Chương 177: Thẩm tiểu thư, sao cô lại đến đây?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Thanh Lan hình như đã đoán trước được, hoàn toàn không ngạc nhiên khi thấy tờ giấy nợ. Nếu chuyện mà thuận lợi thì cô mới cảm thấy lạ ấy.

“Tao không làm khó bọn mày, chỉ cần bọn mày ký thì có thể đi ngay, đi một cách hoàn toàn nguyên vẹn.”

“Nếu không thì sao?” Cố Dương siết chặt tay, tên lưu manh vô lại này!

Ánh mắt Triệu Viêm trở nên ác độc: “Nếu không thì mời hai vị ở lại uống trà, đợi người nhà đến đón về.”

Xem ra tờ giấy nợ này không phải vừa chuẩn bị, e rằng Triệu Viêm đã có ý đồ từ trước, đánh cược với bọn họ chỉ là một cái cớ. Nếu bọn họ thua thì không cần phải tốn công làm gì nhiều, còn nếu thắng thì… ha ha…

“Anh chắc chứ?” Thẩm Thanh Lan hỏi Triệu Viêm.

Triệu Viêm cười cười, để lộ hàm răng vàng ố, “Nhìn tôi giống đang nói đùa lắm sao?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Biết rồi, lên đi.”

Lên cái gì? Một câu nói khiến tất cả mọi người ở đây đều mù mờ. Cô có ý gì?

Thẩm Thanh Lan lập tức cho bọn họ câu trả lời. Cô đá Triệu Viêm một cước khiến hắn hét thảm rồi ngã xuống đất, ôm bộ phận nào đó ở phía dưới, đổ mồ hôi lạnh.

Chẳng ai ngờ Thẩm Thanh Lan đột nhiên ra tay, lại còn ra tay độc như vậy. Cố Dương nhìn Triệu Viêm nằm dưới mặt đất, cảm thấy cả người dưới của anh ta lạnh buốt, bèn không nhịn được kẹp chặt hai chân lại, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan cũng thay đổi, chị dâu thật là mạnh bạo.

Triệu Viêm đau đến mức nói không nên lời, mấy tên đàn ông lực lưỡng xung quanh không có mệnh lệnh của Triệu Viêm nên không dám di chuyển, cứ đứng ngây ra đó.

Khuôn mặt Triệu Viêm vặn vẹo, run rẩy vươn một tay chỉ vào bọn họ rồi quát, “Một đám ngu ngốc, còn không lên cho tao? Đánh chết cho tao, chỉ cần giữ lại một hơi tàn là được.”

Mấy gã đàn ông vạm vỡ nhìn nhau rồi liền vung nắm đấm về phía Thẩm Thanh Lan và Cố Dương. Thẩm Thanh Lan thở dài một hơi, sáu năm qua cô chưa từng đánh nhau trận nào, vậy mà từ khi biết Cố Dương đã hai ba ngày đánh một trận. Hèn gì Phó Hoành Dật bảo cô tránh xa Cố Dương, anh ta quả đúng là một tên phiền phức chuyển thế.

Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn ra tay không hề nể nang gì. Mỗi lần đánh đều đánh trúng điểm yếu của bọn chúng, mỗi cú đánh đều khiến bọn chúng hét lên.

Còn Cố Dương thì vừa đánh vừa la hét, rõ ràng người bị đánh là mấy gã đàn ông lực lưỡng kia, vậy mà cậu ta còn hét thảm hơn người bị đánh nữa.

Thẩm Thanh Lan nhìn anh ta bằng ánh mắt ghét bỏ.

“Oái!!!” Cố Dương đột nhiên hét thảm một tiếng, lớn đến mức gần chọc thủng màng nhĩ Thẩm Thanh Lan. Tay cô run lên, cú đấm vốn sẽ vào bụng của một gã bị trượt. Thấy cú đấm của gã sắp nện thẳng vào mặt mình, cô khom lưng xoay người, lập tức vòng ra sau lưng người đàn ông rồi nhấc chân đạp một cái.

Giải quyết xong tên cuối cùng, Thẩm Thanh Lan mới có thời gian nhìn Cố Dương. Cậu ta đang ngồi trên người một gã đàn ông, vừa đấm liên tục vào mặt gã vừa làu bàu.

“Dám đánh mặt của ông này! Không biết đánh người là không được đánh mặt sao? Mặt ông đắt giá như vậy, mày có đền nổi không? À, tao thấy mày ghen tị với sắc đẹp của tao thì có! Có phải thấy tao đẹp trai hơn mày nên mày mới nhắm ngay mặt tao mà đánh không?” Nói rồi, anh ta lại đấm một đấm thật mạnh vào mặt gã, “Cho mày dám đánh mặt tao này! Lần sau còn dám đánh mặt của tao thì tao sẽ đánh mày thành đầu heo.”

Cái gã đã bị đánh thành đầu heo nào đó: “...”

Thẩm Thanh Lan câm nín dời mắt, nhẹ giọng gọi: “Cố Dương.”

Cố Dương lập tức tỉnh hồn đứng dậy, vui vẻ chạy đến cạnh Thẩm Thanh Lan, “Chị dâu nhỏ.”

Thẩm Thanh Lan nhìn mặt Cố Dương, ngoại trừ trên má phải có vết bầm nhỏ ra thì không còn vết thương gì khác. Cô đồng cảm nhìn đầu heo dưới đất, sau đó nhìn về phía Triệu Viêm.

Triệu Viêm còn chưa hồi hồn lại từ cơn đau bên dưới thì đàn em bị đánh gục hết. Cả căn phòng hỗn loạn, cô ả của hắn thì rúc trong góc, không dám ra ngoài.

Thẩm Thanh Lan từ trên cao nhìn xuống Triệu Viêm, “Bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa?”

Ngược sáng nên Triệu Viêm không thấy rõ vẻ mặt của Thẩm Thanh Lan, hắn hung ác nói: “Đây là địa bàn của tao, không có lệnh của tao, mày đừng mơ có thể đi ra ngoài! Tao thừa nhận bản lĩnh mày không tệ, nhưng trong sòng bạc của tao không chỉ có vài người thế này. Nếu không muốn cụt tay cụt chân thì tốt nhất thành thật xin lỗi cho tao. Bây giờ đã không thể giải quyết chỉ bằng một tờ giấy nợ nữa.”

“Ha ha, tao nói này Triệu Viêm, có phải vì mày không biết xấu hổ nên mới bị nhà họ Triệu đuổi ra khỏi nhà không?” Cố Dương thong thả đi qua ngồi xổm cạnh Triệu Viêm, “Bây giờ mày thua dưới tay bọn tao mà giọng điệu vẫn ngông cuồng như thế, da mặt của mày đâu rồi?”

Trên trán Triệu Viêm vẫn còn đổ mồ hôi lạnh, dưới người đau đớn từng cơn. Cô ả này ra tay thật độc ác, không biết còn dùng được hay không, nếu không thể dùng được nữa thì hắn sẽ giết cô, mặc kệ cô có phải người nhà họ Thẩm hay không! Giết đi rồi cao chạy xa bay, nhà họ Thẩm cũng không thể bắt hắn được.

Bỗng nhiên, cửa phòng bị mở ra, một gã đàn ông hoảng hốt đi đến, thấy tình cảnh bên trong phòng thì vẻ hoảng hốt trên mặt càng thêm rõ rệt. Gã chạy lại Triệu Viêm đỡ hắn lên, “Đại ca, Lão Đại đến rồi.”

Nét mặt của Triệu Viêm thay đổi, khác với tên đàn em kia, vẻ mặt hắn đầy vui mừng. Lão Đại đến thật đúng lúc, chắc là anh ấy sẽ không dễ dàng buông tha cho hai người này.

Chưa đợi Triệu Viêm đi ra ngoài thì đã có người đi vào. Thẩm Thanh Lan nhìn sang thì bỗng thấy vui vẻ, hóa ra là người quen, chính là A Nam bên cạnh Thạch Phong.

A Nam và Thạch Phong đến sòng bạc kiểm tra, kết quả vừa vào cửa đã nghe đàn em nói trong sòng bạc có người gây chuyện, Triệu Viêm và đàn em đều bị đánh. Vì vậy anh ta bèn tới xem, không ngờ lại là Thẩm Thanh Lan.

“Thẩm tiểu thư, sao cô lại ở đây?” A Nam hỏi.

Thẩm Thanh Lan không thấy bất ngờ vì anh ta biết thân phận của cô, chỉ liếc Triệu Viêm, “Có người không giỏi đổ xúc xắc, thua mà không nhận, ép người khác ký giấy nợ nên đã thành ra bộ dạng như anh thấy bây giờ đấy.”

A Nam vừa nghe xong đã biết chuyện gì xảy ra, còn chưa kịp nói gì thì Thạch Phong đã đi vào. Thấy Thẩm Thanh Lan, Thạch Phong cũng rất ngạc nhiên.

Lúc thấy A Nam, Thẩm Thanh Lan đã nghĩ sẽ gặp Thạch Phong, không ngờ lại gặp thật. Đây là lần đầu tiên họ gặp lại kể từ lần ở phía Tây thành phố. Thạch Phong lần trước còn chưa biết thân phận cô, bây giờ biết rồi, anh ta sẽ làm sao?

Ngay lúc thấy Thẩm Thanh Lan, sắc mặt Thạch Phong liền hơi thay đổi, rồi lập tức trở lại bình thường. Nhìn xung quanh, rồi lại nhìn Thẩm Thanh Lan, anh ta trầm giọng hỏi, “Thẩm tiểu thư, chuyện này là...” Anh ta gọi cô là “Thẩm tiểu thư“.

Mắt Thẩm Thanh Lan chợt lóe, không nói gì. A Nam thấy thế thì đi đến cạnh Thạch Phong, lặp lại lời Thẩm Thanh Lan vừa nói.

Lúc này, vẻ mặt Triệu Viêm đã không còn sự vui mừng nữa. Hắn không ngờ Thạch Phong lại biết Thẩm Thanh Lan, nén đau đứng dậy giải thích, “Lão Đại, anh đừng nghe cô ta nói bậy. Vì bọn họ thua cược mà không nhận nên em mới giữ người lại.”

Thạch Phong là ai? Dù gì cũng lăn lộn ngoài đời lâu như vậy, anh ta đâu thể nghe người khác nói vài câu đã tin ngay?

Anh ta không tin Thẩm Thanh Lan, cũng không tin Triệu Viêm, chỉ nhìn mấy người đàn ông đang lăn lộn dưới đất, “Bọn mày nói xem có chuyện gì? Nói thật cho tao, nếu không... bọn mày biết thủ đoạn của tao rồi đấy.”

Bọn họ vô thức phát run lên, Thạch Phong có thể ngồi vững nhiều năm ở vị trí Lão Đại của Thạch Bang thì thủ đoạn tất nhiên là không cần phải nhắc đến.

Một người đàn ông bị thương nhẹ nhìn ánh mắt của Triệu Viêm, đang định nói thì A Nam bỗng lên tiếng: “Lão Đại nói phải nói thật, nếu có giấu giếm...” Anh ta không nói hết câu, nhưng gã đàn ông kia đã hiểu ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro