Nghe học 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hôm sau, quả nhiên Lam Vong Cơ đưa Ngụy Vô Tiện đến Thải Y Trấn. Nhìn cảnh sắc quen thuộc mà xa lạ, Ngụy Vô Tiện thở dài, có chút thương cảm. Sư phụ đối xử với hắn như con ruột đã không có, bất quá hắn tin tưởng bất luận là ở thế giới nào, sư phụ vẫn là vị sư phụ xem hắn, đối đãi hắn như con ruột của người.

"Ngụy Anh?" Lam Vong Cơ thấy Ngụy Anh thất thần, sắc mặt phức tạp khiến y nhìn không hiểu.

Ngụy Vô Tiện hoàn hồn, giơ lên một nụ cười thật tươi, cười nói với Lam Vong Cơ. "Lam Trạm, ngươi thật tốt!" Chỉ cần nơi này có Lam Trạm, có sư phụ, Cô Tô Lam thị vĩnh viễn là nhà của hắn.

Tuy hiện tại không tìm được cơ hội thích hợp, nhưng chỉ cần kiên nhẫn chờ sư phụ trở về, sư phụ nhất định sẽ tìm mình, khi đó chính là cơ hội tốt để quang minh chính đại rời đi vũng bùn Vân Mộng Giang thị.

Mặt Lam Trạm hơi nóng, đôi tai hơi đỏ, không được tự nhiên nói. "Ngụy Anh, đừng quậy!"

Ngụy Vô Tiện cũng buồn bực, hắn cùng Lam Vong Cơ sống cùng nhau mười mấy năm, mỗi một hành động mờ ám của y hắn đều biết rõ, mỗi ngày nhìn thấy mình là trong lòng có nhiều ý nghĩ lưu manh đến thế, muốn ôm muốn hôn còn muốn thượng, ấy vậy mà trên mặt lại một bộ biểu tình không để ý ngươi, chọc Ngụy Vô Tiện giận đến muốn đánh người.

Ngụy Vô Tiện cười đến có chút chói mắt, ánh mắt xoay chuyển, kéo tay áo của Lam Vong Cơ làm nũng. "Lam Trạm, không cần không để ý đến ta được không? Cả ngày hôm qua đều bị ngươi ép nằm trên giường, nằm đến xương cốt thắt lưng đều đau..."

Ngụy Vô Tiện mang vẻ mặt đáng thương nhìn Lam Vong Cơ, chuyện này tính là cái gì, thẹn quá thành giận sao? Giấu đầu hở đuôi, ngươi thẹn quá thành giận vì sao lại cấm ngôn ta!

Ngụy Vô Tiện ngân ngấn nước mắt, trong mắt toàn là ủy khuất, lên án nhìn Lam Vong Cơ.

Trái tim Lam Vong Cơ như bị cái gì đó cào một chút, y quay đầu đi không nhìn Ngụy Vô Tiện, trong lòng mặc niệm thanh tâm âm, nhưng tất cả đều vô dụng, y không thể áp xuống những ý niệm khó lòng miêu tả trong đầu.

Ngụy Vô Tiện thấy động tác của Lam Vong Cơ thì quả thực là bị chọc tức, người này không nói lý lẽ!

Ánh mắt Ngụy Vô Tiện thay đổi, xem ra nên xuất một chiêu hiểm. Lam Vong Cơ, ngươi chờ đó!

Ngụy Vô Tiện ở Lam thị sống mười mấy năm, một cái cấm ngôn thuật nho nhỏ không làm khó được hắn.

Tự giải cấm ngôn cho mình, Ngụy Vô Tiện ủy khuất cúi đầu, âm thanh mang theo một chút nức nở. "Lam Trạm, ngươi quá đáng, ngươi chán ghét ta đến vậy sao?"

Nói xong, Ngụy Vô Tiện ném tay áo của Lam Vong Cơ, tùy tiện chạy đi.

"Ngụy Anh!"

Lam Vong Cơ còn chưa hoàn hồn vì cấm ngôn bị giải thì nghe được lời của Ngụy Anh, trong nháy mắt, y hoảng hốt. Vì thế, Lam Vong Cơ không kịp giữ lại Ngụy Vô Tiện. Chờ y chạy đi tìm người đã tìm không thấy bóng lưng của người kia đâu.

"Ngụy Anh..."

Thần sắc Lam Trạm hoảng hốt nhìn về phương hướng Ngụy Anh chạy đi. Ngụy Anh, ta không chán ghét ngươi, thật sự không hề ghét ngươi, ta thích ngươi, Ngụy Anh.

............

Ngụy Vô Tiện bỏ tay Lam Trạm, vừa chạy vừa cảm nhận địch nhân giấu trong tối, xem ra Giang Phong Miên đã tính bắt mình đi, sau đó tự mình chạy tới đóng kịch cứu mình ra. Làm vậy vừa có thể bịt miệng người khác vừa có thể quang minh chính đại đem hắn về Liên Hoa Ổ.

Nguyên bản hắn định âm thầm giải quyết những người này, nhưng trước mắt, những người này còn có tác dụng. Tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân dù xem một ngàn lần cũng không chán, hắn lần này sẽ làm một cái nhu nhược mỹ nam tử chờ đạo lữ tới cứu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro