TG4: Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trình Chanh đứng lên! Đề này chọn cái gì!"

Trình Chanh trong lúc ngủ mơ bị một tiếng la bừng tỉnh, cậu ngây thơ ngẩng đầu, đối diện một khuôn mặt tràn ngập lửa giận.

Nữ nhân ở trên bục thấy Trình Chanh ngồi ở trên ghế không có một chút phản ứng, sắc mặt càng thêm hung dữ.

"Cút đi ra ngoài đứng cho ta!"

Trình Chanh phục hồi tinh thần lại, dựa vào ký ức trong đầu đứng lên, chậm rãi đi đến cửa, trên đường còn ở trước mặt mọi người biểu diễn một cái đất bằng quăng ngã, chọc đến một tràng tiếng cười.

Trình Chanh miễn cưỡng ổn định thân thể, mặt đỏ bừng đi ra phòng học.

Thật mất mặt......

Thân thể Trình Chanh gục xuống đứng ở góc tường, miệng ủy khuất dẩu lên, câu được câu không chơi ngón tay chính mình.

Trong đầu bắt đầu hiện lên hướng đi của tiểu thế giởi, nguyên chủ ở huyện học tập, thời trẻ cha mẹ ly hôn, mà hắn có cha chăm sóc, mẹ ghét bỏ thân thể hắn bất nam bất nữ, đi theo người khác tha hương.

Không sai, tình cảm vợ chồng tan vỡ chính là do thân thể Trình Chanh trời sinh dị thường, tuy rằng thân là nam hài nhưng lại có ngực lớn như nữ nhân.

Trình Chanh dùng tay sờ ngực của chính mình, không có gì bất ngờ xảy ra đụng phải gắt gao quấn lấy băng vải.

Đột nhiên cảm nhận được có tầm mắt dừng ở trên người chính mình, Trình Chanh ngẩng đầu nhìn khắp mọi nơi, ngoài ý muốn đối diện một đôi mắt thâm thúy, Trình Chanh bị dọa nhảy dựng, đem đầu cúi càng thấp.

Vốn tưởng rằng Trầm Lê sẽ xoay người rời đi, nhưng Trình Chanh nghe được tiếng bước chân cách mình càng ngày càng gần, cuối cùng ngừng ở trước người chính mình.

Trình Chanh thật cẩn thận ngẩng đầu, nhút nhát sợ sệt nhìn Trầm Lê.

"Biểu, biểu ca."

"Ở phạt đứng?"

Thanh âm quạnh quẽ từ trong miệng Trầm Lê phát ra, Trình Chanh gật gật đầu, ngay  sau đó phản ứng lại, ở chỗ này bị phạt đứng tựa như không phải là một việc tốt, xấu hổ tới muộn nảy lên trong lòng, gương mặt mềm mại trong khoảnh khắc đỏ bừng.

Trầm Lê xem ở trong mắt, yết hầu không tự giác nuốt nuốt, ánh mắt dần trở nên đen tối, chiếm hữu dục hiện lên ở đáy mắt.

Trình Chanh cúi đầu không biết gì, còn đắm chìm ở trong suy nghĩ, ngón tay dây dưa ở bên nhau, thoạt nhìn thực sự ngượng ngùng.

"Ân, ta có một ít tư liệu yêu cầu có người hỗ trợ sửa sang lại một chút, ngươi lại đây giúp ta."

Trầm Lê trước kia đều không muốn phản ứng chính mình, Trình Chanh không xác định ngẩng đầu, phát hiện Trầm Lê chính xác là ở cùng chính mình nói chuyện.

Trình Chanh có chút mờ mịt, Trầm Lê thấy thế, cũng biết chính mình có chút đường đột, cúi đầu khụ một tiếng.

"Nhưng, chính là ta đang bị phạt đứng."

Trình Chanh nhỏ giọng mở miệng, sắc mặt rối rắm.

"Ngươi chỉ cần trả lời ta có nguyện ý hay không, cái khác ta có thể giải quyết."

Nhìn Trình Chanh giống như hamster nhỏ điên cuồng gật đầu, trong mắt Trầm Lê hiện lên một tia ý cười, đi vào phòng học khối mười hai.

Chưa đến một phút, Trầm Lê từ bên trong đi ra, một lần nữa trở lại bên người Trình Chanh, cực kỳ tự nhiên kéo lấy tay nhỏ của Trình Chanh.

"Biểu ca......"

"Nịnh Nịnh làm sao vậy?"

"Không."

Trình Chanh bị xưng hô của Trầm Lê làm đỏ bừng mặt, nguyên bản nghi vấn bị cậu một lần nữa nuốt vào trong bụng, tùy ý bàn tay Trầm Lê nắm lấy.

Khóe miệng Trầm Lê hiện lên một mạt mỉm cười không dễ phát hiện, tiếp tục mang theo Trình Chanh đi phía trước.

Đi vào văn phòng, Trầm Lê ở trước lúc Trình Chanh mở miệng buông ra cậu, trong lòng vẫn là có chút tiếc nuối, mới vừa buông ra, Trầm Lê liền bắt đầu nhớ tay nhỏ trơn mềm của Trình Chanh.

"Tới, ta dạy cho ngươi làm như thế nào."

Trình Chanh ngoan ngoãn gật đầu, ở sau khi Trầm Lê làm mẫu một lần bắt đầu tự hành xử lý dư lại văn kiện, đồ vật rất đơn giản, ngay cả Trình Chanh làm đều thực mau, căn bản không có yêu cầu phiền toái Trầm Lê.

Trầm Lê ở một bên nhìn Trình Chanh vài lần, phát hiện Trình Chanh hoàn toàn đem chính mình quên ở một bên, khóe miệng không cao hứng nhấp lên.

"Thế nào, ta tới giúp ngươi nhìn xem."

Trình Chanh nghe được thanh âm Trầm Lê, còn không có kịp ngẩng đầu, một khối thân thể nóng cháy liền bao phủ đi lên, đôi tay xuất hiện ở hai sườn Trình Chanh.

Chờ Trình Chanh phản ứng lại đây, chính mình đã bị Trầm Lê bao vây trong ngực, ngửi thấy mùi hương mát lạnh trên người Trầm Lê truyền đến, eo Trình Chanh tức khắc trở nên mềm mại, tao huyệt bắt đầu hơi hơi ướt át.

Ngô, cắn câu thật nhanh.

Hốc mắt Trình Thanh thoáng trở nên ướt át, hô hấp cũng so vừa rồi trầm trọng rất nhiều.

"Nịnh Nịnh giỏi quá, làm thực tốt."

Trầm Lê dựa đến càng thêm gần, khi nói chuyện tiếng hít thở đánh vào trắng nõn vành tai, nhìn vành tai bắt đầu ửng hồng, Trầm Lê miệng khô lưỡi khô, ảo tưởng tư vị chính mình đem nó hàm ở trong miệng.

"Ân ha...... Biểu ca ~ ngươi dựa gần quá."

Tao huyệt càng thêm ướt át, Trình Chanh sợ tới mức ép lại mông, sợ hãi dính ướt ghế.

"Ân?"

Trầm Lê còn ở miên man bất định nghe được giọng nói kháng cự của Trình Chanh, bất mãn nhíu chặt mày, không có như mong muốn của Trình Chanh rời đi, ngược lại dựa đến càng gần.

Trình Chanh thẹn thùng cong thân mình, lo lắng khác thường của mình bị Trầm Lê phát hiện.

Đáng tiếc động tác Trình Chanh tốn công vô ích, Trầm Lê vẫn là nhận thấy được dị thường, nhìn Trình Chanh e thẹn, hô hấp Trầm Lê tăng thêm.

"Nịnh Nịnh, ngươi cứng."

"Biểu ca! Ha a......"

Trình Chanh kinh hoảng vặn thân thể, muốn đem côn thịt của chính mình từ trong lòng bàn tay Trầm Lê giải cứu ra tới.

Trình Chanh uốn éo ngược lại đem Trầm Lê chọc đến dục hỏa tăng vọt, lập tức liền không quan tâm xoa bóp lên.

"Nịnh Nịnh ngoan ngoãn, biểu ca giúp ngươi kiểm tra thân thể."

Hai mắt Trình Chanh ướt át quay đầu lại, không biết có phải hay không thân thể dị thường mang đến ảnh hưởng, đầu óc cậu chuyển tổng so người khác chậm, ở nhận tri phương diện cũng so bạn cùng lứa tuổi thiếu thốn rất nhiều.

Trước mắt, ý đồ trong lời nói Trầm Lê rõ ràng như thế, Trình Chanh lại ngây thơ mờ mịt gật đầu, thật sự tin lời Trầm Lê nói.

"Biểu ca, ta không có sinh bệnh."

"Đều cứng lợi hại như vậy, còn nói không có nhiễm bệnh, nếu là không nhanh chóng trị liệu, về sau sẽ càng ngày càng nghiêm trọng nha."

Trầm Lê sâu kín mở miệng, nếu như bị người khác nhìn đến dáng vẻ này của hắn, sợ là muốn nhân thiết cao lãnh học bá sụp đổ.

"Ngô ha a a...... Chính là...... Biểu ca làm cho Nịnh Nịnh khó chịu."

Nghe Trầm Lê nói như vậy, Trình Chanh quả thực không phản kháng, nhưng thân thể truyền đến cảm giác làm cậu đứng ngồi không yên.

"Chờ lúc sau liền sẽ thực thoải mái, Nịnh Nịnh tin tưởng biểu ca sao?"

Trầm Lê hôn lên khóe miệng Trình Chanh, ánh mắt đen tối nhìn cậu, Trình Chanh chớp chớp mắt, ở dưới cái nhìn chăm chú của Trầm Lê gật đầu.

"Bé ngoan."

Trong mắt Trầm Lê hiện lên ý cười cùng một tia nhu hòa không dễ phát hiện, ngón tay khớp xương rõ ràng kéo ra quần của Trình Chanh, côn thịt nhỏ xinh xắn liền đột xuất hiện ở trước mắt Trầm Lê.

"A! Không thể đem cái này bại lộ ở trước mắt người khác."

Trong đầu Trình Chanh vẫn là có cơ bản thường thức, cậu lại bắt đầu giãy giụa lên, muốn ném ra bàn tay to của Trầm Lê, đem quần mặc lên.

Trầm Lê không hề có ý muốn thả lỏng, càng thêm làm càn loát động gắng sức côn thịt.

"Biểu ca là người ngoài sao?"

"Ngô ha a...... Ách ha a không...... Không phải."

Trình Chanh mờ mịt lắc đầu, không phải người ngoài, cho nên có thể bị nhìn đến, đẳng thức ở trong đầu Trình Chanh thành lập, tiểu mỹ nhân ngây thơ ném đi một tia phản kháng cuối cùng, ngoan ngoãn mở rộng hai chân bị người đùa bỡn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro