Chương 5. Giang Phong Du (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả: Lời đầu tiên là về chuyện đăng truyện, do gần đây cả Beta và Tác giả đều có vấn đề về cuộc sống nên quá trình upload truyện gặp nhiều trục trặc. Hiện tại đã xử lý được rồi nên chúng mình sẽ tận lực bổ sung nhưng chương còn nợ. 

************************************

Chương 5. Giang Phong Du (2)

Tại Thanh Chiêu Các, Giang Vãn Ngâm nghe thủ hạ truyền lại mệnh lệnh của Giang Phong Nhan, hắn phất tay cho người lui ra ngoài, vẻ mặt hiện ra sự thất vọng nhưng cũng có chút gì đó như là giải thoát. Nhị tỷ quả nhiên nói đúng, phụ thân thật sự nháo lên với Trưởng Lão Điện.

Giang Vãn Ngâm hiểu ý của Giang Triêu Vân, nàng không muốn hắn để tâm quá nhiều về chuyện của Ngụy Anh. Mặc dù có chút ý nan bình nhưng hắn cũng không tính làm trái ý nhị tỷ. Nếu tỷ ấy tỏ vẻ hắn có thể rút khỏi chuyện này, vậy hắn liền rút khỏi. Giang Vãn Ngâm chính mình còn quá nhiều chuyện cần quan tâm, tuy nói Ngụy Anh đến có thể quấy rầy đến kế hoạch của hắn nhưng cũng không phải không có cách xử lý.

"Tỷ tỷ luôn nhắc nhở ta phải nhanh chóng tu luyện, xem ra có chuyện gì đó cần ta đủ năng lực mới có thể biết." Giang Triêu Vân sẽ không cho phép hắn nhúng tay vào chuyện vượt quá khả năng của mình, đối với tính tình này của nàng, Giang Vãn Ngâm tự nhận là hiểu rõ vài phần, cũng không cảm thấy có gì không tốt. Nếu nhị tỷ cảm thấy hắn chưa đủ năng lực để tham gia vào kế hoạch của tỷ ấy, chuyện hắn nên làm là cố gắng hơn nữa để thông qua sự khảo nghiệm của tỷ ấy mà không phải ngu xuẩn đối nghịch hay than trời trách đất.

Không thể không nói, Giang Triêu Vân so Ngu phu nhân càng thích hợp dẫn đường dạy dỗ Giang Vãn Ngâm. Cái gọi là thẳng quá dễ gãy, tính cách Ngu phu nhân tuy không xấu nhưng cách dạy con của bà thật sự có rất nhiều vấn đề. Cứ nhìn Giang Vãn Ngâm kiếp trước là biết, tuy nói hắn mạnh miệng mềm lòng nhưng cái tính khí xấu của hắn cũng là điều không thể chối cãi. Chỉ riêng chuyện vì tìm Ngụy Vô Tiện mà tru sát quỷ tu bất chấp thế kia, cho dù Giang Triêu Vân lự kính có dày thế nào cũng không thể nói hắn không làm sai được. Cho nên, để tránh hắn ngây thơ rồi một phát ngã thẳng vào đáy vực thẳm như kiếp trước, Giang Triêu Vân có thể nói là vắt hết óc tìm cách bẻ tính tình của Giang Vãn Ngâm lại.

Giang Vãn Ngâm cũng không chui vào ngõ cụt, hắn im lặng suy xet một lúc rồi bấm tay gửi truyền tin ngọc giản ra ngoài. Chờ nhận được hồi âm, trong đôi mắt xinh đẹp kia hiện ra ý cười. Giang Vãn Ngâm cảm thấy, hiện tại mình có thể yên tâm bế quan tu luyện rồi. Hắn còn nhớ thương chuyện linh kiếm của bản thân mà nhị tỷ hứa đâu.

Giang Triêu Vân bên kia cũng không nhàn rỗi. Nàng cùng Giang Phong Du đang bàn chuyện thì Giang Phong Nhan cùng Ngu phu nhân đến. Nhìn vẻ mặt của hai người cũng biết lần này Giang Phong Miên là thật hết đường xoay người.

"Mẹ, đại bá, các ngài về rồi." Giang Triêu Vân cười nói

"Haha, A Triêu, con cùng lão bát nói cái gì thế? Các ngươi đều cười thành hồ ly thế kia." Giang Phong Nhan cũng không thu liễm sự vui vẻ khi người gặp họa của mình, y ngồi xuống đối diện hai thúc cháu kia, tò mò hỏi. Ngu phu nhân cũng thả lỏng ngồi một bên nhìn bọn họ trêu chọc nhau.

"Này đại ca, huynh đừng có xem thường hồ ly chứ, ta cùng tiểu Triêu Triêu vừa giúp huynh nhận một đứa cháu nuôi đấy." Giang Phong Du trợn trắng mắt, y bĩu môi ý bảo Giang Phong Nhan cùng Ngu phu nhân nhìn qua sập bên cạnh.

"Đứa nhỏ này?" Ngu phu nhân hơi nhướng mày, tò mò nhìn lướt qua đứa trẻ gầy gò đang ngủ. Đối với tâm cơ của hai thúc cháu này, bà cũng rõ mồn một, đều không phải kẻ lương thiện a!

"Mẹ, đứa nhỏ này a, tương lai sẽ là minh hữu đáng tin cho chúng ta." Giang Triêu Vân cũng không che lấp, sơ lược kể qua thân phận của Tiết Dương, hiện tại cũng là Giang Mặc Dương.

"Quỷ đạo à? A Triêu, con cũng biết, ở chúng ta nơi này, thân là Quỷ tu nhưng không phải chuyện gì sáng rọi." Nghe đến chuyện đứa nhỏ sẽ này theo tu luyện Quỷ đạo, Giang Phong Nhan híp mắt, A Triêu đây là đánh cái gì chủ ý?

"Đại bá, sáng rọi hay không còn không phải kẻ mạnh một câu nói sao? Chúng ta cũng sẽ không chôn chân ở cái vị diện thấp kém này, trong vòng 40 năm ta nhất định sẽ đưa Giang gia đến vị diện cao hơn. Cũng chỉ có nơi rác rưởi như này mới cho rằng tu tiên cùng phàm nhân không khác gì nhau, học lễ học sử, nói thật, ta rất muốn hỏi, đề cao mấy thứ phàm tục thế kia có thể giúp bọn hắn thăng cấp hay không ấy!?" Giang Triêu Vân đáp, lời nói nơi chốn lộ ra sự khinh miệt. Ở vị diện cao cấp, thế gian vô vàn đạo, nhưng chính hay tà đều là kẻ mạnh quyết định, chỉ cần có đủ thực lực, chuyện gì chẳng làm được?

"Con nói Lam gia à?" Giang Triêu Vân này cũng quá rõ ràng, nàng đây là mắng Lam gia. Giang Phong Du nhún vai cười cười.

"Con đó, người ta dù sao cũng là 'quân tử thế gia', đến con bên này địa vị quả thật còn thua cả mấy chỉ chó con trong viện chúng ta nuôi."

"Tu chân mà cần quân tử gì chứ? Hư danh mà thôi. Đại bá, ngài cảm thấy quân tử với cái đống quy củ lý niệm của Lam gia kia thật sự có thể sinh tồn trong tu chân giới sao? Nói thật, nếu bọn hắn làm thư hương thế gia ở phàm giới thì đúng là vẻ vang, nhưng ở một thế giới tôn sùng thực lực như chúng ta, cái danh quân tử đó quả thật chẳng đáng một xu." Giang Triêu Vân chớp chớp mắt.

"Nhưng con xem, chính cái hư danh kia tạo ra địa vị ở đây cho bọn hắn a." Giang Phong Nhan cười. Bọn họ đều biết nha đầu này quan niệm tuy đúng nhưng ở nơi này quả thật có chút li kinh phản đạo.

"Rồi rồi, chúng ta gác chuyện Lam gia qua một bên, đại ca, tẩu tử, ta muốn ngày mai chính thức nhận A Dương làm nghĩa tử, dù sao ta hiện tại cũng rảnh rỗi, chuyện tu luyện của các đệ tử cứ giao cho ta xử lý. Các ngươi cứ tập trung xử lý chuyện của Giang Phong Miên đi. Có ta ở đây, Ngụy Anh bên kia ta sẽ để mắt, các ngươi yên tâm." Giang Phong Du vội vàng kéo đề tài lại.

"Ngày mai? Giang Phong Miên cũng đòi tổ chức yến tiệc nhận Ngụy Anh làm đệ tử thân truyền a." Giang Phong Nhan nhướng mày, cười nói.

"Nhận một cái đệ tử cũng phải hưng sư động chúng như thế? Còn phải làm yến tiệc chiêu đãi? Đãi ai? Ngày mai là ngày bát thúc nhận nghĩa tử, làm sao luân đến lượt bọn hắn đòi này đòi kia?" Giang Triêu Vân ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, trực tiếp cho thấy ý kiến của nàng. Ngày mai đừng nói làm tiệc ăn mừng nhận đệ tử, đến cả lễ nhận đệ tử của Ngụy Anh cũng phải xem xét lại!

"Nhận đệ tử vậy làm lễ như bình thường là được, đệ tử của hắn cũng chẳng phải kẻ có thân phận sáng rọi gì, cũng không có tư cách tổ chức tiệc mừng." Ngu phu nhân gật đầu nói. Ở chuyện này, bà cũng sẽ không cho phép Giang Phong Miên tìm cách tạo uy tín cho Ngụy Anh. Đến chức tông chủ hắn còn giữ không nổi mà vẫn còn tâm tư trải đường cho Ngụy Anh, a, thật đúng là làm hết 'bổn phận'!

"Đúng rồi, mẹ, đại bá, bát thúc, có chuyện ta muốn nói với các ngài." Giang Triêu Vân chợt nói.

"Còn một năm nữa Tiêu Dao bí cảnh sẽ mở ra, chỉ cần tu vi dưới Kim Đan là có thể tham gia, ta có thể mang 5 người đi cùng, các ngài chọn lọc đệ tử tham gia bãi. Trừ A Trừng ra, danh ngạch của đệ ấy không tính vào 5 đệ tử này."

"Dưới Kim Đan? A Triêu, ý con là gì?" Giang Phong Nhan chau mày hỏi

"Các ngài hẳn cũng nhận ra tu vi của ta cũng là Kim Đan nhưng lại có thể áp chế các ngài đi? Đây là vì chân chính Kim Đan kỳ phải trải qua lôi kiếp tẩy tủy, không trải qua lôi kiếp không thể tính là kết thành đan, chỉ được xưng là Hư Đan kỳ mà thôi. Đây cũng là điều ta muốn nói tiếp theo, ta trước đưa bát thúc đi hoàn thành độ kiếp Kim Đan trước sau đó lại đưa đại bá cùng mẹ đi."

"A Triêu, con nói rõ lại, cái gì gọi là Hư Đan Kỳ cùng Kim Đan Kỳ?" Giang Phong Nhan nghiêm túc hỏi, hiển nhiên cái mà đứa cháu gái này đề cập có chút vượt qua sự thừa nhận của y.

"Từ Kim Đan cảnh trở lên nhất định phải trải qua lôi kiếp mới được xưng là đã thành công thăng cảnh giới. Sau khi độ kiếp lôi thành công, người độ kiếp sẽ được nhận Thiên ban Cam Lộ. Nếu tiến giai Kim Đan cảnh nhưng không trải qua độ lôi kiếp, như vậy chỉ được xem là tiến vào Hư Đan cảnh hoặc cũng là Bán Kim Đan, không được xem như đã hoàn chỉnh kết thành Kim Đan. Bởi vì không có sự thừa nhận của pháp tắc, chúng ta xem như không hoàn chỉnh tiến giai. Điều này cũng dẫn đến ở vị diện này căn bản không có người có thể tiến vào Nguyên Anh Kỳ. Không được pháp tắc công nhận, đừng nói tiến cảnh, đó là chúng ta tu chân giả tùy thời có thể bị pháp tắc diệt sát." Giang Triêu Vân giải thích kỹ càng, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của ba người họ, nàng lắc đầu hoãn thanh nói.

"Từ Hư Đan cảnh tiến vào Kim Đan cảnh thật sự chỉ cần trải qua lôi kiếp là có thể, tu vi đã tu luyện được trong thời gian Hư Đan Cảnh sẽ chuyển sang tích lũy đánh sâu vào cảnh giới Kim Đan tương ứng. Cho nên các ngài không cần phải lo lắng, có ta ở đây, chuyện gì cũng không thể xảy ra. Các ngài tích lũy thâm hậu, cũng sẽ không có vấn đề gì."

Có thể nói, Giang Triêu Vân lựa thời cơ nói ra chuyện này cũng rất khéo. Vừa lúc nàng hậu thuẫn trưởng bối đều có mặt, Giang Phong Miên đều không khơi gợi nổi vấn đề, các đại gia tộc cũng chưa gây chiến, là lúc thích hợp nhất để Giang gia thoát thai hoán cốt một cách triệt để.

"Còn Tiêu Dao bí cảnh kia là thế nào? A Triêu, con nói rõ." Ngu phu nhân hỏi, đứa nhỏ này thật sự mỗi một lần đều có thể khiến bọn họ tâm tình lên xuống không ngừng.

"Tiêu Dao bí cảnh là bí cảnh rèn luyện cho tu chân giả dưới Kim Đan kỳ. A Trừng bọn họ hiện tại đều đã đến Trúc cơ đỉnh kỳ, vừa lúc tham gia bí cảnh thí luyện, tại nơi đó tìm kiếm cơ duyên, đột phá cũng là có thể." Giang Triêu Vân không nói nàng tại sao lại biết nơi này, Ngu phu nhân bọn họ cũng hiểu ý mà bỏ qua không đề cập. Dù sao nàng sẽ không hại bọn họ là được.

"Con không đích thân chọn?" Giang Phong Du nhướng mày, chuyện này không phải nàng đích thân lựa chọn sẽ tốt hơn sao?

"Ta cũng phải tu luyện, còn phải đưa các ngài đi độ kiếp, dạy Mặc Dương tu luyện vỡ lòng, giúp A Trừng rèn kiếm. Bát thúc, ngài cảm thấy ta còn dư bao nhiêu thời gian đi chọn người a?" Giang Triêu Vân dở khóc dở cười đáp: "Hơn nữa, các ngài lựa chọn hiển nhiên cũng sẽ sàng lọc kỹ càng, ta có gì phải lo lắng nữa a."

"..." Nói vậy cũng đúng! Ngu phu nhân ba người bật cười, họ đúng là quên nha đầu này còn bận rộn hơn cả họ.

"Trực tiếp tổ chức thi đấu đi, 5 danh ngạch đầu sẽ đi bí cảnh. Chúng ta người đều là kẻ thông minh, tất nhiên biết tận sức mà tranh thủ." Còn Giang Phong Miên phe cánh? Đừng đùa, bọn họ người đều là A Triêu dạy dỗ, sao có thể để Giang Phong Miên kia hệ tranh thắng!

"Như vậy, bát thúc, ngài chuẩn bị nhé, ba ngày sau ta sẽ cùng ngài đi vị diện khác độ kiếp." Giang Triêu Vân nhìn thời gian, đoán Tiết Dương đã sắp tỉnh, nàng trong đầu còn có chuyện khác, cũng không tính toán ở lại. Hiện tại không phải thời cơ tốt nhất để tiếp cận Tiết Dương, chuyện này tốt nhất để lại cho bát thúc lo, Giang Triêu Vân biết chính mình tính tình. Nếu nàng tiếp xúc với Tiết Dương, nàng nhất định sẽ lợi dụng tình cảm của đứa nhỏ này. Kiếp trước, ngoại trừ Kim Quang Dao thì Tiết Dương cũng xem như một trong số những kẻ mà nàng thưởng thức. Tuy chính nàng cũng biết bản thân sẽ không buông tha cơ hội này, nhưng ít nhất, nàng cũng muốn Tiết Dương thật sự có thể có một gia đình. Bát thúc tuy tâm tư thâm sâu (Tác giả:Nữ nhi, ngươi tâm tư cũng có cạn đâu?) nhưng nàng tin, bát thúc sẽ thật sự đối tốt với Tiết Dương, phân thân tình này, xem như nàng làm chuyện tốt đi.

Nhìn nàng rời đi, Giang Phong Du khẽ cười: "Rõ ràng chính mình cũng mềm lòng, lại luôn tỏ ra lãnh ngạnh. Tiểu Triêu Triêu đứa nhỏ này, trong lòng có quá nhiều chuyện, cũng suy nghĩ quá nhiều." Đến y cũng không hiểu nổi, một đứa bé mười mấy tuổi tại sao luôn mang nét tang thương bi ai từ sâu trong đôi mắt thế kia. Rõ là đang cười, y lại cảm thấy nàng cười còn khó coi hơn cả khóc.

"A Triêu bí mật quá nhiều, nó trở thành gánh nặng của nàng." Ngu phu nhân thở dài, bà cũng muốn giúp đứa nhỏ này thả lỏng nhưng dường như nàng luôn lo lắng chuyện gì đó, nàng vội vàng nhưng càng nhiều lại như đang cố kiểm soát chính mình.

"Chúng ta nếu có thể mạnh hơn, cũng có thể giúp nàng một tay." Giang Phong Nhan nói, y biết đứa nhỏ này lo lắng, cũng biết không có đủ thực lực, bọn họ căn bản không thể giúp đỡ nàng chuyện gì. Hiện tại chỉ có mạnh lên mới may ra khiến nàng buông bớt gánh nặng trên vai xuống. Đó là thứ mà bọn họ này đó trưởng bối phải lo lắng, lại khiến một hậu bối như A Triêu thay họ gánh chịu, cảm giác này thật là không tốt a!

Giang Triêu Vân rời đi, Giang Phong Nhan cùng Ngu phu nhân cũng lần lượt rời khỏi. Giang Phong Du nhìn trống rỗng đại điện chợt bật cười, bọn họ thật là một chút cũng không lưu luyến hắn! Lấy ra ngọc truyền tin phân phó nô bộc chuẩn bị linh thực, Giang Phong Du bình tĩnh chờ Tiết Dương tỉnh lại. Y đề nghị nhận Tiết Dương làm nhi tử mà không phải đệ tử thật ra cũng là do tư tâm. Y biết chính mình cảm tình kỳ thực đạm như nước, đối ái tình này nọ càng là ghê tởm muốn mệnh, đời này đều không nghĩ đến chuyện có bạn lữ. Nay y nhận Tiết Dương, cũng xem như sau này có người kế thừa y bát, cũng xem như khiến đại ca bọn họ yên lòng.

Lúc Tiết Dương tỉnh lại, trong đôi mắt ngây thơ kia hiện lên chính là như vậy một khung cảnh: một nam tử tuấn mỹ với mái tóc đen tùy ý thúc sau đầu, trên người mặc một bộ y phục hoa mỹ mà cao quý, người đó khép hờ mắt tựa trên sập cách hắn không xa, dưới ánh tà dương, người đó giống như thần linh vậy, cao quý, sáng lấp lánh, xa không thể chạm...

"Tỉnh rồi?" Giang Phong Du chỉ là thả lỏng tâm thần suy nghĩ vẩn vơ, tầm mắt của Tiết Dương lại chăm chú như vậy, có ngủ say hắn cũng phải tỉnh lại. Thấy Tiết Dương chỉ ngơ ngác nhìn y, Giang Phong Du bất đắc dĩ vuốt mày. Y quên mất, đứa nhỏ này hình như chưa biết nói chuyện, bình thường cũng là một bộ ngơ ngác như thế. Nhẹ nhàng ôm Tiết Dương lên, Giang Phong Du cảm thấy chính mình tương lai có lẽ sẽ không bình yên, ít nhất cũng phải gà bay chó sủa mới bình thường.

Tiết Dương cũng không nói, cứ ngơ ngác nhìn y ôm mình đi tắm rồi ôm về bàn ăn. Giang Phong Du vỗ nhẹ lưng hắn, nhìn nô bộc đem linh thực dọn lên liền ngồi xuống chuẩn bị dùng bữa. Tiết Dương đi theo hắn cũng một thời gian, lúc này cũng tỉnh hồn tự giác cầm thìa ngọc chầm chậm múc cháo ăn. Hắn biết Giang Phong Du cứu hắn, chăm sóc hắn nhưng cũng không nuông chiều hắn, ăn cơm này đó Giang Phong Du dạy hắn vài lần liền để hắn tự mình làm. Nói là cháo nhưng Giang Phong Du nhìn qua liền biết là linh mễ hỗn với linh thảo nấu ra, có thể làm linh thực lại không đánh mất dược tính thế này, hiển nhiên là tiểu Triêu Triêu xuất thủ. Nhìn nho nhỏ một chén thế nhưng dùng đều là tứ cấp linh dược trở lên, còn toàn là dưỡng thể hảo dược, xa xỉ a!

Giang Phong Du cảm thán Giang Triêu Vân không làm thì thôi, đã làm liền làm đến cao điệu phong cách. Nàng đối Ngụy Anh như vậy khinh miệt, đối Tiết Dương như vậy hào phóng, y không tin Giang Phong Miên biết chuyện mà còn không nổi giận. Phân biệt đối xử không thèm che lấp, đúng là cháu gái y a!

Nhìn Tiết Dương ngoan ngoãn ăn xong, Giang Phong Du lại lấy ra một viên đan dược đút cho hắn, đây là Dưỡng Hồn đan, là Giang Triêu Vân trước đó luyện chế, tuy không hiểu vì sao nàng lại cho Tiết Dương dùng loại này điều dưỡng linh hồn đan dược nhưng hiển nhiên này đó liên quan đến chuyện nàng muốn dạy Tiết Dương quỷ đạo. Dù sao cũng chỉ có lợi chứ không có hại, Giang Phong Du cũng không hỏi nhiều. Y chỉ dùng linh lực thay Tiết Dương hóa giải dược lực một lúc rồi dẫn người đi ngủ.

"Tiểu Triêu Triêu đôi khi thật làm người đau đầu a! Nàng muốn phủng Tiết Dương liền như vậy quang minh chính đại mà phủng, xem ra ngày mai đến xem trò hay mở màn." Giang Phong Du nhún vai, dù sao cũng là cháu gái y, có thế nào thì y cũng thay nha đầu này căng bãi, Giang Phong Miên tốt nhất biết điều một chút, nếu không, y e là cả y lẫn đại ca, tam tẩu thêm lên cũng cản không nổi nha đầu này thí phụ! Còn về phần Giang Vãn Ngâm, Giang Phong Du cũng không mấy lo lắng, tiểu tử này là Triêu nha đầu sủng lớn lên, nàng không thể nào vì Tiết Dương mà khiến chính mình đệ đệ bị xem nhẹ. Còn về phần tâm tính? Đó là người mà Giang Triêu Vân một tay dạy dỗ nên, nếu phần này tâm tính cũng không có, vậy nên tự sát cho bớt chật đất là vừa rồi.

Chẳng qua, Giang gia trưởng bối lại quên mất một điều quan trọng, Giang Triêu Vân cùng Giang Vãn Ngâm đúng là bớt lo thật, nhưng Giang gia dòng chính vẫn còn một cái Giang Yếm Ly nữa a!

Ban sáng Giang Phong Miên trở về, Giang Yếm Ly cũng từ Mi Sơn quay lại, buổi tối nàng ta đã về đến nhà, tự nhiên cũng nghe nói chuyện của Giang Phong Miên cùng Ngụy Anh. Chỉ mới bái kiến Ngu phu nhân cùng Giang Phong Miên, cũng chưa vấn an hai vị thúc bá, Giang Yếm Ly đã vội vàng chạy đến quan tâm Ngụy Anh.

Thủ vệ của là Giang Triêu Vân người, thấy vị đại tiểu thư này đến liền biết có chuyện, vội vàng truyền tin cho cấp trên nhà mình, trong lòng cũng cầu trời cho vị Yếm Ly tiểu thư này đừng xách không rõ vị trí mà nháo ra chuyện khó coi! Hiển nhiên, Giang Yếm Ly tại các vị đệ tử trong mắt cũng không phải thứ tốt lành gì.

Một canh giờ sau, nhìn nàng nghiêm mặt đi ra, hai vị thủ vệ liền biết tuyệt đối có chuyện rồi!

Giang Yếm Ly trong lòng tràn đầy tức giận, hôm nay cha trở về, chuyện A Triêu chống đối cha đã là sai, hiện tại muội muội đệ đệ cư nhiên không ai đến nhận lỗi với cha. Ngụy Anh đáng thương như vậy, dù sao cũng là cố nhân hài tử, sao có thể đối đãi thế kia? Lúc nàng đến vấn an mẹ, bà cũng không nhắc gì đến hành vi của đệ muội, này sao có thể, Giang gia gia giáo, gia quy thật là như cha nói, bị đệ muội hoàn toàn xem nhẹ! Nàng làm trưởng tỷ, không thể để đệ muội, nhất là A Triêu như vậy sai lầm đi xuống!

Giang Yếm Ly một hơi đi đến Túy Tiêu Các của Giang Triêu Vân, cũng không chờ người hầu thông báo đã đi thẳng vào trong, ánh vào mắt nàng chính là Giang Triêu Vân cùng Giang Vãn Ngâm cười nói vui vẻ bộ dáng, hoàn toàn không có chút buồn bã hay áy náy gì. Nhìn thấy nàng, Giang Triêu Vân hơi nhăn mày, nhẹ giọng nói với Giang Vãn Ngâm:

"A Trừng, nhớ kỹ những pháp quyết ta dạy đệ, được rồi, đệ về trước tu luyện đi."

"Đại tỷ muộn như vậy còn tìm ta, có chuyện gì sao?" Giang Triêu Vân nhìn nàng, Giang Yếm Ly đột nhiên không biết sao lại sợ run, trước ánh nhìn ấy, nàng ta cũng không dám mở miệng gọi lại Giang Vãn Ngâm.

"A Triêu, hôm nay cha trở lại, muội chống đối với cha còn làm cha bị thương, muội không cảm thấy mình làm sai ư?" Giang Yếm Ly chất vấn, vẻ mặt nghiêm khắc kia lại trở nên nực cười vô cùng trong mắt Giang Triêu Vân.

"Đại tỷ biết tại sao ta làm vậy không?" Giang Triêu Vân lạnh nhạt cười, đôi mắt tím kia hiện lên sự âm trầm: "Mang một đứa nô lệ tiện chủng trở về, ném hết mặt Giang gia cũng thôi, cư nhiên dám để một đứa hạ tiện như thế ngồi ngang hàng, thậm chí bắt A Trừng này thiếu chủ phải đích thân chăm sóc. Đại tỷ, ngươi cảm thấy, cha có xứng với vị trí tông chủ này không? Tôn ti bất phân, thị phi bất minh, thân sơ bất xứng, ta cảm thấy mình không sai, gia quy Giang gia khi nào muốn chủ nhân phải hạ mình vì nô lệ rồi?"

"Nhưng ngươi cũng không thể bất hiếu như thế! Đó là cha chúng ta..."

"Đại tỷ." Giang Triêu Vân cười lạnh: "Ngươi đừng quên, ngươi họ Giang, là hậu duệ kẻ tu chân, không phải lũ phàm nhân chỉ biết dựa lễ giáo vô dụng nói chuyện. Lễ giáo có giúp ngươi tăng tiến tu vi không? Hay nó chỉ biết kéo thấp trí lực của ngươi? Nghe nói ngươi ngay cả hai vị thúc bá cũng không thèm vấn an? Giang Yếm Ly, ngươi thật sự biết rõ câu chuyện hay chỉ ngu xuẩn tin vào những gì ngươi nghe được từ một bên? Ngay cả ta cùng đệ đệ, ngươi cũng chẳng thèm ngó mà lại đi thăm đứa tiện chủng kia trước, ta cũng đến hỏi ngươi, ngươi họ Giang hay họ Ngụy?!"

"Đứa trẻ đó không làm gì sai cả, A Triêu! Chuyện của trưởng bối tại sao phải liên lụy đến một đứa bé vô tội? Ngụy Anh bây giờ cũng là cô nhi, cha chỉ là muốn giúp cố nhân chiếu cố đứa bé này mà thôi. Là ngươi suy nghĩ quá nhiều!" Giang Yếm Ly không tin nổi mà nhìn người muội muội ngày thường ôn nhã của nàng lại nói ra những lời cay nghiệt như thế.

"Đại tỷ! Ta nói cho ngươi, Ngụy Trường Trạch là Giang thị gia nô, hắn đã chạy trốn cùng Tàng Sắc Tán Nhân kia không biết liêm sỉ nữ nhân, cuối cùng chết không tồn thi cũng là bọn hắn tự tìm, chúng ta Giang gia không nợ gì hai kẻ đó, càng không nợ Ngụy Anh. Nếu thật sự nói lên, bọn hắn ba cái đáng tội chết! Đừng nói cái gì sinh mà vô tội, nhân quả không lẽ để trưng cho đẹp ở đó thôi sao? Gieo nhân nào, gặt quả nấy! Chính phụ thân làm sai chuyện, không biết hối lỗi còn cố chấp ương bướng, để ông ta vào từ đường tỉnh lại đã là rất niệm tình rồi. Chuyện của phụ thân cùng Tàng Sắc Tán Nhân, chỉ cần người không mù không điếc đều biết, rốt cuộc chúng ta không phải loại người bất chấp thị phi như ai kia." Giang Triêu Vân miệt thị cười, nàng biết Giang Phong Miên nhất định sẽ nói chuyện này cho Giang Yếm Ly, chẳng qua nàng không nghĩ rằng nàng ta vậy mà thật sự đi thăm Ngụy Anh trước cả thân nhân là các nàng! Quả nhiên, có những người chết cũng không thay đổi, dù là kiếp nào, Giang Yếm Ly vẫn là khuỷu tay quẹo ra ngoài bộ dáng, nàng ta không họ Ngụy thật đúng là đáng tiếc!

"Đại tỷ, dung ta nhắc nhở ngươi, ngươi họ Giang, không phải họ Ngụy, nơi này là Giang gia Liên Hoa Ổ, chủ nhân cùng nô lệ, không bao giờ cùng một địa vị. Ngươi là người tu chân, cho dù tu vi yếu kém vẫn là kẻ tu tiên, nếu ngươi còn giữ loại suy nghĩ phàm tục kia, ta có thể giúp ngươi triệt triệt để để trở thành 'người phàm' cho phù hợp! Còn nữa, A Trừng rất bận, đừng vì chuyện của đứa tiện chủng kia mà đến làm phiền đệ ấy, bằng không ngươi cũng đừng trách ta vô tình vô nghĩa."

Giang Triêu Vân mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Giang Yếm Ly, nàng tuyệt đối không thể để nàng ta chạy đi làm tổn thương A Trừng. Một kiếp là quá đủ rồi, đệ đệ nàng cẩn thận nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, kiếp này nhất định phải một đường vô ưu mà trưởng thành. Bất kể là ai, nếu dám cản trở A Trừng, vậy nàng không ngại trước tiên tiễn bọn hắn về địa ngục!

"A Triêu, muội..." Giang Yếm Ly lần đầu tiên nhận thức được sự chênh lệch giữa mình cùng Giang Triêu Vân. Người muội muội này tâm lại như vậy tàn nhẫn! Giang Yếm Ly cho rằng, Ngụy Anh là vô tội, Giang Phong Miên dù có sai vẫn là phụ thân của họ, đã là thân nhân, tại sao phải dồn nhau đến bước đường cùng như vậy chứ? Thân nhân không phải sẽ luôn bao dung nhau sao?

"Đại tỷ, ngươi cảm thấy, chuyện này cha không đáng bị như vậy nhưng ngươi có nghĩ đến, cha làm tổn thương mẹ và A Trừng như thế, không lẽ mẹ và A Trừng đáng bị vậy sao? Đừng như vậy bất công, ngươi cũng đừng ra vẻ công bằng bao dung làm gì. Tất cả còn không phải do ngươi ích kỷ, ngươi chỉ biết nghe từ một bên, chấp nhất những thứ giả dối kia để chứng minh rằng ngươi lương thiện, ngươi phẩm hạnh hơn người sao?" Giang Triêu Vân châm chọc cười, Giang Yếm Ly sinh ở tu chân thế gia chính là sai lầm, người như nàng ta, sống tại phàm trần cũng không biết sống thế nào ấy chứ. Sống tại hoàng gia, hay nhà quý tộc, Giang Triêu Vân dám chắc Giang Yếm Ly tuyệt đối sống không nổi.

"Ta..." Giang Yếm Ly sững người, đúng vậy, cha không đáng bị như vậy, nhưng đúng là ông ấy đã làm sai. Còn mẹ và A trừng...bọn họ kỳ thật không làm sai a... bọn họ chỉ là ở bảo vệ chính mình cùng thân nhân mà thôi...Nàng vừa rồi...có phải đã khiến A Triêu tổn thương không? Nàng sai rồi sao?

"Đủ rồi, chính ngươi ngày mai đi nhận lỗi với hai vị thúc bá đi. Hiện tại ta còn cần tu luyện, nếu không có việc gì khác, đại tỷ, thứ ta thất lễ." Giang Triêu Vân hạ lệnh trục khách, nàng cảm thấy mình đã hết kiên nhẫn với Giang Yếm Ly rồi, làm thân nhân, nhân quả giữa các nàng, Giang Triêu Vân đã tận lực giải quyết trong yên bình rồi. Nếu Giang Yếm Ly vẫn như kiếp trước thiên vị Ngụy Anh, vậy nàng cũng sẽ không buông tha nàng ta.

Giang Yếm Ly đứng bên ngoài Túy Tiêu Các, trong lòng chợt thấy trỗng rỗng như vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Giang Yếm Ly vẫn luôn biết mình cùng đệ muội cách nhau rất xa, nhưng nàng chưa bao giờ nhận thức rõ ràng về điều đó như lúc này. Từ tư duy đến năng lực, mọi thứ giữa hai người các nàng cách như như khoảng cách giữa trời và đất vậy, xa xôi không thể với tới.

Đúng rồi, nàng họ Giang, hành động hôm nay của nàng có khác gì điều mà nàng chỉ trích A Triêu đâu chứ? Hai vị thúc bá trở lại, nàng cũng chưa đến vấn an, lại chạy đi xem Ngụy Anh trước...tại sao lại như vậy đâu?

"Chủ nhân, ngài vừa rồi cũng không có tức giận khi thấy Giang Yếm Ly?" Hy Cảnh kiếm linh hiện ra, nghiền ngẫm nhìn Giang Triêu Vân. Chủ nhân của y vậy mà không hề tức giận? Phải biết trọng sinh đại giới cũng bao gồm khiến ngài ấy khó kiểm soát bản thân, đừng nhìn ngài ấy vẫn còn ổn, kỳ thực hành động cùng tâm trí ngài ấy đều bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Đã từng tiên tôn lại không có bao nhiêu kiên nhẫn, đôi khi lại xúc động hành động nông nỗi...Hy Cảnh biết tình huống này sẽ dẫn biến mất khi chủ nhân khôi phục tu vị, thần hồn chính thức quy vị, nhưng hiện tại, chủ nhân chấp nhận đại giới này, đồng nghĩa với nàng sẽ tạm thời 'không còn là chính mình' nữa.

Giang Triêu Vân hận Giang Yếm Ly đến mức nào, Hy Cảnh so bất cứ ai đều hiểu rõ, thế nhưng lúc nãy, y hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ sự dao động nào từ chủ nhân y. Chuyện này nếu là chủ nhân trước khi trọng sinh thì đúng là không có gì, nhưng chủ nhân hiện tại...khó mà nói.

"Hy Cảnh, ngươi có lòng tin vào ta một chút đi nào." Giang Triêu Vân đen mặt, kiếm linh nhà nàng có thể tin tưởng nàng một chút nữa sao? Đúng là nàng hiện tại đang trong tình trạng 'không bình thường' nhưng cũng không kém đến mức động một cái là cảm xúc lồ lộ ra ngoài thế kia chứ!

Hy Cảnh kiếm linh cười khẽ, chủ nhân trước mặt y luôn ấu trĩ như vậy, nàng không che giấu y điều gì, cũng thoải mái nói ra những gì khiến nàng phiền lòng.

"Ta vẫn luôn tin tưởng ngài, chẳng qua ta không hiểu, ngài vừa rồi không giống như muốn khai đạo cho Giang Yếm Ly." Những lời nói nhìn có vẻ là đang nhắc nhở cảnh tỉnh nàng ta nhưng Hy Cảnh dám bảo đảm chủ nhân nhà y không tốt lành đến thế. Những lời đó hẳn là có mục đích khác.

"Ta chưa bao giờ muốn giúp nàng ta hay chữa trị mối quan hệ giữa chúng ta. Điều ta làm, từ trước đến nay chỉ vì đạt được càng nhiều lợi ích mà thôi. Khiến nàng ta suy nghĩ nhiều một chút, ta cùng A Trừng cũng sẽ được yên tĩnh nhiều hơn một chút." Giang Yếm Ly tự mình chui vào ngõ cụt, tự nhiên không có thời gian đi quấy rầy tỷ đệ nàng, hơn nữa, nàng cũng muốn xem, nàng ta cùng Giang Phong Miên quan hệ sẽ biến thành thế nào sau chuyện này. Rốt cuộc cái cảnh phụ từ nữ hiếu kia thật quá cay mắt! Nhất là khi Giang Phong Miên hoàn toàn bỏ quên a Trừng, trong mắt chỉ có Ngụy Anh kia tiện chủng!

"..." Hy Cảnh cảm thấy, Giang Yếm Ly tương lai tốt nhất đừng làm phiền chủ nhân nhà y, bằng không, lấy chủ nhân cá tính, nàng không biết có làm nàng ta thân bại danh liệt hay không cũng khó nói. Chủ nhân quả nhiên vẫn ghi hận chuyện ban nãy, nếu không phải chủ nhân ở đây, như vậy Giang Yếm Ly sẽ nói cái gì với Giang Vãn Ngâm cũng không khó đoán, cứ như vậy, Hy Cảnh không cần não đều biết chuyện xảy ra kế tiếp sẽ là gì. Y đều biết, chủ nhân tất nhiên cũng rõ ràng, nàng không nói ra, nhưng nàng ghi sổ a!

Giang Triêu Vân nhún vai, nàng đâu phải người tốt, bây giờ chưa tính sổ không hải là bỏ qua, chỉ là tính sau mà thôi. Lại nói, nàng cũng rất bận, tạm thời không có thời gian rảnh để háo với Giang Yếm Ly, cứ để nàng ta sống tiêu diêu tự tại thêm một thời gian rồi nàng sẽ tính cả gốc lẫn lãi với nàng ta luôn.

Cùng lúc đó, Giang Phong Nhan, Ngu phu nhân cùng Giang Phong Du cũng nhận được tin tức về hành động của Giang Yếm Ly.

Giang Phong Nhan tuấn nhan trầm xuống, y vẫn luôn biết đứa cháu gái này không thể so sánh với A Triêu hay A Trừng nhưng không ngờ nàng ta lại hồ đồ đến mức này. Quả nhiên là nữ nhi do Giang Phong Miên dạy ra, đều không nhận thức được chính mình là ai.

"Xem ra đã đến lúc để Giang Yếm Ly học lại về gia quy Giang thị."

Ngu phu nhân bên kia vẻ mặt cũng khó coi đến cực điểm. Bà tức giận ném vỡ tách trà trong tay.

"Thật không ra thể thống gì, nó còn biết mình họ gì sao? Không đến vấn an trưởng bối, không đi thăm đệ muội, ngược lại chạy đi quan tâm một đứa nô lệ? Ha hả, thật đúng là ngoan bảo của Giang Phong Miên!"

"Phu nhân, ngài đừng tức giận, chuyện này nhị tiểu thư đã nói là ngài ấy sẽ giải quyết, ngài như vậy, nếu nhị tiểu thư biết, e là sẽ càng khiến đại tiểu thư gặp nhiều tội hơn." Kim Châu bất đắc dĩ nói. Nếu nhị tiểu thư mà biết đại tiểu thư chọc giận phu nhân, nàng không tin ngài ấy không lột một lớp da của đại tiểu thư xuống.

"Nó có đi tìm A Trừng không?" Ngu phu nhân cũng biết tính tình nữ nhi của bà, bà hít một hơi thật sâu lại hỏi.

"Đại tiểu thư rời đi Túy Tiêu Các liền trở về ngài ấy viện tử, cũng không đi tìm tiểu thiếu gia." Ngân Châu nhanh chóng đáp lời.

"Ngày mai kêu nó đến đây gặp ta, Ngân Châu, ngươi chuẩn bị một chút, từ ngày mai ngươi liền giám sát A Ly, tuyệt đối đừng để nó quấy nhiễu A Triêu." Ngu phu nhân mệt mỏi nói, đôi mắt kia lập lòe sát niệm, lại không biết là nhằm vào ai.

"Vâng, chủ tử." Ngân Châu, Kim Châu hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng đành thở dài. Đại tiểu thư quả thực hồ đồ!

Một nơi khác, Giang Phong Du ngồi trên mái nhà Triều Dương Điện uống rượu, y cười khẽ một tiếng, tiếng cười tràn ngập sự châm chọc.

"Đem Giang gia giao cho Giang Phong Miên quả là một sai lầm, đến đứa trẻ mà hắn ta dạy ra cũng y như hắn vậy. Không biết thân biết phận, nếu đã vậy, cái ngôi vị đại tiểu thư này của Giang Yếm Ly cũng không cần giữ lại nữa." Tiểu Triêu Triêu đã đủ mệt mỏi rồi, này đó dư thừa đồ vật, để y cái này thúc thúc tới xử lý thay nàng bãi.

Nuốt xuống ngụm rượu cay nồng trong miệng, Giang Phong Du híp mắt, bật cười: " Tiểu Triêu Triêu, hôm nay con không tu luyện à? Chạy đến tìm bát thúc có chuyện gì sao?" Hiển nhiên y biết lúc nãy nàng lấy lý do này đuổi cổ Giang Yếm Ly, bây giờ chỉ là đang trêu nàng mà thôi.

Bên cạnh y xuất hiện một bóng người mờ mờ, là Giang Triêu Vân. Nàng cười cười ngồi xuống bên cạnh y, cướp đoạt bình rượu y đang cầm, ngửa đầu uống một ngụm. Bầu không khí có chút gì đó trầm trọng, cả hai tuy cười nhưng nụ cười kia lại kỳ lạ thế nào ấy, nó không vui vẻ, thậm chí còn mang theo sự âm trầm và quái dị.

"Bát thúc, ngài đừng trêu ta. Ta tìm ngài là có chuyện quan trọng. Trong tay ta có một thanh trường thương, là bán tiên khí. Ngài không phải từng nói mình thích dùng trường thương hơn trường kiếm sao, vừa lúc thanh vũ khí này chưa có chủ, ngài không bằng thử xem có thu phục được nó hay không đi." Giang Triêu Vân lấy ra một cái nhẫn không gian đưa cho y. Thứ này là nàng đạt được trong bí cảnh, lúc nàng tiến vào Độ Kiếp kỳ. Chẳng qua, Giang Triêu Vân khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, thứ này cũng không thuộc về nàng. Hiện tại giao cho bát thúc, có lẽ nó sẽ nhận chủ.

"Trường thương? Bán tiên khí không thể xuất hiện ở vị diện này đúng không?" Giang Phong Du im lặng nhìn nàng, đứa cháu gái này luôn không che giấu những bất thường về chính nàng, cho dù những thứ thế này cũng không mấy quan tâm mà cứ trực tiếp đưa ra. Thật không biết nên nói nàng cái gì, là quá vô tư hay là quá cẩn thận?

"Đúng vậy, nó thuộc về vị diện cao cấp, có lẽ ngài và nó sẽ hợp nhau."

Giang Triêu Vân cầm một bình rượu rồi đứng lên, gió đêm thổi bay tà áo dài của nàng.

"Bát thúc, ta phải rời khỏi Liên Hoa Ổ một vài ngày, nếu trong thời gian này có chuyện gì, ngài cứ dùng ngọc giản truyền tin, ta sẽ trở về. Đúng rồi, có một cậu bé, tên Mạnh Dao, nếu y đến ngài thay ta chăm sóc y một chút. Thân phận của y, rất quan trọng với kế hoạch tương lai của ta."

"Triêu Vân, cẩn trọng." Giang Phong Du không biết nàng muốn đi đâu nhưng y tin chuyện nàng đi làm hiển nhiên không phải chuyện gì đơn giản. Ngoài trừ một câu như vậy, y thật không biết nói gì khác.

"Cũng đừng lo lắng chuyện trong nhà, ta bảo đảm khi con trở về, mọi thứ nên thế nào sẽ là thế nấy."

"Ngài cùng đại bá cũng đừng quá mệt mỏi. Ta đi trước, bát thúc, ngài cũng cẩn trọng."

Giang Triêu Vân nói xong liền biến mất, Giang Phong Du nhắm mắt, siết chặt chiếc nhẫn trong tay, y không nói gì nhưng trong lòng lại thấy nặng trĩu. Giang gia, kỳ thật đang kéo chân sau của tiểu Triêu Triêu, chính bọn họ đang là gánh nặng mà nha đầu ngốc kia phải mang trên vai a.

Quả nhiên, Giang Phong Miên, Giang Yếm Ly đều nên đi tìm chết mới đúng. A, còn có, y đúng là nên rửa sạch Giang gia một lần, ít nhất, không thể để nha đầu kia bận tâm quá nhiều như thế nữa. Đến rời đi mà vẫn lo lắng bọn y xảy ra chuyện, còn chuẩn bị cả thứ này, Giang Phong Du thở dài, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến Giang Triêu Vân bất an đâu? Là hiện tại....hay là tương lai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro