Nghe học 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lúc Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, thấy màn giường quen thuộc thì có chút hoảng hốt, sau một hồi mới kịp phản ứng được, hắn bị Lam Trạm đưa đến Tĩnh Thất sao?

Trong một chốc, Ngụy Vô Tiện hoảng hốt, hắn còn tưởng lam trạm sẽ đưa mình đến chỗ của Thất Gia gia để tiếp tục trị liệu chứ, không ngờ rằng Lam Trạm trực tiếp giữ hắn ở lại Tĩnh Thất.

Lam Trạm đẩy cửa bước vào, kết quả thấy Ngụy Vô Tiện đã tỉnh, hắn đang ngẩn người nhìn màn giường.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Ngụy Anh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, đôi mắt đỏ hồng tràn đầy tuyệt vọng và bi thương nhìn màn giường, không cười không nói, không động đậy dù chỉ là một chút, tựa như là mất đi sinh khí vậy.

Dựa theo kinh nghiệm mười mấy năm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ của hắn, sau khi Lam Trạm đưa mình về, nhất định y sẽ đi tìm huynh trưởng nói việc bọn họ bị tập kích. Vì đám người kia toàn bộ đã thành thi thể không thể nói chuyện, nên hắn có thể tùy ý biên như thế nào cũng được, huống hồ trên người những Tử Thị này nhất định sẽ có lệnh bài hoa sen chín cánh đặc trưng của Vân Mộng Giang Thị, tuy nói chỉ có một người sở hữu nhưng nhiêu đó cũng đủ để chứng minh thân phận rồi.

Nếu bọn họ có thể điều tra ra được thì hiển nhiên chính hắn cũng có thể nhận ra được, dù sao thì hắn cũng đã sống ở Vân Mộng Giang thị nhiều năm như thế, việc này không có gì lạ. Nhân cơ hội này bán thảm một chút, vậy là có thể quang minh chính đại rời Vân Mộng Giang thị rồi.

Bất quá sau chuyện này hắn cần tìm một cơ hội chạy đi tìm Ôn Nhược Hàn luận bàn một chút, người này bế quan quanh năm suốt tháng, đánh một chút để hắn nhớ nếu hắn dám bế quan thì mình liền dám đánh người. Dù sao thì nhiều năm như vậy, người này không thiếu bị đánh.

Lam Trạm sau khi nhìn thấy Ngụy Anh cũng nhận ra tâm trạng của hắn có chút không thích hợp cho lắm, mới đầu y còn vui vẻ khi Ngụy Anh tỉnh lại, nhưng sau đó liền có chút luống cuống. Y đặt chén thuốc lên ghế, ngồi lên giường, từ góc độ này, y có thể thấy được cảm xúc tuyệt vọng cùng bi thương trong mắt Ngụy Anh.

"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ run rẩy gọi người, trong một chốc, Lam Vong Cơ thực sự sợ hãi, chẳng lẽ Ngụy Anh đã biết cái gì rồi sao?

Ngụy Anh đã hôn mê một ngày một đêm, chuyện hôm qua bọn họ cũng đã điều tra được kết quả, người tập kích Ngụy Anh rõ ràng là người của Vân Mộng Giang thị.

Nhớ đến tầm quan trọng của Vân Mộng Giang thị trong lòng Ngụy Anh, nếu Ngụy Anh biết nơi mà hắn xem là nhà lại muốn giết mình, vậy thì....

"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ thật cẩn thận gọi thêm một lần, hy vọng Ngụy Anh có thể tỉnh táo lại.

"..."

Ngụy Vô Tiện thật sự không biết nên nói gì, trực tiếp động thủ không được sao? Ngươi gọi ta hai tiếng thì ta làm sao biết ngươi muốn nói cái gì.

Ngụy Vô Tiện vô ngữ, thôi vẫn tự dựa vào chính mình vậy.

Ngụy Vô Tiện mở mắt, nước mắt như hạt châu rơi xuống từ khóe mắt, đến khi chạm vào tóc mai thì biến mất không còn tung tích.

Ngụy Vô Tiện lộ ra một mạt cười khổ cơ hồ là tuyệt vọng, thanh âm vừa đau vừa bi thương nói. "Lam Trạm, bọn họ muốn phế ta đi rồi đem ta tùy tiện bán cho người khác."

"Ngụy Anh, ngươi..." Lam Trạm run giọng gọi, y không biết lý do để Vân Mộng Giang thị tập kích Ngụy Anh. Ban đầu y còn nghĩ bọn họ muốn giết người diệt khẩu, nhưng hiện giờ nghe Ngụy Anh nói vậy, lại nhớ đến lúc ấy hai người kia muốn đưa Ngụy Anh đi.

Giờ khắc này, Lam Vong Cơ đột nhiên nhận ra rằng, có lẽ những việc Vân Mộng Giang thị muốn làm với Ngụy Anh còn hắn ám và khủng bố hơn nhiều, sợ là vượt ngoài nhận tri của chính mình.

"Hình như ta lại một lần nữa bị người bỏ đi..." Trong mắt Ngụy Vô Tiện, tia sáng cuối cùng cùng tắt đi, mọi thứ chỉ còn lại trống rỗng, chuyện gì cũng không để trong lòng.

Lam Vong Cơ sợ hãi một Ngụy Anh như vậy, y sợ Ngụy Anh nếu tiếp tục sẽ hoàn toàn mất đi lưu luyến với thế giới này mất.

Bây giờ, cái gì nhã chính cái gì quy phạm toàn bộ bị Lam Vong Cơ bỏ quên, y trực tiếp ôm Ngụy Vô Tiện vào lòng, áp môi mình lên môi Ngụy Anh, giống như chỉ có như vậy mới cảm giác được sự tồn tại của người này vậy.

Ngụy Vô Tiện vô cùng kinh ngạc với hành vi đùa giỡn lưu manh của Lam Vong Cơ đến suýt chút nữa là hành động thiếu suy nghĩ, may mắn lúc trước xem nhiều thoại bản của Nhiếp Hoài Tang nên hắn biết cách để bổ cứu mọi chuyện.

Nói đi cũng phải nói lại, lâu lắm rồi mới có được cái hôn nhẹ của Nhị ca ca nhà mình, Ngụy Vô Tiện đương nhiên phải hưởng thụ một chút chứ. Hắn nhắm mắt, không chế nước mắt một chút, phải cam đoan rằng Lam Vong Cơ ý thức được hành vi đùa giỡn lưu manh của chính y.

Một giọt nước mắt tích xuống tay của Lam Vong Cơ làm bừng tỉnh người say, y ý thức được mình làm gì thì hoảng hốt tách ra, sợ hãi nhìn Ngụy Vô Tiện.

Lúc này, Ngụy Vô Tiện vì động tác của Lam Vong Cơ mà sắc mặt hồng thuận, môi hơi giương lên, đầu lưỡi đỏ hồng ẩn hiện hấp dẫn vô cùng. Vạt áo cũng mở rộng vì động tác thất thố của Lam Vong Cơ, một mảnh da thịt trắng nõn lộ ra ngoài. Nước mắt liên tục rơi xuống biểu thị Ngụy Vô Tiện không tình nguyện.

Hơi thất vọng vì chỉ được hôn một lát như vậy, có điều vở kịch nên diễn cho xong, dù sao thì có thể hấp dẫn được Lam Vong Cơ có khá nhiều cách, mà cách gì thì không ai rõ ràng hơn hắn. Mị lực của hắn với Lam Trạm rất cao, lần sau nhất định sẽ có thể đem người ta kéo lên giường.

Luận lưu manh thì hắn so không được với Lam Trạm, hắn cùng lắm chỉ là ba hoa một chút ngoài miệng, Lam Trạm thì không nói một lời mà động thủ luôn. Hơn nữa, trước khi giải quyết xong Vân Mộng Giang thị thì hắn không thể cùng Lam Trạm xác định được. Hắn muốn chấm dứt sạch sẽ, một thân trong sạch mà trở về Vân Thâm.

Lam Vong Cơ bối rối giúp Ngụy Vô Tiện sửa sang lại y phục, nói. "Ngụy Anh, ngươi đừng giận ta, ta sợ ngươi rời đi. Ta có thể trở thành người nhà của ngươi, tâm ta duyệt ngươi, Ngụy Anh."

Nghe được một đoạn dài như vậy từ miệng Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cảm thấy những thứ mình hy sinh vô cùng đáng giá. Bất quá nghe những lời Lam Vong Cơ nói, Ngụy Vô Tiện vô cùng đau lòng, bây giờ nên trấn an Lam Trạm mới được.

Ngụy Anh như là bị dọa, giương mắt nhìn Lam Trạm, trong mắt là không thể tin tưởng cùng với một loại vui sướng phi thường, có điều một chốc liền thay đổi thành mất mác. Hắn cười khổ. "Lam Trạm, ngươi đang an ủi ta sao? Ta không cần ngươi làm... Không cần hy sinh nhiều như vậy."

Lam Vong Cơ thấy trong mắt Ngụy Anh có một tia vui sướng cùng mất mác, vậy ắt hẳn là Ngụy Anh không phải không có cảm giác gì với y, có vẻ hắn đang hiểu lầm gì đó, hiểu lầm y nói vậy là để chọc hắn vui vẻ sao?

Lam Vong Cơ hạ quyết tâm, nói. "Ngụy Anh, ta biết ngươi khó nhận, nhưng ta nhất định sẽ chứng minh được, ta thực sự thích ngươi, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã thích rồi."

Ngụy Anh cắn môi, quay đầu sang chỗ khác, thoạt nhìn giống như là đang kiềm chế thứ gì.

Lam Vong Cơ thở dài,y cầm chén thuốc đặt ở một bên từ nãy đến giờ lên, nói. "Ngụy Anh, uống thuốc đi. Ngươi bị thương rất nặng, lần này cần tĩnh dưỡng thật kỹ mới được."

Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn chén thuốc trong tay Lam Vong Cơ, tuy trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã kêu rên rồi. Hắn nhanh chóng lấy chén thuốc từ trên tay Lam Vong Cơ qua, một ngụm cạn sạch, sau đó nằm lên giường, quay lưng với Lam Vong Cơ, như thể đang nói ta ngủ, không để ý đến ngươi vậy.

Tuy nói hơi kinh ngạc rằng Ngụy Anh uống thuốc dễ dàng như vậy nhưng y đoán có lẽ Ngụy Anh đã bị Vân Mộng Giang thị làm thương tâm. Lam Vong Cơ đau lòng nhìn Ngụy Vô Tiện, nói. "Ngụy Anh, ngươi ngẫm lại lời nói của ta, ta vẫn luôn bên cạnh ngươi."

Ngụy Vô Tiện không biết Lam Vong Cơ tự mình suy diễn cái gì, nhưng đối với tình hình trước mắt của hắn có lợi là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro