Đình ba khắc đồ: Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

** Lưu ý: Có cảnh H, cân nhắc lứa tuổi!!

6.

Sau khi hai người xuất viện, cứ như mọi khi quay lại tiếp tục đến trường. Ôn Triều vì đã qua 18 tuổi, lấy tội cố tình gây thương tích nên bị cảnh sát giải đi, lại kháng cự không chịu nhận tội, thái độ ác liệt, cuối cùng bị đuổi học. Thành ra người không thể tham gia thi đại học chỉ có một mình gã.

Khứu giác Ngụy Vô Tiện tuy không còn nhạy, nhưng hắn trước nay vô tâm vô phế, mất mát qua đi cũng không để trong lòng. Dù sao cái mũi cũng không phải đôi mắt lỗ tai, cũng chỉ để trang trí cho đẹp cái mặt thôi. Huống chi hắn còn có Lam Vong Cơ nữa, đâu phải hoàn toàn không ngửi được mùi gì. Nghĩ như vậy, hắn liền hết rối rắm, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.

Trường cấm yêu đương, nhưng cũng may hai đứa đều là con trai, trong đó lại còn có học sinh xuất sắc vạn năm có một Lam Vong Cơ, cứ dính lấy y như hình với bóng cũng không ai sinh nghi cả. Kì thi đại học và ái tình bí mật đến rồi đi, thành công đưa bọn họ cùng đến trường đại học nằm ở thành phố phía nam.

Ngụy Vô Tiện rất là vui, nghỉ hè liền gấp không chờ nổi mà kéo Lam Vong Cơ đi du sơn ngoạn thủy. Hai người đi nhờ xe lửa một đường hướng tây, qua Tây Ninh đến Hà Tây, xem mặt trời lặn ở Dự Quan, thăm quan di tích Đôn Hoàng. Dọc đường đi, hai người cuối cùng cũng thể bên nhau như một cặp tình nhân bình thường, lặng lẽ mặc áo thun đôi, ngồi trên xe lửa chia nhau một quả táo, nơi chân núi không người yên lặng ôm hôn, đem tình cảm ngây ngô truyền qua mười đầu ngón tay ngọt ngào đan chặt.

Ban đêm nằm trên giường trọ, tựa như thời còn ở ký túc xá, trộm bò lên giường đối phương, cùng gối chung một gối, cũng thật tốt đẹp.

Chỉ là dù không nói ra nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ, chuyện yêu đương cần giữ bí mật. Lam Vong Cơ xuất thân gia giáo, gia phong nghiêm cẩn, tuân thủ nghiêm ngặt truyền thống lễ giáo. Nếu để trưởng bối trong nhà biết được tiểu bối xuất sắc nhất nhà mình không chỉ yêu sớm, đối tượng còn là kẻ bất hảo bất kham làm người ta đau đầu như Ngụy Vô Tiện, chắc chắn đều sẽ tức muốn chết.

Không sao cả. Dù sao cũng là tuổi trẻ, có tình uống nước cũng no.

Vào đại học, hai người bắt đầu bận rộn việc học, không thể dính lấy nhau như hình với bóng nữa. Lam Vong Cơ học y, chuyện học tập rất quan trọng, thường xuyên phải thức đêm đọc sách viết báo cáo trong thư viện. Việc học của Ngụy Vô Tiện tương đối nhẹ nhàng, hắn luôn là mua bữa khuya tới thuận tiện bồi y học. Quay về ngủ đã khuya, hôm sau hắn liền ngủ nướng, Lam Vong Cơ lại mang bữa sáng xông vào phòng, ép hắn ăn xong mới thả về cho ngủ tiếp. Thường xuyên qua lại, bạn bè hai người đều biết, đây là một đôi trúc mã quan hệ đặc biệt thân thiết, tựa như là anh em ruột thịt.

Hai người thầm yêu nhau thành công bị nói thành huynh đệ xã hội chủ nghĩa.

Sinh nhật đầu tiên ở đại học, Ngụy Vô Tiện tặng Lam Vong Cơ một lọ nước hoa. "Đình ba khắc đồ". Bình thủy tinh sáu cạnh đựng đầy chất lỏng vàng kim thiển sắc, giống như màu mắt Lam Vong Cơ, chớp động ánh lên màu hổ phách. Hắn đem nước hoa nhẹ nhàng bôi lên cổ người thương, hương thơm dìu dịu mùi gỗ cùng thảo mộc thiêu đốt, sâu kín tỏa ra, dung hợp cùng hơi thở thanh lãnh trên người Lam Vong Cơ, dần dần mờ mịt sinh ra bầu không khí thanh nhã tinh khiết tịch liêu, tựa như một thân cảnh hành hàm quang, không nhiễm bụi trần. Đó là bởi một ngày nọ khi đang đi qua quầy bán hàng hắn ngẫu nhiên phát hiện được. Xoang mũi mọi khi vẫn yên tĩnh bỗng nhiên bị một hương vị quen thuộc lấp đầy, hắn cả kinh sững người tại chỗ, đảo quanh khắp nơi tìm kiếm bóng hình Lam Vong Cơ, cho rằng y đang ở rất gần. Tìm một vòng lớn, mới phát hiện hóa ra không phải bạn trai, mà là một chai nước hoa có tên "Đình ba khắc đồ". Hắn không biết cảm hương, nhưng nước hoa này có mùi vị quá giống hơi thở trên người Lam Vong Cơ, làm hắn lưu luyến nán lại. Nước hoa không rẻ, nhưng hắn vẫn móc ra sinh hoạt phí tháng sau mua lấy hai lọ.

Cùng Lam Trạm dùng, hắn nghĩ, chung một loại hơi thở, thật tốt biết mấy.

Vì thế nước hoa trở thành quà sinh nhật đặt trong tay Lam Vong Cơ. Hai mắt y bừng sáng, in lên môi Ngụy Vô Tiện một nụ hôn, đem hắn ôm vào trong ngực. Y thấy Ngụy Vô Tiện mất đi khứu giác mà bất lực, cũng cảm nhận được từ đó hắn dần dần càng không muốn rời xa mình. Hắn không ngửi được cái gì, lại có thể bắt được hương vị của mình. Trên thế giới có loại mùi hương cho Ngụy Vô Tiện một cảm giác an toàn, đặc điểm này khiến Lam Vong Cơ cảm thấy bản thân không còn như xưa, tựa như có một sợi tơ tinh tế đem hai người gắt gao buộc lấy nhau. Y thật thích. Ngụy Vô Tiện mua nước hoa tặng y, với y, giống như là muốn thắt chặt thêm tầng ràng buộc này, càng làm đáy lòng y hiện lên cảm giác thỏa mãn bí mật.

Y thật sự rất yêu hắn.

Bắt đầu từ ngày đó, mỗi lần Lam Vong Cơ rời giường luôn cẩn thận xịt một ít hương "Đình ba khắc đồ" lên cổ áo và tay áo, mượn cách này lặng lẽ bày tỏ tình cảm sâu kín không ai biết.

Đến năm hai, Lam Vong Cơ bắt đầu học thực hành giải phẫu cơ thể người. Khoa Y ở học viện có một tầng hầm chuyên đựng tiêu bản và thi thể. Từ các bộ phận đến cơ thể hoàn chỉnh, cần gì đều có, được ngâm trong dung dịch formalin. Mỗi lần cần sử dụng, sinh viên phải đến trường xin, sau đó tự đến tầng hầm lĩnh về. Lần đầu tiên đi học, đám thiếu niên đứng ở cửa tầng hầm, vừa mở cửa đã bị mùi thi thể nồng nặc xông cho rơi rớt tang tác, có người thậm chí giữa chừng còn nôn mửa. Ngay cả Lam Vong Cơ sắc mặt cũng xanh mét, mấy tuần liền ăn không ngon miệng. Ngụy Vô Tiện đau lòng muốn chết, từ đó về sau, hắn luôn tự xưng là "Dù sao cũng không ngửi được, không bị ảnh hưởng", có cơ hội liền theo Lam Vong Cơ vào tầng hầm, tự mình đi lĩnh thi thể thay y, đỡ cho y bị tra tấn.

Tuy dạ dày không tốt, nhưng Ngụy Vô Tiện trước nay vẫn theo nguyên tắc "Cứ lo chuyện trước mắt, đến đâu hay đến đây", làm việc nghỉ ngơi không có quy luật, ăn uống cũng linh ta linh tinh. Lam Vong Cơ không thể đi theo quản lý giờ ăn của hắn, bệnh bao tử liền hay tái phát, mà càng cản hắn càng hăng. Người không khỏe liền nằm ngay đơ trên giường, bắt bạn cùng phòng giấu giếm, không dám nói cho Lam Vong Cơ; hết bệnh rồi lại liền tung tăng nhảy nhót chạy tới trước mặt Lam Vong Cơ các loại hỉ nộ ái ố, làm y bất đắc dĩ đến cực điểm, chỉ có thể tự đóng vai thầy giáo quản thúc, lâu lâu tới thanh tra hắn.

Một ngày nọ khi tới phòng Ngụy Vô Tiện, thấy vẫn đang là giờ lên lớp mà cửa lại khép hờ, y liền đoán hắn chắc chắn tắt điện thoại trốn học rồi. Đẩy cửa bước vào, lại thấy người nọ nằm rúc trong chăn trên giường. Đi tới gần thì thấy, mùa hè nóng nực lại ôm túi nước ấm, cả người ướt đầm đìa, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch. Cái kiểu này y đã quá quen, không chịu ăn cơm tử tế nên bị đau dạ dày rồi. Bị bệnh, sợ bị mình trách cứ liền trốn không nói, cái trò mèo này y đã vạch trần không biết bao nhiêu lần. Lam Vong Cơ thở dài, ngồi xuống đầu giường, vớt hắn lên ôm vào lòng.

Thình lình bị người ta kéo tới ôm, Ngụy Vô Tiện hoảng sợ, nhưng nương theo hơi thở thanh lãnh hắn liền thả lỏng, cọ gương mặt đẫm mồ hôi vào ngực người ta, miệng làu bàu, còn mang theo một tia bất đắc dĩ: "Lam Trạm, sao anh lại tới..."

"Cửa phòng em mở."

"..." Xong! Trong đầu Ngụy Vô Tiện kêu một tiếng, rõ ràng đã dặn lão Tam bao giờ ra ngoài đóng cửa cho kỹ! Thế mà không đóng! Đúng là chày gỗ mà!

"Dạ dày đau, phải nói cho tôi." Lam Vong Cơ ôn nhu nói, sờ nhẹ trán hắn, "Xem mồ hôi này."

"Ài, em đâu có làm sao. Bệnh cũ mà, nhịn tí là hết." Ngụy Vô Tiện chậm chạp ngồi dậy, mềm mềm rúc vào ngực Lam Vong Cơ, lôi kéo tay y đặt lên bụng mình ấn ấn: "Anh xoa xoa tí liền tốt!"

Lam Vong Cơ chậm rãi mát xa giúp hắn. Bàn tay ấm áp lực độ vừa phải, liền làm dạ dày bớt co thắt hẳn. Ngụy Vô Tiện thoải mái thở dài, nói: "Lam Trạm, anh tốt quá đi. Thật muốn nói cho cả thế gian rằng anh là bạn trai em."

"..." Lam Vong Cơ không đáp, động tác tay hơi cứng một chút, lại làm như không có việc gì mà tiếp tục xoa.

Nhạy bén nhận ra bạn trai mất tự nhiên, Ngụy Vô Tiện thức thời ngậm miệng.

Tình cảm không thể đưa ra ánh sáng, giữa hai người như ngăn cách một con mương lớn. Thời gian càng trôi, hiện thực càng chậm rãi mở ra trước mắt: Cứ như vậy về sau, tương lai hai người sẽ đi về đâu?

Chẳng lẽ cứ giấu cả đời? Vĩnh viễn chỉ có thể như vậy mà không cho ai biết?

Ngụy Vô Tiện đương nhiên muốn công khai. Hắn chẳng vướng bận gì, cũng không quan tâm cách nhìn của người đời. Đã là thế kỷ 21, người sống với chó còn được, việc hai người yêu thương nhau sao lại còn phải quan tâm đến giới tính? Nhưng Lam Vong Cơ lại không được. Y là con một đại gia tộc, trên dưới ba đời tổ tông, gia quy nghiêm ngặt, ngay cả người thân cận bên mình còn phải điều tra cho kỹ, huống chi người yêu y chẳng những là đàn ông, còn là kẻ từ nhỏ đã làm thúc phụ y đau đầu bất lực như Ngụy Vô Tiện.

Trăm triệu không dám nói.

Vì thế, chuyện này cứ bị hai người nửa nói nửa không, lần lữa gác lại tính sau.

Gần hết năm hai, thừa dịp thi xong được nghỉ mấy ngày, hai người liền lén đến hòn đảo gần đó tận hưởng thế giới riêng. Ở khách sạn nhỏ, cuối cùng cũng được nếm thử trái cấm.

Thật ra trước đó cũng không phải chưa từng thử đụng chạm thân thể đối phương, nhưng chỉ giới hạn ở hôn hôn sờ sờ, cùng lắm dùng đến tay và miệng, có qua có lại. Còn về phần làm sao để tiến thêm bước nữa, trong lòng hai người chỉ có khái niệm mơ hồ, đến lúc lâm trận lại không biết làm sao xuống tay. Đêm đó, hai người trên giường cuốn lấy nhau thành một đoàn, chuyên chú thăm dò cơ thể đối phương, một bầu nhiệt huyết bị kích thích đến sôi sục. Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ triền miên mà hung hãn hôn đến thở dốc không ngừng, đùi trong bị y xoa nắn giòn xốp khó mà nhịn nổi, giãy giụa nắm lấy dục vọng trướng sưng dưới hông đối phương, đang định hầu hạ một phen, lại bị Lam Vong Cơ lật lại đặt dưới thân, tay luồn vào giữa khe mông mà sờ vuốt hậu huyệt chưa từng có ai đụng tới.

Ngụy Vô Tiện bị dọa, bắt lấy tay y, hổn hển mà nói: "Nhị ca ca, anh sờ chỗ nào..."

Thân thể Lam Vong Cơ ngưng trệ, nhẹ giọng hỏi: "Em không muốn?"

"Không phải..." Đây là lần đầu của hắn, hoàn toàn không biết nên làm cái gì.

Lam Vong Cơ hôn cần cổ trắng nõn mịn màng của hắn, nhẹ nhàng cắn xé liếm láp yết hầu, cảm giác tê dại cứ chợt đến chợt đi. Một tay y nắm lấy dương vật trướng sưng của Ngụy Vô Tiện, tay kia tìm được tiểu huyệt ẩn nấp bên dưới. Ngón tay sờ lấy tiểu huyệt liền nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi đưa một ngón vào.

"A..." Thân thể ngô nghê bị dị vật đi vào, Ngụy Vô Tiện khó chịu vặn eo rên rỉ. Ngón tay cử động, lướt qua vách ruột non mịn bên trong, Lam Vong Cơ đưa một tay vững vàng ôm hắn vào ngực, thấp giọng nói: "Đừng động."

"Em... em không động..." Ngụy Vô Tiện ôm chặt Lam Vong Cơ, "Vậy phải làm gì..."

Trong tay không có thứ gì dùng bôi trơn được, hoặc có thể nói lúc hai người đến đây không nghĩ sẽ làm đến bước này, hoặc lại có thể nói, hai người căn bản không có tí kinh nghiệm nào, dù có muốn làm cũng không chuẩn bị đủ dụng cụ chuyên môn.

Ngón tay Lam Vong Cơ bị vùng bí địa chăm chú kẹp lại, liền khai thác bên trong một phen, đưa thêm ngón thứ hai, không an phận mà lật quấn xoay nghiền nhục bích non mịn bên trong. Tràng đạo bị kích thích, chậm rãi chảy ra chất lỏng dinh dính, thế là ngón thứ ba cũng dễ dàng trượt vào. Ngụy Vô Tiện nằm bên dưới thân y, phía sau trướng đến khó chịu. Hắn không phải không muốn làm, muốn chứ, muốn lắm ấy, hận không thể trong một giây mở thân dâng hiến hết lên, nhưng hắn vạn vạn không ngờ tới hai người con trai bên nhau cũng có thể có loại cảm giác này. Hắn không tự chủ được vặn vẹo vòng eo, co mông, thở hổn hển muốn tránh, đã thấy gương mặt ngày thường không gợn sóng không e sợ của Lam Vong Cơ nay lại chảy ra mồ hôi tinh mịn, ánh mắt nóng bỏng chứa đựng tia nhẫn nhịn đến cực hạn. Mang giác ngộ tìm chết, hắn cắn vành tai Lam Vong Cơ nói: "Nhị ca ca, được rồi, có thể, em cảm thấy đã chuẩn bị--- A!"

Thân thể Lam Vong Cơ trầm xuống, đột nhiên đem mình tiến vào trong.

Hai người triền miên dính lấy nhau, khí tức hỗn loạn. Ngụy Vô Tiện cảm thấy thân mình như sắp nổ tung, cứng nhắc một hồi, lại run lẩy bẩy duỗi chân ôm lấy eo Lam Vong Cơ, hổn hển mà gọi tên y: "Lam Trạm..."

"Đau lắm sao?" Lam Vong Cơ đau lòng ôm chặt hắn, "Thật xin lỗi, tôi không nhịn được."

"Không sao, không sao, đợi em quen chút là được..." Ngụy Vô Tiện mở miệng thì nói vậy, trong lòng lại cứng đờ, cắn răng rướn người đưa tới.

"A—A------" Đau đớn xuyên qua thân thể, người Ngụy Vô Tiện như bị kéo căng, khóe mắt dâng đầy nước. Lam Vong Cơ giật mình, liền tranh thủ ôm lấy, hôn một cái lên ngực hắn, miệng nói: "Rất đau sao? Vẫn là không muốn..."

"Không được! Em không sao, Nhị ca ca, anh đừng đi..." Ngụy Vô Tiện há miệng thở dốc, dùng cả tay cả chân ôm lấy người kia thật chặt, cố thả lỏng thân thể, đem Lam Vong Cơ kéo vào thật sâu bên trong. Thái dương Lam Vong Cơ nảy lên gân xanh, cắn môi dưới của hắn, dưới lưng thẳng động, từng chút từng chút khai mở cơ thể hắn.

Hai người quấn quýt lấy nhau, lăn lộn trên tấm đệm xộc xệch.

Lần đầu bị đâm vào bên trong, Ngụy Vô Tiện đau đến chảy đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cố chịu đựng nằm dưới thân Lam Vong Cơ. Thân thể dần thích ứng, đau đớn cũng dần tan biến, một loại cảm giác khác từ thể nội chầm chậm nổi lên, xen lẫn vào cảm tình thân mật giữa hai người yêu nhau. Hắn thỏa mãn kêu một tiếng, vặn vẹo uốn eo, bỗng có chỗ nào đó ở thành ruột bị thân trụ cứng rắn nóng bỏng của Lam Vong Cơ cọ qua, khoái cảm chưa từng có mãnh liệt bắt lấy hắn, làm hắn kinh hô một tiếng, chân bỗng nhiên kẹp chặt, thân thể không khống chế được cong ra phía sau.

"A!! Lam Trạm Lam Trạm, chính là chỗ đó---------"

Ván giường cũ nát kẹt kẹt rung động, nương theo tiếng rên rỉ không kiềm chế được của Ngụy Vô Tiện, trong phòng lan tỏa khí tức ngọt ngào đầy tình sắc. Lam Vong Cơ nheo mắt, bỗng nhiên há miệng, mút lấy điểm hồng trước ngực hắn. Ngụy Vô Tiện hừ nhẹ một tiếng, bắt lấy tóc Lam Vong Cơ, dương cụ trước người hắn theo động tác nảy lên, một cỗ chất lỏng không nhịn được rỉ ra trên đầu.

"Ôi- Aaaaaaa Nhị ca ca... đừng làm nơi đó mà... em không chịu nổi..."

Dương vật vừa to thêm một vòng tìm được chỗ mẫn cảm trong vách thịt mềm, liền vò xay nghiền cọ, không chút lưu tình. Ngụy Vô Tiện bị kích thích, thân eo không ngừng cong lên, ngón tay bám chặt bả vai Lam Vong Cơ, lệ rơi đầy mặt. Một mảnh trắng xóa nổi lên trước mắt, đồ vật trước người hắn đột nhiên căng cứng, một cỗ bạch trọc bắn lên bụng Lam Vong Cơ, chầm chậm chảy xuống nơi thân thể hai người hòa làm một.

Cao trào đến quá bất ngờ, thân thể hắn trở nên mẫn cảm trong nháy mắt. Khoái cảm trong thể nội còn chưa chấm dứt, Ngụy Vô Tiện không còn chút sức lực nào, chỉ biết mở miệng rên rỉ, thân thể mềm nhũn đến cử động không nổi, nhưng lại không khống chế được cửa huyệt co rút run rẩy. Bộ dáng này khiến Lam Vong Cơ không thể chống cự, liền đột nhiên ôm chặt hắn vào ngực, cắn lên cần cổ trắng nõn, phóng thích vào bên trong.

Lần đầu tiên hoàn toàn dâng hiến tất cả cho đối phương, hai người mệt mỏi vô cùng, cứ như vậy ôm nhau mà thiếp đi.

Đêm đó, hai chân Ngụy Vô Tiện dính đầy dịch cơ thể lẫn với máu, hôm sau cả người đau nhức không xuống được giường. Lam Vong Cơ vội vội vàng vàng đưa hắn về nội thành, mua thuốc xoa cho hắn. Lần đầu tựa hồ vô cùng đau đớn, nhưng mỗi lần hai người nhớ lại đều cảm thấy thỏa mãn không gì sánh kịp.

Năm hai và tình yêu chua ngọt lặng lẽ qua đi. Nghỉ hè ai về nhà nấy, Ngụy Vô Tiện đếm từng ngày một, ruột gan cồn cào mong chờ khai giảng. Vất vả lắm mới đợi được đến ngày mồng một tháng chín, hắn liền về trường sớm một chút. Nhưng ngay khi nhìn thấy Lam Vong Cơ, hắn lại mẫn cảm phát hiện nhìn như có gì đó khang khác.

Lam Vong Cơ nhìn qua tái nhợt tiều tụy, vừa thấy hắn, ánh mắt tuy vẫn nhu tình như nước nhưng lại có nhiều đau thương lắng đọng không tan. Hai người đứng ở sân sau ký túc xá ôm lấy nhau, Lam Vong Cơ dùng sức ấn hắn vào trong ngực, đến mức hắn phát đau, tựa hồ nếu không tranh thủ mà ôm sợ rằng sẽ không còn cơ hội nữa.

Sự thật đúng là thế. Vào năm ba, việc học bắt đầu bận rộn, con đường sau khi tốt nghiệp cũng đã bắt đầu phải tính đến. Lam Vong Cơ học Y, một khóa chính quy kéo dài năm năm, tốt nghiệp xong tất nhiên muốn thi lên thạc sĩ, vấn đề là học trong nước hay đi du học. Còn Ngụy Vô Tiện thì còn do dự ba phương án: đi làm luôn, học thạc sĩ hoặc ra nước ngoài. Hắn đã hai mươi, ngại phiền Giang thúc thúc sau này tốt nghiệp còn phải cho hắn tiền mua sách, nếu muốn học thạc sĩ hay ra nước ngoài, tiền là vấn đề tiên quyết phải lo. Hắn muốn bàn kỹ với Lam Vong Cơ, nếu Lam Vong Cơ không ra nước ngoài, vậy hắn tốt nghiệp xong liền đi tìm việc, hai người bên nhau là được; nếu y xuất ngoại, vậy từ giờ Ngụy Vô Tiện phải chuẩn bị nhiều việc, chọn trường, ôn thi, xin học bổng.

Nhưng hai người luôn không sắp xếp được thời gian, mà Lam Vong Cơ lại tựa hồ không quá hứng thú với chuyện này.

Việc học nặng nề còn phải lo thực tập, Ngụy Vô Tiện không dành ra được thời gian hẹn hò, thời điểm duy nhất hai người gặp mặt được là những buổi tối tự học ở thư viện. Bữa sáng mọi khi vẫn được đưa đến trước giường, giờ cũng biến thành những cuộc gọi sáng sớm, mà khi đó hầu như Ngụy Vô Tiện đã rời giường, miệng ngậm lát bánh mì, chạy vội đi thực tập. Ngụy Vô Tiện luôn cảm thấy áy náy, thấy lịch làm việc của mình quá kín, thời gian bên nhau cũng bị rút ngắn lại. Nhưng mỗi lần vì các loại nguyên nhân mà hủy hẹn, hắn luôn thấy được trong ánh mắt và giọng nói của Lam Vong Cơ ẩn ẩn có cảm giác như trút được gánh nặng.

Trong lòng nhịn không được mà hoài nghi, người kia làm sao vậy? Là không còn yêu mình như xưa nữa?

Nhớ lại hai tháng trước, đêm đầu tiên khó quên mà tươi đẹp kia, thỏa mãn lấp đầy toàn thân làm hắn cảm thấy mọi đau đớn đều đáng giá. Lòng tràn đầy hy vọng tình cảm của cả hai sẽ càng tiến thêm một bước, không ngờ nhận lại chỉ là xa cách lạnh lẽo. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn nhịn không được mà suy nghĩ miên man, nhắn một cái tin gửi Lam Vong Cơ, nói bóng nói gió hỏi thử, chỉ nhận về tin nhắn quan tâm nhàn nhạt bình thường.

Thật quá kỳ quái.

Ngụy Vô Tiện rất sợ, hắn yêu Lam Vong Cơ lắm, cũng rất quý trọng phần tình cảm này, nhưng hiện tại rõ ràng giữa hai người có gì đó hắn không biết. Rất muốn hỏi cho ra nhẽ, rồi lại sợ làm Lam Vong Cơ giận, vì thế hắn cứ nôn nóng trằn trọc tìm cách thử y. Lam Vong Cơ bất đắc dĩ bị hắn cuốn lấy, giọng nói ẩn ẩn lộ ra tia phiền chán không kiên nhẫn.

"Lam Trạm, anh có biết trong lòng em, người đáng giá để coi là bằng hữu nhất là người thế nào không?"

"Không biết."

"Chính là cái người mà khi ta cần đến, họ sẽ luôn nguyện ý từ bỏ tất cả, chạy đến bên mình."

"À."

"Chẳng lẽ anh không hy vọng sẽ có người đối xử như thế với mình sao?

"Trên đời này, mỗi người đều có cách sống riêng. Sao lại có thể lúc nào cũng sẵn sàng chạy đến bên em được."

"Đúng thế, nhưng em sẵn sàng đối với anh như vậy đó!"

"Ngụy Anh, em vẫn nên tự lo cho mình hơn một chút."

Nhìn câu trả lời lập lòe trên màn hình, tâm tình Ngụy Vô Tiện tụt dốc không phanh. Hắn không muốn nghĩ, lại không thể phủ nhận, Lam Vong Cơ đối với hắn, tựa như là chịu đựng nhiều hơn bao dung. Hắn không biết nguyên nhân, rồi lại không dám hỏi, sợ một khi biết được sẽ không thể quay lại nữa.

Nhưng vẫn là không cam lòng, chỉ có thể càng quấn chặt lấy đối phương.

Còn Lam Vong Cơ, trước mặt hắn vẫn bình thường, tĩnh lặng như nước, chậm rãi ôn nhu. Chỉ là, không còn chủ động quan tâm tình hình gần đây của hắn, gặp được một lúc đã thoái thác có việc phải đi. Thậm chí đến hôn nhau, đều như chuồn chuồn lướt nước, không có mùi vị gì.

Ngụy Vô Tiện dần lo âu tuyệt vọng, nhắn tin cũng thành cáu bản không cam lòng lì lợm la liếm. Hắn biết có làm vậy cũng vô dụng, chỉ càng làm người ta chán ghét, nhưng hắn không khống chế được, mang cả tim gan đưa tới, không màng tất cả mà mong đối phương hiểu được, lại không quan tâm xem người ta có nguyện ý nhận lấy hay không.

Vì thế, tất thảy cảm xúc đều bộc phát trong một khắc nọ. Bị tin nhắn của hắn càn quấy tấn công, Lam Vong Cơ trầm mặc hồi lâu, nhắn lại cái tin khiến lòng hắn đau đến nát bấy.

"Ngụy Anh, em rất tốt, tôi cũng từng rất thích em. Nhưng hiện tại, tình cảm của tôi với em, đã vơi đi hết rồi."

Ngực như bị giáng một đòn, Ngụy Vô Tiện sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không biết nên làm thế nào. Ý gì đây? Báo cho hắn biết? Dạy dỗ lại hắn? Hay chỉ là trần thuật? Vẫn là... hắn không dám nghĩ tiếp, lại không thể không nghĩ. Kỳ thật cũng không phải câu từ dài dòng, ý tứ biểu đạt cũng không tối nghĩa, chẳng qua là, chịu đủ rồi.

Lam Vong Cơ tôi, chịu đủ em rồi Ngụy Vô Tiện.

Trong lòng đau đớn, từng trận chua xót vô tận cứ ào ào ập tới. Tình cảm mấy năm nay, đổi lấy chỉ là ý vị xa cách của anh, cùng quyết định tự chủ, chẳng lẽ ý kiến của em, cảm giác của em, suy nghĩ của em, đều không đáng cân nhắc hay sao? Em yêu anh, thậm chí nguyện khom lưng uốn gối, mà anh sao lại có thể làm lơ em, chẳng lẽ em không phải là con người sao?

Ngụy Vô Tiện đột nhiên đứng dậy, đầu óc mê muội xông đến phòng Lam Vong Cơ, cố nén chặt bi thương trong lòng, bày ra vẻ mặt tiêu sái quật cường mà cười, đối diện với gương mặt bình tĩnh của Lam Vong Cơ, buông một câu: "Chúng ta đều đã trưởng thành, có chuyện gì nói thẳng. Nhiều năm huynh đệ như vậy, cảm ơn cậu đã chiếu cố. Sau này có gì cần giúp cứ nói, không có thì đường ai nấy đi!" Nói xong một hơi, hắn nhịn xuống những chua xót đang dâng lên nơi cuống họng, không ở lại xem đối phương có liếc mắt cho cái nào không, xoay người đi ngay.

Vừa chạy lên sân thượng, chưa kịp đóng cửa, nước mắt đã tràn khỏi bờ mi.

Hắn rất ít khi khóc. Cha mẹ mất sớm, từ bé chịu bao xem thường, hắn đã sớm học được cách kiên cường. Nhưng người này, từ năm mười lăm tuổi đã xuất hiện trong sinh mệnh của hắn chưa từng rời đi, nhiều năm như vậy vẫn luôn yên lặng bảo hộ hắn, được hắn giữ ở nơi đầu tim, chưa từng ngừng yêu, vậy mà đột ngột chẳng kịp phòng bị đã vứt bỏ hắn. Trái tim hai người được thắt bằng sợi dây tinh tế như vậy, từng cho rằng sẽ bền chặt như tơ, lại chỉ động vào đã đứt. Tình cảm cho rằng không gì phá hủy nổi, lại một kích cũng không chịu được.

Thậm chí không biết tất cả những chuyện này hết thảy là từ đâu mà đến.

Đêm đó, Ngụy Vô Tiện ngồi ở sân thượng không người khóc đến hừng đông. Mặt sàn xi măng nơi hắn ngồi lạnh băng, nhìn lên ánh trăng ẩn hiện giữa bầu trời đen tối, có sao băng thỉnh thoảng cắt qua chân trời, mây trôi đến rồi đi, rồi ánh mặt trời xa xa chậm rãi dâng lên. Nhưng rốt cuộc hắn không thấy được trái tim còn đập của mình đang ở nơi nào nữa.

Có lẽ giữ trái tim đập bình yên trên người là một điều si tâm vọng tưởng. Hắn đã định cái phận bèo dạt mây trôi, vậy cứ thuận theo mà đi đi.

Vì thế hắn rửa sạch nước mắt giàn giụa, làm ra vẻ chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vẫn như thường đi học, đi thực tập, vẫn ăn cơm rồi ngủ. Chỉ là ăn không có vị, đêm càng thêm dài. Trơ mắt nhìn trần nhà, những ngày nằm đếm từng giây từng phút đợi trời sáng ngày càng nhiều, nhưng người nguyện ý ôm hắn dỗ cho ngủ giờ đã không còn nữa.

Không ai nhận ra có gì khác thường, chỉ cảm khái việc học quá nặng, huynh đệ từng như hình với bóng xưa kia giờ đã vội đi như người xa lạ.

Trà không nhớ cơm không ăn, hàng đêm mất ngủ, bệnh đau dạ dày lại dữ dội đánh úp nhiều lần, đến mức hắn không còn ra hình người. Cứ sống như vậy không được, nghe nói tình yêu là phương thuốc chữa thương hay, hắn ỡm ờ nghe bạn cùng phòng tác hợp, vội vàng quen một cô bạn gái. Đối phương là đàn em đã hâm mộ hắn từ lâu, nhưng hai người bên nhau chỉ cảm thấy khó xử. Ngụy Vô Tiện từng mặt dày trêu gái chọc đào thuần thục như nước chảy, nhưng nói đến yêu đương lại hoàn toàn không biết làm thế nào. Với cô đàn em lớp dưới này, hắn không chán ghét, nhưng cũng không yêu. Mỗi ngày sáng chiều bên nhau lòng hắn lại ngập sâu cảm giác tội lỗi, chỉ thấy mình đang làm lãng phí tuổi xuân của người ta. Nắm tay như nghĩa vụ, ngẫu nhiên hôn môi càng như chuồn chuồn lướt nước, mọi việc đều làm vì bổn phận. Một ngày 24 giờ chưa từng một giây một khắc nào muốn nhìn thấy nàng. Thật ra trong lòng tự biết, người nằm trong trái tim, yêu sâu nặng như vậy làm sao mà nói quên là quên được đây?

Cô bé cũng là người tâm tư trong sáng, không đến ba tháng, hai người đều đồng ý mà nhanh chóng chia tay.

Lại độc thân, hắn đột nhiên không ngăn nổi mong muốn bỏ chạy thật xa. Trường học này quá quen thuộc, mỗi góc đều lưu lại bóng hình hắn và Lam Vong Cơ dính bên người nhau. Đường nhỏ sau ký túc xá, chỗ ngồi dựa tường ở góc thư viện, giảng đường cạnh rừng trúc nhỏ, còn có thềm đá uốn lượn sau núi... "Tức cảnh sinh tình" từng chỉ là câu chữ trong sách, giờ lại thành mỗi ngày ăn cơm uống nước, như là hít thở, thật sâu thật sâu tiến vào lòng hắn. Vừa hay trường có hạng mục trao đổi sinh viên, đi Nhật học nửa năm không mất tiền, hắn không do dự đi đăng ký luôn.

Vì vậy khi mùa thu về, lá phong dần đỏ, lần đầu tiên hắn bước chân lên đất Nhật Bản. Chưa từng học Nhật ngữ, chỉ ôn luyện ba tháng trước khi đi, đến nơi mới phát hiện mình căn bản không hiểu người ta nói cái gì. Không có năng lực ngôn ngữ liền giống như người bị thiểu năng, ra đường hắn không hiểu biển chỉ dẫn, vào siêu thị không hiểu nghĩa nhãn hàng. Ngồi ở phòng học, nghe giáo sư giảng bài và học sinh nói chuyện như nghe tiếng ngoài hành tinh, hắn chỉ có thể ngây ngốc cười cười, rút ra tờ giấy ý bảo đối phương thương tình viết cho vài chữ để hắn đoán nghĩa.

Đoạn thời gian làm quen thật khó khăn, hắn thức trắng đêm học tiếng, ôn bài chuyên ngành. Mùa đông ở Niigata đến sớm, mưa lạnh lẫn với tuyết rơi bay múa trong gió. Đêm đông giá rét, hắn mạo hiểm tuyết rơi dày, đi bộ hai cây số để đến siêu thị mua đồ giảm giá, đứng ở bãi đỗ xe không bóng người nhìn mặt tuyết bị gió thổi thành từng đợt gợn sóng. Cảnh tượng này làm hắn nhớ tới Lam Vong Cơ, nhớ mùa đông năm mười lăm tuổi ấy, hai người đứng cách sân thể dục đọng tuyết mà nhìn nhau, ánh mắt trong veo sáng ngời. Gió Tô Châu không lớn thế này, tuyết cũng không lạnh như vậy, có lẽ chỉ là bởi có người kia ở bên, mười ngón tay đan vào nhau là có thể chống đỡ được tất thảy buốt giá.

Lệ đọng ướt hai mắt, lại bị cuồng phong thổi khô.

Gian khổ như vậy cuối cùng cũng được hồi báo, chưa đến ba tháng, Ngụy Vô Tiện đã có thể bắt được tiết tấu lớp học. Giáo sư rất thích hắn, đề nghị sau khi tốt nghiệp đến học sâu hơn, trường có thể cho học bổng, hắn lại được phép làm thêm, có thể tự lực cánh sinh. Hắn nghĩ, cũng tốt, ở đây hết thảy không có người kia, nói vậy dù có xa quê hương cũng không phải không thể chịu đựng.

Hắn liền gật đầu đồng ý. Sau đợt trao đổi sinh viên, hắn về nước làm xong luận văn tốt nghiệp, xử lý thủ tục. Lúc rời đại học, hắn đứng ở cổng trường, nhìn lại nơi hắn đã sống bốn năm qua. Nơi này có người ấy, mang cho hắn những năm tháng thanh xuân tươi đẹp ngọt ngào nhất, lại không chút thương tiếc mà tàn nhẫn thu hồi đi. Nhưng hắn tựa như không thể trách cứ được Lam Vong Cơ, ánh mắt trong suốt của người ấy, gương mặt bình tĩnh, đôi tay ấm áp cùng nụ hôn nóng cháy, đều được hắn tỉ mỉ cất sâu vào lòng.

Hắn không thể trách y, bởi vì còn yêu y quá.

Mang theo hành lý đơn giản, Ngụy Vô Tiện rời đất mẹ, lần thứ hai bước chân đến Nhật Bản. Lần này, không còn là ở tạm, mà là chân chính tự lực cánh sinh mà sống.

----------------------TBC

Các chị ạ, đây là lần đầu tôi edit H. Mà H lại là dạng hình ảnh, không có trong bản QT. Xoắn xuýt mất cả buổi tối tìm hiểu xem làm sao để convert sang word, làm sao để QT... giờ là gần 3 giờ sáng mới xong D:

Nhưng vừa buổi chiều đi off concert Nam Kinh ở Hà Nội tôi rất phê, tối lại có Our Song của Tiêu Chiến nên tôi mới high được đến bây giờ :))

Hi vọng mọi người đọc fic thấy vui vẻ, có sai chính tả thì hãy tha thứ cho cu bé bị trúng lời nguyền 3 giờ sáng :)). Nốt chương sau là hết đồng nhân bốn chương này rồi. Người có tình sẽ về bên nhau! Cố lên Lam Trạm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro