Chương 10 : thanh xuân vườn trường nàng 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




" Phàm Phàm, chúng ta .... Làm một chút vui vẻ chuyện đi . "

Ngô Diệp Trác vừa nói xong những từ này , Nhật Thiên chớp chớp mắt nhìn y, hắc như lông quạ lông mi khe khẽ rung động , cả người run rẩy cái không ngừng, hai tay chỉ biết vô ý thức nắm khẩn Ngô Diệp Trác quần áo, mê mang hai mắt vô thố nhìn Ngô Diệp Trác, khoé môi khẽ run rẩy nói không ra lời nhìn y :

"Không,...... Không cần...... không muốn . "

Ngô Diệp Trác nhìn Nhật Thiên này phúc run rẩy tiểu đáng thương bộ dáng , y cúi người thân thân hắn đen hắc lông mi , cả người như muốn hoà nhập vào với đối phương, thanh âm ôn nhu đến cực điểm dụ hống :

" Phàm Phàm muốn ngoan ngoãn, thanh âm không cần quá lớn, bằng không truyền ra ngoài ta sẽ không biết làm sao bây giờ ."

Ngô Diệp Trác mang cười tiếng nói thấp thấp trấn an dụ hống hắn , nhưng những lời y nói ra lại chứng tỏ không muốn dừng lại việc y đang làm .

" A. Đây nhất định là mơ...... Ngô....... Ta sao có thể mơ như thế này được ."

Nhật Thiên vô ý thức lẩm bẩm như một kẻ say rượu . Hắn quả thực không thể tin được từ trước đến nay ôn nhu như ngọc nam tử thế nhưng lại là này phúc bộ dáng . Điều này làm cho hắn thật sự rất rối loạn . Nhật Thiên giơ lên mảnh khảnh hai bàn tay định che tai của mình lại ngốc hồ hồ lẩm bẩm .

" quên đi , quên đi a... ta quả nhiên là say rồi ... sao lại có thể có ba người Ngô Diệp Trác chứ ... say rồi ha." Nói rồi thiếu niên như định bịt tai trộm chuông như vậy , hắn khẽ lầm bầm .

Chỉ là hiện tại, Ngô Diệp Trác lòng bàn tay độ ấm liền dính sát vào ở hắn trần trụi làn da thượng, không phải do hắn không tin! Đối phương thật sự muốn làm chuyện đó thật , không phải hắn lừa mình dối người là chuyện không hề có .

Nhật Thiên làn da sứ bạch oánh nhuận, non nớt bóng loáng của thiếu niên , ngón tay rơi xuống làm da thượng giống như có hấp lực giống nhau, làm nhân ái không buông tay. Từng tấc từng tấc da thịt như đang gọi mời người khác xoa nắn thưởng thức , chỉ cần tăng thêm một chút lực độ cũng có thể in lên những ấn ký ngọt ngào .

Ngô Diệp Trác nhìn chằm chằm Nhật Thiên hiển lộ bên ngoài mê người hầu kết , y đôi mắt đỏ lên, cứ việc ngữ khí như cũ duy trì ở trầm ổn thong thả ngữ điệu thượng, lại ẩn ẩn mang theo cổ như muốn nuốt trọn đối phương ,

"Thật không biết Phàm Phàm làm sao lại có một thân thể tuyệt đẹp như vậy , chỉ cần nhìn thôi cũng  muốn đem ngươi toàn thân đều tinh tế liếm một lần, một tấc một tấc, toàn bộ thân thể đều in trên người những ấn ký của ta ... chậc .... . " 

Y vừa cảm thán vừa luồn tay sâu vào trong áo len của Nhật Thiên vuốt ve tạo lên từng đợt từng đợt run rẩy.

Thiếu niên trong vòng tay y nghe được đối phương nói những lời này , dù có say rượu đi nữa thì cũng có chút bị dọa tỉnh , hắn khẽ nuốt nước miếng làm hầu kết hiển lộ rõ hơn trước mắt của kẻ xâm lược . Bộ dáng ngây thơ ngốc nghếch này không những không khiến cho đối phương tâm sinh trìu mến mà chỉ đổi lại càng sâu tình dục .

Ngô Diệp Trác đôi mắt nặng nề, nói cũng mặc kệ Nhật Thiên nghe được lời này hay không, lập tức cắn thượng Nhật Thiên hầu kết , tinh tế nghiền ma.

Nhật Thiên bị cắn phải điểm yếu ớt trên thân một nam nhân , giọng nói gần như nghẹn ngào cầu xin,

"Đừng như vậy, cầu xin ngươi, đừng làm nữa ..........ta muốn về nhà ...... ngô... đau quá ......  " thiếu niên cảm xúc như muốn vỡ oà , có lẽ cũng do hắn đang say rượu nên trở nên yếu đuối hơn lúc bình thường . Rõ ràng hắn chỉ nức nở thôi nhưng cũng đã làm cho Ngô Diệp Trác cảm nhận được thi ngược khoái cảm.

Ngô Diệp Trác nhìn chính mình lưu lại đỏ tươi ấn ký, vừa lòng liếm liếm nơi mà y vừa cắn .

" đáng tiếc Phàm Phàm không nhìn thấy bộ dáng của mình hiện tại , thật sự là mê người muốn mệnh . "

Một viên nước mắt muốn rớt không xong treo ở lông mi chỗ, hắn  há miệng thở dốc, ai ai oán trách nức nở :

" Ngô Diệp Trác..... ngươi cái hỗn cầu...... ngươi vậy mà cắn ta ."

" a ...Làm sao bây giờ , ta không những muốn cắn Phàm Phàm , ta còn muốn nhiều hơn nữa . " y khẽ than thở bên tai Nhật Thiên. Từng câu từng chữ đều lộ ra ý tứ ám muội không cần nói cũng biết .

" ta .... Ta thực sự sẽ rất tức giận . Rất chán ghét ngươi . Mau buông ..... ta .... Ta còn muốn uống rượu " Nhật Thiên cảm thấy sợ hãi Ngô Diệp Trác này phó không để ý hình tượng bộ dáng . Hắn rõ ràng muốn tránh thoát nhưng lại không thể .

Ngô Diệp Trác thấy Nhật Thiên hốc mắt hồng hồng lã chã chực khóc bộ dáng nhìn chính mình chợt cảm thấy tâm đầu nhục mềm mại diệu kỳ . Rõ ràng hiện tại y rất khó chịu , y muốn đối phương ngay bây giờ nhưng khi nhìn thấy bộ dáng đáng thương này của Nhật Thiên, y lại không nỡ .

Ngô Diệp Trác dùng sức cô khẩn lại vòng tay , ép người trong lòng gần sát thân thể mình hơn , đầu gục xuống hõm vai của Nhật Thiên giọng khàn khàn trầm thấp dò hỏi con ma men :

" thật sự không được thật à ? " chóp mũi ghé sát vào cơ thể của thiếu niên làm cho y rõ ràng có thể cảm nhận được mạch đập rộn ràng của hắn .

Nhật Thiên dùng sức lắc đầu,  hắn thân thể hơi hơi phát run, rõ ràng rất muốn né tránh khỏi sự đụng chạm của Ngô Diệp Trác , lại là ngạnh sinh sinh bị đối phương đè gắt gao, chỉ có thể mặc y ôm lấy . Giọng nói của hắn mang theo nghẹn ngào , hốc mắt như bất cứ lúc nào cũng sẽ rớt nước mắt , má đào phấn Hồng do say rượu , tất cả những điều này đều chứng tỏ rằng hắn thật sự không nguyện ý . Tuy rằng này phó bị bắt nạt bộ dáng nhưng hắn vẫn nhẹ giọng trả lời :

" không được , ta ... muốn về nhà ."

Kiều mềm tiếng nói giống như ruồi muỗi, nếu không phải Ngô Diệp Trác dựa vào cực gần, có lẽ liền bỏ lỡ.

Được đến đáp án rõ ràng của đối phương , Ngô Diệp Trác chỉ cảm thấy rất buồn bực . Tiểu gia hoả này đến đây khơi dậy dục niệm của y giờ lại không thèm chịu trách nhiệm muốn bỏ về . Thật sự là tiểu tổ tông mà .

Ngô Diệp Trác vùi đầu không chút nào thương tiếc gặm cắn thượng trắng nõn cổ, lưu lại từng khối đỏ tím ấn ký như muốn trừng phạt hắn :

"Ngô......" Nhật Thiên bất ngờ ăn đau kêu lên sợ hãi , nguyên bản còn có chút nửa tỉnh nửa mê cũng đi hơn phân nửa .

Ngay sau khi cơn đau qua đi lại là từng trận ngứa ý lại ấm nóng bởi vì Ngô Diệp Trác hắn không những cắn lại còn liếm lên từng dấu hôn nơi cổ hắn .

" đây coi như là trừng phạt, ngày mai cấm Phàm Phàm mặc áo che cổ lại nha . Nếu không tôi không biết sẽ muốn làm gì với cậu đâu . " thiếu niên tiếng cười khẽ vang nên bên tai . Rõ ràng giọng điệu của y vẫn như bình thường nhưng lại làm cho Nhật Thiên không dám bỏ qua .

Bị người liếm láp đánh dấu hôn trên cổ cái trường hợp tình hình, làm Nhật Thiên ngại ngùng nói không ra lời, hắn vô lực tay nhỏ gắt gao nhéo lên Ngô Diệp Trác áo sơ mi , hoảng loạn ánh mắt vội vàng tránh né một vòng ánh mắt nhìn chằm chằm của y, lại như cũ vô thố không biết nên nhìn gì chỉ có thể nghiêng sườn mặt tránh né .

Hắn không hề biết rằng bộ dáng này không khác gì đang mời gọi đối phương tới thưởng thức mình cả .

Ngô Diệp Trác động tác một đốn, khóe miệng ý cười dừng, đáy mắt mang theo sự thâm Thuý nhìn người đang nằm dưới thân . Thiếu niên trong ngực giờ khắc này tóc mai ướt nhẹp dán lên làn da trắng nõn không tì vết, tròng mắt Mông lung không tiêu cự , hàng lông mi vừa trường vừa thẳng run rẩy không ngừng như cánh bướm đêm muốn bay đi , từng khoé mắt , từng chi tiết không một không dụ hoặc .

"Liệu Phàm Phàm có phải là khẩu thị tâm phi không , ta nhìn ngươi bộ dáng này rõ ràng là muốn ta như vậy như vậy đối với ngươi sao?"

Nghe từng lời Ngô Diệp Trác nói làm Nhật Thiên sợ cả người phát run, hắn hiện tại là hoàn toàn tin tưởng cái này nam chính là đang trong thời kỳ động dục . Cái động tác nào của hắn chỉ ra hắn muốn đối với y như vậy như vậy .

Người này chính là sắc ma !

Nhật Thiên chậm rãi nhắm lại mắt, cắn chặt môi dưới , hai bờ vai không ngừng run rẩy như có như không hiển lộ lên xương quai xanh sau lớp áo . Hiển nhiên , hắn bị những lời này tức giận không nhẹ .

" cậu nhìn nhầm , tôi không có ý đó ." Nhật Thiên giọng nói không vui vang lên phản bác y.

Ngô Diệp Trác nhìn thấy Nhật Thiên sắc mặt dừng lại nửa giây, mới giật giật môi nói :

" hảo a..... tôi không đùa cậu nữa . Vậy tôi đưa cậu về nhà nhé . "

Nghe đến hai chữ " về nhà " người dưới thân cuối cùng cũng chịu để ý đến y , khẽ gật gật đầu coi như chấp nhận .

Nhìn thấy biểu tình của hắn , Ngô Diệp Trác đứng người dậy chỉnh lại cúc áo sơ mi , đem Nhật Thiên cấp chặn ngang ôm vào trong ngực, trực tiếp đi ra ngoài, lý cũng không lý đối phương phản kháng giãy giụa trong lồng ngực y , dù sao chỉ cần y ôm hắn chắc một chút là được , có đồng ý cho ôm hay không y mặc kệ . Hôm nay y bị chiếm thật lớn tiện nghi nhưng không được giải tỏa đây này . Đây điển hình nhất dạng dục cầu bất mãn tiểu công cẩu .

Nhật Thiên thấy mình phản kháng không thành , lại sợ bị người khác phát hiện hắn này phó bị chà đạp bộ dáng không thể làm gì khác hơn là đầu vùi vào trong lòng Ngô Diệp Trác mặc y bế đi xuống vũ trường . Nếu giờ khắc này hắn mà biết những gì Ngô Diệp Trác đang suy nghĩ chỉ sợ hắn đã đấm chết cái tên này .

Ra khỏi phòng riêng , tiếng nhạc ồn ào của vũ trường chui vào tai làm hắn khó chịu hơn bao giờ hết . Mày hắn nhíu chặt không khỏe muốn che tai lại lại bất ngờ bị một cái áo khoác che lên đầu . Đây rõ ràng là áo khoác ngoài của Ngô Diệp Trác . Mùi hương thơm tuyết Tùng nhè nhẹ từ áo khoác len lỏi xung quanh như làm hắn quên đi tất cả , dịu ngoan mặc cho y ôm ấp .

Được hắn ôm trong lòng , tự dưng Nhật Thiên cảm thấy mặt có chút nhiệt . Đôi khi chỉ cần những hành động tưởng chừng như vô tình lại ôn nhu của đối phương cũng có thể làm cho người khác như muốn sa vào lưới tình . Đây quả nhiên là một nam nhân đem ôn nhu khắc vào trong xương .

Từng chi tiết , từng biểu hiện của hắn hầu như đều lọt vào trong tầm mắt của y , Ngô Diệp Trác khoé môi khẽ nhếch cười thầm :

" thật dễ hống đâu . "

Ngô Diệp Trác một đường ôm Nhật Thiên đến trên xe, bây giờ tuy đang là ban đêm nhưng gần một nơi nhộn nhịp như Camelia Lounge - Một quán bar nổi tiếng H thị thì càng về đêm càng tấp nập . Trên đường đi thì không ít người nhìn thấy y đang bế lên một người từ phòng riêng ra , tất cả mọi người đều nhìn y với một ánh mắt mà mọi nam nhân đều hiểu .

Ngô Diệp Trác tự động xem nhẹ những ánh mắt đấy , trong tiềm thức thế nhưng không nghĩ làm bất luận kẻ nào nhìn đến Nhật Thiên kia đầy mặt là nước mắt dưng dưng bộ dáng .

Trên đài cao , một nam nhân đem toàn cảnh đều thu vào tầm mắt . Một ánh mắt thâm trầm theo dõi động tác của hai người cho đến khi cả hai khuất đi bóng dáng mới thu tầm mắt lại . Lục Uý tầm mắt trở nên thâm thuý, cả người tỏa ra khí trang khiến những người khác trên ghế lô như muốn ngộp thở . Trên tay hắn cầm ly rượu whisky khẽ lắc nhưng hắn không hề uống , hắn chỉ nhìn chằm chằm cho đến khi tất cả viên đá tan vào trong rượu dịch.

Đứng chờ đợi một hồi lâu , thủ hạ của hắn từng người từng người mồ hôi lạnh đầy đầu . Một nam nhân có vẻ như là người cầm đầu đứng ra khẽ hỏi Lục Uý :

" Tổng giám , chúng ta có cần bắt hắn về cho ngài không ? "

Nghe thấy lời này của nam nhân , Lục Uý khẽ nhíu mày , động tác trên tay hắn không khỏi dừng lại . Hắn đặt ly rượu lên trên bàn rồi đứng lên đi xuống lầu , tiếng nói trầm thấp vang lên trong phòng :

" rồi tính sau ."

————————————————-



Chờ đến trở về Trương gia , Nhật Thiên kiên quyết không để cho Ngô Diệp Trác bế hắn vào nhà .

Ngô Diệp Trác ba lượng hạ cấp Nhật Thiên cởi dây an toàn . Không thể không thừa nhận, nhìn đối phương run bần bật đáng thương bộ dáng, giống như là một con tiểu miêu giống nhau làm y khống chế không được y muốn ôm hắn vào lòng .

Y không nhịn được lại thử dò hỏi Nhật Thiên:

"  muốn về nhà hay đi cùng với ta ? "

Nam nhân trầm thấp tiếng nói không nhanh không chậm vang lên.

Nhật Thiên khẽ dựa trên ghế , quay đầu nhìn đến cách đó không xa biệt thự , hắn tầm mắt bởi vì bên ngoài trời tối mà có chút không rõ tuy nhiên hắn cũng nhận ra đây chính là Trương gia.

Hắn có chút hốt hoảng chỉnh sửa chính mình quần áo , sau một lúc lâu mới nghiêng đầu lại nhìn y, lời nói thẳng thừng từ chối cũng không có ý định mời y ngủ lại :

" tôi đi vào đây , còn cậu đi về . Tạm biệt ."

Nói rồi hắn định mở cửa đi ra ngoài nhưng Ngô Diệp Trác lại không chịu mở chốt cửa . Điều này làm cho hắn rất là bất đắc dĩ nhìn y.

Ngô Diệp Trác vân đạm phong khinh nhướn người dùng hai tay chắn không cho hắn vùng thoát , không kiêng nể gì liếm liếm hắn cổ .

" Phàm Phàm thật sự là lợi dụng xong ta đã nghĩ mặc quần vào chạy lấy người đâu , ta thật sự rất thương tâm . "

Ngô Diệp Trác lời này như đùa lại như thật . Đối với Ngô Diệp Trác tĩnh mịch giống nhau thần sắc, Nhật Thiên chỉ có thể vươn hai tay vòng qua lưng ôm y vỗ nhẹ lên lưng ,  rốt cuộc còn không thể thật sự đem người cấp tức chết .

Động tác bất ngờ này của hắn làm Ngô Diệp Trác sững người , phải nói từ qua đến giờ toàn là y chủ động . Nếu mà chờ tiểu tổ tông này chủ động thì không biết đến bao giờ y mới có thể mang mỹ nhân về .

Giọng nói của Nhật Thiên mang theo  chút buồn ngủ , rầu rĩ nói :

" Tôi buồn ngủ rồi ." Nói rồi hắn còn dùng hai tay xoa xoa chút khoé mắt . Đôi khi yếu thế lại là vũ khí tốt nhất để ứng phó dục cầu bất mãn người .

Thấy hắn này phó buồn ngủ bộ dáng , Ngô Diệp Trác chỉ có thể bất đắc dĩ thả hắn rời đi .

Nhật Thiên được tự do sau, hắn  cũng không nói cái gì nữa, xoay người đi về phía biệt thự .

Ngô Diệp Trác nhìn hắn đến tận cho đến khi không còn thấy bóng dáng mới khởi động xe ra về .

——-

//// chủ nhân , ngài thật giỏi . Vậy mà có thể tránh thoát được tình huống khó như vậy . Thố Thố vì suy nghĩ cho người rơi tận 3 sợi lông rồi ... anh ... anh ... anh /////  

Tiểu hệ thống trang đáng thương nước mắt lưng tròng cầu mong chủ nhân an ủi .

Nghe được tiếng của con khóc lóc quỷ vang lên trong đầu , cả người Nhật Thiên giờ khắc này chỉ cảm thấy càng không khỏe . Hắn chỉ phải khẽ nhíu mày than khẽ :

" hoàng đế không vội thái giám đã vội , ta đang rất đau đầu . Không được ồn ào . "

Như bị cấm ngôn , tiểu Thố Thố không nói gì nữa chỉ có thể ủy ủy khuất khuất ngồi trong góc chơi vòng tròn .

//// chủ nhân hết thương ta rồi , chủ nhân chê ta ồn ào , ta thật vô dụng . /////

Càng nghĩ , tiểu Thố Thố càng cảm thấy tủi thân , nó không biết liệu có phải nó quá vô dụng nên bị chủ nhân vứt bỏ không . Nó không muốn như hệ thống XX bị chủ nhân vứt bỏ .

Mặc kệ tiểu hệ thống , hắn bước những bước chân lảo đảo tiến về phía biệt thự .

Trong không gian yên tĩnh của đêm khuya , cửa biệt thự Trương gia chợt mở ra một đoạn nhỏ.

Bóng dáng của Hồng San San hiện lên trong ánh sáng mờ nhạt của đèn treo tường .

_______________________



Ps : mọi người thấy có gì cần sửa cứ nhắn với tác nhé . Thanks

T có cho nhạc Vây giữ vào , mọi người nghe tạm thử cảm giác .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro