In a Haze

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Peter lại gõ cửa. "Tony?" cậu gọi to, chờ đợi một phản ứng.

Sau khi rời phòng thí nghiệm ngày hôm nay, cậu đã ngu ngốc đi một mạch về nhà chỉ để nhận ra mình đã để quên điện thoại. Không thể liên lạc với Tony, cậu đã quay lại với hy vọng anh ấy vẫn ở quanh đây. 

Nhưng không có sự phản hồi nào. Peter nhíu mày. Cậu chắc chắn rằng Tony đã nói rằng anh ấy sẽ rời phòng thí nghiệm ngay sau cậu, vì vậy lúc này anh ấy đáng lẽ phải ở trong penthouse của mình. Hoặc có lẽ anh ấy ở quá xa để nghe thấy Peter. Mặc dù Peter có quyền vào penthouse, nhưng việc vào trong mà không có Tony là điều không ổn. 

Cậu thà quay lại lấy điện thoại vào ngày hôm sau. Peter nghe thấy âm thanh bị bóp nghẹt của kính vỡ và tiếng va chạm, và cậu bỏ qua bất kỳ quy tắc lịch sự nào - những quy tắc đó có thể đợi được. Tony có thể gặp nguy hiểm. 

Cậu xông vào và hét lên, "Tony!?" Peter nhanh chóng đóng cửa lại sau lưng, nhìn quanh xem có dấu hiệu gì của người đàn ông đó không. Cậu đi thẳng về phía nhà bếp - nơi rất có thể kính đã vỡ - và há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. 

Tony đang ngồi trên sàn trong một vũng nươc, thứ mà Peter ngay lập tức nhận ra là rượu, dựa vào mùi của nó, và càu nhàu với chính mình khi cố gắng đứng dậy. Peter chưa bao giờ thấy anh say như vậy trước đây. Hoặc—anh chưa thấy Tony say bao giờ. Nhưng điều gì đã khiến Tony uống rượu ngay sau khi Peter rời đi?

 Peter tỉnh táo và tập trung vào việc giúp đỡ Tony. Cậu rõ ràng không thể bỏ mặc anh như thế này. Cậu bước lại gần, chú ý đến mảnh kính vỡ trên sàn và nắm lấy cổ tay Tony. Tony đã cố gắng đẩy mình lên khỏi mặt đất. "Tony, dừng lại. Mảnh kính vỡ ở khắp trên sàn."

Miệng Tony há ra kinh ngạc khi mắt anh dán vào Peter, như thể anh vừa mới nhận ra cậu ở đó. "Peter? Nhóc đang làm gì ở đây?" Anh lắp bắp nói, vuốt ve má Peter—và chà, cảm giác thật tuyệt—nhưng Peter đã nghiêng người ra trước khi cậu có thể quen với việc đó.

 "Tôi để quên điện thoại ở đây. Xin lỗi," Peter thì thầm. Cậu dễ dàng nâng Tony lên bằng cổ tay của mình, nhưng Tony không thể đứng thẳng hoặc thậm chí không thể tự đứng vững, vì vậy Peter đã chọn vòng tay qua cổ anh ấy để làm điểm tựa. Cậu bắt đầu đi về phía phòng của Tony—anh cần một chiếc giường. 

Tony ậm ừ. Mặt anh áp vào vai cậu. "Nhóc thơm quá ."

Peter cảm thấy mặt mình nóng lên. "Ngài rốt cuộc đã uống bao nhiêu rồi?" Tony vẫn dụi mặt vào cổ Peter và ngửi lấy cậu. Peter dần trở nên căng thẳng, nhưng cậu không di chuyển. 

"Một vài chai. Không có gì ta không xử lý được. Nhóc biết cuộc sống của ta là như thế nào mà... Dân chơi, thiên tài, tỷ phú, triết gia. Khoan, đợi đã... là nhà từ thiện—nhà từ thiện."

 "...Chắc chắn rồi." Peter không biết phải trả lời như thế nào. Khi họ đến phòng Tony, Peter đặt Tony xuống mép giường và bật đèn lên. Điều này cho phép cậu thấy quần áo của Tony đã ngâm trong rượu như thế nào. Và cậu dẫn anh ấy lên giường! Chiếc giường đắt tiền của anh ấy, phủ đầy rượu... Tony co rúm người lại. "Ngài có thể thay quần áo của ngài, hoặc...?" 

"Thay quần áo cho tôi? Nhóc không thích chúng sao?"

Câu trả lời đó tự nó đã là một câu trả lời. Peter thở dài, cam chịu, trước khi nảy ra một ý tưởng. "FRIDAY?" 

"Vâng, thưa cậu Parker?" Giọng cô phát ra.

Chính nó, FRIDAY sẽ có thể giúp cậu với... bất kể đây là gì. "Tony cất quần áo ngủ ở đâu?"

 "Trong tủ quần áo ngăn bên trái thưa cậu." 

Ồ, phải. Lúc này Peter cảm thấy thật ngớ ngẩn. Nhưng anh ấy đã tự cho mình lợi ích của sự nghi ngờ - lúc này anh ấy thực sự rất lo lắng. 

Sau khi tìm thấy một chiếc áo phông và quần thể thao trông thoải mái, Peter quay lại chỗ Tony đang nằm trên giường và ngân nga một bài hát mà Peter đã nhận ra từ danh sách nhạc trong phòng thí nghiệm của anh. Peter cảm thấy nó vừa đáng yêu vừa đáng lo ngại.

Cậu nắm lấy cổ tay Tony và kéo anh ngồi dậy, cầm bộ quần áo trong tay. "Ngài tự thay quần áo được không?" Cậu nhắc lại. "Ngài đang say rượu." 

Tony gật đầu. "Vâng, tất nhiên," và nhanh chóng bắt đầu nhấc áo của Peter lên. Peter lùi lại với một tiếng thở hổn hển, Tony buông tay. Cậu khá chắc rằng mặt cậu lúc này đỏ hơn tôm hùm. Trước cái nhìn thực sự bối rối của Tony, Peter lắc đầu. "Tôi... tôi sẽ tự làm. Được không?" 

Đó là bình thường, phải không? Cậu chỉ muốn Tony cảm thấy thoải mái. Tony gật đầu, vì vậy Peter - với một khó khăn tẻ nhạt - xoay sở để cởi áo sơ mi của anh ấy ra. Khi cậu chộp lấy chiếc áo sơ mi sạch đặt trên bàn phía sau, sững người trước những lời phát ra từ miệng Tony. 

"Great ass" Peter chớp mắt nhìn anh. Và chớp mắt lần nữa. "Cái gì?" cậu hỏi và chết lặng. Không thể nào cậu lại nghe thấy điều đó. 

Tony ném cho cậu một cái nhìn hoài nghi. "Nhóc đã nhìn thấy mông của mình chưa? Cặp mông trong mơ của ta. Đặc biệt là trong bộ đồ đó..." anh kéo dài. 

"Ngài... Ngài không nghiêm túc đâu, đúng không? Đây chính là rượu nói," Peter nhấn mạnh, cố gắng thuyết phục bản thân hơn bất cứ điều gì. Không đời nào Tony thực sự cảm thấy như vậy về cậu ... phải không? 

"Rượu không nói được." Peter chỉ hắng giọng và quay trở lại nhiệm vụ chính của mình. Sau khi xoay xở mặc được áo sơ mi của Tony vào người—may mắn thay, với sự giúp đỡ của Tony—đã đến lúc mặc quần của anh. Peter nuốt nước bọt và bắt tay vào việc. Cậu ngồi xuống và trông không cao hơn đầu gối Tony là bao. 

(Xưng hô bắt đầu thay đổi nha)

"Chết tiệt, em thật đẹp," Tony lầm bầm. "Ta đã bao giờ gọi em là người đẹp chưa? Bởi vì đó là sự thật." Tony đưa tay ra luồn vào tóc Peter. 

Đó là rượu. Đó là rượu. Chết tiệt - đó là rượu

Sau nhiều lời khen ngợi lộn xộn tuôn ra từ miệng Tony, Peter cuối cùng cũng thay quần áo xong. Cậu giúp Tony có một tư thế thoải mái, tựa đầu gối vào đệm để với lấy tấm chăn ở cạnh giường. Tony kéo cánh tay của cậu và cậu mất thăng bằng, ngã xuống bên cạnh anh, ngay sau đó Tony tiến tới ôm chặt cậu trong vòng tay. 

"Thôi nào." Tony thở dài khi rúc vào cổ cậu, và Peter đứng hình. Cậu phải làm cái quái gì trong tình huống này đây? 

"Tony, có lẽ ngài sẽ không muốn thấy tôi ở đây vào buổi sáng khi ngài đã tỉnh táo đâu." 

"Anh luôn muốn em ở đây." Tony ngáp. "Anh yêu em nhiều lắm. Tiếc là anh không thể nói cho em biết." 

Đôi mắt của Peter mở to, tim cậu đã lỡ một nhịp. Cậu phải thoát ra khỏi nó. Không thể nuôi hy vọng—Tony thực sự không có ý đó. Peter nằm đó suy nghĩ xem mình nên làm gì. Cuối cùng anh quyết định từ bỏ và thư giãn. "Nếu ngài nói vậy..." Peter dùng chân với lấy tấm chăn và phủ nó lên người họ trước khi vòng tay mình quanh cơ thể ấm áp của Tony. 

Cậu sẽ hối hận về điều này vào ngày mai, gần như chắc chắn 100%. 

Nhưng đây chỉ là sự âu yếm vô hại, phải không? Và Tony không muốn buông tay, vậy tại sao lại không tiếp tục ? Peter chắc chắn không phản đối.

 "FRIDAY. Tắt đèn được không?" Peter hỏi. "Chắc chắn.

Khi trời tối đen như mực, Peter để bản thân bớt căng thẳng trong cơ thể của Tony. Cậu khá chắc rằng Tony đã gục ngã. Ngày mai, Peter sẽ dọn dẹp đống lộn xộn trong bếp và hy vọng Tony sẽ không giận anh.

//////////////////////

Peter ngọ nguậy và khựng lại khi cảm thấy hơi thở ấm áp vào cơ thể mình. 

Những sự kiện của đêm hôm trước ập vào đầu, và cậu nhanh chóng mở mắt ra để kiểm tra người đàn ông bên cạnh mình. 

Tony vẫn đang ngủ, thật may. Anh đang thở nhè nhẹ, lúc này đang nằm ngửa. Peter nhận ra anh mới là người đang ôm Tony lúc này và nhanh chóng tuột tay ra. Điều mà câu ngay lập tức hối hận khi nó khiến Tony bắt đầu dịch chuyển và vươn vai.

 Khi khuỷu tay của Tony chạm vào Peter, anh ấy đứng hình và mở mắt ra nhìn chằm chằm vào cậu, phản chiếu đôi mắt mở to của chính Peter. Peter có thể cảm thấy não Tony đang quay cuồng khi anh đánh giá tình hình. 

Sau đó, từ từ, Tony vén tấm chăn lên và nhìn cơ thể mặc quần áo đầy đủ của họ bên dưới, thở phào nhẹ nhõm. Peter cảm thấy mặt mình nóng bừng lên trước hàm ý của anh ấy đang mong đợi. Tony ngồi dậy và ấn tay lên mắt. "Để tôi đoán," anh mệt mỏi nói, giọng cộc cằn.

"Tôi bắt nhóc phải ngủ với tôi, phải không. Ý tôi là, theo nghĩa đen," anh nhanh chóng nói thêm. "Uh, không," Peter lắc đầu. "Tôi có thể đi rồi, nhưng tôi chỉ là... không muốn đánh thức ngài?" 

Đó không hẳn là sự thật, nhưng nó cũng không hoàn toàn là một lời nói dối. Giọng nói của cậu khiến Tony phải nhìn khó hiểu, nhưng anh gạt bỏ điều đó. "Tôi...không biết nói gì. Nhóc không cần phải quay lại đây lần nữa nếu cảm thấy không thoải mái. Tôi hoàn toàn hiểu," Tony nghe có vẻ đau khổ và vỡ òa vì hối hận. 

"Không sao đâu, thật mà," Peter nhấn mạnh. "Thật ra tôi rất vui vì đã quay lại. Khi tôi đến đây, ngài đang ở trên sàn bếp với những mảnh thủy tinh và rượu xung quanh. Nó có thể dễ dàng làm ngài bị thương." 

"Chết tiệt... Sao nhóc lại quay lại?" 

"Tôi để quên điện thoại ở đây." Cậu nhất định phải nhớ lấy điện thoại của mình trước khi rời đi vào hôm nay. Nếu không, cậu sẽ chết vì xấu hổ. 

"Ồ." Một khoảng lặng dài. "Tôi xin lỗi vì đã khiến nhóc nhìn thấy tôi như vậy." 

"Thật mà, không sao đâu." Peter ngập ngừng trước khi đặt câu hỏi tiếp theo. "Dù sao thì tại sao ngài lại uống rượu? Tôi tưởng ngài đã dừng lại việc đó?" Sau đó, vội vàng nói: "Ngài không cần nhất thiết phải trả lời."

 Tony có vẻ khép kín. Peter biết câu trả lời của anh sẽ không hoàn toàn trung thực. Điều đó cũng tốt thôi, Tony không nợ cậu một lời giải thích, nhưng nó vẫn khiến cậu đau lòng. 

"Tôi đã bỏ nó" Tony đồng ý. "Chà, tôi đã thử. Tôi chỉ... hôm qua là một trong những ngày hiếm hoi đó." 

Peter không muốn hỏi 'một trong những ngày đó' có ý nghĩa gì với Tony.

 Tony xoa bóp đôi mắt nhắm nghiền của mình bằng lòng bàn tay. Peter đoán có lẽ anh bị chứng đau nửa đầu. Cậu sẽ đứng dậy và mang cho anh ấy một ít thuốc giảm đau, nhưng vẫn có điều gì đó dằn vặt trong tâm trí .Peter không chắc liệu có thích hợp để hỏi về nó hay không. 

Bằng cách nào đó nhận thấy sự cân nhắc của Peter, Tony nhìn cậu một cách khó hiểu khi anh mở mắt ra. "Nhóc đang nghĩ gì vậy?" Peter lưỡng lự. "Ngài... Không có việc gì." 

Tony thận trọng nheo mắt nhìn Peter. "Ta ngày hôm qua đã nói cái gì rồi?" Có một chút sợ hãi trong mắt anh . 

Nó làm trái tim của Peter thắt lại. Peter chậm rãi gật đầu, nhìn đi chỗ khác và vân vê tay áo sơ mi của mình. Trước ánh mắt mong chờ của Tony,cậu nói. "Ngài nói rằng ngài... Rằng ngài yêu tôi?" Cậu cười lo lắng, cố gắng giảm bớt căng thẳng. Nhưng dường như nó không hoạt động tốt lắm. 

Cậu bắt đầu nghe thấy hơi thở đứt quãng của Tony.

Peter tiếp tục, không thể chịu được sự im lặng. "Tôi  nghĩ đó là rượu, phải không? Hay là..." Peter quay đầu về phía Tony, truyền đạt câu hỏi ánh mắt của cậu. 

Tony nhìn đi chỗ khác và luồn một tay vào tóc. "Nghe này nhóc. Chúng ta sẽ không bao giờ nói về chuyện này nữa, hoặc là..." 

"Tôi muốn sự thật." Peter nhăn mặt. Tony căng thẳng và nhìn cậu lần nữa. Sau khoảng thời gian im lặng, Tony cuối cùng cũng trả lời. 

(Thay đổi xưng hô cho hợp ngữ cảnh nè)

"...Ừ. Ý tôi là thế. Thực ra, tôi đã suýt nói với em ngày hôm qua, ở phòng thí nghiệm. Đó là lý do tại sao lại uống rượu. Và bây giờ... tôi nói với em, bởi vì tôi không thể nói dối em được, Pete," Tony nói. thở dài. 

"Tôi biết mình ích kỷ—phá hỏng những gì chúng ta đang có, và để làm gì cơ chứ? Tôi biết rằng cơ hội được ở bên em là 0%." 

Một nhịp im lặng. Sau đó, bằng một giọng trầm hơn, "Tôi đã đúng. Em không cần phải đến đây nữa." Tony trông có vẻ cam chịu và tội lỗi sau khi nói xong, như thể anh tin rằng Peter sẽ cảm thấy thất vọng và ghê tởm. 

Cung chính Peter thường nghĩ đó là cách Tony sẽ phản ứng nếu anh phát hiện ra tình cảm của chính cậu dành cho Tony. Peter trút đi gánh nặng mà cậu đã kìm nén.

Cậu bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm và mong chờ. "Em, ừm...." Peter ngồi dậy và đặt nhẹ tay lên vai Tony. "Thực ra em cũng cảm thấy như vậy." 

Cơ bắp của Tony căng ra . "Em nghiêm túc chứ?" anh hỏi, trông có vẻ không tin. 

"Ừ. Lúc nào em cũng nghĩ chỉ có một mình," Peter cười.
"Tôi vẫn không thể tin được." Anh không tin đây không phải là một giấc mơ. Tony liếm môi và lắc đầu sửng sốt. Anh đặt bàn tay chai sạn, ấm áp của mình lên vai Peter. "Chà. Điều đó...nó sẽ thay đổi mọi thứ." 

"Vâng." 

"Nhưng em biết chúng ta không thể ở bên nhau, phải không?"

Tim Peter chùng xuống. "Chà—...Chúng ta vẫn có thể giải quyết mọi việc mà." Peter cố gắng. 

"Nếu em đang ám chỉ chúng ta giữ bí mật... Đó chính là cách duy nhất. Nhưng Pete," Tony xoa ngón tay cái lên tay Peter. "Thật không dễ dàng. Em vẫn còn quá trẻ. Tôi thật tồi tệ. Tôi đáng ra không nên có những cảm xúc như vậy với em. Em cần một người tốt hơn cho cuộc sống của mình. Một người khỏe mạnh." 

Peter bỏ tay ra và cố nén nước mắt. "Có ích gì khi nói với em nếu anh thậm chí không cho em một cơ hội?" 

"Tôi không nghĩ rằng em sẽ cảm thấy như vậy -" 

"Và anh nghĩ anh là ai? Em...em có thể tự quyết định. Em có thể còn trẻ, nhưng chính anh đã nói điều đó. Em thông minh. Và em là một người trưởng thành." Peter hắng giọng và dụi mắt. 

"Năm 15 tuổi anh mang em đi châu Âu để tham gia chiến đấu, anh như vậy có quá nhiều không?" Tony hít vào. "Đừng nhắc . Mẹ kiếp...Em nói đúng." 

Anh thở dài. Tony chìa tay ra. Peter im lặng đáp lại, Tony đặt một nụ hôn lên đốt ngón tay cậu. "Tôi đã bị ám ảnh bởi điều này quá lâu," Tony nói. "Tôi xin lỗi. Nếu tôi thực sự định làm điều này, em cần hiểu rằng nó sẽ không có cầu vồng và bươm bướm. Tôi có quá nhiều vấn đề. Và những cảm giác tội lỗi của tôi cũng sẽ không biến mất một cách kỳ diệu." 

"Vậy... đợi đã, anh có muốn thử không?" Peter hỏi, tim thắt lại với một tia hy vọng. 

Tony chậm rãi gật đầu. "Tôi sẵn sàng thử một lần, miễn là em hiểu những gì tôi vừa nói." 

"Em biết nó sẽ không hoàn hảo. Em biết anh có vấn đề. Em cũng vậy. Nhưng anh đã luôn giúp em giải quyết chúng. Và em cũng muốn giúp giải quyết vấn đề của anh." 

Tony mỉm cười. "Tôi biết. Ngày hôm qua cũng là bằng chứng cho điều đó." 

Peter mỉm cười đáp lại. "Chính xác." Họ nhìn nhau chằm chằm và Tony nằm xuống. Peter làm theo.

 Anh vòng tay qua eo Peter và kéo cậu vào lòng. Peter cười toe toét và cào nhẹ móng tay vào tóc Tony. Cậu luôn muốn làm điều đó. Tony nhắm mắt lại. "Vậy.." 

Peter bắt đầu sau một lúc im lặng.

"Vì thế." 

"Gì bây giờ?"

Tony ậm ừ. "Điều đó tùy thuộc vào em. Chúng ta sẽ đi theo nhịp của em." 

"Được rồi... Vậy, điều đó có nghĩa là em có thể hôn anh ngay bây giờ không?" 

"Chà, đã tiến nhanh tới vậy rồi à?" 

"Em không kiên nhẫn khi nó liên quan đến anh." 

Tony mở mắt ra. "Ừ, chúng ta có thể hôn." 

Peter nhanh chóng áp môi mình vào môi Tony. Và có lẽ cậu đã hơi quá phấn khích, bởi vì lúc đầu răng họ va vào nhau ,rất đau, nhưng họ đã thành công. Sự mềm mại của đôi môi Tony, bộ râu cọ vào da cậu, chiếc lưỡi ẩm ướt của anh len lỏi vào miệng Peter. 

Nó khiến không khí rời khỏi phổi của Peter. Cậu có thể có được thứ này, sau khi mong muốn nó quá lâu—đó là một cảm giác tuyệt vời không thể diễn tả được. Sau khi hôn nhau một cách vô thức, họ lặng lẽ nằm trên giường.

Cuối cùng thì Peter cũng nhớ ra rằng Tony bị đau nửa đầu, vì vậy câu đã đứng dậy lấy thuốc giảm đau cho anh trong giây lát. Cậu vấp phải mảnh thủy tinh trên sàn khi vào bếp và lau sạch nó nhanh nhất có thể. Khi trở lại phòng ngủ, thấy Tony đang ngồi dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nơi thành phố đang dần được thắp sáng bởi mặt trời. Trông anh thật đẹp, khi được chiếu sáng bởi ánh ban mai. 

Peter quỳ xuống giường và đưa cho anh ấy cốc nước và những viên thuốc. Tony nhận lấy chúng và cảm ơn. Peter ngồi xuống cạnh anh, tựa đầu vào vai Tony. "Chưa bao giờ trong đời em," Peter bắt đầu, "em lại vui mừng đến thế khi để quên điện thoại của mình ở đâu đó." Tiếng cười sảng khoái của Tony như một bản nhạc đến tai Peter.

End

WARNING: Bản dịch không có sự cho phép của tác giả nên đừng bế đi lung tung

3/6/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro