Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

04.

Thời gian trôi qua rất nhanh, xuân đi thu đến, chẳng mấy chốc một năm rưỡi đã trôi qua. 

Ngụy Vô Tiện cũng đã mê man một năm rưỡi. 

Tiểu Lam Nguyện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng dần dần trở nên vui vẻ hoạt bát hơn, còn cùng kết bằng hữu với một đứa trẻ tên là Lam Cảnh Nghi. Lam Cảnh Nghi là đệ tử trực hệ của Cô Tô Lam thị, tính cách hoạt bát hướng ngoại, rất thích tìm Lam Nguyện chơi đùa. Thời gian lâu dần, hai người cũng đã trở thành hảo bằng hữu. Mà Lam Nguyện bởi vì có Lam Vong Cơ dạy bảo, mặc dù hắn tuổi còn nhỏ nhưng lại là một hài tử rất ổn trọng ngoan ngoãn. Lam Vong Cơ còn đích thân dạy hắn Vấn linh, tuy chỉ biết khảy ra mấy cái âm luật nhưng Lam Khải Nhân đối với chuyện này rất hài lòng, cũng đã dần dần tiếp nhận Lam Nguyện, bắt đầu bồi dưỡng hắn. 

Về phần Ngụy Vô Tiện, hồn phách của hắn nửa năm trước cũng đã được nuôi dưỡng tốt nhưng hắn vẫn luôn bất tỉnh, Lam Vong Cơ vì vậy mà lại tìm tới Lam Tự. Lam Tự giúp Ngụy Vô Tiện kiểm tra một phen, nàng chỉ nhàn nhạt nói rằng ý niệm sinh tồn của Ngụy Vô Tiện vô cùng yếu ớt, chỉ có thể từ từ chờ hắn thức tỉnh. 

Cuộc sống của mọi người đều dần dần đi vào quỹ đạo, tất cả đều kết thúc. Nhưng chỉ có Lam Vong Cơ biết rõ, một năm rưỡi nay y không hề dễ chịu chút nào. Người mình thương rơi vào hôn mê, ngủ say không tỉnh, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại. Cái loại giày vò này không ai có thể hiểu được. 
Ngày hôm đó, Lam Vong Cơ đang giúp Ngụy Vô Tiện lau chùi cơ thể cũng giúp hắn hoạt động tay chân một chút. Y sợ Ngụy Vô Tiện mê man lâu ngày, thân thể bất động sau khi tỉnh lại sẽ không chịu nổi. 

Lúc chiếc khăn vải lướt qua phần bụng của Ngụy Vô Tiện, tay Lam Vong Cơ đột nhiên ngừng lại, y dùng chỉ bụng ngón tay nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo cũ năm xưa ở vùng đan điền của Ngụy Vô Tiện. Lúc y phát hiện được vết sẹo ở chỗ này, đó là vào một năm rưỡi trước. Khi đó là Lam Tự nói cho y biết Ngụy Vô Tiện mất đi kim đan, y đã nhìn thấy nó khi đang giúp Ngụy Vô Tiện lau người. Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng y mơ hồ có một suy đoán, có lẽ cái vết sẹo này của Ngụy Vô Tiện là vì không có kim đan. Mỗi lần giúp hắn lau người, rõ ràng biết là sẽ không đau nhưng theo quán tính vẫn sẽ dùng bàn tay bao trùm ở chỗ vết sẹo kia, hơn nữa còn vận chuyển linh lực tựa hồ nếu làm như vậy sẽ có thể vãn hồi được chút ít. Sau khi giúp hắn thay y phục sạch sẽ, Lam Vong Cơ mang theo thùng nước đi ra ngoài. 

Lúc này ở trên giường, ngón tay của Ngụy Vô Tiện khẽ động đậy, tiếp theo là hai mí mắt bắt đầu run rẩy, không lâu sau hắn từ từ mở hai mắt ra. Ánh mắt không hề tập trung, Ngụy Vô Tiện cảm thấy đầu rất đau, rất chóng mặt, giống như có thứ gì đó đang xé nát đầu của hắn, còn có vô số âm thanh vang lên ở bên trong. 

"Ngụy Anh, ngươi nghe kỹ cho ta, bảo vệ Giang Trừng cho tốt, có chết cũng phải bảo vệ nó, có biết không?!" 

"A Anh, về sau con phải chăm sóc A Trừng nhiều hơn." 

"Tiện Tiện mấy tuổi rồi?" 

"A Tiện, tỷ...sắp thành thân rồi. Tới đây cho đệ xem một chút..." 

"A Ly nàng…nàng ấy còn đang đợi ngươi đến Kim Lân Đài dự tiệc đầy tháng của A Lăng..." 

"Không phải ngươi đã nói ngươi có thể khống chế được sao!? Không phải ngươi nói không thành vấn đề sao?!" 

"A Tiện. Lúc trước đệ...sao lại chạy nhanh như vậy...tỷ cũng không kịp nhìn đệ một chút, cùng đệ nói thêm một câu..." 

"Ngụy Vô Tiện phát điên rồi, chết cũng không có gì đáng tiếc! Giết hắn đi!" 

"Ma đầu! Hôm nay không thể lại để cho hắn sống sót rời khỏi đây!" 

...........

"Ngụy Anh!" 

Giọng nói của nam nhân kia giống như một lời cảnh tỉnh, những thứ tạp âm ở trong đầu đều bị tản đi hết. Hai mắt Ngụy Vô Tiện dần dần tập trung, sau đó hắn chậm rãi giơ tay lên nhìn lòng bàn tay của mình một hồi. Đột nhiên Ngụy Vô Tiện hung hăng tự cho mình một cái bạt tai, cảm giác nóng rát đau đớn đã chứng minh hắn còn sống. Trong lòng Ngụy Vô Tiện nhất thời sụp đổ, mình không chết sao?! Vì sao không chết?! Không phải là bị phản phệ sao? Cảm giác đau đớn vì bị phản phệ dường như vẫn còn khắc sâu vào thể xác và cả tâm trí hắn, vì sao vẫn có thể sống? Vì sao hắn lại có thể sống! 

Trong lòng đang vô cùng phức tạp, bỗng nhiên truyền đến âm thanh đẩy cửa. Ngụy Vô Tiện mạnh mẽ xoay đầu lại, ngay lập tức cùng Lam Vong Cơ bốn mắt giao nhau. 

Lam Vong Cơ ngây ngẩn cả người, lần đầu tiên trong đời cảm giác mình như là đang nằm mơ, bước chân cùng hô hấp đều vô cùng nhẹ nhàng. Y sợ nếu như dùng sức liền tỉnh mộng. 

"Ngụy Anh! Ngươi...ngươi tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào?" 

Đi đến bên cạnh giường Ngụy Vô Tiện, khuôn mặt Lam Vong Cơ lộ vẻ lo lắng, y nắm chặt tay Ngụy Vô Tiện trong lòng bàn tay. 

Lúc vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cực kỳ kinh ngạc, nhưng trong lòng đột nhiên liền dịu xuống. Tuy không biết vì sao, nhưng sau khi bình tĩnh trở lại tâm tình thống khổ bi ai lại dâng lên. Ngụy Vô Tiện cũng tùy ý để tay mình cho Lam Vong Cơ nắm, không giãy giụa cũng không chống cự. Thỉnh thoảng trừng mắt nhìn một chút, nhưng trên đời này còn có cái gì vui vẻ đâu, hắn lại nhắm hai mắt lại. 

Thấy thế, trong lònh Lam Vong Cơ thắt lại, nhẹ giọng hỏi: 

"Ngụy Anh, ngươi có nghe được ta đang nói chuyện không?" 

Không trả lời. 

Trái tim của Lam Vong Cơ như bị thiêu đốt, y nói: 

"Ngụy Anh, ngươi mau mắt mở ra, ngươi rốt cuộc là bị làm sao? Ngươi...có nhận ra ta là ai không?" 

Bất luận y gọi như thế nào, Ngụy Vô Tiện cũng vẫn như cũ không chịu trả lời. 

Lam Vong Cơ thấy bộ dạng này của hắn liền không khỏi hoảng hốt, lập tức ra khỏi Tĩnh thất đi tìm Lam Tự. 

Lúc này Lam Tự đang ở trong lương đình nghiên cứu dược liệu, Lam Vong Cơ vừa nhìn thấy nàng, thanh âm liền có chút run mà gọi: 

"Biểu tỷ..." 

Lam Tự đứng lên, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lam Vong Cơ nói:
"Vong Cơ? Tìm ta có việc gì?" 

Lam Vong Cơ: "Ngụy Anh...hắn tỉnh rồi." 

Lam Tự há to miệng, hỏi: "Vậy bây giờ hắn thế nào?" 

Lam Vong Cơ mím môi: "Đệ gọi hắn, hắn cũng không chịu trả lời đệ một câu. Có phải là hắn...xảy ra chuyện gì không?" 

"Ta với đệ đi xem xem." 

Lam Tự thu dọn lại sách cổ cùng dược liệu trên bàn.

Lam Vong Cơ nói: "Đa tạ biểu tỷ." 

"Đi thôi." 

Cầm lấy y rương, Lam Tự cùng y trở về Tĩnh thất.

Kiểm tra cho Ngụy Vô Tiện một phen, Lam Tự thở dài ý bảo Lam Vong Cơ ra bên ngoài nói chuyện. 

"Biểu tỷ, Ngụy Anh thế nào?" Ra khỏi Tĩnh thất, Lam Vong Cơ liền hỏi. 

Lam Tự thở dài đáp: "Hắn mạnh mẽ bài xích thế giới bên ngoài, cũng cự tuyệt cùng người khác trao đổi, tâm tình lại bất ổn, đệ nói xem còn có thể như thế nào?" 

"Ta sớm đã nói bản thân hắn nhất định phải có ý niệm sống sót, nếu không cũng chỉ có thể giống như bây giờ ngơ ngác sững sờ như một con rối. Cứu trở về cũng là vô ích." 

"Bây giờ đệ...nên làm thế nào?" Lam Vong Cơ khó khăn nói. 

Lam Tự lại thở dài, nàng vỗ vỗ bả vai Lam Vong Cơ nói: "Ở bên cạnh hắn nhiều hơn, còn nữa, nghĩ cách để cho hắn ăn một chút gì đó, về sau hắn còn phải uống rất nhiều loại dược. Vừa rồi ta kiểm tra thân thể của hắn, lục phủ ngũ tạng đều có dấu hiệu suy kiệt, muốn bảo vệ tính mạng thì nhất định phải nuôi dưỡng tốt thân thể, có biết không?" 

Siết chặt lòng bàn tay, đáy mắt Lam Vong Cơ lộ ra vẻ đau xót, y khẽ gật đầu nói: "Đa tạ." 

"Nếu không còn việc gì nữa...vậy ta đi trước, đi giúp Ngụy Anh phối dược rồi sẽ để cho A Nguyện đem tới cho các ngươi." Lam Tự nói xong liền đi. 

Lam Vong Cơ nhìn ra cửa Tĩnh thất một lát sau đó xoay người đi đến nhà bếp tự mình nấu một chén cháo cá cho Ngụy Vô Tiện. Hôm nay thân thể Ngụy Vô Tiện không tốt, lại vừa mới tỉnh dậy khẩu vị không thể quá nặng. Lam Vong Cơ suy nghĩ xem phải làm sao để chén cháo cá này trở nên thanh đạm. Ít nhất là khiến cho Ngụy Vô Tiện nguyện ý ăn cái này. 

Cuối cùng, Lam Vong Cơ đã cho một giọt dầu cay vào bên trong rồi khuấy đều. Lúc này mới bỏ chén cháo vào thực hạp mang về Tĩnh thất. 

Trên đường đi gặp được Lam Nguyện đến giao thuốc, nghe được tin Ngụy Vô Tiện đã tỉnh lại, Lam Nguyện cực kỳ cao hứng. Hắn cẩn thận hỏi Lam Vong Cơ rằng mình có thể cùng đi thăm Tiện ca ca hay không. 

Lam Vong Cơ chỉ thản nhiên nói: 

"Thân thể hắn đang bị bệnh, hôm nay không tiện gặp người." 

Tiểu Lam Nguyện cảm thấy có chút thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu nói đợi thân thể Tiện ca ca tốt hơn chút sẽ lại đến thăm. Lam Vong Cơ khẽ gật đầu rồi tiếp nhận thuốc trở về Tĩnh thất. 

Ngay khi bước vào y đã đặt thuốc xuống và mở thực hạp ra, Lam Vong Cơ bưng chén cháo kia đi qua, nói: 

"Ngụy Anh, ngươi còn thức không? Ngồi dậy ăn một chút." 

Hai mắt Ngụy Vô Tiện mở hé ra rồi lại mệt mỏi khép trở về. Hắn tùy ý để cho Lam Vong Cơ nâng đầu mình dậy, đầu cùng thân thể đều nửa ngồi nửa dựa vào trong ngực đối phương. Lam Vong Cơ múc một ngụm cháo nhỏ để nguội một chút mới đưa đến bên miệng Ngụy Vô Tiện. Ai ngờ Ngụy Vô Tiện lại giãy dụa không chịu há miệng cũng không chịu ăn. Tuy đây không phải là tình huống tốt nhưng chung quy đã có một tia phản ứng, chứ không giống như cũ không chịu nhúc nhích. 

"Ngụy Anh, thân thể ngươi không tốt, không thể ăn thức ăn quá cay hay quá mặn. Trước tiên cứ ăn một chút cháo cá làm ấm bụng được chứ?" 

Thanh âm của Lam Vong Cơ ôn nhu vô cùng vì sợ sẽ dọa đến Ngụy Vô Tiện. Bây giờ đồ ăn có ăn được hay không, có hợp khẩu vị hay không đã không còn là vấn đề. Mà là Ngụy Vô Tiện đã không còn cách nào chấp nhận thế gian đã mang đến nỗi thống khổ cho hắn, làm cho hắn triệt để không còn ý niệm sống. 

Hại chết Kim Tử Hiên, hại Giang Yếm Ly mất đi hạnh phúc và tính mạng. 

Ôn Tình, Ôn Ninh và hơn năm mươi tu sĩ Ôn gia trên bãi tha ma.

Từng chuyện một, bây giờ chỉ cần một chuyện đơn giản cũng có thể dễ dàng đánh bại Ngụy Vô Tiện. 

Trong miệng vẫn bị đút cháo cá vào, có hơi cưỡng ép cho hắn ăn, kết cục đương nhiên là một hồi nôn ọe. 

Ngụy Vô Tiện mạnh mẽ giãy giụa thoát khỏi cái ôm ấm áp của Lam Vong Cơ, hắn quay đầu đi, tê tâm liệt phế mà nôn ói. Căn bản cũng không ăn được cái gì cho nên nôn ra cũng không nhiều. Nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn nôn ọe một hồi, thậm chí cả máu cũng đều ho ra. 

Lam Vong Cơ vừa đau lòng lại vừa lo lắng, tay của y nhẹ nhàng vuốt dọc theo sống lưng của Ngụy Vô Tiện. Đợi Ngụy Vô Tiện nôn hết rồi mới đem hắn đặt nằm ngang ở trên giường, giúp hắn lau đi vệt máu trên khóe miệng. Cháo cá cũng không dám cho hắn ăn nữa, Lam Vong Cơ dọn dẹp một chút rồi đi ra ngoài lấy một thùng nước đến tẩy trừ Tĩnh thất. 

Ngụy Vô Tiện nhìn bóng lưng Lam Vong Cơ rời đi trong lòng chỉ cảm thấy mệt mỏi cùng khó hiểu. Lam Vong Cơ vẫn luôn chán ghét mình, tại sao lại tìm mọi cách chăm sóc mình như vậy, còn cứu mình một mạng? Tại sao đối với mình nói nhẹ nhàng lại nhỏ nhẹ như vậy? Cảm giác giống như mình đã quên đi rất nhiều chuyện, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không muốn nhớ lại, bởi vì nghĩ lại chuyện cũ đầu sẽ rất đau. 

Quá khứ vô cùng thê thảm, Ngụy Vô Tiện không có cách nào quên được. Ký ức đau khổ sẽ giống như thủy triều đánh úp lại, không thể trốn thoát, không cách nào cầu cứu, chỉ có thể mặc cho bản thân bị chìm trong biển rộng gọi là ký ức. Những cơn ác mộng này cũng không có ý định buông tha cho mình. Cho nên điều duy nhất Ngụy Vô Tiện có thể làm bây giờ là không suy nghĩ, không nghe cũng không nhìn thấy, tùy ý để mình sa đọa. 

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro