏi hiện thực. chiến tranh, phải, chính chiến tranh đã dạy cho anh biết hiện thực vốn tàn khốc. anh đã thấy những người đồng đội mình ngã xuống ngay trước mắt, đã chứng kiến biết bao cuộc chia ly, mất mát anh đã trải, và đau thương cũng đã nếm đôi lần. anh đã từng đi qua cái chết, còn có hiện thực nào để phải sợ đâu em? anh sẽ đối mặt với cuộc đời, và sẽ sống thật tốt. sống cho anh, cho cả em, cho những ước vọng cao đẹp nhất của em, để những hy sinh và mất mát ấy không bao giờ trở thành vô nghĩa. anh hứa, tại hưởng hứa với em.

em biết không, cách mạng đã đem buổi bình minh sáng rỡ về trên dải đất nghèo, chỉ tiếc rằng em chẳng được trông thấy. nhưng đừng lo, có anh ở đây rồi. anh sẽ là con mắt, là cái tai, cái mũi, là bàn tay, là đôi chân của em. sớm mai thức dậy, khói lam mờ lại ngút tỏa từ những chái bếp le lói ánh lửa hồng. anh sẽ ngồi trước hiên nhà kia, ngắm nhìn những rặng đồng miên man trải, nhìn mây bay mùa hạ, và nhìn cây cỏ bao mùa thay lá. anh sẽ kể em nghe từng ngày tổ quốc vươn dậy đi lên phía trước, thay em chạm vào từng tấc đất dịu lành quê mình, đến khi anh già nua, lẩn thẩn, và mắt anh mù lòa thì thôi. rồi lúc đó, anh lại đi tìm em, nghen quốc.

chiều nay gió về, phủ kín khoảng trời xanh ngằn ngặt. gió lộng lồng thi nhau tạt xô vào hốc mắt, nghe sao cay xè, cái cay làm tê dại cả ruột gan. cánh môi anh khô khốc, mấp máy không trọn, chỉ muốn nói cùng em một lời sau cuối trước khi bóng chiều tà phủ khắp lối anh đi.

"anh về mùa phượng năm bảy lăm, mà mắt hạ vội tàn, chẳng đợi."

cánh thư ố màu mang tình em đượm nồng vượt ngàn dặm trường sơn của năm tháng ấy, anh cất trong cặp da này. để rồi ngày sau anh trả cho lứa trẻ, giữ mãi duyên mình qua hết buổi bình minh.

ru em vào giấc ngủ dài dịu lành. anh yêu em, chính quốc của anh, những mùa hạ tuổi trẻ của anh.

the end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro